Sáng hôm sau....
Ngọc với vẻ mặt ngái ngủ đánh xe sang nhà Khang. Mới dừng xe trước cổng đã thấy cậu chờ ở đấy. Ngọc xuống xe, đảo quanh cậu một cái. Phong cách thật khác hẳn nha!
Khang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng xám rộng rãi, đôi giày chạy hàng hiệu trắng tinh. Gương mặt tươi cười, mái tóc còn có vài sợi dựng đứng lên. Nhìn cậu ta bây giờ thật khác với bộ dáng nghiêm chỉnh mà cô thấy trước đây.
- Cô đến muộn 5 phút._ Thấy Ngọc nhìn mình chằm chằm, Khang nhíu mày nói.
- Tắc đường quá._ Ngọc nói. Thực ra là tại cô chưa tỉnh hẳn, đâm ra sợ tông xe nên cố ý lái chậm lại một chút.
- Sáng sớm đã tắc đường rồi?! Thật không?_ Khang hỏi, nhìn cô một cái. Ngọc hôm nay mặc đồ thể thao màu trắng, giày dưới chân cũng trắng, mái tóc dài buộc cao lên thật năng động.
- Đi thôi, không lại muộn._ Ngọc bước tới kéo tay cậu đi.
Hai người khởi động một lát rồi bắt đầu chạy. Đường nhà Khang thông với ngã ba dẫn tới phố đi bộ. Ở đó phong cảnh rất đẹp nên Khang mới quyết định đến đó. Được một lúc lâu, Khang quay sang hỏi Ngọc:
- Tay của cô sao rồi?
- Không nhẹ, không nặng. Cũng đủ sức chịu đựng của tôi. Cậu không phải lo.
- Vậy hả? Tốt rồi.
Hai người chạy rất lâu, mồ hôi chảy thấm đẫm cả lưng áo nhưng vẫn chưa ai chịu nghỉ. Cuối cùng, Ngọc thấy chạy không nổi nữa mới lên tiếng: - Hay là đi bộ đi... chạy không nổi nữa.
Khang gật đầu đồng ý. Cậu giảm tốc độ, đi một bên cô. Ra khỏi phố đi bộ, có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn họ.
"Trời ơi, đâu ra một cặp đẹp đôi thế!... Anh kia đẹp trai quá!... Hai người này đẹp không thể tả luôn!... Cô gái đi cùng cậu ta tên gì vậy? Xinh quá trời!..."_ Những lời khen ngợi bay vào tai hai người họ. Làm họ nổi hết cả da gà. Một cặp đẹp đôi? Không ngờ là bạn mà mấy người đó cũng có thể hiểu lầm.
Đứng trước cổng nhà Khang, Ngọc nói:
- Từ lúc về, đây là lần đầu tôi chạy. Nếu cậu không rủ tôi cũng chả chạy đâu.
Khang cười lớn: - Haha. Tại cô lười nên thế thôi.
- Cậu cười cái gì? Vui lắm hả? Tôi về đây.
- Tạm biệt!
Ngọc ra về, bố mẹ Khang mở cổng ra, hắng giọng: - E hèm. Sao con bé không vào nhà chơi?
- Cô ấy không vào đâu ạ._ Khang đáp
- Là sao? Hay con bé biết có bố mẹ trong nhà?_ Mẹ cậu hỏi.
- Không biết ạ. Bố mẹ vào nhà đi, để con chuẩn bị bữa sáng cho.
Ba người họ vào nhà. Chờ Khang làm bữa sáng xong cả nhà đều ăn ngon lành.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngọc vừa tắm rửa thay đồ xong liền cầm điện thoại lên. Đọc tin nhắn từ đêm qua xong, Ngọc căng mắt hết cỡ. Cô thật muốn đập bể cái nhà mạng này quá đi. Nhìn đồng hồ trên tay. 7h 30', cô vào bếp, lục tung cả căn phòng mà vẫn không thấy gói mì nào.
- Hôm nay sao đen thế!_ Ngọc thở dài, cầm thẻ ATM bỏ vào túi rồi ra khỏi nhà.
