Một khoảng thời gian rất lâu trước đây, khi mọi chuyện vừa bắt đầu, Lục Viễn Kha kể rằng hồi còn nhỏ, bố mẹ anh thường bí mật gặp gỡ ở cầu Thái Giang.Vì thân thế và công việc của chồng, Lục phu nhân từng chịu rất nhiều thiệt thòi. Sự tồn tại của bà và con trai Lục Viễn Kha buộc phải giấu kín trong một thời gian.
Từ khi còn rất bé, Lục Viễn Kha đã thấy nước mắt của mẹ và sự đối đãi không công bằng, điều này khiến anh luôn canh cánh trong lòng, để đến mức khi trưởng thành, anh không thích cuộc sống ổn định. Lục Viễn Kha nghi ngờ cái gọi là tình yêu và sự chung thủy đến đầu bạc răng long. Anh cho rằng ẩn sau đó là sự hy sinh, thiệt thòi không gì bù đắp nổi.
Cho đến khi anh gặp Daisy, người phụ nữ cũng quen sống trong ánh đèn hộp đêm. Cả hai đều không phải hạng người tốt đẹp gì, ban đầu chẳng ai dám thổ lộ về tình cảm của mình. Nhưng cuối cùng, Lục Viễn Kha thành thật nói, Daisy là tình yêu mà anh muốn đưa lên cây cầu đó và tuyên bố với tất cả mọi người.
Bầu trời vẫn âm u. Đường Tụng và Mạc Tang tới khu vực cầu Thái Giang khi đã gần sang buổi trưa. Xe cộ trên cầu dần đông hơn dẫn tới tắc đường. Đường Tụng xuống xe gọi một cuộc điện thoại, sau đó tiếp tục cùng Mạc Tang đi về phía cây cầu.
Mấy chục năm trước, cầu Thái Giang vắng lặng hơn ngày nay rất nhiều. Phòng khách nhà Lục Viễn Kha còn treo ảnh cây cầu những ngày xưa cũ.
Đường Tụng biết nơi này rất có ý nghĩa với Lục Viễn Kha. Khi bị K và Đường Diệp hợp sức truy sát, anh và Daisy gấp gáp lên đường, chắc hẳn chưa kịp về lại đây.
Mạc Tang vội vã chạy lên, cầu Thái Giang có khẩu độ rất lớn, độ cao so với mặt nước cũng rất đáng sợ. Mặt khác, hôm nay trời âm u ảm đạm, chẳng hề giống buổi trưa. Tất cả đều khiến Mạc Tang căng thẳng, luôn cảm thấy Daisy sẽ làm điều gì đó chẳng lành.
Cầu gần như biến thành bãi để xe, mọi phương tiện giao thông chỉ có thể nhúc nhích dịch chuyển từng chút một về phía trước.
Hai người chạy lên trước, xe nhiều người đông, không biết đi đâu tìm Daisy.
Đường Tụng kéo Mạc Tang lên trên tìm kiếm, bỗng dừng lại chỉ cho cô, “Ở trên có tai nạn nên mới tắc đường đến thế này.”
Ở hiện trường, vài chiếc xe đâm liên hoàn, cảnh sát đã có mặt, hình như nguyên nhân tai nạn chưa được làm rõ, vài người đang gân cổ cãi nhau.
“Lẽ nào Daisy…” Cảm giác bất an trong lòng Mạc Tang càng lớn, cô chạy đến chỗ đám người đang cãi cọ, phía trước là bầu trời xám xịt, hàng trăm chiếc xe dồn ứ, tiếng cãi nhau mỗi lúc một gần.
Mấy người chủ xe đang tức giận, trông thấy cô càng giận dữ hơn, “Nhìn kìa, lũ điên không sợ chết này, trên cầu mà băng ngang làn xe chạy! Ả đàn bà lúc nãy cũng thế, cô ta chạy ngang tới như vậy… đi về hướng kia rồi! Cô ta chẳng thèm nhìn đường xá gì hết.”
Đường Tụng lập tức nhận ra manh mối: “Đợi đã, về hướng nào?”
Rất nhiều người quay đầu nhìn theo hướng tay chủ xe chỉ cho cảnh sát giao thông.
Dần dần, tiếng cãi cọ nhỏ đi.
“Báo cảnh sát! Mau gọi cảnh sát đi.”
Tất cả sững người.
Dưới chân họ là dòng Thái Giang mênh mang, nước chảy xiết. Còn trên cầu, kết cấu thép lớn hình thành hàng loạt hình khối. Đó là nơi đồ sộ mà nguy hiểm, chẳng ai đùa giỡn ở trên đấy.
Nhưng lúc này… có người đứng trên giá thép cao bằng hai tầng nhà, mặc váy cưới hở lưng với phần đuôi dài, đứng trong gió lạnh của Diệp Thành những ngày sắp vào đông.
Bộ váy cô dâu rất lộng lẫy, cầu kỳ. Phần đuôi váy đính đầy những viên kim cương nhỏ li ti, bay lên cao mỗi khi gió thổi đến. Ánh sáng lấp lánh của kim cương như những giọt lệ tuôn rơi.
Trời đất u ám, lòng cũng đã chết.
Mạc Tang bỏ mặc tất thảy, chạy đến, ngẩng đầu hét lên: “Daisy! Xuống đi, cậu xuống mau! Thế này đã là gì… Cậu muốn chết à?” Mạc Tang vừa tức giận vừa cuống cuồng khi thấy hành động của Daisy.
Đã trải qua biết bao sự việc. Có lần Daisy để xảy ra sơ suất ở châu Âu, bị mấy gã đàn ông bắt để báo thù. Lúc thê thảm nhất cô cũng không nghĩ đến tự tử, đây không phải phong cách của Daisy.
Người phụ nữ đó trang điểm rất đẹp, chiếc váy cưới vô cùng tinh tế tôn lên đường cong hoàn mỹ của cô. Cô đứng trên cao, trang nhã và lộng lẫy, hình xăm bướm trên vai trái như muốn tung cánh bay.
Gió lạnh thấu xương, Daisy như nữ hoàng đang nhìn xuống chúng sinh, e dè mà ngạo mạn đón lấy vô số ánh mắt kinh ngạc.
Cô luôn rất đẹp, hơn nữa lại biết cách kiểm soát. Mọi thứ đối với cô chỉ là muốn hay không muốn. Việc khiến người ta mê mệt đối với cô dễ như trở bàn tay.
Hôm nay, rõ ràng Daisy đang cố gắng làm thế.
Vẻ mặt Daisy vô cùng bình tĩnh, cúi nhìn Mạc Tang, thấy cô rơi nước mắt và đang cố kìm nén. Daisy hiểu được, mỉm cười nói: “Cậu khóc cái gì, tớ chẳng sao cả, tớ đồng ý với anh ấy rằng sau này sẽ tổ chức đám cưới ở đây, để tất cả mọi người làm chứng.”
Mạc Tang chẳng muốn nghe Daisy nói những điều này, cô xoay người, định bám vào các thanh thép để trèo lên. Dường như Đường Tụng sớm đoán được Mạc Tang sẽ phản ứng như vậy nên nhanh tay kéo cô lại. Mạc Tang đánh anh. Tay phải Đường Tụng không thể cử động mạnh, đành để mặc Mạc Tang điên cuồng, cô vùng vằng đánh đấm thế nào anh cũng không nhượng bộ, “Em lên đó không có tác dụng gì! Bình tĩnh lại đi!”
“Bình tĩnh!” Mạc Tang bỗng dưng đờ ra trong giây lát, sau đó thở mạnh, quay người nhìn Daisy hét lớn: “Cậu muốn chết ư? Chỉ vì anh ấy không về mà cậu đã muốn chết!” Cô mắng thêm: “Cậu quá ích kỷ! Cậu phải nghĩ đến đứa bé chứ, đó là con của Lục Viễn Kha! Nếu anh ấy xảy ra chuyện, biết cậu ích kỷ thế này thì anh ấy nghĩ gì! Anh ấy dùng mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống cho hai mẹ con, còn cậu vì buồn mà muốn tìm đến cái chết…”
Daisy vẫn cười mỉm, quay đầu nhìn Đường Tụng, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt Mạc Tang, “Con mèo nhỏ ngu ngốc, cậu cũng làm mẹ rồi mà hay khóc thế… Tớ khiến cậu khóc, Đường Tụng căm hận tớ lắm.” Cô thở dài, ngồi lên giá sắt giữa không trung rồi nói với giọng cảm khái: “Tớ không muốn chết, chỉ tới đây ngắm nghía, đi dạo, bỗng nhiên cảm thấy… nhảy xuống cũng chẳng sao.”
Dưới kia là mặt sông rộng lớn, sống và chết chỉ nằm ở một giây quyết định. Daisy ngồi đó nghĩ rất lâu, nếu sống tiếp, cô sẽ phải đối diện với thế giới không có Lục Viễn Kha, phải tự dối lòng, dối người. Cô sẽ nuôi con lớn, kể với con bố mẹ đã hy sinh những gì. Và rồi cuối cùng cô chẳng có kết cục yên lành.
