Trưa ngày hôm sau, tôi được biết Văn Hạo và Liễu My đưa đơn ly hôn và từ chức lên lãnh đạo trường từ miệng Minh Huân. Lãnh đạo trong trường rất coi trọng Văn Hạo, Hiệu trưởng thậm chí ra mặt cứu vãn nhưng anh vẫn quyết tâm rời khỏi trường, lý do là mình đã không còn để tâm vào học thuật nữa.
“Chà, cậu nói xem, anh ấy có đến Bắc Kinh với cậu không?” Văn Hinh ôm Mang Mang sấn sổ đến.
Tôi đang ở bếp nhặt rau với mẹ cô ấy, ra hiệu tức giận, sau đó nói: “Đừng để George nghe thấy! Cậu không thấy bọn mình vừa nói đến Văn Hạo là mặt anh ấy tối sầm lại sao?”
“Nói như vậy cậu vẫn tiếp tục ở bên George ?”
Tôi không lên tiếng.
Mẹ Hàn chen vào: “Bác thấy Văn Hạo tốt hơn, chín chắn, lại có học vấn. Hơn nữa George dù sao cũng là người ngoại quốc, tương lai muốn về với mẹ đẻ cũng rất khó.”
Văn Hinh cười phá lên: “Mẹ, mẹ già quá rồi, ai quy định Ninh Khả phải ra nước ngoài sống? Không thể để George đến Trung Quốc làm rể sao?”
“Vậy tại sao không đưa Minh Huân đến nhà mình làm rể ?” Mẹ Hàn vặn lại.
Văn Hinh bị hỏi trúng tim đen, hết lời để cãi.
Chiều thầy Lưu gọi cho tôi, thông báo nhóm giáo viên chấm bảo vệ sau khi bàn bạc thống nhất thông qua luận văn cho tôi, đồng ý cấp học vị.
Vẫn chưa kịp mừng, tôi lại nhận được điện thoại của Văn Hạo, mẹ anh biết đứa bé không còn, hai người lại ly hôn, khóc đến nối suýt ngất đi, sau khi biết sự tình nhất định muốn gặp tôi.
“Được, lát nữa em đến!”
Ngắt điện thoại, va phải ánh mắt phức tạp của George, tôi chỉ còn cách nhìn mà không nhìn, nói với Minh Huân: “Mẹ Văn Hạo muốn gặp mình, cậu có thể đi với mình không?”
Minh Huân gật đầu.
Dưới tầng nhà Văn Hạo, tôi gặp Liễu My từ nhà bước ra, Sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, đầu tóc cũng không gọn gàng như trước, trên người khoác một túi to, tay kia đẩy chiếc valy.
Minh Huân thấy vậy liền đến đỡ túi trên người cô: “Cô Liễu, tôi tiễn cô!”
Liễu My nhìn tôi, gật đầu.
Đến trước cửa nhà Văn Hạo, tôi nhẹ nhàng gõ cửa. Văn Hạo đến mở cửa: “Làm phiền em rồi, anh cũng chẳng còn cách nào, đã nói với mẹ mãi nhưng bà không nghe, tức giận đến nỗi giờ vẫn không chịu ăn, em mau vào đi!”
Một người già đang đi ra khỏi phòng bên cạnh phòng khách, chính là mẹ của anh mà tôi đã gặp một lần.
Cái nhìn vội vã đó trong buổi hoàng hôn, hôm nay tôi mới nhìn rõ, bà gầy nhỏ như vậy, dường như một trận gió cũng có thể thổi ngã. Bà khom lưng, lại giống như vận mệnh nặng nề đè nặng trên lưng, tóc bà bạc trắng, những nếp nhăn hằn sâu trên mặt, mỗi nếp nhăn không khỏi khiến tôi liên tưởng đến những bất hạnh, dày vò mà người phụ nữ phải gánh chịu trong cuộc đời. Giây phút đó tôi đã quyết định, chỉ cần bà thoải mái, tôi không ngần ngại để bà trách mắng...
“Ninh Khả, Ninh Khả...” Khi tôi rời đi, Văn Hạo đuổi theo đến cửa thang máy, nhìn tôi, “xin lỗi, anh lại khiến em bị tủi thân.”
Tôi cố gắng nở nụ cười: “Không sao bác mắng xong trong lòng cũng vui hơn, anh về khuyên bác ăn cơm đi, em đi đây, tạm biệt.”
Bước vào cầu thang, tôi trừng trừng nhìn cửa cầu thang khép lại trước mắt tôi, khuôn mặt anh dần dần biến mất trước mắt tôi.
