Là đường nét đẹp nhất trên thế gian,
Vậy mà, em lại giấu nó đi!
1.
Những ngày bình yên không kéo dài được lâu.
Một buổi trưa, tôi đang nghỉ trưa ở ký túc, Hàn Văn Hinh đột nhiên đến. Khuôn mặt mệt mỏi, có vẻ như cả đêm không ngủ. Tôi liền hỏi: “Sao vậy?”.
Cô ngồi đến bên giường tôi, nhìn tôi, không nói, chỉ rơi nước mắt. Tôi vội hỏi: “Rốt cuộc sao vậy? Đừng khóc, từ từ nói xem, có phải cãi nhau với Khang Minh Huân không?”
Cô bạn lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Ninh Khả... mình, mình có thể đã có bầu rồi!”
Tôi bất ngờ: “Kiểm tra chưa? Chắc chắn chưa? Là con Khang Minh Huân sao? Đừng khóc đừng khóc, giữ gìn sức khỏe, mình sẽ nghĩ cách cho cậu.”
“Chưa kiểm tra, nhưng mấy ngày nay cảm thấy khó chịu, hôm nay đi mua que thử, đã có hai vạch đỏ! Khả Khả, mình rất sợ, Khang Minh Huân về quê rồi, mình chỉ có thể đến tìm cậu.” Cô bạn vừa nói vừa khóc.
Tôi vỗ vai bạn, an ủi: “Que thử không nhất định là chuẩn, vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra. Bạn yên tâm, trước khi Khang Minh Huân về, mình sẽ chăm sóc cậu.”
Hàn Văn Hinh gật đầu, nhìn tôi với bộ dạng đáng thương: “Khả Khả, mình muốn... có thể hôm nay đi viện kiểm tra không? Chắc chắn sớm mới yên tâm!”
Tôi đồng ý, sau đó đứng dậy khỏi giường, vội vàng mở máy tính: “Để mình tra trên mạng xem bệnh viện nào tốt đã!”
Tra được bệnh viện cách trường học không xa lắm, bắt xe cũng rất tiện. Nhưng đến viện không đủ tiền chắc chắn là không ổn, nhỡ phải làm phẫu thuật... cụ thể cần ban nhiêu tiền còn chưa rõ, nhưng chắc cần nhiều.
Tôi nói với Hàn Văn Hinh: “Cậu ngồi xuống đã, mình trả quyển sách này cho phòng bên cạnh rồi đi cùng cậu... đã hẹn chiều trả cho họ mà.”
Tôi cầm quyển sách chạy ra ngoài, đến giữa cầu thang mới nhớ ra nếu đi tìm Vũ Văn Hạo, nhất định anh sẽ hỏi mục đích sử dụng số tiền đó, đến lúc đó tôi nên nói thật hay nói dối? Nói dối thì thất thời trong lúc hoảng loạn không nghĩ ra lý do hợp lý, nói thật càng không được, đây là bí mật của Hàn Văn Hinh.
Tôi liền quay sang trước cửa phòng 307, gõ cửa.
George mắt vẫn mơ màng mở cửa, tôi nhét quyển sách vào tay anh, vội vã nói: “Cho tôi mượn 2.000 tệ mau!”
“Ăn cướp à?” Anh nghi ngờ.
“Đừng có quan tâm nhiều, mau đưa đây, rất vội!”
Anh ta hết cách, quay người đi lấy ví, mở ra đếm chỉ có tám trăm tệ, tôi nhìn, luống cuống, đây đủ chưa?”
Anh ta lại bình tĩnh đi về phía tủ: “Cô sao vậy? Vội đến mức này sao?” Vừa mở tủ lại lấy ra 12 tờ đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy và nói: “Cám ơn, sẽ nhanh trả lại anh!” Rồi quay người chạy về ký túc.
Ở cổng trường, tôi kéo Hàn Văn Hinh lên một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện. Đến cổng bệnh viện, xuống xe định đi vào, phía sau lại có một cánh tay mạnh mẽ kéo tay tôi, tôi quay đầu nhìn, bất ngờ chút nữa thì ngã dập mông xuống đất. Âm hồn George đã theo đến tận đây!