Chết, chẳng qua chỉ là một bước chân mà thôi.
Để rồi từ đó, nào yêu nào hận đều là thứ chết tiệt, là lời sáo rỗng. Chết thì là chết, chẳng còn phải lo lắng hậu sự, chẳng còn phải mơ tưởng một ngày nào đó Lục Viễn Kha trở về.
Như thế cũng tốt, Daisy nghĩ nghiêm túc. Cô và Mạc Tang cùng nhau lớn lên từ bé nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt. Cô là người phụ nữ của những tụ điểm vui chơi, ích kỷ và lạnh lùng. Cô không phải người có thể mạnh mẽ tiến lên phía trước vì lòng tin. Cô thanh danh bại hoại, thích làm đẹp, cần đàn ông, cần tiền bạc. Cô vốn nghĩ mình phù phiếm như thế thì cuộc đời này chắc chắn không thể bị ai trói buộc, nhưng cuối cùng lại nuốt lời vì một người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình.
Cô lớn hơn Mạc Tang, trải đời hơn Mạc Tang và thực dụng hơn Mạc Tang rất nhiều.
Daisy khẽ thở dài, “Cô gái ngốc nghếch… Tớ không phải cậu. Con mèo nhỏ ấu trĩ này, gặp được Đường Tụng là may mắn của cậu… Anh ấy bằng lòng nhường nhịn, chiều chuộng để cậu mãi như thế. Còn tớ, tớ đã không còn niềm tin nữa rồi, sự thực bày ra trước mắt. Hai người bảo tớ nên sống cho tốt, nói thì dễ lắm… Tớ không muốn tiếp tục chờ đợi thế này nữa! Sắp không chịu nổi nữa rồi… Cậu biết không, hôm nào thức dậy tớ cũng nôn thốc nôn tháo, hình ảnh anh ấy xâm chiếm đầu óc. Sau này con lớn, giống anh ấy, chắc tớ cũng đau khổ không chịu đựng nổi. Huống hồ, tớ phải bảo với con thế nào, bố xảy ra chuyện là vì muốn con được chào đời khỏe mạnh…”
Daisy biết mơ tưởng chỉ là mơ tưởng, ước ao mãi mãi chỉ có thể là ước ao. Không phải ai cũng được gặp lại người yêu dấu sau nhiều năm lòng nguội lạnh. Không phải mỗi câu chuyện đều kết thúc có hậu.
Mạc Tang định nói gì đó nhưng Đường Tụng nhìn cô khẽ lắc đầu, “Mạc Tang, Daisy không giống em, bây giờ cô ấy gần như bắt đầu oán hận đứa con. Nếu không phải vì cái thai, có thể đêm đó Lục Viễn Kha đã không xảy ra chuyện.”
Daisy từ từ giơ hai tay ra giữa khoảng không, chiếc váy cưới bị gió tốc lên, cô nhỏ giọng: “Lục Viễn Kha, em đã làm được điều hứa với anh, là cưới anh ở nơi này. Những thứ còn lại… tha thứ cho em lần cuối. Nói thật, lâu như vậy rồi, em đã không còn niềm tin anh sẽ trở về.”
Daisy tàn nhẫn với người khác, và với chính mình.
Mạc Tang đau khổ lắc đầu, không ngừng gào tên Daisy, nhưng tất cả không kịp nữa.
Thấy Daisy chuẩn bị nhấc chân ra khỏi giá thép, đám đông la hét sợ hãi. Trên cầu xe tắc nghiêm trọng, tiếng còi xe cảnh sát đã vang đâu đây song không thể lên kịp thời.
Mạc Tang như phát điên, xô Đường Tụng, chạy xuống dưới giá thép, kêu gào tên Daisy.
Khi Daisy định nhảy xuống, bỗng có người đi tới dưới thanh thép. Giữa tiếng la hét kêu gào, giọng người đó run run: “Cháu… cháu là Daisy phải không.”
Phút chốc, mọi âm thanh đều tắt, đó là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng.
Bà mặc bộ đồ ở nhà rất bình thường, một tay cầm vật gì đó, một tay miễn cưỡng kéo khóa áo khoác, có vẻ như bà rất vội vàng khi ra khỏi nhà. Gương mặt người phụ nữ đầy vẻ bi thương nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
“Cô… cháu xin lỗi vì lúc nãy sốt ruột nên gọi điện cho cô.” Đường Tụng bước lại nói vài câu, Mạc Tang rất ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Đường Tụng giải thích: “Đây là mẹ của Lục Viễn Kha.”
Daisy cũng nghe được câu đó, cô sửng sốt, dừng động tác.
Lục phu nhân ngước nhìn người bên trên, giọng run rẩy nhưng khẩu khí rất kiên định: “Chắc cháu chưa biết chuyện này… Mấy tháng trước, ở chính nơi này, xe của Lục Viễn Kha mất kiểm soát văng xuống cầu. Bố của nó bảo cháu là khởi nguồn của mọi sự rắc rối, ông ấy nhốt nó trong nhà, không cho phép ra ngoài.”
Trong tay Lục phu nhân là một xấp giấy, bà giơ nó lên cho Daisy nhìn, “Cháu xem, nó ở nhà có ngoan ngoãn gì đâu, không được bố cho ra khỏi cửa, nó chán nản ở trong phòng vẽ tranh… Viễn Kha vẽ rất khá, nếu không phải vì gia đình ngăn cấm, có lẽ nó đã đi học về nghệ thuật… Daisy, cháu xem, nó chỉ vẽ cháu.”
Trên tất cả trang giấy đó đều là hình bóng một người.
Chẳng ai hiểu con bằng mẹ. Lục Viễn Kha thực sự rất yêu Daisy, cô khác với những cô gái mà anh cặp kè trước đó. Lục phu nhân chẳng lay chuyển được chồng nhưng sau lưng ông, bà không muốn làm khó Lục Viễn Kha.
Vẫn với nét mặt lạnh lùng thản nhiên, Daisy đối diện với tiếng kêu thét, khuyên can của người đời. Nhưng khi thấp thoáng trông thấy những bức vẽ bị gió thổi bay, cô bỗng sụp xuống.
Lạnh lắm, lạnh vô cùng.
Daisy ôm lấy bờ vai, lần đầu lộ ra vẻ yếu mềm.
Khóe mắt Lục phu nhân cũng hoen đỏ. Nhưng người phụ nữ có tuổi vẫn giữ được phong thái của người xuất thân dòng dõi nhà binh, điềm đạm đối diện với nỗi đau to lớn.
Bà từ từ vuốt những lọn tóc trắng bị gió thổi rối ra sau tai, tiếp tục nói với Daisy: “Bố của Lục Viễn Kha cả cuộc đời là quân nhân, tính tình cứng nhắc, không cho phép bác tới đón cháu… Nhưng bác luôn muốn tới thăm cháu.”
Nói rồi, Lục phu nhân sắp xếp lại tập tranh vẽ, sau đó giơ tay về phía Daisy, ánh mắt kiên nghị. Bà nói: “Bác biết có thể cháu không tin bác, không tin bố của Lục Viễn Kha, cũng không tin tất cả mọi người trên thế giới này. Nhưng là mẹ của Lục Viễn Kha, hôm nay bác nhất định phải đến để nói với cháu rằng, nó là con trai duy nhất của bác. Là mẹ, bác còn không từ bỏ, vì thế cháu chẳng có tư cách làm thế.”
Trên đời này, mẹ mãi mãi là người vĩ đại nhất.
Nói xong câu đó, Lục phu nhân không ngăn được nước mắt nhưng tay vẫn giơ về phía Daisy.
Cô thẫn thờ nhìn bà, bỗng đưa tay ôm mặt, lưng cúi xuống, khóc không thành tiếng.
Daisy là cô nàng Hồ Điệp chưa bao giờ khóc. Nhưng cuối cùng, hôm nay cô biết được mình vẫn còn sức để khóc.
Sau đó, Daisy được dìu xuống.
Xe của Lục phu nhân đã lên được tới cầu. Bà sai người lấy áo khoác cho Daisy. Cô không nói gì, cũng không từ chối. Lục phu nhân ôm vai Daisy, đưa cô lại gần xe.
Mạc Tang vẫn lo lắng muốn vào cùng nhưng Đường Tụng ngăn lại, “Tướng quân chỉ nhất thời giận dữ. Đến nước này rồi, có Lục phu nhân, cô ấy về nhà họ Lục sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Không, chắc chắn Daisy không chịu đâu, tính cách cô ấy…”
“Anh nói với họ rồi.”
“Cái gì… Anh? Đường Tụng!” Mạc Tang hiểu ra vấn đề, không ngờ Đường Tụng đã tiết lộ chuyện Daisy có thai.
