Chúc Cảm Quả vẫn kéo Lộ An Thuần lại không để cô xuống nước.
Đứng bên bờ nhìn… mặt nước quả thật trong và nông đến mức thấy đáy, nhưng ai biết địa hình bên dưới như thế nào, có thể đạp hụt hay không, hoặc là có rong rêu gì đó. Hai người bọn họ đều không biết bơi, xảy ra chút vấn đề nào thì đó cũng là chuyện mất mạng.
Chúc Cảm Quả đồng ý với Lộ An Thuần, giúp cô tìm đội trục vớt, có điều người ta chắc chắn sẽ không đến không công, phải trả tiền công.
Lộ An Thuần nói tiền công không thành vấn đề, cô đã tích góp được không ít tiền, yêu cầu duy nhất chính là đừng khiến người ta chú ý quá.
…
Buổi tối, Chúc Cảm Quả quay lại ngõ Thanh hà, không khỏi có chút chột dạ, cố ý tránh né cửa hàng điện thoại secondhand của Ngụy Phong, đi đường vòng xa hơn về nhà.
Không nghĩ tới, Ngụy Phong lười biếng dựa vào một bên đèn đường ở cửa nhà cậu ta, cảm giác vô cùng lạnh nhạt mà áp bách.
Anh liếc mắt nhìn cậu ta, còn chưa kịp mở miệng thì Chúc Cảm Quả đã không tự kiềm chế được trước, vội vàng khai báo với anh, suýt nữa quỳ xuống với anh —
“Anh Phong, tớ khai! Cái gì tớ cũng khai hết!”
Ngụy Phong nhấn tắt điếu thuốc, thuận tay ném đi, tàn thuốc bắn vào thùng rác đối diện một cách vững vàng.
“Thanh minh trước đó, tớ tuyệt đối không có ý đào góc tường của cậu, tuyệt đối không có, tiểu thiên kim tìm tớ là vì có việc nhờ tớ hỗ trợ, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
Ngụy Phong ngước mắt lên: “Gan Heo, nhân vật quan trọng nha, đại tiểu thư có việc cũng tới tìm cậu hỗ trợ luôn rồi.”
Chúc Cảm Quả nghe được vẻ quái gở trong giọng nói của anh thì gãi đầu, cười hề hề: “Tớ thì tính là nhân vật gì chứ, không phải là không đủ năng lực nên không giúp được sao, cô ấy bảo tớ giúp cô ấy xuống nước tìm đồ, con vịt cạn như tớ cũng lại không biết bơi, đâu dám đụng vô nước nên đã đề cử với cô ấy là cậu biết bơi, như cá gặp nước, kỹ thuật không thể chê được, bảo cô ấy tìm cậu.”
“Hửm?”
“Kết quả cô ấy bảo tớ giúp cô ấy tìm đội trục vớt, thà trả tiền công cũng không tìm cậu.”
“...”
Chúc Cảm Quả thấy sắc mặt Ngụy Phong trầm xuống thì lặng lẽ men theo dọc bờ tường, co cẳng muốn chạy, Ngụy Phong nắm chặt cổ áo phía sau của cậu ta, kéo cậu ta lại: “Cô ấy làm rớt cái gì?”
“Cô ấy nói… cô ấy làm rớt một món đồ rất quan trọng đối với cô ấy.” Chúc Cảm Quả nói quá lên: “Nhất định phải tìm được, nếu không nửa đời sau cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.”
Ngụy Phong thoáng giãn mày ra, lẩm bẩm nói: “Bây giờ cô ấy biết tớ rất quan trọng với cô ấy rồi à?”
“Không phải…”
Chúc Cảm Quả sửng sốt, cũng không nghĩ tới đầu óc yêu đương của Ngụy Phong… quanh co khúc khuỷu như vậy: “Cô ấy không nói cậu, đây cũng không phải là ví von! Là thật sự rơi mất đồ đó!”
Ngụy Phong không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là cái gì?”
“Hay là, tớ nói cho cậu biết địa chỉ làm rơi đồ trước, cậu đi kiếm xem, vớt được là biết thôi.”
“Không biết là gì thì sao tớ vớt được?”
“Cậu vớt ra được thì chẳng phải sẽ biết là thứ gì à, tớ thật sự không thể nói được, tớ đồng ý với cô ấy rồi.”
Ngụy Phong cũng lười tranh luận với cậu ta, thả lỏng cổ áo của cậu ta, thuận miệng nói: “Đưa địa chỉ cho tớ.”
…
Ai mà ngờ, tối hôm đó lại có cơn mưa to, Lộ An Thuần nằm sấp trên bàn đọc sách làm bài tập xong, ngẩng đầu nhìn thấy từng hạt mưa uốn lượn chảy xuống trên cửa sổ thủy tinh giống như con giun.
