Yun ôm nó chặt lại như thể sợ nó trốn đi mất, đầu dựa vào lòng ngực Yun, nó có thể nghe tiếng đập của tim cùng với hơi thở nhẹ nhàng! Câu nói của Yun khiến nó rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, món quà sao? Ý tên này là sao chứ >
– Nè, lợi dụng à! Buông ra! – Nó cố gắng đẩy Yun ra
– Như thế này, một lát thôi! – Yun nói
Nó bị câu nói thuyết phục ==, một lát, ừ thôi cũng được vậy! Buông lỏng 2 tay xuống, nó thả lỏng cả cơ thể, đầu dựa vào Yun. Cơ thể Yun ấm đến không ngờ, mùi hương từ chiếc áo, cơ thể và cả hơi thở, nó đều cảm nhận được. Bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn lúc thường và khuôn mặt nóng lên. Yun ôm nó, đôi mắt nhắm nghiền lại, ở nó luôn đem đến cho Yun một cảm giác vui vẻ và ôn hoà! Có lẽ, nó là người đầu tiên đếm đến cảm giác này cho Yun ….
– Anh nói chiếc lắc này dành cho người anh thích mà? Tại sao giờ lại nói là dành cho tôi? – Nó hỏi
Yun buông nó ra rồi nhìn nó, 2 đôi mắt nhìn nhau, ở cả 2 đều mất một thứ gì đó mà chỉ bản thân mới biết! Nó ngước lên nhìn, đôi mắt màu xám ấy như phát sáng, Yun chợt mỉm cười:
– Vậy em thử nghỉ xem?
– Anh nói dối!
– Tôi không nói dối, nó là dành cho em! Đồ lùn! Kể cả chiếc bông tai
Yun đưa tay nâng khuôn mặt nó lên rồi cuối xuống khiến nó không kịp phản ứng, một nụ hôn vào má, nhẹ nhàng đặt môi lên má nó rồi đứng lên như thường! Yun bỏ đi, mình nó chết sững tại chỗ, mặt nó bỗng nóng bừng như lửa đốt, Yun vừa hun nó? Đúng không vậy >
– Không phải đâu! Chắc tên đó tính cắn mình mà hụt thôi! Đúng rồi, là hụt!
Nó tự an ủi bản thân, lắc đầu phủ định sự thật:v! Chạm lên chiếc bông tai Yun từng đeo cho nó, tên đó tặng nó sao? Khẽ rùng mình, nó không tin ==, đánh chết cũng không tin:))! Thở dài thườn thượt rồi bước đi, nó vẫn khoác áo của Yun, mùi hương vẫn còn lưu lại trên chiếc áo ….
Bước vào sảnh phụ nơi diễn ra buổi tiệc, mọi người đều đang vui vẻ nói chuyện cùng nhau, nó vừa bước vào thì các tay nhà báo đã chụp ảnh tới tấp, đèn flash khiến mắt nó chói, đưa tay lên che đi! Khẽ thở dài rồi giả vờ mỉm cười thân thiện, bước tới bàn của mọi người rồi ngồi xuống!
– Đi đâu lâu vậy? – Ngọc hỏi
– Đi vệ sinh ấy mà! – Nó cười
– Mắt em đỏ lên rồi! – Key nói
Nó giật mình, đã bớt rồi cơ mà, thế mà ông anh của nó vẫn thấy được! Hay thật, không hổ danh là ĐMV nhỡ ==
– Lúc nãy em dụi mắt nên đỏ ấy mà! – Nó nói
– Thật chứ? – Anh nhìn nó
– Thật mà! – Nó cười
– Áo vest đó … Chẳng phải của Yun sao? – Kino cười
Nó nhìn sang phía đối diện, tên Yun xuống đây lúc nào vậy >
– lúc nãy gặp nhau nên em mượn đỡ! – Nó biện minh
– Ồ~~~~~! – Cả đám đồng thanh
– Vậy cơ đấy!!! – Ngọc cười
– Im đi mày! – Nó lườm Ngọc
– Nhóc con! Em ranh ma lắm! – Key nói
– Đúng đó! – Đồng thanh lần 2
– Em có làm gì đâu >
– Sao Yun lại nói áo mình bị dơ nên không mặc nữa? Giờ em lại khoác nó? – Anh cười
– Ờ thì ……. – Nó rối
Mọi người nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ, lần này nó hết đường chối rồi ==! Đang bối rối không biết giải thích làm sao thì:
– Như! Con theo ta chút! – Ba Key đứng kế nó
– À! Dạ được! – Nó đứng dậy
Nhanh chóng rời khỏi cái bàn đó, được cứu rồi >
– Không trả lời nên đừng hỏi! – Yun nói
– Hết hy vọng rồi! – Kai thở dài
– Chậc, đúng là Yun nhà ta nhỡ! – MC cười
– Người gì khó tính thấy sợ! – Bi nhăn mặt
– Mà mấy con nhỏ kia, tính làm gì với nó đây? – Pin hỏi
– Cứ nhốt ở đó, mai tính sau! – Ken cười
Thế là cái bầy loi nhoi đó lại bàn về nó và Yun, vì không hỏi được Yun, nó lại bị đem đi mất nên đành ngồi tự suy diễn:))! Nó theo ba Key chào khách trong buổi tiệc, tất cả đều là những nhà tài phiệt, doanh nhân nổi tiếng trong giới tài chính! Từng lời nói, cử chỉ, bước đi, kể cả nụ cười đều hoàn hảo, uyển chuyển, dịu dàng. Họ đều khen ngợi nó và tất cả đều thích nó. Lúc này ba Key cùng nó đi lại phía 1 người đàn ông và 1 cậu con trai, nó nhận ra người đó là hắn!