“Anh theo dõi tôi à?”
“Cô cầm tiền lại vội vàng ra khỏi cửa, tôi lo có việc gì nên đến xem có thể giúp gì được không?” Anh ta giải thích.
Lần này tôi cứng miệng không nói được gì, chỉ còn cách nhìn Hàn Văn Hinh xin lỗi. Không ngờ Hàn Văn Hinh rất thoải mái, nói thẳng: “Mình có thể đã mang thai, nên đến kiểm tra, hy vọng cậu giữ bí mật cho mình.”
George để lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó quan tâm nói: “Mình sẽ không nói cho người khác, yên tâm đi. Để mình đi cùng các cậu, tình huống này nên có mặt Gentleman.”
Sự việc đã đến nước này chỉ còn cách đối đầu với nó, ngồi trong phòng chờ Hàn Văn Hinh lại thoải mái hơn, không còn lo lắng sợ hãi như lúc trước, còn đùa: “Cậu ta quan tâm đến cậu phết.”
Tôi không còn tâm trạng đấu đá lại cậu ta, trong lòng rối loạn, nếu thực sự là mang thai thì phiền phức lớn rồi, Khang Minh Huân không có mặt, chúng tôi nên quyết định thế nào?
Lúc này George phát huy vai trò anh ta nên có, đi lấy số, trả tiền, dẫn chúng tôi lên tầng tìm sản phụ khoa, bác sỹ hỏi qua vài câu, kê đơn để chúng tôi trả phí, sau đó siêu âm. George lại lần nữa chạy đi chạy lại trả tiền, cuối cùng chúng tôi đưa Hàn Văn Hinh vào phòng siêu âm, ở ngoài đợi chờ trong lo lắng bất an.
Tôi cảm giác tay mình đang run lên, mùi nước khử độc nồng nặc trong bệnh viện, xung quanh toàn một màu trắng không có sức sống, nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng lại từ phòng phẫu thuật ở không xa. Lúc này có cánh tay ấm áp, rắn rỏi cầm lấy hai tay tôi, nhẹ nhàng mở tay tôi đang nắm chặt vì lo lắng ra.
2.
Quả thực Hàn Văn Hinh đã có bầu.
Khi cô bạn đi ra khỏi phòng siêu âm tươi cười, khiến tôi được thở phào, nhưng cô bạn lại thốt ra một câu khiến tôi đau lòng: “Sắp hai tháng rồi!”
Không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý, mới ra khỏi bệnh viện, Hàn Văn Minh chống tường nôn, George vội vàng đến siêu thị gần mua nước khoáng và một túi ô mai. Hàn Văn Hinh dùng nước khoáng súc miệng, ngậm ô mai, mới đỡ hơn.
Cô sợ người khác phát hiện ra, nhất định không về trường, bảo chúng tôi đưa về căn nhà nhỏ của cô và Khang Minh Huân ở ngoài trường. Đó là một tòa nhà cao tầng ở trong khu đô thị cạnh trường, tổ ấm của họ ở tầng 16 tòa nhà B. Một phòng ngủ, một phòng khách, không gian không lớn lắm nhưng được bố trí rất ấm áp, đại khái vì Hàn Văn Hinh mang phong cách của công chúa, trong nhà đều là màu hồng và hình Hello Kitty, trên cả mảng tường ở phía Đông dán kín nụ cười tươi rói của họ dưới ánh mặt trời rực rỡ khi họ bên nhau.
Họ thực sự sống rất hạnh phúc.
Lần kiểm tra này khiến cô bạn thực sự thoải mái, cô vào phòng nằm lên giường, xin lỗi: “Mình có thể phải ngủ một lát. Hai người đừng đi được không? Hãy ở bên mình!”
