Tôi đã nói mà số của tôi chính là không giống người khác. Thay vì được bạn trai tỏ tình người ta phải vui mừng đến nỗi nhẩy cỡn lên ôm cổ bạn trai. Còn tôi lại căng thẳng đến mức không nói được một lời rồi ngất đi.Cho nên một đêm trung thu đang vui vẻ bị tôi làm cho náo loạn một phen.
Bạn nói xem bạn trai mà nhìn thấy bạn gái trong tình trạng sẽ cảm thấy thế nào? Dĩ nhiên là lo lắng đến mặt trắng bệch rồi. Tôi thật không hiểu sao dạo này tôi hay ngất thế không biết, chỉ cần quá căng thẳng hay sợ hãi lại ngất đi. Mọi người sơ cứu qua tôi mới tỉnh lại, anh Vỹ lo lắng đưa tôi trở về. Anh không đề cập gì đến chuyện tỏ tình gì kia chỉ dặn tôi phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Nhưng mà hình như mọi người không tỏ vẻ gì khác thường sau sự kiện kia cả. Mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó. Nửa đêm tôi thức giấc, tôi mới nhớ là chưa mở hộp quà của anh Vỹ. Trong hộp lại là một con rùa bằng bông. Tôi dở khóc dở cười. Trong hộp còn có một mảnh giấy ghi mấy chữ cứng cáp, đẹp đẽ.
" Trung thu vui vẻ! Ngủ ngon nhé, rùa con của anh!"
Tôi bỗng có cảm giác lâng lâng. Thì ra có lúc tôi cũng cần những lời nói ngọt ngào như thế. Tôi ôm lấy rùa bông mơ màng ngủ thiếp đi.
Mấy tuần kế tiếp, chúng tôi lại bận ôn thi giữa kỳ lẫn cuối kỳ. Anh Vỹ càng bận rộn hơn, anh phải chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi môn hóa cuối cấp. Cho nên thời gian chúng tôi ở cạnh nhau chỉ có trên trường vao giờ giải lao hoặc lúc đến thư viện. Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Có lẽ đối với tôi hạnh phúc rất đơn giản. Tôi có đến nhà anh vài lần. Nhưng mà mấy lần đó đều do mẹ anh ấy gọi điện bảo tôi đến chơi. Dù mọi người cho rằng chuyện bạn gái đến nhà bạn trai là lẽ thường tình nhưng tôi vẫn mất tự nhiên vô cùng. Tôi đến nhiều lần vậy mà không gặp ba anh ấy lần nào cả.
Ngày hôm đó, mẹ anh Vỹ lại gọi tôi đến nhà chơi. Tôi luôn khó hiểu tại sao anh Vỹ không gọi hay là anh không thích tôi đến nhà anh? Vậy thì không giống, mỗi lần tôi nhìn thấy anh, anh đều rất vui vẻ mà. Cho nên có lần tôi than thở chuyện này cùng nhỏ Linh, nhỏ Thoảng và nhỏ Quyên. Ba đứa tụi nó cười gian rồi trêu chọc tôi.
- Tụi bây nói xem, anh Vỹ không thích tao đến nhà anh ấy phải không?_tôi than thở.
Linh tỷ cùng Đỗ Quyên nhìn nhau rồi cười khúc khích.
- Tụi bây cười cái gì?_tôi bực mình hỏi
Nhỏ Quyên cười mỉm:
- Mày yêu quá, lại lo nghĩ sâu xa đấy à? Làm gì có bạn trai nào không thích bạn gái đến nhà mình chứ.
Tôi lại khó hiểu:
- Thế sao anh ấy chưa bao giờ chủ động gọi tao đến nhà anh ấy?
Nhỏ Linh bĩu môi:
- Thôi đi, tao thấy mày thích người ta quá đến nỗi không nhận ra tính xấu của người ta.
Tôi cố nghĩ xem ý của nhỏ Linh là gì nhưng nghĩ nát óc cũng không ra.
Nhỏ Thoảng bật cười:
- Mày có từng nghe ngụy quân tử không?
Hả? Tôi tròn mắt kinh ngạc. Ý bọn họ nói anh Vỹ giả vờ ư? Nhưng giả vờ để làm gì?
- Anh ấy giả vờ để làm gì cơ chứ?
