“ - Con gái! Dậy đi con!_ Một giọng nói quen thuộc, ấm áp vang lên. Ngọc mở mắt, cô thấy chỉ mỗi màu trắng toát.
- Mẹ? Là mẹ sao? Đây là đâu, có phải con đã chết rồi không?
- Không đâu con. Đây là giấc mơ của con, con vẫn còn sống._ Bà vuốt ve sống lưng cô.
- Mẹ. Con nhớ mẹ._ Ngọc ôm lấy bà, nước mắt tuôn ra.
- Con gái, mạnh mẽ lên con! Đừng khóc! Mẹ sẽ bảo vệ con, luôn bên con mà!
- Hức...Con xin lỗi, con không cứu được mẹ, hức... con xin lỗi...
- Không sao! Là mẹ đã không thể chăm sóc tốt cho con... Ngọc à, hãy tìm ra bà ta, hãy trả mối thù máu này cho mẹ, nhé con!... Mẹ... luôn yêu con!..._ Tiếng nói nhỏ dần rồi mất hẳn, chỉ còn cô ngồi đấy, nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm can...
Chỉ là mơ, một giấc mơ trong lúc cơn mê man chưa dứt...”
Căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc, đã một ngày trôi qua, Ngọc vẫn chưa tỉnh.
Khang mở cửa phòng, bước đến bên giường của cô. Ngọc đang khóc, nước mắt trong suốt nhỏ xuống gối, ướt cả một vùng. Khang ngồi xuống, cậu dùng những ngón tay gạt đi nước mắt của cô. Ngọc đang trải qua một giấc mơ chắc hẳn rất khủng khiếp, cậu biết điều đó. Ngón tay trượt trên làn da mềm mại của cô, cậu nói.
- Chờ cô tỉnh dậy, tôi sẽ mắng cô. Tôi không cần cô đỡ đạn cho tôi, có hiểu không? Nếu... cô có làm sao... tôi biết làm thế nào? Đừng để tôi lo lắng cho cô nhiều đến thế.
Hình ảnh mẹ chợt biến mất, Ngọc thoát khỏi cơn mơ, trở về với thực tại. Mắt cô dần mở ra, nhận thức cũng không còn mơ hồ. Mùi thuốc khử trùng tràn vào cánh mũi, làm cô cảm thấy nhức đầu. Ngiêng đầu, một bóng lưng thu vào tầm mắt cô, cậu đang ngồi quay lưng về phía giường. Bàn tay cô mệt mỏi đập nhẹ vào lưng cậu.
Khang quay lại. Thấy mắt cô còn chớp chớp, cậu muốn mắng cô một trận, nhưng dù sao việc cũng xảy ra rồi, cậu mở miệng rồi lại thôi không nói, cho qua vậy.
- Ngủ được bao lâu rồi?_ Ngọc thều thào, hẳn còn mệt.
- Được một ngày rồi, nghỉ đi, tôi gọi bác sĩ._ Khang nói xong liền chạy vụt đi. Một lát sau, cậu cùng bác sĩ bước vào.
- Khỏe hơn rồi chứ?_ Bác sĩ tươi cười. - Cô có đau ở chỗ nào không? Vai trái chẳng hạn?
- Không. Khi nào tôi có thể xuất viện. Ở đây khó chịu quá._ Ngọc hơi mệt. - Cho tôi cốc nước, tôi khát.
Khang rót một li nước, giúp cô ngồi dậy uống nước.
- Cô có phúc thật đấy. Anh bạn này chỉ biết mỗi lo cho cô thôi à. Từ trưa qua đến giờ lo lắng suốt. Thế nào, tôi nói đúng không?
Khang ném cho ông ta cái nhìn đầy chết chóc. Vị bác sĩ liền nín lặng. Ngọc ngẩng đầu nhìn Khang “cậu cũng biết lo lắng cho tôi sao?” Trong lòng cô có chút xao động, trông sắc mặt cậu khá mệt mỏi.
- Cô cảm thấy khó chịu, tôi sẽ đưa cô về nhà để bác sĩ riêng chăm sóc._ Khang nói.
- Tôi không có.
