Nó nuốt nước bọt, mắt không còn nhìn người đó nữa, con ngươi tím nhẹ nhàng đưa sang hướng của anh. Ken nhìn người con trai đó, đôi chân mày chau lại:
– Em không biết thế nào là lịch sự sao? – Anh khó chịu
– Em không cần biết! Anh giải thích đi, chuyện con nhỏ kia là con gái họ Bạch là sao? – Người con trai đó hét lên
– Này nhóc, bình tĩnh! – Yun nói
– Ngồi xuống đây rồi nói chuyện! – Anh nói
Nó liếc mắt sang người đó, bộ dạng chẳng biết sợ ai của tên đó khiến nó khó chịu. Mặt vênh váo, nhìn chỉ muốn đá cho vài cái thôi ==! Tên đó ngồi phịch xuống ghế đối diện nó, mắt trợn to nhìn nó đầy tức giận:
– Sao hả? Giải thích đi chứ? – Tên đó nói
– Giải thích?! – Nó ngước mặt lên
– Chuyện này không liên quan đến Băng, em không được ngông cuồng như vậy! – Anh nói
– Bạch Hạ Băng! Cái tên có vẻ đẹp nhỉ?! – Tên đó cười khẩy
– BI! – Anh tức giận
Bi – Đứa con trai thứ hai của họ Bạch, tính cách trái ngược với Anh, xen lẫn chút ngông cuồng. Nó nhìn Bi, chẳng lẽ nó phải gọi tên này bằng ANH sao? Thảm hoạ!
– Vậy thì anh giải thích đi, tại sao lại có thêm đứa con gái của họ Bạch? – Bi quát lại
– Nếu em còn nhắc lại chuyện này nữa thì biến về nước Anh, còn muốn ở đây thì ngậm mồm lại! – Yun nói
Chẳng biết vì điều gì, chỉ cần hắn lên tiếng thì mọi người đều nghe theo. Nó nhíu mày nhìn Bi, dù ngoan ngoãn nghe theo lời Yun nhưng khuôn mặt thì vẫn thể hiện sự tức giận!
– Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa! – Ken thở dài
– Thì em có muốn nhắc đâu? – Nó nói
– Nhưng chẳng lẽ nhỏ này là em gái em sao? – Bi nói
– Ờ, chứ sao? – Ken nhướng mày
– Ê, kêu tiếng Anh coi! – Bi hất mặt
Mép môi giật giật, đôi chân mày chau lại, gì cơ? Nó có nghe lầm không?
– Sao? – Nó hỏi
– Kêu tiếng Anh coi? – Bi cười khẩy
– Anh cái quần ….
Nó ngưng lại, xém xíu nữa là ăn dép rồi:v! Vừa nghe tới đó, Ken nhìn nó, con ngươi tím đầy nguy hiểm.
– Quần? – Anh nhìn nó
– Làm gì có quần nào! Ahihihi! – Nó giả ngơ
– Nhanh nhỉ? – Bi nói
– Im đê! – Nó liếc
– Key đâu? – Yun hỏi
– Anh Key đi chuẩn bị cái gì rồi! Anh ấy kêu em về trước! – Bi nói
– Như, em đói không? – Anh hỏi nó
– Không, em ổn! Em lên phòng trước nha! – Nó cười
Bỏ lại việc cãi nhau với Bi, nó chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi. Bước lên tới phòng, vừa đóng cửa lại nó đã lao tới chiếc giường. Nằm được một lúc nó bật dậy đi tắm, cả ngày hôm nay vui chơi đã rồi:3!
Bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp, lết cái thân đầy mệt mỏi đổ ập xuống chiếc giường. Hai hàng lông mi chạm khẽ vào nhau, khuôn mặt tựa thiên sứ kia khiến người khác bị hút hồn! Nhưng phải chăng, ” Hồng nhan bạc phận ”? Như Thuý Kiều, nhan sắc có một không hai, cầm kì thi hoạ, ngâm thơ, ca múa, v.v… Đều có đủ! Nhưng lại có số phận hẩm hỉu, 2 lần bị bán vào lầu xanh, 2 lần đi vào chùa. Nếu như, nó thật sự giống như vậy thì có lẽ, nó sẽ không cần dựa dẫm vào ai!
Sau ngày hôm nay, nó nhận ra rằng, khi bên cạnh Yun, cảm giác bình yên đến lạ thường!! Đâu đó trong tâm hồn bị tổn thương kia, dường như có người đang chữa lành. Và từng ngày trôi qua, từng cử chỉ, lời nói dù lạnh lùng nhưng vẫn có chút quan tâm của hắn đã khiến nó rung động. Đến cả chính bản thân còn không biết thì làm sao người khác biết được ?!
– Mày thật ngốc!
Tự nói với bản thân, nó nở nụ cười chua xót. Tự mách bảo bản thân không được sai lầm nhưng lại phạm lỗi. Bên cạnh hắn, cảm giác an toàn đến kì lạ! Nhưng nó vẫn phủ định cái tình cảm đang chớm nở đó, thật ngu ngốc!