Nhỏ Linh vỗ vai tôi nói:
- Rất đơn giản, anh ấy làm như vậy là không muốn mày xấu hổ. Thứ hai tỏ ra mình ra một bạn trai rất hiểu chuyện không muốn ép bạn gái làm chuyện cô ấy không muốn. Anh ấy thừa biết da mặt mày rất mỏng nên không thể thẳng thắn được phải đi đường vòng thôi. Thay vì anh ấy nói :" Yên Chi đến nhà anh chơi nhé!" . Mày sẽ rất xấu hổ đúng không?
Tôi nghe nhỏ Linh nói mà không biết làm sao mặt lại nóng lên. Ba đứa nó nhìn tôi lại bật cười ha hả. Tôi biết mình lại bị đùa bỡn nên rượt đuổi tụi nó chạy vòng vòng. Bốn chúng tôi đùa giỡn rất vui vẻ, thỉnh thoảng chúng tôi lại rủ nhỏ Thi cùng đến thư viện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chúng tôi thi giữa kỳ xong cũng đến ngày chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Nhà trường có tổ chức thi văn nghệ cùng thể thao giữa các lớp. Tôi phải thừa nhận trong lĩnh vực này tôi dở đều. Tôi không giỏi thể thao cũng chẳng giỏi văn nghệ. Cho nên trong mấy trò này tôi chỉ thích làm khán giả thôi.
Hôm nay, có trận đấu bóng chuyền của lớp tôi với lớp 11a4. Lớp này thực lực không thua gì lớp tôi cả. Tôi nghe nói lớp này thành tích học tập cũng không hề thấp hơn lớp tôi. Hơn nữa trận đấu bóng hôm nay có cả lớp trưởng tham gia nên cả lớp 11a4 cũng sôi nổi vô cùng. Tôi chen người vào cổ vũ cùng đám bạn.
Nhỏ Thoảng mắt sáng người lay vai tôi:
- Chi nhìn kìa, đó là lớp trưởng 11a4 đấy, cậu ta đẹp trai nhỉ?
Tôi nhìn theo hướng chỉ của nó thì thấy một nam sinh đầu tóc gọn gàng. Lúc này cậu ta cũng mặc đồ thể thao như các thành viên khác trong đội đang khởi động. Thật ra tôi đã biết cậu ta từ lâu chỉ là không để tâm thôi. Tôi gật đầu với nhỏ Thoảng cho có lệ.
Nhỏ Thoảng lại hỏi:
- So với phó phong trào lớp mình thì ai đẹp trai hơn nhỉ?
Nhỏ Thoảng nhắc tôi mới nhớ đến Minh. Dạo này tôi cũng chỉ trò chuyện cùng cậu bạn này vài câu. Từ sau khi vết thương ở chân tôi khỏi thì quan hệ chúng tôi cũng như những người bạn thông thường khác. Đôi lúc, chúng tôi cũng vô tình chạm mặt nhau trong thư viện. Nhưng mà mấy lần đó tôi đều ở cùng mấy đứa bạn hoặc anh Vỹ nên chúng tôi chỉ gật đầu chào hỏi vài câu rồi thôi.
Tôi nhìn về phía đội bóng của lớp tôi. Trong đội hình có sáu người. Bao gồm Minh, Quân, Phong, Đức, Thắng và Vĩnh. Bên ngoài còn có mấy bạn nam ở trạng thái dự bị. Tôi bỗng lo lắng. Quân và Phong không phải cãi nhau sao? Bọn họ có thể chơi sao? Minh dẫn đầu, cậu ta là đội trưởng. Lúc nghe tôi nghe tiếng reo hò từ hai phía. Sân bóng náo nhiệt vô cùng. Tôi nhìn chằm chằm vào đội bóng của lớp bỗng thấy Minh nhìn về phía tôi mỉm cười. Tôi có chút khó hiểu, cậu ta không căng thẳng sao còn có thể cười. Tôi cho rằng cậu ta không phải cười với tôi nên nhìn phía sau nưng lúc này phía sau của tôi lại không có ai cả. Nói gì thì nói tôi vẫn cười đáp. Và thế là một hiểu lầm mới lại đến.
Tôi nghe 11a4 reo hò:
- 11a4 cố lên, lớp trưởng cố lên!
- Khoa ơi cố lên!
Lúc này tôi mới sực nhớ, cậu bạn lớp trưởng kia tên Khoa. Nhỏ Thoảng từng nhắc vài lần dù không nhớ tôi cũng phải nhớ.