Hai người bắt đầu cuộc nói chuyện, ông bác sĩ hiểu chuyện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
- Ở một mình mà không có bác sĩ riêng? Cô không đùa chứ?
- Không đùa đâu. Tôi muốn xuất viện, càng sớm càng tốt.
- Không được, cô có chuyện gì thì tôi biết làm sao? Còn chẳng có bác sĩ riêng nữa là.
- Cậu nghĩ cậu hiểu rõ tôi? Tôi không sao.
- Chứng minh đi!
Khang nói, Ngọc liền để hai chân xuống, tay phải cầm lấy thanh móc chai nước chuyền. Cô đứng lên, bước đi. 1 bước, 2 bước..
- A... Ngọc kêu lên, cô bị ngã, may mắn là không sao. Bởi vì... cô đang ở trong vòng tay của Khang.
- Thế mà cô bảo không sao? Có sao thì đúng!
- Tôi không muốn ở đây lâu._ Khang bế cô lên đặt xuống giường. Tim cô đập nhanh, cố nói.
- Đừng cố chấp, nghỉ ngơi đi.
- Không cho xuất viện, tôi sẽ trốn đi.
- Cô dám? Trông thảm hại như thế, cô nghĩ bản thân trụ được bao lâu?
- Không biết. Tôi- muốn-ra- khỏi- đây._ Ngọc nhấn mạnh.
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Ngọc, Khang bó tay.
- Được. Chiều nay cô xuất viện. Nhưng không về nhà.
- Gì cơ? Không về nhà? Vậy đi đâu?
- Đến nhà tôi. Ở đấy đến khi bình thường.
- Cậu... Sao lại tốt như thế?
- Cô không có bác sĩ riêng, lại ở một mình. Thích chết?
-....
- Quyết định thế đi.
Làm xong thủ tục, trả viện phí, Khang để cô ngồi vào xe.
- Sao cậu không tự lái xe? Không thấy bất tiện sao?
- Có. Nhưng chưa đủ tuổi.
- Coi trọng luật pháp quá ha. Muốn học không? Tôi sẽ giúp... sau khi cánh tay trái hồi phục.
- Được. Nhanh lên đấy, tôi không chờ lâu đâu.
“ - Con gái! Dậy đi con!_ Một giọng nói quen thuộc, ấm áp vang lên. Ngọc mở mắt, cô thấy chỉ mỗi màu trắng toát.
- Mẹ? Là mẹ sao? Đây là đâu, có phải con đã chết rồi không?
- Không đâu con. Đây là giấc mơ của con, con vẫn còn sống._ Bà vuốt ve sống lưng cô.
- Mẹ. Con nhớ mẹ._ Ngọc ôm lấy bà, nước mắt tuôn ra.
- Con gái, mạnh mẽ lên con! Đừng khóc! Mẹ sẽ bảo vệ con, luôn bên con mà!
- Hức...Con xin lỗi, con không cứu được mẹ, hức... con xin lỗi...
- Không sao! Là mẹ đã không thể chăm sóc tốt cho con... Ngọc à, hãy tìm ra bà ta, hãy trả mối thù máu này cho mẹ, nhé con!... Mẹ... luôn yêu con!..._ Tiếng nói nhỏ dần rồi mất hẳn, chỉ còn cô ngồi đấy, nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm can...
Chỉ là mơ, một giấc mơ trong lúc cơn mê man chưa dứt...”
Căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc, đã một ngày trôi qua, Ngọc vẫn chưa tỉnh.
Khang mở cửa phòng, bước đến bên giường của cô. Ngọc đang khóc, nước mắt trong suốt nhỏ xuống gối, ướt cả một vùng. Khang ngồi xuống, cậu dùng những ngón tay gạt đi nước mắt của cô. Ngọc đang trải qua một giấc mơ chắc hẳn rất khủng khiếp, cậu biết điều đó. Ngón tay trượt trên làn da mềm mại của cô, cậu nói.
- Chờ cô tỉnh dậy, tôi sẽ mắng cô. Tôi không cần cô đỡ đạn cho tôi, có hiểu không? Nếu... cô có làm sao... tôi biết làm thế nào? Đừng để tôi lo lắng cho cô nhiều đến thế.
