Sau đó liên tiếp vài ngày tôi đều rất bận. Sau khi gửi luận văn cho Giáo sư Lưu, được hồi âm là “đầu hổ đuôi rắn, phần sau cần bổ sung nhiều”. Viết kịch bản tới vài vạn chữ, sau một lần họp qua webcam về kịch bản, cũng bị đạo diễn gọi đến nói cần sửa.
Thế là ban ngày bận viết kịch bản, tối lại xem tài liệu sửa luận văn, tiếc là không thể biến một phút thành hai phút, đàu óc luôn ở trạng thái làm việc Bên tục.
Bận rộn cũng tốt, ít nhất có thể không còn thời gian để buồn. Nhưng một khi rảnh rỗi, hoặc chợp mắt trong bồn tắm, rất nhiều đoạn phim khó quên lại hiện về. Đặc biệt là hình ảnh Liễu My vịn tay anh đứng trước cổng trường.
Có khi tôi rất muốn gọi điện cho anh, hỏi anh: “Hai người vẫn bên nhau sao? Anh vẫn yêu cô ấy đúng không?”
Nhưng dù ý nghĩ này luôn quẩn quanh trong suy nghĩ tôi, tôi lại không có dũng khí gọi cho anh, có khi thậm chí đã ấn được vài số nhưng lại gập máy lại, tôi không biết nên mở miệng như thế nào?
Cho đến cuối tháng 1, công việc bận rộn mới được coi là có chút thành tựu, luận văn đã sửa xong theo yêu cầu của Giáo sư, coi như đã qua cửa ải này. Lần đầu tiên viết kịch bản cũng coi như cũng tạm ổn, cũng thống nhất phong cách với biên kịch khác, việc còn lại là mau chóng hoàn thành phần của tôi.
3h sáng tôi tắt máy, thỉnh thoảng đứng nhìn trước gương, mới phát hiện mười mấy ngày thức đêm, mụn trên mặt đã nổi loạn, quầng mắt đen sắp thành gấu trúc rồi. Tôi liền đắp mặt nạ, ngâm mình trong bồn tắm, SPA với tinh dầu hoa hồng. Thật dễ chịu, là một phụ nữ dù công việc gặp nhiều trắc trở, dù tình cảm có thất bại vẫn cần chăm sóc tốt cho chính mình. Tôi vừa vỗ nhẹ lên mặt vừa nói với chính mình.
7h sáng, chuông điện thoại đánh thức tôi khỏi giấc mộng ngọt ngào, là Hàn Vũ Băng gọi, sao lại gọi tôi giờ này nhỉ? Lẽ nào cô ấy về nước.
Hôm nay, Hàn Vũ Băng nói với âm lượng rất cao, tâm trạng hưng phấn: “Khả Khả, Khả Khả, có hai tin tốt báo cho cậu! Ha ha, mình phải báo cho cậu đầu tiên mới được, thứ nhất David vừa cầu hôn với mình...”
“Thật không, thật tốt! Chúc mừng cậu, thay mình chúc mừng David, mau gửi cho mình ảnh, nhẫn cưới để mình xem.” Tôi hưng phấn chen ngang.
“Để mình nói xong đã. Thứ hai quan trọng hơn là Khả Khả, mình mang bầu rồi! Mình sắp làm mẹ rồi! Ha ha.” Có lẽ Hàn Vũ Băng ở đầu kia hưng phấn đến nỗi vung chân múa tay, tôi không thể tưởng tượng được tâm trạng vui mừng của cô ấy trong ngày hôm nay so với vẻ ngoài lạnh lùng khi mới gặp của cô ấy.”
Tôi chúc mừng cô ấy, vì vui quá nên cũng luống cuống, vui lây với niềm vui đó.
“Ha ha, Khả Khả, khi mới phát hiện mình có bầu, mình nghĩ mình sắp kết hôn sinh con rồi, mình biết David trước kia cầu hôn mình, mình không đồng ý, lần này thì không như vậy. Anh ấy cảm động đến nỗi quỳ xuống cầu hôn mình, còn mình chưa kịp nghĩ liền đồng ý. Không, mình đã nghĩ, mình nghĩ bọn mình sẽ cử hành hôn lễ trên bãi biển Maldives, phải nhanh, nếu không bụng mình to đến nỗi không thể mặc vừa váy cưới nữa! Ồ đúng rồi mình phải gọi ngay cho Vera Wang đặt váy cưới! Khả Khả mình không nói chuyện với cậu nữa, phải chuẩn bị trước rồi, khoảng tháng 4, cậu nhất định phải đến tham dự hôn lễ của mình!”