Phút đó, tôi đột nhiên cảm thấy tôi vứt bỏ anh, tôi đã để anh lại giữa hoang mạc cô đơn. Mẹ anh chắc chắn là yêu thương anh nhưng chắc chắn không hiểu anh.
Tôi đột nhiên hiểu ra sự sụp đổ của Văn Hạo lần đó, không phải vì Liễu My và đứa bé trong bụng, vì tình yêu cố chấp nơi mẹ anh.
Họ, thậm chí cả tôi, miệng nói yêu anh nhưng không ai thực sự hiểu anh, hỏi anh có vui hay không?
5.
Tôi từ bỏ cơ hội tham gia lễ tốt nghiệp, từ trường về nhà. Liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, trốn ở nhà là lựa chọn tốt nhất.
George không đi cùng tôi, anh một mình về Bắc Kinh.
Bố mẹ phần nào đã đoán được chuyện đã xảy ra, họ không nhắc đến chuyện tốt nghiệp, George hay Văn Hạo, ngay cả Ninh Nguyện tinh nghịch cũng không đả động gì, mọi việc đều để mặc tôi. Mẹ mỗi ngày tan ca sớm hơn, làm nhiều món ngon cho tôi, bố kể tôi nghe chuyện cười, nhưng tôi ăn không nổi, cười chẳng nổi.
Tắt máy, tôi ngủ mê mệt trong phòng, ngủ đến mức không biết ngày hay đêm.
Ngủ ba ngày mới tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, quầng mắt đen, đi lại cũng lắc lư, giống như có thể ngã bất kỳ lúc nào. Nhưng tôi biết, những ngày đau khổ nhất đã qua đi.
Tối đó tôi kể lại toàn bộ mọi việc cho bố mẹ.
Nghe xong mẹ lên tiếng trước: “Mẹ vẫn thích George hơn, vừa hoạt bát, vừa vui tính, con và Văn Hạo chia tay rồi lại quay lại, thật đau lòng, giờ cậu ấy ly hôn rồi, mẹ cậu ấy vẫn phản đối con, mẹ không thích cậu ấy!”
Bố lắc đầu phản đối: “Bố cũng thích George, nhưng cậu ấy là ngôi sao lớn, hai người bên nhau chưa nói đến áp lực lớn, những cám dỗ trong giới giải trí rất nhiều. Còn Văn Hạo chín chắn hơn, qua chuyện Liễu My có thế thấy cậu ấy là người có trách nhiệm. Đàn ông quan trọng nhất là trách nhiệm.”
“George không có trách nhiệm sao?” Mẹ phản bác, “đàn ông đúng là cần có trách nhiệm nhưng cũng cần xem người! Mẹ cảm thấy Văn Hạo không nên nhận con của Liễu My, chịu trách nhiệm về việc bạn trai Liễu My! Hơn nữa lúc đầu vì chuyện phân nhà mà đòi chia tay với Ninh Khả, đây có phải là có trách nhiệm không ?”
“Không thể nói vậy, cậu ấy vì hiếu thuận! Tuy đã hơi quá nhưng người cha qua đời rồi, mẹ lại sức khỏe không tốt, làm con trai cần hiếu thuận với mẹ dù phải trả giá như thế nào.” Bố cũng vội lên tiếng.
Tôi nghe họ tranh cãi với nhau, liền hòa giải: “Được rồi được rồi! Ai để bố mẹ chọn! Họ cũng không nói để con chọn, George bỏ rơi con về Bắc Kinh rồi, mẹ Văn Hạo lại không thèm nhìn con, chẳng ai cần con nữa.”
“Sao có thể? Con gái chúng ta ưu tú như thế này mà.” Không ngờ hai người cùng đồng thanh.
Không thể bàn luận tiếp, tôi một mình về phòng. Bật máy, có vài tin chưa đọc.
Hàn Văn Hinh: “Ninh Khả, mình thay cậu nhận chứng nhận tốt nghiệp và bằng rồi! Đáng tiếc là cậu đã không tham gia bữa tiệc tốt nghiệp, mọi người đều say bí tỉ, ôm nhau khóc, cảm động cực. PS. Thầy Hạo là say nhất.”
George: “Khi nào quay lại? Hoa hồng trên ban công đã nở, có mấy bông màu phấn hồng rất đẹp. Ngô Thẩm nói lâu rồi không gặp em, nhớ em, bà cũng muốn đến sân bay đón em”.
