Đi nửa tiếng, xe dừng lại trước cổng viện tâm thần. Cổng sắt to lớn màu xanh, rỉ gần như hết. Ngọc đỗ xe sang một bên cổng, cả người tỏa ra sát khí. Cô gõ ngón tay lên vô lăng, chần chừ không biết nên vào hay không.
Tiếng cốc cốc vào kính xe kéo suy nghĩ của Ngọc dán vào người bên ngoài. Cô nhấn nút cho cửa sổ xe mở ra.
- Cô gái, đến sao không vào? _ Người phụ nữ gương mặt tươi cười, thân hình hơi béo, mặc bộ áo quần công sở nhìn vào Ngọc hỏi. Trông bà ta cũng tầm tuổi trung niên.
- Là viện trưởng viện tâm thần Thanh Sơn này. Cháu đến đây có chuyện gì?
- Tôi tìm người.
- Lái vào trong sân đỗ xe rồi theo cô.
Ngọc đóng cửa kính xe, nhanh chóng đỗ vào trong sân của viện. Bước xuống xe, cô đi cùng viện trưởng vào văn phòng.
- Cháu tìm ai?_ Bà ta đặt li trà nóng trước mặt Ngọc, hỏi cô.
- Nhã Minh Linh.
Động tác uống trà của bà ta khựng lại một chút, sau đó trở lại như thường: - Bệnh nhân đó hết sức đặc biệt, suy nghĩ không thể hiểu nổi, tiếp xúc với cô ta sợ sẽ nguy hiểm.
- Nguy hiểm? Tôi nghĩ bệnh nhân nào cũng nguy hiểm, không chỉ cô ta. Tôi rất muốn gặp cô ta ngay bây giờ._ Ngọc lạnh lùng.
- Được thôi. Đi theo cô.
Hai người đứng lên, ra khỏi phòng. Bước trên hành lang khu nhà cho bệnh nhân, Ngọc sợ muốn đứng tim. Trong phòng, người múa, người đứng trên giường hát, người ngồi co một mình trong góc lẩm bẩm. Đôi người thấy cô liền lao ra hét đến điếc tai. Ngoài sân, người ngồi ngắt hoa, người chạy đuổi nhau, có người muốn đánh nhau bị bác sĩ cản lại... Một cảnh khiến người ta kinh hãi.
Đứng trước cửa một căn phòng, viện trưởng dừng lại. Bà ra hiệu bảo Ngọc vào. Ngọc từ từ đẩy cửa...
"Cháy, cháy đi, đốt hết đi! Đâu rồi, lửa, lửa đâu?" Tiếng hét vọng lên, giọng người điên cuồng. Ngọc vào bên trong, cô ta lao tới cầm tay Ngọc. "Ông ta đâu, ông ta đâu? Tôi giết ông ta, tôi muốn giết chết ông ta!"
Ngọc nhăn mày, giữ chặt tay cô ta. Nhẹ nhàng nói: "Bình tĩnh lại, Minh Linh. Cô không cần giết ông ta, ông ta chết rồi."
Minh Linh nước mắt nước mũi tùm lum đang gào thét, nghe Ngọc nói liền ngước mắt, giọng nhẹ lại: "Thật không? Ông ta chết rồi?"
"Đúng thế. Nào, tới ngồi trên giường nhé. Cô ngồi rồi tôi nói chuyện với cô!" Ngọc nói, cầm tay cô bước về phía giường. "Ngoan lắm." Bà viện trưởng ngạc nhiên, đóng cửa ra ngoài.
Trên chiếc giường đơn nhỏ, Ngọc vuốt mái tóc bù xù của Minh Linh, nhìn cô ta ân cần trìu mến. Một tia sáng lóe lên trong đầu Ngọc, cô cười thầm.
"Nào, để tôi chải tóc giúp Linh nhé! Chải tóc rồi Linh sẽ xinh hơn!
- Thật không?
- Thật!".....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Đây là gì?_Khang chỉ tay xuống bức ảnh trên bàn.
- Là hình của cô ta 9 năm trước._D - Phía sau còn có cả ảnh của hiện tại nữa.
Khang sững người. Lấy bức ảnh cuối cùng lên. Thì ra, thì ra... là thế.
