Khi Hàn Văn Hinh mở cửa, nhìn nước mắt trên mặt tôi, hoảng hốt: “Sao thế? Sao lại vậy? Vừa không phải vẫn tốt sao? Mau vào đi.”
Tôi vừa khóc vừa nói với cô ấy: “Văn Văn, cậu biết nữ tiến sỹ mới vào Viện là ai không? Là Liễu My, chính là người con gái trong mộng tưởng của Văn Hạo!”
Hàn Văn Hinh ngạc nhiên đẩy tôi vào phòng: “Không trùng hợp vậy chứ! Nói như vậy, Văn Hạo sớm đã biết rồi nhưng không nói với cậu?”
Tôi vừa lấy khăn giấy lau nước mắt vừa gật đầu, sau đó mới kể cho bạn nghe toàn bộ lời Văn Hạo nói.
Nghe xong, cô bạn an ủi tôi: “Cậu xem, anh ấy đã nói không còn cảm giác rồi, hơn nữa còn có thể chủ động tránh, cậu còn để ý làm gì? Đây không phải tự tìm phiền não sao?”
Tôi nóng vội: “Cậu không biết chứ, Văn Hạo luôn mong mình thi lên nghiên cứu sinh, làm tiến sỹ, sau khi tốt nghiệp cùng ở lại trường dạy học cùng anh, như vậy nhà cửa, tiền đồ tương lai đều chắc chắn, cuộc sống cũng sẽ ổn định hơn.”
“Anh ấy nghĩ vậy cũng rất bình thường mà, đây đích thực là con đường rất tốt.”
“Quan trọng là mình không muốn thi tiến sỹ! Mình cũng không muốn cả đời ở trong trường, mình muốn ra ngoài lăn lộn, học nhiều kiến thức hơn.”
“Vậy cậu nói với anh ấy chưa?”
Tôi ủ rũ: “Chưa. Vì mình cũng không chắc chắn, không biết suy nghĩ của mình có đúng không.”
“Nhưng đây là việc của hai người, liên quan gì đến Liễu My.”
“Cậu sao vẫn không hiểu? Tôi nóng vội: “Liễu My, tốt nghiệp tiến sỹ, dạy học ở cùng một trường với anh ấy, hơn nữa anh ấy đã từng động lòng trước cô ta.”
“Ồ, mình hiểu rồi!” Hàn Văn Hinh ngạc nhiên. Một lát sau, cô ấy lại khuyên tôi: “Mình cảm thấy hai người nên nói rõ vấn đề với nhau, ít nhất cậu phải nói thật suy nghĩ của mình với anh ấy. Nếu không nghi ngờ lẫn nhau, anh ấy còn cho rằng cậu hài lòng với sự sắp đặt của anh, còn cậu lại sợ anh yêu nữ tiến sỹ xinh đẹp. Cứ như vậy không lâu sau sẽ có mâu thuẫn.”
Tôi gật gật đầu, hạ quyết tâm: “Tối nay sẽ nói! Nhưng giống như cậu nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống hồ là hai người vốn thích nhau? Liễu My đối với mình mà nói giống như quả bom đặt giờ vậy!”
Tôi và Hàn Văn Hinh ngồi rất lâu rồi mới về nhà, Văn Hạo đã mua đồ ăn, đang bận rộn trong bếp. Sau khi để cô bạn ngồi trong phòng khách, tôi đến phòng bếp giúp đỡ anh.
Anh khẽ nói: “Khả Khả, giờ trong lòng anh đích thực chỉ có em, tin anh được không?”
Tôi không lên tiếng.
Anh yêu chiều xoa tóc tôi: “Em ra với Hàn Văn Hinh đi, mình chưa có tivi, cô ấy lại ngồi một mình thật vô vị. Anh làm một mình được mà!”
Bữa cơm đó rất thịnh soạn. Văn Hạo thể hiện tay nghề, Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân khen không ngớt lời. Hàn Văn Hinh rất thích sự sáng tạo là ngồi ăn ngoài ban công, luôn mồm khen thật lãng mạn. Tôi và Văn Hạo tuy hào hứng theo, nhưng đều nuốt không trôi.
Sau bữa cơm, Hàn Văn Hinh biết tôi có nhiều chuyện muốn nói với Văn Hạo, lấy cớ để về nhà.
Tôi và Văn Hạo lặng lẽ thu dọn chén bát, mang vào phòng bếp rửa.