– Chào mừng đến với buổi tiệc! – Ba Key nói
– Ồ! Chẳng phải ông Trương cùng với cô con gái độc nhất vô nhị đây sao! Thật thứ lỗi vì đến trễ! – Ba hắn nói
– Ông đến đây là vinh hạnh của chúng tôi rồi! – Ba Key cười
– Ông cứ như thế! Cháu gái đây rất đẹp, mái tóc, màu mắt, nước da và cả nụ cười đều hoàn hảo. Cứ như búp bê sống! – Ba hắn nói
– Ngài quá khen! – Nó cười
– Ba, đây là Như, bạn con! – Hắn nói
– Hoá ra là người quen à! – Ba hắn vui vẻ
– Dạ vâng! Chúng cháu là bạn! – Nó cười
– Vậy chẳng phải mối quan hệ giữa chúng ta càng tốt đẹp hơn sao? – Ba Key nói
– Đúng thế đúng thế! – Ba hắn nói
– Bản hợp đồng lần trước chúng ta bàn, không biết ông đã nghĩ lại chưa? – Ba Key hỏi
– Không cần nghĩ nữa! Ông Trương cứ chọn ngày, chúng ta sẽ ký! Nay mối quan hệ ngày càng tốt, chẳng phải đôi bên đều có lợi sao! – Ba Hắn nói
– Đúng thế, đôi bên đều có lợi! Nào, cụng ly để chúc mừng mối quan hệ! – ba Key cười
Cuộc nói chuyện rơm rả của 2 người lớn khiến nó phải bật cười, ba hắn có vẻ lịch lãm và sang trọng, từng cử chỉ, lời nói đều dứt khoát và mạnh mẽ! Nó với hắn đứng đối diện nhau nói chuyện, nó vẫn cười, cười trong nước mắt. Hắn trông vui vẻ hơn, nụ cười tuỏi đó khiến tim nó thắt lại từng nhịp!
– Chúng tôi mong sẽ hợp tác với tập đoàn của ông lâu dài! – ba Key nói
– Hợp tác lâu dài! – Ba hắn nói
– Thôi, 2 cha con cứ tự nhiên đi! Không làm phiền nữa! – ba Key cười
– Ông già này! Cứ như thế! – ba hắn cười
– Chào Ngài! Cháu xin phép đi trước. – Nó lễ phép
– Được rồi! Người nhà cả mà, ta rất thích con! Con rất đẹp!- ba hắn nói
– Không bằng con trai ngài đâu! – Nó cười
– Đấy! Con bé lại còn biết điều khiển con trai tôi cơ đấy. Rất hay! – Ba hắn cười
– Không dám! – Nó cười
Nói vài câu nữa rồi nó cùng ba Key bước đi, vừa quay lưng bước đi, nó cảm giác như mình vừa mất một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng muốn tìm lại cũng không thể vì thứ đó đã thuộc về người khác! Nó xin phép được về chỗ trước, bước tới bàn rồi ngồi xuống, nhìn lên thì trên bàn có vài chai rượu vang đỏ!