Hai bức ảnh, một cô bé 8 tuổi, một là Ngọc bây giờ, khổ 20cm×25cm được đặt cạnh nhau. Khang giật mình, đôi mắt kia sao giống nhau như thể? Gương mặt xinh đẹp đó sao lại như một mà ra? Khang nhớ rõ, cô bé 8 tuổi trong ảnh chính là người đã được cậu cứu nhiều năm về trước. Cậu còn nhớ, lúc cô đi còn chẳng thèm tạm biệt, cậu còn chưa kịp hỏi tên cô nữa cơ.
Những kí ức lại ùa về, 3 ngày cùng phòng bệnh, chơi đùa với nhau, trầm tư cùng nhau, ăn cùng nhau, hát cho nhau... biết bao là chuyện vui khác. Có đánh chết, Khang cũng không thể quên.
"Chuyện gì thế này?" Khang vứt đống giấy xuống, vò đầu bứt tai. "Không phải chứ? Ngọc chính là cô bé ngày ấy?" Khang rối bời, xen chút vui mừng. "Phải xác thực."
Cậu cầm máy điện thoại gọi cho Ngọc. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy. 2 lần, 3 lần, rồi 4, 5 lần vẫn thế. Khang ảo não dựa lưng ra sau, vuốt mặt.
- Cậu chủ, 3 ngày nay công việc không ai xử lí, rất nhiều giấy tờ cùng hợp đồng đang chờ cậu ký duyệt._ Tay hậu cận đứng bên cạnh lên tiếng.
- Ra ngoài đi, tôi sẽ xem bây giờ._ Khang thất vọng nói...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
......
- Linh à, lúc nãy cô bảo muốn giết ông ta, ông ta là ai?_ Ngọc nhẹ nhàng nắm tay cô gái đối diện. Nhẫn nại hỏi lại câu hỏi đó lần thứ 50.
- Linh, Linh... Ông ta..._ Cô gái đưa cặp mắt long lanh to tròn nhìn Ngọc.
- Linh nói đi, tôi muốn biết.
- Ông ta... là vua. Ông ta ở trong căn nhà to thế này này._ Linh dang hai tay ra. - Ai gặp ông ta cũng phải cúi chào hết á!
- Vậy... Linh nhớ tên ông ta không?
- Tên... tên... Khắc... Khắc Phong... a, đau đầu quá, đau đầu.
"Trát" một phát, Ngọc đánh ngất Minh Linh. Cô lôi khẩu súng giấu trong người mình ra, lên nòng, chĩa vào Minh Linh. "Tại sao cô bị điên? Tại sao?... Nếu tôi giết cô, mẹ tôi có vui không? Dù có giết cô, mẹ tôi cũng không thể sống lại... Tôi sẽ để cô sống, từ từ dày vò cô, để cô phải trả giá! Hừ!" Ngọc cất súng, đúng lúc viện trưởng mở cửa.
Ra khỏi viện, Ngọc ngồi lên xe, cô lấy điện thoại trong ngăn chứa đồ. 5 cuộc gọi nhỡ của Khang. Ngọc gọi lại.
"- Alô._ Khang nghe máy.
- Cậu gọi tôi có chuyện gì?
- Tôi... muốn gặp cô bây giờ.
- Được. Tôi cũng xong việc rồi. Gặp ở đâu?
- Tôi sẽ nhắn tin địa chỉ ngay."
Ngọc cúp máy. Đúng 5 giây sau, tin nhắn của Khang được gửi đến. "Số 7 đường Y, nhà hàng FiveStar".
Ngọc ớn lạnh. FiveStar, cụm từ khiến cô liên tưởng đến khu chung cư 30 tầng đó. Thật đáng sợ. Ngọc nhanh chóng dập tắt suy nghĩ, quay xe rời khỏi đó.
Tiếng nhạc du dương ngân nga, đồ ăn bưng lên, rượu vang đỏ được đưa ra, buổi tiệc bắt đầu.
- Bang chủ._ Ông bác đi tới đứng sau cô
- Dưới kia có ai?_ Ngọc hỏi, ông bác chỉ tay vào từng người một.
- Người cao gầy kia là chủ bang Chó săn, cao ngạo, tự trọng cao. Bên này là ông chủ tập đoàn H, đang hợp tác với ta...bla...bla...
- Devil- Quỷ đêm đâu? Tôi chưa nghe ông nói đấy._ Ngọc cắt lời ông ta, hết kiên nhẫn nói.
- Đối với Devil, bên đó không để lộ thông tin nào, bữa tiệc hôm nay mời Devil cũng là muốn xem ông ta như thế nào, đáng tiếc... Tôi không thấy người lạ mặt nào.
