Mọi chuyện trở nên phiền toái hơn tôi tưởng rồi. Tôi cứ nghĩ mình cứ trốn trong mai rùa thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Sai lầm chính là nghĩ như vậy. Có những điều đã lệch khỏi quỹ đạo từ lâu.
Tôi khỏi bệnh đi học lại bình thường. Lũ bạn cũng vẫn chí chóe như cũ. Lâu dần, tôi nhận ra một điều Đỗ Quyên đôi lúc sẽ lãng tránh tôi. Tôi thở dài thườn thượt. Dù sao chuyện gia đình không nên rêu rao bên ngoài. Nếu như ngày đó tôi không tình cờ thấy dì Liên trong bệnh viện có lẽ cũng sẽ không làm cho Đỗ Quyên khó xử. Cho nên tôi tìm cơ hội nói chuyện cùng Đỗ Quyên. Lại nói, anh Trường đã bước vào năm nhất đại học nên dọn vào kí túc xá rồi. Có lẽ thời gian này nếu có anh Trường bên cạnh không chừng nhỏ Quyên cũng không buồn đến thế.
Khi đi chung với anh Vỹ, tôi thường hỏi về tình hình dì Liên. Dù sao chị Thương sắp trở thành cháu dâu của dì ấy nên ít ra cũng có quan hệ. Người mình quen biết hỏi thăm một chút tin tức cũng chẳng sao.
Hôm nay tôi có đến thư viện. Nhỏ Quyên cũng đến. Tôi lân la tìm chỗ ngồi của nhỏ rồi ngồi bên cạnh. Nhỏ chăm chú vào mấy quyển sách mà chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi chớp mắt gõ vào quyển sách của nhỏ.
Nhỏ giật mình nhìn tôi. Nhỏ đẩy gọng kính nhìn tôi cười.
- Mày ngày nào cũng phá tao thế?
Ơ, thì ra ngày nào tôi cũng làm hành động này. Thật là ngại. Thế mà làm xong hành động này rồi bỏ xó chẳng nói năng gì, hèn gì nhỏ bảo tôi phá nhỏ.
- Ha ha đâu có, tao nói này mày lại buồn chuyện anh Trường đi học bỏ mày bơ vơ à?
Nhỏ mím môi lắc đầu:
- Đâu có, tao với ảnh vẫn liên lạc thường xuyên có gì đầu mà buồn.
Tôi nhất định tra cho rõ:
- Vậy mày bị gì mà nhìn thấy tao cứ lẩn mất thế?
Nhỏ Quyên hình như rất mất tự nhiên khi nghe tôi hỏi thế. Có lẽ nó tưởng hành động của mình kín đáo sẽ không ai nhận ra.
- Tao...tao bận rất nhiều việc.
Tôi bĩu môi:
- Xùy, mày xạo vừa thôi. Mày ngại tao chuyện thấy mày ở bệnh viện với dì Liên phải không?
Nó im lặng một lúc nhưng vẫn gật đầu. Tôi biết ngay mà.
- Mày tại sao phải nghĩ thế. Chúng ta vẫn là bạn như thường, mày không cần vì thế mà tự ti. Anh Vỹ kể tao nghe rồi. Chị Thương cũng sắp trở thành chị dâu họ của mày rồi, tính ra chúng ta cũng sắp thành họ hàng không cần phải xa lạ như vậy.
- Tao sợ mày kì thị tao có người mẹ như vậy.
Nó chớp mắt nhìn tôi rồi rơi nước mắt. Tôi há miệng nhưng không biết nói gì. Lấy tay lau nước mắt cho nhỏ.
- Sao tao chưa từng thấy mày khóc nhỉ? Không được nghĩ vu vơ nữa đấy._tôi dặn dò.
Nó vừa khóc vừa mỉm cười trông thật buồn cười. Và thế là tình thế chợt thay đổi. Nó nhìn tôi cười rồi nói.
- Sao mày không nói sau này mày thành chị dâu của tao. Quan hệ này gần hơn nhiều.
Tôi lườm nó một cái, nó bật cười ha hả. Câu chuyện của tôi và nhỏ Quyên kết thúc như thế.
--------------------------------------
Cuộc sống luôn có những thăng trầm phải không? Cuộc nói chuyện của tôi và nhỏ Quyên đã bị người nào đó nghe thấy. Chuyện nhỏ Quyên cùng dì Liên không biết ai rảnh rỗi viết một tờ giấy truyền đi khắp nơi. Vậy là lại xảy ra hiểu lầm. Nghe nói chuyện tôi nhìn thấy nhỏ ở bệnh viện cũng bị người ta lôi vào. Còn điều bất ngờ hơn chữ trên tờ giấy kia giống nét chữ của tôi đến chín mươi phần trăm. Thế mới xui tận mạng.
Ngày đó, tôi ngồi trong lớp mà nghe tiếng xì xầm bàn tán khắp nơi. Tôi tin chắc Quyên và Quân cũng nghe thấy. Giờ ra chơi, bọn tôi thấy nhỏ Quyên đi ra ngoài lập tức chạy theo. Tôi vừa chạy kịp muốn hỏi nhỏ xảy ra chuyên gì.
Nhỏ trợn mắt nhìn tôi:
- Mày hay lắm, ngoài mặt nói tốt như vậy, phía sau thì nói xấu tao.
Tôi trợn trắng mắt khó hiểu:
- Tao nói cái gì?
- Mày còn chối, chuyện mày nhìn thấy tao trong bệnh viện cùng mẹ lại đi rêu rao khắp nơi. Mày muốn tao mất mặt thì cứ nói thẳng, tại sao phải nói xấu sau lưng như vậy.
Lần này tôi có oan không thể kêu. Tôi thấy là một lẽ nhưng chuyện này thật sự không phải do tôi gây ra. Tôi nào có tâm tư xấu xa như vậy.
- Mày hiểu lầm rồi, chuyện đó không phải tao làm. Thật đấy, tao thề.
Nhỏ Linh cùng Đỗ Quân chạy đến cạnh tôi:
- Chi nói đúng đấy, chắc là ai đó muốn bêu xấu em thôi đừng vì chuyện đó mà buồn phiền._Quân nói.
Cả đám phụ họa nhưng nhỏ Quyên chẳng để ý. Nhỏ liếc mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Tôi ủ rủ không thôi. Rốt cuộc là ai lan truyền tin này vậy. Tin càng lan truyền càng quá đáng. Tin mà tôi nghe được là " Đỗ Quyên có một người mẹ đi giật chồng ngươi khác, bị ruồng bỏ nên điên loạn."
Mỗi chữ, mỗi câu giống như kim đâm vào người vậy. Đến tôi còn cảm thấy đau huống chi nhỏ Quyên. Tôi nghĩ có một ai đó ác ý muốn bêu xấu nhỏ Quyên.
