Một ngày mới bắt đầu, trời không nắng cũng chẳng mưa. Chỉ có gió lạnh buốt thổi tới từng cơn.
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông vào học vang lên. Lớp 11A1 di chuyển tới phòng nhạc cụ, sáng nay là lúc kiểm tra Âm nhạc.
Vâng, chỉ có mỗi thắc mắc: "Cấp 3 rồi còn có Âm nhạc á? Sao nó trai trái vậy?"
Xin trả lời là: "Không sai, nhưng học sinh hiểu biết Âm nhạc rất quan trọng đối với học viện Q. Cái này có thể hiểu là: học viên ở đây được đào tạo Cầm- Kì- Thi- Họa, Văn Võ song toàn gì gì cũng giỏi ấy mà..."
Trong phòng nhạc cụ, học sinh lạnh cóng xoa tay vào nhau, áo khoác ấm đủ màu sắc.
- Các em, trật tự chỗ ngồi đi._ Giáo viên nhẹ nhàng nói. - Sắp thi cuối kì, các môn khác cũng làm bài kiểm tra đánh giá (kiểu như ktra 1 tiết á) cả rồi, hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra khả năng của các em. Bạn nào muốn ghi tên (đăng kí) mục nào để lớp trưởng phát giấy. Ắt xì (lạnh quá, lạnh quá đi!)
Sau một hồi ồn ào, cả lớp lấy lại vẻ yên ắng, yên đến tĩnh lặng. Đa số nam cả lớp đều chọn biểu diễn nhạc cụ (khiếp!), nữ phần lớn chọn kiểm tra ca hát. Số nam nữ ít ỏi còn lại sau một hồi đấu tranh tư tưởng đã chọn biểu diễn nhạc cụ.
- Ngọc này, cậu mới vào học, chọn mục nào vậy?_ Nam hỏi Ngọc rồi hà hơi, xoa xoa hai tay.
- Độc tấu (Solo).
- Ồ..._ Nam kêu một tiếng.
- Độc tấu? Vậy sao? _ Khang ngồi bên cạnh Ngọc vuốt vuốt cằm, mặc một chiếc áo khoác đen mỏng, nói.
- Hử? Cậu ý chỉ cái gì đấy?_ Ngọc hỏi Khang. Cô ở Mỹ nhiều năm, quen với lạnh nên thời tiết này đối với cô không thành vấn đề. Cô mặc sơmi trắng, áo khoác thể thao màu đen.
- Ai da, thôi nào, sắp đến giờ rồi. Đừng nói chuyện nữa._ Nam khuơ tay.
- Ai bảo cậu xen vào không?_ Khang cùng Ngọc đồng thanh. Trời trời, đúng là khủng bố tinh thần mà.
- Các em, chúng ta bắt đầu nào. Bạn nào biểu diễn nhạc lên bốc thăm đi.
Trong căn phòng, một lũ nam sinh xúm lại ở giữa bàn giành giật từng mảnh giấy, trông đến thê thảm. Ngọc cùng Khang đứng bên không khỏi ngao ngán nhìn cảnh trước mắt. Nam từ bên trong đám hỗn loạn đi ra: - Này, mỗi đứa một cái, lấy đại đi.
Khang kẹp lấy một tờ rồi mở ra. "Số 2" Ngọc nhìn, mở miệng. Cô cũng cầm lấy một tờ từ tay Nam. - Ha, cậu sau tôi rồi nhớ!
- Gì cơ? Sau cô? Vậy cô là số 1 chắc?_ Khang liếc Ngọc.
- Biết thế còn hỏi! Haha.
- Cậu bao nhiêu?_ Khang hỏi Nam
- 10. Không ngờ mình lại bốc giỏi thế cơ chứ!
- Im đi._ Khang cùng Ngọc đồng thanh tập 2.
- Số 1, bắt đầu đi._ Tiếng giáo viên vọng tới, Ngọc hơi giật mình, vô thức vò tờ giấy trong tay.
Cô bước lên ngồi vào ghế, từ từ mở nắp đàn. Tiếng xì xào to nhỏ ở dưới phòng vang lên. Cô tự nhủ: "Mình nhất định sẽ làm được."
Ngọc đặt tay lên bàn phím, bắt đầu bản nhạc của mình. Tiếng đàn vang lên, mang theo giai điệu du dương trầm bổng... Từng giây phút trôi qua, căn phòng lặng đi, chỉ nghe thấy tiếng đàn hay ho dội vào tai họ. Bản nhạc này.... sao thấy thật xa lạ. Hơn 5 phút qua đi, mọi người thẫn ra. Giáo viên đứng lên hỏi cô: - Tên bản nhạc này là gì?