- Làm như ông thì lỗ hết cả à? Thả mồi lớn mà chả câu được cá nào nên hồn. Từ nay, làm tốt việc của ông thôi là đủ._ Ngọc quát lên, quay lưng bỏ đi.
Ngoài sân, khuất sau um tùm những lùm cây lớn, Khang ngồi trên chiếc xích đu hướng ra biển, nhìn xa ra là chiếc đèn hải đăng to ngạo nghễ kiên cường đứng. Gió vẫn thổi, đèn hải đăng vẫn quay quanh, Khang vẫn ngồi đó, cảm nhận từng cơn gió mang vị biển. Sắc mặt cậu rất khó coi.
Người đi cùng Khang là tay hậu cận thân thiết nhất với cậu. Anh ta đang cuống cuồng đi tìm cậu chủ của mình. Xốc cả bữa tiệc chẳng thấy, anh ta tìm tiếp ngoài biệt thự. Đi một vòng mỏi cả chân vẫn chưa thấy người, chợt thấy bóng người trên chiếc xích đu xa xa, anh ta tới gần.
- Cậu chủ, ngoài này lạnh lắm. Sao cậu không vào trong?_ Anh ta lo lắng.
- Tôi ngồi đây một lát thôi.
- Gần nửa tiếng rồi, cậu ốm mất.
Khang vẫn ngồi.
- Cậu chủ! Cậu ốm thì lấy ai lo cho Devil? Còn bao là chuyện khác... bla...
Khang nhức đầu, cố đứng lên, vịnh vào chiếc xích đu: - Vào đúng phút là về đấy.
- Vâng.
Hai người một trước một sau sải bước vào bên trong. Trong ánh sáng mờ ảo, một người với chiếc mặt nạ lướt qua mặt Khang, cậu quay lại nhìn người đó. Tóc dài buộc cao, bộ đồ đen được màn đêm bao trùm. Cô ta ngồi vào ghế lái ôtô. Khang nghĩ: "Phụ nữ? Không ai là phụ nữ được mời... Bang chủ Evil?" Chiếc xe chạy đi, Khang nhớ ra: "Đúng rồi, chỉ cần biển số xe"... Không kịp nữa, xe đi xa rồi, trời cũng tối đen, nhìn xa cũng không được. Cậu đành thôi, đi vào trong. Đúng phút sau rời khỏi đó. Ngồi trên xe, cậu chợt nhớ, nói với tên hậu cận: " Lát nữa tôi lấy chìa khóa chiếc BMW, cậu đưa cho tôi."
Lại nói đến Ngọc, tâm tình không tốt, cô đùng đùng bỏ đi. Ra khỏi cửa đã thấy tên điên nào đó nhìn cô chằm chằm. Trời tối quá, không rõ mặt mũi, cô cũng chẳng thèm quay lại nhìn, ngồi lên xe chỉ muốn đi khỏi đây, về nhà lấy đồ nhanh một chút.
Ngọc về nhà mình, hấp tấp xách vali nhỏ ra gom đồ. Cô để vào trong mấy bộ đồ, lấy thêm mấy cái đồng hồ hàng hiệu. Xách thêm đống sách vở ôn thi cùng laptop đắt đỏ. Thay đôi giày cổ cao màu trắng, trên cổ quàng thêm chiếc khăn bông mềm trắng tinh. Xong xuôi thì túi to bọc nhỏ xách ra khỏi nhà.
~~ Nhà Khang ~~
Khang vừa tắm xong, cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, tiếng chuông cửa cũng reo lên. Khang mệt mỏi xuống mở cửa, thấy bóng người vào thì không khỏi ngạc nhiên. Cậu trố mắt lên nhìn cái bóng đó.
Khi người đó đứng trước mặt Khang, cậu không biết nên nói gì.
- Tránh ra, tôi muốn vào nhà._ Ngọc thấy Khang che mất lối vào, tay xách cũng nặng chịu không nổi nữa mới nói, giọng lạnh tanh.
- Cô... muốn làm gì? Đem theo nhiều đồ như này tới đây..._ Khang không hiểu.
- Tránh ra. Nặng quá.
- Để tôi xách._ Khang chạy ra cầm lấy vali. Cậu hắt hơi một cái "Ắt xì"
- Hử? Hắt hơi? Cậu không chịu ở trong nhà, lại chạy ra ngoài vào ban đêm thế này hả?_ Ngọc đi vào trong nhà.
- Quan tâm tôi sao?_ Khang đặt đồ cô xuống, gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười. Ngọc nhìn vào mắt cậu, trong lòng không thể thốt nên lời.