Nhưng rốt cuộc là ai? Dù vậy tôi vẫn đi theo sau nhỏ ra một góc sân sau của trường. Nhỏ ngồi khóc hết sức thê thảm. Tôi đứng lặng đó mà không biết nên làm gì. Tôi tiến đến thì sợ nhỏ lại giận, không tiến đến thì thấy mà đau lòng.
Rốt cuộc tôi vẫn tiến đến.
- Đừng khóc nữa, mày tin tao đi, tao thật sự không có nói thật đấy.
Nhỏ khóc càng dữ dội hơn. Tôi hết cách rồi. Tôi ngồi ngốc ra bên cạnh nhỏ đợi nhỏ khóc. Bỗng tôi thấy một bóng đen bao phủ, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.
- Khóc đủ chưa?_anh Vỹ mặt tối sầm nhìn Đỗ Quyên đang gục đầu khóc.
Nhỏ Quyên nghe tiếng thì ngẩng mặt đầy nước mắt nhìn chúng tôi.
- Em không khóc thì làm được gì nữa. Các người thì hạnh phúc có cha, có mẹ làm sao hiểu nổi cảm giác của tôi.
Anh Vỹ nhếch miệng cười lạnh rồi kéo tôi đến bên cạnh.
- Em thật sự nghĩ như vậy hả? Nghĩ không ai thương em? Tình thương của cô dượng mấy năm qua không đủ sao?
Nhỏ rất giận dữ nhìn anh Vỹ:
- Nếu không phải nhà các người cố duy trì một hạnh phúc giả tạo thì tôi đâu đến nỗi rơi vào tình thế như bây giờ? Tôi cũng không cần các người ban phát tình thương. Thấy tôi như vậy các người vui sướng lắm phải không?
Anh Vỹ rốt cuộc cũng nổi giận:
- Ban phát? Cô dượng nếu nghe em nói như vậy bọn họ chắc rất hối hận vì đã nuôi dưỡng em.
Tôi khó tin một cô bạn hay cười lại có lúc nước mắt giàn giụa và cả anh Vỹ nổi cơn thịnh nộ đến mức này.
- Hai người bình tĩnh đi, chuyện không xấu đến mức đấy đâu._tôi lay vai nhỏ Quyên
Nó nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ hoe, tôi đánh giá đây là cặp mắt ghen tỵ. Nó gạt tay hơi mạnh, đẩy tôi qua một bên. Tôi lảo đảo suýt ngã may nhờ có anh Vỹ kéo lại.
- Mày thì hiểu cái gì, gia đình mày quá hạnh phúc quá đầy đủ, mày không thể hiểu cảm giác có cha không thể nhận cha, có mẹ không thể nhận mẹ.
- Đủ rồi!_tiếng Đỗ Quân quát từ xa khiến cả ba chúng tôi giật mình.
Nhỏ Quyên nín khóc nhưng vẫn chưa nguôi giận.
Đỗ Quân lại nói:
- Chẳng lẽ mấy năm qua cha mẹ anh đối xử với em tệ lắm sao? Anh thấy em được cha mẹ thương hơn cả anh đấy.
- Mày còn có người thương, người chăm sóc. Mày nhìn xem từ nhỏ tao đã mất ba mẹ vậy kiếm ai đòi tình thương đây?_nhỏ Linh lại nói.
Tôi thấy trong mắt nhỏ Quyên sửng sốt rồi cụp mắt im lặng. Có lẽ trong chúng tôi ai cũng hạnh phúc hơn nhỏ Linh.
Nhỏ Quyên gạt chúng tôi ra chạy về lớp. Cả đám chúng tôi nhìn theo dáng nhỏ Quyên mà lo lắng. Tôi ngước mặt hỏi anh Vỹ.
- Liệu nó có sao không? Chuyện đó thật sự không phải do em nói đâu.
Anh Vỹ thở dài:
- Không sao đâu, không ai nói là em nói cả.
Tôi thở phào nhưng vẫn lo cho nhỏ Quyên. Nhỏ có nghĩ quẩn không đây? Sự thật miệng tôi luôn xui xẻo như vậy.
Sau đó, nhỏ Quyên trở về lớp học tập như cũ không nói không rằng. Tôi rất lo lắng về điều đó. Nhỏ bảo không khỏe xin về sớm.
Sau khi tan học không lâu, tôi nhận được điện thoại của Đỗ Quân bảo rằng không nhìn thấy Đỗ Quyên về nhà. Trong lòng tôi lộp bộp. Lần này xong rồi, phải làm sao bây giờ. Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tôi nên tôi cũng muốn góp sức đi tìm nhỏ.
Chúng tôi chia nhau ra tìm rất nhiều hướng. Thành phố lớn như vậy chúng tôi biết tìm ở đâu chứ. Chúng tôi tìm rã rời nguyên buổi chiều, đi hết những nơi nhỏ từng đi cũng không thấy. Khi chúng tôi đến bệnh viện nơi dì Liên chữa trị thì được biết là dì đã được đón về quê rồi. Chúng tôi không liên lạc được với Đỗ Quyên.
Tôi thở dài không dứt. Chuyện cứ ngỡ là bé nhưng cũng bị xé ra to. Chuyện trước mắt là tìm cho ra tung tích nhỏ Quyên. Chuyện tiếp theo là tìm xem ai đồn thổi lung tung. Kể cả việc gây hiểu lầm giữa tôi và nhỏ Quyên cũng tận dụng triệt để. Người này hẳn là biết rõ chúng tôi. Tôi nhất định phải tìm ra mới được.
Cho nên cả ngày hôm đó, tôi bồn chồn không yên hi vọng là nhỏ Quyên không xảy ra chuyện gì. Đến tối, anh Vỹ điện thoại cho tôi bảo là đã có tin tức Đỗ Quyên. Tôi dĩ nhiên vui mừng.
- Đã có tin tức của Quyên rồi, em không cần lo lắng._giọng anh nhẹ nhàng vang lên qua điện thoại.
- Có thật không ạ? Nó ở đâu?
Anh Vỹ hừ giọng giống như giận mà cũng bất đắc dĩ:
- Nó hả? Bỏ về nhà bà ngoại nó rồi. Còn không biết bệnh tình của dì Liên thế nào đã mang theo cả dì ấy trở về. Đúng là không có óc suy nghĩ gì cả. Cũng may mà chị Lạc gọi điện thoại, nếu không chúng ta có lật tung từng nóc nhà ở thành phố cũng không thấy nó.
Tôi im lặng nghe anh oán trách vừa thông cảm mà cũng vừa buồn cười.
