Sau kì nghỉ tết, chúng tôi bước vào thời kỳ học tập căng thẳng. Nói căng thẳng thật ra chỉ đối với học sinh cuối cấp. Còn tôi đây vẫn còn khá ung dung. Chẳng qua tôi phải phân bổ thời gian cho việc học môn chuyên lẫn học theo chương trình. Anh Vỹ dạo này rất bận, anh phải chuẩn bị thi học sinh giỏi môn chuyên, thi cuối học kỳ, thi tốt nghiệp và thi đại học. Cho nên dạo này chúng tôi chỉ gặp nhau Vào giờ giải lao hoặc sau khi tan học.
Có một lần, anh đưa tôi về nhà mà cứ nhìn tôi mãi không chịu đi. Tôi chẳng hiểu anh nhìn gì.
- Anh nhìn gì vậy? Mặt em có vết bẩn à?
Anh Vỹ lắc đầu, nhéo mũi tôi:
- Dạo này không đưa em đi chơi, có buồn không?
Tôi chợt hiểu ra, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh không quên hay cảm thấy điều đó không quan trọng, mà là không có thời gian.
Tôi lắc đầu:
- Không đâu. Anh bận ôn bài cho nhiều kỳ thi vậy mà. Em cũng không thích đi chơi thường xuyên. Lâu lâu đi mới có cảm giác không nhàm, hì hì.
Anh chẳng nói gì nữa, cười vẫy tay chào:
- Vậy được rồi, anh về đây, hết tuần này anh thi môn chuyên xong rồi sẽ đưa em đi chơi. À, tuần sau có một ngày quan trọng.
Tôi định hỏi là ngày gì mà quan trọng? Anh đã đi mất rồi. Tôi ôm cặp vào nhà. Chào ba má rồi đi thẳng lên phòng. Chợt nhớ đến cái ngày quan trọng mà anh Vỹ nói, tôi đi qua phòng nhóc Lâm. Nó mở cở dòm tôi lom lom.
- Hai kiếm em làm gì thế?
- Cuối tuần này có ngày quan trọng gì?
Nó lẩm bẩm một hồi. Nó kéo tôi vào phòng rồi đưa tay chỉ cái lịch nằm trên tường, lật mấy tờ lịch tới một ngày.
- Đây nè, dòm đi, dòm cho kĩ vô. Đây là ngày gì hả?
Tôi nhìn một hồi mới đọc lên:
- Ngày 14 tháng 2 chứ ngày gì?
Nhóc Lâm vỗ trán tỏ vẻ hết cách:
- Trời ơi, ai mà không biết ngày 14 tháng 2 nhưng nó mang ý nghĩa gì mới được.
Tôi cười hì hì, vỗ đầu nó. Ui cha, nó cao lên nữa rồi! Sao bà chị nó cứ mãi một chiều cao như thế.
- Chị nhóc chọc nhóc thôi, sao tao lại không biết chứ? Thôi chị về phòng đây!
Nó hậm hực sờ sờ tóc bị tôi vỗ cho rối bù:
- Đã nói đừng vò đầu nữa mà, mai mốt tôi cao lên cho chị khỏi vỗ.
Tôi nhếch miệng cười, hà hà lúc đó chị đây sẽ đợi nhóc ngồi mới vỗ. Tôi tung tăng về phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm trưa cùng cả nhà.
Và mấy ngày kế tiếp, tôi nghe tụi bạn láo táo trong lớp bàn về lễ tình nhân. Năm rồi, tôi không có cảm giác nhưng năm nay ít nhiều cũng có mong đợi. Ai cũng thế, khi yêu thích một người họ luôn mong muốn có một ngày dành riêng cho tình cảm thăng hoa. Nhỏ Linh cứ kè kè đi cạnh tôi hỏi xem tôi sẽ tặng quà gì cho anh Vỹ ngoài chocolate. Tôi cứ nhe rằng cười với nhỏ và chẳng nói chữ nào. Nó tức vô cùng nhưng chẳng làm được gì. Mấy người khác cũng chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào của riêng họ.
Cái ngày mà đôi tình nhân cũng mong đợi ấy cuối cùng cũng đến. Anh Vỹ nhắc từ ngày đó cũng không nhắc lại nữa. Đôi khi tôi nghĩ anh thuận miệng nên nhắc nhở chứ thật ra chẳng có hứng thú gì với ngày này. Trước ngày Valentine một ngày, có một chuyện bất ngờ xảy ra. Anh Vỹ được người ta tặng chocolate. Chuyện này sau giờ giải lao đã bị đồn ầm cả khối mười hai và đến khối mười một, cuối cùng mới lọt vào tai tôi. Lần nào cũng thế, tôi luôn là người cuối cùng biết chuyện. Nghe nói anh Vỹ vừa đi ra khỏi thư viện thì có một cô bé tóc dài xinh đẹp đưa cho anh một hộp chocolate được trang trí rất đẹp. Cụ thể tình hình lúc đó ra sao, tôi không biết. Chỉ biết cô bé kia buồn bã cầm hộp chocolate trở về.
Nhỏ Linh cười khì khì vỗ vai khen tôi:
- Mày quản bạn trai tốt nhỉ ngay cả người ta tặng chocolate mà không thèm nhận luôn, vứt hết mặt mũi của con gái người ta.
Tôi cười mỉa:
- Mày hay nhỉ? Thế Vĩnh nhận chocolate của người con gái khác, mày có cảm nghĩ gì?
Nó cứng họng nhìn tôi trân trối. Tôi sảng khoái ưỡn ngực thẳng lưng, cầm tà áo dài lên rồi thả xuống, bước đi một nước. Nhỏ Linh chạy theo phía sau:
- Ê, ê miệng lưỡi mày trở nên méo mó như vậy từ bao giờ hả? Tao nhớ lúc mới vào trường mày hiền như con hến, còn không buồn mở miệng. Chắc chắn anh Vỹ dạy hư mày rồi.
