Editor: SherryTan
Beta-er: Yulmi2704
Sáu giờ rưỡi, Hạ Tu đã đứng ngay dưới khu chung cư của Giản Ngôn. Giản Ngôn cũng đã đứng nơi đó chờ anh, đợi xe của anh dừng hẳn trước mặt, Giản Ngôn chui nhanh lên xe, vừa cười vừa thắt dây an toàn: “Anh có thể an toàn thoát ra khỏi bách hóa Tinh Quang sao? Không bị fan bao vây à?”
“May mà họ không biết xe nào là xe của anh.”
Giản Ngôn cười một tiếng, lại hỏi: “Cảm giác bỏ của chạy lấy người thế nào?”
Hạ Tu đáp: “Qúa kích thích.”
“Hahaha.” Giản Ngôn cười không ngừng.
Hạ Tu lái xe chạy ra khỏi khu chung cư, nói với cô: “Lần sau anh đưa em đi ăn xiên que của ông chủ Tiêu.”
Giản Ngôn bất ngờ: “Người anh nói là Tiêu tổng – Vua cờ bạc đó sao? Anh ta còn bán cả xiên que?”
“Đúng vậy, đã vậy còn kinh doanh rất tốt, mở được hai chi nhánh rồi.”
“Whoa, thế anh có cân nhắc đến việc kiếm một chút tiền từ nghề tay trái không?”
Hạ Tu cười nói: “Không phải anh đang ca hát sao?”
“… Cũng đúng.” Giản Ngôn cúi đầu cười hai tiếng.
Hai người hẹn nhau ra tiệm ăn cơm vốn dĩ là một cuộc hẹn cực kì vui vẻ, chỉ là không ai ngờ rằng, chuyện này ngày hôm sau lại lên trang nhất, từ lúc hai người ra khỏi nhà rồi đến Thiên Hạ Cư đều đã bị chụp lại vài tấm.
Tuy rằng lần trước hai người lên báo nhưng chẳng ai ra mặt trả lời, mà lần thứ hai bị chụp được thì hình như độ đáng tin đã tăng thêm một bậc.
“Hình này còn rõ hơn hình lần trước, sư phụ Đường Chỉ thật là đẹp mà!”
“Không, chồng là của tôi, tôi không tin:)”
“Bây giờ không chỉ là minh tinh, mà cả họa sĩ truyện tranh cũng thích gần người giàu có?”
“Nói là người giàu có, cậu chắc không biết một bức vẽ của sư phụ Đường Chỉ bao nhiêu tiền đâu:)”
“Qua đây nào, để phổ cập chút kiến thức cho mọi người nhé. Không bàn đến chuyện xuất bản sách giấy, phí tải truyện online hay các thứ tiền bản quyền khác, chỉ cần nói đến vụ hợp tác giữa sư phụ và Bunny thôi. Sư phụ đã vẽ cho họ mấy bức poster khổ lớn, gần 20 vạn (200,000 NDT) đó, cậu tin không? Mà hợp tác của bọn họ là hợp tác hữu nghị, lấy giá hữu nghị thôi đấy:)”
“Đúng, đúng, đúng, sư phụ Đường Chỉ của cậu thật lợi hại, nghe nói ban đầu đã bàn hơn 10 vạn rồi, lần trước mấy thiết kế Giáng sinh cũng phải mười mấy vạn đấy [cười mỉm]”
“Đừng có ghen tị như vậy, cậu thử vẽ mấy bộ xem có ai dám đồng ý tốn mười mấy vạn mua không? Vả lại tôi cũng đã tỉ mỉ xem qua rồi, tuy chỉ là nhân vật phiên bản Q (Cỡ to như Figure của Nhật), nhưng quần áo mặc trên người không phải dùng kiểu áo khoác như ông già Noel đâu, mà là dùng những nguyên tố của thời trang Giáng sinh thiết kế nên, cứ lấy hai bộ quần áo mà tính, tùy tiện lấy đi bán cũng được hơn mười vạn, tôi còn cảm thấy dùng thiết kế như vậy lên bộ quần áo đó thật quá lãng phí!”
“Ghen với sư phụ Đường Chỉ thì cũng thôi đi, đừng chỉ mãi nhìn xem bách hóa Tinh Quang đã cho cô ấy bao nhiêu tiền thù lao, cậu thử tính xem mấy ngày lễ Giáng Sinh này đã có biết bao nhiêu người vì cô ấy mà tiêu tiền chứ? Lượng người cô ấy mang đến cho bách hóa Tinh Quang chỉ tăng chứ không giảm, người ta là thương nhân, so với cậu còn biết tính toán hơn.”