- Biết ở đâu là tốt rồi. Anh cũng không cần giận nó như thế, dù sao cũng có phần lỗi của em. Nếu em không đem chuyện riêng tư nói ra chỗ đông người thì cũng không bị người ta nghe được.
Anh Vỹ lại nói:
- Không liên quan em, chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết chẳng qua là có nói ra mặt hay không thôi.
Tôi tỏ vẻ đồng ý:
- Cũng phải. Nhưng mà anh có nghĩ chuyện này có người cố ý nói ra không? Nếu không làm sao cả lớp đều biết được. Còn mảnh giấy mà Thoảng vô tình thấy từ mấy đứa bạn là sao? Nó còn nói nét chữ giống của em đến chín mươi phần trăm nữa. Em thật sự không có làm chuyện đó đâu.
Anh Vỹ trầm mặc một lúc mới nói:
- Em đừng nghĩ nhiều. Không ai tin là em chuyện đó đâu. Anh sẽ tìm hiểu rồi nói với em sau. Thôi em nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!
- Vâng! Anh cũng ngủ ngon.
Tôi nằm lăn ra giường. Đầu óc tôi vẫn suy nghĩ mãi không ra là ai làm chuyện này? Nói ra chuyện xấu hổ của Đỗ Quyên để làm gì? Tại sao lại vu oan cho tôi? Mà tốn công học theo nét chữ của tôi đúng là không dễ dàng gì. Ài... nằm yên cũng bị trúng đạn. Mặc dù bị vu oan nhưng có một đám bạn tin tưởng, đặc biệt là anh Vỹ tôi vẫn cảm thấy không buồn lắm. Tâm trạng hiện tại của tôi vẫn buồn thay cho nhỏ Quyên.
---------------------------------------------------
Ngày hôm sau, tôi vào lớp thì nghe tin Đỗ Quyên xin nghỉ bệnh mấy ngày. Nói thì nói vậy nhưng ai cũng biết nguyên nhân. Cũng có một số bạn không vừa mắt cô lớp trưởng, gặp tình cảnh này cảm thấy hả hê nói xấu mấy câu.
Ví như:
- Ôi, bệnh hoạn gì, chắc là xấu hổ quá không dám đến lớp chứ gì.
- Chắc là vậy rồi.
- Con người ta làm ban cán sự lập tức có đặc quyền, tâm trạng không tốt là bỏ học à? Thật chẳng có tinh thần trách nhiệm chút nào.
Có người còn chỉa mũi tên về phía tôi:
- Này Chi, bạn là người viết ra tin đó hả? Nhìn bạn cùng nhỏ Quyên thân vậy mà cũng đâm sau lưng nó hả?
Tôi nhíu mày không ngừng. Tôi muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói đã nghe giọng quát quen thuộc của Đỗ Quân.
- Đủ rồi! Muốn nói cái gì đứng trước mặt tao nói nè.
Quân hùng hổ gác chân lên ghế như du côn vậy. Mà tình trạng của cậu ta hiện tại cùng du côn không khác mấy. Cổ áo không chỉnh tề, không đeo huy hiệu đoàn, áo bỏ ngoài quần. Đây điển hình là du côn học đường.
Cả đám vừa rồi còn tám chuyện lập tức im re. Thì ra người có máu mặt có khác, nói một tiếng người ta im liền. Nói vậy vẫn có người không biết sợ chính là bạn Phong nhiều chuyện.
- Đỗ Quyên là em cùng cha khác mẹ với mày hả Quân? Tao còn tưởng tụi bây là anh em sinh đôi.
Tôi vỗ trán một cái. Sự tình sao tiến triển thành ba của Đỗ Quân ngoại tình rồi. Thì ra bọn họ cũng chỉ biết một nửa sự thật. Bọn họ vốn không biết mối quan hệ của Đỗ Quyên, Đỗ Quân và anh Vỹ. Mối quan hệ phức tạp như vậy không biết cũng đúng.
Đỗ Quân giận đến mặt tái xanh, cậu ta nắm cổ áo Phong lên:
- Mày nói cái gì? Chuyện nhà tao đến khi nào thì đến lượt mày xen vào.
Tôi thấy tình hình này thật không ổn, sắp đại loạn đến nơi rồi. Tôi nhìn quanh lại không thấy Vĩnh cùng Linh đâu. Đang lúc này lại không có bọn nó thật là rắc rối. Tôi chạy đến vừa ngăn Quân vừa nói. Nhỏ Thoảng cùng Đức cũng chạy lại nhưng chẳng ăn thua gì, bọn họ vẫn giằng co như thường.
- Quân dừng lại, bạn định đánh nhau đấy à?_tôi hét lên.
Dù sao tôi cũng là ban cán sự không thể để chuyện đánh nhau xảy ra được. Nhưng cũng có những chuyện lực bất tòng tâm.
Quân căm tức nhìn Phong:
- Nó dám nói bậy bạ, đáng đánh.
Phong vậy mà không chịu thua:
- Tao nói gì bậy bạ, hai đứa mày không cùng mẹ thì tao nói không cùng mẹ. Cái này xấu hổ quá muốn đánh tao trút giận sao? Tao chỉ không ngờ một cô bé như Đỗ Quyên lại có người mẹ như vậy thôi.
Tôi lại cố gỡ tay Quân ra khỏi cổ áo Phong nhưng vô dụng. Lời nói của Phong thật sự chọc giận Quân. Tôi bị đẩy ra ngoài lảo đảo suýt nữa đập vào cạnh bàn. May mà phía sao có người đỡ tôi.
- Không sao chứ?_là Minh đỡ tôi. Cậu ta nhướng mày hơi cười hỏi.
- Không, không sao...mau ngăn hai người đó lại.
Dù tôi được Minh đỡ nhưng chân vẫn bị va vào chân bàn đau điếng không thôi.
Tôi rất ít khi tiếp xúc cùng Minh. Cậu ta cho tôi cảm giác như anh Trường vậy. Chỉ là đứng nhìn từ xa hoặc gặp mặt chào hỏi mấy câu. Lần này đứng gần khiến tôi cũng nhận thức một điều khuôn mặt người này khi có nụ cười cũng giống như mặt trời ban trưa vậy. Tuy vậy, giờ phút này tôi không có thời gian để nhìn Minh.
Quân cùng Phong thật sự đã đánh nhau. Lần này thì nguy to rồi. Minh cùng Thắng và vài bạn nam khác cố gắng lắm mới can bọn họ được. Lần đầu tôi chứng kiến cảnh đánh nhau dữ dội như vậy. Mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xếch hết chỗ nói, bàn ghế có phần xiêu vẹo ngã nghiêng. Mấy nữ sinh ngồi gần đó tám chuyện lúc nãy hét ầm lên. Hai người vẫn trừng mắt nhìn nhau như kẻ thù vậy. Lúc này Vĩnh và Linh mới hớt hãi chạy vào. Vĩnh sợ hãi than:
- Trời đất, ở đây có khủng bố sao?