- Tạm thời tôi sẽ ở lại nhà cậu. Vừa trả ơn cậu vừa giúp cậu ôn tập._ Ngọc nói.
- Trả ơn gì cơ?
- Lúc cậu cho tôi mượn bác sĩ. Không nói nữa, tôi đem đồ lên trước, không có việc gì thì cậu nghỉ đi. Không cần lo giữ của đâu, tôi khoong lấy gì cả._ Ngọc xách vali cùng đồ của mình lên phòng cho khách mà cô đã ở trước đây. Cô dọn đồ từ vali đặt vào trong tủ, đồng hồ để trên bàn, sách vở sắp ngăn nắp một góc, laptop nằm trên ghế sôfa trong phòng. Dọn xong xuôi, Ngọc ngồi trên giường. Khang gõ cửa bước vào.
Cậu giơ ra một cái chìa khóa xe, đung đưa đưng đưa trước mặt Ngọc. - Thấy không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đi nửa tiếng, xe dừng lại trước cổng viện tâm thần. Cổng sắt to lớn màu xanh, rỉ gần như hết. Ngọc đỗ xe sang một bên cổng, cả người tỏa ra sát khí. Cô gõ ngón tay lên vô lăng, chần chừ không biết nên vào hay không.
Tiếng cốc cốc vào kính xe kéo suy nghĩ của Ngọc dán vào người bên ngoài. Cô nhấn nút cho cửa sổ xe mở ra.
- Cô gái, đến sao không vào? _ Người phụ nữ gương mặt tươi cười, thân hình hơi béo, mặc bộ áo quần công sở nhìn vào Ngọc hỏi. Trông bà ta cũng tầm tuổi trung niên.
- Là viện trưởng viện tâm thần Thanh Sơn này. Cháu đến đây có chuyện gì?
- Tôi tìm người.
- Lái vào trong sân đỗ xe rồi theo cô.
Ngọc đóng cửa kính xe, nhanh chóng đỗ vào trong sân của viện. Bước xuống xe, cô đi cùng viện trưởng vào văn phòng.
- Cháu tìm ai?_ Bà ta đặt li trà nóng trước mặt Ngọc, hỏi cô.
- Nhã Minh Linh.
Động tác uống trà của bà ta khựng lại một chút, sau đó trở lại như thường: - Bệnh nhân đó hết sức đặc biệt, suy nghĩ không thể hiểu nổi, tiếp xúc với cô ta sợ sẽ nguy hiểm.
- Nguy hiểm? Tôi nghĩ bệnh nhân nào cũng nguy hiểm, không chỉ cô ta. Tôi rất muốn gặp cô ta ngay bây giờ._ Ngọc lạnh lùng.
- Được thôi. Đi theo cô.
Hai người đứng lên, ra khỏi phòng. Bước trên hành lang khu nhà cho bệnh nhân, Ngọc sợ muốn đứng tim. Trong phòng, người múa, người đứng trên giường hát, người ngồi co một mình trong góc lẩm bẩm. Đôi người thấy cô liền lao ra hét đến điếc tai. Ngoài sân, người ngồi ngắt hoa, người chạy đuổi nhau, có người muốn đánh nhau bị bác sĩ cản lại... Một cảnh khiến người ta kinh hãi.
Đứng trước cửa một căn phòng, viện trưởng dừng lại. Bà ra hiệu bảo Ngọc vào. Ngọc từ từ đẩy cửa...
"Cháy, cháy đi, đốt hết đi! Đâu rồi, lửa, lửa đâu?" Tiếng hét vọng lên, giọng người điên cuồng. Ngọc vào bên trong, cô ta lao tới cầm tay Ngọc. "Ông ta đâu, ông ta đâu? Tôi giết ông ta, tôi muốn giết chết ông ta!"
Ngọc nhăn mày, giữ chặt tay cô ta. Nhẹ nhàng nói: "Bình tĩnh lại, Minh Linh. Cô không cần giết ông ta, ông ta chết rồi."
Minh Linh nước mắt nước mũi tùm lum đang gào thét, nghe Ngọc nói liền ngước mắt, giọng nhẹ lại: "Thật không? Ông ta chết rồi?"
"Đúng thế. Nào, tới ngồi trên giường nhé. Cô ngồi rồi tôi nói chuyện với cô!" Ngọc nói, cầm tay cô bước về phía giường. "Ngoan lắm." Bà viện trưởng ngạc nhiên, đóng cửa ra ngoài.