“… Hướng đi của câu chuyện thật vi diệu mà, không phải đang nói về chuyện xấu của Đường Chỉ và Hạ đại công tử sao? Sao lại biến thành bàn luận về thu nhập của Đường Chỉ rồi [Cười cry]”
“Hahaha lần đầu tiên thấy bình luận dưới đám tin tức lá cải lại nghiêm túc như vậy, tức cười chết mất thôi.”
“Không biết nói gì cho tốt đây, chỉ có thể gửi lời chúc sớm đến cả nhà một lễ Nguyên tiêu vui vẻ!”
….
Toàn bộ hướng đi của đám người vây xem thật khiến Giản Ngôn rối rắm, nhưng chuyện này đã được nhắc đi đi nhắc lại vài lần rồi, cô chắc không thể nào lơ nó nữa đâu nhỉ? Đúng lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại hỏi ý kiến của Hạ Tu hay không thì anh đã gọi qua.
“Giản Ngôn, đã xem weibo chưa?”
Giản Ngôn theo bản năng gật đầu: “Thấy rồi.”
Hạ Tu nói: “Tên chó săn lần này xem ra không giống với tên chó săn lần trước, xem ra phải kiện cáo bọn họ một chút thì họ mới biết thu liễm lại.”
Giản Ngôn cảm thấy hơi kì lạ: “Hồi trước chẳng phải anh không bao giờ để ý đến đám chó săn tin với đám tin tức nhảm nhí đó sao?”
“Trước kia là lười để ý, bây giờ… Anh sợ nó ảnh hưởng đến em.”
“Thật ra em vẫn ổn, lần trước em cũng nói là em chẳng phải nữ minh tinh gì.”
Hạ Tu suy nghĩ một lúc, nói: “Tin tức trên weibo anh sẽ gọi người xử lí, nhưng cứ như thế cũng không phải là cách, nếu như em không phản đối…” Anh nói tới đây liền dừng lại một chút, mới tiếp tục: “Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta, em thấy thế nào?”
Giản Ngôn ngẩn người, nói: “Em không thành vấn đề… Chẳng qua em cảm thấy có chút buồn cười, hai chúng ta đều không phải minh tinh, sao lại phải giải quyết mấy chuyện như thế này haha.”
Hạ Tu cũng cười một cái: “Tuy hai chúng ta không phải minh tinh, nhưng ở trong giới vẫn là người có tiếng tăm, đám chó săn đó không đào được tin tức nên đương nhiên phải đói bụng ăn quàng rồi.”
“Phốc.” Trước mắt Giản Ngôn tự động nhảy ra một khung cảnh đám sói đói vây quanh bọn họ.
“Anh dự định sẽ trả lời trên weibo, tới lúc đó em cứ share của anh về, hoặc cũng có thể tự mình up status.”
“Được…” Tim của Giản Ngôn không tự chủ đập thình thịch, “Không biết vì sao em lại cảm thấy có chút kích thích…”
Giong nói trầm thấp, dễ nghe của Hạ Tu từ loa điện thoại truyền đến, không hiểu vì sao Giản Ngôn chợt đỏ mặt: “Cười cái gì mà cười, mau viết status đi.”
“Ok sư phụ Đường Chỉ.”
Hạ Tu cúp điện thoại, liền online weibo Nam Tư. Khác với lần trước, lần này anh chỉ up một câu ngắn gọn.
Nam Tư V: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi thực sự đang quen sư phụ Đường Chỉ [Xấu hổ]
Status vừa được up lên, hàng bình luận bên dưới bắt đầu bùng nổ, dường như đã sớm biết kết quả này sẽ xảy ra cho nên Hạ Tu nhanh chóng offline, quyết định trong vòng nửa tháng sẽ không online weibo.
Giản Ngôn còn lười hơn anh, chỉ share status của anh về, còn học theo anh thêm cái icon [Xấu hổ]
Lúc chuyện này được đẩy lên tới đỉnh điểm, tên hai người chiếm vị trí hot search đầu bảng ngày thứ hai thì bị một đối thủ nặng kí đẩy xuống.
