Khu nhà ma, một trò chơi nổi tiếng nhất tại đây, đến đây nếu không thử thì thật đáng tiếc. Và theo lẽ đó, nó cùng Yun đang đứng trước trò chơi nổi tiếng này. Một người thì vẻ mặt đáng sợ còn hơn mấy con ma đó, còn một người thì lo lắng:v! Yun kéo nó đi vào bên trong. Căn nhà ma thiết kế hoàn hảo, các bức tường dính đầy máu, dưới sàn nhà là những vết cào xước, không có một tiếng động!
Nó đi cạnh Yun, cắn chặt răng lại vì sợ, ngó đông ngó tây. Đi được nửa đoạn đường nhưng chẳng có gì xảy ra khiến nó càng thêm lo lắng! Yun thì lại thích thú quan sát lối thiết kế ở đây.
– Em sợ à? – Yun bất ngờ hỏi
– …. Không! – Nó chần chừ
– Thế sao run lên thế kia?
– Anh tập trung mà đi cho lẹ đi! * Bụp *
Trong lúc nói chuyện nó đã không nhìn phía trước, hậu quả là không biết ở đâu ra, một con ma từ phía trên treo lơ lửng giữa đường. Nó đụng phải, giật mình quay lại nhìn:
– GYAAAAAAAAaaaaaaaa
Tiếng hét ngút trời, nó nhắm tịt mắt lại, ôm chầm lấy Yun! Hắn nhìn bộ dạng nó mà muốn cười chảy nước mắt, vậy mà mở miệng ra là nói không sợ. Đúng là đồ con nít!
– Đi mất rồi! – Yun cười
– ….. Đáng sợ thật!
Giọng nói run run, ngẩng đầu lên ngó quanh ngó quất, con ngươi tím long lanh. Nó buông Yun ra, cố gắng giữ bình tĩnh
– Thế mà có người nói không sợ! – Yun cười đểu
– Tôi.. Tôi không sợ! Chỉ tại bất ngờ thôi!
– Thế à?
– ờ ùm!
– Tôi còn định cho em mượn tay! Nhưng em nói thế thì thôi vậy!
Yun cười cười, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối. Nó nghe thế thì hụt hẫng hẳn đi >
– Này ….
– Sao? – Hắn nhíu mày
– À thì ….
– Có chuyện gì à?
– Ờ ùm ….
– Đúng là! Đi nào!
Yun cười rồi nắm chặt bàn tay nhỏ kia, cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm hồn u ám kia. Nó cảm thấy đã sợ khi đi cạnh hắn, suốt chặng đường dài gặp toàn là những con ma quái ác. Nhiều lần nó hét toáng lên nhưng những con ma kia bị hắn gạt sang một bên! Hắn cũng chưa từng một lần bỏ bàn tay nó ra, cứ như sợ người khác cướp mất.
Vừa ra khỏi được căn nhà ma, nó cảm thấy như được cứu sống, mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên. Hắn thì mặt lạnh như tờ giấy trắng giống mọi ngày, nhưng bên trong, cảm giác ấm áp đang len lỏi trong trái tim băng giá kia
– Thoát rồi! – Nó hét lên đầy vui sướng
– Trông em có vẻ hạnh phúc nhỉ? – Hắn nhíu mày
– Đương nhiên!
– Thật là!
Nó vẫn vui vẻ hát ca khi đi khỏi căn nhà ma mà không biết rằng, hắn vẫn nắm tay nó. Giờ thì giống một cặp tình nhân rồi đấy:3!
– Tới giờ rồi! Đi nhanh nào
Chẳng để người đối diện trả lời, Yun nhanh chóng kéo nó đi. Nó ngơ ngơ ngác ngác đi theo, Hắn cùng nó chạy tới một khoảng sân trống! Lúc này bỗng trên trời, có tiếng nổ, thứ gì đó phát sáng bắn lên không trung!
– * BỤP CHÍUUUU BÙM BÙM *
Pháo hoa, đủ màu đang phát sáng trên bầu trời kia. Nó tròn xoe mắt nhìn, miệng cười thật tươi!