Nhà hàng đối diện khu chung cư của Ngọc sáng nay bỗng dưng ít khách. Mọi hôm cô ngang qua đều thấy chật ních người, vậy mà sáng nay lại vắng như thế. Cô gọi trứng ốp lết, ăn một mạch từ đầu đến cuối. Thanh toán xong xuôi, cô đi đến khu trung tâm thương mại cách đó vài cây số.
~~~~~~~~~~~~~~~
Khu trung tâm thương mại.
- Ở đây càng lúc càng khác._ Mẹ của Khang vui vẻ nói với bố cậu.
- Cũng lâu rồi chúng ta có về đâu. Khác là đúng rồi!_ Bố Khang đi bên cạnh, nói. - Em xem, mới đó mà đã hơn 8h rồi. Chúng ta đi chỗ khác đi.
- Vâng.
Hai người họ đang đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Bỗng mẹ Khang thấy một người quen thuộc tiến tới. Bà ngạc nhiên.
- Chào cô, không ngờ chúng ta lại gặp nhau. À, đây là..._ Ngọc cúi đầu chào hỏi.
- Đây là chồng cô._ Bà quay sang chồng. - Anh, đây là cô bé em đã nói đấy.
- Chào chú ạ.
- Chào cháu._ Bố Khang cười.
- Cháu tới mua đồ hả?_ Mẹ Khang hỏi.
- Vâng ạ. Cháu mua mấy gói mỳ...
- Con gái sao lại ăn mỳ? Hay về nhà cô chú, đảm bảo chúng ta sẽ có một bữa rất ngon!_ Bố Khang chưa nghe hết câu đã kêu lên.
- À. Đúng thế, cháu về nhà cô đi. Đảm bảo cháu sẽ rất vui cho mà xem._ Mẹ Khang nói thêm.
- Cháu chỉ sợ làm phiền cô chú thôi.
- Không có phiền gì cả! Nào, đi nhanh!
Lúc Ngọc mở cửa xe, bố mẹ Khang rất ngạc nhiên. Đến nỗi không thể chớp mắt. "Thì ra là cô bé đó biết lái xe" Bố Khang nghĩ. Thế là ông cho tài xế đi xe về. Còn hai người họ lên xe của cô. "Nhà cô chú cũng gần đây. Mấy ki lô mét thôi."
- Vậy ạ! Cháu cũng có người bạn ở gần đây.
Cô nói xong liền khởi động xe chạy đi. Suốt cả quãng đường, Ngọc cứ nghĩ mãi, mấy ngã rẽ vừa nãy đều giống như tới nhà Khang. Không biết có phải là họ sống gần đó hay không. Xe dừng lại, Ngọc nhìn hai người họ. Thấy cô nhìn chằm chằm, bố Khang mới nói: - Đến nơi rồi! Đây là nhà cô chú. Cháu thấy quen không?
- Cô chú thực ra là...
- Haha. Cháu không phải căng thẳng như thế. Cô chú chính là bố mẹ của Khang. Chúng ta vào nhà đi, chắc Khang nó đang ở bên trong.
Ba người xuống xe đúng lúc máy của cô rung lên. Ngọc cầm máy, chờ hai người họ vào trong mới nghe.
" - Bố! Không phải là mạng quốc tế gặp trục trặc sao? Sao bố lại gọi cho con được?
- Con cũng thật là. Thế cái chip con gắn vào máy bố để làm gì! Để những lúc thế này cha con chúng ta có thể liên lạc!_ Bố cô nằm trên giường bệnh, nói.
- Đúng thế, con quên mất. Bố gọi cho con có chuyện gì vậy ạ?!
- Ngọc này. Bố vừa thấy một người rất giống mẹ con.
- Ở trên TV phải không ạ?
- Sao con biết!
- Bố muốn con tìm hiểu về người đó. Xem xem cô ấy có phải là mẹ con hay không. Đúng chưa?!
- Con bé này, gì cũng biết.
- Con biết mà! Con sẽ tìm hiểu. Bố nhớ nghỉ ngơi đấy. Vâng, con chào bố!"
- Về rồi sao cô không vào trong?_ Khang xuống taxi, thấy Ngọc đứng bên ngoài liền hỏi.
- Đầu cậu rốt cuộc có não không? Nhà của cậu, cậu khóa cổng thì làm sao tôi vào?
- Tôi không khóa cổng, chưa bao giờ khóa cổng! Cô chỉ cần... đưa tay vào chỗ này, tìm cái chốt rồi kéo ra. Thế là mở!