“Được!” Tôi đồng ý. Đối với tôi mà nói không có việc gì quan trọng hơn việc chứng kiến hạnh phúc của cô bạn.
Ngắt điện thoại, tôi không còn buồn ngủ. Đột nhiên nghĩ hôm nay không phải là ngày đầy tháng của Mang Mang sao! Tuy tôi không thể góp mặt cũng phải mau gọi điện chứ.
Người làm mẹ dường như đều nhanh nhẹn và chu đáo hơn. Khi tôi gọi đến mới hơn 7h sáng, Văn Hinh đã thức dậy, đang khử độc bình sữa cho con.
“Văn Văn ngày đầy tháng chuẩn bị như thế nào rồi?” Tôi hỏi bạn.
“Đều là mẹ mình và Minh Huân làm, nhưng cũng không nhiều việc lắm, tổ chức ở khách sạn mà.” Ngữ khí của Văn Hinh đột nhiên nghiêm túc: “Ồ, Khả Khả, đột nhiên nhớ đến một việc, không biết có nên nói hay không?”
Tôi dự cảm có liên quan đến Văn Hạo, hơn nữa không phải là việc tốt: “Nói mau, nói mau!”
“Hôm qua, mình và Minh Huân đưa Mang Mang đến viện tiêm, ở đó mình gặp Văn Hạo... không phải anh ấy bị bệnh, cũng không phải mẹ anh ấy, thực ra mẹ anh gần đây đỡ nhiều rồi, đương nhiên trong trường đều nói là công lao của Liễu My. Liễu My gần đây rất quan tâm đến mẹ anh ấy, mình gần đây mới nghe nói vậy, họ không biết đã sống cùng từ khi nào. Trở về việc chính Văn Hạo và Liễu My ở trong viện, Minh Huân nhanh mồm nhanh miệng hỏi thăm, kết quả là Liễu My nói đã có bầu, sắp hai tháng rồi! Hôm qua mình cứ nghĩ rốt cuộc có nên nói với cậu không...” Giọng Văn Hinh nhỏ dần.
Cuộc sống, không là Văn Hạo, anh luôn thích làm tôi bất ngờ - bất ngờ kết hôn vói Liễu My, bất ngờ sống cùng nhau, giờ lại bất ngờ có con... Tôi cảm thấy đắng miệng, ngã xuống giường, lần nữa cảm giác trái tim đang bị giằng xé.
“Khả Khả, Khả Khả? Cậu vẫn ổn chứ?” Hàn Văn Hinh lo lắng trong điện thoại.
“Mình không sao, Văn Văn, mình đều quen rồi. Cậu làm việc đi, hôn Mang Mang giúp mình, tạm biệt!”
Tôi lại nhớ đến lần nhìn nhau cuối cùng, Văn Hạo đứng ở cổng trường với Liễu My, cô ta vịn cánh tay anh, phải, lúc đó họ đã ở bên nhau, họ phải thành một đôi vợ chồng ân ái.
Tôi phát hiện mình khóc không thành tiếng, nước mắt trào ra. Tôi không biết mình khóc như vậy bao lâu nữa, sau đó cầm điện thoại chìm vào giấc ngủ. Ngủ không muốn tỉnh, không muốn đối diện với sự thực anh kết hôn, sinh con, không muốn tin tình yêu của chúng tôi đã trở thành quá khứ, thậm chí không muốn đối diện với công việc ngày càng bận rộn.
Nhưng tiêu cực trong tôi chỉ tồn tại trong nửa ngày.
Vì sự xuất hiện của Ngô Thẩm, tôi bất đắc dĩ phải thức dậy. Nhìn mắt tôi sưng, bà lo lắng hỏi: “Sao vậy? Hai người cãi nhau sao?”
Tôi tìm lý do trốn tránh.
Không muốn để người bên cạnh lo lắng vì tôi, tôi giấu đi nỗi đau và cả chán nản trong lòng. Đễn tối khi George về, tôi đã ngồi bên máy tính chạy bản thảo như bình thường.
5.
