Lộ An Thuần trần tru*ng đứng trước tấm gương to, nhìn chữ cái màu đen trên ngực trái, chữ cái viết tắt phong cách Gothic giống như một cái bớt màu đen in trên người cô, chập trùng theo nhịp tim và mỗi một lần hít thở, khẽ run.
Đưa ra quyết định như vậy có lẽ là vì cồn thúc đẩy, nhưng sau khi tỉnh táo lại Lộ An Thuần cũng không hối hận.
Cô muốn lưu lại dấu ấn liên quan đến anh trên người.
Cũng chỉ có Ngụy Phong biết được dáng vẻ bạo dạn chân chính của cô sau khi tháo mặt nạ dịu dàng ngoan ngoãn xuống.
Đêm khuya, cô gửi một tin nhắn cho Ngụy Phong: “Thật ra đau lắm, còn hơi ngứa nữa.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “???”
Thuần: “Em nói hình xăm ấy.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Anh có thể nói vài lời lẳng lơ không?”
Thuần: “Không thể, anh tự trọng đi.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Bà xã, anh muốn thấy.”
Thuần: “Anh còn muốn lên trời đấy.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Cụ thể ở vị trí nào?”
Thuần: “Là vị trí tuyệt đối sẽ không bị người ta phát hiện.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Lời khái quát này quá qua loa.”
Lộ An Thuần suy nghĩ một chút, chậm rãi biên soạn câu chữ, trả lời: “Vị trí mà cho dù có mặc bikini thì cũng sẽ không bị người ta phát hiện.”
Ngụy Phong đặt điện thoại xuống, nằm trên giường ván gỗ cứng ngắc, nhìn trần nhà.
Trần nhà và bốn bức tường xung quanh tựa như đều đang đè về phía anh, anh cảm thấy cơ thể đã sắp bị kéo căng thành lò xo, khô nóng khó nhịn.
Anh sắp bị cô chơi chết rồi.
…
Trong cả kỳ nghỉ đông, Ngụy Phong đều làm thêm kiếm tiền, nếu nói đến buổi hẹn hò nghiêm túc thì cũng chỉ có một lần, Lộ An Thuần muốn gặp anh không dễ dàng, anh cũng không cho phép cô đi đến quán bida tốt xấu lẫn lộn để tìm anh.
Lộ Bái vẫn luôn bận rộn ở phương Bắc, thỉnh thoảng trở về thì cũng chỉ ở hai ngày rồi vội vàng rời đi.
Đó là khoảng thời gian Lộ An Thuần vui vẻ thoải mái nhất.
Cô biết, sự tự do như vậy sẽ không tiếp tục quá lâu, có thể thêm được ngày nào thì hay ngày ấy.
Mà bố của Liễu Như Yên mắc bệnh nan y không thể sống qua mùa đông này, đêm đó cô ta nhận được cuộc gọi, biết tin bố mất thì khóc chạy ra khỏi biệt thự.
Lộ An Thuần lo lắng cho sự an toàn của Liễu Như Yên nên cùng cô ta đi đến bệnh viện.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bố của Liễu Như Yên và Liễu Lịch Hàn, bởi vì trị bệnh bằng hóa chất mà người đàn ông đã rụng hết tóc, làn da trắng nhợt, không hề hồng hào chút nào, cơ thể bị bệnh tật tra tấn đã chỉ còn da bọc xương, dáng vẻ vô cùng tiều tụy, cũng không bình thản.
Liễu Như Yên khóc đến khàn cả giọng, tựa như tất cả những đứa trẻ mất đi bố mẹ trên thế giới này, sự đau đớn sâu nặng đó là thứ mà dù có dùng bất cứ lời nói thương tiếc nào cũng không thể làm tiêu tan được.
Lúc còn rất nhỏ, Lộ An Thuần đã từng cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ như vậy.