Nhỏ Linh, nhỏ Thoảng la hét ầm ĩ.
- 11a2 cố lên! Vĩnh cố lên!
- 11a2 cố lên, Minh đẹp trai cố lên!
Nhìn xem, đây rõ ràng là cổ vũ bạn trai thôi. Tôi không nói gì chỉ quan sát hai đội bóng. Lúc tôi nhìn sang đội bóng của 11a4 thì thấy một thành viên đứng cuối sân bóng đã bắt đầu chuẩn bị tư thế phát bóng. Hình ảnh của cậu ta làm tôi nhớ đến hình ảnh anh Vỹ từng chơi bóng trên sân. Lúc đó tôi cũng ngây ngốc ngắm nhìn. Bỗng phía sau có người đứng gần tôi. Tôi giật mình nhìn lại thì thấy gương mặt tươi cười của anh Vỹ.
- Anh cũng đến cổ vũ ạ?
Anh gật đầu:
- Ừ, đến xem đệ tử học tập đến đâu.
Anh Vỹ bước lên đưa tay choàng qua vai tôi. Tôi muốn gỡ cánh tay kia ra anh càng ôm chặt nên tôi mặc kệ. Lúc tôi nhìn ra sân bóng không biết vì sao thấy Minh lo là không kịp đỡ bóng. Quả bóng rơi mạnh xuống phần sân của lớp tôi. Toàn sân ồ lên.
Tôi cũng tiếc nuối nói thầm:
- Cậu ta sao thế nhỉ? Sao lại để bóng rơi trước mặt nhỉ?
Anh Vỹ nhướng mày:
- Ai mà không có sai lầm.
Tôi nghĩ cũng đúng nên không để tâm nữa. Về sau, tôi hồi tưởng lại mới biết nguyên nhân cậu ta lơ là.
Đến khi trận đấu bắt đầu rồi đến cao trào thì toàn sân như sôi trào. Quân có những cú đập bóng rất đẹp mắt. Nhưng mà tôi nhớ rất kĩ lối chơi của anh Vỹ, kiểu cách chơi bóng kia có phần giống, chắc hẳn cậu ta đã luyện tập cùng anh Vỹ rất lâu. Hai đội bóng theo đuổi điểm nhau rất sát. Ở bên ngoài, người xem cũng khẩn trương không ít. Ôi, tôi phát hiện thầy chủ nhiệm cũng đứng trong đám đông. Set đấu thứ nhất lớp 11a4 thắng. Cú đập bóng quyết định là của Khoa. Tôi thấy cậu ta luôn là người có khả năng cản cú đập bóng của Quân. Set đấu thứ hai đổi sân. Quyền phát bóng vẫn là của 11a4. Trên mặt những thành viên của đội bóng lớp tôi cũng không tỏ ra căng thẳng, có lẽ bọn họ luôn nghĩ thoáng. Lần thay tôi thấy bọn họ đẩy Phong cùng Quân lên gần lưới để chắn bóng. Tôi ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi vì bọn họ phối hợp cực kì ăn ý. Cho nên set đấu thứ hai đội bóng lớp tôi liên tiếp ghi điểm. Set đấu thứ hai lớp tôi thắng. Set đấu thứ ba, cân sức nhưng lớp 11a4 thắng. Set đấu thứ tư lớp tôi thắng. Cho nên set đấu thứ năm quyết định thắng thua toàn trận. Lần này tôi đã thấy sự khẩn trương trên gương mặt của mỗi người.
Anh Vỹ bỗng nói:
- Em đoán xem ai thắng?
Tôi cau mày:
- Rất cân sức, em không rõ cho lắm. Dù sao em vẫn hy vọng lớp mình thắng.
Anh Vỹ cười khẽ:
- Em dám hét lên cổ vũ phó phong trào của em, lớp em nhất định thắng.
Tôi bĩu môi;
- Em cũng không phải có năng lực đặc biệt gì, thắng là do khả năng của bọn họ mà.
Anh Vỹ không cho là đúng:
- Đôi khi tinh thần cũng có ý nghĩa quan trọng. Em dám cùng anh đánh cược không?
- Đánh cược cái gì chứ?
- Đánh cược mỗi lần em cổ Vũ, Minh sẽ ghi thêm điểm.
Tôi lắc đầu:
- Em không đánh cược.
- Tại sao? Em sợ cậu ta thua phải không?
- Không phải. Em nghĩ là không cần thiết, thắng hay thua cũng đâu quan trọng gì đâu chỉ là giao lưu thôi mà.
