Trong một tiếng trước khi lên máy bay, Lộ An Thuần cách một lúc sẽ cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó đi đến cửa lên máy bay thăm dò xem đã bắt đầu xếp hàng hay chưa.
Ngụy Phong chú ý tới sự căng thẳng của cô: “Em đang sợ.”
“Nếu như bố em phát hiện ra không thấy hộp tro cốt đâu nữa, ông ta chắc chắn sẽ có bản lĩnh ngăn cản máy bay cất cánh, chỉ cần máy bay chưa rời khỏi mặt đất, ông ta đều có thể tóm em về.”
“Vậy thì em có từng nghĩ tới hay không, sớm muộn gì ông ta cũng phát hiện, nếu không phải hôm nay thì chính là mấy ngày sau, em quay về khai báo thế nào.”
“Không có cách nào khai báo được.”
Khi Lộ An Thuần lấy đi hộp tro cốt thì đã có linh cảm sẽ gặp phải bão tố như thế nào, nhưng cô vẫn quyết định muốn đưa mẹ đi.
Khi bà còn sống bị ác ma kia trói chặt bên người, sau khi chết, ác ma còn khóa hộp tro cốt của bà trong ngăn tủ tăm tối không có ánh mặt trời, Lộ An Thuần quyết định, bất kể trả giá ra sao, cô đều nhất định phải đưa bà đi.
Để linh hồn của bà nhận được sự tự do mà cả đời bà khát vọng.
“Thật ra là em căng thẳng quá thôi, bố em không thể phát hiện ra nhanh như vậy được.” Lộ An Thuần tự an ủi mình: “Hộp tro cốt bị ông ta khóa trong két sắt, ông ta sẽ mở ra kiểm tra mỗi ngày đâu.”
Khi còn bé cô từng nhìn lén động tác nhấn mật mã của cô, cho nên cô nhớ mật mã, mà Lộ Bái rất ít khi đổi mật mã, lúc gần đi cô bước vào phòng sách, chỉ thử một lần là đã mở được két sắt.
Ngụy Phong cuộn sách đề thi lại, trầm giọng hỏi: “Ông ta sẽ làm gì em?”
“Ai biết được, em là con gái ông ta, ông ta cũng không thể lấy mạng em được.”
“Ông ta sẽ đánh em.” Hô hấp của anh có chút không thông: “Đúng không.”
Lần trước ở trang viên suối nước nóng, cảnh tượng Lộ Bái nhấn đầu cô đập vào kính thủy tinh gần như đã lấy đi nửa cái mạng của anh.
Lộ An Thuần nhìn ra được vẻ đau lòng trong mắt anh, đưa tay sờ khuôn mặt anh: “Ngụy Phong, anh yên tâm, em sẽ yêu quý bản thân, cũng sẽ bảo vệ tốt cho chính mình.”
“Lộ An Thuần, người chết cũng đã chết rồi, không có linh hồn, chết chính là tự do.”
Ngụy Phong hiếm khi gọi thẳng tên của cô, cố gắng thuyết phục cô từ bỏ việc ngoại trừ khiến bản thân vùi trong ngục tù thì không có chút ý nghĩa nào cả.
“Em biết, nhưng bà ấy là mẹ của em.” Lộ An Thuần ôm cặp sách thật chặt: “Em không sợ gì cả, bà ấy là mẹ của em…”
Ngụy Phong đưa tay muốn vén tóc của cô lên, cô lùi về sau tránh né theo bản năng, ngay sau đó nhìn ra được anh chỉ muốn chạm vào trán cô, thế là lại dời về.
Chàng trai nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo màu hồng nhạt trên trán cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve, gợi lên từng dòng điện giữa làn da cô.
Đôi mắt đen của anh không giống vẻ lười biếng thường ngày, trở nên rất sâu lắng: “Em muốn tự do thì tôi đưa em chạy, nếu như em muốn ông ta chết, tôi…”
Cô bỗng nhiên đưa tay che kín miệng anh, chặn lời nói khí phách của anh quay về cổ họng, trịnh trọng cảnh cáo: “Ngụy Phong, mãi mãi đừng nói lời như vậy, cũng đừng có ý nghĩ như vậy nữa.”
Đường nét khuôn mặt anh sắc bén, ánh mắt dứt khoát, mang theo cảm giác mạnh mẽ cứng cỏi: “Lời tôi đã nói ra thì sẽ không thu hồi, em nhớ cho kỹ, tôi làm đường lui cho em.”
Nhịp tim Lộ An Thuần gần như sắp dừng đột ngột: “Em chỉ xem như chưa nghe thấy, anh đi hái sao của anh, đừng lo cho em.”
“Em chính là ngôi sao của tôi.”
“Em không phải, em thân với anh lắm sao, đừng tự mình đa tình.”
“Là tôi tự mình đa tình à?”
“Đúng.”
Khóe mắt Ngụy Phong nhếch lên, anh cười lạnh nói: “Người nói dối, khi chết xuống địa ngục sẽ phải nuốt một ngàn cây kim.”
Lộ An Thuần thay đổi sắc mặt: “Anh biết em nhát gan mà, đừng dọa em.”