Mạc Tang càng sốt sắng, “Daisy mà biết cô ấy sẽ tức giận chết mất, cô ấy không chịu luồn cúi. Nếu Lục gia chỉ đến vì đứa bé, cô ấy sẽ không chấp nhận!”
Đường Tụng nhìn Lục phu nhân, lắc đầu bảo: “Chỉ mới có mấy ngày, tóc của Lục phu nhân đã bạc trắng. Bà chỉ đến vì đứa bé ư? Người ta ai cũng có xương có thịt, cũng biết thương biết đau. Mạc Tang, anh chỉ nghĩ, họ có quyền được biết. Dù sao Lục Viễn Kha cũng là đứa con duy nhất của họ, giờ xảy ra chuyện mà không nói sự thật cho họ thì tàn nhẫn quá. Hơn nữa… Lục Viễn Kha sẽ trách anh, anh không tìm được cậu ấy, lẽ nào còn để người nhà họ oán trách lẫn nhau.”
Mạc Tang không nói thêm, nhìn Daisy được đỡ lên xe, dần dần xa khỏi tầm mắt cô.
Ánh sét lóe lên ở phía chân trời. Dự báo thời tiết ở Diệp Thành không thay đổi, chẳng thể tin nổi. Sau buổi trưa, trời đổ mưa mà chẳng có dấu hiệu gì trước đó.
Đường Tụng nắm tay Mạc Tang rời khỏi cầu Thái Giang, hai người không bàn nhau mà cùng nảy ý định đi bộ, họ về xe lấy ô, chầm chậm bước trên đường.
Cô có thói quen để tay trong túi áo khoác Đường Tụng. Anh đi đâu thì cô theo đó.
Không khí ẩm ướt, trong buổi quá trưa thế này, họ như trở về ngày trùng phùng.
Mưa rơi, trời âm u mù mịt, Mạc Tang người đầy máu, lê lết vào cửa hàng tạp hóa. Cô va vào Đường Tụng rồi tự cho là mình có thể uy hiếp được anh. Cô còn tưởng anh là một con tin biết nghe lời.
Cái gọi là định mệnh, có lúc làm người khác tổn thương.
May sao, tuy cô không đủ mạnh mẽ nhưng Đường Tụng luôn ở bên cô.
“Em rắc tro cốt của K xuống biển rồi. Anh ta là người gốc Á nhưng bọn em chẳng ai biết anh ta sinh ra ở đâu, cũng không biết trước đây làm gì. Cũng may là mọi biển đều nối liền nhau, anh ta muốn ở lại hay muốn về châu Âu đều được.” Mạc Tang nắm chặt tay Đường Tụng, bỗng nhắc đến chuyện này.
Đường Tụng gật đầu, không hỏi gì.
Mạc Tang lại nói: “Em biết thực ra anh rất để tâm, giống như em để tâm đến chuyện suýt nữa thì anh cưới Vân Kính Dao vậy. Em từng yêu K, hồi đó còn trẻ dại… Hơn nữa anh ta là người nuôi em lớn, dù sau này K đối với em như vậy, em vẫn hy vọng anh ta được chết đàng hoàng một chút.”
“Anh hiểu.”
“Cảm ơn anh đã không giao anh ta cho cảnh sát… vì muốn em được yên lòng.”
Đường Tụng cười, cảm thấy hôm nay Mạc Tang đặc biệt đa sầu đa cảm vì chứng kiến sự việc của Daisy. Anh định nói gì đó nhưng lại thôi. Mạc Tang ngại ngùng, mân mê tóc như để giấu giếm cảm xúc, sau đó bỗng quay về phía anh.
Cô nhìn vào đôi mắt Đường Tụng, anh vẫn chưa mở lời. Đôi mắt anh sâu thẳm, tĩnh tại và an hòa, không chút biến động.
Người đàn ông này luôn như thế. Anh xấu, anh tốt nhưng anh luôn vì cô.
Dưới vòm ô, Mạc Tang bỗng rất cảm động, đưa tay ôm cổ Đường Tụng, chủ động hôn lên môi anh.
Đường Tụng ngẩn ra một lúc, sau đó ôm cô, nói nhỏ: “Mọi thứ đã qua rồi.”
Mạc Tang nghĩ ngợi giây lát rồi chợt hỏi anh: “Có thể cho em… đi thăm Vân Kính Dao không?”
Anh đưa cô tới bệnh viện Hựu Nhân.
Chân của Vân Kính Dao vẫn không chuyển biến tốt. Đây vốn là điều ai ai cũng rõ nhưng vì lo cho tâm trạng cô ấy, mọi người đều thể hiện sự hy vọng lớn.
Đường Tụng muốn vào cùng Mạc Tang nhưng cô không đồng ý, “Chuyện của phụ nữ, anh xen vào làm gì!”
Anh đành nhượng bộ. Trước mặt những y tá quen thuộc ở ngoài phòng bệnh, lần đầu tiên chàng thiếu gia mất mặt, bị đẩy thẳng ra ngoài.
Cô gái trong phòng mặc áo len, khoác lên mình chiếc chăn mỏng. Dường như cô sẽ cứ thế này mãi, suốt ngày trên xe lăn, ngồi bên cửa sổ hoặc dưới ánh điện.
Mạc Tang vốn nghĩ Vân Kính Dao sẽ bị kích động vì sự có mặt đường đột của mình, nhưng không ngờ cô ấy không hề ngạc nhiên.
Câu đầu tiên, Vân Kính Dao hỏi: “Lúc nào thì cưới? Sắp rồi nhỉ.”
Mọi lời nói mà Mạc Tang chuẩn bị sẵn bỗng trở nên lộn xộn. Cô đành ngồi bên cạnh Kính Dao, “Vẫn chưa.”
Cô gái giữ tư thế nửa ngả vào ghế, ánh mắt không hề e dè. Xem xét Mạc Tang một lượt, cô bảo: “Thật không hiểu nổi, tại sao cuối cùng anh ấy lại chọn người đàn bà như chị?”
Mạc Tang không giận, nhún vai cười bảo: “Không phải cuối cùng mà là cách đây từ rất lâu rồi.”
Mái tóc đỏ đậm, sự tự nhiên và chút kiêu ngạo bẩm sinh của Mạc Tang khiến Vân Kính Dao khó chịu.
Cô gái khẽ nắm bàn tay, cố gắng kiềm chế để hòa nhã một chút, nhưng đôi mắt dữ dội đã bộc lộ tất cả. Cô nhìn Mạc Tang nói: “Tôi có thể liều thân mình vì anh ấy nhưng không cảm động được anh ấy. Đường Tụng là người rất lạnh lùng, cũng rất tàn nhẫn. Có thể anh ấy đối với ai đều tốt bụng nhưng tôi nhận ra từ lâu… Thực ra anh ấy không như người khác nhìn thấy.”
Nói rồi, Vân Kính Dao bỗng nghiêng đầu, trời đang mưa, căn phòng bệnh vốn không sáng sủa, cô chìm trong dòng suy nghĩ, Mạc Tang cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Vân Kính Dao chầm chậm đẩy xe lăn tới mép giường, cúi người lấy ra một chiếc hộp giấy, không to lắm nhưng khá nặng. Cô đưa chiếc hộp cho Mạc Tang, khẽ nói: “Chị đã đến đây rồi thì giúp tôi trả cái này cho Đường Tụng, nói với anh ấy, tôi hiểu, không cần bận tâm về tôi.”
Mạc Tang ngập ngừng một lúc, sau đó hỏi: “Cô không để bụng nếu tôi xem một chút chứ?”
Vân Kính Dao quay bánh xe, “Tùy chị.”
Mạc Tang từ từ mở chiếc hộp, bên trong là một số đồ đạc cũ. Có chiếc cúp khi Vân Kính Dao lần đầu tiên đoạt giải Nghệ sĩ mới xuất sắc, có bộ đồ cổ trang cô mặc trong bộ phim đầu tiên, có cả tấm poster tuyệt đẹp trước kia được dán trong phòng bệnh này… Ngoài ra còn có rất nhiều đồ lặt vặt, cây cài áo bằng bạch kim cùng vô số đồ trang sức, tất cả đều ăn khớp với gu thẩm mỹ của Đường Tụng về đồ cổ. Dưới cùng là một tập dày các bài viết được cắt ra từ báo. Đó là khoảng thời gian Vân Kính Dao nổi đình nổi đám, cô xuất hiện trên trang nhất các trang giải trí với những tin đồn về chuyện tình cảm với Đường Tụng và vô số thông tin khác.
Mấy năm đó, cả Diệp Thành đều biết Đường Tụng thích ngôi sao vừa gia nhập làng giải trí này. Cô trẻ trung, xinh đẹp và không có tai tiếng. Vừa chân ướt chân ráo vào showbiz đã có tập đoàn họ Đường làm bệ đỡ, chẳng ai dám động vào cô.
Vân Kính Dao cứ ngỡ những tin đồn đó là sự thật, tưởng rằng sớm muộn cô cũng sẽ cưới Đường Tụng.