- Là nhạc phim._ Ngọc đứng lên
- Nhạc phim nào, em nói rõ ra chút được không?
- Howl's moving castle (Lâu đài di chuyển của Howl).
Bốp bốp bốp... Giáo viên vỗ tay: - Hay lắm.
Mọi người hùa theo, vỗ tay bôm bốp, mặt ai cũng thêm phần ngưỡng mộ cô.
Ngọc bước xuống. Người tiếp theo đi lên.
Khang lướt qua cô, bày bộ mặt: "khá lắm! Hóa ra cô cũng không mù mịt như tôi tưởng. Đã thế, chống mắt lên mà nhìn tôi đây này!"
Ngọc hếch cằm lên, tự nói trong lòng: "Đấy, thấy chưa? Đừng có mà khinh thường người khác. Tôi cũng rất có tài năng. Rồi xem, cậu ra sao."
Chuyện này quả rất hay. Gần mười năm trời ở học viện Q, đây là lần đầu tiên Khang tham gia kiểm tra khả năng cuối kì môn Âm nhạc, làm cả lớp một phen náo loạn. Tiếng đàn ngân lên, giai điệu quen thuộc. Một lần nữa căn phòng lặng im, tiếng đàn cứ thế phát ra âm thanh mê hoặc. Thời gian đã hết, tiếng đàn ngừng lại. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên. "Ừm, cũng được" Ngọc ngồi dưới, nghĩ ngợi.
- Được được. Lần đầu tiên thấy Khang nhà ta độc tấu nha. Ngọc thấy sao?._ Chờ Khang xuống chỗ, Nam nói.
- Cũng được.
Tiếp sau đó, những bài độc tấu kinh điển vang lên, có người đã trốn ra ngoài từ lâu.
.........
Choang....Khang thuận tay, kéo Ngọc tới gần người cậu. Trong khoảnh khắc, cái đầu nhỏ của Ngọc được Khang ôm vào người.
“Bịch” cả hai ngã xuống. Chỉ có Ngọc nhổm người nhìn cậu bé bên cạnh. Cậu bé đầu chảy máu rất nhiều. Ngọc muốn chạy, nhưng cô không muốn để lại cậu ở đây. Thế là, cô kéo tay cậu khoác qua vai mình, đưa cậu ra xa đám cháy... cô ngất lịm đi, chỉ còn nghe được tiếng bước chân vội vàng, tiếng nói chuyện rôm rả, rồi sau đó tiếng xe cứu thương đến, ngày càng gần...
Ngọc tỉnh lại sau phút ngất lịm. Toàn thân cô đau nhức, tay trái còn bị quấn dày những mảnh màu trắng, mùi thuốc sát trùng nồng đậm. Bên ghế tay phải, bố cô đang nắm tay cô ngủ ngon lành. Ngọc nhẹ nhàng rút tay ra một cách khéo léo. Bước xuống giường bệnh, cô choáng váng vịnh vào thành giường, cô muốn tìm cậu bé kia, không có cậu ấy, chắc giờ cô đã cháy thành than ở nhà rồi.
Mở cửa bước ra, Tiếng nói y tá đập vào màng nhĩ cô: - Trời ơi! Nhóm O Rh- kiếm đâu ra. Mất máu nhiều quá, tội thằng nhóc, còn nhỏ thế mà...
- Cô ơi! Cháu... cháu nhóm O Rh- đây nè!_ Ngọc nuốt nước bọt, chạy tới chắn trước mặt cô y tá.
- Cô bé... cháu..._ Cô y tá chưa dứt lời, tiếng bác sĩ ở phía sau nói tới: - Vậy thì tốt, không cần xét nghiệm, nhanh đưa vào đây.
- Vâng_ cô y tá nói rồi dắt tay Ngọc đi. Đúng lúc đó, bố cô chạy ra, cầm lấy cổ tay cô, kéo lui lại. Ngọc khẽ nhăn mặt, cô nhìn ông bằng đôi mắt trong của mình. Bố cô nhìn rồi nói: - Con muốn làm gì hả? Con còn nhỏ, không được làm như thế.
- Vậy cậu ấy có nhỏ không? Tại sao cậu ấy cứu con, có thể bảo vệ đầu con mà con chỉ đứng đây nhìn người cứu mình mất máu đến chết như thế cơ chứ?... Bố... Con không muốn vì con mà có thêm người chết nữa đâu... Mẹ... mẹ... Hức hức_ Ngọc nức nở.
