Tiễn anh đến sân bay, lần nữa tôi lại cảm thấy nhói đau, nói với anh: “Anh ly hôn với cô ấy đi, em sẽ cưới anh, em sẽ chăm sóc cho mẹ anh!”
Văn Hạo mỉm cười, đưa tay xoa má tôi: “Ninh Khả, anh muốn em hạnh phúc! Hạnh phúc của em là thứ anh quan tâm nhất.” Vừa nói nước mắt anh cũng tuôn rơi, sau đó anh đẩy tay tôi, quay người đi vào cửa soát vé.
Tôi quỳ xuống, úp mặt lên đầu gối òa khóc như ở chỗ không người.
Trên taxi về nhà, tôi thấy vật nhỏ trong túi áo khoác, một chiếc hộp cưng cứng còn có một mảnh giấy.
Ninh khả, đây là nhẫn cưới đã chuẩn bị từ lâu để cầu hôn em, giờ xem ra anh chẳng còn cơ hội, anh tặng lại em, hãy nhớ là cả đời này anh sẽ yêu em!
Văn Hạo
Mở chiếc hộp, là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương, chiếc nhẫn mỏng manh đính một hạt kim cương không to nhưng thuần khiểt, lấp lánh khác thường, tôi đeo vào ngón đeo nhẫn bên tay trái, vừa khít. Hai tay ôm mặt, lần nữa tôi khóc trong đau khổ, nước mắt trào ra qua khe ngón tay.
Về đến nhà thấy George ngồi trong phòng khách. Bất ngờ hơn nữa là đạo diễn Trương cũng có mặt.
Hai người thần sắc nặng nề, thấy tôi vào phòng không nói một lời. George đau buồn nhìn tôi, đưa tờ báo cho tôi, một tiêu đề bắt mắt: “Bạn gái vào khách sạn cùng người đàn ông thần bí, George bị cắm sừng”, phía dưới còn có hình, là hình tôi và Văn Hạo ôm nhau ở sân bay, còn có hình chúng tôi cùng vào khách sạn!
Tôi đần người, đổ người xuống sofa, nói không ra lời.
Hồi lâu, đạo diễn mới phá tan không khí im lặng đó: “Đám ký giả này định đến sân bay đón ngôi sao nào đó, ai ngờ lại bắt gặp cô. Chúng tôi sau khi biết tin vội quay về!”
Tôi hồn bay phách lạc nói: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không biết sẽ thành ra thể này, tôi thật quá sơ suất.”
“Cũng không trách cô được, chúng ta đều biết giữa cô và George chỉ là diễn kịch, nhưng mọi người bên ngoài không hiểu. Việc này có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ, phải xem xử lý như thế nào, tóm lại hai người sau này nên cẩn thận! Tôi về công ty triệu tập đối tác thương lượng trước, phim vẫn trong thời gian công chiếu, cần giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực của việc này. Hai người tốt nhất nên ở nhà đợi thông báo của tôi.”
Sau khi đạo diễn bỏ đi, George vẫn im lặng ngồi trong phòng khách, vẫn mân mê tờ báo đó.
Tôi áy náy, ngồi đối diện cậu ta, không biết nên nói gì.
Cứ im lặng như vậy khoảng năm phút, tôi cuối cùng cũng lấy dũng khí nói: “Xin lỗi George.”
“Xin lỗi cái gì?” Cậu ta như tỉnh lại.
“Xin lỗi, mang đến tin tức không tốt cho cậu.”
Cậu ta đột nhiên đứng lên, ném tờ báo lên bàn trà: “Cậu biết mình không để ý đến cái này.”
Một lát sau cậu ta lại ngồi xuống không thèm nhìn tôi: “Cậu và anh ta, hai người làm lành rồi sao?”
“Không, anh ấy đã kết hôn rồi.” Tôi thành thật.
George ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt xanh của cậu ta khiến tôi liên tưởng đến camera, “anh ta kết hôn rồi, vậy anh ta đến để...”
“Anh ấy nói muốn bù cho mình một sinh nhật.”