Tôi đùa, giả vờ nói chuyện lịch sự:
- Tùy cậu muốn nghĩ sao cũng được hết, tớ đang cảnh báo cho cậu biết, bạn trai của cậu đang rất đào hoa, há há.
Nó bĩu môi:
- Dẹp đi! Tao mà thấy đứa nào bén mảng đến bẻ cổ đứa đó.
Nó trợn mắt nhìn tôi, cứ hệt như con nhỏ bén mảng tới cạnh Vĩnh là tôi vậy. Mà ngày nào chúng tôi chẳng nói đùa cùng nhau. Nguy rồi! Nó bẻ tay rôm rốp giống như Linh tỷ trong lời đồn. Tôi rụt cổ lại không nói nữa. Tình yêu thật đáng sợ.
- Ngày nào tao cũng lãng vãng cạnh hai đứa mày, mày không đưa tao vào diện tình nghi đấy chứ?_tôi hỏi
Nó cười mỉa một cái dòm tôi:
- Á à thì ra mi cũng có ý đồ hả, tỷ đây sẽ dạy cho mi một bài học nhớ đời.
Vậy là nó rượt tôi suốt đoạn đường tới căn-tin. Tới căn-tin tôi mới nhận ra những ai quen biết anh Vỹ và tôi đều nhìn tôi chằm chằm. Có người cười tủm tỉm, có người nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi run run đi tới đám Quân và Thi. Quân cười kéo ghế cho tôi:
- Mời mỹ nữ, đại thắng lần hai!
Tôi hỏi:
- Cái gì mà thắng lần hai?
Quyên gõ gõ ngón tay trên bàn:
- Bạn Chi không cần ra tay mà đã đuổi mất một đóa hoa của anh Vỹ, đáng ăn mừng.
Tôi hiểu ra nhưng không nói gì nữa. Tôi mua một hộp sữa tươi uống rồi ngồi yên ở đó nghe tụi nó tám chuyện. Lúc anh Vỹ cùng anh Trí đi tới mọi người lại tập trung nhìn anh Vỹ. Anh Trí cười hì hì ngồi xuống cạnh tôi.
- Yên Chi, em nghe tin gì chưa?
Tôi ra sức hút sữa rồi lắc đầu:
- Không nghe.
- Sao thế? So hot mà!
- Nóng với chả nực, em không quan tâm.
Tôi không biết vì sao? Nhưng tôi chẳng muốn nghe, cảm giác cứ như bị xâm phạm lãnh thổ vậy. Tại sao biết người ta có bạn gái mà còn đến tặng chocolate? Đây rõ ràng là khiêu khích quyền uy cô bạn gái chính thức đây mà.
Anh Vỹ cất giọng lạnh lùng:
- Biến! Chỗ này cho mày ngồi hả?
Tôi đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện, tôi ngồi giữa Quân và anh Trí. Anh Trí cười hì hì:
- Đây anh ngồi đi, em đi ngồi cạnh bạn gái em đây._nói rồi anh Trí chạy qua ngồi cạnh Thoảng ở bàn bên cạnh.
Anh Vỹ cắm cái ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy rồi tiếp tục công cuộc uống sữa.
Nhỏ Linh há miệng nói:
- Ê, mày mới dứt một hộp, bây giờ lại uống nữa hả, định làm cô bé mập mạp à?
- Kệ tao!_tôi đáp gọn lỏn.
Anh Vỹ cười hỏi:
- Buồn?
- Có gì đâu mà buồn?_tôi lắc đầu.
Anh Vỹ nhíu mày sau đó đưa bọc snack cho tôi, tôi lắc đầu chỉ ngậm chặt ống hút.
- Thế sao em không ăn mà chỉ uống?
- Em không đói.
Nhỏ Linh mở miệng:
- Xạo mày, tao thấy mỗi lần mày có tâm sự là mày chỉ uống chứ có ăn đâu.
Tôi sực tỉnh, anh Vỹ đưa đồ ăn cho tôi là muốn thử xem tôi có buồn bã hay không. Tôi có thói quen nếu đang có tâm sự hoặc suy nghĩ cái gì, tôi đều kiếm gì đó để uống, cứ hút hút nước rồi suy nghĩ. Lúc này tôi đang suy nghĩ thật.
Anh Vỹ thở dài:
- Em đang suy nghĩ cái gì?
Tôi nhăn mặt:
- Em đang nghĩ tại sao không có ai tặng chocolate cho em?
Cả bàn im lặng. Anh Vỹ lặng thinh. Sau đó, Vĩnh cùng anh Trí bật cười ha hả. Quân cũng cười theo. Và cuối cùng cả đám cười rộ lên. Anh Vỹ vẫn bình tĩnh như không.
- Ôi trời, thì ra bé Chi định so tài đào hoa với bạn trai em đấy à?_anh Trí chọc ghẹo.
- Chứ còn sao nữa, nhưng mà Chi đừng so cho mệt, hoa đào anh Vỹ nhiều lắm. Chắc chắn mấy cái thầm lặng đã bị anh Vỹ thủ tiêu rồi._Quân nói theo.
Tôi gật gù, chớp mắt nhìn anh Vỹ:
- Thật thế à?
Anh Vỹ sờ mũi:
- Ờ, cũng tàm tạm.
Tôi hết nói nổi. Thì ra tin đồn chỉ có một người nhưng thật ra là có rất nhiều nhưng bị ém lại. Quá đáng!
Tôi nói thì nói vậy thôi chứ chẳng để tâm. Sau giờ giải lao, tôi cùng anh Vỹ về lớp. Mới đi tới nửa sân trường mà có một cô bé chạy tới tặng anh một hộp chocolate trước mặt tôi. Tôi cùng anh Vỹ nhìn mặt nhau dở cười dở mếu. Đây là khiêu khích trắng trợn. Tôi lắc đầu đi thẳng. Anh Vỹ ở lại nói vài câu gì đó với cô bé kia mới đuổi theo tôi. Anh kéo tay tôi:
- Đi gì mà nhanh thế? Giận thật hả? Bọn họ chỉ đùa thôi.