Ngôi sao nữ đang hot Bùi Anh công khai giấy đăng kí kết hôn trên weibo cá nhân, đối tượng lại chính là người đã cùng bị đưa lên báo không ngừng trong một năm nay với cô, Tống Nam Xuyên, Tống tổng giám đốc.
Hạ Tu cảm thấy, Tống tổng giám đốc đúng thật là một người bạn làm ăn am hiểu lòng người, anh đã không kết bạn nhầm.
Quay lại câu chuyện cùng với vụ scandal đã dần bị dẹp yên sau đó, Hạ Tu cuối cùng cũng rút ra được một chút thời gian rảnh hẹn Đường Chính ra ngoài, chủ yếu để nói chuyện Triệu Dĩnh Phương không phải là mẹ ruột của anh với hắn.
Đường Chính nghe xong thì ngây người hết nửa phút, lúc sau hai mắt mới có tiêu cự: “Cậu… thật sự không phải là đang giúp Giản Ngôn nghĩ kịch bản mới đấy chứ?”
“Nếu vậy thì tôiđã tìm một người khác giỏi hơn rồi.”
Đường Chính: “…”
Hắn cầm lấy cốc cà phê trên bàn, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng cảm thấy miệng đã đỡ khô hơn: “Tôi… Bây giờ tôi hơi rối loạn, không biết bây giờ nên đau lòng vì cậu trước hay mắng Triệu Dĩnh Phương trước đây.” Đương nhiên còn có ông bố cặn bã kia, nhưng hắn đã gọi ông bao nhiêu tiếng ‘chú Hạ’ rồi, nhất thời không thể mắng được.
Hạ Tu cầm lấy cốc cà phê trên bàn, nhấp một ngụm: “Không cần đâu, cậu chỉ cần lúc uống say đừng nói lung tung là được.”
“… Cậu yên tâm đi, sai lầm như vậy tôi sẽ không tái phạm đâu.”
“Chỉ hi vọng là vậy, chuyện này ngoại trừ Giản Ngôn ra thì tôi cũng chỉ nói với cậu thôi.”
Đường Chính nhất thời có chút cảm giác vinh hạnh một cách quỷ dị, kèm theo một chút cảm động. Quả nhiên là người anh em tốt nhất, bí mật trọng đại này chỉ có thể chia sẻ với hắn. Nhưng cảm giác cảm động này còn chưa trôi qua thì hắn lại nghe Hạ Tu từ tốn nói tiếp nửa câu sau: “Bởi vì người khác không cần tôi nói thì cũng đã đoán được bảy tám phần rồi.”
Đường Chính: “…”
Mẹ nó, anh em gì chứ! Vẫn là phải tuyệt giao!
Hắn tức giận gọi nhân viên phục vụ mang thêm một ly nước, một hồi lại quay sang nhìn Hạ Tu: “Hôm nay là Tết Nguyên tiêu mà cậu lại hẹn tôi sao, không cần đi theo sư phụ Đường Chỉ hả?”
Nói đến đây, trên mặt Hạ Tu có vẻ khác thường thoáng qua rất nhanh, khiến Đường Chính không khỏi cảm thấy đó là ảo giác, hình như là sự cô đơn: “Phòng làm việc của bọn họ hôm nay liên hoan, nói là hội nghị bổ sung hằng năm.”
“Hả? Đã qua năm mới mà còn mở hội nghị hằng năm, giám đốc Lâm thật có cách nghĩ mới lạ.”
“Cho nên mới gọi là bổ sung.”
Thật ra Lâm Trân cũng không muốn mở cuộc họp hằng năm vào lúc này, nhưng thời gian trước khi ăn Tết năm nay, sư phụ Đường Chỉ vì vẽ truyện tranh mà bận tối mắt tối mũi, sao có thể để một mình cô tự lên sàn biểu diễn được chứ?
Cho nên năm ngoái phòng làm việc chẳng có hoạt động gì, vừa hay hôm nay là tết Nguyên tiêu, cũng là một ngày tốt, cô cuối cùng cũng có thể gom bọn họ về một chỗ.
“Hôm nay tôi mời khách, mọi người đừng khách khí, cứ ăn thoải mái đi.” Lâm Trân rất có phong phạm của một bà chủ bắt chuyện với chúng ái tướng. Vài tác giả lâu năm trong phòng làm việc thì cực kì im lặng, mấy người mới vừa vào thì ngược lại lại đặc biệt kích động.