Cô ngồi bên băng ghế lạnh như băng trên hành lang, tài xế Kiều Chính đưa bọn họ tới, giờ phút này cũng cùng ngồi trên ghế với Lộ An Thuần.
“Chú Kiều, chú về nghỉ ngơi đi, bây giờ muộn lắm rồi.”
“Ông Lộ đã dặn dò, chú nhất định phải trông coi bên cạnh cháu, đến khi đưa cháu về biệt thự bình an thì thôi.”
Khóe miệng Lộ An Thuần cong lên một cách u ám, cô quay đầu nhìn Liễu Như Yên khóc bi thương trong nhà xác.
“Chú Kiều, nếu có một ngày bố cháu cũng chết, cháu nghĩ có lẽ cháu sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì ông ta đâu.”
Kiều Chính vốn dĩ nên cảm thấy kinh ngạc vì lời cô nói.
Trên thế giới này có đứa trẻ nào không rơi nước mắt vì bố mẹ qua đời? Vậy thì đứa trẻ đó chắc chắn là người lạnh lùng vô tình.
Nhưng Kiều Chính vẫn mang vẻ mặt bình thản như thường, không hề vì lời nói lạnh nhạt của Lộ An Thuần mà giật mình.
Có lẽ chú ấy đã sớm nhìn ra, quan hệ của hai bố con này không hề bình thường. Đúng vậy, mỗi ngày chú ấy đều ở bên cạnh Lộ Bái, chú ấy lại không biết ông ta là người thế nào sao?
“An An, cháu có muốn nói cho chú biết một chút về mẹ cháu không.”
Lộ An Thuần kinh ngạc nghiêng đầu nhìn chú ấy: “Mẹ cháu? Sao chú lại muốn nhắc đến mẹ cháu?”
“Chú nghe nói mẹ cháu qua đời lúc cháu còn nhỏ, cháu có từng vì bà ấy mà khóc không?”
“Có ạ, khó còn dữ hơn cả chị Liễu nữa, lúc đó cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ, chú có biết chuyện mất đi mẹ, đối với một đứa trẻ mà nói quả thật còn đáng sợ hơn gấp mười ngàn lần so với trời sập không.”
“Lúc mẹ cháu ra đi, có thanh thản không?”
Lộ An Thuần không biết vì sao Kiều Chính muốn hỏi những chuyện này, người làm việc bên cạnh Lộ Bái thì nhất định phải duy trì thận trọng tuyệt đối từ lời nói đến việc làm, mà lời tối nay chú ấy nói dường như đã vượt quá thân phận của chú ấy.
Nhưng Lộ An Thuần không ngại, bởi vì cô hy vọng có một người có thể cùng cô tâm sự về chuyện của mẹ, những việc này đã bị đè nén trong lòng cô nhiều năm như vậy, chưa từng có ai quan tâm tới.
Không ai quan tâm bà chết có thanh thản hay không, không ai quan tâm bà có hạnh phúc hay không… Ngay cả Lộ Bái nói yêu bà đến mức nào thì cũng chỉ muốn chinh phục và chiếm hữu bà thôi.
“Mẹ cháu cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm.” Lộ An Thuần cúi đầu, bình tĩnh tự thuật: “Mặc dù cảnh tượng rất dữ tợn rất đẫm máu, nhưng cháu nhìn thấy khóe miệng của mẹ mang theo nụ cười, cháu nghĩ… khoảnh khắc rời khỏi thế gian này, hẳn là bà đã thanh thản hạnh phúc.”
Mọi người luôn tin vào chuyện mà họ muốn tin, có lẽ đây chỉ là chấp niệm của riêng Lộ An Thuần, cô sẵn lòng tin rằng mẹ vui vẻ rời khỏi thế giới này.
“Cháu không nên nói những lời này, nhưng cháu tin rằng trên thế giới này, ngoài cháu ra thì vẫn còn một người khác cũng yêu mẹ tha thiết.” Giọng nói Lộ An Thuần nặng nề: “Cháu cũng đã nhận được hạnh phúc ngắn ngủi, cho nên trước khi đi cũng không còn tiếc nuối.”