Cuối cùng, Mạc Tang lấy ra mấy tờ bản thảo thiết kế. Ba năm trước, một thương hiệu thời trang cao cấp phác họa váy cưới cho Vân Kính Dao.
Vân Kính Dao quay đầu trông thấy Mạc Tang đang nhìn mấy bản thiết kế, cười cợt bản thân, “Anh ấy không biết cái này, tự tôi mời người ta thiết kế.”
Mạc Tang bỗng nhận ra mình không cần nói gì với Vân Kính Dao, cô gái mạnh mẽ hơn nhiều so với suy đoán của cô.
Sau đó Mạc Tang đứng lên, ôm chiếc hộp chuẩn bị ra ngoài. Nghĩ giây lát, cô lại bảo: “À, Đường Tụng cũng tới đây, tôi bảo anh ấy vào gặp cô nhé.”
Vân Kính Dao ngăn lại, giọng cô rất nhẹ và mệt mỏi: “Không cần đâu, người của tôi đã tìm được phòng rồi, một thời gian nữa tôi sẽ xuất viện. Chị đưa đồ cho anh ấy, giúp tôi bảo với anh ấy rằng, mấy năm tươi đẹp nhất của một cô gái tôi đã dâng hiến trọn cho anh ấy, từ đầu đến cuối tôi chẳng ân hận gì. Nếu anh ấy còn áy náy thì không cần tới thăm tôi nữa, sau này cũng không cần.”
Từng câu từng chữ của Vân Kính Dao đều chắc nịch.
“Cô không cần…” Mạc Tang định nói nhưng bị Vân Kính Dao ngắt lời, lần này là đuổi khách: “Đi đi. Tôi không có ý gì với chị. Nhưng… nói thật lòng, tôi tưởng chị phải đẹp hơn tôi, thông minh biết điều hơn tôi, ân cần dịu dàng hơn tôi.”
Mạc Tang không nói gì, rõ ràng, sự thật hoàn toàn tương phản.
Mạc Tang đi ra, đưa chiếc hộp cho Đường Tụng rồi truyền đạt nguyên si lời của Vân Kính Dao.
Lúc đó Đường Tụng đang ngồi trong phòng nghỉ đợi Mạc Tang, nói chuyện với mấy y tá quen biết anh. Vừa nhìn thấy Mạc Tang bước vào, những người này đều cúi đầu, không nói gì nữa.
Rất tự nhiên, Đường Tụng kéo tay Mạc Tang đi ra ngoài. Nhìn những món đồ trong chiếc hộp, anh không nói gì.
Cho đến đi hai người ra khỏi bệnh viện, một lần nữa đứng trong mưa, Đường Tụng mới lắc đầu, nói nhẹ: “Vì cứu anh, cô ấy thiệt thòi cả cuộc đời.”
Đường Tụng lật đồ vật trong hộp, thở dài, nói một câu mà Mạc Tang không hiểu: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy.”(*)
Anh và Vân Kính Dao, cả hai đều như vậy.
Mạc Tang nhìn Đường Tụng mở ô, rụt vai lại, nhanh chóng trốn dưới ô, ôm cánh tay anh, tựa sát vào anh cùng tiến về phía trước. “Vân Kính Dao hơn em”, Mạc Tang nói.
Đường Tụng không đáp lời, Mạc Tang tiếp tục vẩn vơ một mình: “Dịu dàng hơn em, biết chăm sóc người khác hơn em. Chỉ trông qua là biết, cô ấy thuộc kiểu phụ nữ một khi đã theo chồng sẽ hoàn toàn bỏ cuộc chơi, chỉ ở nhà, hằng ngày đưa đón con cái, nấu cơm cho chồng, đợi chồng về nhà.”
Đường Tụng vẫn không nói gì.
Càng nói, giọng Mạc Tang càng nhỏ, sau đó cô buông xuôi, thừa nhận: “Em vẫn không làm được. Em… thực ra hôm đó em lén học nấu ăn, em vào nhà bếp nhưng chưa được nửa tiếng đồng hồ chú Thẩm đã khuyên em ra ngoài…”
Đường Tụng buồn cười, ban đầu chỉ bụm miệng, sau đó phá lên cười một hồi lâu vì tưởng tượng hình ảnh Mạc Tang lúc bấy giờ. Càng nghĩ anh càng thấy thú vị.
Mạc Tang tức điên, véo cánh tay anh, bảo: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh! Chuyện liên quan đến tình địch của em.”
“Vậy hả, thế em nói tiếp đi”, Đường Tụng không cười nữa, nói thành thực, “Kính Dao nấu ăn ngon lắm.”
Mạc Tang bị chọc giận tới mức không muốn nói gì nữa, cúi gầm mặt bước thẳng.
Hai người đi bộ rất lâu, dọc đường ngang qua cửa hàng tạp hóa.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, Đường Tụng dừng chân nhìn vào trong, bảo với Mạc Tang: “Đường Đường muốn mua tạp chí truyện tranh, có cuốn mới rồi.”
Mạc Tang gật đầu, cùng anh vào trong mua đồ cho con gái. Trải qua rất nhiều ngày, nhân viên làm thuê cũng thay đổi, chẳng ai biết đến họ.
Mưa vẫn thế, vẫn là hai con người đó.
Dòng thời gian trôi, mới đó mà ngỡ từ rất xa xôi. Đường Tụng nhớ lại quãng thời gian ở Zurich, giờ đây gương vỡ lại lành. Anh chắp nối tất cả nhân quả, quãng đường đã qua anh dốc toàn bộ những gì mình có, yêu rồi hận, cuối cùng trở về với một cơn mưa.
Còn Mạc Tang, từ lúc tỉnh dậy sau tiếng súng giữa màn đêm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có cơ hội sống cuộc đời bình dị như bao người.
Khi ra khỏi cửa hàng, Mạc Tang nhìn Đường Tụng bật ô che cho mình. Anh nắm tay cô, đi được vài bước lại nhận ra cô đang thẩn thờ, khăn quàng cổ bị gió bung ra cũng không buồn để ý. Đường Tụng thở dài, dừng chân, đặt cán ô vào tay Mạc Tang rồi đứng đó từ từ quấn khăn cho cô.
Tay anh chạm vào mái tóc dài, bèn hỏi: “Dài thế này rồi, em không muốn cắt hả?”
Mạc Tang cúi đầu, lầm rầm: “Chẳng phải anh thích như thế sao.”
Đường Tụng cười, không nói gì.
Mạc Tang ngoan ngoãn đứng yên, chăm chú nhìn anh, bỗng nói nhỏ: “Đường Tụng, em chẳng biết làm gì cả.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đáp lời mà chẳng cần suy nghĩ: “Không sao, anh biết.”
Mắt Mạc Tang rớm lệ, “Em chưa từng thử cuộc sống như thế này, hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên. Em đang cố gắng, Đường Tụng… có thể em… rất tệ… nhưng em muốn anh biết rằng, em cũng đang cố gắng vì anh.”
Khi mỉm cười, người đàn ông trong ô rất đẹp, rất đỗi dịu dàng. Anh quàng khăn xong, cầm ô rồi móc từ trong túi ra một món đồ, đưa tới trước mắt Mạc Tang.
Tuyết Sơn Chi Lệ, ánh sáng lấp lánh của viên kim cương đẳng cấp luôn khiến người ta lóa mắt.
“Anh tìm thấy nó rồi?”
Đường Tụng gật đầu, đung đưa sợi dây chuyền trị giá bằng cả gia tài khổng lồ. Trên con đường người đi kẻ lại, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Mạc Tang, em làm vợ anh một lần nữa nhé.”
Lúc này đã rất nhiều người nhìn về phía họ, viên kim cương trong tay anh quá nổi bật, ai nấy đều tò mò nhìn ngó.
Mạc Tang đứng yên.
Đường Tụng nhìn cô, hỏi nhỏ: “Hôn lễ chính thức của bà Đường tổ chức vào cuối tháng sau, đúng sinh nhật bốn tuổi của Đường Đường, em có tới không?”
Người phụ nữ dưới ô nước mắt nhạt nhòa, nghẹn ngào nhưng vẫn quyết không chịu thua, nhón chân giật lấy sợi dây chuyền gắn kim cương bỏ vào túi mình. Sau đó cô bước lên trước, vừa lau nước mắt vừa bảo: “Đợi đến khi anh nấu ăn được đã! Ngài Đường, ngài đừng có lừa tôi, bệnh thích sạch sẽ cao quý không cho phép ngài vào bếp.”
Trời mưa tầm tã, con đường ngược xuôi người qua lại.
Mạc Tang bước đi, lướt qua chính mình trong quá khứ, khi đang bị thương nặng do trúng đạn.
Đường Tụng nhắc cô: “Sắp đến giờ rồi, mình đi đón Đường Đường nhé.”
Mạc Tang ôm cuốn tạp chí truyện tranh của con gái, theo anh bước lên phía trước, gật đầu và nhẹ nhàng đáp lời: “Vâng.”