– Đẹp không? – Yun hỏi
– Anh chuẩn bị á? – Nó bất ngờ
– Em nghĩ là ai? – Hắn nói
– Đẹp thật! Nhưng vì dịp gì?
– Chẳng vì dịp gì cả! – Hắn nói
Hàng loạt pháo hoa được bắnn lên, những bông hoa đầy sắc màu. Pháo hoa kéo dài 15 phút, đến phút cuối thì pháo hoa bắn lên với dòng số ”
– 242? – Nó lẩm bẩm
– Hết rồi! Về thôi, cũng trễ rồi! – Yun nói
– 242? Có nghĩa là gì? – Nó hỏi
– ….. Nếu em tìm ra, em sẽ hiểu được!
Một câu nói khiến người khác cảm thấy rối tung lên, nhưng nó cũng đã rất vui vào ngày hôm nay. Dù thế nào đi nữa, nhờ Yun mà nó có thể đi chơi vui vẻ, không suy nghĩ gì cả! Nhanh chóng đi ra khỏi công viên và leo lên xe, tụi nó cùng nhau đi về sau một ngày ăn chơi:v.
Vừa về đến nhà nó đã nằm dài trên chiếc ghế sofa, mắt nhắm lại, cơn buồn ngủ lại đến rồi ==!
– Về rồi sao? Đi đâu mà lâu vậy? – Ken từ trên lầu đi xuống
– Đi chơi! – Hắn trả lời
– Sướng rồi! – Anh cười
– Có người sợ ma mà cứ chối đấy! – Yun nói
Nó khẽ giật mình, mở mắt ra liếc cho hắn 1 phát. Lại đâm chọt nhau đấy! Đúng là không thể ưa tên này mà >
– Tao biết lâu rồi! – Anh cười
– Cứ thích móc họng người khác! – Nó nhăn mặt
– Sự thật mất lòng! – Yun nhún vai
Nó hừ lạnh, ngồi dựa vào sofa. Anh ngồi cạnh nó, trên tay là chai nước suối uống dở!
– Anh 3 đâu rồi nhỡ? – Nó thắc mắc
– À nó ….
Chưa kịp dứt câu, cánh cửa đã bị đạp tung ra, một bóng người cao ráo đứng đó với vẻ mặt hầm hầm! Nó há hốc mồm nhìn
– Chuyện này là sao hả?
Nó đi cạnh Yun, cắn chặt răng lại vì sợ, ngó đông ngó tây. Đi được nửa đoạn đường nhưng chẳng có gì xảy ra khiến nó càng thêm lo lắng! Yun thì lại thích thú quan sát lối thiết kế ở đây.
– Em sợ à? – Yun bất ngờ hỏi
– …. Không! – Nó chần chừ
– Thế sao run lên thế kia?
– Anh tập trung mà đi cho lẹ đi! * Bụp *
Trong lúc nói chuyện nó đã không nhìn phía trước, hậu quả là không biết ở đâu ra, một con ma từ phía trên treo lơ lửng giữa đường. Nó đụng phải, giật mình quay lại nhìn:
– GYAAAAAAAAaaaaaaaa
Tiếng hét ngút trời, nó nhắm tịt mắt lại, ôm chầm lấy Yun! Hắn nhìn bộ dạng nó mà muốn cười chảy nước mắt, vậy mà mở miệng ra là nói không sợ. Đúng là đồ con nít!
– Đi mất rồi! – Yun cười
– ….. Đáng sợ thật!
Giọng nói run run, ngẩng đầu lên ngó quanh ngó quất, con ngươi tím long lanh. Nó buông Yun ra, cố gắng giữ bình tĩnh
– Thế mà có người nói không sợ! – Yun cười đểu
– Tôi.. Tôi không sợ! Chỉ tại bất ngờ thôi!
– Thế à?
– ờ ùm!
– Tôi còn định cho em mượn tay! Nhưng em nói thế thì thôi vậy!
Yun cười cười, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối. Nó nghe thế thì hụt hẫng hẳn đi >
– Này ….
– Sao? – Hắn nhíu mày
– À thì ….
– Có chuyện gì à?