Nghe nói hôm nay sẽ phát tiền đấy!
Tước khi đến Lâm Trân đã buồn bực rất lâu, bởi vì không biết nên tặng quà gì cho mọi người. Cô hỏi ý kiến của Giản Ngôn, cuối cùng được câu trả lời dưới đây.
“Tiền.”
Lâm Trân: “…”
Nếu sư phụ Đường Chỉ đã phàm tục như thế thì bà chủ như cô đây cũng không sợ. Cho nên phần thưởng lần này đều biến thành những tờ tiền đỏ chót.
Người trong phòng làm việc không nhiều lắm, không giống như mấy công ty lớn tổ chức được nhiều hoạt động, nhưng Lâm Trân cũng bỏ công làm ra một con xúc xắc, phần thưởng là những tờ tiền khác mệnh giá.
Tuy có hơi tục nhưng mọi người đều thích.
Quy tắc trò chơi là, mỗi người đều có một cơ hội đổ xúc xắc, trước khi đổ xúc xắc phải biểu diễn một tiết mục trước mọi người. Đồng nghiệp trong phòng làm việc kẻ hát, người múa, vẽ vời, hát hò đều có đủ, Giản Ngôn tùy tiện gào lên vài tiếng rổi đổ xúc xắc, đổ được phần thưởng to nhất, một vạn.
“Fuck, cái vận phân chó gì thế!” Lâm Trân tức giận đập bàn. Giản Ngôn nở nụ cười tươi như hoa: “Hahaha mới năm mới mà may mắn đã đến, tài nguyên cuồn cuộn rồi, cảm ơn giám đốc Lâm!”
Lâm Trân: “…”
Cầm được một đống tiền khiến tâm trạng của Giản Ngôn cực kì tốt, cô về chỗ cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Tu: “Em vừa đổ xúc xắc được một vạn cơ đấy! Cộng thêm tiền thưởng MVP năm trước mà giám đốc Lâm phát cho em, tối nay em kiếm được mấy vạn rồi hahaha! Cưng muốn gì, chị đây cho cưng [Khốc]”
Hạ Tu nhìn tin nhắn mà cô gửi tới cười một cái, sau đó chỉ trả lời đúng một chữ: “Em.”
Beta-er: Yulmi2704
Sáu giờ rưỡi, Hạ Tu đã đứng ngay dưới khu chung cư của Giản Ngôn. Giản Ngôn cũng đã đứng nơi đó chờ anh, đợi xe của anh dừng hẳn trước mặt, Giản Ngôn chui nhanh lên xe, vừa cười vừa thắt dây an toàn: “Anh có thể an toàn thoát ra khỏi bách hóa Tinh Quang sao? Không bị fan bao vây à?”
“May mà họ không biết xe nào là xe của anh.”
Giản Ngôn cười một tiếng, lại hỏi: “Cảm giác bỏ của chạy lấy người thế nào?”
Hạ Tu đáp: “Qúa kích thích.”
“Hahaha.” Giản Ngôn cười không ngừng.
Hạ Tu lái xe chạy ra khỏi khu chung cư, nói với cô: “Lần sau anh đưa em đi ăn xiên que của ông chủ Tiêu.”
Giản Ngôn bất ngờ: “Người anh nói là Tiêu tổng – Vua cờ bạc đó sao? Anh ta còn bán cả xiên que?”
“Đúng vậy, đã vậy còn kinh doanh rất tốt, mở được hai chi nhánh rồi.”
“Whoa, thế anh có cân nhắc đến việc kiếm một chút tiền từ nghề tay trái không?”
Hạ Tu cười nói: “Không phải anh đang ca hát sao?”
“… Cũng đúng.” Giản Ngôn cúi đầu cười hai tiếng.
Hai người hẹn nhau ra tiệm ăn cơm vốn dĩ là một cuộc hẹn cực kì vui vẻ, chỉ là không ai ngờ rằng, chuyện này ngày hôm sau lại lên trang nhất, từ lúc hai người ra khỏi nhà rồi đến Thiên Hạ Cư đều đã bị chụp lại vài tấm.
Tuy rằng lần trước hai người lên báo nhưng chẳng ai ra mặt trả lời, mà lần thứ hai bị chụp được thì hình như độ đáng tin đã tăng thêm một bậc.
“Hình này còn rõ hơn hình lần trước, sư phụ Đường Chỉ thật là đẹp mà!”