– Ai uống đây? – Nó nhíu mày
– Không phải là uống mà là phạt! – Ngọc cười
– Phạt? – Nó nói
– Chơi trò oẳn tù xì, thua thì uống thôi! Ai cũng uống cả rồi! – Anh cười
– Chưa ai say cả à? – Nó cười
– Mày nghĩ tửu lượng tụi này thấp lắm à? – TA nói
– Đừng như thế chứ, Như cũng chơi thử xem? – MC nói
– Thôi, em từ chối! Mọi người cũng dừng đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì không hay đâu. Hôm nay là tiệc lớn, để nhà báo chụp được việc này thì phiền! – Nó nói
– Không sao, cứ chơi thử xem! – Ngọc cười
Suy nghĩ một chút rồi nó cũng nhập cuộc, đây không phải lần đầu nó uống vang đỏ, nó thích những thứ có thể làm người khác say, ít nhất là lúc này! Nó đã bị phạt khá nhiều và ngà ngà say, lúc này bữa tiệc kết thúc, khách mời cũng dần ra về!
– Dừng cuộc chơi lại nào! Nhóc con say rồi! – Key cười
– Nhưng con bé có tửu lượng tốt đấy, nếu như Ngọc thì đã ngủ lăn ra rồi! – Cen nói
– Đấy đấy! Lại đâm chọt nhau đấy! – Ngọc liếc Cen
– Ngày mai sẽ tới bang đúng không? – Kino hỏi
– Lâu rồi em chưa tới đó! – Kai cười
– Mấy nhỏ kia đã bị đem đi qua bang rồi, do tầng hầm không còn chỗ! – Ken nói
– Vậy thì hẹn mọi người tại bang – TA nói
Lúc này các vị phụ huynh đi tới với vẻ mặt vui vẻ, hớn hở sau khi tiễn khách ra về!
– Cũng trễ rồi, mấy đứa đi ngủ còn mấy đứa kia đi về! – Mẹ TA nói
– Vậy còn Yun với Như? – Ba Key hỏi
– Yunnnnn! Thằng con trời đánh, hôm qua mày dám lừa cả bố mày à? – Ba yun nói
– Aisss! Làm gì có! Con vô ( số) tội! – Yun nhún vai
– Thôi đi! Ông cứ la thằng bé, tội nghiệp nó! – Mẹ Cen nói
– Thôi! Về nghỉ ngơi đi, hôm nay tụi con mệt rồi! – Ba Ken cười
– Vânggggg!
Nó loạng choạng đứng lên, lắc đầu để tỉnh táo lại, nó không được hành động lỗ mãng trước mặt người lớn >
– Nhóc con! Em say rồi! – Key cười
– Không có! – Nó phủ nhận
– Ầyyyyyy! Còn chối cơ đấy! – Anh cười
– 2 anh chọc em! – Nó nhăn mặt
– Nào có!
– Em méc ba 2 anh! – Nó bước đi
– Này nhóc con! Bình tĩnh nào! – Key kéo nó lại
– Nhóc con nóng tính! – Ken cười
– HAI ANH ĂN HIẾP CON! – Nó hét lên
Các vị phụ huynh quay lại, nó giả vờ buồn vì bị ăn hiếp và đương nhiên Ken và Key bị liếc xối xả! Mẹ Key bước tới kéo nó ra khỏi 2 ông anh kia:))!
– Sao ăn hiếp em hả? – Mẹ Key hỏi
– Con không có! – Đồng thanh
– lại còn chối? – Mẹ Key nói
– Đấy đấy! Ăn hiếp con nít cơ đấy! – Bầy loi nhoi hùa theo =)))
– Lại còn là con gái cơ đấy! – Cen vui vẻ
Kết quả là 2 ông anh bị các vị phụ huynh mắng xối xả vì tội ăn hiếp con nít:)), nó đứng cười chảy cả nước mắt! Lúc này Yun bỗng kéo tay nó đi:
– Nè nè! Đi đâu vậy? – Nó nhăn mặt
– Đi lẹ đi! – Yun gấp gáp
Nó cũng không phản đối liền đi theo Yun, bước ra khỏi cửa, cái lạnh giá của mùa đông khiến nó run rẩy! Xe Yun đã để sẵn trước cửa nên nó nhanh chóng thoát khỏi cái lạnh đáng sợ kia! Lúc này ba Yun quay qua quay lại kiếm gì đó:
– Thằng Yun với con bé Như đâu rồi? – Ba Yun hỏi
– À! Thằng bé có nói là Như nó mệt nên về trước! – Ba TA nói
– Lại trốn nữa rồi! Mẹ nó cưng riết rồi hư! – Ba Yun thở dài
– Thôi! Không sao đâu! Mọi người về nghỉ ngơi đi! – Mẹ Key cười
Ai về nhà nấy, nó cùng Yun cũng vậy! Yun chạy vào nhà xe, nó lúc này đã ngấm rượu và say mèm ==! Mở cửa xe bước ra, loạng choạng bước vào trong nhà! Nó ngồi trong phòng khách, Yun đi vào trong bếp làm gì đó rồi đi lên. Ngồi được một lúc, nụ cười nhạt hiện lên, lúc này đây nó đang đau vì hắn. Trong tiềm thức, nó biết mình mất hắn, mượn rượu để giải toả những nỗi buồn này. Nó biết mình say nhưng không mất đi ý thức, khoé mắt lại cay rồi những dòng nước mắt lăn dài trên má!