Đợi tất cả đã xong xuôi, không còn gì để làm, tôi mới ý thức được trong ngôi nhà xa lạ chỉ có tôi và anh. Trước kia chúng tôi cũng không ít lâu chỉ có hai người bên nhau nhưng không khí gia đình như thế này vẫn là lần đầu. Trong giây lát, tôi có cảm giác như chúng tôi đã là cặp vợ chồng già sống nửa đời bên nhau, trải qua vô vàn những vụn vặn trong cuộc sống, chỉ là những ngày tháng lặp lại với những gánh nặng, ngày qua ngày không có gì khác biệt.
Đang suy nghĩ, Vũ Văn Hạo pha hai cốc trà đặt trên bàn trà trước mặt tôi, ngồi bên cạnh tôi.
Tôi có thêm dũng khí, nói thẳng với anh: “Em không muốn làm tiếp nghiên cứu tiến sỹ!”
“Ồ!” Văn Hạo hiển nhiên có chút bất ngờ, nhưng xem ra có vẻ không phải không thể chấp nhận.
“Thi nghiên cứu sinh, làm tiến sỹ ít nhất cũng cần ba năm, em giờ cảm thấy mơ hồ, cảm thấy mình không thích hợp với cuộc sống yên tĩnh, bình ổn.”
“Vậy em đã nghĩ bảo vệ luận văn thạc sỹ xong sẽ làm gì chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng còn có thời gian một năm để nghĩ, em nghĩ vậy là đủ.”
“Nghe nói trường chúng ta dự định chọn một người trong chuyên ngành của các em giữ lại làm công việc quản lý hành chính, anh có thể nói với lãnh đạo, chắc không vấn đề gì!”
“Em cũng không muốn được giữ lại trường.” Đã nói thì nói hết luôn vậy!
“Tại sao? Em cũng biết hiện tại thạc sỹ tìm việc cũng không dễ dàng, ở lại trường đã là lựa chọn tốt nhất rồi - đãi ngộ và tiền đồ phát triển đều rất khả quan!”
“Em đã ở trong trường gần hai mươi năm rồi! Em muốn ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài.”
“Làm hành chính cũng sẽ giao tiếp với bên ngoài.”
“Em không chỉ nói đến vấn đề này! Ý em là có cơ hội đi mọi nơi, tiếp xúc nhiều người, trải nghiệm cuộc sống phong phú!”
“Nói như vậy có nghĩa em muốn rời xa anh?”
“Em không nói vậy.”
“Em biết, anh nhất định ở lại trường, ở lại thành phố này. Còn em lại muốn đến nơi khác không phải muốn rời xa anh sao?” Xem ra anh có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
Tôi không nói ra lời.
Anh nói là sự thật. Anh quen lãnh đạo, đồng nghiệp trong trường đã nhiều năm, quan hệ hòa hợp. Chuyên đề của anh đã vào giai đoạn in ấn, lên phó giáo sư, mong đợi đã thành hiện thực. Chung cư dành cho giáo viên mới quy hoạch trong trường có một phòng cho anh... Anh chỉ cần tiếp tục ở lại thì có thể thực hiện nguyện vọng của mình, có sự nghiệp trong giới học thuật, sau đó đón mẹ đến thành phố, để bà an dưỡng tuổi già.
Một lát sau anh lại nói: “Ninh Khả, anh đã nói sẽ cho em tự do, nếu em thực sự muốn làm như vậy anh sẽ ủng hộ em. Chỉ hy vọng em nghĩ kỹ, quyết định này liên quan đến tương lai cả đời em. Nhất định đừng hồ đồ tránh sau này phải hối hận.”
6.
9h tối hôm đó.
Vũ Văn Hạo ngồi ở sofa đọc sách, tôi ngồi trước máy tính lên mạng. Vì có cãi vã nhỏ nên không ai muốn chủ động lên tiếng,
Đột nhiên điện thoại của tôi vang lên, là Giáo sư Lưu gọi cho tôi. Ông hỏi tôi giờ có phải vẫn ở trường, tôi liền nói phải.
Giáo sư Lưu lại nói: “Là như này. Thầy được mời đến Hồng Kông tham gia một tọa đàm học thuật về Trương Ái Linh, làm người phát ngôn, do bên tổ chức bao tiền vé máy bay và ăn ở, bên mời nói có thể đi kèm một người, em muốn đi không? Lần trước làm phiền em, thầy cũng đã hứa sẽ giới thiệu đạo diễn Trương Du Ninh cho em, lần này là cơ hội tốt!”
“Đạo diễn Trương Du Ninh cũng ở Hồng Kông ạ?”