“Không, chồng là của tôi, tôi không tin:)”
“Bây giờ không chỉ là minh tinh, mà cả họa sĩ truyện tranh cũng thích gần người giàu có?”
“Nói là người giàu có, cậu chắc không biết một bức vẽ của sư phụ Đường Chỉ bao nhiêu tiền đâu:)”
“Qua đây nào, để phổ cập chút kiến thức cho mọi người nhé. Không bàn đến chuyện xuất bản sách giấy, phí tải truyện online hay các thứ tiền bản quyền khác, chỉ cần nói đến vụ hợp tác giữa sư phụ và Bunny thôi. Sư phụ đã vẽ cho họ mấy bức poster khổ lớn, gần 20 vạn (200,000 NDT) đó, cậu tin không? Mà hợp tác của bọn họ là hợp tác hữu nghị, lấy giá hữu nghị thôi đấy:)”
“Đúng, đúng, đúng, sư phụ Đường Chỉ của cậu thật lợi hại, nghe nói ban đầu đã bàn hơn 10 vạn rồi, lần trước mấy thiết kế Giáng sinh cũng phải mười mấy vạn đấy [cười mỉm]”
“Đừng có ghen tị như vậy, cậu thử vẽ mấy bộ xem có ai dám đồng ý tốn mười mấy vạn mua không? Vả lại tôi cũng đã tỉ mỉ xem qua rồi, tuy chỉ là nhân vật phiên bản Q (Cỡ to như Figure của Nhật), nhưng quần áo mặc trên người không phải dùng kiểu áo khoác như ông già Noel đâu, mà là dùng những nguyên tố của thời trang Giáng sinh thiết kế nên, cứ lấy hai bộ quần áo mà tính, tùy tiện lấy đi bán cũng được hơn mười vạn, tôi còn cảm thấy dùng thiết kế như vậy lên bộ quần áo đó thật quá lãng phí!”
“Ghen với sư phụ Đường Chỉ thì cũng thôi đi, đừng chỉ mãi nhìn xem bách hóa Tinh Quang đã cho cô ấy bao nhiêu tiền thù lao, cậu thử tính xem mấy ngày lễ Giáng Sinh này đã có biết bao nhiêu người vì cô ấy mà tiêu tiền chứ? Lượng người cô ấy mang đến cho bách hóa Tinh Quang chỉ tăng chứ không giảm, người ta là thương nhân, so với cậu còn biết tính toán hơn.”
“… Hướng đi của câu chuyện thật vi diệu mà, không phải đang nói về chuyện xấu của Đường Chỉ và Hạ đại công tử sao? Sao lại biến thành bàn luận về thu nhập của Đường Chỉ rồi [Cười cry]”
“Hahaha lần đầu tiên thấy bình luận dưới đám tin tức lá cải lại nghiêm túc như vậy, tức cười chết mất thôi.”
“Không biết nói gì cho tốt đây, chỉ có thể gửi lời chúc sớm đến cả nhà một lễ Nguyên tiêu vui vẻ!”
….
Toàn bộ hướng đi của đám người vây xem thật khiến Giản Ngôn rối rắm, nhưng chuyện này đã được nhắc đi đi nhắc lại vài lần rồi, cô chắc không thể nào lơ nó nữa đâu nhỉ? Đúng lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại hỏi ý kiến của Hạ Tu hay không thì anh đã gọi qua.
“Giản Ngôn, đã xem weibo chưa?”
Giản Ngôn theo bản năng gật đầu: “Thấy rồi.”
Hạ Tu nói: “Tên chó săn lần này xem ra không giống với tên chó săn lần trước, xem ra phải kiện cáo bọn họ một chút thì họ mới biết thu liễm lại.”
Giản Ngôn cảm thấy hơi kì lạ: “Hồi trước chẳng phải anh không bao giờ để ý đến đám chó săn tin với đám tin tức nhảm nhí đó sao?”
“Trước kia là lười để ý, bây giờ… Anh sợ nó ảnh hưởng đến em.”
“Thật ra em vẫn ổn, lần trước em cũng nói là em chẳng phải nữ minh tinh gì.”
Hạ Tu suy nghĩ một lúc, nói: “Tin tức trên weibo anh sẽ gọi người xử lí, nhưng cứ như thế cũng không phải là cách, nếu như em không phản đối…” Anh nói tới đây liền dừng lại một chút, mới tiếp tục: “Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta, em thấy thế nào?”