- Con gái..._ Bố Ngọc ôm cô vào lòng, lòng nặng trĩu. - Con muốn hiến máu thật sao?
Ngọc gật đầu, cương quyết nói. - Cậu ấy cứu con, con cũng cứu cậu ấy......
Nằm đối diện với cậu bé trong phòng phẫu thuật, Ngọc khẽ quay đầu sang nhìn cậu. Mắt cậu ấy vẫn nhắm nghiền lại, trên người bê bết máu.Cô nhắm mắt, cảm nhận từng giọt máu của mình truyền sang cho cậu. Ai bảo cậu ta cứu cô làm gì, để bây giờ lại nằm như thế cơ chứ!
tiếng... tiếng... tiếng... tiếng... Hai ông bố bên ngoài đứng ngồi không yên, họ không khóc, không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng trong lòng họ như đang có tảng đá đè nặng. Hai đứa con đó đều như sinh mạng của họ, nếu như có chuyện không may, họ biết làm sao?
- Đứa con gái của tôi nó bảo muốn cứu con trai của ông mặc dù hai đứa nó mới gặp nhau lần đầu...Chẳng bù với người làm chồng như tôi, vợ mình cũng chẳng cứu nổi._ Bố Ngọc khó nhọc lên tiếng, ông cảm thấy thật... buồn cười.
- Hả? Ông nói cái gì cơ?_ Bố Khang bật dậy, ngạc nhiên hỏi.
- Đúng thế, con tôi muốn cứu thằng nhỏ nhà ông. _ Bố Ngọc nở nụ cười tự giễu.
-... Cảm ơn ông.
- Ông không cần nói với tôi, chỉ cần con bé bình an bước ra khỏi cánh cửa đó, tôi sẽ làm mọi thứ nó muốn!
Đúng lúc này, điện thoại bố Khang reo lên, ông nhận điện: - A lô.
“ - Mày mau về nhà ngay cho tao.
- Haha.... Ông điên rồi. Trừ khi Thùy Băng ký vào thảo thuận của ông, tôi sẽ về.
- Mày được lắm, con nhỏ đó chết rồi, mày còn không mau vác mặt về đây gặp tao à.
- Chết? Ông đừng có rủa người khác như thế, cô ấy đang ở rất rất xa, có muốn ông cũng chẳng tìm được đâu.
- Ở rất xa? Đừng hòng lừa tao. Số ,tao đã...
- Đã làm sao? Ông đã làm gì?
- À... Làm gì sao? Tao không nhớ! Còn nữa... Con bé con đó chắc cũng rụi tro rồi nhỉ?
- Con bé con? Khoan đã..._ Ông liếc sang người bên cạnh. - Ông giết nhầm người rồi.
- Giết nhầm người?
- Tôi... đoạn tuyệt với ông. Chúng ta từ nay không còn quan hệ gì nữa sất.”
bố Khang liền hỏi bố Ngọc: - Nhà ông số bao nhiêu?
- .
Đùng..... như một tiếng sét chạy ngang tai, bố Khang trượt xuống. Đúng lúc đó, cửa mở ra, hai chiếc xe đẩy từ từ xuất hiện. Bác sĩ lau mồ hôi trên trán. - Ca phẫu thuật rất thành công, cậu bé tuy xuất huyết não nhưng không nguy hiểm tính mạng, gãy tay, chấn động nhẹ ở đốt sống lưng và bả vai. Còn cô bé... thực sự rất... tôi khâm phục nó.
Hai chiếc giường được đưa vào cùng một căn phòng. Kể từ hôm đó, hai đưa trẻ chơi với nhau rất vui. Tuy vậy, Ngọc có phần trầm tính hơn trước, cười cũng ít đi. Đến một ngày... Ngọc xuất viện...
- Bố, con muốn đi khỏi đây...
Rh-: Hầu hết mọi người (khoảng %) có một loại protein đặc biệt trên các tế bào máu, được gọi là yếu tố Rhesus (Rh), những trường hợp này gọi là Rh+ (có nhóm máu dương tính Rh), chiếm đa số. Những người thiếu yếu tố Rh, được gọi là Rh- (có nhóm máu máu âm tính Rh), hiện nay rất hiếm, khó tìm đươc. Trong - người chỉ có người mang nhóm máu có âm tính Rh. (Hình như là vầy, mình không rõ lắm)