Một khoảng thời gian rất lâu trước đây, khi mọi chuyện vừa bắt đầu, Lục Viễn Kha kể rằng hồi còn nhỏ, bố mẹ anh thường bí mật gặp gỡ ở cầu Thái Giang.Vì thân thế và công việc của chồng, Lục phu nhân từng chịu rất nhiều thiệt thòi. Sự tồn tại của bà và con trai Lục Viễn Kha buộc phải giấu kín trong một thời gian.
Từ khi còn rất bé, Lục Viễn Kha đã thấy nước mắt của mẹ và sự đối đãi không công bằng, điều này khiến anh luôn canh cánh trong lòng, để đến mức khi trưởng thành, anh không thích cuộc sống ổn định. Lục Viễn Kha nghi ngờ cái gọi là tình yêu và sự chung thủy đến đầu bạc răng long. Anh cho rằng ẩn sau đó là sự hy sinh, thiệt thòi không gì bù đắp nổi.
Cho đến khi anh gặp Daisy, người phụ nữ cũng quen sống trong ánh đèn hộp đêm. Cả hai đều không phải hạng người tốt đẹp gì, ban đầu chẳng ai dám thổ lộ về tình cảm của mình. Nhưng cuối cùng, Lục Viễn Kha thành thật nói, Daisy là tình yêu mà anh muốn đưa lên cây cầu đó và tuyên bố với tất cả mọi người.
Bầu trời vẫn âm u. Đường Tụng và Mạc Tang tới khu vực cầu Thái Giang khi đã gần sang buổi trưa. Xe cộ trên cầu dần đông hơn dẫn tới tắc đường. Đường Tụng xuống xe gọi một cuộc điện thoại, sau đó tiếp tục cùng Mạc Tang đi về phía cây cầu.
Mấy chục năm trước, cầu Thái Giang vắng lặng hơn ngày nay rất nhiều. Phòng khách nhà Lục Viễn Kha còn treo ảnh cây cầu những ngày xưa cũ.
Đường Tụng biết nơi này rất có ý nghĩa với Lục Viễn Kha. Khi bị K và Đường Diệp hợp sức truy sát, anh và Daisy gấp gáp lên đường, chắc hẳn chưa kịp về lại đây.
Mạc Tang vội vã chạy lên, cầu Thái Giang có khẩu độ rất lớn, độ cao so với mặt nước cũng rất đáng sợ. Mặt khác, hôm nay trời âm u ảm đạm, chẳng hề giống buổi trưa. Tất cả đều khiến Mạc Tang căng thẳng, luôn cảm thấy Daisy sẽ làm điều gì đó chẳng lành.
Cầu gần như biến thành bãi để xe, mọi phương tiện giao thông chỉ có thể nhúc nhích dịch chuyển từng chút một về phía trước.
Hai người chạy lên trước, xe nhiều người đông, không biết đi đâu tìm Daisy.
Đường Tụng kéo Mạc Tang lên trên tìm kiếm, bỗng dừng lại chỉ cho cô, “Ở trên có tai nạn nên mới tắc đường đến thế này.”
Ở hiện trường, vài chiếc xe đâm liên hoàn, cảnh sát đã có mặt, hình như nguyên nhân tai nạn chưa được làm rõ, vài người đang gân cổ cãi nhau.
“Lẽ nào Daisy…” Cảm giác bất an trong lòng Mạc Tang càng lớn, cô chạy đến chỗ đám người đang cãi cọ, phía trước là bầu trời xám xịt, hàng trăm chiếc xe dồn ứ, tiếng cãi nhau mỗi lúc một gần.
Mấy người chủ xe đang tức giận, trông thấy cô càng giận dữ hơn, “Nhìn kìa, lũ điên không sợ chết này, trên cầu mà băng ngang làn xe chạy! Ả đàn bà lúc nãy cũng thế, cô ta chạy ngang tới như vậy… đi về hướng kia rồi! Cô ta chẳng thèm nhìn đường xá gì hết.”
Đường Tụng lập tức nhận ra manh mối: “Đợi đã, về hướng nào?”
Rất nhiều người quay đầu nhìn theo hướng tay chủ xe chỉ cho cảnh sát giao thông.
Dần dần, tiếng cãi cọ nhỏ đi.
“Báo cảnh sát! Mau gọi cảnh sát đi.”
Tất cả sững người.
Dưới chân họ là dòng Thái Giang mênh mang, nước chảy xiết. Còn trên cầu, kết cấu thép lớn hình thành hàng loạt hình khối. Đó là nơi đồ sộ mà nguy hiểm, chẳng ai đùa giỡn ở trên đấy.
Nhưng lúc này… có người đứng trên giá thép cao bằng hai tầng nhà, mặc váy cưới hở lưng với phần đuôi dài, đứng trong gió lạnh của Diệp Thành những ngày sắp vào đông.
Bộ váy cô dâu rất lộng lẫy, cầu kỳ. Phần đuôi váy đính đầy những viên kim cương nhỏ li ti, bay lên cao mỗi khi gió thổi đến. Ánh sáng lấp lánh của kim cương như những giọt lệ tuôn rơi.
Trời đất u ám, lòng cũng đã chết.
Mạc Tang bỏ mặc tất thảy, chạy đến, ngẩng đầu hét lên: “Daisy! Xuống đi, cậu xuống mau! Thế này đã là gì… Cậu muốn chết à?” Mạc Tang vừa tức giận vừa cuống cuồng khi thấy hành động của Daisy.
Đã trải qua biết bao sự việc. Có lần Daisy để xảy ra sơ suất ở châu Âu, bị mấy gã đàn ông bắt để báo thù. Lúc thê thảm nhất cô cũng không nghĩ đến tự tử, đây không phải phong cách của Daisy.
Người phụ nữ đó trang điểm rất đẹp, chiếc váy cưới vô cùng tinh tế tôn lên đường cong hoàn mỹ của cô. Cô đứng trên cao, trang nhã và lộng lẫy, hình xăm bướm trên vai trái như muốn tung cánh bay.
Gió lạnh thấu xương, Daisy như nữ hoàng đang nhìn xuống chúng sinh, e dè mà ngạo mạn đón lấy vô số ánh mắt kinh ngạc.
Cô luôn rất đẹp, hơn nữa lại biết cách kiểm soát. Mọi thứ đối với cô chỉ là muốn hay không muốn. Việc khiến người ta mê mệt đối với cô dễ như trở bàn tay.
Hôm nay, rõ ràng Daisy đang cố gắng làm thế.
Vẻ mặt Daisy vô cùng bình tĩnh, cúi nhìn Mạc Tang, thấy cô rơi nước mắt và đang cố kìm nén. Daisy hiểu được, mỉm cười nói: “Cậu khóc cái gì, tớ chẳng sao cả, tớ đồng ý với anh ấy rằng sau này sẽ tổ chức đám cưới ở đây, để tất cả mọi người làm chứng.”
Mạc Tang chẳng muốn nghe Daisy nói những điều này, cô xoay người, định bám vào các thanh thép để trèo lên. Dường như Đường Tụng sớm đoán được Mạc Tang sẽ phản ứng như vậy nên nhanh tay kéo cô lại. Mạc Tang đánh anh. Tay phải Đường Tụng không thể cử động mạnh, đành để mặc Mạc Tang điên cuồng, cô vùng vằng đánh đấm thế nào anh cũng không nhượng bộ, “Em lên đó không có tác dụng gì! Bình tĩnh lại đi!”
“Bình tĩnh!” Mạc Tang bỗng dưng đờ ra trong giây lát, sau đó thở mạnh, quay người nhìn Daisy hét lớn: “Cậu muốn chết ư? Chỉ vì anh ấy không về mà cậu đã muốn chết!” Cô mắng thêm: “Cậu quá ích kỷ! Cậu phải nghĩ đến đứa bé chứ, đó là con của Lục Viễn Kha! Nếu anh ấy xảy ra chuyện, biết cậu ích kỷ thế này thì anh ấy nghĩ gì! Anh ấy dùng mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống cho hai mẹ con, còn cậu vì buồn mà muốn tìm đến cái chết…”
Daisy vẫn cười mỉm, quay đầu nhìn Đường Tụng, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt Mạc Tang, “Con mèo nhỏ ngu ngốc, cậu cũng làm mẹ rồi mà hay khóc thế… Tớ khiến cậu khóc, Đường Tụng căm hận tớ lắm.” Cô thở dài, ngồi lên giá sắt giữa không trung rồi nói với giọng cảm khái: “Tớ không muốn chết, chỉ tới đây ngắm nghía, đi dạo, bỗng nhiên cảm thấy… nhảy xuống cũng chẳng sao.”
Dưới kia là mặt sông rộng lớn, sống và chết chỉ nằm ở một giây quyết định. Daisy ngồi đó nghĩ rất lâu, nếu sống tiếp, cô sẽ phải đối diện với thế giới không có Lục Viễn Kha, phải tự dối lòng, dối người. Cô sẽ nuôi con lớn, kể với con bố mẹ đã hy sinh những gì. Và rồi cuối cùng cô chẳng có kết cục yên lành.