“Nói như vậy, hai người thực sự kết thúc rồi?”
Tôi gật đầu, không lên tiếng.
George đột nhiên nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi: “Đây là gì? Đã kết hôn rồi còn đeo vào không để cậu từ bỏ.”
Tôi cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên tay: “Mình nghĩ đây là lời chúc phúc trước khi chia tay, chúc mình hạnh phúc.” Nói xong nước mắt lại trào ra.
George nhìn bộ dạng của tôi, thở dài, ngồi xuống bên tôi, đưa tay nắm vai tôi: “Xin lỗi, mình không nên nổi nóng! Mình chẳng để ý trên báo viết gì, cũng không để ý hình tượng lành mạnh, chính diện, mình chỉ quan tâm đến cậu. Mình vốn cho rằng cậu và anh ta sớm đã kết thúc, cậu sẽ vào “thời đại George”, khi nhìn thấy tờ báo mình đoán được anh ta vẫn khiến cậu đau lòng. Ninh Khả, cậu tỉnh táo đi được không, mở to mắt nhìn mình, đừng nghĩ đến người chỉ luôn làm cậu tổn thương!”
“Không, anh ấy không làm tổn thương mình! Anh luôn bảo vệ mình, nếu anh ấy ích kỷ thì hôm nay mình đã không thể ngồi đây!” Tôi phản bác, sau đó kể lại chuyện cho cậu ta.
“Được rồi, mình thừa nhận, mình không thích anh ta. Anh ta đã lựa chọn, dù cuộc hôn nhân có không tốt thì người đàn ông kết hôn rồi cũng phải có trách nhiệm, đó là tôn trọng đối với hôn nhân. Mà điều cậu có thể làm chính là phải sống tốt, phải hạnh phúc như anh ta nói, cậu không thể chỉ nhìn vào quá khử!”
George tuôn ra một tràng, còn tôi lặng im không nói.
Tối đó đạo diễn gọi điện dặn dò chúng tôi cần bình tĩnh khi đối diện với bên ngoài, khẳng định tình cảm vẫn ổn định, George phải nói tin ở tôi, còn tôi phải giải thích hôm đó chỉ là đi đón một người bạn cũ lâu không gặp, và có cả đám bạn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi ở khách sạn.
5.
Tốc độ bùng nổ thông tin thật đáng kinh ngạc. “Sự việc hôm Tết Dương lịch” rất nhanh thành chuyện quá khứ nhưng tôi lại bị rơi vào hố sâu của sự công kích.
Cùng với lượng vé tiêu thụ tăng lên, biểu tượng của George trong phim càng được sự khẳng định của nhiều người, cậu trở thành đối tượng bị đài báo săn lùng, tuy mới chỉ có một bộ phim ra mắt nhưng đã có vô số quảng cáo, công ty nhạc và đoàn phim tìm đến tận cửa đàm phán hợp tác.
George nghe kiến nghị của đạo diễn Trương, từ chối cơ hội ra đĩa hát và đóng phim, quảng cáo cũng chỉ nhận vài nhãn hiệu nổi tiếng, giảm thấp tỷ lệ đánh bóng, tránh gây mệt mỏi về thẩm mỹ của khán giả.
Cảm giác thần bí lại làm tăng thêm sự yêu mến của khán giả đối với cậu ấy. Trước khi năm mới đến, cậu ấy đã trở thành một trong những người đàn ông hot nhất ở Bắc Kinh. Là “bạn gái chính thức” của cậu ấy, tôi chẳng nhận được sự đãi ngộ tốt đẹp nào, ngược lại còn bị coi thường. Tôi vinh hạnh đứng đầu bảng “chim sẻ” với cành cao biến thành phượng hoàng trong tiết mục cuối năm. Lại có xếp hạng “Cặp đôi không tương xứng nhất”, tôi và George xếp hàng đầu. Đương nhiên rồi còn có đài báo liên tục nói đến chuyện “Tết Dương lịch” giữa tôi và Văn Hạo, chỉ trích tôi phản bội, không biết thân phận... chưa từng có diễn viên nào được nhận những giải thưởng này, chỉ có tôi là vinh hạnh.