Văn Hạo: “Đừng rời xa anh, đừng bao giờ rời xa anh, không có em, cuộc đời anh không còn ý nghĩa gì nữa.”
Đạo diễn: “Ninh Khả, kịch bản đã hoàn thành, thời gian tới đoàn phim sẽ đến Đôn Hoàng, hy vọng cô đi theo với vai trò cố vấn văn học. Nhận được tin mau chóng quay lại Bắc Kinh.”
Đọc xong, tôi sắp xếp hành lý, thông báo với bố mẹ sáng sớm mai sẽ ngồi tàu về Vũ Hán, sau đó bay đến Bắc Kinh.
Bố mẹ vẫn đang tranh luận chọn George hay Văn Hạo, nghe tôi nói vậy lại trách tôi không muốn ở nhà, mới về đã đòi đi.
6.
Ngày hôm sau, trước khi ra khỏi cửa, mẹ lại kéo tôi sang một bên, khẽ nói: “Khả Khả, con phải nghĩ kỹ, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu là vấn đề nan giải từ xưa đến nay, mẹ Văn Hạo cố chấp như vậy, rất khó thay đổi thái độ với con. Còn George sẽ không có vấn đề này, mẹ cậu ta sống ở Mỹ, các con một năm gặp có vài lần, sẽ không có mâu thuẫn. Mẹ với tư cách là người đi trước nhắc nhở con, phải nghĩ thật kỹ!”
Tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ai ngờ đưa tôi đến ga tàu, bố lại ngồi bên tôi, nói với tôi: “Vốn là việc của thanh niên các con, bố không nên can thiệp, bố không phải phản đối chuyện con và George bên nhau, nhưng với chức trách của người cha và người chồng, bố cảm thấy một người đàn ông cần trải qua một số chuyện mới chín chắn, mới mang đến sự ổn định cho gia đình. Từ phương diện này Văn Hạo trưởng thành hơn. Đương nhiên rồi, cuối cùng vẫn là quyết định của con, bố là muốn con nghĩ kỹ, đừng vội vàng đưa ra kết luận, xem người đừng nhìn bề ngoài, cần nhìn bản chất.”
Tôi chỉ có thể lần nữa gật đầu đồng ý.
Khi đến Vũ Hán, Văn Hinh và Minh Huân ra ga đón tôi, sau đó chúng tôi cùng bắt xe về trường.
“Hôm nay sao lại để Mang Mang ở nhà mà đi thế.” Tôi trêu Văn Hinh.
“À, sau này không chắc đã có cơ hội đón cậu, Mấy ngày nay bạn học lần lượt rời khỏi trường rồi, người Nam kẻ Bắc không biết khi nào mới gặp lại.” Văn Hinh buồn rầu nói.
Tôi vội ôm bạn an ủi: “Đồ ngốc, giờ giao thông tiện lợi, muốn gặp rất dễ! Đợi mình từ Đôn Hoàng trở về, các cậu mang Mang Mang đến Bắc Kinh thăm mình, được không?”
Lần trước trước khi về nhà đã đóng gói tất cả hành lý, muốn đến phòng 320 mà không thể được, tôi đến khách sạn đặt phòng, dù sao cũng chỉ ở một đêm.
Trưa tôi đến nhà Văn Hinh ăn cơm mẹ Hàn nấu, lại chụp vài tấm ảnh của Mang Mang làm kỷ niệm.
Chiều tôi hẹn Văn Hạo gặp mặt ở khách sạn, dù thế nào chúng tôi cũng nên nói chuyện.
“Mẹ anh... gần đây tốt không?” Tôi hỏi.
“Vẫn tốt, sau khi Liễu My đi, bà khóc mấy ngày.” Văn Hạo nói, “những ngày này anh kể cho bà nghe toàn bộ sự tình, bà đã hiểu ra rồi... Nhưng bà đã ở với Liễu My lâu như vậy, cũng có chút tình cảm, em cũng biết đó.”
“Đó là điều tự nhiên, nếu là em, em cũng sẽ buồn.” Tôi khẽ nói.
“Anh không muốn ở lại trường nữa, đã ký hợp đồng với một tập đoàn xuất bản, đợi bàn giao công việc xong, anh sẽ chính thức bắt đầu.”
“Như vậy sao, chúc mừng anh!”
“Cảm on!” Anh nói, sau đó thêm một câu, “là ở Bắc Kinh.”
Tôi im lặng một lát mới nói: “Mẹ anh muốn đi không?”