Chết, chẳng qua chỉ là một bước chân mà thôi.
Để rồi từ đó, nào yêu nào hận đều là thứ chết tiệt, là lời sáo rỗng. Chết thì là chết, chẳng còn phải lo lắng hậu sự, chẳng còn phải mơ tưởng một ngày nào đó Lục Viễn Kha trở về.
Như thế cũng tốt, Daisy nghĩ nghiêm túc. Cô và Mạc Tang cùng nhau lớn lên từ bé nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt. Cô là người phụ nữ của những tụ điểm vui chơi, ích kỷ và lạnh lùng. Cô không phải người có thể mạnh mẽ tiến lên phía trước vì lòng tin. Cô thanh danh bại hoại, thích làm đẹp, cần đàn ông, cần tiền bạc. Cô vốn nghĩ mình phù phiếm như thế thì cuộc đời này chắc chắn không thể bị ai trói buộc, nhưng cuối cùng lại nuốt lời vì một người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình.
Cô lớn hơn Mạc Tang, trải đời hơn Mạc Tang và thực dụng hơn Mạc Tang rất nhiều.
Daisy khẽ thở dài, “Cô gái ngốc nghếch… Tớ không phải cậu. Con mèo nhỏ ấu trĩ này, gặp được Đường Tụng là may mắn của cậu… Anh ấy bằng lòng nhường nhịn, chiều chuộng để cậu mãi như thế. Còn tớ, tớ đã không còn niềm tin nữa rồi, sự thực bày ra trước mắt. Hai người bảo tớ nên sống cho tốt, nói thì dễ lắm… Tớ không muốn tiếp tục chờ đợi thế này nữa! Sắp không chịu nổi nữa rồi… Cậu biết không, hôm nào thức dậy tớ cũng nôn thốc nôn tháo, hình ảnh anh ấy xâm chiếm đầu óc. Sau này con lớn, giống anh ấy, chắc tớ cũng đau khổ không chịu đựng nổi. Huống hồ, tớ phải bảo với con thế nào, bố xảy ra chuyện là vì muốn con được chào đời khỏe mạnh…”
Daisy biết mơ tưởng chỉ là mơ tưởng, ước ao mãi mãi chỉ có thể là ước ao. Không phải ai cũng được gặp lại người yêu dấu sau nhiều năm lòng nguội lạnh. Không phải mỗi câu chuyện đều kết thúc có hậu.
Mạc Tang định nói gì đó nhưng Đường Tụng nhìn cô khẽ lắc đầu, “Mạc Tang, Daisy không giống em, bây giờ cô ấy gần như bắt đầu oán hận đứa con. Nếu không phải vì cái thai, có thể đêm đó Lục Viễn Kha đã không xảy ra chuyện.”
Daisy từ từ giơ hai tay ra giữa khoảng không, chiếc váy cưới bị gió tốc lên, cô nhỏ giọng: “Lục Viễn Kha, em đã làm được điều hứa với anh, là cưới anh ở nơi này. Những thứ còn lại… tha thứ cho em lần cuối. Nói thật, lâu như vậy rồi, em đã không còn niềm tin anh sẽ trở về.”
Daisy tàn nhẫn với người khác, và với chính mình.
Mạc Tang đau khổ lắc đầu, không ngừng gào tên Daisy, nhưng tất cả không kịp nữa.
Thấy Daisy chuẩn bị nhấc chân ra khỏi giá thép, đám đông la hét sợ hãi. Trên cầu xe tắc nghiêm trọng, tiếng còi xe cảnh sát đã vang đâu đây song không thể lên kịp thời.
Mạc Tang như phát điên, xô Đường Tụng, chạy xuống dưới giá thép, kêu gào tên Daisy.
Khi Daisy định nhảy xuống, bỗng có người đi tới dưới thanh thép. Giữa tiếng la hét kêu gào, giọng người đó run run: “Cháu… cháu là Daisy phải không.”
Phút chốc, mọi âm thanh đều tắt, đó là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng.
Bà mặc bộ đồ ở nhà rất bình thường, một tay cầm vật gì đó, một tay miễn cưỡng kéo khóa áo khoác, có vẻ như bà rất vội vàng khi ra khỏi nhà. Gương mặt người phụ nữ đầy vẻ bi thương nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
“Cô… cháu xin lỗi vì lúc nãy sốt ruột nên gọi điện cho cô.” Đường Tụng bước lại nói vài câu, Mạc Tang rất ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Đường Tụng giải thích: “Đây là mẹ của Lục Viễn Kha.”
Daisy cũng nghe được câu đó, cô sửng sốt, dừng động tác.
Lục phu nhân ngước nhìn người bên trên, giọng run rẩy nhưng khẩu khí rất kiên định: “Chắc cháu chưa biết chuyện này… Mấy tháng trước, ở chính nơi này, xe của Lục Viễn Kha mất kiểm soát văng xuống cầu. Bố của nó bảo cháu là khởi nguồn của mọi sự rắc rối, ông ấy nhốt nó trong nhà, không cho phép ra ngoài.”
Trong tay Lục phu nhân là một xấp giấy, bà giơ nó lên cho Daisy nhìn, “Cháu xem, nó ở nhà có ngoan ngoãn gì đâu, không được bố cho ra khỏi cửa, nó chán nản ở trong phòng vẽ tranh… Viễn Kha vẽ rất khá, nếu không phải vì gia đình ngăn cấm, có lẽ nó đã đi học về nghệ thuật… Daisy, cháu xem, nó chỉ vẽ cháu.”
Trên tất cả trang giấy đó đều là hình bóng một người.
Chẳng ai hiểu con bằng mẹ. Lục Viễn Kha thực sự rất yêu Daisy, cô khác với những cô gái mà anh cặp kè trước đó. Lục phu nhân chẳng lay chuyển được chồng nhưng sau lưng ông, bà không muốn làm khó Lục Viễn Kha.
Vẫn với nét mặt lạnh lùng thản nhiên, Daisy đối diện với tiếng kêu thét, khuyên can của người đời. Nhưng khi thấp thoáng trông thấy những bức vẽ bị gió thổi bay, cô bỗng sụp xuống.
Lạnh lắm, lạnh vô cùng.
Daisy ôm lấy bờ vai, lần đầu lộ ra vẻ yếu mềm.
Khóe mắt Lục phu nhân cũng hoen đỏ. Nhưng người phụ nữ có tuổi vẫn giữ được phong thái của người xuất thân dòng dõi nhà binh, điềm đạm đối diện với nỗi đau to lớn.
Bà từ từ vuốt những lọn tóc trắng bị gió thổi rối ra sau tai, tiếp tục nói với Daisy: “Bố của Lục Viễn Kha cả cuộc đời là quân nhân, tính tình cứng nhắc, không cho phép bác tới đón cháu… Nhưng bác luôn muốn tới thăm cháu.”
Nói rồi, Lục phu nhân sắp xếp lại tập tranh vẽ, sau đó giơ tay về phía Daisy, ánh mắt kiên nghị. Bà nói: “Bác biết có thể cháu không tin bác, không tin bố của Lục Viễn Kha, cũng không tin tất cả mọi người trên thế giới này. Nhưng là mẹ của Lục Viễn Kha, hôm nay bác nhất định phải đến để nói với cháu rằng, nó là con trai duy nhất của bác. Là mẹ, bác còn không từ bỏ, vì thế cháu chẳng có tư cách làm thế.”
Trên đời này, mẹ mãi mãi là người vĩ đại nhất.
Nói xong câu đó, Lục phu nhân không ngăn được nước mắt nhưng tay vẫn giơ về phía Daisy.
Cô thẫn thờ nhìn bà, bỗng đưa tay ôm mặt, lưng cúi xuống, khóc không thành tiếng.
Daisy là cô nàng Hồ Điệp chưa bao giờ khóc. Nhưng cuối cùng, hôm nay cô biết được mình vẫn còn sức để khóc.
Sau đó, Daisy được dìu xuống.
Xe của Lục phu nhân đã lên được tới cầu. Bà sai người lấy áo khoác cho Daisy. Cô không nói gì, cũng không từ chối. Lục phu nhân ôm vai Daisy, đưa cô lại gần xe.
Mạc Tang vẫn lo lắng muốn vào cùng nhưng Đường Tụng ngăn lại, “Tướng quân chỉ nhất thời giận dữ. Đến nước này rồi, có Lục phu nhân, cô ấy về nhà họ Lục sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Không, chắc chắn Daisy không chịu đâu, tính cách cô ấy…”
“Anh nói với họ rồi.”
“Cái gì… Anh? Đường Tụng!” Mạc Tang hiểu ra vấn đề, không ngờ Đường Tụng đã tiết lộ chuyện Daisy có thai.