Trong đầu nó hiện lại những ngày nó và hắn còn học chung, những lúc đùa giỡn. Rồi bỗng trước mắt nó là nụ cười ấm áp đó, nụ cười nó từng trân trọng và không dám làm mất đi. Nhưng điều đó đã thành sự thật, nó đã buông những thứ đáng lẽ thuộc về bản thân. Hai hàng nước đầm đìa, đêm nay nó đau, nỗi đau không ai thấu được. Lấy tay gạt đi những giọt nước mắt, cố gắng đứng dậy bước về phòng. Nó chẳng để ý là trước mắt mình là ai hay thứ gì cứ thế bước đi rồi bỗng đụng trúng thứ gì đó:
– Em đang say, đừng đi lung tung! – Yun nói
– Kệ tôi! Anh biết gì mà nói, tránh ra! – Nó ngang tàn
– Tôi biết em đang khóc!
Nó im lặng cắn chặt răng, ừ đúng vậy đang khóc và rất đau. Đẩy Yun ra rồi loạng choạng bước về phòng, nó không muốn người khác tổn thương vì nó nữa, những đau thương đó hãy để nó nhận lấy! Đóng cửa phòng lại bước vài bước rồi đứng lại, đầu óc trống rỗng… Cửa phòng được mở toang ra, Yun từ ngoài bước vào im lặng nhìn nó. Nó quay lại nhìn Yun, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt vô hồn đang nhìn nó!
– Anh vào đây làm gì?
– …..
– Tôi hỏi anh vào đây làm gì cơ mà?
– …..
– ANH ĐỪNG IM LẶNG NHƯ THẾ. TRẢ LỜI TÔI ĐI, hãy nói đi ……
Hét lên rồi ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở trong đau thương, một con búp bê với chiếc đầm tuyệt đẹp đang khóc nức nở! Vết thương lòng quá sâu liệu sẽ lành được? Khóc trong vô thức và oán hờn …..
– Tại sao … Lại là bạn chứ …
Nói trong nước mắt, nó tự đặt câu hỏi cho mình rồi không thể tìm ra đáp án. Yun bước tới rồi đỡ nó đứng dậy, 2 người đối diện nhau
– Là vì em đã chấp nhận tổn thương!
– Tại sao chứ …. Tại sao không chịu hiểu … Tại sao lại là cô ta…. Tại sao …
Yun ôm chầm con búp bê trước mặt mình lại và để cho những giọt nước mặt kia thấm đẫm chiếc áo sơ mi kia!
– Tại sao … Tại sao luôn là người đến sau …
– Thích một người không nhất thiết phải bên nhau, chỉ cần người đó hạnh phúc, dù là bên ai!
– Tại sao không hiểu … Tại sao vậy …..những tình cảm đó là không đủ sao
Cứ thế nó khóc trong vòng tay của Yun, những lời trách móc trong nước mắt tuôn ra, tự đặt cả hàng trăm câu hỏi cho bản thân …
– Em đừng khóc nữa! Hãy để thứ tình cảm đó trôi vào quá khứ, đừng tự làm mình đau nữa!
– Nếu quên, sẽ không đau chứ?
– Ừ, sẽ không đau. Tôi sẽ đi cùng em trên con đường dài phía trước và sẽ giết chết kẻ nào làm em đau! Đừng ngã gục ở đây, tôi sẽ đỡ em dậy và đi cùng em.