Linh đi tới bên cạnh tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tôi cũng không biết nói sao, chỉ khẽ thở dài. Quân cùng Phong giận dỗi tách ra ngồi hai phía. Hai tên này đúng là bất trị. Lúc này bên ngoài lại có thêm bốn người đi vào. Nhỏ Thi đi đến trước mặt Quân giận dữ. Thì ra có người chạy qua lớp 11a1 mật báo.
- Quân điên rồi hả? Đỗ Quyên đang như vậy mà còn có tâm trạng đánh nhau.
Mặt Quân đã có mấy chỗ bầm tím, cậu ta xoa xoa mặt:
- Bọn nó nói xấu Đỗ Quyên trước. Quân chỉ dằn mặt thôi.
Trúc Thi hừ lạnh chỉ vào vết bầm tím trên mặt:
- Đánh nhau là giải quyết được mọi chuyện hả? Nhìn đi, nhìn đi bầm dập cả mặt mũi. Thế nào cuối tuần cũng bị mời phụ huynh cho coi. Cô chú chắc bị hai anh em hai người chọc tức chết mất.
Quân bị nhỏ Thi chạm đến chỗ đau, hét toáng lên:
- Đau...đau...
Nhỏ Thi lại ghét bỏ:
- Còn biết đau hả? Mai mốt cho bỏ cái tật.
Nói xong nhỏ giận dữ về lớp. Cả đám chúng tôi đần mặt ra. Đúng vậy, bọn tôi chưa từng thấy Trúc Thi nổi giận đến mức này. Lúc này tôi mới thấy anh Vỹ nhíu mày không vui.
- Sau lần nào nhóc cũng nóng nảy thế?
Anh Trí thì cười hì hì:
- Tao thấy nhỏ Thi nổi giận là vì lo cho nhóc Quân thôi. Cậu nhóc này có tiền đồ, ha ha.
Trong tình cảnh này mà anh Trí còn có thể nói giỡn được. Tôi cũng chẳng biết nói gì mong là chuyện này không truyền đến tai ban giám hiệu nếu không lại rắc rối vô cùng.
Bỗng Minh đến cạnh tôi hỏi:
- Chân Chi không sao chứ? Bị bầm rồi kìa? Có cần lên phòng y tế không?
Lúc này mọi người lại dồn sự chú ý về phía tôi. Ánh mắt anh Vỹ nhìn tôi cũng sâu thêm mấy phần. Tôi nhìn xuống mắc cá chân hơi bầm.
Tôi xua tay với Minh:
- Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.
Minh gật đầu rồi trở về chỗ ngồi. Tôi lè lưỡi khẽ hít một ngụm khí lạnh. Ôi! Má ơi, ai nói không đau chứ. Lúc nãy không để ý bây giờ để ý đau muốn chảy nước mắt luôn. Tôi không ngờ hành động của tôi lại bị anh Vỹ nhìn thấy.
- Anh đưa em lên phòng y tế.
Tôi há miệng muốn nói không cần nhưng nhìn thấy anh Vỹ trừng mắt nên nuốt luôn những lời muốn nói.
- Vâng!
Tôi liếc sang Minh thấy cậu ta nhướng mày nhìn tôi. Ai, bị phát hiện nói dối thật mất mặt. Tôi khập khiểng bước mới hai bước đã đau muốn chết. Nhỏ Linh biết điều đỡ lấy tôi. Cho nên tôi đi lên phòng y tế với sự dìu dắt của anh Vỹ cùng nhỏ Linh. Trước khi đi tôi thấy anh Vỹ trừng mắt nhìn Quân. Tôi không để tâm lắm.
Tôi lên phòng y tế được băng bó dùng dầu xoa bóp sơ qua nhưng vẫn thấy đau. Lúc này tiếng trống vào học cũng vang lên. Tôi bảo anh Vỹ về lớp trước, tôi cùng nhỏ Linh đi chậm chậm về. Anh Vỹ không đồng ý nhưng với ánh mắt trong suốt của tôi cuối cùng cũng đi về. Tôi thở ra một cái.
Nhỏ Linh lầm bầm:
- Người ta tốt thế mà không thèm, mày đúng là hỏng não.
Tôi nhíu mày nhưng không nói gì. Tôi biết nói gì bây giờ. Khi tôi và nhỏ Linh đi khỏi phòng y tế một đoạn thì thấy anh Vỹ đứng ở phía trước. Tôi run rẩy khóe môi nói với nhỏ Linh:
- Linh tỷ, anh ấy không phải đã nói đi về rồi sao?
Linh tỷ cười ha hả:
- Tao còn nghĩ sao anh Vỹ hôm nay dễ nói chuyện vậy thì ra là đi ra ngoài đợi.
Tôi rùng mình không dứt. Thấy tôi chỉ còn vài bước nữa là đến gần anh, tôi dự cảm có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Tôi bị anh Vỹ bế lên trong nháy mắt. Tôi há hốc miệng không biết nên phản ứng ra sao. Nhỏ Linh phì cười. Lúc này tôi ý thức được chuyện này không tốt chút nào.
- Em không cần bế, em tự đi được mà. Như vậy người ta sẽ nghĩ lung tung đấy.
- Vô nghĩa, anh là bạn trai của em, nghĩ gì mặc kệ họ.
Tôi trợn to mắt. Tôi đồng ý khi nào chứ? Tôi vẫn chưa ý thức được mình có bạn trai từ lúc nào.
- Em đồng ý khi nào chứ?
- Anh nhớ anh đã nói rồi.
- Cái đó không thể tính được.
- Anh tính là được.
- Anh ngang ngược.
- Em cố chấp.
- Này, thả em xuống, em còn chưa có gãy chân mà.
Anh Vỹ lầm bầm:
- Nhìn em đi khập khiểng thật chướng mắt.
Hả? Nguyên do bế tôi chỉ như vậy thôi à? Tôi dở khóc dở cười. Sao anh lại khó chịu như vậy chứ? Tôi muốn đi xuống nhưng mà cứ thấy anh dùng ánh mắt cảnh cáo lại ỉu xìu. Đi ngang dãy phòng học đã gây ra một cơn sóng ồn ào. Tôi thầm than, tôi sắp trở thành người nổi tiếng nữa rồi. Tôi lại bị câu nói kia của anh làm cho phiền lòng không dứt. Tưởng anh chỉ nói đùa không ngờ bây giờ anh giở tính ngang ngược ra rồi. Tôi phải làm thế nào với mối quan hệ đầy mâu thuẫn này đây?