Trên chiếc giường đơn nhỏ, Ngọc vuốt mái tóc bù xù của Minh Linh, nhìn cô ta ân cần trìu mến. Một tia sáng lóe lên trong đầu Ngọc, cô cười thầm.
"Nào, để tôi chải tóc giúp Linh nhé! Chải tóc rồi Linh sẽ xinh hơn!
- Thật không?
- Thật!".....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Đây là gì?_Khang chỉ tay xuống bức ảnh trên bàn.
- Là hình của cô ta 9 năm trước._D - Phía sau còn có cả ảnh của hiện tại nữa.
Khang sững người. Lấy bức ảnh cuối cùng lên. Thì ra, thì ra... là thế.
Hai bức ảnh, một cô bé 8 tuổi, một là Ngọc bây giờ, khổ 20cm×25cm được đặt cạnh nhau. Khang giật mình, đôi mắt kia sao giống nhau như thể? Gương mặt xinh đẹp đó sao lại như một mà ra? Khang nhớ rõ, cô bé 8 tuổi trong ảnh chính là người đã được cậu cứu nhiều năm về trước. Cậu còn nhớ, lúc cô đi còn chẳng thèm tạm biệt, cậu còn chưa kịp hỏi tên cô nữa cơ.
Những kí ức lại ùa về, 3 ngày cùng phòng bệnh, chơi đùa với nhau, trầm tư cùng nhau, ăn cùng nhau, hát cho nhau... biết bao là chuyện vui khác. Có đánh chết, Khang cũng không thể quên.
"Chuyện gì thế này?" Khang vứt đống giấy xuống, vò đầu bứt tai. "Không phải chứ? Ngọc chính là cô bé ngày ấy?" Khang rối bời, xen chút vui mừng. "Phải xác thực."
Cậu cầm máy điện thoại gọi cho Ngọc. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy. 2 lần, 3 lần, rồi 4, 5 lần vẫn thế. Khang ảo não dựa lưng ra sau, vuốt mặt.
- Cậu chủ, 3 ngày nay công việc không ai xử lí, rất nhiều giấy tờ cùng hợp đồng đang chờ cậu ký duyệt._ Tay hậu cận đứng bên cạnh lên tiếng.
- Ra ngoài đi, tôi sẽ xem bây giờ._ Khang thất vọng nói...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
......
- Linh à, lúc nãy cô bảo muốn giết ông ta, ông ta là ai?_ Ngọc nhẹ nhàng nắm tay cô gái đối diện. Nhẫn nại hỏi lại câu hỏi đó lần thứ 50.
- Linh, Linh... Ông ta..._ Cô gái đưa cặp mắt long lanh to tròn nhìn Ngọc.
- Linh nói đi, tôi muốn biết.
- Ông ta... là vua. Ông ta ở trong căn nhà to thế này này._ Linh dang hai tay ra. - Ai gặp ông ta cũng phải cúi chào hết á!
- Vậy... Linh nhớ tên ông ta không?
- Tên... tên... Khắc... Khắc Phong... a, đau đầu quá, đau đầu.
"Trát" một phát, Ngọc đánh ngất Minh Linh. Cô lôi khẩu súng giấu trong người mình ra, lên nòng, chĩa vào Minh Linh. "Tại sao cô bị điên? Tại sao?... Nếu tôi giết cô, mẹ tôi có vui không? Dù có giết cô, mẹ tôi cũng không thể sống lại... Tôi sẽ để cô sống, từ từ dày vò cô, để cô phải trả giá! Hừ!" Ngọc cất súng, đúng lúc viện trưởng mở cửa.
Ra khỏi viện, Ngọc ngồi lên xe, cô lấy điện thoại trong ngăn chứa đồ. 5 cuộc gọi nhỡ của Khang. Ngọc gọi lại.
"- Alô._ Khang nghe máy.
- Cậu gọi tôi có chuyện gì?
- Tôi... muốn gặp cô bây giờ.
- Được. Tôi cũng xong việc rồi. Gặp ở đâu?
- Tôi sẽ nhắn tin địa chỉ ngay."
Ngọc cúp máy. Đúng 5 giây sau, tin nhắn của Khang được gửi đến. "Số 7 đường Y, nhà hàng FiveStar".
Ngọc ớn lạnh. FiveStar, cụm từ khiến cô liên tưởng đến khu chung cư 30 tầng đó. Thật đáng sợ. Ngọc nhanh chóng dập tắt suy nghĩ, quay xe rời khỏi đó.