Mặt đường lạnh buốt, tuyết lại rơi. Ngọc nằm bất động, trên đầu cô máu tuôn không ngừng, tóc tai bê bết lại.
Khang bế cô lên, những giọt máu đỏ tươi vẫn còn nóng nhỏ xuống tuyết tí tách không ngừng. Gương mặt cậu không biểu hiện chút cảm xúc nhưng trong lòng đang nóng như lửa đốt. Cậu không để ý đến bố mẹ mình, cũng chẳng quan tâm đến bố Ngọc, chạy nhanh đi bắt taxi đưa cô đến bệnh viện.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Ngọc rơi xuống, hòa cùng máu trên mặt. Khang nhìn khuôn mặt của Ngọc, cầu nguyện không ngừng. Nước mắt cậu trượt xuống gò má, rơi trúng làn môi đang tím tái của Ngọc. "Tại sao phải là cô? Cô phải tỉnh lại. Xin cô..."...
Khang vội vã chạy vào sảnh bệnh viện, hô to: - Cấp cứu! Bác sĩ đâu! Cứu người..._ Y tá giúp cậu đặt cô lên giường, đẩy vào phòng phẫu thuật một cách nhanh chóng.
Đèn báo hiệu đỏ lên, bên trong, các bác sĩ đang xúm quanh bàn mổ...
- Nhóm máu?_ Bác sĩ hỏi.
- O Rh- thưa bác sĩ._ Y tá đứng bên cạnh trả lời.
- Chết! Không có máu dự trữ._ Bác sĩ khác đang tẩm bông lau máu. Nghe thế liền nhảy dựng lên. - Chúng ta phải làm thế nào?
- Tìm người nhà. Y tá, cô nhanh hỏi xem trong nhà có ai cùng nhóm máu không._ Vị bác sĩ khác lên tiếng.
- Nguy rồi! Cô ấy bắt đầu dấu hiệu co giật kìa!_ Y tá kêu lên.
- Mau đi làm việc của cô đi!_ Các bác sĩ cầm dao kéo, thực hiện công việc của mình...
Nữ y tá bước vội ra ngoài, cô mở cửa, nhìn thấy Khang đang ngồi trên ghế. Trông cậu bất lực, làn môi khô khốc, trên má còn có vệt nước mắt khô lại. Cậu như vô hồn nhìn xa xăm...
- Cậu là người nhà của bệnh nhân?_ Y tá tiến lên hỏi. Khang đứng dậy nhìn cô ta: - Đúng thế. Cô ấy sao rồi?
- Cậu nhóm máu gì?
- O Rh-.
- Tốt rồi. Cô ấy đang thiếu máu. Cậu có thể..._ Y tá không nói nữa. Khang đã hiểu ra vấn đề. Ngọc đã hai lần cho cậu máu, bây giờ là lúc để cậu nên trả lại cô.
- Tất nhiên là được. Tôi sẽ cho máu._ Khang nói. Y tá dẫn cậu vào trong.
Tay cậu đã được gắn ống dẫn máu. Khang lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Cậu sợ, sợ nhìn sang bên cạnh Ngọc, cậu sẽ khóc. Khang chỉ mong Ngọc bình an vô sự mà tỉnh dậy. Nếu không, cậu cũng không thể vui vẻ sống tiếp được...
Ngày hôm sau...
- Tình hình của cô ấy có nghiêm trọng không?_ Khang vừa thay đồ mẹ đưa tới đã nghe tin bác sĩ cho gọi. Cậu chạy tới phòng của ông ấy, ngồi xuống đã hỏi.
- Thế này nhé anh bạn._ Bác sĩ cầm mấy bọc màu trắng, ngồi đối diện cậu. Mặt ông ta nghiêm trọng. - Ca phẫu thuật hôm qua rất thành công. Người nhà không cần lo nữa... Nhưng... chuyện tỉnh lại hay không, chỉ có cô ấy mới biết được.
- Bác sĩ..._ Tay cậu run lên. - Ông nói thế là sao?_ Bác sĩ lắc đầu: - Tôi nghĩ... cậu nên chuẩn bị tâm lí... Trường hợp như cô ấy... có thể hôm nay sẽ tỉnh, cũng có khi là 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, thậm chí là 2 - 3 năm sau mới tỉnh. Còn không... khi các mạch không còn sự liên hệ với nhau... Cô ấy... không bao giờ tỉnh lại nữa.