Ngụy Phong không dám chạm vào cô, đầu ngón tay kiềm chế vuốt ve làn váy của cô, đôi mắt bình thường tàn nhẫn hung ác nham hiểm kia cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Tôi cùng em xuống địa ngục, tôi nuốt giúp em.”
Giờ phút này, ánh nắng chiều buông xuống, chiếu nghiêng vào cửa sổ sát đất, mảng mây hồng lớn tựa như bức tranh trừu tượng nổi bật.
Hai người đồng thời nhìn đối phương, một vài cảm xúc rõ ràng là vô cùng sống động nhưng lại khó nói ra cũng giống như hơi nóng khi mở nắp nồi, sắp không che giấu được trong khoảnh khắc ánh mắt va vào nhau.
Lộ An Thuần lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt Weibo, giả làm dáng vẻ không thèm để ý.
Nhưng bất kể cô che giấu và ngụy trang như thế nào thì đều không che phủ được lồng ngực cô phập phồng một cách kịch liệt, mỗi một câu nói, mỗi một chữ của Ngụy Phong đều khắc vào lòng cô.
Có đường lui, còn có người cùng xuống địa ngục, cô may mắn đến nhường nào.
Nhưng mà…
Lộ An Thuần ngước mắt, nhìn qua người bạn nhỏ Ngụy Nhiên ở bên cạnh ghế dựa.
Cậu đang dựa vào bên người Chúc Cảm Quả, hưng phấn nhìn chằm chằm vào cửa lên máy bay, không kịp chờ đợi muốn đi máy bay.
Ngọc nát đá tan quá khốc liệt, Lộ An Thuần thà lựa chọn nhẫn nại.
Dù cả đời đều sống ở đáy vực sâu, cô cũng muốn để người mà cô để tâm sống tốt.
Hạnh phúc bình an.
…
Khoảnh khắc máy bay rời khỏi mặt đất, Lộ An Thuần mới được xem là chân chính yên tâm.
Cô và Ngụy Nhiên đổi vị trí, để cậu ngồi cạnh cửa sổ, như vậy thì sau khi máy bay lên cao tiến vào mây thì có thể nhìn đám mây ngoài cửa sổ.
Nếu như may mắn thì còn có thể nhìn thấy cảnh chiều hoàng hôn.
Ngụy Nhiên chưa từng đi máy bay, nhất là khi máy bay bay lên, trên mũi cậu thấm mồ hôi, vô cùng hồi hộp: “Chị ơi, tim em đập nhanh quá.”
Lộ An Thuần nắm tay cậu thật chặt, dịu dàng nói: “Không sao đâu, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi.”
“Máy bay sẽ rơi vỡ sao?”
“Xác suất nhỏ hơn tai nạn giao thông, yên tâm đi.”
Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong ngồi ở một hàng khác bên lối đi, Chúc Cảm Quả vừa lên máy bay là nghiêng đầu ngủ thiếp đi ngay, tựa đầu vào vai Ngụy Phong.
Ngụy Phong đang cúi đầu làm đề Vật lý, thỉnh thoảng ghét bỏ nhìn cái đầu heo của người bên cạnh nhưng cũng không đẩy cậu ta ra.
Lộ An Thuần nghiêng đầu nhìn anh.
Dây tai nghe màu trắng rơi xuống theo đường nét tai duyên dáng của anh, đầu ngón tay thon dài của anh cầm bút chì, khí chất sạch sẽ thuần túy.
Tựa như có cảm giác, Ngụy Phong nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của cô, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, lấy ra IPad từ trong túi, nói với Ngụy Nhiên: “Nhóc con, chơi cờ caro không?”
“Được ạ!”
Cô mở giao diện bàn cờ ra, cùng bạn nhỏ Ngụy Nhiên bắt đầu chơi caro ngon lành.
Ngụy Phong ngồi ở giữa, Chúc Cảm Quả ngồi gần cửa sổ, mà vị trí sát lối đi là một cô gái trẻ tuổi tóc dài rũ xuống vai, từ sau khi lên máy bay, cô ấy luôn quan sát Ngụy Phong, nhìn dáng vẻ anh chuyên chú làm bài.
“Anh là sinh viên sao?” Cuối cùng cô ấy cũng chủ động mở miệng bắt chuyện với anh.
Ban đầu Ngụy Phong chỉ xem như không nghe thấy, dù sao cũng đeo tai nghe, nhưng cô gái không hề từ bỏ, dùng móng tay hồng hồng trơn bóng chọc vào mu bàn tay của anh.
Anh không thể không để ý tới, tháo tai nghe xuống, giọng nói lười biếng nhàn nhạt: “Có việc gì?”
“Anh là sinh viên sao, nhìn đề bài này… khó lắm nha.”
“Vật lý cấp 3, đề thi đấu.”
“Cấp 3 à?” Cô gái làm như rất quen thuộc mà lật bìa sách của anh: “Cậu đi tham gia cuộc thi Vật lý Stan sao? Cuộc thi đó siêu khó luôn, năm ngoái em trai tôi từng tham gia, không làm ra được một bài nào cả.”
“Bình thường.”
Cô gái nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt mà đẹp trai của anh, cười nhẹ nhàng: “Cậu lạnh lùng quá.”