– Ngày mai, sẽ tốt hơn:)!
(Còn tiếp)
– Em không biết thế nào là lịch sự sao? – Anh khó chịu
– Em không cần biết! Anh giải thích đi, chuyện con nhỏ kia là con gái họ Bạch là sao? – Người con trai đó hét lên
– Này nhóc, bình tĩnh! – Yun nói
– Ngồi xuống đây rồi nói chuyện! – Anh nói
Nó liếc mắt sang người đó, bộ dạng chẳng biết sợ ai của tên đó khiến nó khó chịu. Mặt vênh váo, nhìn chỉ muốn đá cho vài cái thôi ==! Tên đó ngồi phịch xuống ghế đối diện nó, mắt trợn to nhìn nó đầy tức giận:
– Sao hả? Giải thích đi chứ? – Tên đó nói
– Giải thích?! – Nó ngước mặt lên
– Chuyện này không liên quan đến Băng, em không được ngông cuồng như vậy! – Anh nói
– Bạch Hạ Băng! Cái tên có vẻ đẹp nhỉ?! – Tên đó cười khẩy
– BI! – Anh tức giận
Bi – Đứa con trai thứ hai của họ Bạch, tính cách trái ngược với Anh, xen lẫn chút ngông cuồng. Nó nhìn Bi, chẳng lẽ nó phải gọi tên này bằng ANH sao? Thảm hoạ!
– Vậy thì anh giải thích đi, tại sao lại có thêm đứa con gái của họ Bạch? – Bi quát lại
– Nếu em còn nhắc lại chuyện này nữa thì biến về nước Anh, còn muốn ở đây thì ngậm mồm lại! – Yun nói
Chẳng biết vì điều gì, chỉ cần hắn lên tiếng thì mọi người đều nghe theo. Nó nhíu mày nhìn Bi, dù ngoan ngoãn nghe theo lời Yun nhưng khuôn mặt thì vẫn thể hiện sự tức giận!
– Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa! – Ken thở dài
– Thì em có muốn nhắc đâu? – Nó nói
– Nhưng chẳng lẽ nhỏ này là em gái em sao? – Bi nói
– Ờ, chứ sao? – Ken nhướng mày
– Ê, kêu tiếng Anh coi! – Bi hất mặt
Mép môi giật giật, đôi chân mày chau lại, gì cơ? Nó có nghe lầm không?
– Sao? – Nó hỏi
– Kêu tiếng Anh coi? – Bi cười khẩy
– Anh cái quần ….
Nó ngưng lại, xém xíu nữa là ăn dép rồi:v! Vừa nghe tới đó, Ken nhìn nó, con ngươi tím đầy nguy hiểm.
– Quần? – Anh nhìn nó
– Làm gì có quần nào! Ahihihi! – Nó giả ngơ
– Nhanh nhỉ? – Bi nói
– Im đê! – Nó liếc
– Key đâu? – Yun hỏi
– Anh Key đi chuẩn bị cái gì rồi! Anh ấy kêu em về trước! – Bi nói
– Như, em đói không? – Anh hỏi nó
– Không, em ổn! Em lên phòng trước nha! – Nó cười
Bỏ lại việc cãi nhau với Bi, nó chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi. Bước lên tới phòng, vừa đóng cửa lại nó đã lao tới chiếc giường. Nằm được một lúc nó bật dậy đi tắm, cả ngày hôm nay vui chơi đã rồi:3!
Bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp, lết cái thân đầy mệt mỏi đổ ập xuống chiếc giường. Hai hàng lông mi chạm khẽ vào nhau, khuôn mặt tựa thiên sứ kia khiến người khác bị hút hồn! Nhưng phải chăng, ” Hồng nhan bạc phận ”? Như Thuý Kiều, nhan sắc có một không hai, cầm kì thi hoạ, ngâm thơ, ca múa, v.v… Đều có đủ! Nhưng lại có số phận hẩm hỉu, 2 lần bị bán vào lầu xanh, 2 lần đi vào chùa. Nếu như, nó thật sự giống như vậy thì có lẽ, nó sẽ không cần dựa dẫm vào ai!
Sau ngày hôm nay, nó nhận ra rằng, khi bên cạnh Yun, cảm giác bình yên đến lạ thường!! Đâu đó trong tâm hồn bị tổn thương kia, dường như có người đang chữa lành. Và từng ngày trôi qua, từng cử chỉ, lời nói dù lạnh lùng nhưng vẫn có chút quan tâm của hắn đã khiến nó rung động. Đến cả chính bản thân còn không biết thì làm sao người khác biết được ?!
– Mày thật ngốc!
Tự nói với bản thân, nó nở nụ cười chua xót. Tự mách bảo bản thân không được sai lầm nhưng lại phạm lỗi. Bên cạnh hắn, cảm giác an toàn đến kì lạ! Nhưng nó vẫn phủ định cái tình cảm đang chớm nở đó, thật ngu ngốc!
– Ngày mai, sẽ tốt hơn:)!
(Còn tiếp)