Giọng nói pha chút tức giận nhưng không kém rùng rợn, cứ như trong mấy bộ phim kinh dị! Nó hơi rùng mình, nuốt nước bọt, quay sang nhìn hắn, chủ nhân của giọng nói kia. Mặt hắn có chút không vui, con ngươi xám nhìn nó có chút không hài lòng!
– Sao nào? Con chọn ai? Cứ thoải mái! – Ông hối thúc
– Con …. – Nó ngập ngừng
– Em cứ thoải mái đi, chọn ai cũng được, dù gì cũng đi chung hết mà! – Hắn nói
Ờ thì người ta nói văn võ song toàn, hắn lại được thêm cái đẹp trai còn hơn cả diễn viên ấy, thêm vào đó lại là diễn xuất tuyệt vời. Dù miệng kêu nó cứ thoải mái, nhưng thay vào đó là ánh mắt giết người đang đe doạ nó! Còn nó, không để ý đến sắc mặt Yun, chỉ nghe hắn nói thế liền vui mừng hẳn ra
– Con chọn Ke …..
– Tôi biết em chọn tôi rồi! Vậy nhé, con nhóc này sẽ do tôi đảm nhiệm!
Nó đơ ra khoảng 30 giây rồi mới phát hiện là Yun đã định đoạt mọi chuyện, hắn ta tự biên tự diễn khiến mọi người cười chảy nước mắt. Chỉ thương thay cho số phận nó, oan gia ngõ hẹp mà >
– YA, tôi chọn anh lúc nào chứ?! – Nó hét lên
– Nhóc con, sự lựa chọn của em là đúng đắn đấy! – Anh cười
– Không sao, Yun sẽ bảo vệ em! – Key đồng tình
– bla … Bla
Mọi người đều đồng tình, mặt vui còn hơn đi hội, họ thoát được cục nợ rồi:)). Yun thì cười thầm trong bụng, mắt liếc sang nó!
– Nên vinh dự tí đi chứ! – Hắn cười
– Vinh dự cái đầu anh á, aissss! – Nó nhíu mày
– Thôi, hai đứa đừng cãi nữa! Vậy thì bác nhờ Yun nhé!! – Ông cười
– Vâng! – Yun nói
Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ trừ thần mặt đen ngồi kế hắn, sau khi bị ném sang cho Yun, tâm trạng nó chẳng vui tí nào >
Nó đành gạt phăng chuyện đó đi rồi tiếp tục ăn bánh, rồi dần dần hoà vào không khí xung quanh! Một lúc sau, Ông phải về lại trụ sở để kí hợp đồng, Cen Kai và TA cũng bị lôi theo:)). Ngọc nhân cơ hội này cũng chuồn về nhà ngủ, Ken và Key lại tìm lí do này nọ để trốn đi chơi! Và đương nhiên, nó bị bỏ lại cùng hắn ==
– Aissss! Sao lại bỏ đi hết vậy >
– Tôi đi luôn nhé! – Yun nói
– Ơ … Ơ!
– Sao nào? Em có điều gì muốn nói?
– Anh, anh chẳng phải bảo vệ tôi sao?
– Em cần được bảo vệ không?
– Đương nhiên là không!
– Thế thì tại sao tôi lại phải bảo vệ em?
– ờ thì ….. – nó lúng túng
– Thế nhé! Tôi đi trước! – Yun đứng lên
Hắn ta bước đi không thèm ngoảnh mặt lại, nó nhìn theo bóng lưng của Yun rồi mới nhận ra, nếu bị bỏ lại đây nó đi về bằng gì:))! Lật đật chạy theo hắn, ra ngoài cửa, hắn đã leo lên chiếc moto phân khối lớn màu đen và chuẩn bị phóng đi.
– Nè!
Nó hét lớn lên, hắn quay đầu nhìn nó, môi hơi nhếch lên đầy ẩn ý. Nó chạy lại trước đầu xe, chặn không cho hắn di chuyển!
– Em muốn gì? – Hắn hỏi
– Ít ra thì anh cũng phải chở tôi về chứ! – Nó bối rối
– Tôi không thích!
– Anh chở tôi về, tôi sẽ trả tiền cho anh!
– Em nghĩ nhà tôi thiếu thốn à?
– Ờ cũng đúng! – Nó gật gù
– Một là em đi với tôi, hai là tự bắt xe về!
– Thà chết cũng không đi với anh!
– Vậy thì tự về!
Hắn nghe thế liền lùi xe, nó lúng ta lúng túng níu tay hắn lại!
– Thế nào?
– Nhưng đi đâu?
– Đi rồi biết! Lên!
Hắn cười thầm trong bụng, đã dụ dỗ được rồi. Nó bĩu môi, hừ lạnh một cái rồi leo lên xe. Ngồi sau lưng hắn, vì đây là xe đua nên nó áp sát vào tấm lưng rộng.
– Ngồi cho chắc, em có rớt xuống là tại em nhé!
– Ơ, không đội mũ bảo hiểm à?