Mạc Tang càng sốt sắng, “Daisy mà biết cô ấy sẽ tức giận chết mất, cô ấy không chịu luồn cúi. Nếu Lục gia chỉ đến vì đứa bé, cô ấy sẽ không chấp nhận!”
Đường Tụng nhìn Lục phu nhân, lắc đầu bảo: “Chỉ mới có mấy ngày, tóc của Lục phu nhân đã bạc trắng. Bà chỉ đến vì đứa bé ư? Người ta ai cũng có xương có thịt, cũng biết thương biết đau. Mạc Tang, anh chỉ nghĩ, họ có quyền được biết. Dù sao Lục Viễn Kha cũng là đứa con duy nhất của họ, giờ xảy ra chuyện mà không nói sự thật cho họ thì tàn nhẫn quá. Hơn nữa… Lục Viễn Kha sẽ trách anh, anh không tìm được cậu ấy, lẽ nào còn để người nhà họ oán trách lẫn nhau.”
Mạc Tang không nói thêm, nhìn Daisy được đỡ lên xe, dần dần xa khỏi tầm mắt cô.
Ánh sét lóe lên ở phía chân trời. Dự báo thời tiết ở Diệp Thành không thay đổi, chẳng thể tin nổi. Sau buổi trưa, trời đổ mưa mà chẳng có dấu hiệu gì trước đó.
Đường Tụng nắm tay Mạc Tang rời khỏi cầu Thái Giang, hai người không bàn nhau mà cùng nảy ý định đi bộ, họ về xe lấy ô, chầm chậm bước trên đường.
Cô có thói quen để tay trong túi áo khoác Đường Tụng. Anh đi đâu thì cô theo đó.
Không khí ẩm ướt, trong buổi quá trưa thế này, họ như trở về ngày trùng phùng.
Mưa rơi, trời âm u mù mịt, Mạc Tang người đầy máu, lê lết vào cửa hàng tạp hóa. Cô va vào Đường Tụng rồi tự cho là mình có thể uy hiếp được anh. Cô còn tưởng anh là một con tin biết nghe lời.
Cái gọi là định mệnh, có lúc làm người khác tổn thương.
May sao, tuy cô không đủ mạnh mẽ nhưng Đường Tụng luôn ở bên cô.
“Em rắc tro cốt của K xuống biển rồi. Anh ta là người gốc Á nhưng bọn em chẳng ai biết anh ta sinh ra ở đâu, cũng không biết trước đây làm gì. Cũng may là mọi biển đều nối liền nhau, anh ta muốn ở lại hay muốn về châu Âu đều được.” Mạc Tang nắm chặt tay Đường Tụng, bỗng nhắc đến chuyện này.
Đường Tụng gật đầu, không hỏi gì.
Mạc Tang lại nói: “Em biết thực ra anh rất để tâm, giống như em để tâm đến chuyện suýt nữa thì anh cưới Vân Kính Dao vậy. Em từng yêu K, hồi đó còn trẻ dại… Hơn nữa anh ta là người nuôi em lớn, dù sau này K đối với em như vậy, em vẫn hy vọng anh ta được chết đàng hoàng một chút.”
“Anh hiểu.”
“Cảm ơn anh đã không giao anh ta cho cảnh sát… vì muốn em được yên lòng.”
Đường Tụng cười, cảm thấy hôm nay Mạc Tang đặc biệt đa sầu đa cảm vì chứng kiến sự việc của Daisy. Anh định nói gì đó nhưng lại thôi. Mạc Tang ngại ngùng, mân mê tóc như để giấu giếm cảm xúc, sau đó bỗng quay về phía anh.
Cô nhìn vào đôi mắt Đường Tụng, anh vẫn chưa mở lời. Đôi mắt anh sâu thẳm, tĩnh tại và an hòa, không chút biến động.
Người đàn ông này luôn như thế. Anh xấu, anh tốt nhưng anh luôn vì cô.
Dưới vòm ô, Mạc Tang bỗng rất cảm động, đưa tay ôm cổ Đường Tụng, chủ động hôn lên môi anh.
Đường Tụng ngẩn ra một lúc, sau đó ôm cô, nói nhỏ: “Mọi thứ đã qua rồi.”
Mạc Tang nghĩ ngợi giây lát rồi chợt hỏi anh: “Có thể cho em… đi thăm Vân Kính Dao không?”
Anh đưa cô tới bệnh viện Hựu Nhân.
Chân của Vân Kính Dao vẫn không chuyển biến tốt. Đây vốn là điều ai ai cũng rõ nhưng vì lo cho tâm trạng cô ấy, mọi người đều thể hiện sự hy vọng lớn.
Đường Tụng muốn vào cùng Mạc Tang nhưng cô không đồng ý, “Chuyện của phụ nữ, anh xen vào làm gì!”
Anh đành nhượng bộ. Trước mặt những y tá quen thuộc ở ngoài phòng bệnh, lần đầu tiên chàng thiếu gia mất mặt, bị đẩy thẳng ra ngoài.
Cô gái trong phòng mặc áo len, khoác lên mình chiếc chăn mỏng. Dường như cô sẽ cứ thế này mãi, suốt ngày trên xe lăn, ngồi bên cửa sổ hoặc dưới ánh điện.
Mạc Tang vốn nghĩ Vân Kính Dao sẽ bị kích động vì sự có mặt đường đột của mình, nhưng không ngờ cô ấy không hề ngạc nhiên.
Câu đầu tiên, Vân Kính Dao hỏi: “Lúc nào thì cưới? Sắp rồi nhỉ.”
Mọi lời nói mà Mạc Tang chuẩn bị sẵn bỗng trở nên lộn xộn. Cô đành ngồi bên cạnh Kính Dao, “Vẫn chưa.”
Cô gái giữ tư thế nửa ngả vào ghế, ánh mắt không hề e dè. Xem xét Mạc Tang một lượt, cô bảo: “Thật không hiểu nổi, tại sao cuối cùng anh ấy lại chọn người đàn bà như chị?”
Mạc Tang không giận, nhún vai cười bảo: “Không phải cuối cùng mà là cách đây từ rất lâu rồi.”
Mái tóc đỏ đậm, sự tự nhiên và chút kiêu ngạo bẩm sinh của Mạc Tang khiến Vân Kính Dao khó chịu.
Cô gái khẽ nắm bàn tay, cố gắng kiềm chế để hòa nhã một chút, nhưng đôi mắt dữ dội đã bộc lộ tất cả. Cô nhìn Mạc Tang nói: “Tôi có thể liều thân mình vì anh ấy nhưng không cảm động được anh ấy. Đường Tụng là người rất lạnh lùng, cũng rất tàn nhẫn. Có thể anh ấy đối với ai đều tốt bụng nhưng tôi nhận ra từ lâu… Thực ra anh ấy không như người khác nhìn thấy.”
Nói rồi, Vân Kính Dao bỗng nghiêng đầu, trời đang mưa, căn phòng bệnh vốn không sáng sủa, cô chìm trong dòng suy nghĩ, Mạc Tang cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Vân Kính Dao chầm chậm đẩy xe lăn tới mép giường, cúi người lấy ra một chiếc hộp giấy, không to lắm nhưng khá nặng. Cô đưa chiếc hộp cho Mạc Tang, khẽ nói: “Chị đã đến đây rồi thì giúp tôi trả cái này cho Đường Tụng, nói với anh ấy, tôi hiểu, không cần bận tâm về tôi.”
Mạc Tang ngập ngừng một lúc, sau đó hỏi: “Cô không để bụng nếu tôi xem một chút chứ?”
Vân Kính Dao quay bánh xe, “Tùy chị.”
Mạc Tang từ từ mở chiếc hộp, bên trong là một số đồ đạc cũ. Có chiếc cúp khi Vân Kính Dao lần đầu tiên đoạt giải Nghệ sĩ mới xuất sắc, có bộ đồ cổ trang cô mặc trong bộ phim đầu tiên, có cả tấm poster tuyệt đẹp trước kia được dán trong phòng bệnh này… Ngoài ra còn có rất nhiều đồ lặt vặt, cây cài áo bằng bạch kim cùng vô số đồ trang sức, tất cả đều ăn khớp với gu thẩm mỹ của Đường Tụng về đồ cổ. Dưới cùng là một tập dày các bài viết được cắt ra từ báo. Đó là khoảng thời gian Vân Kính Dao nổi đình nổi đám, cô xuất hiện trên trang nhất các trang giải trí với những tin đồn về chuyện tình cảm với Đường Tụng và vô số thông tin khác.
Mấy năm đó, cả Diệp Thành đều biết Đường Tụng thích ngôi sao vừa gia nhập làng giải trí này. Cô trẻ trung, xinh đẹp và không có tai tiếng. Vừa chân ướt chân ráo vào showbiz đã có tập đoàn họ Đường làm bệ đỡ, chẳng ai dám động vào cô.
Vân Kính Dao cứ ngỡ những tin đồn đó là sự thật, tưởng rằng sớm muộn cô cũng sẽ cưới Đường Tụng.