Cô cực kỳ lo lắng, cơn mưa to đầu đông này không biết sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ sẽ liên miên nhiều ngày, mặt hồ chắc chắn sẽ dâng nước, muốn tìm được chiếc kẹp bươm bướm của cô thì sẽ khó khăn hơn.
Cô gọi điện thoại cho Chúc Cảm Quả: “Anh Gan Heo, anh tìm được đội trục vớt giúp em chưa, lần này trời mưa, em sợ lỡ như nước dâng lên thì chẳng phải phạm vị sẽ rộng hơn sao, làm thế nào đây.”
“Yên tâm yên tâm, đội trục vớt đã qua đó rồi.”
“Hửm?” Lộ An Thuần suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm: “Anh nói bây… bây giờ sao?”
“Không sai.”
“Bây giờ mưa lớn như vậy mà có thể đi vớt đồ cho em sao?” Lộ An Thuần cũng không biết nói gì cho phải: “Là đội trục vớt giá trên trời nào hả?”
“Cho dù là đội trục vớt giá trên trời nào thì tiểu thiên kim em cũng mời được.”
“Cái này cũng không chắc đâu! Em không nhiều tiền như anh nghĩ đâu.”
“Yên tâm, chủ yếu là trời mưa mà, cũng sợ đồ bị cuốn đi, đến lúc đó sẽ khó tìm, người ta có trách nhiệm lắm.”
“Cũng đúng.”
“Chờ tin tức tốt của người ta đi, chắc chắn sẽ tìm được cho em.”
Sau khi cúp điện thoại, Lộ An Thuần thấp thỏm mãi, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh, cô ghé vào cửa nghe một lúc, Liễu Như Yên lải nhải nói: “Mưa lớn như vậy mà còn phải ra ngoài à?”
Giọng nói trầm thấp của Lộ Bái truyền đến: “Bên công trường đột nhiên xảy ra chút vấn đề, tôi qua đó xem sao.”
Tài xế Kiều Chính đã đợi ở cổng, vội vàng đón Lộ Bái lên xe, Lộ An Thuần nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, vén một góc màn cửa lên nhìn, chiếc xe đen của Lộ Bái nhanh chóng biến mất trong đêm mưa.
Lộ An Thuần mở cửa hỏi thăm Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa.” Liễu Như Yên lắc đầu: “Có lẽ công trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, không sao đâu, em đừng lo.”
“Vậy tối nay ông ta có về nữa không?”
“Chắc là không về được đâu.”
“Ồ, được.”
Lộ An Thuần quay về phòng, thay sang một chiếc áo khoác chống nước thật dày, lại lấy ra một chiếc áo mưa có phản quang, trang bị đầy đủ cho bản thân xong, nghe thấy Liễu Như Yên đã về phòng ngủ, cô ôm dù rón rén xuống lầu, thay sang ủng đi mưa rồi ra ngoài.
Đón một chiếc xe taxi ở bên lề đường ngoài cửa khu cư xá, chạy về phía công viên rừng rậm, giữa đường cô còn nhắn tin choc Chúc Cảm Quả, nói bây giờ cô chạy qua đó, nếu như cậu ta dám lừa cô thì ngày mai đi học sẽ cho cậu ta đẹp mặt.
Chúc Cảm Quả trả lời cô: “Đảm bảo không lừa em, đội trục vớt vẫn đang tìm đấy.”
Công viên nửa hoang dại, ban đêm cũng sẽ không đóng cửa.
Một mình Lộ An Thuần che dùng đi trên con đường đá của khu rừng lạnh buốt, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Nhưng cô không lo được nhiều như vậy, đến cũng đến rồi, có thể tìm được đồ mới là quan trọng nhất.
Cơn mưa to cọ rửa rừng cây thông cao lớn xung quanh, giọt mưa trút xuống lộp bộp như mưa đá, tựa như đánh vào hàng ngàn hàng vạn nhịp trống vào lá cây.
Cô đi tới ven bờ hồ nơi cắm trại lần đó, không hề nhìn thấy đội trục vớt nào mà chỉ nhìn thấy một bóng dáng thon gầy cũng mặc áo mưa màu đen, đứng lẻ loi trơ trọi trong mặt hồ rộng lớn, người đó đang cúi người, vươn tay vào trong nước, lần tìm từng chút một.
Mặt nước quả thật không sâu, chỉ tới đầu gối của anh, trên đầu anh đeo một chiếc đèn pha ánh sáng mạnh, soi sáng màn mưa bụi dày đặc ngang dọc.
Khoảnh khắc Lộ An Thuần thấy rõ bên mặt anh, trong đầu nổ vang rung động, huyết dịch toàn thân như dâng lên, xông thẳng tới đỉnh đầu.
Cô cứng đờ tại chỗ.