Tôi xua tay:
- Em không giận thật đấy. Em chỉ không hiểu sao cô bé kia nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ ghê!
Anh Vỹ buồn cười nhìn tôi:
- Lạ chỗ nào?
Tôi đứng lại giả vờ nhìn anh:
- Thì thế này nè._tôi đảo mắt khắp người anh
Tôi nói:
- Ý cô bé đó giống như “Tưởng thế nào, thì ra tầm thường như vậy.”
Anh Vỹ cuối cùng không nhịn được nữa phì cười thành tiếng. Anh nắm tay tôi kéo về lớp:
- Mệt em vậy mà cũng suy diễn ra ý nghĩ của người khác.
- Em nói thật mà, con gái rất nhạy cảm. Em hiểu ánh mắt đó mà.
- Vớ vẩn!
- Thật mà.
Tôi và anh cứ tranh luận mãi cho tới khi vào lớp.
Và ngày hôm sau, trong học bàn của tôi có một cành hoa hồng. Vâng! Tôi ước chocolate nhưng nó lại thành cành hoa hồng đỏ thắm. Tôi choáng váng! Cả đám bạn thì gật gà gật gù.
Nhỏ Quyên nói:
- Được đấy Chi! Mày vùng lên so tài cùng anh Vỹ được rồi đấy.
Tôi còn chưa kịp giấu cành hoa hồng đi thì đã nghe cái miệng oang oang của Phong rồi.
- A, bạn Chi có người yêu thầm.
Tôi vỗ trán. Thôi xong! Anh Vỹ mà biết chắc giận xanh mặt luôn. Cơ mà ai là người tặng tôi nhỉ? Dĩ nhiên cái tin này chẳng bao lâu đã đến tai anh Vỹ. Tuy vậy, tôi chẳng nhận thấy phản ứng khác lạ nào của anh cả. Cứ giống như người được yêu thầm là một người xa lạ chẳng liên can gì anh hết. Tan học, anh vẫn bình tĩnh đưa tôi về nhà. Trước khi về, anh chỉ nhắc rằng tối nay sẽ chở tôi đi chơi.
Tôi cào cào tóc suy nghĩ. Anh Vỹ không giận thật hay là giận quá hóa câm lặng. Tôi vẫn cho là vế sau. Coi như tôi tự an ủi mình, có người quan tâm.
Dĩ nhiên trước khi đi chơi, buổi chiều ấy tôi phải cùng nhỏ Linh đi mua chocolate để tặng bạn trai. Tôi còn phải về chuẩn bị gói lại cái hộp hạc giấy mà tôi xếp mỗi ngày. Đáng lẽ tôi muốn tặng lâu rồi nhưng xem như dịp này cũng thích hợp.
Tối, tôi cùng anh Vỹ ra ngoài. Anh vẫn cười nói cùng tôi như thường, tôi không biết phải vui hay buồn nữa. Tôi cùng anh đi dạo một quãng đường dài, anh chở tôi lên hóng mát trên chiếc cầu cao. Ở đây có thể quan sát những ánh đèn lung linh trên cầu, có thể thấy mặt sông lấp lánh, có thể thấy thành phố hai bên bờ sông rực rỡ trong đêm. Đúng là cảnh đẹp tuyệt.
Có những đôi tình nhân khác cũng lên đây để ngắm cảnh. Trong tay các cô gái đều có những bó hoa hay nhành hoa hồng đỏ thắm. Có một bé gái xách giỏ đến bên cạnh chúng tôi mời mua hoa hồng. Lời nói ngọt ngào của cô bé khiến bất cứ ai cũng muốn mua hoa. Vậy mà anh Vỹ từ chối. Tôi cũng chẳng quan tâm.
Anh Vỹ nói:
- Bạn gái anh không thích hoa hồng, Cảm ơn em!
Tôi nói không thích hoa hồng khi nào chứ? Nhưng mà đúng là tôi không thích hoa hồng. Ai cũng bảo con gái thích được tặng hoa hồng nhưng tôi luôn đi ngược lại. Anh Vỹ sao mà biết tôi không thích hoa hồng. Về sau, tôi nhận ra anh không muốn tặng thứ hoa mà người khác tặng tôi. Thật là không còn gì để nói. Cô bé kia tiu nghỉu đi mất. Hình như tôi nghe cô bé lầu bầu “keo kiệt!”. Tôi cùng anh Vỹ nhìn nhau, dở khóc dở cười. Anh Vỹ lại bị mang tiếng là “keo kiệt” chắc là mang một bụng tức luôn.
Trong lòng tôi vẫn rối rắm. Anh Vỹ tại sao không tặng hoa cho tôi? Tôi không ham tặng hoa đâu, thật đấy. Nhưng mà là con gái nếu thấy người khác được tặng mà bản thân không được tặng vẫn sẽ buồn đúng không. Ài…con gái là khó hiểu vậy đó. Tôi lại không thể không tặng gì cho anh. Tôi lấy hộp hạc giấy và chocolate đã chuẩn bị sẵn trong túi xách ra tặng cho anh. Anh Vỹ nhìn hộp quà và chocolate trên tay tôi có vẻ ngạc nhiên. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hòa lẫn đèn màu rực rỡ, ánh mắt anh sáng lấp lánh. Anh nhận quà cười tủm tỉm.
- Muốn anh tặng hoa không?_anh hỏi
Trong lòng tôi thầm khinh bỉ. Có ai tặng hoa cho bạn gái còn hỏi bạn gái có muốn nhận hoa không. Có lẽ anh Vỹ là người duy nhất rồi, hơn nữa chắc là thuộc dạng quý hiếm nữa đấy.