Anh Vỹ thở dài:
- Em cho chỉ là giao lưu thôi sao?
Tôi khó hiểu:
- Nếu không thì còn gì nữa ạ?
- Em có nhìn thấy Quân và Khoa chiến đấu rất kịch liệt không?
Tôi nhìn vào sân bóng thì thấy quả đúng như thế. Dù bóng trên tay họ không nhiều nhưng tôi vẫn nhận ra sự hơn thua trong mắt họ.
- Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì thế ạ?
Anh Vỹ đưa tay chỉ về một góc:
- Chính là vì cô gái kia.
Tôi sửng sốt. Ô, cô gái kia không phải là Trúc Thi sao? Thì ra là một cuộc tranh đua tình cảm.
Anh Vỹ nói:
- Còn có...
- Còn có gì ạ?_tôi không để ý hỏi.
Anh nói qua loa:
- Còn có người muốn cho người mình thích biết đến điều tốt đẹp của họ.
Tôi nhìn trong đội bóng muốn nhìn xem ai là người mà anh Vỹ nói nhưng tôi không nhận ra được. Vĩnh ư? Hay Phong? Minh?
Tôi nhìn vào sân bóng bỗng thấy bóng sắp đến tay Minh thì giật mình cổ vũ:
- Minh ơi cố lên!
Không gian xung quanh tôi lặng ngắt. Anh Vỹ cười khẽ. Sau đó tôi thấy điểm số của đội bóng lớp tôi liên tục tăng và giành thắng lợi cuối cùng. Hai đội bắt tay nhau rồi rời khỏi sân. Tôi thấy Minh nhận lấy một chai nước rồi nhìn về phía tôi mỉm cười.
Tôi bị anh Vỹ nắm tay kéo đi:
- Đôi khi tinh thần cũng quyết định thắng thua. Thấy chưa, anh đã nói chỉ cần em cổ vũ cậu ta sẽ thắng.
- Làm sao anh dám chắc?
- Trực giác.
- Trực giác?
- Ừ...
Trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh nụ cười của Minh mới bước vào sân và thái độ hơi lơ là hốt hoảng của cậu ta giữa trận đấu. Rốt cuộc là tại sao?
Tôi đã nói mà số của tôi chính là không giống người khác. Thay vì được bạn trai tỏ tình người ta phải vui mừng đến nỗi nhẩy cỡn lên ôm cổ bạn trai. Còn tôi lại căng thẳng đến mức không nói được một lời rồi ngất đi.Cho nên một đêm trung thu đang vui vẻ bị tôi làm cho náo loạn một phen.
Bạn nói xem bạn trai mà nhìn thấy bạn gái trong tình trạng sẽ cảm thấy thế nào? Dĩ nhiên là lo lắng đến mặt trắng bệch rồi. Tôi thật không hiểu sao dạo này tôi hay ngất thế không biết, chỉ cần quá căng thẳng hay sợ hãi lại ngất đi. Mọi người sơ cứu qua tôi mới tỉnh lại, anh Vỹ lo lắng đưa tôi trở về. Anh không đề cập gì đến chuyện tỏ tình gì kia chỉ dặn tôi phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Nhưng mà hình như mọi người không tỏ vẻ gì khác thường sau sự kiện kia cả. Mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó. Nửa đêm tôi thức giấc, tôi mới nhớ là chưa mở hộp quà của anh Vỹ. Trong hộp lại là một con rùa bằng bông. Tôi dở khóc dở cười. Trong hộp còn có một mảnh giấy ghi mấy chữ cứng cáp, đẹp đẽ.
" Trung thu vui vẻ! Ngủ ngon nhé, rùa con của anh!"
Tôi bỗng có cảm giác lâng lâng. Thì ra có lúc tôi cũng cần những lời nói ngọt ngào như thế. Tôi ôm lấy rùa bông mơ màng ngủ thiếp đi.
Mấy tuần kế tiếp, chúng tôi lại bận ôn thi giữa kỳ lẫn cuối kỳ. Anh Vỹ càng bận rộn hơn, anh phải chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi môn hóa cuối cấp. Cho nên thời gian chúng tôi ở cạnh nhau chỉ có trên trường vao giờ giải lao hoặc lúc đến thư viện. Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Có lẽ đối với tôi hạnh phúc rất đơn giản. Tôi có đến nhà anh vài lần. Nhưng mà mấy lần đó đều do mẹ anh ấy gọi điện bảo tôi đến chơi. Dù mọi người cho rằng chuyện bạn gái đến nhà bạn trai là lẽ thường tình nhưng tôi vẫn mất tự nhiên vô cùng. Tôi đến nhiều lần vậy mà không gặp ba anh ấy lần nào cả.