Nhìn thấy chúng tôi gật đầu, cô bạn yên tâm nhắm mắt. Tôi giúp bạn kéo rèm cửa, đắp chăn, sau đó kéo George nhẹ nhàng ra ngoài phòng khách.
Ngồi trên sofa, chúng tôi đều ngẫm nghĩ.
Rất lâu sau, George mới khẽ nói: “Trong trường hợp này, họ xử lý như thế nào?”
Tôi nghĩ: “Thường thì sẽ đi phá! Họ vẫn là sinh viên, lại chưa kết hôn, chưa có đủ thu nhập để chăm lo cho một sinh linh chào đời.”
Sắc mặt của George biến sắc, anh nói lớn: “Bỏ sao? Điều này quyết định sống chết của một mạng người? Tuy nó vẫn còn nhỏ, rất nhỏ nhưng nó là một sinh mạng, nó cũng muổn cố gắng đến thế giới này! Mỗi sinh mạng đều đáng tôn trọng! Người Trung Quốc các cậu... thật quá tàn nhẫn rồi!”
Tôi cố gắng ra hiệu cho anh nhỏ tiếng. Anh ý thức được sự thất lễ của mình, cúi đầu không nói.
Không biết bao lâu sau, anh lại không nhịn được ngẩng đầu lên nói khẽ: “Cậu xem, họ rất yêu nhau, rất hạnh phúc, đứa bé này là kết tinh của hạnh phúc, là món quà Thượng đế tặng họ, họ không nên từ chối. Những khó khăn mà cậu nói đều có thể khắc phục! Nếu họ cần giúp đỡ, mình sẽ giúp.”
Tôi chặn tay anh, khẽ nói: “George, người Trung Quốc chúng mình không lạnh lùng vô tình như các cậu nghĩ đâu. Tin mình đi, họ sẽ có sự lựa chọn của họ. Lựa chọn này sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời họ, rất nhiều sự tình sẽ vì thế mà thay đổi, do đó mình nghĩ dù họ lựa chọn thế nào, bọn mình nên tôn trọng, đúng không?”
Hàn Văn Hinh ngủ một mạch đến hơn 7h tối mới tỉnh dậy, chúng tôi lại cùng cậu ta đi ăn cơm.
Trên bàn cơm thấy cô bạn ăn không ngon miệng. George phát huy khả năng biểu diễn của anh ta. Liên tục nói chuyện đùa, trêu chọc, kể chuyện vui khi anh học đại học ở Mỹ, vừa mới mẻ vừa thú vị, khiến Hàn Văn Hinh cũng bật cười, tôi ở bên cạnh gắp đồ ăn cho bạn. Bữa cơm tối vui vẻ đến hơn 9h tối mới kết thúc, Hàn Văn Hinh vô tình cũng ăn không ít đồ ăn.
Sau bữa cơm, chúng tôi đưa Hàn Văn Hinh về nhà. Ngồi ở phòng khách xem tivi một lát, George đứng dậy cáo từ, Hàn Văn Hinh giữ tôi, muốn tôi ở bên cô ấy một tối, tôi đồng ý, còn George về một mình.
3.
Lúc này mới phát hiện lúc trưa đi vội nên quên mang điện thoại, muốn mượn điện thoại Hàn Văn Hinh gọi cho Vũ Văn Hạo, lại nhớ ra cô bạn chưa biết việc chúng tôi đã làm lành, nên không gọi nữa.
Chúng tôi lại ngủ với nhau như khi còn trong ký túc xá, dường như thức cả đêm tâm sự.
“Khả Khả, chiều cậu và George nói chuyện trong phòng khách, mình đều nghe thấy. George nói rất có lý, mới đầu, tuy mình vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng sau khi kiểm tra mình lại hiểu ra đưa bé này là do mình và Khang Minh Huân cùng nhau tạo ra, ba người là một, hoặc chính vì có đứa bé này, mình cảm thấy mình và Khang Minh Huân càng gần nhau hơn.”
Tôi nghe xong rất cảm động: “Văn Văn, ý của cậu muốn giữ đứa bé à?”