“Đương nhiên rồi, câu chuyện “Trần Hương Tiêu - Đệ Nhất Lư Hương” xảy ra ở Hồng Kông mà. Cả đoàn làm phim đã bắt đầu đến Hồng Kông từ tuần trước, George Trần mà em quen cũng có mặt. Sao, có muốn đi không?”
Tôi không rụt rè: “Đi, em đi! Khi nào xuất phát ạ?” “Ngày kia. Thời gian rất gấp. Thầy đã tự ý nhờ nhân viên trong trường cầm hộ chiếu của em đi làm Visa rồi, có thư mời nên rất dễ. Ha ha, xem ra thầy không đoán nhầm, em chắc chắn muốn đi!”
Ngắt điện thoại, tôi vẫn chìm đắm trong niềm vui.
Văn Hạo nhìn chằm chằm vào tôi hỏi: “Nhanh vậy đã muốn rời xa anh rồi?”
Tôi trong lòng rất vui nên đã gạt sự việc không vui trước đó sang một bên, kéo tay anh xoay hai vòng trong nhà: “Văn Hạo, em sắp đến Hồng Kông rồi! Em sắp tham dự tọa đàm học thuật! Em còn có thể gặp đạo diễn Trương Du Ninh! Anh có thể tin đây là sự thực không?”
Anh cố cười: “Giờ anh đã tin em thực sự muốn đi mọi noi”
“Không chừng em còn có cơ hội tham quan phim trường “Trần Hương Tiêu - Đệ Nhất Lư Hương”, em còn có thể gặp ngôi sao Hàn Vũ Băng! Trời ơi!” Tôi không kiềm chế được hưng phấn trong lòng.
Văn Hạo cau mày: ““Trần Hương Tiêu” chính là phim do George đóng vai chính?”
Tôi ý thức được nguyên nhân khiến anh cau mày, chỉ còn cách thu bớt sự hưng phấn: “Phải.”
“Anh ta giống âm hồn vẫn quanh quẩn đâu đây! Em vui mừng cỡ này cũng là vì có thể gặp được cậu ta đúng không?” Anh lên giọng chất vấn tôi.
“Anh nói gì? Sao nghĩ em là nghĩ như vậy? Còn anh? Anh có thể gặp lại Liễu My cũng rất hưng phấn đúng không?'' Tôi không chịu thua.
Văn Hạo tức giận, tôi cũng mặc kệ anh. Xem ra tôi phải đi xem lịch xem có phải hôm nay không nên chuyển nhà, nếu không tại sao không khí lại nóng như lửa, cả ngày cãi nhau, nhiều hơn cả số lần cãi nhau trong cả năm trước.
Hồi lâu, Văn Hạo chầm chậm nói: “Không được, anh không để em đi Hồng Kỏng!”
Tôi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn anh: “Anh nói gì?”
“Anh nói, anh không để em đi Hồng Kông.”
“Vậy em không để anh đến phòng nghiên cứu khoa học, anh đồng ý không?”
“Đến phòng nghiên cứu là công việc của anh, sao em lại vô lý vậy?”
“Xin lỗi, đến Hồng Kông rất quan trọng với em, dù anh nghĩ gì, em đã quyết định đi! Chúng ta vẫn chưa kết hôn, em không phải đồ vật riêng của anh, em không thể tùy ý can thiệp.” Tôi cãi lại.
“Tùy ý can thiệp? Sao em dùng từ này! Được, anh cãi không thắng nổi em, cùng không muốn cãi nhau với em, em muốn làm thế nào... thì tùy.” Anh cũng tức tối.
Nghe xong lời này tôi chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân, nước mắt rơi xuống thành từng hàng.
Trong nước mắt, tôi đẩy chiếc vali vẫn chưa mở, rời khỏi căn phòng nhỏ đáng lẽ đêm nay rất lãng mạn và ấm áp ấy. Văn Hạo không ngăn tôi, có lẽ, anh hy vọng tôi có thể khuất phục, có lẽ anh cảm thấy anh chưa nhận được sự hồi đáp xứng đáng với những gì đã bỏ ra.
7.
Tối đó tôi lật đi lật lại trên giường ngủ, chẳng thể ngủ nổi. Gần sáng sớm, tôi mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Nhưng không lâu sau có người gõ cửa, mở cửa ra là anh, anh trong bộ dạng tiều tụy vì mất ngủ.
Ngồi bên giường, anh kéo tay tôi nói: “Khả Khả, theo anh về được không? Tối qua anh quá kích động không nên nói với em những lời đó.”