– Sống chết có số! Còn em sợ cảnh sát rượt thì yên tâm, tôi bỏ xa chúng!
– Nè, anh muốn chết ư?
– Ôm cho chắc!
– Sao nào? Con chọn ai? Cứ thoải mái! – Ông hối thúc
– Con …. – Nó ngập ngừng
– Em cứ thoải mái đi, chọn ai cũng được, dù gì cũng đi chung hết mà! – Hắn nói
Ờ thì người ta nói văn võ song toàn, hắn lại được thêm cái đẹp trai còn hơn cả diễn viên ấy, thêm vào đó lại là diễn xuất tuyệt vời. Dù miệng kêu nó cứ thoải mái, nhưng thay vào đó là ánh mắt giết người đang đe doạ nó! Còn nó, không để ý đến sắc mặt Yun, chỉ nghe hắn nói thế liền vui mừng hẳn ra
– Con chọn Ke …..
– Tôi biết em chọn tôi rồi! Vậy nhé, con nhóc này sẽ do tôi đảm nhiệm!
Nó đơ ra khoảng 30 giây rồi mới phát hiện là Yun đã định đoạt mọi chuyện, hắn ta tự biên tự diễn khiến mọi người cười chảy nước mắt. Chỉ thương thay cho số phận nó, oan gia ngõ hẹp mà >
– YA, tôi chọn anh lúc nào chứ?! – Nó hét lên
– Nhóc con, sự lựa chọn của em là đúng đắn đấy! – Anh cười
– Không sao, Yun sẽ bảo vệ em! – Key đồng tình
– bla … Bla
Mọi người đều đồng tình, mặt vui còn hơn đi hội, họ thoát được cục nợ rồi:)). Yun thì cười thầm trong bụng, mắt liếc sang nó!
– Nên vinh dự tí đi chứ! – Hắn cười
– Vinh dự cái đầu anh á, aissss! – Nó nhíu mày
– Thôi, hai đứa đừng cãi nữa! Vậy thì bác nhờ Yun nhé!! – Ông cười
– Vâng! – Yun nói
Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ trừ thần mặt đen ngồi kế hắn, sau khi bị ném sang cho Yun, tâm trạng nó chẳng vui tí nào >
Nó đành gạt phăng chuyện đó đi rồi tiếp tục ăn bánh, rồi dần dần hoà vào không khí xung quanh! Một lúc sau, Ông phải về lại trụ sở để kí hợp đồng, Cen Kai và TA cũng bị lôi theo:)). Ngọc nhân cơ hội này cũng chuồn về nhà ngủ, Ken và Key lại tìm lí do này nọ để trốn đi chơi! Và đương nhiên, nó bị bỏ lại cùng hắn ==
– Aissss! Sao lại bỏ đi hết vậy >
– Tôi đi luôn nhé! – Yun nói
– Ơ … Ơ!
– Sao nào? Em có điều gì muốn nói?
– Anh, anh chẳng phải bảo vệ tôi sao?
– Em cần được bảo vệ không?
– Đương nhiên là không!
– Thế thì tại sao tôi lại phải bảo vệ em?
– ờ thì ….. – nó lúng túng
– Thế nhé! Tôi đi trước! – Yun đứng lên
Hắn ta bước đi không thèm ngoảnh mặt lại, nó nhìn theo bóng lưng của Yun rồi mới nhận ra, nếu bị bỏ lại đây nó đi về bằng gì:))! Lật đật chạy theo hắn, ra ngoài cửa, hắn đã leo lên chiếc moto phân khối lớn màu đen và chuẩn bị phóng đi.
– Nè!
Nó hét lớn lên, hắn quay đầu nhìn nó, môi hơi nhếch lên đầy ẩn ý. Nó chạy lại trước đầu xe, chặn không cho hắn di chuyển!
– Em muốn gì? – Hắn hỏi
– Ít ra thì anh cũng phải chở tôi về chứ! – Nó bối rối
– Tôi không thích!
– Anh chở tôi về, tôi sẽ trả tiền cho anh!
– Em nghĩ nhà tôi thiếu thốn à?
– Ờ cũng đúng! – Nó gật gù
– Một là em đi với tôi, hai là tự bắt xe về!
– Thà chết cũng không đi với anh!
– Vậy thì tự về!
Hắn nghe thế liền lùi xe, nó lúng ta lúng túng níu tay hắn lại!
– Thế nào?
– Nhưng đi đâu?
– Đi rồi biết! Lên!
Hắn cười thầm trong bụng, đã dụ dỗ được rồi. Nó bĩu môi, hừ lạnh một cái rồi leo lên xe. Ngồi sau lưng hắn, vì đây là xe đua nên nó áp sát vào tấm lưng rộng.
– Ngồi cho chắc, em có rớt xuống là tại em nhé!
– Ơ, không đội mũ bảo hiểm à?
– Sống chết có số! Còn em sợ cảnh sát rượt thì yên tâm, tôi bỏ xa chúng!
– Nè, anh muốn chết ư?
– Ôm cho chắc!