Mọi chuyện trở nên phiền toái hơn tôi tưởng rồi. Tôi cứ nghĩ mình cứ trốn trong mai rùa thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Sai lầm chính là nghĩ như vậy. Có những điều đã lệch khỏi quỹ đạo từ lâu.
Tôi khỏi bệnh đi học lại bình thường. Lũ bạn cũng vẫn chí chóe như cũ. Lâu dần, tôi nhận ra một điều Đỗ Quyên đôi lúc sẽ lãng tránh tôi. Tôi thở dài thườn thượt. Dù sao chuyện gia đình không nên rêu rao bên ngoài. Nếu như ngày đó tôi không tình cờ thấy dì Liên trong bệnh viện có lẽ cũng sẽ không làm cho Đỗ Quyên khó xử. Cho nên tôi tìm cơ hội nói chuyện cùng Đỗ Quyên. Lại nói, anh Trường đã bước vào năm nhất đại học nên dọn vào kí túc xá rồi. Có lẽ thời gian này nếu có anh Trường bên cạnh không chừng nhỏ Quyên cũng không buồn đến thế.
Khi đi chung với anh Vỹ, tôi thường hỏi về tình hình dì Liên. Dù sao chị Thương sắp trở thành cháu dâu của dì ấy nên ít ra cũng có quan hệ. Người mình quen biết hỏi thăm một chút tin tức cũng chẳng sao.
Hôm nay tôi có đến thư viện. Nhỏ Quyên cũng đến. Tôi lân la tìm chỗ ngồi của nhỏ rồi ngồi bên cạnh. Nhỏ chăm chú vào mấy quyển sách mà chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi chớp mắt gõ vào quyển sách của nhỏ.
Nhỏ giật mình nhìn tôi. Nhỏ đẩy gọng kính nhìn tôi cười.
- Mày ngày nào cũng phá tao thế?
Ơ, thì ra ngày nào tôi cũng làm hành động này. Thật là ngại. Thế mà làm xong hành động này rồi bỏ xó chẳng nói năng gì, hèn gì nhỏ bảo tôi phá nhỏ.
- Ha ha đâu có, tao nói này mày lại buồn chuyện anh Trường đi học bỏ mày bơ vơ à?
Nhỏ mím môi lắc đầu:
- Đâu có, tao với ảnh vẫn liên lạc thường xuyên có gì đầu mà buồn.
Tôi nhất định tra cho rõ:
- Vậy mày bị gì mà nhìn thấy tao cứ lẩn mất thế?
Nhỏ Quyên hình như rất mất tự nhiên khi nghe tôi hỏi thế. Có lẽ nó tưởng hành động của mình kín đáo sẽ không ai nhận ra.
- Tao...tao bận rất nhiều việc.
Tôi bĩu môi:
- Xùy, mày xạo vừa thôi. Mày ngại tao chuyện thấy mày ở bệnh viện với dì Liên phải không?
Nó im lặng một lúc nhưng vẫn gật đầu. Tôi biết ngay mà.
- Mày tại sao phải nghĩ thế. Chúng ta vẫn là bạn như thường, mày không cần vì thế mà tự ti. Anh Vỹ kể tao nghe rồi. Chị Thương cũng sắp trở thành chị dâu họ của mày rồi, tính ra chúng ta cũng sắp thành họ hàng không cần phải xa lạ như vậy.
- Tao sợ mày kì thị tao có người mẹ như vậy.
Nó chớp mắt nhìn tôi rồi rơi nước mắt. Tôi há miệng nhưng không biết nói gì. Lấy tay lau nước mắt cho nhỏ.
- Sao tao chưa từng thấy mày khóc nhỉ? Không được nghĩ vu vơ nữa đấy._tôi dặn dò.
Nó vừa khóc vừa mỉm cười trông thật buồn cười. Và thế là tình thế chợt thay đổi. Nó nhìn tôi cười rồi nói.
- Sao mày không nói sau này mày thành chị dâu của tao. Quan hệ này gần hơn nhiều.
Tôi lườm nó một cái, nó bật cười ha hả. Câu chuyện của tôi và nhỏ Quyên kết thúc như thế.
--------------------------------------
Cuộc sống luôn có những thăng trầm phải không? Cuộc nói chuyện của tôi và nhỏ Quyên đã bị người nào đó nghe thấy. Chuyện nhỏ Quyên cùng dì Liên không biết ai rảnh rỗi viết một tờ giấy truyền đi khắp nơi. Vậy là lại xảy ra hiểu lầm. Nghe nói chuyện tôi nhìn thấy nhỏ ở bệnh viện cũng bị người ta lôi vào. Còn điều bất ngờ hơn chữ trên tờ giấy kia giống nét chữ của tôi đến chín mươi phần trăm. Thế mới xui tận mạng.
Ngày đó, tôi ngồi trong lớp mà nghe tiếng xì xầm bàn tán khắp nơi. Tôi tin chắc Quyên và Quân cũng nghe thấy. Giờ ra chơi, bọn tôi thấy nhỏ Quyên đi ra ngoài lập tức chạy theo. Tôi vừa chạy kịp muốn hỏi nhỏ xảy ra chuyên gì.
Nhỏ trợn mắt nhìn tôi:
- Mày hay lắm, ngoài mặt nói tốt như vậy, phía sau thì nói xấu tao.
Tôi trợn trắng mắt khó hiểu:
- Tao nói cái gì?
- Mày còn chối, chuyện mày nhìn thấy tao trong bệnh viện cùng mẹ lại đi rêu rao khắp nơi. Mày muốn tao mất mặt thì cứ nói thẳng, tại sao phải nói xấu sau lưng như vậy.
Lần này tôi có oan không thể kêu. Tôi thấy là một lẽ nhưng chuyện này thật sự không phải do tôi gây ra. Tôi nào có tâm tư xấu xa như vậy.
- Mày hiểu lầm rồi, chuyện đó không phải tao làm. Thật đấy, tao thề.
Nhỏ Linh cùng Đỗ Quân chạy đến cạnh tôi:
- Chi nói đúng đấy, chắc là ai đó muốn bêu xấu em thôi đừng vì chuyện đó mà buồn phiền._Quân nói.
Cả đám phụ họa nhưng nhỏ Quyên chẳng để ý. Nhỏ liếc mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Tôi ủ rủ không thôi. Rốt cuộc là ai lan truyền tin này vậy. Tin càng lan truyền càng quá đáng. Tin mà tôi nghe được là " Đỗ Quyên có một người mẹ đi giật chồng ngươi khác, bị ruồng bỏ nên điên loạn."
Mỗi chữ, mỗi câu giống như kim đâm vào người vậy. Đến tôi còn cảm thấy đau huống chi nhỏ Quyên. Tôi nghĩ có một ai đó ác ý muốn bêu xấu nhỏ Quyên.