Nó đẩy Yun ra, ngước nhìn người con trai trước mặt, trong đôi mắt vô hồn đó, nó có thể thấy hình ảnh của chính mình! Yun đưa tay gạt đi những giọt nước mắt:
– Đừng khóc nữa! Tôi thích lúc em cười hơn …
– Nè, lợi dụng à! Buông ra! – Nó cố gắng đẩy Yun ra
– Như thế này, một lát thôi! – Yun nói
Nó bị câu nói thuyết phục ==, một lát, ừ thôi cũng được vậy! Buông lỏng 2 tay xuống, nó thả lỏng cả cơ thể, đầu dựa vào Yun. Cơ thể Yun ấm đến không ngờ, mùi hương từ chiếc áo, cơ thể và cả hơi thở, nó đều cảm nhận được. Bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn lúc thường và khuôn mặt nóng lên. Yun ôm nó, đôi mắt nhắm nghiền lại, ở nó luôn đem đến cho Yun một cảm giác vui vẻ và ôn hoà! Có lẽ, nó là người đầu tiên đếm đến cảm giác này cho Yun ….
– Anh nói chiếc lắc này dành cho người anh thích mà? Tại sao giờ lại nói là dành cho tôi? – Nó hỏi
Yun buông nó ra rồi nhìn nó, 2 đôi mắt nhìn nhau, ở cả 2 đều mất một thứ gì đó mà chỉ bản thân mới biết! Nó ngước lên nhìn, đôi mắt màu xám ấy như phát sáng, Yun chợt mỉm cười:
– Vậy em thử nghỉ xem?
– Anh nói dối!
– Tôi không nói dối, nó là dành cho em! Đồ lùn! Kể cả chiếc bông tai
Yun đưa tay nâng khuôn mặt nó lên rồi cuối xuống khiến nó không kịp phản ứng, một nụ hôn vào má, nhẹ nhàng đặt môi lên má nó rồi đứng lên như thường! Yun bỏ đi, mình nó chết sững tại chỗ, mặt nó bỗng nóng bừng như lửa đốt, Yun vừa hun nó? Đúng không vậy >
– Không phải đâu! Chắc tên đó tính cắn mình mà hụt thôi! Đúng rồi, là hụt!
Nó tự an ủi bản thân, lắc đầu phủ định sự thật:v! Chạm lên chiếc bông tai Yun từng đeo cho nó, tên đó tặng nó sao? Khẽ rùng mình, nó không tin ==, đánh chết cũng không tin:))! Thở dài thườn thượt rồi bước đi, nó vẫn khoác áo của Yun, mùi hương vẫn còn lưu lại trên chiếc áo ….
Bước vào sảnh phụ nơi diễn ra buổi tiệc, mọi người đều đang vui vẻ nói chuyện cùng nhau, nó vừa bước vào thì các tay nhà báo đã chụp ảnh tới tấp, đèn flash khiến mắt nó chói, đưa tay lên che đi! Khẽ thở dài rồi giả vờ mỉm cười thân thiện, bước tới bàn của mọi người rồi ngồi xuống!
– Đi đâu lâu vậy? – Ngọc hỏi
– Đi vệ sinh ấy mà! – Nó cười
– Mắt em đỏ lên rồi! – Key nói
Nó giật mình, đã bớt rồi cơ mà, thế mà ông anh của nó vẫn thấy được! Hay thật, không hổ danh là ĐMV nhỡ ==
– Lúc nãy em dụi mắt nên đỏ ấy mà! – Nó nói
– Thật chứ? – Anh nhìn nó
– Thật mà! – Nó cười
– Áo vest đó … Chẳng phải của Yun sao? – Kino cười
Nó nhìn sang phía đối diện, tên Yun xuống đây lúc nào vậy >
– lúc nãy gặp nhau nên em mượn đỡ! – Nó biện minh
– Ồ~~~~~! – Cả đám đồng thanh
– Vậy cơ đấy!!! – Ngọc cười
– Im đi mày! – Nó lườm Ngọc
– Nhóc con! Em ranh ma lắm! – Key nói
– Đúng đó! – Đồng thanh lần 2
– Em có làm gì đâu >
– Sao Yun lại nói áo mình bị dơ nên không mặc nữa? Giờ em lại khoác nó? – Anh cười
– Ờ thì ……. – Nó rối
Mọi người nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ, lần này nó hết đường chối rồi ==! Đang bối rối không biết giải thích làm sao thì:
– Như! Con theo ta chút! – Ba Key đứng kế nó
– À! Dạ được! – Nó đứng dậy
Nhanh chóng rời khỏi cái bàn đó, được cứu rồi >
– Không trả lời nên đừng hỏi! – Yun nói
– Hết hy vọng rồi! – Kai thở dài
– Chậc, đúng là Yun nhà ta nhỡ! – MC cười
– Người gì khó tính thấy sợ! – Bi nhăn mặt
– Mà mấy con nhỏ kia, tính làm gì với nó đây? – Pin hỏi
– Cứ nhốt ở đó, mai tính sau! – Ken cười
Thế là cái bầy loi nhoi đó lại bàn về nó và Yun, vì không hỏi được Yun, nó lại bị đem đi mất nên đành ngồi tự suy diễn:))! Nó theo ba Key chào khách trong buổi tiệc, tất cả đều là những nhà tài phiệt, doanh nhân nổi tiếng trong giới tài chính! Từng lời nói, cử chỉ, bước đi, kể cả nụ cười đều hoàn hảo, uyển chuyển, dịu dàng. Họ đều khen ngợi nó và tất cả đều thích nó. Lúc này ba Key cùng nó đi lại phía 1 người đàn ông và 1 cậu con trai, nó nhận ra người đó là hắn!