Tóm lại đó là mùa đông lạnh giá nhất mà tôi đã từng trải qua, giống như lời tiên đoán của đạo diễn và Hàn Vũ Băng, danh tiếng giống như con dao hai lưỡi, vé bán của “Trần Hương Tiêu - Đệ Nhất Lư Hương” đạt được thành công chưa từng có, đồng thời tôi cũng bị công kích chưa từng có từ phía đài báo. May là đạo diễn nhiêu lần công khai ca ngợi tài hoa của tôi, khi phỏng vấn Hàn Vũ Băng ở nước ngoài cũng thường nói tôi là người bạn hiểu cô nhất. Những lời nói của họ tuy không thể tan chảy băng giá trong lòng tôi nhưng cũng mang lại ấm áp cho trái tim tôi.
Việc đáng mừng khác là - Hàn Văn Hinh sắp sinh.
Thời gian đợi sinh vừa đúng trước Tết Nguyên đán, cũng chính là nói đứa trẻ sẽ ra đời để đón Tết Nguyên đán cùng mẹ. Tôi đặt trước vé máy bay chuyến trước ngày chờ sinh hai ngày bay về Vũ Hán. George kiên quyết yêu cầu đi cùng tôi, tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu không phải về Mỹ với mẹ sao? Giáng sinh bà đã rất nhớ cậu, nói cậu không về không được? Hơn nữa Văn Hinh nhất định sẽ không cho cậu vào phòng sinh.”
George buồn rầu: “Mẹ mình, bà Trần Yến Yến sau Giáng sinh đã tìm thấy tình yêu mới của bà rồi, mình không dám làm phiền!”
Tôi phì cười: “Thảo nào gần đây rất ít thấy cậu và mẹ nói chuyện qua webcam, hóa ra cậu bị bỏ rơi rồi!”
Chúng tôi tranh thủ bay về Vũ Hán trước dịp Tết, cũng phù hợp với chế độ làm việc linh động của công ty, khi bận thì tăng ca, khi rảnh nghỉ ngơi.
Khi rời khỏi Trường Đại học W, cây cối vẫn xanh mướt, lúc này đã có tuyết trắng bao phủ, sinh viên phần lớn đã xin nghỉ về nhà, trường vì thế rất tĩnh mịch. Tôi và George đặt hai phòng ở khách sạn gần trường, tôi cố ý đi về ký túc xá nghiên cứu sinh, quả nhiên đã không còn ai, cửa đã khóa, nếu không tôi thực sự muốn về phòng 320 sống vài ngày.
Tôi mặc chiếc áo khoác to ấm và chiếc quần tất dài, trên sân thể dục bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, những chú chim sẻ béo mập thêm để chống lại giá lạnh đang nhảy lên nhảy xuống tìm ăn. Nhân lúc George đang tắm tôi một mình ở lại trong trường, trong lòng có thể hy vọng tình cờ gặp Văn Hạo, dù chỉ đứng nhìn từ xa, không để anh biết sự tồn tại của tôi. Sau lần chia tay Tết Dương lịch, chúng tôi không còn liên lạc, không biết giờ anh như thế nào.
Nhưng những việc có tỷ lệ phát sinh rất nhỏ như thế này cũng không phát sinh, trường to như vậy, trừ khi tôi cố ý đứng ở con đường anh nhất định đi qua, nếu không trong ngày tuyết rơi dày kín sao có thể có cuộc hội ngộ tình cờ như trong phim?
Hàn Văn Hinh thấy tôi, bất chấp bụng đã to vượt mặt, hét lên đòi đến ôm tôi. Tôi cẩn thận ôm hai mẹ con vào lòng, Minh Huân bận rộn trong phòng bếp, cả thời kỳ mang thai, anh đã quen thuộc với mọi việc trong nhà.
Tôi hỏi Văn Hinh: “Đã nghĩ ra tên cho bé chưa?”