Kiều Chính mím đôi môi khô ráo, đôi mắt đen như mực lướt qua một chút gợn sóng không dễ nhận ra, trong khoảnh khắc Lộ An Thuần nhìn về phía chú ấy, chú ấy lập tức khôi phục vẻ mặt ôn hòa, nói với cô: “Muộn lắm rồi, An An, chú đưa cháu về nhà nhé.”
Lộ An Thuần gật đầu, đi đến nhà xác nhẹ nhàng an ủi Liễu Như Yên vài câu, đã cố gắng dùng hết sự lễ phép, sau đó cùng tài xế Kiều Chính đi ra khỏi nhà tang lễ.
Phía Đông đã sáng lên, chiếc xe bảo mẫu Alphard màu đen đậu sát ở ven đường, Kiều Chính kéo cửa xe ra cho cô.
Lúc Lộ An Thuần lên xe bỗng nhiên nghe chú ấy nói một câu rất khẽ —
“Người chết không còn gì đáng tiếc, nhưng người sống thì sao.”
Lộ An Thuần kinh ngạc nhìn về phía chú ấy, xuyên qua cửa kính xe màu đen, Kiều Chính quay đầu nhìn nhà tang lễ.
Câu nói đó tựa như đang cảm khái về chuyện của Liễu Như Yên.
Lộ An Thuần không suy nghĩ nhiều.
*
Tháng ba, vạn vật sinh sôi, cây hoa anh đào trong sân nhà cũng nở hoa, hoa vừa hé nở rực rỡ.
Lộ An Thuần sinh ra vào mùa xuân, đó là một mùa vô cùng thuần khiết tốt đẹp. Cung Bạch Dương, cũng là chòm sao cứng cỏi cố chấp, dũng cảm tiến lên.
Nếu như cô được sinh ra trong một gia đình bình thường, có bố mẹ yêu thương cô, có lẽ còn có một em trai hoặc em gái, cô thường tưởng tượng, có lẽ cô thật sự sẽ giống tất cả những cô nàng Bạch Dương sinh ra vào mùa xuân, thẳng thắn, lãng mạn lại nhiệt tình.
Không giống như hiện tại, đối với ai cũng đeo mặt nạ dối trá, mở miện nói láo.
Ngày sinh nhật, Lộ Bái lại trở về.
Ông ta tổ chức cho Lộ An Thuần một bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi long trọng, Liễu Như Yên đau khổ vì bố mất cũng đã nhiệt tình giúp cô thu xếp, hai phần ba các bạn trong lớp đều được mời. Đương nhiên, cơ bản đều là các cậu ấm cô chiêu trong giới.
Không chỉ có bạn bè, còn có rất nhiều bạn hợp tác làm ăn của Lộ Bái, đám cô chú này tặng cho Lộ An Thuần rất nhiều món quà đắt đỏ, nâng ly rượu chân thành chúc mừng cô.
Lộ An Thuần mặc một bộ lễ phục dạ hội phong cách cổ điển màu trắng, trang nhã lại hào phóng, tựa như công chúa bước ra từ cung điện châu Âu. Tóc dài búi trên đỉnh đầu, có thợ trang điểm đã giúp cô chải chuốt một búi tóc tuyệt đẹp, dùng một cây trâm kiểu dáng phức tạp cố định lại, từng sợi tóc rối rũ xuống bên xương quai xanh trắng nõn.
Trang điểm lộng lẫy như vậy chỉ vì lo cho mặt mũi của Lộ Bái, bình thường cô không được phép ăn mặc xinh đẹp thế này.
Lộ An Thuần lễ phép lại dịu dàng đáp lại lời chúc của từng người, trên mặt mang theo nụ cười vừa đúng, đến khi cơ thịt đã có chút cứng lại.