Tôi vốn trong lòng thấy áy náy, nghĩ rằng anh đã vì tôi mà suy nghĩ rất nhiều, vất vả chuẩn bị căn phòng đẹp như vậy mà tôi lại giáng một đòn bất ngờ vào anh đúng vào đêm đó. Uổng phí công lao anh chuẩn bị nhà bao nhiêu ngày, tôi vẫn chưa ở đó một tối nào.
Nghĩ vậy, trong lòng tôi rất hối hận, tối qua không nên nói quá đáng như vậy, liền ngoan ngoãn theo anh quay về.
Vào cửa nhìn, trên giường vẫn gọn gàng, giống y hôm qua. Tôi hoài nghi nhìn anh.
Anh cười buồn: “Tối qua em đi rồi, anh không ngủ được, đến sáng sớm mới chợp mắt trên sofa một lát.”
Tôi ôm chặt anh nói: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em rất yêu anh!”
“Em nói gì?”
“Em nói chúng ta đừng...”
“Anh muốn nghe câu phía sau!”
“Em yêu anh!”
Văn Hạo cảm động nhìn tôi, ngập ngừng: “Ninh Khả, đây là lần đầu tiên em nói yêu anh!” Nói xong anh ôm tôi, xuyên qua lớp rèm màu tím đậm, đặt tôi lên giường.
Qua sự che phủ của rèm cửa màu tím đậm, bên ngoài mặt trời đã mọc, còn ở đây lại là một khoảng mập mờ ấm áp, vì mở điều hòa nên hơi lạnh. Chiếc ga mới trải trên giường vừa mềm vừa dễ chịu, tỏa ra mùi của vải cotton dễ chịu.
Đó là lần đầu tiên của tôi và anh, anh còn căng thẳng hơn tôi, hơi lạnh tỏa ra từ điều hòa không thể giảm thấp nhiệt lượng tỏa ra trên người anh. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau và từng giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống người tôi.
Khi tên đã lắp vào cung, không thể không bắn, Văn Hạo hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của tôi, cầm chặt tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Ninh Khả, chịu đựng một chút!”
Tôi chỉ cảm thấy mình trong phút chốc vỡ thành vô số mảnh, không chịu nổi kêu lên: “Đau, dừng một lát!”
Anh lại không vì thế mà mềm lòng, vừa dùng miệng chặn miệng tôi, vừa điên cuồng tiến tới. Đợi khi anh đã lên tới đỉnh điểm rồi xuống dốc, tứ chi của tôi đã không còn sức lực, toàn thân mềm nhũn như mới chạy một vạn mét vậy. Văn Hạo nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt tôi nói: “Xin lỗi, xin lỗi em!”
Lúc này tôi cảm thấy có một luồng âm ấm từ trong người trào ra, cúi đầu nhìn, trên ga trải giường màu tím nhạt là một đóa hoa đào mùa xuân, đánh dấu từ đây tôi đã là phụ nữ.
Văn Hạo để tôi ngủ, nói: ‘‘Em để anh xử lý, ngủ đi!”
Tôi vừa buồn ngủ vừa mệt, không lâu sau chìm vào giấc mộng. Trong mông lung anh cầm chiếc khăn ấm lau người tôi, một lát sau anh lại nằm xuống bên tôi, ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Khi tỉnh dậy vẫn cảm giác toàn thân tê mỏi. Nhìn thời gian đã gần 1h trưa. Chết tiệt! Tôi đã hứa cùng ăn trưa với Hàn Văn Hinh, hơn nữa, thời gian không còn nhiều, cũng phải tranh thủ thu dọn hành lý.
Tôi vội vàng dậy khỏi giường, lúc này đã phát hiện nằm cạnh anh không mảnh vải che thân, bất ngờ, vội vàng khoác áo phông và mặc quần. Cử động của tôi khiến anh tỉnh dậy.
“Không ngủ nữa sao?”
“Dạ, hôm qua em hứa cùng ăn cơm với Hàn Văn Hinh, giờ đã gần 1h rồi!”
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, em đi đón cô ấy trước đi, anh sẽ nấu mì cho các em.” Anh chui từ chăn ra. Tầm mắt của tôi đột nhiên ngượng ngùng không biết nên trốn vào đâu, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy bộ dạng anh không mặc gì.
Anh nhìn rõ sự luống cuống của tôi, cười trêu chọc.
8.
Hàn Văn Hinh nghe nói tôi sẽ đi Hồng Kông, vui mừng nhảy cẫng lên, còn vui hơn cả tôi, ngay lập tức dặn dò tôi mua cái này cái nọ, nào là mỹ phẩm, nào là túi xách tay hàng hiệu. Nhưng một lát sau lại ủ rũ: “Thôi, mình mang thai không thể dùng mỹ phẩm... Hơn nữa sau này còn cần tiêu tiền cho em bé, túi xách tay đắt tiền... cũng thôi vậy!”