Nhưng rốt cuộc là ai? Dù vậy tôi vẫn đi theo sau nhỏ ra một góc sân sau của trường. Nhỏ ngồi khóc hết sức thê thảm. Tôi đứng lặng đó mà không biết nên làm gì. Tôi tiến đến thì sợ nhỏ lại giận, không tiến đến thì thấy mà đau lòng.
Rốt cuộc tôi vẫn tiến đến.
- Đừng khóc nữa, mày tin tao đi, tao thật sự không có nói thật đấy.
Nhỏ khóc càng dữ dội hơn. Tôi hết cách rồi. Tôi ngồi ngốc ra bên cạnh nhỏ đợi nhỏ khóc. Bỗng tôi thấy một bóng đen bao phủ, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.
- Khóc đủ chưa?_anh Vỹ mặt tối sầm nhìn Đỗ Quyên đang gục đầu khóc.
Nhỏ Quyên nghe tiếng thì ngẩng mặt đầy nước mắt nhìn chúng tôi.
- Em không khóc thì làm được gì nữa. Các người thì hạnh phúc có cha, có mẹ làm sao hiểu nổi cảm giác của tôi.
Anh Vỹ nhếch miệng cười lạnh rồi kéo tôi đến bên cạnh.
- Em thật sự nghĩ như vậy hả? Nghĩ không ai thương em? Tình thương của cô dượng mấy năm qua không đủ sao?
Nhỏ rất giận dữ nhìn anh Vỹ:
- Nếu không phải nhà các người cố duy trì một hạnh phúc giả tạo thì tôi đâu đến nỗi rơi vào tình thế như bây giờ? Tôi cũng không cần các người ban phát tình thương. Thấy tôi như vậy các người vui sướng lắm phải không?
Anh Vỹ rốt cuộc cũng nổi giận:
- Ban phát? Cô dượng nếu nghe em nói như vậy bọn họ chắc rất hối hận vì đã nuôi dưỡng em.
Tôi khó tin một cô bạn hay cười lại có lúc nước mắt giàn giụa và cả anh Vỹ nổi cơn thịnh nộ đến mức này.
- Hai người bình tĩnh đi, chuyện không xấu đến mức đấy đâu._tôi lay vai nhỏ Quyên
Nó nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ hoe, tôi đánh giá đây là cặp mắt ghen tỵ. Nó gạt tay hơi mạnh, đẩy tôi qua một bên. Tôi lảo đảo suýt ngã may nhờ có anh Vỹ kéo lại.
- Mày thì hiểu cái gì, gia đình mày quá hạnh phúc quá đầy đủ, mày không thể hiểu cảm giác có cha không thể nhận cha, có mẹ không thể nhận mẹ.
- Đủ rồi!_tiếng Đỗ Quân quát từ xa khiến cả ba chúng tôi giật mình.
Nhỏ Quyên nín khóc nhưng vẫn chưa nguôi giận.
Đỗ Quân lại nói:
- Chẳng lẽ mấy năm qua cha mẹ anh đối xử với em tệ lắm sao? Anh thấy em được cha mẹ thương hơn cả anh đấy.
- Mày còn có người thương, người chăm sóc. Mày nhìn xem từ nhỏ tao đã mất ba mẹ vậy kiếm ai đòi tình thương đây?_nhỏ Linh lại nói.
Tôi thấy trong mắt nhỏ Quyên sửng sốt rồi cụp mắt im lặng. Có lẽ trong chúng tôi ai cũng hạnh phúc hơn nhỏ Linh.
Nhỏ Quyên gạt chúng tôi ra chạy về lớp. Cả đám chúng tôi nhìn theo dáng nhỏ Quyên mà lo lắng. Tôi ngước mặt hỏi anh Vỹ.
- Liệu nó có sao không? Chuyện đó thật sự không phải do em nói đâu.
Anh Vỹ thở dài:
- Không sao đâu, không ai nói là em nói cả.
Tôi thở phào nhưng vẫn lo cho nhỏ Quyên. Nhỏ có nghĩ quẩn không đây? Sự thật miệng tôi luôn xui xẻo như vậy.
Sau đó, nhỏ Quyên trở về lớp học tập như cũ không nói không rằng. Tôi rất lo lắng về điều đó. Nhỏ bảo không khỏe xin về sớm.
Sau khi tan học không lâu, tôi nhận được điện thoại của Đỗ Quân bảo rằng không nhìn thấy Đỗ Quyên về nhà. Trong lòng tôi lộp bộp. Lần này xong rồi, phải làm sao bây giờ. Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tôi nên tôi cũng muốn góp sức đi tìm nhỏ.
Chúng tôi chia nhau ra tìm rất nhiều hướng. Thành phố lớn như vậy chúng tôi biết tìm ở đâu chứ. Chúng tôi tìm rã rời nguyên buổi chiều, đi hết những nơi nhỏ từng đi cũng không thấy. Khi chúng tôi đến bệnh viện nơi dì Liên chữa trị thì được biết là dì đã được đón về quê rồi. Chúng tôi không liên lạc được với Đỗ Quyên.
Tôi thở dài không dứt. Chuyện cứ ngỡ là bé nhưng cũng bị xé ra to. Chuyện trước mắt là tìm cho ra tung tích nhỏ Quyên. Chuyện tiếp theo là tìm xem ai đồn thổi lung tung. Kể cả việc gây hiểu lầm giữa tôi và nhỏ Quyên cũng tận dụng triệt để. Người này hẳn là biết rõ chúng tôi. Tôi nhất định phải tìm ra mới được.
Cho nên cả ngày hôm đó, tôi bồn chồn không yên hi vọng là nhỏ Quyên không xảy ra chuyện gì. Đến tối, anh Vỹ điện thoại cho tôi bảo là đã có tin tức Đỗ Quyên. Tôi dĩ nhiên vui mừng.
- Đã có tin tức của Quyên rồi, em không cần lo lắng._giọng anh nhẹ nhàng vang lên qua điện thoại.
- Có thật không ạ? Nó ở đâu?
Anh Vỹ hừ giọng giống như giận mà cũng bất đắc dĩ:
- Nó hả? Bỏ về nhà bà ngoại nó rồi. Còn không biết bệnh tình của dì Liên thế nào đã mang theo cả dì ấy trở về. Đúng là không có óc suy nghĩ gì cả. Cũng may mà chị Lạc gọi điện thoại, nếu không chúng ta có lật tung từng nóc nhà ở thành phố cũng không thấy nó.
Tôi im lặng nghe anh oán trách vừa thông cảm mà cũng vừa buồn cười.