Ninh Nặc kéo Lộ An Thuần đến bên cạnh bàn tiệc đứng ở vườn hoa, thấp giọng hỏi cô: “Này, Ngụy Phong không đến à?”
“Sao tớ dám mời anh ấy chứ!” Lộ An Thuần không hề giấu giếm nói: “Hơn nữa gần đây anh ấy đang chuẩn bị cho cuộc thi tuyển sinh tự chủ của trường Hàng không thành phố Kinh.”
“Cũng phải, cho dù anh ta và Chúc Cảm Quả tới thì cũng không có quần áo phù hợp, nói không chừng sẽ bị người ta chê cười.” Ninh Nặc nói không giữ mồm giữ miệng: “Có thể sẽ giống lần trước, mặc quần áo của nhân viên phục vụ.”
Lý trí nói cho Lộ An Thuần biết, cô nên hùa theo Ninh Nặc, giống như cô hùa theo tất cả những người bên cạnh vậy.
Ngoại trừ Ngụy Phong, cô chưa từng bộc lộ suy nghĩ và cảm xúc chân thật với bất cứ ai.
Nhưng khi nghe những lời này, cho dù Lộ An Thuần làm gì thì cũng không có cách nào duy trì được sự kiềm chế như trước đây, cô nghiêm túc nói với Ninh Nặc: “Nặc Nặc, cậu là người bạn đầu tiên ở quen biết sau khi đến thành phố C, tớ biết cậu không có ác ý, nhưng sau này xin cậu đừng chê cười Ngụy Phong nữa, được không.”
Ninh Nặc hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Lộ An Thuần lại bỗng nhiên nghiêm túc như vậy.
“Tớ… tớ đùa thôi.” Cô ấy khẽ đẩy Lộ An Thuần, vẫn cười nói: “Cậu sao vậy, tự nhiên lại như vậy.”
“Tớ biết là đùa, nhưng tớ không thích trò đùa thế này.”
“Được rồi được rồi! Tớ biết rồi, cậu không thích người khác nói đùa về anh ta, hiểu rồi hiểu rồi!” Ninh Nặc kéo tay cô, làm nũng nói: “Tha lỗi cho tớ nha An An, tớ không dám nữa, tớ sẽ không nói anh ta nữa đâu.”
Lộ An Thuần nở nụ cười: “Làm nũng gì với tớ vậy, cái giọng điệu õng ẹo này, giữ lại cho Từ Tư Triết đi.”
Ninh Nặc bĩu môi: “Đừng nhắc đến cậu ta nữa, tớ xem như thấy rõ rồi, cậu ta vốn dĩ chính là một cái máy điều hòa trung ương, duy trì mập mờ với rất nhiều cô gái, tớ không muốn làm đồ ngốc nữa đâu.”
Thấy Lộ An Thuần không nói lời nào, cô ấy chọc chọc vào cô: “Này, cậu không nói gì sao?”
Đổi lại là trước kia, có lẽ Lộ An Thuần sẽ nói mấy lời cô ấy thích nghe, nhưng bây giờ, Lộ An Thuần không muốn lừa mình dối người nữa, sau tối hôm nay, cô không còn là trẻ con nữa.
“Từ Tư Triết không phải là máy điều hòa không khí trung ương.”
“Hả, vậy sao, cậu cảm thấy vậy à?”
“Cậu ta chính là cặn bã, trai cặn bã chính cống.”
“...” Sắc mặt Ninh Nặc đột nhiên thay đổi.
Đúng vậy, đây không phải là đáp án cô ấy muốn nghe, sự thật mất lòng, nhưng con người phải học cách chấp nhận sự thật, không lừa mình dối người nữa mới có thể thật sự trưởng thành.
Hồi lâu, Ninh Nặc thở dài, nói với Lộ An Thuần: “Thật ra thì, cậu nói đúng.”