Ngụy Phong nhíu mày lại, một lần nữa đeo tai nghe lên.
“Cậu đang nghe gì vậy?”
“Rock n’ Roll.”
“Hả, không ngại ồn ào sao?”
Biểu cảm không kiên nhẫn của anh tựa như muốn nói: Rock n’ Roll không ồn, nhưng cô ấy rất ồn.
Lộ An Thuần cũng chú ý tới hai người bên này.
Thế nào, còn nói chuyện được à?
“Chị ơi, đến lượt chị rồi.”
“Ồ.” Lộ An Thuần nhanh chóng đánh quân đen, lại không nhịn được mà nghiêng đầu quan sát phía đối diện.
“Chị ơi, chị không tập trung thì không vui nữa đâu.”
“Chị xin lỗi.” Lộ An Thuần ép buộc mình thu hồi ánh mắt về, kiên nhẫn nói với Ngụy Nhiên: “Chị sẽ tập trung chơi với em.”
Ngụy Nhiên duỗi cổ, nghiêng đầu nhìn anh trai cậu, bất đắc dĩ nói: “Anh trai em được con gái yêu thích lắm, từ nhỏ đã vậy rồi.”
“Chị biết, nghe anh Gan Heo của em nói rồi, em gái bút sáp màu kia… có ấn tượng sâu sắc nhất, thích anh ấy rất nhiều năm.”
“Kết quả anh ấy còn không nhớ được tên của người ta.” Ngụy Nhiên an ủi: “Yên tâm đi, anh trai em giữ mình trong sạch lắm.”
“Không chắc đâu, không phải anh ấy thích Thang Duy sao, em xem chị gái đó có phải hơi giống Thang Duy không.”
Ngụy Nhiên lại nghiêng đầu nhìn: “Đừng nói, đôi mắt hình như hơi giống.”
Nói xong lời này, cậu thấy trên mặt Lộ An Thuần không còn chút dịu dàng nào nữa.
Ồ lần… lần này trở mặt cũng nhanh quá rồi đó.
Ngụy Nhiên suy nghĩ một chút rồi tháo dây an toàn.
“Này, đi đâu vậy?”
Cậu nhóc đi đến một bên lối nhỏ ở đối diện, cao giọng nói thẳng: “Xin lỗi chị gái, chị dâu em không vui, chị có thể đừng tìm anh trai em nói chuyện nữa không?”
“...”
Lộ An Thuần vội vàng dùng một tay chống trán, nghiêng đầu về phía cửa sổ, ngón chân đều bấu vào mặt đất rồi.
Cô gái dường như có chút xấu hổ, nhìn Ngụy Phong: “Xin lỗi nha, tôi không biết là cậu có bạn gái rồi.”
Ngụy Phong cũng có chút khó hiểu, không xác định được có phải là trò đùa dai của Ngụy Nhiên hay không, cau mày nói: “Em đang nói gì vậy?”
“Chị dâu bảo anh đừng trêu ong ghẹo bướm khắp nơi, đây là nhân phẩm gì vậy?”
“Em xác định đây là lời chị ấy nói?”
“Không thì sao!” Ngụy Nhiên rất không khách sáo mà chống nạnh, dạy dỗ: “Phẩm hạnh đạo đức quan trọng nhất của đàn ông chính là chung thủy, sáng ba chiều bốn thì được đấy, nhìn đi, chị dâu tức giận rồi.”
Khóe miệng Ngụy Phong lạnh lùng cong lên, anh cởi dây an toàn trên người, đưa tay vỗ đầu cậu nhóc: “Được, đổi chỗ đi, anh đi an ủi chị dâu em.”
Dứt lời, Ngụy Phong chen đến vị trí gần cửa sổ.
Lộ An Thuần đỏ mặt, vội vàng nghiêng chân nhường chỗ cho anh.
Ngụy Phong cũng không nói thêm gì, đầu ngón tay thon dài xoay bút chì, tiếp tục cúi đầu làm đề thi, Lộ An Thuần thì một mình chơi cờ caro với máy.
Một lúc sau, Ngụy Phong liếc mắt nhìn qua: “Chơi với em một lúc nhé?”
“Không cần, anh ôn tập cho tốt đi, ngày mai là thi rồi.”
“Vẫn là chơi với em một lúc đi.”
Lộ An Thuần thấy anh cất sách, thế là đưa máy tính bảng qua, hai người chơi chưa được mấy phút là cô đã bị quân đen của anh chặn đến mức không có đường đi.
Phong cách chơi cờ của anh rất mạnh mẽ, sẽ không dây dưa dài dòng, sẽ không lằng nhà lằng nhằng, mấy bước là có thể thắng một ván cờ một cách thoải mái.
“Ghen rồi hả?” Tâm tư của anh dường như không còn nằm trên bàn cờ nữa: “Không thích tôi nói chuyện với cô gái khác à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Ngụy Nhiên vừa mới gọi em là chị dâu.”
“Nó gọi lung tung thôi, trẻ con mà.” Lộ An Thuần suy nghĩ thật lâu, cẩn thận hạ quân cờ trắng: “Em không nói gì cả.”
“Hay là em cân nhắc cho tôi một danh phận đi.” Anh bất cần đời nhìn cô: “Sau này từ chối những người khác cũng có thể hùng hồn hơn.”