Vì phim mới quay, George đi Hồng Kông, tôi ở nhà một mình.
Trước khi lên máy bay, cậu lo lắng hỏi tôi: “Tối có sợ không? Một mình ở trong nhà to như vậy.”
“Có chút chút. Nhưng cậu yên tâm, mình hứa với cậu sẽ tạm thời ngừng xem phim khủng bố.”
Miệng nói không sao thực ra một mình trong căn nhà trống trải, dường như đâu đâu cũng toàn nỗi thất vọng. Để lấy lại dũng khí cho mình, tôi cố ý đi đun cà phê, mang lên phòng sách tiếp tục làm việc.
Sau khi George đến Hồng Kông gửi cho tôi một tin nhắn: “Sao rồi, mình không ở nhà, cậu cảm thấy tự do hay trống rỗng? Không có cậu bên cạnh, mình thấy Hồng Kông cũng hoang vu không bóng người.”
Tôi phì cười, nếu Hồng Kông hoang vu không bóng người, nơi khác trên thế giới chắc chẳng có cây cỏ hoa!
George đi được vài ngày.
Chiều hôm đó tôi đang dọn dẹp ban công. Mùa xuân sắp đến, tôi muốn trồng thêm một ít hoa, tốt nhất còn có thế làm một kệ hoa ử ban công, rắc một ít hạt hoa khiên ngưu... Mặt trời ấm áp chiếu xuống lưng, trên người hơi toát mồ hôi, toàn bộ có cảm giác bị hun nóng. Đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại, là một số Bắc Kinh lạ.
Bối cảnh như đã từng khiến tôi có chút hoảng loạn.
“Xin chào, là cô Ninh đúng không.” May là một giọng nữ trầm, trong tiếng phổ thông có chút giọng phía Nam nằng nặng.
Tôi vừa lục tìm trong đàu những người có thể quen ở phía Nam, vừa đáp lại: “Xin chào, tôi là Ninh Khả, xin hỏi cô là ai? Có việc gì?”
Đối phương tự xưng họ Lại, là ký giả của “báo Giải trí phía Nam”, hóa ra có ý muốn mời George phỏng vấn nhưng vì hiện tại George đang ở Hồng Kông, tạm thời không thể hẹn được, muốn tìm tôi bàn bạc.
“Tôi?” Tôi kinh ngạc há to miệng: “Tôi không phải ca sỹ, cũng không phải diễn viên, không tên tuổi, chẳng thể giúp các cô chuyện gì.”
Cô Lại hưng phấn: “Cô Ninh, mong cô đừng từ chối, chúng tôi chỉ là báo nhỏ, hiện tại không tìm được đề tài nóng bỏng hơn. Hơn nữa ngài Trần hiện tại đang rất “hot”, là bạn gái cậu ta nếu có thể phỏng vấn thay anh ấy thì bài báo này sẽ được đọc giả đón nhận, cũng sẽ giúp ích cho ngài Trần! Mong cô, sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu.”
Tôi vẫn đang do dự xem có nên nói chuyện này với công ty không, van nài ở đầu kia khiến tôi cảm động. Giây phút đó, cô ta khiến tôi nhớ đến Lý Thần trong ngày tuyết lạnh, còn có Lão Ngô... mọi người bôn ba chỉ vì kế sinh nhai, hà tất phải làm khó họ.
Đến tiệm cà phê ở khách sạn đã hẹn với cô Lại, xung quanh được bao kín, tôi bất ngờ vì không nhìn thấy bất kỳ máy ảnh hay ký giả nào, chỉ là một người phụ nữ trung niên ngồi ở vị trí gần cửa sổ đứng dậy vẫy tay gọi tôi.
Bà trang điểm hơi đậm, trang sức trên người rất thời thượng, tuy có chút béo nhưng đã bị phục trang trên người che đi, vẫn rất phong độ, không giống ký giả báo.
“Cô Ninh, chào cô, cảm ơn cô đã đến.” Bà ta vừa nói vừa nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Tôi tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn bắt tay bà ta.
Hai bên sau khi ổn định chỗ ngồi, bà ta mỉm cười: “Thật sự xin lỗi, diễn trò này gạt cô. Nhưng không làm như vậy chỉ lo cô nhất định không đến.” Nói thì nói vậy nhưng từ lời nói của bà ta tôi có chút áy náy, nói xong bà gọi nhân viên phục vụ dặn dò: “Mang đến cho cô Ninh một ly vani.”