Ngày hôm đó, mẹ anh Vỹ lại gọi tôi đến nhà chơi. Tôi luôn khó hiểu tại sao anh Vỹ không gọi hay là anh không thích tôi đến nhà anh? Vậy thì không giống, mỗi lần tôi nhìn thấy anh, anh đều rất vui vẻ mà. Cho nên có lần tôi than thở chuyện này cùng nhỏ Linh, nhỏ Thoảng và nhỏ Quyên. Ba đứa tụi nó cười gian rồi trêu chọc tôi.
- Tụi bây nói xem, anh Vỹ không thích tao đến nhà anh ấy phải không?_tôi than thở.
Linh tỷ cùng Đỗ Quyên nhìn nhau rồi cười khúc khích.
- Tụi bây cười cái gì?_tôi bực mình hỏi
Nhỏ Quyên cười mỉm:
- Mày yêu quá, lại lo nghĩ sâu xa đấy à? Làm gì có bạn trai nào không thích bạn gái đến nhà mình chứ.
Tôi lại khó hiểu:
- Thế sao anh ấy chưa bao giờ chủ động gọi tao đến nhà anh ấy?
Nhỏ Linh bĩu môi:
- Thôi đi, tao thấy mày thích người ta quá đến nỗi không nhận ra tính xấu của người ta.
Tôi cố nghĩ xem ý của nhỏ Linh là gì nhưng nghĩ nát óc cũng không ra.
Nhỏ Thoảng bật cười:
- Mày có từng nghe ngụy quân tử không?
Hả? Tôi tròn mắt kinh ngạc. Ý bọn họ nói anh Vỹ giả vờ ư? Nhưng giả vờ để làm gì?
- Anh ấy giả vờ để làm gì cơ chứ?
Nhỏ Linh vỗ vai tôi nói:
- Rất đơn giản, anh ấy làm như vậy là không muốn mày xấu hổ. Thứ hai tỏ ra mình ra một bạn trai rất hiểu chuyện không muốn ép bạn gái làm chuyện cô ấy không muốn. Anh ấy thừa biết da mặt mày rất mỏng nên không thể thẳng thắn được phải đi đường vòng thôi. Thay vì anh ấy nói :" Yên Chi đến nhà anh chơi nhé!" . Mày sẽ rất xấu hổ đúng không?
Tôi nghe nhỏ Linh nói mà không biết làm sao mặt lại nóng lên. Ba đứa nó nhìn tôi lại bật cười ha hả. Tôi biết mình lại bị đùa bỡn nên rượt đuổi tụi nó chạy vòng vòng. Bốn chúng tôi đùa giỡn rất vui vẻ, thỉnh thoảng chúng tôi lại rủ nhỏ Thi cùng đến thư viện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chúng tôi thi giữa kỳ xong cũng đến ngày chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Nhà trường có tổ chức thi văn nghệ cùng thể thao giữa các lớp. Tôi phải thừa nhận trong lĩnh vực này tôi dở đều. Tôi không giỏi thể thao cũng chẳng giỏi văn nghệ. Cho nên trong mấy trò này tôi chỉ thích làm khán giả thôi.
Hôm nay, có trận đấu bóng chuyền của lớp tôi với lớp a. Lớp này thực lực không thua gì lớp tôi cả. Tôi nghe nói lớp này thành tích học tập cũng không hề thấp hơn lớp tôi. Hơn nữa trận đấu bóng hôm nay có cả lớp trưởng tham gia nên cả lớp a cũng sôi nổi vô cùng. Tôi chen người vào cổ vũ cùng đám bạn.
Nhỏ Thoảng mắt sáng người lay vai tôi:
- Chi nhìn kìa, đó là lớp trưởng a đấy, cậu ta đẹp trai nhỉ?
Tôi nhìn theo hướng chỉ của nó thì thấy một nam sinh đầu tóc gọn gàng. Lúc này cậu ta cũng mặc đồ thể thao như các thành viên khác trong đội đang khởi động. Thật ra tôi đã biết cậu ta từ lâu chỉ là không để tâm thôi. Tôi gật đầu với nhỏ Thoảng cho có lệ.