Từng chữ, từng chữ cứ đi vào trong đầu cậu. Như sét đánh ngang tai, Khang không thể nói được gì. Lời nói của vị bác sĩ kia giống như lưỡi dao, cứa vào tim cậu. Đau đớn quằn quại.
Bác sĩ vừa lấy tấm phim chụp não của Ngọc ra vừa hỏi: - Trong vòng 1 năm trở lại đây, cô ấy có dấu hiệu quên đi chuyện gì không?
- Tôi không rõ, nhưng chắc là có. Cô ấy quên tôi, quên bố mẹ tôi mặc dù trước đây chúng tôi học với nhau._ Khang trả lời.
- Lúc chụp X-quang não cho cô ấy, tôi thấy cái này._ Vị bác sĩ chỉ vào một chỗ trên tấm phim. Khang không hiểu. - Đây là...
- Là nguyên nhân vì sao cô ấy lại quên đi quá khứ trước đây. Ở chỗ này, do máu đông quá lớn, gây nên việc máu lưu thông trở nên kém hơn. Máu đông này không hề bị bào mòn bởi dòng chảy của máu trong cơ thể. Lâu dần, khi mạch máu bị tắc lại hoặc bị thoái hóa, dấu hiệu mất trí sẽ xuất hiện._ Ông ta giải thích.
- Vì sao lại mất trí?_ Khang khó hiểu.
- Ở não, các mạch máu làm việc không ngừng. Khi một chỗ đã bị tắc, thoái hóa sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ não._ Bác sĩ thở dài. - Cô ấy không điều trị.
- Vậy bây giờ khối máu đông ấy vẫn gây trở ngại cho cô ấy sao?_ Khang hỏi. Bác sĩ chán nản: - Vụ tai nạn lần này khiến chỗ máu đó to lên rồi. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ hội chẩn rồi đưa ra phương án giải quyết.
- Không, chúng tôi muốn về nhà. Tôi sẽ đưa cô ấy sang Mỹ._ Khang đứng dậy. - Tôi ra ngoài.
~~~~~~~~~~~
Không gian màu trắng bao trùm lên tất cả mọi thứ. Ngọc mở mắt, giọng hát quen thuộc lanh lảnh vang bên tai cô. Hốc mắt Ngọc ẩm ướt nhìn xung quanh, cô yếu ớt lên tiếng: - Mẹ... mẹ ở đâu?
- Mẹ ở ngay bên cạnh con... Mẹ luôn dõi theo con...
- Mẹ... con muốn đi theo mẹ!_ Nước mắt cô rơi xuống, chảy thành hàng.
- Không được. Con phải chăm sóc bố thay mẹ... Mẹ không thể mang con đi. Con phải ở lại.
- Mẹ....._ Ngọc hét lên.
Giấc mơ tan biến, cô dần tỉnh lại. Khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt. Trần tường trắng tinh điểm vài ngôi sao dạ quang, xung quanh là những bông hoa màu đen cao đến cổ. Chỉ có ở phòng của mình, nằm trên giường của mình cô mới cảm thấy thật sự bình yên.
Cửa phòng cô mở ra, một bóng người bước vào.
- Ngọc, cô tỉnh rồi sao?_ Khang không dấu được sự vui sướng. - Cô... có nhớ tôi là ai không?
- Sao cậu lại ở đây? Tôi bị làm sao?_ Miệng cô khô khốc thốt lên.
- Cô nhớ ra tôi?_ Khang ngồi xuống bên cạnh Ngọc.
- Tránh ra. Cút đi khỏi đây!_ Ngọc nghiến răng. - Tôi không muốn nhìn thấy cậu!
- Được, tôi ra ngoài. Cần gì cứ rung chuông, bên ngoài luôn có người._ Khang đứng lên, nhẹ nhàng nói rồi bước ra khỏi phòng.
Thấy Khang đóng cửa, Ngọc không thể kìm lòng. Nước mắt cô rơi xuống: - Tại sao cậu lại xuất hiện? Không phải cậu đã đi rồi sao? Không phải cậu đang sống rất vui vẻ sao?...
Một tuần sau khi tỉnh lại, cô được chăm sóc không khác gì công chúa. Bố Ngọc thấy con gái tỉnh lại thì mừng đến phát khóc. Kêu người làm hết món này đến món khác cho cô. Một ngày, cô bước ra khỏi giường...
- Bố, con bị tông xe ạ?_ Ngọc ngồi trong phòng khách uống trà cùng bố. Ông gật đầu: - Đúng thế.