Cuối cùng, Mạc Tang lấy ra mấy tờ bản thảo thiết kế. Ba năm trước, một thương hiệu thời trang cao cấp phác họa váy cưới cho Vân Kính Dao.
Vân Kính Dao quay đầu trông thấy Mạc Tang đang nhìn mấy bản thiết kế, cười cợt bản thân, “Anh ấy không biết cái này, tự tôi mời người ta thiết kế.”
Mạc Tang bỗng nhận ra mình không cần nói gì với Vân Kính Dao, cô gái mạnh mẽ hơn nhiều so với suy đoán của cô.
Sau đó Mạc Tang đứng lên, ôm chiếc hộp chuẩn bị ra ngoài. Nghĩ giây lát, cô lại bảo: “À, Đường Tụng cũng tới đây, tôi bảo anh ấy vào gặp cô nhé.”
Vân Kính Dao ngăn lại, giọng cô rất nhẹ và mệt mỏi: “Không cần đâu, người của tôi đã tìm được phòng rồi, một thời gian nữa tôi sẽ xuất viện. Chị đưa đồ cho anh ấy, giúp tôi bảo với anh ấy rằng, mấy năm tươi đẹp nhất của một cô gái tôi đã dâng hiến trọn cho anh ấy, từ đầu đến cuối tôi chẳng ân hận gì. Nếu anh ấy còn áy náy thì không cần tới thăm tôi nữa, sau này cũng không cần.”
Từng câu từng chữ của Vân Kính Dao đều chắc nịch.
“Cô không cần…” Mạc Tang định nói nhưng bị Vân Kính Dao ngắt lời, lần này là đuổi khách: “Đi đi. Tôi không có ý gì với chị. Nhưng… nói thật lòng, tôi tưởng chị phải đẹp hơn tôi, thông minh biết điều hơn tôi, ân cần dịu dàng hơn tôi.”
Mạc Tang không nói gì, rõ ràng, sự thật hoàn toàn tương phản.
Mạc Tang đi ra, đưa chiếc hộp cho Đường Tụng rồi truyền đạt nguyên si lời của Vân Kính Dao.
Lúc đó Đường Tụng đang ngồi trong phòng nghỉ đợi Mạc Tang, nói chuyện với mấy y tá quen biết anh. Vừa nhìn thấy Mạc Tang bước vào, những người này đều cúi đầu, không nói gì nữa.
Rất tự nhiên, Đường Tụng kéo tay Mạc Tang đi ra ngoài. Nhìn những món đồ trong chiếc hộp, anh không nói gì.
Cho đến đi hai người ra khỏi bệnh viện, một lần nữa đứng trong mưa, Đường Tụng mới lắc đầu, nói nhẹ: “Vì cứu anh, cô ấy thiệt thòi cả cuộc đời.”
Đường Tụng lật đồ vật trong hộp, thở dài, nói một câu mà Mạc Tang không hiểu: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy.”()
Anh và Vân Kính Dao, cả hai đều như vậy.
Mạc Tang nhìn Đường Tụng mở ô, rụt vai lại, nhanh chóng trốn dưới ô, ôm cánh tay anh, tựa sát vào anh cùng tiến về phía trước. “Vân Kính Dao hơn em”, Mạc Tang nói.
Đường Tụng không đáp lời, Mạc Tang tiếp tục vẩn vơ một mình: “Dịu dàng hơn em, biết chăm sóc người khác hơn em. Chỉ trông qua là biết, cô ấy thuộc kiểu phụ nữ một khi đã theo chồng sẽ hoàn toàn bỏ cuộc chơi, chỉ ở nhà, hằng ngày đưa đón con cái, nấu cơm cho chồng, đợi chồng về nhà.”
Đường Tụng vẫn không nói gì.
Càng nói, giọng Mạc Tang càng nhỏ, sau đó cô buông xuôi, thừa nhận: “Em vẫn không làm được. Em… thực ra hôm đó em lén học nấu ăn, em vào nhà bếp nhưng chưa được nửa tiếng đồng hồ chú Thẩm đã khuyên em ra ngoài…”
Đường Tụng buồn cười, ban đầu chỉ bụm miệng, sau đó phá lên cười một hồi lâu vì tưởng tượng hình ảnh Mạc Tang lúc bấy giờ. Càng nghĩ anh càng thấy thú vị.
Mạc Tang tức điên, véo cánh tay anh, bảo: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh! Chuyện liên quan đến tình địch của em.”
“Vậy hả, thế em nói tiếp đi”, Đường Tụng không cười nữa, nói thành thực, “Kính Dao nấu ăn ngon lắm.”
Mạc Tang bị chọc giận tới mức không muốn nói gì nữa, cúi gầm mặt bước thẳng.
Hai người đi bộ rất lâu, dọc đường ngang qua cửa hàng tạp hóa.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, Đường Tụng dừng chân nhìn vào trong, bảo với Mạc Tang: “Đường Đường muốn mua tạp chí truyện tranh, có cuốn mới rồi.”
Mạc Tang gật đầu, cùng anh vào trong mua đồ cho con gái. Trải qua rất nhiều ngày, nhân viên làm thuê cũng thay đổi, chẳng ai biết đến họ.
Mưa vẫn thế, vẫn là hai con người đó.
Dòng thời gian trôi, mới đó mà ngỡ từ rất xa xôi. Đường Tụng nhớ lại quãng thời gian ở Zurich, giờ đây gương vỡ lại lành. Anh chắp nối tất cả nhân quả, quãng đường đã qua anh dốc toàn bộ những gì mình có, yêu rồi hận, cuối cùng trở về với một cơn mưa.
Còn Mạc Tang, từ lúc tỉnh dậy sau tiếng súng giữa màn đêm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có cơ hội sống cuộc đời bình dị như bao người.
Khi ra khỏi cửa hàng, Mạc Tang nhìn Đường Tụng bật ô che cho mình. Anh nắm tay cô, đi được vài bước lại nhận ra cô đang thẩn thờ, khăn quàng cổ bị gió bung ra cũng không buồn để ý. Đường Tụng thở dài, dừng chân, đặt cán ô vào tay Mạc Tang rồi đứng đó từ từ quấn khăn cho cô.
Tay anh chạm vào mái tóc dài, bèn hỏi: “Dài thế này rồi, em không muốn cắt hả?”
Mạc Tang cúi đầu, lầm rầm: “Chẳng phải anh thích như thế sao.”
Đường Tụng cười, không nói gì.
Mạc Tang ngoan ngoãn đứng yên, chăm chú nhìn anh, bỗng nói nhỏ: “Đường Tụng, em chẳng biết làm gì cả.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đáp lời mà chẳng cần suy nghĩ: “Không sao, anh biết.”
Mắt Mạc Tang rớm lệ, “Em chưa từng thử cuộc sống như thế này, hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên. Em đang cố gắng, Đường Tụng… có thể em… rất tệ… nhưng em muốn anh biết rằng, em cũng đang cố gắng vì anh.”
Khi mỉm cười, người đàn ông trong ô rất đẹp, rất đỗi dịu dàng. Anh quàng khăn xong, cầm ô rồi móc từ trong túi ra một món đồ, đưa tới trước mắt Mạc Tang.
Tuyết Sơn Chi Lệ, ánh sáng lấp lánh của viên kim cương đẳng cấp luôn khiến người ta lóa mắt.
“Anh tìm thấy nó rồi?”
Đường Tụng gật đầu, đung đưa sợi dây chuyền trị giá bằng cả gia tài khổng lồ. Trên con đường người đi kẻ lại, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Mạc Tang, em làm vợ anh một lần nữa nhé.”
Lúc này đã rất nhiều người nhìn về phía họ, viên kim cương trong tay anh quá nổi bật, ai nấy đều tò mò nhìn ngó.
Mạc Tang đứng yên.
Đường Tụng nhìn cô, hỏi nhỏ: “Hôn lễ chính thức của bà Đường tổ chức vào cuối tháng sau, đúng sinh nhật bốn tuổi của Đường Đường, em có tới không?”
Người phụ nữ dưới ô nước mắt nhạt nhòa, nghẹn ngào nhưng vẫn quyết không chịu thua, nhón chân giật lấy sợi dây chuyền gắn kim cương bỏ vào túi mình. Sau đó cô bước lên trước, vừa lau nước mắt vừa bảo: “Đợi đến khi anh nấu ăn được đã! Ngài Đường, ngài đừng có lừa tôi, bệnh thích sạch sẽ cao quý không cho phép ngài vào bếp.”
Trời mưa tầm tã, con đường ngược xuôi người qua lại.
Mạc Tang bước đi, lướt qua chính mình trong quá khứ, khi đang bị thương nặng do trúng đạn.
Đường Tụng nhắc cô: “Sắp đến giờ rồi, mình đi đón Đường Đường nhé.”
Mạc Tang ôm cuốn tạp chí truyện tranh của con gái, theo anh bước lên phía trước, gật đầu và nhẹ nhàng đáp lời: “Vâng.”