- Không cần đâu. Em không thích hoa hồng._tôi nửa thật nửa giả nói.
Nửa thật là tôi đúng là không thích hoa hồng, nửa giả là tôi cũng muốn được tặng hoa.
Chắc nụ cười tôi có phần méo mó. Anh Vỹ bật cười véo gò má tôi.
- Nhìn em này, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, mặt mày càng vặn vẹo hơn. Anh Vỹ kéo tôi tới trước mặt cười nhẹ.
- Để anh tặng cái này cho em.
Tôi định hỏi tặng cái gì thì anh đã đặt một nụ hôn lên trán tôi. Thật ra lúc này tôi đang cảm thấy lâng lâng, hình như tâm hồn cũng có hơi bay bổng. Tôi bảo này “tim ơi đừng đập nhanh quá!”.
- Anh ơi ký nhận giùm em!
Tôi ngạc nhiên nhìn một cô gái trẻ đi đến cạnh anh Vỹ. Anh gật đầu ký nhận. Đợi tôi lấy lại bình tĩnh cô gái đã chạy xe đi xa rồi. Anh Vỹ cầm một giỏ hoa đến trước mặt tôi.
- Anh biết em không thích hoa nhưng cái này không phải hoa là tình yêu của anh, em phải nhận.
Tôi nhìn chằm chằm giỏ hoa lan hồ điệp tím trắng kia mà dở khóc dở cười. Tuy vậy, tôi cảm động đến suýt chút là khóc luôn. Tôi bĩu môi:
- Tình yêu của anh chỉ bằng tầm này thôi á?
Anh Vỹ sững sờ, biểu cảm đó chính là dở cười dở mếu nhìn tôi. Ánh tỏ vẻ bực véo mũi tôi:
- À, đây là được voi đòi tiên phải không? Trả đây, anh tặng cho người khác. Bọn họ chắc sẽ vui chết mất.
Tôi cười khúc khích, ôm chặt giỏ hoa:
- Mới không trả đâu. Em đâu bị hỏng não.
Chúng tôi nắm tay đi dạo khắp nơi, đến khu vực bờ sông ngắm cảnh đêm, đến công viên trò chơi. Chúng tôi bắt gặp những đôi tình nhân ngồi bên nhau đàn hát, ở những góc khuất ít ai để ý sẽ bắt gặp những đôi tình nhân đang hôn nhau. Vấn đề này tế nhị nên tôi nhìn một cái là cụp mắt đi thẳng. Lúc ấy, anh Vỹ cười tủm tỉm đi phía sau.
Tối muộn, anh Vỹ đưa tôi về. Đêm lễ tình nhân đầu tiên của tôi trôi qua như vậy. Vừa buồn cười vừa ấm áp. Dĩ nhiên đó là cách nhìn của tôi thôi. Người ngoài dĩ nhiên có cách nhìn khác rồi. Giống như nhỏ Linh chẳng hạn. Nó hỏi tôi đêm lễ tình nhân anh Vỹ có tặng hoa hồng cho mày không? Tôi lắc đầu. Nó thở dài, nhìn tôi bằng cặp mắt thương hại. Da đầu tôi tê rần. Và cứ thế, tôi còn chưa giải thích thì cái tin Đạt Vỹ không tặng hoa hồng cho Yên Chi trong đêm lễ tình lại đi xa ngàn dặm. Cho nên sau khi Anh Vỹ cùng tôi gặp nhau. Mặt anh vô cùng tối. Phải nói là cực kỳ âm u như sương mù Đà Lạt. Tôi ôm bụng cười. Anh Vỹ nhìn tôi nghiền ngẫm rồi nói.
- Yên Chi, thì ra em cũng tặng tình yêu của em cho anh.
Tôi cứng đờ. Sao anh lại nói thế?
- Gì chứ?
- Không đúng hả? Hạc giấy kia ngày nào em cũng xếp mà. Anh thấy trong đó có rất nhiều câu, trong đó có một câu thế này “I love my prince!”.
Tôi á khẩu mà không nói được gì. Thật ra lúc đó tôi đang có tâm trạng vui nên viết một câu như vậy thôi. Mấy lần sau cũng không viết nữa. Không phải anh mở ra từng con hạc giấy tôi xếp đấy chứ? Mặt tôi nóng bừng. Anh rõ ràng ám chỉ tôi đang tỏ tình.
- Chuyện đó…à em viết vu vơ thôi.
Anh đưa hai tay bẹo hai gò má tôi:
- Ôi, da mặt em vừa mềm vừa mỏng. Nhìn xem chỉ là tỏ tình thôi mà, anh không cười đâu.
Tôi giận, kéo tay anh ra:
- Anh…em đâu có tỏ tình chứ.
- Vậy à? Vậy em nói xem từ “prince” ấy là ai vậy?
- Là trong truyện cổ tích ấy.
- Ồ, hóa ra thế. Anh nói cho em nghe một câu nhé!
Tôi tò mò:
- Câu gì thế?
Anh cười, nắm tay tôi đi trên sân trường. Trong gió mang theo vẻ ấm áp của mùa xuân.
- I love my princess!
Thì ra mỗi người đều có một “truyện cổ tích” của riêng mình. Tôi cũng thế. Trong “truyện cổ tích” ấy, tôi và anh là nhân vật chính. Thì ra tôi luôn có một ước mơ nhỏ nhoi là tìm thấy một hoàng tử trong cuộc đời mình. Tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Tôi luôn nghĩ sẽ chẳng có một mối tình nào đẹp như trong truyện cổ tích cả. Nhưng mà tình yêu của tôi nó không quá gian truân như trong truyện cổ tích. Công chúa và hoàng tử phải trải qua thật nhiều thử thách mới đến được với nhau. Tôi và anh thì không như thế. Nhưng hình như nói như vậy hơi sớm. Thôi đi, mặc kệ thế nào chuyện tìm kiếm hoàng tử của tôi cũng có kết quả rồi đấy.