- Biết ở đâu là tốt rồi. Anh cũng không cần giận nó như thế, dù sao cũng có phần lỗi của em. Nếu em không đem chuyện riêng tư nói ra chỗ đông người thì cũng không bị người ta nghe được.
Anh Vỹ lại nói:
- Không liên quan em, chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết chẳng qua là có nói ra mặt hay không thôi.
Tôi tỏ vẻ đồng ý:
- Cũng phải. Nhưng mà anh có nghĩ chuyện này có người cố ý nói ra không? Nếu không làm sao cả lớp đều biết được. Còn mảnh giấy mà Thoảng vô tình thấy từ mấy đứa bạn là sao? Nó còn nói nét chữ giống của em đến chín mươi phần trăm nữa. Em thật sự không có làm chuyện đó đâu.
Anh Vỹ trầm mặc một lúc mới nói:
- Em đừng nghĩ nhiều. Không ai tin là em chuyện đó đâu. Anh sẽ tìm hiểu rồi nói với em sau. Thôi em nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!
- Vâng! Anh cũng ngủ ngon.
Tôi nằm lăn ra giường. Đầu óc tôi vẫn suy nghĩ mãi không ra là ai làm chuyện này? Nói ra chuyện xấu hổ của Đỗ Quyên để làm gì? Tại sao lại vu oan cho tôi? Mà tốn công học theo nét chữ của tôi đúng là không dễ dàng gì. Ài... nằm yên cũng bị trúng đạn. Mặc dù bị vu oan nhưng có một đám bạn tin tưởng, đặc biệt là anh Vỹ tôi vẫn cảm thấy không buồn lắm. Tâm trạng hiện tại của tôi vẫn buồn thay cho nhỏ Quyên.
---------------------------------------------------
Ngày hôm sau, tôi vào lớp thì nghe tin Đỗ Quyên xin nghỉ bệnh mấy ngày. Nói thì nói vậy nhưng ai cũng biết nguyên nhân. Cũng có một số bạn không vừa mắt cô lớp trưởng, gặp tình cảnh này cảm thấy hả hê nói xấu mấy câu.
Ví như:
- Ôi, bệnh hoạn gì, chắc là xấu hổ quá không dám đến lớp chứ gì.
- Chắc là vậy rồi.
- Con người ta làm ban cán sự lập tức có đặc quyền, tâm trạng không tốt là bỏ học à? Thật chẳng có tinh thần trách nhiệm chút nào.
Có người còn chỉa mũi tên về phía tôi:
- Này Chi, bạn là người viết ra tin đó hả? Nhìn bạn cùng nhỏ Quyên thân vậy mà cũng đâm sau lưng nó hả?
Tôi nhíu mày không ngừng. Tôi muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói đã nghe giọng quát quen thuộc của Đỗ Quân.
- Đủ rồi! Muốn nói cái gì đứng trước mặt tao nói nè.
Quân hùng hổ gác chân lên ghế như du côn vậy. Mà tình trạng của cậu ta hiện tại cùng du côn không khác mấy. Cổ áo không chỉnh tề, không đeo huy hiệu đoàn, áo bỏ ngoài quần. Đây điển hình là du côn học đường.
Cả đám vừa rồi còn tám chuyện lập tức im re. Thì ra người có máu mặt có khác, nói một tiếng người ta im liền. Nói vậy vẫn có người không biết sợ chính là bạn Phong nhiều chuyện.
- Đỗ Quyên là em cùng cha khác mẹ với mày hả Quân? Tao còn tưởng tụi bây là anh em sinh đôi.
Tôi vỗ trán một cái. Sự tình sao tiến triển thành ba của Đỗ Quân ngoại tình rồi. Thì ra bọn họ cũng chỉ biết một nửa sự thật. Bọn họ vốn không biết mối quan hệ của Đỗ Quyên, Đỗ Quân và anh Vỹ. Mối quan hệ phức tạp như vậy không biết cũng đúng.
Đỗ Quân giận đến mặt tái xanh, cậu ta nắm cổ áo Phong lên:
- Mày nói cái gì? Chuyện nhà tao đến khi nào thì đến lượt mày xen vào.
Tôi thấy tình hình này thật không ổn, sắp đại loạn đến nơi rồi. Tôi nhìn quanh lại không thấy Vĩnh cùng Linh đâu. Đang lúc này lại không có bọn nó thật là rắc rối. Tôi chạy đến vừa ngăn Quân vừa nói. Nhỏ Thoảng cùng Đức cũng chạy lại nhưng chẳng ăn thua gì, bọn họ vẫn giằng co như thường.
- Quân dừng lại, bạn định đánh nhau đấy à?_tôi hét lên.
Dù sao tôi cũng là ban cán sự không thể để chuyện đánh nhau xảy ra được. Nhưng cũng có những chuyện lực bất tòng tâm.
Quân căm tức nhìn Phong:
- Nó dám nói bậy bạ, đáng đánh.
Phong vậy mà không chịu thua:
- Tao nói gì bậy bạ, hai đứa mày không cùng mẹ thì tao nói không cùng mẹ. Cái này xấu hổ quá muốn đánh tao trút giận sao? Tao chỉ không ngờ một cô bé như Đỗ Quyên lại có người mẹ như vậy thôi.
Tôi lại cố gỡ tay Quân ra khỏi cổ áo Phong nhưng vô dụng. Lời nói của Phong thật sự chọc giận Quân. Tôi bị đẩy ra ngoài lảo đảo suýt nữa đập vào cạnh bàn. May mà phía sao có người đỡ tôi.
- Không sao chứ?_là Minh đỡ tôi. Cậu ta nhướng mày hơi cười hỏi.
- Không, không sao...mau ngăn hai người đó lại.
Dù tôi được Minh đỡ nhưng chân vẫn bị va vào chân bàn đau điếng không thôi.
Tôi rất ít khi tiếp xúc cùng Minh. Cậu ta cho tôi cảm giác như anh Trường vậy. Chỉ là đứng nhìn từ xa hoặc gặp mặt chào hỏi mấy câu. Lần này đứng gần khiến tôi cũng nhận thức một điều khuôn mặt người này khi có nụ cười cũng giống như mặt trời ban trưa vậy. Tuy vậy, giờ phút này tôi không có thời gian để nhìn Minh.
Quân cùng Phong thật sự đã đánh nhau. Lần này thì nguy to rồi. Minh cùng Thắng và vài bạn nam khác cố gắng lắm mới can bọn họ được. Lần đầu tôi chứng kiến cảnh đánh nhau dữ dội như vậy. Mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xếch hết chỗ nói, bàn ghế có phần xiêu vẹo ngã nghiêng. Mấy nữ sinh ngồi gần đó tám chuyện lúc nãy hét ầm lên. Hai người vẫn trừng mắt nhìn nhau như kẻ thù vậy. Lúc này Vĩnh và Linh mới hớt hãi chạy vào. Vĩnh sợ hãi than:
- Trời đất, ở đây có khủng bố sao?