– Chào mừng đến với buổi tiệc! – Ba Key nói
– Ồ! Chẳng phải ông Trương cùng với cô con gái độc nhất vô nhị đây sao! Thật thứ lỗi vì đến trễ! – Ba hắn nói
– Ông đến đây là vinh hạnh của chúng tôi rồi! – Ba Key cười
– Ông cứ như thế! Cháu gái đây rất đẹp, mái tóc, màu mắt, nước da và cả nụ cười đều hoàn hảo. Cứ như búp bê sống! – Ba hắn nói
– Ngài quá khen! – Nó cười
– Ba, đây là Như, bạn con! – Hắn nói
– Hoá ra là người quen à! – Ba hắn vui vẻ
– Dạ vâng! Chúng cháu là bạn! – Nó cười
– Vậy chẳng phải mối quan hệ giữa chúng ta càng tốt đẹp hơn sao? – Ba Key nói
– Đúng thế đúng thế! – Ba hắn nói
– Bản hợp đồng lần trước chúng ta bàn, không biết ông đã nghĩ lại chưa? – Ba Key hỏi
– Không cần nghĩ nữa! Ông Trương cứ chọn ngày, chúng ta sẽ ký! Nay mối quan hệ ngày càng tốt, chẳng phải đôi bên đều có lợi sao! – Ba Hắn nói
– Đúng thế, đôi bên đều có lợi! Nào, cụng ly để chúc mừng mối quan hệ! – ba Key cười
Cuộc nói chuyện rơm rả của 2 người lớn khiến nó phải bật cười, ba hắn có vẻ lịch lãm và sang trọng, từng cử chỉ, lời nói đều dứt khoát và mạnh mẽ! Nó với hắn đứng đối diện nhau nói chuyện, nó vẫn cười, cười trong nước mắt. Hắn trông vui vẻ hơn, nụ cười tuỏi đó khiến tim nó thắt lại từng nhịp!
– Chúng tôi mong sẽ hợp tác với tập đoàn của ông lâu dài! – ba Key nói
– Hợp tác lâu dài! – Ba hắn nói
– Thôi, 2 cha con cứ tự nhiên đi! Không làm phiền nữa! – ba Key cười
– Ông già này! Cứ như thế! – ba hắn cười
– Chào Ngài! Cháu xin phép đi trước. – Nó lễ phép
– Được rồi! Người nhà cả mà, ta rất thích con! Con rất đẹp!- ba hắn nói
– Không bằng con trai ngài đâu! – Nó cười
– Đấy! Con bé lại còn biết điều khiển con trai tôi cơ đấy. Rất hay! – Ba hắn cười
– Không dám! – Nó cười
Nói vài câu nữa rồi nó cùng ba Key bước đi, vừa quay lưng bước đi, nó cảm giác như mình vừa mất một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng muốn tìm lại cũng không thể vì thứ đó đã thuộc về người khác! Nó xin phép được về chỗ trước, bước tới bàn rồi ngồi xuống, nhìn lên thì trên bàn có vài chai rượu vang đỏ!