Sau kì nghỉ tết, chúng tôi bước vào thời kỳ học tập căng thẳng. Nói căng thẳng thật ra chỉ đối với học sinh cuối cấp. Còn tôi đây vẫn còn khá ung dung. Chẳng qua tôi phải phân bổ thời gian cho việc học môn chuyên lẫn học theo chương trình. Anh Vỹ dạo này rất bận, anh phải chuẩn bị thi học sinh giỏi môn chuyên, thi cuối học kỳ, thi tốt nghiệp và thi đại học. Cho nên dạo này chúng tôi chỉ gặp nhau Vào giờ giải lao hoặc sau khi tan học.
Có một lần, anh đưa tôi về nhà mà cứ nhìn tôi mãi không chịu đi. Tôi chẳng hiểu anh nhìn gì.
- Anh nhìn gì vậy? Mặt em có vết bẩn à?
Anh Vỹ lắc đầu, nhéo mũi tôi:
- Dạo này không đưa em đi chơi, có buồn không?
Tôi chợt hiểu ra, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh không quên hay cảm thấy điều đó không quan trọng, mà là không có thời gian.
Tôi lắc đầu:
- Không đâu. Anh bận ôn bài cho nhiều kỳ thi vậy mà. Em cũng không thích đi chơi thường xuyên. Lâu lâu đi mới có cảm giác không nhàm, hì hì.
Anh chẳng nói gì nữa, cười vẫy tay chào:
- Vậy được rồi, anh về đây, hết tuần này anh thi môn chuyên xong rồi sẽ đưa em đi chơi. À, tuần sau có một ngày quan trọng.
Tôi định hỏi là ngày gì mà quan trọng? Anh đã đi mất rồi. Tôi ôm cặp vào nhà. Chào ba má rồi đi thẳng lên phòng. Chợt nhớ đến cái ngày quan trọng mà anh Vỹ nói, tôi đi qua phòng nhóc Lâm. Nó mở cở dòm tôi lom lom.
- Hai kiếm em làm gì thế?
- Cuối tuần này có ngày quan trọng gì?
Nó lẩm bẩm một hồi. Nó kéo tôi vào phòng rồi đưa tay chỉ cái lịch nằm trên tường, lật mấy tờ lịch tới một ngày.
- Đây nè, dòm đi, dòm cho kĩ vô. Đây là ngày gì hả?
Tôi nhìn một hồi mới đọc lên:
- Ngày tháng chứ ngày gì?
Nhóc Lâm vỗ trán tỏ vẻ hết cách:
- Trời ơi, ai mà không biết ngày tháng nhưng nó mang ý nghĩa gì mới được.
Tôi cười hì hì, vỗ đầu nó. Ui cha, nó cao lên nữa rồi! Sao bà chị nó cứ mãi một chiều cao như thế.
- Chị nhóc chọc nhóc thôi, sao tao lại không biết chứ? Thôi chị về phòng đây!
Nó hậm hực sờ sờ tóc bị tôi vỗ cho rối bù:
- Đã nói đừng vò đầu nữa mà, mai mốt tôi cao lên cho chị khỏi vỗ.
Tôi nhếch miệng cười, hà hà lúc đó chị đây sẽ đợi nhóc ngồi mới vỗ. Tôi tung tăng về phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm trưa cùng cả nhà.
Và mấy ngày kế tiếp, tôi nghe tụi bạn láo táo trong lớp bàn về lễ tình nhân. Năm rồi, tôi không có cảm giác nhưng năm nay ít nhiều cũng có mong đợi. Ai cũng thế, khi yêu thích một người họ luôn mong muốn có một ngày dành riêng cho tình cảm thăng hoa. Nhỏ Linh cứ kè kè đi cạnh tôi hỏi xem tôi sẽ tặng quà gì cho anh Vỹ ngoài chocolate. Tôi cứ nhe rằng cười với nhỏ và chẳng nói chữ nào. Nó tức vô cùng nhưng chẳng làm được gì. Mấy người khác cũng chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào của riêng họ.
Cái ngày mà đôi tình nhân cũng mong đợi ấy cuối cùng cũng đến. Anh Vỹ nhắc từ ngày đó cũng không nhắc lại nữa. Đôi khi tôi nghĩ anh thuận miệng nên nhắc nhở chứ thật ra chẳng có hứng thú gì với ngày này. Trước ngày Valentine một ngày, có một chuyện bất ngờ xảy ra. Anh Vỹ được người ta tặng chocolate. Chuyện này sau giờ giải lao đã bị đồn ầm cả khối mười hai và đến khối mười một, cuối cùng mới lọt vào tai tôi. Lần nào cũng thế, tôi luôn là người cuối cùng biết chuyện. Nghe nói anh Vỹ vừa đi ra khỏi thư viện thì có một cô bé tóc dài xinh đẹp đưa cho anh một hộp chocolate được trang trí rất đẹp. Cụ thể tình hình lúc đó ra sao, tôi không biết. Chỉ biết cô bé kia buồn bã cầm hộp chocolate trở về.
Nhỏ Linh cười khì khì vỗ vai khen tôi:
- Mày quản bạn trai tốt nhỉ ngay cả người ta tặng chocolate mà không thèm nhận luôn, vứt hết mặt mũi của con gái người ta.
Tôi cười mỉa:
- Mày hay nhỉ? Thế Vĩnh nhận chocolate của người con gái khác, mày có cảm nghĩ gì?
Nó cứng họng nhìn tôi trân trối. Tôi sảng khoái ưỡn ngực thẳng lưng, cầm tà áo dài lên rồi thả xuống, bước đi một nước. Nhỏ Linh chạy theo phía sau:
- Ê, ê miệng lưỡi mày trở nên méo mó như vậy từ bao giờ hả? Tao nhớ lúc mới vào trường mày hiền như con hến, còn không buồn mở miệng. Chắc chắn anh Vỹ dạy hư mày rồi.