Rõ ràng là thế giới ồn ào như thế, nhưng giờ phút này cũng trở nên yên lặng như tờ.
Ngụy Phong dường như phát hiện ra, sờ thấy món đồ gì đó rồi lấy ra khỏi mặt nước, đặt dưới đèn chiếu sáng, chiếc kẹp tóc bươm bướm màu bạc hiện ra dạ quang, kiểu dáng có chút quen mắt.
Ngụy Phong nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc đó rất lâu rồi hiểu ra gì đó, lập tức đứng lặng im trong hồ.
Anh cho rằng cô làm rơi mất món đồ chơi bảo bối gì đó, ít nhất cũng phải là dây chuyền kim cương vàng thỏi các thứ, chỉ cái này thôi…
Đáng để mời cả đội trục vớt sao?
Ngụy Phong nhét chiếc kẹp bươm bướm vào túi, xoay người, đi từng bước vô cùng cẩn thận bò lên bờ.
Anh mang đôi giày thể thao đã sớm ướt đẫm ở bên bờ, quay người chuẩn bị rời đi, trong rừng cây mờ tối, anh chú ý tới hai đường phản quang màu bạc hà trên áo mưa của Lộ An Thuần.
Anh ngẩng đầu, đèn pha trên đầu chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của cô gái, khuôn mặt bị nước mưa thấm ướt, tóc mái dính vào trán một cách thảm thương, khóe mắt ửng đỏ, cô nhìn anh chằm chằm, giống như anh nợ cô tám triệu tệ vậy.
Ngụy Phong chạy chậm qua: “Sao em lại tới đây?”
Hô hấp của Lộ An Thuần hơi dồn dập, cơn mưa to làm mơ hồ khuôn mặt của cô, gần như không biết là nước mắt hay là nước mưa, cô cắn răng không nói lời nào.
“Con mẹ nó không phải em đang khóc đấy chứ?” Ngụy Phong lấy ra chiếc kẹp tóc bươm bướm kia từ trong túi áo mưa: “Tìm được rồi, tôi tưởng là món đồ quan trọng gì chứ, biết trước là cái này thì tôi đã không tới rồi.”
Lộ An Thuần vẫn không nói lời nào, quật cường dùng mu bàn tay lau mặt, đôi mắt càng đỏ hơn.
Ngụy Phong đi qua, tùy ý kẹp chiếc kẹp lên mái tóc còn ướt trên trán cô, mặt dây tua rua vừa vặn rũ trên trán cô, trông ngốc nghếch, làm anh bật cười.
Lộ An Thuần bước tới, đưa tay nắm chặt áo mưa của anh.
Cô cúi thấp đầu xuống, Ngụy Phong không nhìn thấy ánh mắt của cô, chỉ cảm thấy cơ thể cô gái run rẩy rất nhỏ.
“Lạnh à?”
“Mưa lớn như vậy, em ra ngoài làm gì?”
“Em làm rơi bao nhiêu thứ? Còn gì nữa không?”
Lộ An Thuần dùng sức lắc đầu, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Hết rồi, Ngụy Phong, chỉ có cái này thôi.”
Mặc dù đã cố gắng kìm nén, nhưng mấy chữ đơn giản này vẫn mang theo tiếng nghẹn ngào…
Trái tim Ngụy Phong cũng siết chặt.
“Tìm được rồi, khóc gì mà khóc, được rồi.”
Lộ An Thuần vốn nhẫn nhịn, anh vừa nói như vậy, cô ngược lại không kiềm chế được, càng nức nở dữ dội hơn.
Ngụy Phong rất kiềm chế đưa tay đè bả vai mỏng manh của cô, cô giống như bị điện giật mà rụt lại, sau đó nắm lấy áo anh chặt hơn.
“Khóc cái gì, em nói với tôi đi.”
“Có phải bố em lại đánh em nữa không?”
Anh không hề dịu dàng nâng đầu cô lên, vén mũ áo mưa của cô, kiểm tra khuôn mặt, cổ của cô…
“Không có.” Lộ An Thuần lắc đầu rồi đội mũ lên: “Không có đánh em.”
“Vậy em khóc cái gì?”
Lộ An Thuần suy nghĩ rất lâu rồi run giọng hỏi: “Trăng non mọc ra chưa?”
“Chưa.” Anh nghe lời đưa ngón trỏ tay phải đến trước mặt cô.
Lộ An Thuần đón lấy tay anh, móng tay vừa mọc ra được anh cắt gọn gàng, dán sát vào thịt, không hề có chút dư thừa nào.
“Vì sao em cứ nhất định muốn nó mọc ra chứ?” Ngụy Phong nhíu mày hỏi: “Cái thứ này tôi đâu có kiểm soát được.”