Khóe miệng Lộ An Thuần mím lại, nhân lúc anh không chuẩn bị, cô dùng một quân trắng khiến anh thua ván này, cô gõ vào trán anh: “Đánh cờ phải tập trung, Ngụy Phong, thua rồi đúng không.”
Ngụy Phong nhìn bàn cờ phản đòn đến đường cùng của cô, khẽ xì một tiếng: “Không phải ông đây đã thua em từ lâu rồi à.”
…
Sau bốn tiếng, máy bay chậm rãi đáp đất tại sân bay thủ đô, sau khi cửa khoang mở ra, Lộ An Thuần đứng dậy đi đến tủ hành lý tìm kiếm cặp sách, còn chưa kịp đeo lên thì Ngụy Phong đã thuận thế xách cặp sách của cô, đeo lên vai mình.
Chúc Cảm Quả cũng đeo cặp sách phim hoạt hình của Ngụy Nhiên, cả đoàn người đi ra khỏi hành lang, tới bên cạnh bàn xoay vali vận chuyển.
Ở lối ra xa xa, Lộ An Thuần nhìn thấy bạn thân Lưu Nguyệt Sa tới đón cô.
“An An!”
Cô gái để mái tóc ngắn gọn gàng, mặt mày thanh tú đáng yêu, khuôn mặt hơi tròn, nhìn thấy Lộ An Thuần, khuôn mặt cô ấy lập tức trở nên sinh động tươi tắn, trên mặt tràn ra ý cười: “Nhớ chết tớ rồi, ôm cái nào!”
Lộ An Thuần đi qua, cùng bạn thân ôm nhau: “Cậu tới đón tớ à?”
“Không chỉ có tớ đâu, mọi người đều tới đó.”
Lộ An Thuần vừa quay đầu, lại nhìn thấy mấy người bạn đứng bên ngoài lan can giơ tay chào cô.
“Sao các cậu cũng tới vậy!”
“Nhớ cậu đó! Đặt quán hết rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm! Mở tiệc tẩy trần cho cậu.”
Ở đây toàn là công tử tiểu thư, quần áo trên người không có cái nào không phải nhãn hiệu quốc tế, cũng toàn là trai xinh gái đẹp, cực kỳ khiến người ta chú ý.
Lưu Nguyệt Sa nhận lấy hành lý trong tay cô, giúp cô xé nhãn trên vali, trong lúc vô tình đã nhìn thấy chữ trên đó, cô ấy nhíu mày hỏi: “Sao lại ngồi khoang phổ thông?”
“Tớ đi cùng bạn.”
“Còn dẫn theo bạn à? Đâu?” Lưu Nguyệt Sa cười xấu xa đụng vào cô: “Bạn trai hay bạn gái? Nhanh giới thiệu đi!”
Lộ An Thuần bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra: “Cậu đừng nhiệt tình quá, người ta hướng nội.”
Cô quay đầu tìm kiếm đám người Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả, xoay vòng tìm hồi lâu cũng không thấy bóng người đâu.
“Bạn đâu?” Lưu Nguyệt Sa tò mò hỏi.
“Không biết nữa.” Lộ An Thuần bất đắc dĩ hỏi: “Có lẽ đã đi rồi.”
…
Tại điểm đón xe đặt qua mạng, Ngụy Phong bỏ hành lý vào cốp xe rồi mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn cho Ngụy Nhiên.
“Anh, sao chúng ta không đi cùng chị?”
“Đâu có ở cùng chỗ.”
“Nhưng chúng ta đi cùng nhau mà, không chào hỏi một tiếng mà đã đi mất, không lịch sự lắm đấy.”
Chúc Cảm Quả ngồi ở ghế phụ nhìn ra tâm tư của Ngụy Phong, cười nói: “Bạn bè của chị dâu em tới đông như vậy, anh trai em sợ mình quá keo kiệt, khiến chị ấy mất mặt.”
Ngụy Nhiên buồn buồn nói: “Không có đâu, nếu như chị ghét bỏ chúng ta thì sẽ không chơi với chúng ta.”
“Em thì biết cái gì, nhìn đám bạn kia của chị ấy xem.” Chúc Cảm Quả cảm thán nói: “Đều là cậu ấm cô chiêu ở đây, chúng ta so sánh với bọn họ giống như lươn đất vậy.”
Ngụy Phong liếc nhìn cậu ta: “Nói bản thân cậu thôi, đừng kéo người khác theo, tụi tớ khác.”
“Có gì khác chứ.”
“Ít nhất thì tớ đẹp trai hơn cậu.”
“...”
Chúc Cảm Quả hừ hừ nói: “Vậy thì sao chứ, cậu vẫn không có cách nào gặp bạn bè của cô ta được.”
Ngụy Phong mặc kệ cậu ta, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cảnh đường phố ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu ra cái bóng loang lổ trên mặt anh.
Trước kia anh chưa từng chạy trốn, bất kể bao nhiêu nắm đấm rơi xuống thì anh đều gắng gượng chống đỡ, không ai có thể khiến anh khom lưng.