Tôi đùa, giả vờ nói chuyện lịch sự:
- Tùy cậu muốn nghĩ sao cũng được hết, tớ đang cảnh báo cho cậu biết, bạn trai của cậu đang rất đào hoa, há há.
Nó bĩu môi:
- Dẹp đi! Tao mà thấy đứa nào bén mảng đến bẻ cổ đứa đó.
Nó trợn mắt nhìn tôi, cứ hệt như con nhỏ bén mảng tới cạnh Vĩnh là tôi vậy. Mà ngày nào chúng tôi chẳng nói đùa cùng nhau. Nguy rồi! Nó bẻ tay rôm rốp giống như Linh tỷ trong lời đồn. Tôi rụt cổ lại không nói nữa. Tình yêu thật đáng sợ.
- Ngày nào tao cũng lãng vãng cạnh hai đứa mày, mày không đưa tao vào diện tình nghi đấy chứ?_tôi hỏi
Nó cười mỉa một cái dòm tôi:
- Á à thì ra mi cũng có ý đồ hả, tỷ đây sẽ dạy cho mi một bài học nhớ đời.
Vậy là nó rượt tôi suốt đoạn đường tới căn-tin. Tới căn-tin tôi mới nhận ra những ai quen biết anh Vỹ và tôi đều nhìn tôi chằm chằm. Có người cười tủm tỉm, có người nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi run run đi tới đám Quân và Thi. Quân cười kéo ghế cho tôi:
- Mời mỹ nữ, đại thắng lần hai!
Tôi hỏi:
- Cái gì mà thắng lần hai?
Quyên gõ gõ ngón tay trên bàn:
- Bạn Chi không cần ra tay mà đã đuổi mất một đóa hoa của anh Vỹ, đáng ăn mừng.
Tôi hiểu ra nhưng không nói gì nữa. Tôi mua một hộp sữa tươi uống rồi ngồi yên ở đó nghe tụi nó tám chuyện. Lúc anh Vỹ cùng anh Trí đi tới mọi người lại tập trung nhìn anh Vỹ. Anh Trí cười hì hì ngồi xuống cạnh tôi.
- Yên Chi, em nghe tin gì chưa?
Tôi ra sức hút sữa rồi lắc đầu:
- Không nghe.
- Sao thế? So hot mà!
- Nóng với chả nực, em không quan tâm.
Tôi không biết vì sao? Nhưng tôi chẳng muốn nghe, cảm giác cứ như bị xâm phạm lãnh thổ vậy. Tại sao biết người ta có bạn gái mà còn đến tặng chocolate? Đây rõ ràng là khiêu khích quyền uy cô bạn gái chính thức đây mà.
Anh Vỹ cất giọng lạnh lùng:
- Biến! Chỗ này cho mày ngồi hả?
Tôi đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện, tôi ngồi giữa Quân và anh Trí. Anh Trí cười hì hì:
- Đây anh ngồi đi, em đi ngồi cạnh bạn gái em đây._nói rồi anh Trí chạy qua ngồi cạnh Thoảng ở bàn bên cạnh.
Anh Vỹ cắm cái ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy rồi tiếp tục công cuộc uống sữa.
Nhỏ Linh há miệng nói:
- Ê, mày mới dứt một hộp, bây giờ lại uống nữa hả, định làm cô bé mập mạp à?
- Kệ tao!_tôi đáp gọn lỏn.
Anh Vỹ cười hỏi:
- Buồn?
- Có gì đâu mà buồn?_tôi lắc đầu.
Anh Vỹ nhíu mày sau đó đưa bọc snack cho tôi, tôi lắc đầu chỉ ngậm chặt ống hút.
- Thế sao em không ăn mà chỉ uống?
- Em không đói.
Nhỏ Linh mở miệng:
- Xạo mày, tao thấy mỗi lần mày có tâm sự là mày chỉ uống chứ có ăn đâu.
Tôi sực tỉnh, anh Vỹ đưa đồ ăn cho tôi là muốn thử xem tôi có buồn bã hay không. Tôi có thói quen nếu đang có tâm sự hoặc suy nghĩ cái gì, tôi đều kiếm gì đó để uống, cứ hút hút nước rồi suy nghĩ. Lúc này tôi đang suy nghĩ thật.
Anh Vỹ thở dài:
- Em đang suy nghĩ cái gì?
Tôi nhăn mặt:
- Em đang nghĩ tại sao không có ai tặng chocolate cho em?
Cả bàn im lặng. Anh Vỹ lặng thinh. Sau đó, Vĩnh cùng anh Trí bật cười ha hả. Quân cũng cười theo. Và cuối cùng cả đám cười rộ lên. Anh Vỹ vẫn bình tĩnh như không.
- Ôi trời, thì ra bé Chi định so tài đào hoa với bạn trai em đấy à?_anh Trí chọc ghẹo.
- Chứ còn sao nữa, nhưng mà Chi đừng so cho mệt, hoa đào anh Vỹ nhiều lắm. Chắc chắn mấy cái thầm lặng đã bị anh Vỹ thủ tiêu rồi._Quân nói theo.
Tôi gật gù, chớp mắt nhìn anh Vỹ:
- Thật thế à?
Anh Vỹ sờ mũi:
- Ờ, cũng tàm tạm.
Tôi hết nói nổi. Thì ra tin đồn chỉ có một người nhưng thật ra là có rất nhiều nhưng bị ém lại. Quá đáng!
Tôi nói thì nói vậy thôi chứ chẳng để tâm. Sau giờ giải lao, tôi cùng anh Vỹ về lớp. Mới đi tới nửa sân trường mà có một cô bé chạy tới tặng anh một hộp chocolate trước mặt tôi. Tôi cùng anh Vỹ nhìn mặt nhau dở cười dở mếu. Đây là khiêu khích trắng trợn. Tôi lắc đầu đi thẳng. Anh Vỹ ở lại nói vài câu gì đó với cô bé kia mới đuổi theo tôi. Anh kéo tay tôi:
- Đi gì mà nhanh thế? Giận thật hả? Bọn họ chỉ đùa thôi.