“Khi còn bé nghe mẹ nói, đứa trẻ có trăng non sẽ khá viên mãn hạnh phúc, chỉ có một chút thôi cũng được.”
“Tôi không tin cái này.”
Lộ An Thuần cầm lấy từng đầu ngón tay thon dài có lực của anh: “Em tin, nếu như có nó thì em nghĩ em sẽ kiên định hơn một chút.”
“Kiên định cái gì?”
“Kiên định rằng việc em không khống chế được bản thân mà thích anh như phát điên sẽ không mang đến tai họa ngập đầu cho anh.”
…
Mưa to như trút nước nhỏ xuống theo xương lông mày anh tuấn của anh, cả thế giới mưa to đầy trời nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Anh cúi đầu, trong hơi thở phát ra tiếng cười khẽ.
Lời thổ lộ thốt ra đột ngột lại khiến cô không biết làm thế nào mà níu chặt anh: “Anh cười cái gì! Không cho cười.”
“Lộ An Thuần…”
Thật sự rất ít khi nghe anh gọi tên cô một cách hoàn chỉnh, mỗi một chữ đều lượn quanh nơi đầu lưỡi tạo ra tình cảm nồng nàn và yêu thương xoay chuyển trăm ngàn lần.
“Lộ An Thuần, có câu nói này của em là đủ rồi.”
Ngụy Phong tháo chiếu kẹp bươm bướm bị anh kẹp qua loa trên trán cô, một lần nữa giúp cô chải chuốt mái tóc rối loạn, sau đó quấn quanh lòng bàn tay, xắn từng vòng từng vòng rồi dùng kẹp bươm bướm kẹp lấy một cách chắc chắn.
Lộ An Thuần sờ lên búi tóc đã ướt đẫm, còn có thể cảm thấy rối nùi, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên anh chỉnh sửa tóc cho con gái.
“Làm gì vậy? Lại búi cái này.”
“Thương em đó.”
“Anh đừng nói lời như vậy!”
“Bây giờ ông đây có được tính là danh chính ngôn thuận không?”
“Không.” Lộ An Thuần cuống quýt lắc đầu, quay người muốn đi: “Anh cứ xem như em xúc động đi, hoặc là nhất thời cảm động, hoặc là… xem như em chưa nói.”
“Không có ai trêu đùa anh như vậy cả.” Anh giữ lấy mũ của cô, kéo cô lại lần nữa: “Cho anh ôm một cái.”
“Không được, Ngụy Phong.”
Anh kiềm chế nhẫn nại nhìn cô, ngón tay cái lau mạnh lên khuôn mặt non mềm của cô: “Sao lại vất vả như vậy chứ?”
Lộ An Thuần cũng học theo động tác của anh, dùng ngón cái lau khuôn mặt anh, chỉ là khóe miệng anh có gốc râu rất nhỏ, không nhìn ra được nhưng sờ thấy.
Cô thích loại xúc cảm này.
“Ngụy Phong, cái tật động tay động chân này của anh khi nào thì sửa được đây.”
“Anh đã nhẫn nại rất nhiều rồi, em không cho đụng thì không đụng, nhưng anh cảm thấy em thích anh như vậy, có lẽ cũng không bài xích.”
“Em không có thích anh đến vậy đâu.”
“Em vừa nói rồi, thích như phát điên.”
“Em giận thật đó.”
Anh xoa đầu cô: “Chưa từng thấy em khó chịu như vậy đâu.”
“Chúng ta còn phải ở đây dầm mưa bao lâu nữa vậy?”
Ngụy Phong nhặt chiếc dù viền hoa dưới đất lên rồi che trên đầu cô, giọt mưa đánh vào mặt dù lộp bộp, tựa như tinh linh trong rừng đang nhảy múa.
“Đưa em về, muộn thế này rồi mà còn dám ra ngoài, không sợ bị bố em đánh chết à?”
Lộ An Thuần đẩy cán dù về phía bên cạnh, thoải mái mà cười: “Bố em đi công trường rồi, tối nay không về.”
“Vậy tối nay ngủ với anh.” Anh không hề nghĩ ngợi mà bật thốt ra.
Lộ An Thuần:?
Cô đạp anh một cái.
Ngụy Phong miễn cưỡng chống lại cái đá này, rên lên một tiếng rồi bình luận: “Em thật sự có khuynh hướng bạo lực đó.”
“Em không có, chỉ là không thể nhịn được anh thôi.”
“Bởi vì em thích anh như phát điên.”
“Anh có thể đừng như máy lặp không?”
“Lộ An Thuần, mặt trăng tối nay cũng rất đẹp.”
“Mưa lớn như vậy, đâu ra mặt trăng chứ!”
“Lộ An Thuần, hiện tại anh cảm thấy rất thỏa mãn, ngày mai đi chết ngay cũng được.”
“...”