- Cậu ta... sao lại ở đây?_ Ngọc nói đến Khang.
- Sao? Con thấy thích không?_ Bố cô cười hỏi.
- Bố!_ Ngọc nhíu mày. - Con ngủ bao lâu rồi?
- Nửa năm...
"Đau lòng là khi người bạn luôn yêu thương, tin tưởng, ở bên bạn khi bạn cần, cười cùng bạn, khóc cùng bạn... Lại là kẻ thù của bạn..."
h' chiều, trời ngừng mưa...
Ngọc vẫn đang cặm cụ làm việc trong phòng khách. Gương mặt chăm chú nhìn vào từng bản hợp đồng. Đột nhiên, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống kêu tách nằm ngay trên trang giấy. Ngọc lấy ngón tay quệt qua huyệt nhân trung rồi ngẩng đầu lên. Chảy máu mũi rồi...
Cô nằm xuống ghế. Mỗi lúc làm việc quá sức lại chảy máu mũi như vậy. Nhìn lên trần nhà, cô nhớ đến Khang. "Sao lại cảm thấy khó chịu như thế? Chỉ là không gặp cậu ta thôi mà!" Ngọc thở dài, đưa cánh tay trắng trẻo ra vuốt đôi mắt mệt mỏi. Nằm nghỉ được một lúc, cô đứng dậy, đến bên khung cửa sát sàn.
Ngọc đột nhiên nghĩ tới việc đến nhà Khang chơi với mẹ cậu. "Nếu đến đấy chắc cũng gặp được cậu ấy. Nhưng mình đã ăn cơm nhà cậu ấy mấy lần, đã thế lại còn chùa nữa. Không được, phải chuẩn bị thứ gì đó trước." Nghĩ là làm, cô chạy ngay ra bếp. Đầu tiên là ăn mì cho bữa trưa, tiếp đến là làm bánh kem để đến nhà Khang.
Ngọc lục đà lục đục trong bếp, không biết sau bao lâu mới vui vẻ xách hộp bánh ra ngoài. Cô đặt hộp bánh lên bàn ở phòng khách, thay đồ xong xuôi rồi ra khỏi nhà...
" Còn tiếng..."
Cô dừng xe trước cổng nhà Khang, tâm trạng phấn khích cầm hộp bánh xuống xe. Ngọc chậm rãi tiến từng bước tới trước cánh cổng lớn, cánh tay đưa ra nhấn chuông của cô khựng lại khi thấy cửa mở, lộ ra một khoảng khá lớn sân phía trong nhà. Cô chần chừ đẩy cửa tiến vào trong. Mong rằng hành vi của cô không bị hiểu nhầm là đột nhập.
Ngọc tung tăng sải từng bước đi trên sân đá. Khăn quàng cổ bằng lông mềm mại bay theo từng bước chân. Dừng trước cửa, cô thấy kì lạ. Bên trong nhà dường như chỗ nào cũng sáng đèn nhưng cửa lại không mở. Ngọc lo sợ: "Hay có trộm?"... "Làm gì có! Khang đã nói là chỗ này an ninh rất đảm bảo. Tuyệt đối không có việc trộm cắp!"
Hai ý nghĩ đang đấu đá với nhau trong đầu Ngọc. Cô không biết nên làm thế nào cho phải lẽ. Cô phân vân, tiến tới cầm nắm cửa kéo xuống, mở ra một kẽ nhỏ, cửa không khóa. Dây thần kinh não như căng ra, Ngọc trong lúc căng thẳng lại nghe được tiếng nói giận dữ từ bên trong vọng ra:
- Bố bảo con quyết định cho kỹ cơ mà? Chẳng phải con không muốn sang bên ấy sao? Giờ lại đổi ý rồi hả?
Ngọc khó hiểu nhíu mày, mở cửa to ra chút nữa rồi nhìn vào trong. Giọng nói quen thuộc của Khang làm cô cảm thấy khó chịu:
- Đúng ạ. Con muốn đi khỏi đây. Con sẽ sang bên ấy tiếp tục việc học.
- Con..._ Bố Khang nói không nên lời. - Bố muốn con tìm người!
- Anh! Việc đó... cứ từ từ được không?_ Mẹ cậu rụt rè lên tiếng.
- Không được. Phải làm ngay._ Bố cậu nói.
- Con vẫn đang tìm. Bố yên tâm.
- Yên tâm thế nào? Chỉ cần đến bệnh viện trước kia, xem qua hồ sơ bệnh án là có thể tìm được rồi.