Cô ấy vẫn luôn biết, đã nhìn ra từ lâu, chỉ là không muốn tin mà thôi.
Cô ấy dùng ly tam giác cụng vào ly trong tay Lộ An Thuần: “Cảm ơn cậu đã nói thật với tớ.”
“Tớ nên nói thật với cậu từ lâu rồi, nhưng tớ cũng là người hèn nhát, không có can đảm.”
Ninh Nặc cười cong khóe mắt, nhìn cô gái trước mặt: “Cảm giác sau đêm nay, tớ thấy chúng ta mới chính thức biến thành bạn thân.”
“Ừm!”
“Hon nữa, cho dù không có mặt thì cũng nên có một tin nhắn chúc mừng chứ.” Ninh Nặc trêu ghẹo Lộ An Thuần: “Anh ta có gửi tin nhắn cho cậu không?”
Lộ An Thuần nhìn cửa sổ chat trống không trong điện thoại: “Không có, chắc là anh ấy vẫn đang làm thêm đấy.”
“Làm thêm mà không có nổi thời gian nhắn một tin sao, hừ, uổng công cho cậu còn nói chuyện giúp anh ta đấy.”
Lộ An Thuần cười nói: “Không sao mà.”
Ninh Nặc vỗ vai cô, sau đó đi nói chuyện với những bạn nữ khác, mặc dù Lộ An Thuần nói không sao nhưng trong lòng vẫn âu sầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại một cái.
Cái tên này, cô không mời anh đến tiệc sinh nhật, anh cũng không nhắn cho cô lấy một tin sao!
Tình cảm mỏng manh vậy sao!
Một lúc sau, Lộ An Thuần nhận được tin nhắn chúc mừng mà Chúc Cảm Quả gửi tới —
Chú dế dũng cảm: “Mặt trời vì em mà càng thêm chói mắt, mặt trăng vì em mà càng thêm thuần khiết, trong một ngày đặc biệt thế này, bạn của anh, anh vì em mà hiến dâng lời chúc mừng sinh nhật chân thành, mong em mỗi năm đều có ngày này, tháng nào cũng có hôm nay. [Hoa hồng].”
Thuần: “Cảm ơn anh, bạn của em, thật ra anh chỉ cần gửi bốn chữ sinh nhật vui vẻ là được, không cần lên mạng copy một đoạn dài như vậy đâu.”
Chú dế dũng cảm: “Anh đây tự viết đó! Anh Phong còn giúp anh sửa lại một lần nữa, cậu ta nói cậu ta sắp cảm động phát khóc rồi.”
Thuần: “Anh ấy đâu?”
Chú dế dũng cảm: “Vừa tan học là đến quán bida làm thêm rồi.”
Thuần: …
Quả nhiên.
Đối với Ngụy Phong mà nói, không có bất cứ việc gì quan trọng hơn việc anh đi làm thêm, kiếm tiền nuôi gia đình.
Bởi vì anh là anh trai của Ngụy Nhiên, chỉ với điểm này thôi, Lộ An Thuần đã không thể nổi nóng với anh được.
Thuần: “Bây giờ anh ấy bận lắm sao?”
Chú dế dũng cảm: “Đúng là hơi bận, mấy ngày nay quán bida làm ăn tốt, ngày nào cũng làm đến mười giờ mới về.”
Thuần: “Ồ, bận như vậy mà anh ấy còn có thời gian sửa tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho anh nữa.”
Chú dế dũng cảm: “Bởi vì là sinh nhật của em mà, đâu phải người khác.”
Thuần: “Em quan trọng đến vậy hả.”
Chú dế dũng cảm: “Còn không phải hả, em là bảo bối tâm can của cậu ta đó.”
Thuần: “[Mỉm cười]”
Cho nên anh có thời gian sửa tin nhắn chúc mừng cho người khác cũng không có thời gian tự mình động tay gửi cho cô một tin, cho dù là đi copy!