Chúc Cảm Quả nói không sai, anh thật sự có đầu óc yêu đương.
Đứng bên bờ nhìn… mặt nước quả thật trong và nông đến mức thấy đáy, nhưng ai biết địa hình bên dưới như thế nào, có thể đạp hụt hay không, hoặc là có rong rêu gì đó. Hai người bọn họ đều không biết bơi, xảy ra chút vấn đề nào thì đó cũng là chuyện mất mạng.
Chúc Cảm Quả đồng ý với Lộ An Thuần, giúp cô tìm đội trục vớt, có điều người ta chắc chắn sẽ không đến không công, phải trả tiền công.
Lộ An Thuần nói tiền công không thành vấn đề, cô đã tích góp được không ít tiền, yêu cầu duy nhất chính là đừng khiến người ta chú ý quá.
…
Buổi tối, Chúc Cảm Quả quay lại ngõ Thanh hà, không khỏi có chút chột dạ, cố ý tránh né cửa hàng điện thoại secondhand của Ngụy Phong, đi đường vòng xa hơn về nhà.
Không nghĩ tới, Ngụy Phong lười biếng dựa vào một bên đèn đường ở cửa nhà cậu ta, cảm giác vô cùng lạnh nhạt mà áp bách.
Anh liếc mắt nhìn cậu ta, còn chưa kịp mở miệng thì Chúc Cảm Quả đã không tự kiềm chế được trước, vội vàng khai báo với anh, suýt nữa quỳ xuống với anh —
“Anh Phong, tớ khai! Cái gì tớ cũng khai hết!”
Ngụy Phong nhấn tắt điếu thuốc, thuận tay ném đi, tàn thuốc bắn vào thùng rác đối diện một cách vững vàng.
“Thanh minh trước đó, tớ tuyệt đối không có ý đào góc tường của cậu, tuyệt đối không có, tiểu thiên kim tìm tớ là vì có việc nhờ tớ hỗ trợ, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
Ngụy Phong ngước mắt lên: “Gan Heo, nhân vật quan trọng nha, đại tiểu thư có việc cũng tới tìm cậu hỗ trợ luôn rồi.”
Chúc Cảm Quả nghe được vẻ quái gở trong giọng nói của anh thì gãi đầu, cười hề hề: “Tớ thì tính là nhân vật gì chứ, không phải là không đủ năng lực nên không giúp được sao, cô ấy bảo tớ giúp cô ấy xuống nước tìm đồ, con vịt cạn như tớ cũng lại không biết bơi, đâu dám đụng vô nước nên đã đề cử với cô ấy là cậu biết bơi, như cá gặp nước, kỹ thuật không thể chê được, bảo cô ấy tìm cậu.”
“Hửm?”
“Kết quả cô ấy bảo tớ giúp cô ấy tìm đội trục vớt, thà trả tiền công cũng không tìm cậu.”
“...”
Chúc Cảm Quả thấy sắc mặt Ngụy Phong trầm xuống thì lặng lẽ men theo dọc bờ tường, co cẳng muốn chạy, Ngụy Phong nắm chặt cổ áo phía sau của cậu ta, kéo cậu ta lại: “Cô ấy làm rớt cái gì?”
“Cô ấy nói… cô ấy làm rớt một món đồ rất quan trọng đối với cô ấy.” Chúc Cảm Quả nói quá lên: “Nhất định phải tìm được, nếu không nửa đời sau cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.”
Ngụy Phong thoáng giãn mày ra, lẩm bẩm nói: “Bây giờ cô ấy biết tớ rất quan trọng với cô ấy rồi à?”
“Không phải…”
Chúc Cảm Quả sửng sốt, cũng không nghĩ tới đầu óc yêu đương của Ngụy Phong… quanh co khúc khuỷu như vậy: “Cô ấy không nói cậu, đây cũng không phải là ví von! Là thật sự rơi mất đồ đó!”
Ngụy Phong không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là cái gì?”
“Hay là, tớ nói cho cậu biết địa chỉ làm rơi đồ trước, cậu đi kiếm xem, vớt được là biết thôi.”
“Không biết là gì thì sao tớ vớt được?”
“Cậu vớt ra được thì chẳng phải sẽ biết là thứ gì à, tớ thật sự không thể nói được, tớ đồng ý với cô ấy rồi.”
Ngụy Phong cũng lười tranh luận với cậu ta, thả lỏng cổ áo của cậu ta, thuận miệng nói: “Đưa địa chỉ cho tớ.”
…
Ai mà ngờ, tối hôm đó lại có cơn mưa to, Lộ An Thuần nằm sấp trên bàn đọc sách làm bài tập xong, ngẩng đầu nhìn thấy từng hạt mưa uốn lượn chảy xuống trên cửa sổ thủy tinh giống như con giun.