Nhưng đối mặt với Lộ An Thuần, lần đầu tiên trong đời Ngụy Phong cảm thấy, niềm kiêu ngạo của anh… yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
Ngụy Phong chú ý tới sự căng thẳng của cô: “Em đang sợ.”
“Nếu như bố em phát hiện ra không thấy hộp tro cốt đâu nữa, ông ta chắc chắn sẽ có bản lĩnh ngăn cản máy bay cất cánh, chỉ cần máy bay chưa rời khỏi mặt đất, ông ta đều có thể tóm em về.”
“Vậy thì em có từng nghĩ tới hay không, sớm muộn gì ông ta cũng phát hiện, nếu không phải hôm nay thì chính là mấy ngày sau, em quay về khai báo thế nào.”
“Không có cách nào khai báo được.”
Khi Lộ An Thuần lấy đi hộp tro cốt thì đã có linh cảm sẽ gặp phải bão tố như thế nào, nhưng cô vẫn quyết định muốn đưa mẹ đi.
Khi bà còn sống bị ác ma kia trói chặt bên người, sau khi chết, ác ma còn khóa hộp tro cốt của bà trong ngăn tủ tăm tối không có ánh mặt trời, Lộ An Thuần quyết định, bất kể trả giá ra sao, cô đều nhất định phải đưa bà đi.
Để linh hồn của bà nhận được sự tự do mà cả đời bà khát vọng.
“Thật ra là em căng thẳng quá thôi, bố em không thể phát hiện ra nhanh như vậy được.” Lộ An Thuần tự an ủi mình: “Hộp tro cốt bị ông ta khóa trong két sắt, ông ta sẽ mở ra kiểm tra mỗi ngày đâu.”
Khi còn bé cô từng nhìn lén động tác nhấn mật mã của cô, cho nên cô nhớ mật mã, mà Lộ Bái rất ít khi đổi mật mã, lúc gần đi cô bước vào phòng sách, chỉ thử một lần là đã mở được két sắt.
Ngụy Phong cuộn sách đề thi lại, trầm giọng hỏi: “Ông ta sẽ làm gì em?”
“Ai biết được, em là con gái ông ta, ông ta cũng không thể lấy mạng em được.”
“Ông ta sẽ đánh em.” Hô hấp của anh có chút không thông: “Đúng không.”
Lần trước ở trang viên suối nước nóng, cảnh tượng Lộ Bái nhấn đầu cô đập vào kính thủy tinh gần như đã lấy đi nửa cái mạng của anh.
Lộ An Thuần nhìn ra được vẻ đau lòng trong mắt anh, đưa tay sờ khuôn mặt anh: “Ngụy Phong, anh yên tâm, em sẽ yêu quý bản thân, cũng sẽ bảo vệ tốt cho chính mình.”
“Lộ An Thuần, người chết cũng đã chết rồi, không có linh hồn, chết chính là tự do.”
Ngụy Phong hiếm khi gọi thẳng tên của cô, cố gắng thuyết phục cô từ bỏ việc ngoại trừ khiến bản thân vùi trong ngục tù thì không có chút ý nghĩa nào cả.
“Em biết, nhưng bà ấy là mẹ của em.” Lộ An Thuần ôm cặp sách thật chặt: “Em không sợ gì cả, bà ấy là mẹ của em…”
Ngụy Phong đưa tay muốn vén tóc của cô lên, cô lùi về sau tránh né theo bản năng, ngay sau đó nhìn ra được anh chỉ muốn chạm vào trán cô, thế là lại dời về.
Chàng trai nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo màu hồng nhạt trên trán cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve, gợi lên từng dòng điện giữa làn da cô.
Đôi mắt đen của anh không giống vẻ lười biếng thường ngày, trở nên rất sâu lắng: “Em muốn tự do thì tôi đưa em chạy, nếu như em muốn ông ta chết, tôi…”
Cô bỗng nhiên đưa tay che kín miệng anh, chặn lời nói khí phách của anh quay về cổ họng, trịnh trọng cảnh cáo: “Ngụy Phong, mãi mãi đừng nói lời như vậy, cũng đừng có ý nghĩ như vậy nữa.”
Đường nét khuôn mặt anh sắc bén, ánh mắt dứt khoát, mang theo cảm giác mạnh mẽ cứng cỏi: “Lời tôi đã nói ra thì sẽ không thu hồi, em nhớ cho kỹ, tôi làm đường lui cho em.”
Nhịp tim Lộ An Thuần gần như sắp dừng đột ngột: “Em chỉ xem như chưa nghe thấy, anh đi hái sao của anh, đừng lo cho em.”
“Em chính là ngôi sao của tôi.”
“Em không phải, em thân với anh lắm sao, đừng tự mình đa tình.”
“Là tôi tự mình đa tình à?”
“Đúng.”
Khóe mắt Ngụy Phong nhếch lên, anh cười lạnh nói: “Người nói dối, khi chết xuống địa ngục sẽ phải nuốt một ngàn cây kim.”
Lộ An Thuần thay đổi sắc mặt: “Anh biết em nhát gan mà, đừng dọa em.”
Ngụy Phong không dám chạm vào cô, đầu ngón tay kiềm chế vuốt ve làn váy của cô, đôi mắt bình thường tàn nhẫn hung ác nham hiểm kia cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Tôi cùng em xuống địa ngục, tôi nuốt giúp em.”