- Thế tìm được hai người họ rồi anh sẽ nói những gì? Rằng các người là ân nhân của tôi, nếu vợ ông không chết thì người ra đi đã là vợ tôi à? Hay bố tôi đã ra tay, đốt cháy nhầm vợ tôi thành vợ ông? Anh nghĩ thế nào hả?
- Đừng nói nữa. Dù sao cũng phải tìm bằng được bố con nhà đó!_ Bố Khang hạ giọng.
- Thực ra... Con..._ Khang ấp a ấp úng.
- Con làm sao?_ Bố cậu xoa hai bên thái dương, hỏi cậu.
- Con... tìm được từ lâu rồi. Cô bé trước kia... chính là Ngọc.
- Con... con..._ Mẹ cậu trợn tròn mắt.
- Cô ấy chính là người thân của người đã chết trong đám cháy hôm đó... Là con gái của người đã chết thay mẹ một mạng đấy!_ Khang hét lên một tiếng.
Toàn thân Ngọc giật bắn lên, run lẩy bẩy. Đôi bàn tay cô buông thõng cả xuống. Hộp bánh từ từ rời khỏi tay cô, rơi xuống đất.
Tiếng động lọt đến tai bố Khang. Ông đứng lên tiến về phía cửa rồi mở toang ra. Đập vào mặt ông là gương mặt giận dữ của Ngọc. Ông hốt hoảng, nhất thời luống cuống: - Ngọc, cháu, cháu ở đây từ lúc nào?
Khang nghe bố mình nói liền tất tả chạy tới. Khang mở to mắt nhìn Ngọc. Điều cậu lo sợ đến rồi... Cậu bước tới trước: - Nghe tôi giải thích đi! Tất cả không...
- Tôi không nghe cậu biện minh... Không nghe!_ Ngọc giọng nói có phần thất vọng nhìn cậu. Cô dè chừng cậu, cậu tiến bước nào, cô sẽ lùi lại bước đó. Một giọt nước mắt rơi xuống, lăn trên gò má cô. - Tại sao cậu làm như thế với tôi? Sao lại không nói sự thật cho tôi nghe? Người hại mẹ mình lại là người mà tôi luôn tin tưởng! Haha... hóa ra, cậu... cậu không có nhân tính!
- Tôi không cố ý mà. Ngọc, nghe tôi. Lần cuối thôi..._ Khang dừng chân. Cậu đau lòng muốn chết, nhìn thấy cô khóc như thế thà giết chết cậu đi!
- Tôi không muốn gặp lại các người nữa._ Cô lạnh giọng, xoay người chạy thật nhanh. Khang đuổi theo cô, bố mẹ cậu cũng chạy theo sau.
Ngọc lái xe đi vẫn còn thấy Khang đuổi theo sau. Cô đạp ga lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
- Khang. CẨN THẬN!_ Bố mẹ cậu hét lên, nhưng... muộn rồi. RẦM một tiếng, Khang đã nằm trên vũng máu đỏ tươi chói mắt. Máu từ đầu cậu không ngừng tuôn ra thấm ướt cả áo. Ngọc đứng hình, những gì xảy ra ở phía sau được kính chiếu hậu thu được. Cô nhíu mày, tắt xe, chạy tới chỗ cậu như tên bắn.
- Cậu không được làm sao cả. Khang, nhìn tôi đây này!_ Cô gào thét, nước mắt mặn chát ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
Khang gương mặt nhợt nhạt bê bết máu nhìn cô, khó khăn mở lời: - Tôi không sao... Đừng khóc._ Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt cậu. Ngọc lắc đầu tự trách, con tim cô quặn thắt lại từng cơn, ngột ngạt đến khó thở.
- Tất cả là do tôi. Cậu... hix... không được nhắm mắt. Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện._ Ngọc lại nhìn sang bố Khang đang ngồi bên cạnh: - Nhanh đưa cậu ấy đi đi!
........
h đêm, ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc. Cả ba người: Ngọc và bố mẹ Khang trong lòng suốt ruột phải ngồi chờ. Thời gian lúc này trôi thật chậm. Mới tiếng mà như cả năm vậy. Ngọc người ngợm dính đầy máu khô vẫn không cảm thấy khó chịu. Cô chỉ mong trời cho Khang được khỏe mạnh trở lại.
Đèn báo hiệu tắt, một vị bác sĩ mở cửa bước ra: - Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Nhưng...
~~~~~~~~~~~