Cô cực kỳ lo lắng, cơn mưa to đầu đông này không biết sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ sẽ liên miên nhiều ngày, mặt hồ chắc chắn sẽ dâng nước, muốn tìm được chiếc kẹp bươm bướm của cô thì sẽ khó khăn hơn.
Cô gọi điện thoại cho Chúc Cảm Quả: “Anh Gan Heo, anh tìm được đội trục vớt giúp em chưa, lần này trời mưa, em sợ lỡ như nước dâng lên thì chẳng phải phạm vị sẽ rộng hơn sao, làm thế nào đây.”
“Yên tâm yên tâm, đội trục vớt đã qua đó rồi.”
“Hửm?” Lộ An Thuần suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm: “Anh nói bây… bây giờ sao?”
“Không sai.”
“Bây giờ mưa lớn như vậy mà có thể đi vớt đồ cho em sao?” Lộ An Thuần cũng không biết nói gì cho phải: “Là đội trục vớt giá trên trời nào hả?”
“Cho dù là đội trục vớt giá trên trời nào thì tiểu thiên kim em cũng mời được.”
“Cái này cũng không chắc đâu! Em không nhiều tiền như anh nghĩ đâu.”
“Yên tâm, chủ yếu là trời mưa mà, cũng sợ đồ bị cuốn đi, đến lúc đó sẽ khó tìm, người ta có trách nhiệm lắm.”
“Cũng đúng.”
“Chờ tin tức tốt của người ta đi, chắc chắn sẽ tìm được cho em.”
Sau khi cúp điện thoại, Lộ An Thuần thấp thỏm mãi, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh, cô ghé vào cửa nghe một lúc, Liễu Như Yên lải nhải nói: “Mưa lớn như vậy mà còn phải ra ngoài à?”
Giọng nói trầm thấp của Lộ Bái truyền đến: “Bên công trường đột nhiên xảy ra chút vấn đề, tôi qua đó xem sao.”
Tài xế Kiều Chính đã đợi ở cổng, vội vàng đón Lộ Bái lên xe, Lộ An Thuần nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, vén một góc màn cửa lên nhìn, chiếc xe đen của Lộ Bái nhanh chóng biến mất trong đêm mưa.
Lộ An Thuần mở cửa hỏi thăm Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa.” Liễu Như Yên lắc đầu: “Có lẽ công trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, không sao đâu, em đừng lo.”
“Vậy tối nay ông ta có về nữa không?”
“Chắc là không về được đâu.”
“Ồ, được.”
Lộ An Thuần quay về phòng, thay sang một chiếc áo khoác chống nước thật dày, lại lấy ra một chiếc áo mưa có phản quang, trang bị đầy đủ cho bản thân xong, nghe thấy Liễu Như Yên đã về phòng ngủ, cô ôm dù rón rén xuống lầu, thay sang ủng đi mưa rồi ra ngoài.
Đón một chiếc xe taxi ở bên lề đường ngoài cửa khu cư xá, chạy về phía công viên rừng rậm, giữa đường cô còn nhắn tin choc Chúc Cảm Quả, nói bây giờ cô chạy qua đó, nếu như cậu ta dám lừa cô thì ngày mai đi học sẽ cho cậu ta đẹp mặt.
Chúc Cảm Quả trả lời cô: “Đảm bảo không lừa em, đội trục vớt vẫn đang tìm đấy.”
Công viên nửa hoang dại, ban đêm cũng sẽ không đóng cửa.
Một mình Lộ An Thuần che dùng đi trên con đường đá của khu rừng lạnh buốt, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Nhưng cô không lo được nhiều như vậy, đến cũng đến rồi, có thể tìm được đồ mới là quan trọng nhất.
Cơn mưa to cọ rửa rừng cây thông cao lớn xung quanh, giọt mưa trút xuống lộp bộp như mưa đá, tựa như đánh vào hàng ngàn hàng vạn nhịp trống vào lá cây.
Cô đi tới ven bờ hồ nơi cắm trại lần đó, không hề nhìn thấy đội trục vớt nào mà chỉ nhìn thấy một bóng dáng thon gầy cũng mặc áo mưa màu đen, đứng lẻ loi trơ trọi trong mặt hồ rộng lớn, người đó đang cúi người, vươn tay vào trong nước, lần tìm từng chút một.
Mặt nước quả thật không sâu, chỉ tới đầu gối của anh, trên đầu anh đeo một chiếc đèn pha ánh sáng mạnh, soi sáng màn mưa bụi dày đặc ngang dọc.
Khoảnh khắc Lộ An Thuần thấy rõ bên mặt anh, trong đầu nổ vang rung động, huyết dịch toàn thân như dâng lên, xông thẳng tới đỉnh đầu.
Cô cứng đờ tại chỗ.
Rõ ràng là thế giới ồn ào như thế, nhưng giờ phút này cũng trở nên yên lặng như tờ.