Nhỏ Thoảng lại hỏi:
- So với phó phong trào lớp mình thì ai đẹp trai hơn nhỉ?
Nhỏ Thoảng nhắc tôi mới nhớ đến Minh. Dạo này tôi cũng chỉ trò chuyện cùng cậu bạn này vài câu. Từ sau khi vết thương ở chân tôi khỏi thì quan hệ chúng tôi cũng như những người bạn thông thường khác. Đôi lúc, chúng tôi cũng vô tình chạm mặt nhau trong thư viện. Nhưng mà mấy lần đó tôi đều ở cùng mấy đứa bạn hoặc anh Vỹ nên chúng tôi chỉ gật đầu chào hỏi vài câu rồi thôi.
Tôi nhìn về phía đội bóng của lớp tôi. Trong đội hình có sáu người. Bao gồm Minh, Quân, Phong, Đức, Thắng và Vĩnh. Bên ngoài còn có mấy bạn nam ở trạng thái dự bị. Tôi bỗng lo lắng. Quân và Phong không phải cãi nhau sao? Bọn họ có thể chơi sao? Minh dẫn đầu, cậu ta là đội trưởng. Lúc nghe tôi nghe tiếng reo hò từ hai phía. Sân bóng náo nhiệt vô cùng. Tôi nhìn chằm chằm vào đội bóng của lớp bỗng thấy Minh nhìn về phía tôi mỉm cười. Tôi có chút khó hiểu, cậu ta không căng thẳng sao còn có thể cười. Tôi cho rằng cậu ta không phải cười với tôi nên nhìn phía sau nưng lúc này phía sau của tôi lại không có ai cả. Nói gì thì nói tôi vẫn cười đáp. Và thế là một hiểu lầm mới lại đến.
Tôi nghe a reo hò:
- a cố lên, lớp trưởng cố lên!
- Khoa ơi cố lên!
Lúc này tôi mới sực nhớ, cậu bạn lớp trưởng kia tên Khoa. Nhỏ Thoảng từng nhắc vài lần dù không nhớ tôi cũng phải nhớ.
Nhỏ Linh, nhỏ Thoảng la hét ầm ĩ.
- a cố lên! Vĩnh cố lên!
- a cố lên, Minh đẹp trai cố lên!
Nhìn xem, đây rõ ràng là cổ vũ bạn trai thôi. Tôi không nói gì chỉ quan sát hai đội bóng. Lúc tôi nhìn sang đội bóng của a thì thấy một thành viên đứng cuối sân bóng đã bắt đầu chuẩn bị tư thế phát bóng. Hình ảnh của cậu ta làm tôi nhớ đến hình ảnh anh Vỹ từng chơi bóng trên sân. Lúc đó tôi cũng ngây ngốc ngắm nhìn. Bỗng phía sau có người đứng gần tôi. Tôi giật mình nhìn lại thì thấy gương mặt tươi cười của anh Vỹ.
- Anh cũng đến cổ vũ ạ?
Anh gật đầu:
- Ừ, đến xem đệ tử học tập đến đâu.
Anh Vỹ bước lên đưa tay choàng qua vai tôi. Tôi muốn gỡ cánh tay kia ra anh càng ôm chặt nên tôi mặc kệ. Lúc tôi nhìn ra sân bóng không biết vì sao thấy Minh lo là không kịp đỡ bóng. Quả bóng rơi mạnh xuống phần sân của lớp tôi. Toàn sân ồ lên.
Tôi cũng tiếc nuối nói thầm:
- Cậu ta sao thế nhỉ? Sao lại để bóng rơi trước mặt nhỉ?
Anh Vỹ nhướng mày:
- Ai mà không có sai lầm.
Tôi nghĩ cũng đúng nên không để tâm nữa. Về sau, tôi hồi tưởng lại mới biết nguyên nhân cậu ta lơ là.