Giờ phút này, ánh nắng chiều buông xuống, chiếu nghiêng vào cửa sổ sát đất, mảng mây hồng lớn tựa như bức tranh trừu tượng nổi bật.
Hai người đồng thời nhìn đối phương, một vài cảm xúc rõ ràng là vô cùng sống động nhưng lại khó nói ra cũng giống như hơi nóng khi mở nắp nồi, sắp không che giấu được trong khoảnh khắc ánh mắt va vào nhau.
Lộ An Thuần lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt Weibo, giả làm dáng vẻ không thèm để ý.
Nhưng bất kể cô che giấu và ngụy trang như thế nào thì đều không che phủ được lồng ngực cô phập phồng một cách kịch liệt, mỗi một câu nói, mỗi một chữ của Ngụy Phong đều khắc vào lòng cô.
Có đường lui, còn có người cùng xuống địa ngục, cô may mắn đến nhường nào.
Nhưng mà…
Lộ An Thuần ngước mắt, nhìn qua người bạn nhỏ Ngụy Nhiên ở bên cạnh ghế dựa.
Cậu đang dựa vào bên người Chúc Cảm Quả, hưng phấn nhìn chằm chằm vào cửa lên máy bay, không kịp chờ đợi muốn đi máy bay.
Ngọc nát đá tan quá khốc liệt, Lộ An Thuần thà lựa chọn nhẫn nại.
Dù cả đời đều sống ở đáy vực sâu, cô cũng muốn để người mà cô để tâm sống tốt.
Hạnh phúc bình an.
…
Khoảnh khắc máy bay rời khỏi mặt đất, Lộ An Thuần mới được xem là chân chính yên tâm.
Cô và Ngụy Nhiên đổi vị trí, để cậu ngồi cạnh cửa sổ, như vậy thì sau khi máy bay lên cao tiến vào mây thì có thể nhìn đám mây ngoài cửa sổ.
Nếu như may mắn thì còn có thể nhìn thấy cảnh chiều hoàng hôn.
Ngụy Nhiên chưa từng đi máy bay, nhất là khi máy bay bay lên, trên mũi cậu thấm mồ hôi, vô cùng hồi hộp: “Chị ơi, tim em đập nhanh quá.”
Lộ An Thuần nắm tay cậu thật chặt, dịu dàng nói: “Không sao đâu, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi.”
“Máy bay sẽ rơi vỡ sao?”
“Xác suất nhỏ hơn tai nạn giao thông, yên tâm đi.”
Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong ngồi ở một hàng khác bên lối đi, Chúc Cảm Quả vừa lên máy bay là nghiêng đầu ngủ thiếp đi ngay, tựa đầu vào vai Ngụy Phong.
Ngụy Phong đang cúi đầu làm đề Vật lý, thỉnh thoảng ghét bỏ nhìn cái đầu heo của người bên cạnh nhưng cũng không đẩy cậu ta ra.
Lộ An Thuần nghiêng đầu nhìn anh.
Dây tai nghe màu trắng rơi xuống theo đường nét tai duyên dáng của anh, đầu ngón tay thon dài của anh cầm bút chì, khí chất sạch sẽ thuần túy.
Tựa như có cảm giác, Ngụy Phong nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của cô, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, lấy ra IPad từ trong túi, nói với Ngụy Nhiên: “Nhóc con, chơi cờ caro không?”
“Được ạ!”
Cô mở giao diện bàn cờ ra, cùng bạn nhỏ Ngụy Nhiên bắt đầu chơi caro ngon lành.
Ngụy Phong ngồi ở giữa, Chúc Cảm Quả ngồi gần cửa sổ, mà vị trí sát lối đi là một cô gái trẻ tuổi tóc dài rũ xuống vai, từ sau khi lên máy bay, cô ấy luôn quan sát Ngụy Phong, nhìn dáng vẻ anh chuyên chú làm bài.
“Anh là sinh viên sao?” Cuối cùng cô ấy cũng chủ động mở miệng bắt chuyện với anh.
Ban đầu Ngụy Phong chỉ xem như không nghe thấy, dù sao cũng đeo tai nghe, nhưng cô gái không hề từ bỏ, dùng móng tay hồng hồng trơn bóng chọc vào mu bàn tay của anh.
Anh không thể không để ý tới, tháo tai nghe xuống, giọng nói lười biếng nhàn nhạt: “Có việc gì?”
“Anh là sinh viên sao, nhìn đề bài này… khó lắm nha.”
“Vật lý cấp 3, đề thi đấu.”
“Cấp 3 à?” Cô gái làm như rất quen thuộc mà lật bìa sách của anh: “Cậu đi tham gia cuộc thi Vật lý Stan sao? Cuộc thi đó siêu khó luôn, năm ngoái em trai tôi từng tham gia, không làm ra được một bài nào cả.”
“Bình thường.”
Cô gái nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt mà đẹp trai của anh, cười nhẹ nhàng: “Cậu lạnh lùng quá.”
Ngụy Phong nhíu mày lại, một lần nữa đeo tai nghe lên.
“Cậu đang nghe gì vậy?”