“Cà phê không cần nữa, bà Lại, bà hãy vào thẳng vấn đề đi, phí công sức ra hẹn tôi rốt cuộc vì việc gì vậy? Ồ đúng rồi, bà đích thực là họ Lại?”
“Được, quả nhiên rất cá tính! Mạnh mẽ hơn những người giả dối trong giới văn nghệ nhiều. Tôi đúng là họ Lại, lần này tìm cô đúng là có việc. Nói thẳng nhé, trong tay tôi có bộ phim, phía đầu tư muốn mời cô nhận vai chính.” Bà ta nói chắc chắn, giọng vẫn trầm trầm nhưng so với giọng điệu trong điện thoại đã hoàn toàn khác biệt.
“Tôi, vai nữ chính.” Tôi bất ngờ há hốc miệng.
“Phải, chính là cô.”
“Nhưng, tại sao? Tôi chưa từng học diễn xuất, cũng không xinh, càng không dự định làm diễn viên.”
“Ha ha, cô không tự tin vậy sao? Giống như tôi đã nói, cô cá tính, có học thức, dung mạo đoan chính, trong sạch, cô khác với ngôi sao trong giới văn nghệ, sẽ mang lại cảm giác mới cho khán giả.”
“Tôi không muốn diễn.” Tôi lần nữa nhấn mạnh.
“Đây là bộ phim nổi tiếng, chúng tôi đã có một hệ thống quay đầy đủ, có thể bảo đảm cô sẽ nổi tiếng, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả ngài Trần. Còn việc không muốn diễn thì cô xem qua hợp đồng rồi hãy quyết định nhé!” Bà ta rút ra một bộ hồ sơ, đẩy về phía trước mặt tôi.
Tôi lật ra xem, nội dung đại khái là diễn bộ phim này có thể nhận được thù lao là ba triệu tệ, hơn nữa là vai chính nữ duy nhất trong phim, hợp tác cùng hai diễn viên nam nổi tiếng trong nước, sau đó họ còn lên kế hoạch cho vài bộ phim để tôi nhận vai chính, muộn nhất là năm sau sẽ sáng tác cho tôi một đĩa hát, đòng thời có thể quảng cáo cho ít nhất hai thương hiệu quốc tế. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải ký hợp đồng với công ty “Diệu Huy”.
Tôi gấp hồ sơ đó lại, đẩy về phía trước mặt bà Lại: “Tôi muốn biết quý công ty làm như vậy sẽ được lợi gì?”
Bà Lại cười: “Cô Ninh quả nhiên thông minh lanh lợi, tôi rất thích được quen với người thông minh như cô. Không giấu cô, công ty mới “Diệu Huy” và bộ phim lần này đều là do vị họ Tạ người Hồng Kông viết về cô, ông ấy muốn đầu tư để đánh bóng tên tuổi cô!”
Tuy đáp án này không nằm ngoài dự đoán nhưng tôi vẫn cảm thấy một luồng máu nóng trào lên. Tôi đứng dậy:
“Xin lỗi đã uổng công, mấy người nhìn nhầm người rồi.” Nói xong chuẩn bị rời khỏi đó ngay lập tức.
Bà Lại nói bằng giọng không vội cũng không chậm: “Sao, còn phải nâng giá? Đừng ra vẻ thuần khiết, đừng nói cô là một lòng một dạ với chàng trai lai đó!” Nói xong bà ta vất tờ báo trên tay, không cần xem cũng biết nhất định là bài viết lên quan đến “chuyện Tết Dương lịch”.
Tôi quay người rời khỏi quán cà phê.
Vừa về đến nhà, tin nhắn của bà Lại lập tức xuất hiện: “Xin lỗi, vừa rồi đã mạo phạm. Nếu tôi dùng thân phận cá nhân để nói với cô, tuổi trẻ của một người con gái có bao nhiêu năm? Chớp mắt thời gian đã trôi qua, có thể kiếm đủ tiền cho nửa đời người còn lại không phải lo nghĩ, có ai không muốn? Ngài Tạ vì thấy cô có tài hoa, có tính cách mới có thành ý. Trong giới nghệ thuật không thiếu mỹ nữ, cơ hội như thế này không phải ai cũng có. Hãy suy nghĩ kỹ và sớm cho tôi câu trả lời!”