– Ờ ùm ….
– Đúng là! Đi nào!
Yun cười rồi nắm chặt bàn tay nhỏ kia, cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm hồn u ám kia. Nó cảm thấy đã sợ khi đi cạnh hắn, suốt chặng đường dài gặp toàn là những con ma quái ác. Nhiều lần nó hét toáng lên nhưng những con ma kia bị hắn gạt sang một bên! Hắn cũng chưa từng một lần bỏ bàn tay nó ra, cứ như sợ người khác cướp mất.
Vừa ra khỏi được căn nhà ma, nó cảm thấy như được cứu sống, mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên. Hắn thì mặt lạnh như tờ giấy trắng giống mọi ngày, nhưng bên trong, cảm giác ấm áp đang len lỏi trong trái tim băng giá kia
– Thoát rồi! – Nó hét lên đầy vui sướng
– Trông em có vẻ hạnh phúc nhỉ? – Hắn nhíu mày
– Đương nhiên!
– Thật là!
Nó vẫn vui vẻ hát ca khi đi khỏi căn nhà ma mà không biết rằng, hắn vẫn nắm tay nó. Giờ thì giống một cặp tình nhân rồi đấy:3!
– Tới giờ rồi! Đi nhanh nào
Chẳng để người đối diện trả lời, Yun nhanh chóng kéo nó đi. Nó ngơ ngơ ngác ngác đi theo, Hắn cùng nó chạy tới một khoảng sân trống! Lúc này bỗng trên trời, có tiếng nổ, thứ gì đó phát sáng bắn lên không trung!
– * BỤP CHÍUUUU BÙM BÙM *
Pháo hoa, đủ màu đang phát sáng trên bầu trời kia. Nó tròn xoe mắt nhìn, miệng cười thật tươi!
– Đẹp không? – Yun hỏi
– Anh chuẩn bị á? – Nó bất ngờ
– Em nghĩ là ai? – Hắn nói
– Đẹp thật! Nhưng vì dịp gì?
– Chẳng vì dịp gì cả! – Hắn nói
Hàng loạt pháo hoa được bắnn lên, những bông hoa đầy sắc màu. Pháo hoa kéo dài 15 phút, đến phút cuối thì pháo hoa bắn lên với dòng số ”
– 242? – Nó lẩm bẩm
– Hết rồi! Về thôi, cũng trễ rồi! – Yun nói
– 242? Có nghĩa là gì? – Nó hỏi
– ….. Nếu em tìm ra, em sẽ hiểu được!
Một câu nói khiến người khác cảm thấy rối tung lên, nhưng nó cũng đã rất vui vào ngày hôm nay. Dù thế nào đi nữa, nhờ Yun mà nó có thể đi chơi vui vẻ, không suy nghĩ gì cả! Nhanh chóng đi ra khỏi công viên và leo lên xe, tụi nó cùng nhau đi về sau một ngày ăn chơi:v.
Vừa về đến nhà nó đã nằm dài trên chiếc ghế sofa, mắt nhắm lại, cơn buồn ngủ lại đến rồi ==!
– Về rồi sao? Đi đâu mà lâu vậy? – Ken từ trên lầu đi xuống
– Đi chơi! – Hắn trả lời
– Sướng rồi! – Anh cười
– Có người sợ ma mà cứ chối đấy! – Yun nói
Nó khẽ giật mình, mở mắt ra liếc cho hắn 1 phát. Lại đâm chọt nhau đấy! Đúng là không thể ưa tên này mà >
– Tao biết lâu rồi! – Anh cười
– Cứ thích móc họng người khác! – Nó nhăn mặt
– Sự thật mất lòng! – Yun nhún vai
Nó hừ lạnh, ngồi dựa vào sofa. Anh ngồi cạnh nó, trên tay là chai nước suối uống dở!
– Anh 3 đâu rồi nhỡ? – Nó thắc mắc
– À nó ….
Chưa kịp dứt câu, cánh cửa đã bị đạp tung ra, một bóng người cao ráo đứng đó với vẻ mặt hầm hầm! Nó há hốc mồm nhìn
– Chuyện này là sao hả?