Hình ảnh mẹ chợt biến mất, Ngọc thoát khỏi cơn mơ, trở về với thực tại. Mắt cô dần mở ra, nhận thức cũng không còn mơ hồ. Mùi thuốc khử trùng tràn vào cánh mũi, làm cô cảm thấy nhức đầu. Ngiêng đầu, một bóng lưng thu vào tầm mắt cô, cậu đang ngồi quay lưng về phía giường. Bàn tay cô mệt mỏi đập nhẹ vào lưng cậu.
Khang quay lại. Thấy mắt cô còn chớp chớp, cậu muốn mắng cô một trận, nhưng dù sao việc cũng xảy ra rồi, cậu mở miệng rồi lại thôi không nói, cho qua vậy.
- Ngủ được bao lâu rồi?_ Ngọc thều thào, hẳn còn mệt.
- Được một ngày rồi, nghỉ đi, tôi gọi bác sĩ._ Khang nói xong liền chạy vụt đi. Một lát sau, cậu cùng bác sĩ bước vào.
- Khỏe hơn rồi chứ?_ Bác sĩ tươi cười. - Cô có đau ở chỗ nào không? Vai trái chẳng hạn?
- Không. Khi nào tôi có thể xuất viện. Ở đây khó chịu quá._ Ngọc hơi mệt. - Cho tôi cốc nước, tôi khát.
Khang rót một li nước, giúp cô ngồi dậy uống nước.
- Cô có phúc thật đấy. Anh bạn này chỉ biết mỗi lo cho cô thôi à. Từ trưa qua đến giờ lo lắng suốt. Thế nào, tôi nói đúng không?
Khang ném cho ông ta cái nhìn đầy chết chóc. Vị bác sĩ liền nín lặng. Ngọc ngẩng đầu nhìn Khang “cậu cũng biết lo lắng cho tôi sao?” Trong lòng cô có chút xao động, trông sắc mặt cậu khá mệt mỏi.
- Cô cảm thấy khó chịu, tôi sẽ đưa cô về nhà để bác sĩ riêng chăm sóc._ Khang nói.
- Tôi không có.
Hai người bắt đầu cuộc nói chuyện, ông bác sĩ hiểu chuyện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
- Ở một mình mà không có bác sĩ riêng? Cô không đùa chứ?
- Không đùa đâu. Tôi muốn xuất viện, càng sớm càng tốt.
- Không được, cô có chuyện gì thì tôi biết làm sao? Còn chẳng có bác sĩ riêng nữa là.
- Cậu nghĩ cậu hiểu rõ tôi? Tôi không sao.
- Chứng minh đi!
Khang nói, Ngọc liền để hai chân xuống, tay phải cầm lấy thanh móc chai nước chuyền. Cô đứng lên, bước đi. bước, bước..
- A... Ngọc kêu lên, cô bị ngã, may mắn là không sao. Bởi vì... cô đang ở trong vòng tay của Khang.
- Thế mà cô bảo không sao? Có sao thì đúng!
- Tôi không muốn ở đây lâu._ Khang bế cô lên đặt xuống giường. Tim cô đập nhanh, cố nói.
- Đừng cố chấp, nghỉ ngơi đi.
- Không cho xuất viện, tôi sẽ trốn đi.
- Cô dám? Trông thảm hại như thế, cô nghĩ bản thân trụ được bao lâu?
- Không biết. Tôi- muốn-ra- khỏi- đây._ Ngọc nhấn mạnh.
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Ngọc, Khang bó tay.
- Được. Chiều nay cô xuất viện. Nhưng không về nhà.
- Gì cơ? Không về nhà? Vậy đi đâu?
- Đến nhà tôi. Ở đấy đến khi bình thường.
- Cậu... Sao lại tốt như thế?
- Cô không có bác sĩ riêng, lại ở một mình. Thích chết?
-....
- Quyết định thế đi.
Làm xong thủ tục, trả viện phí, Khang để cô ngồi vào xe.
- Sao cậu không tự lái xe? Không thấy bất tiện sao?
- Có. Nhưng chưa đủ tuổi.
- Coi trọng luật pháp quá ha. Muốn học không? Tôi sẽ giúp... sau khi cánh tay trái hồi phục.
- Được. Nhanh lên đấy, tôi không chờ lâu đâu.