“Điều này đương nhiên phải bàn bạc với Khang Minh Huân, cậu biết nếu thực sư muốn giữ đứa bé còn phải đối diện với rất nhiều vấn đề.”
Tôi cảm động ôm bạn: “Quá tốt rồi, Văn Văn, cậu sắp làm mẹ, mình sắp làm dì! Cậu yên tâm, có việc gì mình nhất định sẽ giúp cậu, không từ chối! Còn có George, còn có...”
“Còn có ai?”
Chút nữa buột miệng nói tên Vũ Văn Hạo, nghĩ một lúc nói: “Đương nhiên là bạn học cùng lớp, ai bảo lớp chúng mình đoàn kết đến vậy! Đúng rồi, cho mình mượn điện thoại, mình phải báo tin vui này cho George, anh ta nhất định vui chết thôi!”
Trong bóng tối, Hàn Văn Hinh đưa điện thoại cho tôi: “Lần đầu tiên gặp George, còn cảm thấy anh chàng này ỷ vào vẻ đẹp trai của mình, ra bộ ngạo mạn, không ngờ sau vài lần tiếp xúc phát hiện ra anh ta lại tinh tế và quan tâm đến vậy, đúng là hiếm thấy! Khả Khả, cậu phải nắm chắc cơ hội đấy!”
“Cơ hội gì. Người ta còn có vài bạn gái ở Mỹ.” Tôi vừa gửi tin nhắn vừa nói.
Sáng ngày hôm sau, chúng tôi còn chưa kịp thức dậy, đã nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc, là của George.
Anh ta cầm hai bát cháo to và một cốc nước ép cam tươi lớn: “Mau dậy ăn sáng nào. Lát nữa còn phải lên lớp! Cậu xem mình mua nước cam tươi, lúc lên lớp nếu buồn nôn thì uổng một ngụm, nhất định sẽ dễ chịu.”
Hàn Văn Hinh nháy mắt với tôi, như muốn nói: Cậu xem mình nói đúng không, đúng là tinh tế và quan tâm.
Chúng tôi ăn sáng rồi kéo nhau lên giảng đường. Hôm nay, George rất quan tâm đến Hàn Văn Hinh, khi qua đường dùng thân hình cao lớn chắn bên phải để bảo vệ cô bạn. Trong giảng đường rộng lớn, ba người bọn tôi ngồi thành một hàng. Giáo sư Lưu vẫn chưa đến, George lại phát huy sở trường, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện truyền kỳ ở Mỹ, khiến chúng tôi cười như nắc nẻ.
Đột nhiên, không khí trong giảng đường thay đổi. Ngẩng đầu lên nhìn, Vũ Văn Hạo không biết từ khi nào đã đứng trên bục giảng, nghiêm mặt nhìn ba người chúng tôi. Tôi im bặt, cũng ra ý cho hai người bên cạnh nghiêm túc. Vũ Văn Hạo nhìn tôi mấy chục giây, đột nhiên đi xuống bục giảng, đến trước mặt tôi, gõ bàn, nghiêm túc nói: “Em, ra ngoài một lát.”
Khi đứng dậy, tôi nhìn thấy ánh mắt dò xét của Hàn Văn Hinh và vẻ mặt nói không ra lời của George.
Ở hành lang, Vũ Văn Hạo hỏi tôi: “Hôm qua em đi dâu? Gọi điện cho em mấy lần không thấy nghe máy.”
“Ồ, hôm qua ra ngoài có việc gấp, em quên mang máy.”
“Cả tối em không về ký túc, đi đâu vậy?”
Tôi phải trả lời sao đây, có nên trả lời thật không? Như vậy sẽ lộ ra hai bí mật: Một là chuyện Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân sống chung ở ngoài trường, hai là bí mật Hàn Văn Hinh mang bầu. Tuy tôi dám khẳng định Vũ Văn Hạo sẽ không tiết lộ bí mật nhưng tôi đã hứa với Hàn Văn Hinh sẽ không nói với bất kỳ ai.