Đến khi trận đấu bắt đầu rồi đến cao trào thì toàn sân như sôi trào. Quân có những cú đập bóng rất đẹp mắt. Nhưng mà tôi nhớ rất kĩ lối chơi của anh Vỹ, kiểu cách chơi bóng kia có phần giống, chắc hẳn cậu ta đã luyện tập cùng anh Vỹ rất lâu. Hai đội bóng theo đuổi điểm nhau rất sát. Ở bên ngoài, người xem cũng khẩn trương không ít. Ôi, tôi phát hiện thầy chủ nhiệm cũng đứng trong đám đông. Set đấu thứ nhất lớp a thắng. Cú đập bóng quyết định là của Khoa. Tôi thấy cậu ta luôn là người có khả năng cản cú đập bóng của Quân. Set đấu thứ hai đổi sân. Quyền phát bóng vẫn là của a. Trên mặt những thành viên của đội bóng lớp tôi cũng không tỏ ra căng thẳng, có lẽ bọn họ luôn nghĩ thoáng. Lần thay tôi thấy bọn họ đẩy Phong cùng Quân lên gần lưới để chắn bóng. Tôi ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi vì bọn họ phối hợp cực kì ăn ý. Cho nên set đấu thứ hai đội bóng lớp tôi liên tiếp ghi điểm. Set đấu thứ hai lớp tôi thắng. Set đấu thứ ba, cân sức nhưng lớp a thắng. Set đấu thứ tư lớp tôi thắng. Cho nên set đấu thứ năm quyết định thắng thua toàn trận. Lần này tôi đã thấy sự khẩn trương trên gương mặt của mỗi người.
Anh Vỹ bỗng nói:
- Em đoán xem ai thắng?
Tôi cau mày:
- Rất cân sức, em không rõ cho lắm. Dù sao em vẫn hy vọng lớp mình thắng.
Anh Vỹ cười khẽ:
- Em dám hét lên cổ vũ phó phong trào của em, lớp em nhất định thắng.
Tôi bĩu môi;
- Em cũng không phải có năng lực đặc biệt gì, thắng là do khả năng của bọn họ mà.
Anh Vỹ không cho là đúng:
- Đôi khi tinh thần cũng có ý nghĩa quan trọng. Em dám cùng anh đánh cược không?
- Đánh cược cái gì chứ?
- Đánh cược mỗi lần em cổ Vũ, Minh sẽ ghi thêm điểm.
Tôi lắc đầu:
- Em không đánh cược.
- Tại sao? Em sợ cậu ta thua phải không?
- Không phải. Em nghĩ là không cần thiết, thắng hay thua cũng đâu quan trọng gì đâu chỉ là giao lưu thôi mà.
Anh Vỹ thở dài:
- Em cho chỉ là giao lưu thôi sao?
Tôi khó hiểu:
- Nếu không thì còn gì nữa ạ?
- Em có nhìn thấy Quân và Khoa chiến đấu rất kịch liệt không?
Tôi nhìn vào sân bóng thì thấy quả đúng như thế. Dù bóng trên tay họ không nhiều nhưng tôi vẫn nhận ra sự hơn thua trong mắt họ.
- Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì thế ạ?
Anh Vỹ đưa tay chỉ về một góc:
- Chính là vì cô gái kia.
Tôi sửng sốt. Ô, cô gái kia không phải là Trúc Thi sao? Thì ra là một cuộc tranh đua tình cảm.
Anh Vỹ nói:
- Còn có...
- Còn có gì ạ?_tôi không để ý hỏi.
Anh nói qua loa:
- Còn có người muốn cho người mình thích biết đến điều tốt đẹp của họ.
Tôi nhìn trong đội bóng muốn nhìn xem ai là người mà anh Vỹ nói nhưng tôi không nhận ra được. Vĩnh ư? Hay Phong? Minh?
Tôi nhìn vào sân bóng bỗng thấy bóng sắp đến tay Minh thì giật mình cổ vũ:
- Minh ơi cố lên!
Không gian xung quanh tôi lặng ngắt. Anh Vỹ cười khẽ. Sau đó tôi thấy điểm số của đội bóng lớp tôi liên tục tăng và giành thắng lợi cuối cùng. Hai đội bắt tay nhau rồi rời khỏi sân. Tôi thấy Minh nhận lấy một chai nước rồi nhìn về phía tôi mỉm cười.
Tôi bị anh Vỹ nắm tay kéo đi:
- Đôi khi tinh thần cũng quyết định thắng thua. Thấy chưa, anh đã nói chỉ cần em cổ vũ cậu ta sẽ thắng.
- Làm sao anh dám chắc?
- Trực giác.
- Trực giác?
- Ừ...
Trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh nụ cười của Minh mới bước vào sân và thái độ hơi lơ là hốt hoảng của cậu ta giữa trận đấu. Rốt cuộc là tại sao?