Bảo bối tâm can chỉ có đãi ngộ này thôi.
Quả nhiên vẫn là tình cảm plastic.
Thuần: “Anh Gan Heo, anh nói thật với em đi, Ngụy Phong rốt cuộc có để sinh nhật của em ở trong lòng không?”
Chú dế dũng cảm: “Sao lại hỏi vậy?”
Thuần: “Bây giờ anh ấy vẫn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ nữa, chờ được bông hoa cũng cảm tạ rồi. Q^Q
Chú dế dũng cảm: “Không phải, em là nữ thần, cậu ta là chó la liếm, em đợi cậu ta làm gì? Nghe lời anh ấy, thần thái quan trọng lắm!”
Thuần: “Em bắt đầu nghi ngờ có phải anh ấy đã bắt đầu chán em rồi không, con trai các anh không phải đều như vậy sao, có được rồi thì không biết trân trọng.”
Chú dế dũng cảm: “Đây không phải là việc mà nữ thần nên suy nghĩ, kiêu ngạo chút đi!”
Lộ An Thuần đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài một hơi.
Quả thật, tâm thái lo được lo mất hiện tại của cô rất nguy hiểm.
Khi bạn giao ra sự thật lòng và nhược điểm của chính mình, người khác sẽ có điểm sơ hở để tùy ý nắm bắt, bất kể như thế nào, cô đều nên giữ lại đôi chút.
Lộ An Thuần cúi đầu gửi một tin nhắn cho Ngụy Phong —
Thuần: “Có lẽ chúng ta đều nên tạm thời bình tĩnh một chút, suy nghĩ lại cho rõ ràng.”
…
Trong con hẻm nhỏ vắng vẻ đen kịt, Ngụy Phong lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi này, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đập một gậy vào gáy.
Chỉ một thoáng, máu tươi đã thuận theo trán chảy xuống.
Anh bị đau xoay người lại, ngay sau đó đá một cái vào ngực tên lưu manh đánh lén anh, tên lưu manh không kịp chuẩn bị bay đi, đập vào tường.
Ngụy Phong hơi nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn người trên mặt đất.
Khóe miệng tên lưu manh chảy máu, trong thời gian ngắn lại không bò dậy được, thử mấy lần cuối cùng vẫn ngã ngồi, chật vật há miệng thở phì phò.
Đám người áo sơ mi hoa trêu chọc trước đó quả thật giống như cao da chó, không cắt đuôi được, yên tĩnh được mấy tháng, bây giờ thăm dò được Ngụy Phong sắp đi tham gia kỳ thi tuyển sinh tự chủ của trường Hàng không, lại chạy đến tìm phiền phức, muốn đánh anh một trận, khiến anh thương gân động cốt, bỏ lỡ kỳ thi thể dục của trường Hàng không.
Mấy người cầm cây gậy đuổi đánh anh, chiếc bánh gato tinh xảo mà Ngụy Phong đã đặt trước mấy tuần cũng bị đám người này làm cho nát bét, mặc dù có hộp giấy bảo vệ nhưng rất rõ ràng, bánh kem đã không còn hình dạng nữa.
Ngụy Phong quả thật bị chọc giận điên lên rồi, giống như chó hoang mà bắt đầu làm thịt đám người đó.
Anh đánh nhau vừa hung ác vừa không cần mạng, mặc dù đối phương người đông thế mạnh, trong nhau những người xông vào còn cầm gậy, nhưng Ngụy Phong đã khom lưng xuống né đòn, trực tiếp nâng người này lên, khiêng lên cao rồi ném xuống!
Người này mở miệng giống như con cá sắp chết, mở ra đóng lại mấy lần, lại đau đến mức không phát ra tiếng được, cũng bò không dậy nổi.
Áo sơ mi hoa hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, thấy anh trong một lần đã quật ngã người của mình, trong nháy mắt lửa giận xông lên đầu đã mất đi lý trí, lấy dao ra, đâm về phía sau lưng Ngụy Phong!