Ngụy Phong dường như phát hiện ra, sờ thấy món đồ gì đó rồi lấy ra khỏi mặt nước, đặt dưới đèn chiếu sáng, chiếc kẹp tóc bươm bướm màu bạc hiện ra dạ quang, kiểu dáng có chút quen mắt.
Ngụy Phong nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc đó rất lâu rồi hiểu ra gì đó, lập tức đứng lặng im trong hồ.
Anh cho rằng cô làm rơi mất món đồ chơi bảo bối gì đó, ít nhất cũng phải là dây chuyền kim cương vàng thỏi các thứ, chỉ cái này thôi…
Đáng để mời cả đội trục vớt sao?
Ngụy Phong nhét chiếc kẹp bươm bướm vào túi, xoay người, đi từng bước vô cùng cẩn thận bò lên bờ.
Anh mang đôi giày thể thao đã sớm ướt đẫm ở bên bờ, quay người chuẩn bị rời đi, trong rừng cây mờ tối, anh chú ý tới hai đường phản quang màu bạc hà trên áo mưa của Lộ An Thuần.
Anh ngẩng đầu, đèn pha trên đầu chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của cô gái, khuôn mặt bị nước mưa thấm ướt, tóc mái dính vào trán một cách thảm thương, khóe mắt ửng đỏ, cô nhìn anh chằm chằm, giống như anh nợ cô tám triệu tệ vậy.
Ngụy Phong chạy chậm qua: “Sao em lại tới đây?”
Hô hấp của Lộ An Thuần hơi dồn dập, cơn mưa to làm mơ hồ khuôn mặt của cô, gần như không biết là nước mắt hay là nước mưa, cô cắn răng không nói lời nào.
“Con mẹ nó không phải em đang khóc đấy chứ?” Ngụy Phong lấy ra chiếc kẹp tóc bươm bướm kia từ trong túi áo mưa: “Tìm được rồi, tôi tưởng là món đồ quan trọng gì chứ, biết trước là cái này thì tôi đã không tới rồi.”
Lộ An Thuần vẫn không nói lời nào, quật cường dùng mu bàn tay lau mặt, đôi mắt càng đỏ hơn.
Ngụy Phong đi qua, tùy ý kẹp chiếc kẹp lên mái tóc còn ướt trên trán cô, mặt dây tua rua vừa vặn rũ trên trán cô, trông ngốc nghếch, làm anh bật cười.
Lộ An Thuần bước tới, đưa tay nắm chặt áo mưa của anh.
Cô cúi thấp đầu xuống, Ngụy Phong không nhìn thấy ánh mắt của cô, chỉ cảm thấy cơ thể cô gái run rẩy rất nhỏ.
“Lạnh à?”
“Mưa lớn như vậy, em ra ngoài làm gì?”
“Em làm rơi bao nhiêu thứ? Còn gì nữa không?”
Lộ An Thuần dùng sức lắc đầu, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Hết rồi, Ngụy Phong, chỉ có cái này thôi.”
Mặc dù đã cố gắng kìm nén, nhưng mấy chữ đơn giản này vẫn mang theo tiếng nghẹn ngào…
Trái tim Ngụy Phong cũng siết chặt.
“Tìm được rồi, khóc gì mà khóc, được rồi.”
Lộ An Thuần vốn nhẫn nhịn, anh vừa nói như vậy, cô ngược lại không kiềm chế được, càng nức nở dữ dội hơn.
Ngụy Phong rất kiềm chế đưa tay đè bả vai mỏng manh của cô, cô giống như bị điện giật mà rụt lại, sau đó nắm lấy áo anh chặt hơn.
“Khóc cái gì, em nói với tôi đi.”
“Có phải bố em lại đánh em nữa không?”
Anh không hề dịu dàng nâng đầu cô lên, vén mũ áo mưa của cô, kiểm tra khuôn mặt, cổ của cô…
“Không có.” Lộ An Thuần lắc đầu rồi đội mũ lên: “Không có đánh em.”
“Vậy em khóc cái gì?”
Lộ An Thuần suy nghĩ rất lâu rồi run giọng hỏi: “Trăng non mọc ra chưa?”
“Chưa.” Anh nghe lời đưa ngón trỏ tay phải đến trước mặt cô.
Lộ An Thuần đón lấy tay anh, móng tay vừa mọc ra được anh cắt gọn gàng, dán sát vào thịt, không hề có chút dư thừa nào.
“Vì sao em cứ nhất định muốn nó mọc ra chứ?” Ngụy Phong nhíu mày hỏi: “Cái thứ này tôi đâu có kiểm soát được.”
“Khi còn bé nghe mẹ nói, đứa trẻ có trăng non sẽ khá viên mãn hạnh phúc, chỉ có một chút thôi cũng được.”