– Ai uống đây? – Nó nhíu mày
– Không phải là uống mà là phạt! – Ngọc cười
– Phạt? – Nó nói
– Chơi trò oẳn tù xì, thua thì uống thôi! Ai cũng uống cả rồi! – Anh cười
– Chưa ai say cả à? – Nó cười
– Mày nghĩ tửu lượng tụi này thấp lắm à? – TA nói
– Đừng như thế chứ, Như cũng chơi thử xem? – MC nói
– Thôi, em từ chối! Mọi người cũng dừng đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì không hay đâu. Hôm nay là tiệc lớn, để nhà báo chụp được việc này thì phiền! – Nó nói
– Không sao, cứ chơi thử xem! – Ngọc cười
Suy nghĩ một chút rồi nó cũng nhập cuộc, đây không phải lần đầu nó uống vang đỏ, nó thích những thứ có thể làm người khác say, ít nhất là lúc này! Nó đã bị phạt khá nhiều và ngà ngà say, lúc này bữa tiệc kết thúc, khách mời cũng dần ra về!
– Dừng cuộc chơi lại nào! Nhóc con say rồi! – Key cười
– Nhưng con bé có tửu lượng tốt đấy, nếu như Ngọc thì đã ngủ lăn ra rồi! – Cen nói
– Đấy đấy! Lại đâm chọt nhau đấy! – Ngọc liếc Cen
– Ngày mai sẽ tới bang đúng không? – Kino hỏi
– Lâu rồi em chưa tới đó! – Kai cười
– Mấy nhỏ kia đã bị đem đi qua bang rồi, do tầng hầm không còn chỗ! – Ken nói
– Vậy thì hẹn mọi người tại bang – TA nói
Lúc này các vị phụ huynh đi tới với vẻ mặt vui vẻ, hớn hở sau khi tiễn khách ra về!
– Cũng trễ rồi, mấy đứa đi ngủ còn mấy đứa kia đi về! – Mẹ TA nói
– Vậy còn Yun với Như? – Ba Key hỏi
– Yunnnnn! Thằng con trời đánh, hôm qua mày dám lừa cả bố mày à? – Ba yun nói
– Aisss! Làm gì có! Con vô ( số) tội! – Yun nhún vai
– Thôi đi! Ông cứ la thằng bé, tội nghiệp nó! – Mẹ Cen nói
– Thôi! Về nghỉ ngơi đi, hôm nay tụi con mệt rồi! – Ba Ken cười
– Vânggggg!
Nó loạng choạng đứng lên, lắc đầu để tỉnh táo lại, nó không được hành động lỗ mãng trước mặt người lớn >
– Nhóc con! Em say rồi! – Key cười
– Không có! – Nó phủ nhận
– Ầyyyyyy! Còn chối cơ đấy! – Anh cười
– 2 anh chọc em! – Nó nhăn mặt
– Nào có!
– Em méc ba 2 anh! – Nó bước đi
– Này nhóc con! Bình tĩnh nào! – Key kéo nó lại
– Nhóc con nóng tính! – Ken cười
– HAI ANH ĂN HIẾP CON! – Nó hét lên
Các vị phụ huynh quay lại, nó giả vờ buồn vì bị ăn hiếp và đương nhiên Ken và Key bị liếc xối xả! Mẹ Key bước tới kéo nó ra khỏi 2 ông anh kia:))!
– Sao ăn hiếp em hả? – Mẹ Key hỏi
– Con không có! – Đồng thanh
– lại còn chối? – Mẹ Key nói
– Đấy đấy! Ăn hiếp con nít cơ đấy! – Bầy loi nhoi hùa theo =)))
– Lại còn là con gái cơ đấy! – Cen vui vẻ
Kết quả là 2 ông anh bị các vị phụ huynh mắng xối xả vì tội ăn hiếp con nít:)), nó đứng cười chảy cả nước mắt! Lúc này Yun bỗng kéo tay nó đi:
– Nè nè! Đi đâu vậy? – Nó nhăn mặt
– Đi lẹ đi! – Yun gấp gáp
Nó cũng không phản đối liền đi theo Yun, bước ra khỏi cửa, cái lạnh giá của mùa đông khiến nó run rẩy! Xe Yun đã để sẵn trước cửa nên nó nhanh chóng thoát khỏi cái lạnh đáng sợ kia! Lúc này ba Yun quay qua quay lại kiếm gì đó:
– Thằng Yun với con bé Như đâu rồi? – Ba Yun hỏi
– À! Thằng bé có nói là Như nó mệt nên về trước! – Ba TA nói
– Lại trốn nữa rồi! Mẹ nó cưng riết rồi hư! – Ba Yun thở dài
– Thôi! Không sao đâu! Mọi người về nghỉ ngơi đi! – Mẹ Key cười
Ai về nhà nấy, nó cùng Yun cũng vậy! Yun chạy vào nhà xe, nó lúc này đã ngấm rượu và say mèm ==! Mở cửa xe bước ra, loạng choạng bước vào trong nhà! Nó ngồi trong phòng khách, Yun đi vào trong bếp làm gì đó rồi đi lên. Ngồi được một lúc, nụ cười nhạt hiện lên, lúc này đây nó đang đau vì hắn. Trong tiềm thức, nó biết mình mất hắn, mượn rượu để giải toả những nỗi buồn này. Nó biết mình say nhưng không mất đi ý thức, khoé mắt lại cay rồi những dòng nước mắt lăn dài trên má!