Tôi an ủi: “Đừng nản lòng, mình sẽ mua một chiếc váy bầu vừa xinh đẹp vừa dễ chịu tặng cậu, coi như quà mừng cậu mang bầu!”
Hàn Văn Hinh nghe xong mới vui mừng hẳn. Phụ nữ mang bầu có khi giống như một đứa trẻ vậy.
Một lát, cô lại hỏi tôi một cách thần bí: “Tối qua hai người?''
“Cái gì?”
“Chuyện ấy, đừng giả bộ với mình!”
“Không!”
“Thật không?” Hàn Văn Hinh quả nhiên có chút thất vọng.
“Ừ, tối qua toàn cãi nhau, không còn thời gian... sáng nay mới có.”
“Chà, mình biết rồi! Ha Ha, khó trách mình, nhìn cậu có gì đấy khác khác! Nào, xoay cho mình xem có gì thay đổi!” Hàn Văn Hinh vừa trêu tôi vừa cười ha ha.
Về đến nhà, Văn Hạo đã nấu mì xong. Ba bát lớn, mỗi người một bát, Hàn Văn Hinh có thêm một chút dấm, thích hợp cho phụ nữ mang thai, bát của tôi nhiều tương ớt hơn, thích hợp cho người thích cay như tôi.
Hàn Văn Hinh hít hà, ăn rất ngon, ăn một bát canh, sau đó hít hà: “Khả Khả, cậu thật là có phúc, thầy Vũ đúng là vừa tinh tế vừa quan tâm! Nếu mỗi ngày mình đều có thể ăn mì ngon như vậy thì mình sẽ tình nguyện ngày ngày ở nhà không ra khỏi cửa.”
Văn Hạo nghe xong được đà: “Thì vậy. Đi Hồng Kông dự hội thảo học thuật gì chứ? Hồng Kông so với chúng ta chỉ là một sa mạc văn hóa, chủ nghĩa sùng bái vàng bạc và thiên đường của con mắt thế lực.”
Tôi lườm anh: “Phải, phải! Hai người thanh cao, là chính nhân quân tử, chỉ có tôi là tiểu nhân sùng bái của cải và thế lực! Tôi muốn đi Hồng Kông mua đồ, còn muốn gặp ngôi sao!” Nói xong tôi thu dọn ba bát mì, đến bếp rửa.
Rửa xong tôi lại dặn dò Văn Hạo: “Trong tuần em đi anh phải chăm sóc tốt cho Hàn Văn Hinh, để cậu ấy rụng sợi tóc nào, em sẽ tính sổ với anh!”
Anh đồng ý.
Tôi lại dặn dò bạn: “Nhất định đừng khách khí với Văn Hạo, dù sao cũng nghỉ hè rồi, anh ấy cũng rảnh, cậu thích gì cứ bảo, muốn ăn gì bảo anh ấy làm cho, không biết làm thì bảo anh ấy đi mua! Đừng có để con mình đói!” Nói xong lại xoa xoa bụng bạn, nói chuyện với em bé.
Buổi chiều, Văn Hạo đến phòng nghiên cứu, để tôi và Hàn Văn Hinh ở nhà. Tôi vừa sắp xếp hành lý, vừa nói chuyện với bạn.
“Hai người thật có dũng khí, anh ấy biết rõ George thích cậu vẫn để cậu đi Hồng Kông. Còn cậu biết rõ anh ấy trước kia thích Liễu My, vẫn đi vào lúc này.” Hàn Văn Hinh lo lắng nói.
“Chỉ một tuần thôi, không phải một năm, hơn nữa mình không thể đuổi Liễu My đi, không thể ngăn Văn Hạo đến phòng nghiên cứu, lẽ nào bắt mình lúc nào cũng phải theo sát anh ấy? Anh ấy cũng vậy, lẽ nào cả đời trói mình bên cạnh? Đã như vậy, thà rằng nghĩ thoáng hơn chút.”
“Nói thì như vậy, nhưng giờ lại là thời điểm quan trọng!”
“Chà, cậu đừng lo lắng nhiều vậy, thử nghĩ xem mình có thể gặp đạo diễn Trương Du Ninh không chừng còn có thể gặp ngôi sao Hàn Vũ Băng! Trời, cậu nói xem cô ấy có xinh như trong phim không?”
“Chắc không, nghe nói trang điểm rất đậm, che hết cả mặt rồi!”