“Không cần bọn mình phải nghĩ, “ông hướng dẫn” sớm đã chọn được rồi, con gái là Mang Mang, con trai là Quả Quả! Chả là vì Giáo sư Thành vốn rất thích ăn xoài.” Hàn Văn Hinh giả bộ ỉu xìu.
“Ha ha, Giáo sư Thành thật vui tính! Nhưng hai cái tên rất hay, đọc rất thuận mà cũng dễ viết. Sau này đi học bị thầy giáo phạt chép tên mình trăm lần cũng không sợ.” Tôi an ủi.
“George không phải cùng đến với cậu sao?”
“Ồ, cậu ta đến ngay giờ. Đang tắm ở khách sạn.”
“Hai người... thế nào rồi.” Hàn Văn Hinh thần bí hỏi tôi.
Tôi đương nhiên hiểu ý cậu ta, liền trả lời chính thức:
“Vẫn như vậy, mãi mãi nhiều hơn tình bạn một chút, ít hơn tình yêu một chút.”
“Mình biết suy nghĩ của cậu, không tử bỏ được thầy Vũ Văn! Việc Tết Dương lịch đã gây ra làn sóng lớn trong trường, cậu biết không? Đầu tiên là vợ anh ấy, cũng chính là Liễu My, hai người tuy không công khai tranh cãi nhưng mấy ngày đó sắc mặt cô ta rất khó coi, mình thấy vậy sướng cả người! Sau đó là trường đại học, thầy giáo trong trường lại lên trang bìa tạp chí giải trí, là bồ bịch bên ngoài hơn nữa đối tượng lại là học sinh của mình, nghe nói lãnh đạo trong trường rất bực, chỉ vì không có chứng cứ chính xác nên cũng không có cách buộc tội. Ha ha, nhưng thầy Hạo cũng nhờ họa mà được phúc, một khi lên báo chí, lượng tiêu thụ chuyên đề của thầy cũng tăng lên, lại tăng thêm độ nổi tiếng, thái độ của lãnh đạo trường lại thay đổi, vẫn công khai biểu dương thành tựu của thầy.”
“Trời, việc gì đây, mình hoàn toàn chẳng biết gì! Mẹ anh ấy thế nào rồi?”
“Chuyển biến tốt hơn lúc mới đến. Cuối tuần đều đi viện, uống nhiều thuốc nhưng hầu như vẫn ở tình trạng lơ đãng. Thực ra mọi người đều biết muốn người già vui thì cách tốt nhất là mau có cháu để họ bế, huồng hồ thầy giáo đã sắp 30 rồi. Nhưng mình nghe nói Liễu My không sống cùng anh ấy, nên sinh con chắc chắn không thể, giáo viên trong trường đều nói thầy Hạo bị Liễu My lừa.” Văn Hinh đáng tiếc nói.
Tôi im lặng không nói.
Hôn nhân không hạnh phúc của anh ấy dù sao cũng có lỗi của tôi, nếu lúc đầu tôi không kiên quyết đi Hồng Kông, nếu về sau tôi không đi Bắc Kinh, nếu... nhưng cuộc đời nào có nhiều chữ “nếu” như vậy?
Tôi đưa cho Văn Hinh túi đồ dinh dưỡng lớn mà mình mang đến: “Cậu giúp mình đưa cho anh ấy, đừng nói là của mình. May là việc hôm Tết Dương lịch không ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp của anh ấy, nếu không mình thật khó xử. Anh đã kết hôn rồi dù thế nào mình cũng không nên là kẻ thứ ba, lần này trở về mình cũng không định gặp anh ấy.”
Văn Hinh thở dài: “Trong nửa năm mọi người thay đổi nhiều thật”.
“Phải, cậu sắp làm mẹ rồi.”
6.
Hàn Văn Hinh sinh con rất thuận lợi.
Một đêm trước khi vào ngày dự đoán sẽ sinh đang chuẩn bị ngủ thì nước ối bị vỡ, Khang Minh Huân vội bắt xe đưa đi viện, vừa gọi cho tôi và George.
Khi chúng tôi vội đến, Hàn Văn Hình vẫn đang nằm trên dường, đang tươi cười cắt móng tay, không căng thẳng chút nào, tôi cũng thở phào. Khang Minh Huân và George có chút luống cuống, liên tục gọi y tá đến hỏi này hỏi nọ.