Ngọc nhìn Khang mở cổng, nhất thời không tin. - Cậu không sợ mất trộm à?
- Xung quanh đây có camera, an toàn rất cao. Không sợ.
- Ra thế! Mà cậu muốn cho tôi xem cái gì?_ Ngọc tò mò hỏi. Khang bảo cô vào nhà rồi nói. Cậu bật đèn phòng khách, ngồi xuống sôfa, đưa hai bàn tay đầy mẩn đỏ ra.
- Tác hại việc cô ép tôi uống sữa đấy.
- Cậu bị gì? Dị ứng sao?_ Ngọc nhìn tay Khang. Cô lo lắng cầm tay cậu lật qua lật lại. - Hay để tôi nấu đồ ăn, ăn xong tôi đi mua thuốc giúp cậu.
- Tùy cô._ Khang nói.
Ngọc lên phòng, lấy đồ rồi bước vào phòng tắm. Cả buổi chiều giao đấu, cô cảm thấy rất khó chịu nên giờ phải tắm rửa thay đồ trước. phút sau, Ngọc mở cửa phòng tắm ra, phát hiện Khang đang mân mê đống đồng hồ của mình, cô hét lên:
- Cậu làm gì thế hả? Vào phòng tôi làm gì? Không biết xấu hổ à?
- Da mặt tôi dày, không biết. Haha.
- Cậu còn cười à? Đi ra, nhanh!_ Ngọc tức giận đẩy cậu ra ngoài.
- Cô không xuống nấu đồ đi, ở trong phòng mãi làm gì?_ Khang bị Ngọc đuổi. Cậu đập cửa.
Ngọc mở cửa: - Xuống thì xuống!
Cô đi xuống bếp, nấu cơm xong liền lấy đồ từ tủ lạnh ra ngoài. Cũng tối rồi nên cô chỉ làm vài món đơn giản, ít bước thực hiện. Bàn tay của Ngọc thoăn thoắt hết làm cái này đến làm cái kia giống như một đầu bếp chuyên nghiệp. Trong lúc Ngọc nấu ăn, Khang đứng gần đó. Cậu giơ điện thoại lên chụp lén Ngọc. Cô vẫn chưa biết là cậu ta chụp ảnh mình.
- Ăn nào!_ Ngọc bưng từng dĩa thức ăn đặt lên bàn. Khang ngồi xuống ghế, lấy đũa gắp một miếng trứng cho vào miệng.
- Này, cô có học nấu ăn không? Ngon.
- Ăn đi, bù cho ly sữa cậu uống lúc sáng.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cười đùa rất vui vẻ. Ăn xong còn giúp nhau rửa chén. Ngọc không cho Khang rửa. Cô nói cậu đang dị ứng, không nên đụng vào việc này. Khang tặc lưỡi, đành ra ngoài xem TV.
Ngọc rửa chén xong đã h rưỡi. Trời bên ngoài tối đen, thêm cả việc trên đường vào nhà Khang cũng chả có đèn. Không khí có phần quỷ dị. Cô mặc áo ấm, xỏ giày rồi ra ngoài. Khang theo cô đến tận xe.
- Tôi muốn đi cùng.
- Cậu đi cùng? Lên xe đi.
Ngồi lên xe, Ngọc khởi động xe rồi tập trung lái. Khang cầm điện thoại chơi, không để ý gì đến cô.
Xe dừng trước một hiệu thuốc lớn sau phút chạy xe, đối diện là một forum đồng hồ thể thao thương hiệu nổi tiếng.- Cậu cũng đúng là, vừa nãy có hiệu thuốc sao cậu không muốn vào? Lại phải chạy đến đây.
- Tôi muốn mua thuốc ở đây._ Khang xuống xe, đi vào trong.
- Cậu Khang? Cậu bị gì sao?_ Một cô gái khoảng tuổi thấy Khang cùng Ngọc bước vào liền đứng lên chào hỏi. - Cô gái này là...
- Mẹ chị có nhà không?_ Khang hỏi.
- Mẹ tôi hôm nay có ca mổ, chưa về.