“Tôi không tin cái này.”
Lộ An Thuần cầm lấy từng đầu ngón tay thon dài có lực của anh: “Em tin, nếu như có nó thì em nghĩ em sẽ kiên định hơn một chút.”
“Kiên định cái gì?”
“Kiên định rằng việc em không khống chế được bản thân mà thích anh như phát điên sẽ không mang đến tai họa ngập đầu cho anh.”
…
Mưa to như trút nước nhỏ xuống theo xương lông mày anh tuấn của anh, cả thế giới mưa to đầy trời nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Anh cúi đầu, trong hơi thở phát ra tiếng cười khẽ.
Lời thổ lộ thốt ra đột ngột lại khiến cô không biết làm thế nào mà níu chặt anh: “Anh cười cái gì! Không cho cười.”
“Lộ An Thuần…”
Thật sự rất ít khi nghe anh gọi tên cô một cách hoàn chỉnh, mỗi một chữ đều lượn quanh nơi đầu lưỡi tạo ra tình cảm nồng nàn và yêu thương xoay chuyển trăm ngàn lần.
“Lộ An Thuần, có câu nói này của em là đủ rồi.”
Ngụy Phong tháo chiếu kẹp bươm bướm bị anh kẹp qua loa trên trán cô, một lần nữa giúp cô chải chuốt mái tóc rối loạn, sau đó quấn quanh lòng bàn tay, xắn từng vòng từng vòng rồi dùng kẹp bươm bướm kẹp lấy một cách chắc chắn.
Lộ An Thuần sờ lên búi tóc đã ướt đẫm, còn có thể cảm thấy rối nùi, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên anh chỉnh sửa tóc cho con gái.
“Làm gì vậy? Lại búi cái này.”
“Thương em đó.”
“Anh đừng nói lời như vậy!”
“Bây giờ ông đây có được tính là danh chính ngôn thuận không?”
“Không.” Lộ An Thuần cuống quýt lắc đầu, quay người muốn đi: “Anh cứ xem như em xúc động đi, hoặc là nhất thời cảm động, hoặc là… xem như em chưa nói.”
“Không có ai trêu đùa anh như vậy cả.” Anh giữ lấy mũ của cô, kéo cô lại lần nữa: “Cho anh ôm một cái.”
“Không được, Ngụy Phong.”
Anh kiềm chế nhẫn nại nhìn cô, ngón tay cái lau mạnh lên khuôn mặt non mềm của cô: “Sao lại vất vả như vậy chứ?”
Lộ An Thuần cũng học theo động tác của anh, dùng ngón cái lau khuôn mặt anh, chỉ là khóe miệng anh có gốc râu rất nhỏ, không nhìn ra được nhưng sờ thấy.
Cô thích loại xúc cảm này.
“Ngụy Phong, cái tật động tay động chân này của anh khi nào thì sửa được đây.”
“Anh đã nhẫn nại rất nhiều rồi, em không cho đụng thì không đụng, nhưng anh cảm thấy em thích anh như vậy, có lẽ cũng không bài xích.”
“Em không có thích anh đến vậy đâu.”
“Em vừa nói rồi, thích như phát điên.”
“Em giận thật đó.”
Anh xoa đầu cô: “Chưa từng thấy em khó chịu như vậy đâu.”
“Chúng ta còn phải ở đây dầm mưa bao lâu nữa vậy?”
Ngụy Phong nhặt chiếc dù viền hoa dưới đất lên rồi che trên đầu cô, giọt mưa đánh vào mặt dù lộp bộp, tựa như tinh linh trong rừng đang nhảy múa.
“Đưa em về, muộn thế này rồi mà còn dám ra ngoài, không sợ bị bố em đánh chết à?”
Lộ An Thuần đẩy cán dù về phía bên cạnh, thoải mái mà cười: “Bố em đi công trường rồi, tối nay không về.”
“Vậy tối nay ngủ với anh.” Anh không hề nghĩ ngợi mà bật thốt ra.
Lộ An Thuần:?
Cô đạp anh một cái.
Ngụy Phong miễn cưỡng chống lại cái đá này, rên lên một tiếng rồi bình luận: “Em thật sự có khuynh hướng bạo lực đó.”
“Em không có, chỉ là không thể nhịn được anh thôi.”
“Bởi vì em thích anh như phát điên.”
“Anh có thể đừng như máy lặp không?”
“Lộ An Thuần, mặt trăng tối nay cũng rất đẹp.”
“Mưa lớn như vậy, đâu ra mặt trăng chứ!”
“Lộ An Thuần, hiện tại anh cảm thấy rất thỏa mãn, ngày mai đi chết ngay cũng được.”
“...”
Chúc Cảm Quả nói không sai, anh thật sự có đầu óc yêu đương.