Nhưng thời gian trôi đi, trên mặt Văn Hinh cũng dẫn dần mất đi nụ cười, cuối cùng kêu lớn, Khang Minh Huân lo như lửa đốt, cứ xoay đi xoay lại. Chỉ có tôi bình tĩnh đi tìm bác sỹ, bác sỹ sau khi kiểm tra xong tuyên bố sắp sinh rồi. Tôi may mắn được cho phép ở trong phòng phẫu thuật bên bạn, George bị chặn ngoài cửa.
Thời khắc sinh là thời khắc đau khổ nhất cũng là thời khắc hạnh phức nhất của người phụ nữ. May là Hàn Văn Hinh cũng khỏe mạnh, rất dũng cảm. Tôi làm theo lời dặn của bác sỹ, nắm chặt tay bạn, bên cạnh khích lệ.
Khi bác sỹ nâng lên thiên thần bé nhỏ, mỉm cười với Văn Hinh: “Ra rồi, đứa bé ra rồi, rất khỏe mạnh.”
Tôi, Khang Minh Huân cùng khóc vì vui sướng, cuối cùng cũng thở phào, có thể đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.
Bác sỹ đưa đứa bé đã được trùm lại vào lòng Văn Hinh: “Chúc mừng, đứa bé thật xinh.”
Cô bé này có tên là Mang Mang.
Tiểu Mang Mang đáng yêu nhắm chặt đôi mắt, chiếc mũi nho nhỏ, chiếc miệng nho nhỏ, da vẫn nhăn nheo, nhưng giống thiên thần nhỏ vừa giáng trần.
Khang Minh Huân ôm chặt hai mẹ con vào lòng, hạnh phúc nhìn con, lại cảm động nhìn vợ, cảm động không nói nên lời. Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng sinh, nhường lại thời khắc hạnh phúc cho ba người.
Ra ngoài phòng sinh, George đang mong ngóng nhìn vào trong, bên cạnh còn có một số y tá. Thấy tôi bước ra cậu ta liên hỏi: “Sinh chưa, sinh chưa?”
Tôi gật đầu, cười nói: “Là bé gái xinh xắn.”
George vui mừng nhảy lên, nếu không bị tôi chặn lại cậu ta đã xông vào phòng sinh rồi... Không thể xông vào trong, cậu ta chỉ còn cách hưng phấn hét lên: “Nào những phụ nữ xinh đẹp, không phải muốn tôi ký tên, chụp chung sao? Đến đây đến đây!”
Thế là y tá quanh cậu reo hò, ào đến chụp chung, ký tên, đẩy tôi sang một bên.
Tôi mỉm cười nhìn George bận rộn, cảnh đêm ngoài cửa sổ một màu tối sẫm, gió Bắc rít lên, ở đây lại ấm áp như mùa xuân.
Ngày hôm sau vần chưa đến trưa, ông bà hai nhà nội ngoại mau chóng đến viện. Họ đều đến phòng bệnh gặp sản phụ trước, sau đó mới đi thăm cháu, bốn người cười không khép miệng. Mẹ Văn Hinh chuyên nghiệp hơn, đã có kế hoạch bồi bổ chi tiết cho cô sau khi sinh.
Tôi và George chào họ. Tôi phải về nhà đón năm mới.
“George mình phải về nhà rồi, cậu đi đâu.”
“Mình cũng đến nhà cậu.”
“Nói bừa, mình còn chưa đưa bạn trai về nhà ăn Tết!”
“Lẽ nào cậu để mình thê thảm đón năm mới một mình sao? Mẹ mình đã bỏ rơi mình, lẽ nào cậu cũng bỏ rơi mình?”
“Phục cậu quá rồi, mau sắp xếp hành lý đi!”
Trước khi khởi hành, tôi cố ý đến khu đô thị đó, đến dưới tầng tôi với anh đã từng sống, cửa sổ trên ban công đóng chặt, chẳng nhìn thấy gì.