Giản Ngôn ngẩn người, nói: “Em không thành vấn đề… Chẳng qua em cảm thấy có chút buồn cười, hai chúng ta đều không phải minh tinh, sao lại phải giải quyết mấy chuyện như thế này haha.”
Hạ Tu cũng cười một cái: “Tuy hai chúng ta không phải minh tinh, nhưng ở trong giới vẫn là người có tiếng tăm, đám chó săn đó không đào được tin tức nên đương nhiên phải đói bụng ăn quàng rồi.”
“Phốc.” Trước mắt Giản Ngôn tự động nhảy ra một khung cảnh đám sói đói vây quanh bọn họ.
“Anh dự định sẽ trả lời trên weibo, tới lúc đó em cứ share của anh về, hoặc cũng có thể tự mình up status.”
“Được…” Tim của Giản Ngôn không tự chủ đập thình thịch, “Không biết vì sao em lại cảm thấy có chút kích thích…”
Giong nói trầm thấp, dễ nghe của Hạ Tu từ loa điện thoại truyền đến, không hiểu vì sao Giản Ngôn chợt đỏ mặt: “Cười cái gì mà cười, mau viết status đi.”
“Ok sư phụ Đường Chỉ.”
Hạ Tu cúp điện thoại, liền online weibo Nam Tư. Khác với lần trước, lần này anh chỉ up một câu ngắn gọn.
Nam Tư V: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi thực sự đang quen sư phụ Đường Chỉ [Xấu hổ]
Status vừa được up lên, hàng bình luận bên dưới bắt đầu bùng nổ, dường như đã sớm biết kết quả này sẽ xảy ra cho nên Hạ Tu nhanh chóng offline, quyết định trong vòng nửa tháng sẽ không online weibo.
Giản Ngôn còn lười hơn anh, chỉ share status của anh về, còn học theo anh thêm cái icon [Xấu hổ]
Lúc chuyện này được đẩy lên tới đỉnh điểm, tên hai người chiếm vị trí hot search đầu bảng ngày thứ hai thì bị một đối thủ nặng kí đẩy xuống.
Ngôi sao nữ đang hot Bùi Anh công khai giấy đăng kí kết hôn trên weibo cá nhân, đối tượng lại chính là người đã cùng bị đưa lên báo không ngừng trong một năm nay với cô, Tống Nam Xuyên, Tống tổng giám đốc.
Hạ Tu cảm thấy, Tống tổng giám đốc đúng thật là một người bạn làm ăn am hiểu lòng người, anh đã không kết bạn nhầm.
Quay lại câu chuyện cùng với vụ scandal đã dần bị dẹp yên sau đó, Hạ Tu cuối cùng cũng rút ra được một chút thời gian rảnh hẹn Đường Chính ra ngoài, chủ yếu để nói chuyện Triệu Dĩnh Phương không phải là mẹ ruột của anh với hắn.
Đường Chính nghe xong thì ngây người hết nửa phút, lúc sau hai mắt mới có tiêu cự: “Cậu… thật sự không phải là đang giúp Giản Ngôn nghĩ kịch bản mới đấy chứ?”
“Nếu vậy thì tôiđã tìm một người khác giỏi hơn rồi.”
Đường Chính: “…”
Hắn cầm lấy cốc cà phê trên bàn, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng cảm thấy miệng đã đỡ khô hơn: “Tôi… Bây giờ tôi hơi rối loạn, không biết bây giờ nên đau lòng vì cậu trước hay mắng Triệu Dĩnh Phương trước đây.” Đương nhiên còn có ông bố cặn bã kia, nhưng hắn đã gọi ông bao nhiêu tiếng ‘chú Hạ’ rồi, nhất thời không thể mắng được.
Hạ Tu cầm lấy cốc cà phê trên bàn, nhấp một ngụm: “Không cần đâu, cậu chỉ cần lúc uống say đừng nói lung tung là được.”
“… Cậu yên tâm đi, sai lầm như vậy tôi sẽ không tái phạm đâu.”
“Chỉ hi vọng là vậy, chuyện này ngoại trừ Giản Ngôn ra thì tôi cũng chỉ nói với cậu thôi.”