Tôi xua tay:
- Em không giận thật đấy. Em chỉ không hiểu sao cô bé kia nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ ghê!
Anh Vỹ buồn cười nhìn tôi:
- Lạ chỗ nào?
Tôi đứng lại giả vờ nhìn anh:
- Thì thế này nè._tôi đảo mắt khắp người anh
Tôi nói:
- Ý cô bé đó giống như “Tưởng thế nào, thì ra tầm thường như vậy.”
Anh Vỹ cuối cùng không nhịn được nữa phì cười thành tiếng. Anh nắm tay tôi kéo về lớp:
- Mệt em vậy mà cũng suy diễn ra ý nghĩ của người khác.
- Em nói thật mà, con gái rất nhạy cảm. Em hiểu ánh mắt đó mà.
- Vớ vẩn!
- Thật mà.
Tôi và anh cứ tranh luận mãi cho tới khi vào lớp.
Và ngày hôm sau, trong học bàn của tôi có một cành hoa hồng. Vâng! Tôi ước chocolate nhưng nó lại thành cành hoa hồng đỏ thắm. Tôi choáng váng! Cả đám bạn thì gật gà gật gù.
Nhỏ Quyên nói:
- Được đấy Chi! Mày vùng lên so tài cùng anh Vỹ được rồi đấy.
Tôi còn chưa kịp giấu cành hoa hồng đi thì đã nghe cái miệng oang oang của Phong rồi.
- A, bạn Chi có người yêu thầm.
Tôi vỗ trán. Thôi xong! Anh Vỹ mà biết chắc giận xanh mặt luôn. Cơ mà ai là người tặng tôi nhỉ? Dĩ nhiên cái tin này chẳng bao lâu đã đến tai anh Vỹ. Tuy vậy, tôi chẳng nhận thấy phản ứng khác lạ nào của anh cả. Cứ giống như người được yêu thầm là một người xa lạ chẳng liên can gì anh hết. Tan học, anh vẫn bình tĩnh đưa tôi về nhà. Trước khi về, anh chỉ nhắc rằng tối nay sẽ chở tôi đi chơi.
Tôi cào cào tóc suy nghĩ. Anh Vỹ không giận thật hay là giận quá hóa câm lặng. Tôi vẫn cho là vế sau. Coi như tôi tự an ủi mình, có người quan tâm.
Dĩ nhiên trước khi đi chơi, buổi chiều ấy tôi phải cùng nhỏ Linh đi mua chocolate để tặng bạn trai. Tôi còn phải về chuẩn bị gói lại cái hộp hạc giấy mà tôi xếp mỗi ngày. Đáng lẽ tôi muốn tặng lâu rồi nhưng xem như dịp này cũng thích hợp.
Tối, tôi cùng anh Vỹ ra ngoài. Anh vẫn cười nói cùng tôi như thường, tôi không biết phải vui hay buồn nữa. Tôi cùng anh đi dạo một quãng đường dài, anh chở tôi lên hóng mát trên chiếc cầu cao. Ở đây có thể quan sát những ánh đèn lung linh trên cầu, có thể thấy mặt sông lấp lánh, có thể thấy thành phố hai bên bờ sông rực rỡ trong đêm. Đúng là cảnh đẹp tuyệt.
Có những đôi tình nhân khác cũng lên đây để ngắm cảnh. Trong tay các cô gái đều có những bó hoa hay nhành hoa hồng đỏ thắm. Có một bé gái xách giỏ đến bên cạnh chúng tôi mời mua hoa hồng. Lời nói ngọt ngào của cô bé khiến bất cứ ai cũng muốn mua hoa. Vậy mà anh Vỹ từ chối. Tôi cũng chẳng quan tâm.
Anh Vỹ nói:
- Bạn gái anh không thích hoa hồng, Cảm ơn em!
Tôi nói không thích hoa hồng khi nào chứ? Nhưng mà đúng là tôi không thích hoa hồng. Ai cũng bảo con gái thích được tặng hoa hồng nhưng tôi luôn đi ngược lại. Anh Vỹ sao mà biết tôi không thích hoa hồng. Về sau, tôi nhận ra anh không muốn tặng thứ hoa mà người khác tặng tôi. Thật là không còn gì để nói. Cô bé kia tiu nghỉu đi mất. Hình như tôi nghe cô bé lầu bầu “keo kiệt!”. Tôi cùng anh Vỹ nhìn nhau, dở khóc dở cười. Anh Vỹ lại bị mang tiếng là “keo kiệt” chắc là mang một bụng tức luôn.
Trong lòng tôi vẫn rối rắm. Anh Vỹ tại sao không tặng hoa cho tôi? Tôi không ham tặng hoa đâu, thật đấy. Nhưng mà là con gái nếu thấy người khác được tặng mà bản thân không được tặng vẫn sẽ buồn đúng không. Ài…con gái là khó hiểu vậy đó. Tôi lại không thể không tặng gì cho anh. Tôi lấy hộp hạc giấy và chocolate đã chuẩn bị sẵn trong túi xách ra tặng cho anh. Anh Vỹ nhìn hộp quà và chocolate trên tay tôi có vẻ ngạc nhiên. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hòa lẫn đèn màu rực rỡ, ánh mắt anh sáng lấp lánh. Anh nhận quà cười tủm tỉm.
- Muốn anh tặng hoa không?_anh hỏi
Trong lòng tôi thầm khinh bỉ. Có ai tặng hoa cho bạn gái còn hỏi bạn gái có muốn nhận hoa không. Có lẽ anh Vỹ là người duy nhất rồi, hơn nữa chắc là thuộc dạng quý hiếm nữa đấy.