“Thực ra ở đâu cũng vậy, quan trọng là anh sẽ luôn bên bà.”
“Đúng!”
“Em có muốn không?”
“Cái gì?”
“Anh đi Bắc Kinh.”
“A, không đến lượt em...”
“Em biết anh nói gì!” Văn Hạo ngắt lời, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đôi mắt quen thuộc đó, đã từng rất sáng, thông minh, xao xuyến trái tim tôi, giờ ngập tràn nỗi buồn, sự cô độc, nhìn tôi, mang theo sự dò hỏi và hy vọng. Nghi vấn và hy vọng cũng chỉ là rất nhỏ, dường như luôn bị nhấn chìm trong sự đau thương.
Tôi cúi đầu không dám nhìn.
“Để em nghĩ được không? Ngày mai sau khi em về Bắc Kinh sẽ theo đoàn phim đến Đôn Hoàng, chờ em từ Đôn Hoàng trở về rồi nói được không?” Tôi hắng giọng, lo lắng nói.
“Được, anh ở Bắc Kinh đợi em!” Trong mắt anh lóe lên tia hy vọng, may là chưa tắt, cuối cùng đã sáng trở lại giống như ánh nến trong gió vậy.
7.
Sáng ngày hôm sau, máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh, tôi nhìn trong những người đến đón, không thấy George và Ngô Thẩm.
Đang do dự có nên bắt taxi không, có người vỗ vai tôi từ phía sau. Tôi quay đầu lại nhìn, chút nữa thì sợ hãi đến bổ nhào ra đẩt! George đội một bộ tóc giả màu vàng kỳ quái, trên người mặc áo vải hoa, quần ngố thích hợp đến Hawaii, trên mũi còn có một đôi kính dày, chả trách tôi hoàn toàn không nhận ra.
“Anh là...” Tôi hỏi.
“Để tránh báo chí, đi thôi.” Anh nói xong nhấc vali cho tôi, bước nhanh về phía trước.
“Tôi còn cho rằng anh chê mình chưa đủ bắt mắt.”
Trên xe, chúng tôi không nói gì, tôi có thể cảm nhận được, anh vài lần muốn nói nhưng lại dừng lại.
Vào nhà nghe thấy tiếng hoan hô: “Surprise!”
Kinh ngạc này không nhỏ, khiến tôi suýt rơi điện thoại xuống sàn.
Nhìn kỹ, trong phòng khách có rất nhiều người, Hàn Vũ Băng, David, đạo diễn Trương, Ngô Tử Hoa, Âu Dương Tô Phi, còn có nhiều đồng nghiệp trong công ty, tôi không dám tin, trong phòng khách lớn lại có thể nhét vừa nhiều người như vậy!.
Ngô Thẩm chen ra: “Khả Khả, tôi muốn đi đón cô, chỉ tại George, bắt tôi ở nhà đón khách!”
Hàn Vũ Băng chen lên trước: “Mình nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ở nhà sinh con là yên tâm nhất, bố mẹ có thể ở bên cạnh chăm sóc, nên mình và David về Bắc Kinh, nghe George nói cậu lần này trở về không được vui, ngay cả lễ tốt nghiệp cũng không tham gia, bọn mình đến chúc mừng, tổ chức bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp cho cậu, coi như bù đắp lại.”
Tôi cảm động không biết nói gì, đang muốn lên tiếng, Âu Dương Tô Phi cũng bước đến: “Chà chà, đừng cảm động quá, giữ tâm trạng đã, lát nữa còn thú vị hơn!”
Lúc này George không biết từ đâu đưa ra một bông hoa hồng màu phấn hồng, đứng trước mặt tôi.
“Anh không phải đã hái hoa trên ban công chứ?” Tôi kinh ngạc.
“Không, không, em yên tâm, là hoa anh mua!” George vội giải thích, “bị em làm đứt đoạn, cảm xúc ấp ủ từ lâu tan biến rồi.”
Mọi người cười lớn, đạo diễn lên tiếng quát: “Không phải đóng phim, còn ấp ủ cảm xúc gì nữa? Nam tử hán đại trượng phu, mau nói đi.”
“Em muốn cưới anh chứ?”
George quỳ dưới đất, một tay cầm hoa hồng, tay kia cầm hộp nhẫn màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi lần nữa kinh ngạc há hốc miệng, nói không ra lời.
Hàn Vũ Băng tiến đến tôi, thì thầm: “Nhẫn kim cương 3 cara, mình giúp cậu ấy chọn.”