Đường Chính nhất thời có chút cảm giác vinh hạnh một cách quỷ dị, kèm theo một chút cảm động. Quả nhiên là người anh em tốt nhất, bí mật trọng đại này chỉ có thể chia sẻ với hắn. Nhưng cảm giác cảm động này còn chưa trôi qua thì hắn lại nghe Hạ Tu từ tốn nói tiếp nửa câu sau: “Bởi vì người khác không cần tôi nói thì cũng đã đoán được bảy tám phần rồi.”
Đường Chính: “…”
Mẹ nó, anh em gì chứ! Vẫn là phải tuyệt giao!
Hắn tức giận gọi nhân viên phục vụ mang thêm một ly nước, một hồi lại quay sang nhìn Hạ Tu: “Hôm nay là Tết Nguyên tiêu mà cậu lại hẹn tôi sao, không cần đi theo sư phụ Đường Chỉ hả?”
Nói đến đây, trên mặt Hạ Tu có vẻ khác thường thoáng qua rất nhanh, khiến Đường Chính không khỏi cảm thấy đó là ảo giác, hình như là sự cô đơn: “Phòng làm việc của bọn họ hôm nay liên hoan, nói là hội nghị bổ sung hằng năm.”
“Hả? Đã qua năm mới mà còn mở hội nghị hằng năm, giám đốc Lâm thật có cách nghĩ mới lạ.”
“Cho nên mới gọi là bổ sung.”
Thật ra Lâm Trân cũng không muốn mở cuộc họp hằng năm vào lúc này, nhưng thời gian trước khi ăn Tết năm nay, sư phụ Đường Chỉ vì vẽ truyện tranh mà bận tối mắt tối mũi, sao có thể để một mình cô tự lên sàn biểu diễn được chứ?
Cho nên năm ngoái phòng làm việc chẳng có hoạt động gì, vừa hay hôm nay là tết Nguyên tiêu, cũng là một ngày tốt, cô cuối cùng cũng có thể gom bọn họ về một chỗ.
“Hôm nay tôi mời khách, mọi người đừng khách khí, cứ ăn thoải mái đi.” Lâm Trân rất có phong phạm của một bà chủ bắt chuyện với chúng ái tướng. Vài tác giả lâu năm trong phòng làm việc thì cực kì im lặng, mấy người mới vừa vào thì ngược lại lại đặc biệt kích động.
Nghe nói hôm nay sẽ phát tiền đấy!
Tước khi đến Lâm Trân đã buồn bực rất lâu, bởi vì không biết nên tặng quà gì cho mọi người. Cô hỏi ý kiến của Giản Ngôn, cuối cùng được câu trả lời dưới đây.
“Tiền.”
Lâm Trân: “…”
Nếu sư phụ Đường Chỉ đã phàm tục như thế thì bà chủ như cô đây cũng không sợ. Cho nên phần thưởng lần này đều biến thành những tờ tiền đỏ chót.
Người trong phòng làm việc không nhiều lắm, không giống như mấy công ty lớn tổ chức được nhiều hoạt động, nhưng Lâm Trân cũng bỏ công làm ra một con xúc xắc, phần thưởng là những tờ tiền khác mệnh giá.
Tuy có hơi tục nhưng mọi người đều thích.
Quy tắc trò chơi là, mỗi người đều có một cơ hội đổ xúc xắc, trước khi đổ xúc xắc phải biểu diễn một tiết mục trước mọi người. Đồng nghiệp trong phòng làm việc kẻ hát, người múa, vẽ vời, hát hò đều có đủ, Giản Ngôn tùy tiện gào lên vài tiếng rổi đổ xúc xắc, đổ được phần thưởng to nhất, một vạn.
“Fuck, cái vận phân chó gì thế!” Lâm Trân tức giận đập bàn. Giản Ngôn nở nụ cười tươi như hoa: “Hahaha mới năm mới mà may mắn đã đến, tài nguyên cuồn cuộn rồi, cảm ơn giám đốc Lâm!”
Lâm Trân: “…”
Cầm được một đống tiền khiến tâm trạng của Giản Ngôn cực kì tốt, cô về chỗ cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Tu: “Em vừa đổ xúc xắc được một vạn cơ đấy! Cộng thêm tiền thưởng MVP năm trước mà giám đốc Lâm phát cho em, tối nay em kiếm được mấy vạn rồi hahaha! Cưng muốn gì, chị đây cho cưng [Khốc]”
Hạ Tu nhìn tin nhắn mà cô gửi tới cười một cái, sau đó chỉ trả lời đúng một chữ: “Em.”