“Rock n’ Roll.”
“Hả, không ngại ồn ào sao?”
Biểu cảm không kiên nhẫn của anh tựa như muốn nói: Rock n’ Roll không ồn, nhưng cô ấy rất ồn.
Lộ An Thuần cũng chú ý tới hai người bên này.
Thế nào, còn nói chuyện được à?
“Chị ơi, đến lượt chị rồi.”
“Ồ.” Lộ An Thuần nhanh chóng đánh quân đen, lại không nhịn được mà nghiêng đầu quan sát phía đối diện.
“Chị ơi, chị không tập trung thì không vui nữa đâu.”
“Chị xin lỗi.” Lộ An Thuần ép buộc mình thu hồi ánh mắt về, kiên nhẫn nói với Ngụy Nhiên: “Chị sẽ tập trung chơi với em.”
Ngụy Nhiên duỗi cổ, nghiêng đầu nhìn anh trai cậu, bất đắc dĩ nói: “Anh trai em được con gái yêu thích lắm, từ nhỏ đã vậy rồi.”
“Chị biết, nghe anh Gan Heo của em nói rồi, em gái bút sáp màu kia… có ấn tượng sâu sắc nhất, thích anh ấy rất nhiều năm.”
“Kết quả anh ấy còn không nhớ được tên của người ta.” Ngụy Nhiên an ủi: “Yên tâm đi, anh trai em giữ mình trong sạch lắm.”
“Không chắc đâu, không phải anh ấy thích Thang Duy sao, em xem chị gái đó có phải hơi giống Thang Duy không.”
Ngụy Nhiên lại nghiêng đầu nhìn: “Đừng nói, đôi mắt hình như hơi giống.”
Nói xong lời này, cậu thấy trên mặt Lộ An Thuần không còn chút dịu dàng nào nữa.
Ồ lần… lần này trở mặt cũng nhanh quá rồi đó.
Ngụy Nhiên suy nghĩ một chút rồi tháo dây an toàn.
“Này, đi đâu vậy?”
Cậu nhóc đi đến một bên lối nhỏ ở đối diện, cao giọng nói thẳng: “Xin lỗi chị gái, chị dâu em không vui, chị có thể đừng tìm anh trai em nói chuyện nữa không?”
“...”
Lộ An Thuần vội vàng dùng một tay chống trán, nghiêng đầu về phía cửa sổ, ngón chân đều bấu vào mặt đất rồi.
Cô gái dường như có chút xấu hổ, nhìn Ngụy Phong: “Xin lỗi nha, tôi không biết là cậu có bạn gái rồi.”
Ngụy Phong cũng có chút khó hiểu, không xác định được có phải là trò đùa dai của Ngụy Nhiên hay không, cau mày nói: “Em đang nói gì vậy?”
“Chị dâu bảo anh đừng trêu ong ghẹo bướm khắp nơi, đây là nhân phẩm gì vậy?”
“Em xác định đây là lời chị ấy nói?”
“Không thì sao!” Ngụy Nhiên rất không khách sáo mà chống nạnh, dạy dỗ: “Phẩm hạnh đạo đức quan trọng nhất của đàn ông chính là chung thủy, sáng ba chiều bốn thì được đấy, nhìn đi, chị dâu tức giận rồi.”
Khóe miệng Ngụy Phong lạnh lùng cong lên, anh cởi dây an toàn trên người, đưa tay vỗ đầu cậu nhóc: “Được, đổi chỗ đi, anh đi an ủi chị dâu em.”
Dứt lời, Ngụy Phong chen đến vị trí gần cửa sổ.
Lộ An Thuần đỏ mặt, vội vàng nghiêng chân nhường chỗ cho anh.
Ngụy Phong cũng không nói thêm gì, đầu ngón tay thon dài xoay bút chì, tiếp tục cúi đầu làm đề thi, Lộ An Thuần thì một mình chơi cờ caro với máy.
Một lúc sau, Ngụy Phong liếc mắt nhìn qua: “Chơi với em một lúc nhé?”
“Không cần, anh ôn tập cho tốt đi, ngày mai là thi rồi.”
“Vẫn là chơi với em một lúc đi.”
Lộ An Thuần thấy anh cất sách, thế là đưa máy tính bảng qua, hai người chơi chưa được mấy phút là cô đã bị quân đen của anh chặn đến mức không có đường đi.
Phong cách chơi cờ của anh rất mạnh mẽ, sẽ không dây dưa dài dòng, sẽ không lằng nhà lằng nhằng, mấy bước là có thể thắng một ván cờ một cách thoải mái.
“Ghen rồi hả?” Tâm tư của anh dường như không còn nằm trên bàn cờ nữa: “Không thích tôi nói chuyện với cô gái khác à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Ngụy Nhiên vừa mới gọi em là chị dâu.”
“Nó gọi lung tung thôi, trẻ con mà.” Lộ An Thuần suy nghĩ thật lâu, cẩn thận hạ quân cờ trắng: “Em không nói gì cả.”
“Hay là em cân nhắc cho tôi một danh phận đi.” Anh bất cần đời nhìn cô: “Sau này từ chối những người khác cũng có thể hùng hồn hơn.”