Trong lúc tôi do dự, lại nghe Vũ Văn Hạo nói: “Ninh Khả, em trả lời anh mau! Em không biết anh lo lắng cho em như thế nào, gọi điện thoại cho em đến nỗi điện thoại hết pin, chạy đến chỗ em ở gõ cửa cũng không thấy, anh cứ đứng như vậy dưới ký túc của em, nhìn cửa sổ phòng em, cho đến lh sáng cũng không thấy đèn sáng. Ninh Khả, em rốt cuộc đi đâu?”
Tôi xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Em không có ý để anh lo.”
Vũ Văn Hạo thấy tôi không muốn trả lời, xua xua tay: “Em vào đi, sau khi tan học sẽ nói chuyện.”
Tôi theo anh vào lớp học, lên bục giảng nói: “Các em, hôm nay Giáo sư Lưu có một hội nghị quan trọng phải tham gia, tiết học này tôi dạy thay thầy Lưu, hôm nay chúng ta học một tác phẩm truyền thế “Kim Tỏa ký” của Trương Ái Linh.”
Lúc này George đẩy nhẹ vở ghi chép của anh ta đến trước mặt tôi, phía trên viết vài chữ rất ấu trĩ: “Thầy phê bình cậu sao?”
Tôi lắc đầu, sau đó nghe thấy Vũ Văn Hạo trên bục giảng nói: “Tiếp theo, tôi muốn mời một sinh viên phân tích đặc trưng tính cách của Tào Thất Xảo trong “Kim Tỏa ký”. Sinh viên này là George Trần phải không? Mời em đứng lên trả lời câu hỏi của tôi!”
Trình độ đọc tiếng Trung của George tương đương với học sinh tốt nghiệp tiểu học, đọc những văn từ sâu sắc của Trương Ái Linh đã rất vất vả rồi, huống hồ là bảo anh ta khái quát tâm lý nhân vật nữ có chiều sâu trong lịch sử văn học hiện đại Tào Thất Xảo? Anh ta lo lắng, nói lắp bắp, cuối cùng trả lời dứt khoát: “Sorry, em không biết.”
Tôi rất hiểu, Vũ Văn Hạo không cố ý làm khó anh ta, chỉ là nhìn thấy George đẩy vở cho tôi, mới nhất thời kích động bắt anh ta trả lời câu hỏi. Nhìn thấy George thừa nhận mình không biết, Vũ Văn Hạo cũng khó để bắt buộc anh tiếp tục giảng bài.
Cả tiết học, tôi đều lo lắng cho Hàn Văn Hinh, luôn quan sát biểu cảm của cô bạn, một khi để lộ ra bộ dạng buồn nôn hay không thoải mái, tôi lập tức đưa nước cam cho cô bạn hoặc nhét cho một quả ô mai, đương nhiên những hành động này đều ở dưới ngăn bàn. Dù sao trước khi hai người họ chưa đưa ra quyết định cuối cùng vẫn nên giấu kín việc này, mang thai trước khi cưới còn nghiêm trọng hơn cả sống chung trước khi cưới.
Vũ Văn Hạo giảng những gì trong giờ học, tôi dường như không vào tai, ánh mắt giận dữ của anh vài lần lướt qua tôi, như rất bất mãn với tôi.
Trong giờ học, người khác thì tôi không rõ, nhưng tôi, Vũ Văn Hạo, Hàn Văn Hinh và George đều bất an.
Sau khi tan học, tôi mượn cớ phải về ký túc xá thay đồ, đề nghị George giúp tôi đưa Hàn Văn Hinh về chỗ ở. Hàn Văn Hinh từ khi biết mình mang thai cứ bám lấy tôi, không muốn để tôi đi. Tôi lại lần nữa hứa với cô bạn trong vòng nửa tiếng sẽ đến ăn trưa và bầu bạn cho đến buổi chiều khi Khang Minh Huân về trường.
Tiễn họ xong, tôi quay người chạy đến chỗ ở của Vũ Văn Hạo.