- Không cần đâu. Em không thích hoa hồng._tôi nửa thật nửa giả nói.
Nửa thật là tôi đúng là không thích hoa hồng, nửa giả là tôi cũng muốn được tặng hoa.
Chắc nụ cười tôi có phần méo mó. Anh Vỹ bật cười véo gò má tôi.
- Nhìn em này, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, mặt mày càng vặn vẹo hơn. Anh Vỹ kéo tôi tới trước mặt cười nhẹ.
- Để anh tặng cái này cho em.
Tôi định hỏi tặng cái gì thì anh đã đặt một nụ hôn lên trán tôi. Thật ra lúc này tôi đang cảm thấy lâng lâng, hình như tâm hồn cũng có hơi bay bổng. Tôi bảo này “tim ơi đừng đập nhanh quá!”.
- Anh ơi ký nhận giùm em!
Tôi ngạc nhiên nhìn một cô gái trẻ đi đến cạnh anh Vỹ. Anh gật đầu ký nhận. Đợi tôi lấy lại bình tĩnh cô gái đã chạy xe đi xa rồi. Anh Vỹ cầm một giỏ hoa đến trước mặt tôi.
- Anh biết em không thích hoa nhưng cái này không phải hoa là tình yêu của anh, em phải nhận.
Tôi nhìn chằm chằm giỏ hoa lan hồ điệp tím trắng kia mà dở khóc dở cười. Tuy vậy, tôi cảm động đến suýt chút là khóc luôn. Tôi bĩu môi:
- Tình yêu của anh chỉ bằng tầm này thôi á?
Anh Vỹ sững sờ, biểu cảm đó chính là dở cười dở mếu nhìn tôi. Ánh tỏ vẻ bực véo mũi tôi:
- À, đây là được voi đòi tiên phải không? Trả đây, anh tặng cho người khác. Bọn họ chắc sẽ vui chết mất.
Tôi cười khúc khích, ôm chặt giỏ hoa:
- Mới không trả đâu. Em đâu bị hỏng não.
Chúng tôi nắm tay đi dạo khắp nơi, đến khu vực bờ sông ngắm cảnh đêm, đến công viên trò chơi. Chúng tôi bắt gặp những đôi tình nhân ngồi bên nhau đàn hát, ở những góc khuất ít ai để ý sẽ bắt gặp những đôi tình nhân đang hôn nhau. Vấn đề này tế nhị nên tôi nhìn một cái là cụp mắt đi thẳng. Lúc ấy, anh Vỹ cười tủm tỉm đi phía sau.
Tối muộn, anh Vỹ đưa tôi về. Đêm lễ tình nhân đầu tiên của tôi trôi qua như vậy. Vừa buồn cười vừa ấm áp. Dĩ nhiên đó là cách nhìn của tôi thôi. Người ngoài dĩ nhiên có cách nhìn khác rồi. Giống như nhỏ Linh chẳng hạn. Nó hỏi tôi đêm lễ tình nhân anh Vỹ có tặng hoa hồng cho mày không? Tôi lắc đầu. Nó thở dài, nhìn tôi bằng cặp mắt thương hại. Da đầu tôi tê rần. Và cứ thế, tôi còn chưa giải thích thì cái tin Đạt Vỹ không tặng hoa hồng cho Yên Chi trong đêm lễ tình lại đi xa ngàn dặm. Cho nên sau khi Anh Vỹ cùng tôi gặp nhau. Mặt anh vô cùng tối. Phải nói là cực kỳ âm u như sương mù Đà Lạt. Tôi ôm bụng cười. Anh Vỹ nhìn tôi nghiền ngẫm rồi nói.
- Yên Chi, thì ra em cũng tặng tình yêu của em cho anh.
Tôi cứng đờ. Sao anh lại nói thế?
- Gì chứ?
- Không đúng hả? Hạc giấy kia ngày nào em cũng xếp mà. Anh thấy trong đó có rất nhiều câu, trong đó có một câu thế này “I love my prince!”.
Tôi á khẩu mà không nói được gì. Thật ra lúc đó tôi đang có tâm trạng vui nên viết một câu như vậy thôi. Mấy lần sau cũng không viết nữa. Không phải anh mở ra từng con hạc giấy tôi xếp đấy chứ? Mặt tôi nóng bừng. Anh rõ ràng ám chỉ tôi đang tỏ tình.
- Chuyện đó…à em viết vu vơ thôi.
Anh đưa hai tay bẹo hai gò má tôi:
- Ôi, da mặt em vừa mềm vừa mỏng. Nhìn xem chỉ là tỏ tình thôi mà, anh không cười đâu.
Tôi giận, kéo tay anh ra:
- Anh…em đâu có tỏ tình chứ.
- Vậy à? Vậy em nói xem từ “prince” ấy là ai vậy?
- Là trong truyện cổ tích ấy.
- Ồ, hóa ra thế. Anh nói cho em nghe một câu nhé!
Tôi tò mò:
- Câu gì thế?
Anh cười, nắm tay tôi đi trên sân trường. Trong gió mang theo vẻ ấm áp của mùa xuân.
- I love my princess!
Thì ra mỗi người đều có một “truyện cổ tích” của riêng mình. Tôi cũng thế. Trong “truyện cổ tích” ấy, tôi và anh là nhân vật chính. Thì ra tôi luôn có một ước mơ nhỏ nhoi là tìm thấy một hoàng tử trong cuộc đời mình. Tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Tôi luôn nghĩ sẽ chẳng có một mối tình nào đẹp như trong truyện cổ tích cả. Nhưng mà tình yêu của tôi nó không quá gian truân như trong truyện cổ tích. Công chúa và hoàng tử phải trải qua thật nhiều thử thách mới đến được với nhau. Tôi và anh thì không như thế. Nhưng hình như nói như vậy hơi sớm. Thôi đi, mặc kệ thế nào chuyện tìm kiếm hoàng tử của tôi cũng có kết quả rồi đấy.