Khóe miệng Lộ An Thuần mím lại, nhân lúc anh không chuẩn bị, cô dùng một quân trắng khiến anh thua ván này, cô gõ vào trán anh: “Đánh cờ phải tập trung, Ngụy Phong, thua rồi đúng không.”
Ngụy Phong nhìn bàn cờ phản đòn đến đường cùng của cô, khẽ xì một tiếng: “Không phải ông đây đã thua em từ lâu rồi à.”
…
Sau bốn tiếng, máy bay chậm rãi đáp đất tại sân bay thủ đô, sau khi cửa khoang mở ra, Lộ An Thuần đứng dậy đi đến tủ hành lý tìm kiếm cặp sách, còn chưa kịp đeo lên thì Ngụy Phong đã thuận thế xách cặp sách của cô, đeo lên vai mình.
Chúc Cảm Quả cũng đeo cặp sách phim hoạt hình của Ngụy Nhiên, cả đoàn người đi ra khỏi hành lang, tới bên cạnh bàn xoay vali vận chuyển.
Ở lối ra xa xa, Lộ An Thuần nhìn thấy bạn thân Lưu Nguyệt Sa tới đón cô.
“An An!”
Cô gái để mái tóc ngắn gọn gàng, mặt mày thanh tú đáng yêu, khuôn mặt hơi tròn, nhìn thấy Lộ An Thuần, khuôn mặt cô ấy lập tức trở nên sinh động tươi tắn, trên mặt tràn ra ý cười: “Nhớ chết tớ rồi, ôm cái nào!”
Lộ An Thuần đi qua, cùng bạn thân ôm nhau: “Cậu tới đón tớ à?”
“Không chỉ có tớ đâu, mọi người đều tới đó.”
Lộ An Thuần vừa quay đầu, lại nhìn thấy mấy người bạn đứng bên ngoài lan can giơ tay chào cô.
“Sao các cậu cũng tới vậy!”
“Nhớ cậu đó! Đặt quán hết rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm! Mở tiệc tẩy trần cho cậu.”
Ở đây toàn là công tử tiểu thư, quần áo trên người không có cái nào không phải nhãn hiệu quốc tế, cũng toàn là trai xinh gái đẹp, cực kỳ khiến người ta chú ý.
Lưu Nguyệt Sa nhận lấy hành lý trong tay cô, giúp cô xé nhãn trên vali, trong lúc vô tình đã nhìn thấy chữ trên đó, cô ấy nhíu mày hỏi: “Sao lại ngồi khoang phổ thông?”
“Tớ đi cùng bạn.”
“Còn dẫn theo bạn à? Đâu?” Lưu Nguyệt Sa cười xấu xa đụng vào cô: “Bạn trai hay bạn gái? Nhanh giới thiệu đi!”
Lộ An Thuần bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra: “Cậu đừng nhiệt tình quá, người ta hướng nội.”
Cô quay đầu tìm kiếm đám người Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả, xoay vòng tìm hồi lâu cũng không thấy bóng người đâu.
“Bạn đâu?” Lưu Nguyệt Sa tò mò hỏi.
“Không biết nữa.” Lộ An Thuần bất đắc dĩ hỏi: “Có lẽ đã đi rồi.”
…
Tại điểm đón xe đặt qua mạng, Ngụy Phong bỏ hành lý vào cốp xe rồi mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn cho Ngụy Nhiên.
“Anh, sao chúng ta không đi cùng chị?”
“Đâu có ở cùng chỗ.”
“Nhưng chúng ta đi cùng nhau mà, không chào hỏi một tiếng mà đã đi mất, không lịch sự lắm đấy.”
Chúc Cảm Quả ngồi ở ghế phụ nhìn ra tâm tư của Ngụy Phong, cười nói: “Bạn bè của chị dâu em tới đông như vậy, anh trai em sợ mình quá keo kiệt, khiến chị ấy mất mặt.”
Ngụy Nhiên buồn buồn nói: “Không có đâu, nếu như chị ghét bỏ chúng ta thì sẽ không chơi với chúng ta.”
“Em thì biết cái gì, nhìn đám bạn kia của chị ấy xem.” Chúc Cảm Quả cảm thán nói: “Đều là cậu ấm cô chiêu ở đây, chúng ta so sánh với bọn họ giống như lươn đất vậy.”
Ngụy Phong liếc nhìn cậu ta: “Nói bản thân cậu thôi, đừng kéo người khác theo, tụi tớ khác.”
“Có gì khác chứ.”
“Ít nhất thì tớ đẹp trai hơn cậu.”
“...”
Chúc Cảm Quả hừ hừ nói: “Vậy thì sao chứ, cậu vẫn không có cách nào gặp bạn bè của cô ta được.”
Ngụy Phong mặc kệ cậu ta, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cảnh đường phố ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu ra cái bóng loang lổ trên mặt anh.
Trước kia anh chưa từng chạy trốn, bất kể bao nhiêu nắm đấm rơi xuống thì anh đều gắng gượng chống đỡ, không ai có thể khiến anh khom lưng.
Nhưng đối mặt với Lộ An Thuần, lần đầu tiên trong đời Ngụy Phong cảm thấy, niềm kiêu ngạo của anh… yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.