Trong đầu nó hiện lại những ngày nó và hắn còn học chung, những lúc đùa giỡn. Rồi bỗng trước mắt nó là nụ cười ấm áp đó, nụ cười nó từng trân trọng và không dám làm mất đi. Nhưng điều đó đã thành sự thật, nó đã buông những thứ đáng lẽ thuộc về bản thân. Hai hàng nước đầm đìa, đêm nay nó đau, nỗi đau không ai thấu được. Lấy tay gạt đi những giọt nước mắt, cố gắng đứng dậy bước về phòng. Nó chẳng để ý là trước mắt mình là ai hay thứ gì cứ thế bước đi rồi bỗng đụng trúng thứ gì đó:
– Em đang say, đừng đi lung tung! – Yun nói
– Kệ tôi! Anh biết gì mà nói, tránh ra! – Nó ngang tàn
– Tôi biết em đang khóc!
Nó im lặng cắn chặt răng, ừ đúng vậy đang khóc và rất đau. Đẩy Yun ra rồi loạng choạng bước về phòng, nó không muốn người khác tổn thương vì nó nữa, những đau thương đó hãy để nó nhận lấy! Đóng cửa phòng lại bước vài bước rồi đứng lại, đầu óc trống rỗng… Cửa phòng được mở toang ra, Yun từ ngoài bước vào im lặng nhìn nó. Nó quay lại nhìn Yun, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt vô hồn đang nhìn nó!
– Anh vào đây làm gì?
– …..
– Tôi hỏi anh vào đây làm gì cơ mà?
– …..
– ANH ĐỪNG IM LẶNG NHƯ THẾ. TRẢ LỜI TÔI ĐI, hãy nói đi ……
Hét lên rồi ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở trong đau thương, một con búp bê với chiếc đầm tuyệt đẹp đang khóc nức nở! Vết thương lòng quá sâu liệu sẽ lành được? Khóc trong vô thức và oán hờn …..
– Tại sao … Lại là bạn chứ …
Nói trong nước mắt, nó tự đặt câu hỏi cho mình rồi không thể tìm ra đáp án. Yun bước tới rồi đỡ nó đứng dậy, 2 người đối diện nhau
– Là vì em đã chấp nhận tổn thương!
– Tại sao chứ …. Tại sao không chịu hiểu … Tại sao lại là cô ta…. Tại sao …
Yun ôm chầm con búp bê trước mặt mình lại và để cho những giọt nước mặt kia thấm đẫm chiếc áo sơ mi kia!
– Tại sao … Tại sao luôn là người đến sau …
– Thích một người không nhất thiết phải bên nhau, chỉ cần người đó hạnh phúc, dù là bên ai!
– Tại sao không hiểu … Tại sao vậy …..những tình cảm đó là không đủ sao
Cứ thế nó khóc trong vòng tay của Yun, những lời trách móc trong nước mắt tuôn ra, tự đặt cả hàng trăm câu hỏi cho bản thân …
– Em đừng khóc nữa! Hãy để thứ tình cảm đó trôi vào quá khứ, đừng tự làm mình đau nữa!
– Nếu quên, sẽ không đau chứ?
– Ừ, sẽ không đau. Tôi sẽ đi cùng em trên con đường dài phía trước và sẽ giết chết kẻ nào làm em đau! Đừng ngã gục ở đây, tôi sẽ đỡ em dậy và đi cùng em.
Nó đẩy Yun ra, ngước nhìn người con trai trước mặt, trong đôi mắt vô hồn đó, nó có thể thấy hình ảnh của chính mình! Yun đưa tay gạt đi những giọt nước mắt:
– Đừng khóc nữa! Tôi thích lúc em cười hơn …