6.
Đã từng nghe nói giới giải trí quá nhiều những chuyện như thế này, nhưng cho rằng mình chỉ đứng sau màn ảnh, là người ngoài cuộc. Hơn nữa những người đã từng cộng tác đều thân thiện khiến tôi vẫn hoài nghi đó chỉ là lời sằng bậy của báo chí và đoán mò ác ý của người ngoài cuộc. Giờ đây lại chứng kiến chân tướng bỉ ổi nhất, cộng với những lời nói của người đàn bà đó khiến tôi cảm thấy nhục nhã, nản lòng.
Muốn gọi điện đê tâm sự với ai dó, nghĩ đi nghĩ lại George có thể làm trò, không thể chia sẻ. Hàn Vũ Băng đang hạnh phúc, lại mới mang bầu, tuyệt đối không được. Hàn Văn Hinh càng không được, mỗi phút của cô ấy đều cần dành dụm để chăm sóc con... còn Văn Hạo?
Ý nghĩ này nảy sinh thì không thể tan biến. Phải tôi muốn gọi cho anh, tôi từ lâu đã muốn gọi cho anh, tất cả chỉ là lý do, lý do để tôi yên lòng,
Ấn số điện thoại vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, hồi lâu vang lên giọng nói của anh.
Giọng nói đó khiến tôi luống cuống, không kịp phản ứng, lại vội vàng tắt máy, vì đột nhiên nhớ đến vợ anh đã mang bầu, tôi không nên làm phiền anh. Nhưng lúc này điện thoại của tôi đã vang lên, là Văn Hạo.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, nghe máy.
“Alo, là Ninh Khả phải không? Vừa là em gọi cho anh đúng không ?” Giọng anh rất thấp, ngữ điệu rất chậm, tôi biết anh đang khống chế sự kích động của mình, vì tôi cũng vậy.
“Phải, xin lỗi, vừa em ấn nhầm.” Tôi cố gắng để che đậy. “Anh vừa ở trên lớp, thấy có cuộc gọi đến lại không nghe thấy tiếng, sợ là em có chuyện...”
“Cảm ơn anh, em không sao. Không làm phiền anh lên lớp nữa.” Tôi không dám nói nhiều, sợ mình sẽ thốt ra những lời nghi vấn và những phiền não.
“Đợi đã, đừng ngắt máy!” Anh vội vàng nói, “đừng ngắt máy Ninh Khả, đừng ngắt, nghe anh nói, em có khỏe không, gần đây tốt không?”
“Vẫn tốt, hơi bận, bận kịch bản, bận luận văn. Đúng rồi, nghe Giáo sư Lưu nói luận văn của em đã đưa đến chỗ anh đúng không?” Tôi hận mình, giờ phút này đây đầu óc luống cuống.
“Phải, anh xem rồi, em viết rất tốt, kiến thức cơ sở chắc chắn vẫn chưa bị mất đi. Ninh Khả, khi nào em về?”
“Về? Về Trường Đại học W ạ? Khoảng cuối tháng 4, đến lúc đó về tham gia lễ bảo vệ luận văn và lễ tốt nghiệp.”
“Vậy thật tốt, chúng ta có thể gặp mặt! Em không biết anh...” Anh muốn nói nhưng lại dừng lại, chỉ nói nửa chừng.
“Còn anh, anh có khỏe không?” Tôi lấy dũng khí hỏi anh, “Nghe nói anh sắp làm bố.”
“À!” Tôi có thể cảm nhận được sự kích động của anh phút chốc biến mất không dấu vết, giọng anh thấp hơn, “Phải, anh sắp làm bố. Được rồi anh phải lên lớp, sinh viên đang đợi anh! Tạm biệt, Ninh Khả.”
Không đợi tôi nói nữa, anh đã ngắt điện thoại. Nghe thấy tiếng tút dài trong điện thoại, tôi hối hận và tự trách mình, nếu không phải là tôi một mực đòi lao vào xã hội, nếu tôi chịu nghe lời anh ở lại trường, thời khắc này chúng tôi nhất định sẽ không phải lo nghĩ, sống ân ái bên nhau.
Đáng tiếc trên thế giới này không có liều thuốc hối hận, giờ đây tất cả đã muộn.
Anh sắp làm bố.