- Vậy chị lấy cho tôi thuốc dị ứng. Lần trước cô ấy kê cho tôi, chắc chị cũng biết._ Khang nói, cô gái đó biết nên đi lấy thuốc. Ngọc thấy lạ mới hỏi: - Cô ấy là ai?
Khang nói nhỏ: - Là con của cô ấy.
- Cô ấy là ai?_ Ngọc không hiểu.
- Bác sĩ riêng. Đây là tiệm thuốc của cô ấy.
- Cậu Khang, thuốc của cậu._ Cô gái đó gói thuốc lại, đưa cho Khang. Cậu đưa thẻ ra bảo cô ta tính tiền.
- Không cần đâu, mẹ tôi nói không cần lấy tiền của cậu...
- Tôi sẽ tính vào tiền lương của cô ấy._ Chưa để cô ta nói xong, Khang đã cắt lời. Cậu quay sang Ngọc: - Chúng ta đi.
Ngọc mở cửa xe bằng điều khiển từ xa. Khang ngồi vào, bắt Ngọc lái xe sang tiệm đối diện. Sang đến nơi, Ngọc mới ngạc nhiên. Khang kéo tay cô vào trong.
- Tôi muốn mua đồng hồ._ Khang nói.
- Quý khách muốn mua đồng hồ đơn hay đôi ạ? Ở forum vừa nhập mấy mẫu đôi rất đẹp._ Nhân viên ở đó thấy người đi vào, lại là một nam một nữ nên mạnh miệng hỏi.
- Tôi xem đồng hồ đơn._ Ngọc nhảy lên, nói.
- Mời quý khách theo tôi.
Ngọc cùng nhân viên xem hết qua một lượt đồng hồ màu sắc sặc sỡ đủ loại. Xem cái nào cô nhăn mày cái đó. Tính cô rất ghét thứ màu mè, ai lại đưa cô xem mấy cái đỏ xanh như thế cơ chứ! Dừng lại trước một hộp kính, bên trong là chiếc đồng hồ thể thao màu trắng, kiểu cách tinh tế trang nhã, mặt đồng hồ sang trọng, Ngọc cho người mở ra xem. Cô vừa nhìn đã thích, nhân viên vui vẻ cầm đồng hồ bỏ vào hộp. Lúc đó, một người khác chạy tới: - Khoan đã! Cái này không thể bán đi được.
- Vì sao?_ Ngọc nhíu mày hỏi.
- Chiếc đồng hồ này thật ra là hàng đôi, lại là mẫu hiếm của cửa hàng, trên đời chỉ có một đôi. Một chiếc để ở đây là vì lần trước cửa hàng chúng tôi nhập sai đơn, vừa nãy chiếc kia mới được đưa đến, tôi đang muốn đặt nó vào trong.
- Được rồi, nhưng giờ tôi muốn mua chiếc này._ Ngọc khoát tay.
- Nhưng mà..._ Người kia nói.
- Khỏi cần nhưng nhị, tôi lấy chiếc còn lại. Gói lại cho tôi._ Khang đi tới.
Cậu tới quầy thanh toán, đưa thẻ cho nhân viên tính tiền. Ngọc trơ mắt ra đứng nhìn, không biết cậu ta muốn làm gì.
Đi khỏi forum, Khang mở hộp đồng hồ ra, cầm một cái lớn đeo lên tay mình.
- Đưa tay cho tôi._ Khang ngửa tay mình ra.
- Làm gì?
Khang chụp lấy tay Ngọc, cởi chiếc đồng hồ đen cô đang mang, nhanh tay đeo vào chiếc đồng trắng đó.
- Ừ... được rồi. Đừng có không thích rồi vứt đi. Tôi mà phát hiện thì chết đấy._ Khang nói.
- Đe dọa tôi đấy à?_ Ngọc nhìn chiếc đồng hồ, cảm thấy trong lòng có chút vui mừng. Cô cười thật tươi.
- Hử? Cười gì đấy?
- Ai! Đâu có!_ Ngọc đánh vào bắp tay Khang. Trúng vào chỗ bị dao cứa, cậu hét lên: - Đau!
- Sao không? Tôi không cố ý._ Ngọc ngước mắt nhìn Khang, Khang cúi xuống nhìn Ngọc. Bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách rất gần. Ngọc quay đầu đi.
- Về thôi_ Cô nói.
- Ờ...