Linh đi tới bên cạnh tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tôi cũng không biết nói sao, chỉ khẽ thở dài. Quân cùng Phong giận dỗi tách ra ngồi hai phía. Hai tên này đúng là bất trị. Lúc này bên ngoài lại có thêm bốn người đi vào. Nhỏ Thi đi đến trước mặt Quân giận dữ. Thì ra có người chạy qua lớp a mật báo.
- Quân điên rồi hả? Đỗ Quyên đang như vậy mà còn có tâm trạng đánh nhau.
Mặt Quân đã có mấy chỗ bầm tím, cậu ta xoa xoa mặt:
- Bọn nó nói xấu Đỗ Quyên trước. Quân chỉ dằn mặt thôi.
Trúc Thi hừ lạnh chỉ vào vết bầm tím trên mặt:
- Đánh nhau là giải quyết được mọi chuyện hả? Nhìn đi, nhìn đi bầm dập cả mặt mũi. Thế nào cuối tuần cũng bị mời phụ huynh cho coi. Cô chú chắc bị hai anh em hai người chọc tức chết mất.
Quân bị nhỏ Thi chạm đến chỗ đau, hét toáng lên:
- Đau...đau...
Nhỏ Thi lại ghét bỏ:
- Còn biết đau hả? Mai mốt cho bỏ cái tật.
Nói xong nhỏ giận dữ về lớp. Cả đám chúng tôi đần mặt ra. Đúng vậy, bọn tôi chưa từng thấy Trúc Thi nổi giận đến mức này. Lúc này tôi mới thấy anh Vỹ nhíu mày không vui.
- Sau lần nào nhóc cũng nóng nảy thế?
Anh Trí thì cười hì hì:
- Tao thấy nhỏ Thi nổi giận là vì lo cho nhóc Quân thôi. Cậu nhóc này có tiền đồ, ha ha.
Trong tình cảnh này mà anh Trí còn có thể nói giỡn được. Tôi cũng chẳng biết nói gì mong là chuyện này không truyền đến tai ban giám hiệu nếu không lại rắc rối vô cùng.
Bỗng Minh đến cạnh tôi hỏi:
- Chân Chi không sao chứ? Bị bầm rồi kìa? Có cần lên phòng y tế không?
Lúc này mọi người lại dồn sự chú ý về phía tôi. Ánh mắt anh Vỹ nhìn tôi cũng sâu thêm mấy phần. Tôi nhìn xuống mắc cá chân hơi bầm.
Tôi xua tay với Minh:
- Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.
Minh gật đầu rồi trở về chỗ ngồi. Tôi lè lưỡi khẽ hít một ngụm khí lạnh. Ôi! Má ơi, ai nói không đau chứ. Lúc nãy không để ý bây giờ để ý đau muốn chảy nước mắt luôn. Tôi không ngờ hành động của tôi lại bị anh Vỹ nhìn thấy.
- Anh đưa em lên phòng y tế.
Tôi há miệng muốn nói không cần nhưng nhìn thấy anh Vỹ trừng mắt nên nuốt luôn những lời muốn nói.
- Vâng!
Tôi liếc sang Minh thấy cậu ta nhướng mày nhìn tôi. Ai, bị phát hiện nói dối thật mất mặt. Tôi khập khiểng bước mới hai bước đã đau muốn chết. Nhỏ Linh biết điều đỡ lấy tôi. Cho nên tôi đi lên phòng y tế với sự dìu dắt của anh Vỹ cùng nhỏ Linh. Trước khi đi tôi thấy anh Vỹ trừng mắt nhìn Quân. Tôi không để tâm lắm.
Tôi lên phòng y tế được băng bó dùng dầu xoa bóp sơ qua nhưng vẫn thấy đau. Lúc này tiếng trống vào học cũng vang lên. Tôi bảo anh Vỹ về lớp trước, tôi cùng nhỏ Linh đi chậm chậm về. Anh Vỹ không đồng ý nhưng với ánh mắt trong suốt của tôi cuối cùng cũng đi về. Tôi thở ra một cái.
Nhỏ Linh lầm bầm:
- Người ta tốt thế mà không thèm, mày đúng là hỏng não.
Tôi nhíu mày nhưng không nói gì. Tôi biết nói gì bây giờ. Khi tôi và nhỏ Linh đi khỏi phòng y tế một đoạn thì thấy anh Vỹ đứng ở phía trước. Tôi run rẩy khóe môi nói với nhỏ Linh:
- Linh tỷ, anh ấy không phải đã nói đi về rồi sao?
Linh tỷ cười ha hả:
- Tao còn nghĩ sao anh Vỹ hôm nay dễ nói chuyện vậy thì ra là đi ra ngoài đợi.
Tôi rùng mình không dứt. Thấy tôi chỉ còn vài bước nữa là đến gần anh, tôi dự cảm có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Tôi bị anh Vỹ bế lên trong nháy mắt. Tôi há hốc miệng không biết nên phản ứng ra sao. Nhỏ Linh phì cười. Lúc này tôi ý thức được chuyện này không tốt chút nào.
- Em không cần bế, em tự đi được mà. Như vậy người ta sẽ nghĩ lung tung đấy.
- Vô nghĩa, anh là bạn trai của em, nghĩ gì mặc kệ họ.
Tôi trợn to mắt. Tôi đồng ý khi nào chứ? Tôi vẫn chưa ý thức được mình có bạn trai từ lúc nào.
- Em đồng ý khi nào chứ?
- Anh nhớ anh đã nói rồi.
- Cái đó không thể tính được.
- Anh tính là được.
- Anh ngang ngược.
- Em cố chấp.
- Này, thả em xuống, em còn chưa có gãy chân mà.
Anh Vỹ lầm bầm:
- Nhìn em đi khập khiểng thật chướng mắt.
Hả? Nguyên do bế tôi chỉ như vậy thôi à? Tôi dở khóc dở cười. Sao anh lại khó chịu như vậy chứ? Tôi muốn đi xuống nhưng mà cứ thấy anh dùng ánh mắt cảnh cáo lại ỉu xìu. Đi ngang dãy phòng học đã gây ra một cơn sóng ồn ào. Tôi thầm than, tôi sắp trở thành người nổi tiếng nữa rồi. Tôi lại bị câu nói kia của anh làm cho phiền lòng không dứt. Tưởng anh chỉ nói đùa không ngờ bây giờ anh giở tính ngang ngược ra rồi. Tôi phải làm thế nào với mối quan hệ đầy mâu thuẫn này đây?