Ngụy Phong phút chốc cảm thấy sau lưng phát lạnh, lông tơ dựng hết lên, anh cúi lưng vặn người theo bản năng, trong lúc đó đã kẹp lấy cánh tay của áo sơ mi hoa.
Rắc một tiếng, áo sơ mi hoa đơn đớn dữ dội kêu lên thảm thiết, cổ tay bị bẻ gãy, dao rơi xuống đất.
Mọi người đều sợ đến ngây người.
Ngụy Phong chậm rãi nhặt con dao găm dưới đất lên, đôi mắt đen ngưng đọng sự lạnh lẽo vô tận, chậm rãi đi về phía gã.
Áo sơ mi hoa liên tục lùi về phía sau, cao giọng hô hào: “Mày muốn làm gì! Mày không cần tương lai nữa sao!”
Chỉ nghe một tiếng “Vù”, con dao găm sượt qua bên tai áo sơ mi hoa, cắm vững vàng vào bức tường đen phía sau gã, chỉ với khoảng cách chút xíu, nửa cái tai của gã đã suýt nữa bị cắt đứt.
Chân của áo sơ mi hoa mềm nhũn, gã ngã ngồi ở góc tường, vẫn chưa hết sợ hãi mà ngẩng đầu, nhìn mũi dao rung động.
“Hôm nay là ngày tốt, trên tay ông đây không dính máu.”
Ngụy Phong lạnh lùng nói xong thì ôm lấy chiếc bánh kem đã nát bét kia, đỡ chiếc xe mô tô ngã trên mặt đất.
Trong điện thoại, tin nhắn của Lộ An Thuần lại nhảy ra —
Thuần: “Ngụy Phong, anh thật sự không yêu em nữa sao.”
Anh khởi động động cơ, thuận tiện dùng mu bàn tay lau đi vết máu rỉ ra trên trán, gửi một tin nhắn thoại cho cô —
“Bà xã, ngoan, anh đến ngay đây.”
Đưa ra quyết định như vậy có lẽ là vì cồn thúc đẩy, nhưng sau khi tỉnh táo lại Lộ An Thuần cũng không hối hận.
Cô muốn lưu lại dấu ấn liên quan đến anh trên người.
Cũng chỉ có Ngụy Phong biết được dáng vẻ bạo dạn chân chính của cô sau khi tháo mặt nạ dịu dàng ngoan ngoãn xuống.
Đêm khuya, cô gửi một tin nhắn cho Ngụy Phong: “Thật ra đau lắm, còn hơi ngứa nữa.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “???”
Thuần: “Em nói hình xăm ấy.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Anh có thể nói vài lời lẳng lơ không?”
Thuần: “Không thể, anh tự trọng đi.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Bà xã, anh muốn thấy.”
Thuần: “Anh còn muốn lên trời đấy.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Cụ thể ở vị trí nào?”
Thuần: “Là vị trí tuyệt đối sẽ không bị người ta phát hiện.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Lời khái quát này quá qua loa.”
Lộ An Thuần suy nghĩ một chút, chậm rãi biên soạn câu chữ, trả lời: “Vị trí mà cho dù có mặc bikini thì cũng sẽ không bị người ta phát hiện.”
Ngụy Phong đặt điện thoại xuống, nằm trên giường ván gỗ cứng ngắc, nhìn trần nhà.
Trần nhà và bốn bức tường xung quanh tựa như đều đang đè về phía anh, anh cảm thấy cơ thể đã sắp bị kéo căng thành lò xo, khô nóng khó nhịn.
Anh sắp bị cô chơi chết rồi.
…
Trong cả kỳ nghỉ đông, Ngụy Phong đều làm thêm kiếm tiền, nếu nói đến buổi hẹn hò nghiêm túc thì cũng chỉ có một lần, Lộ An Thuần muốn gặp anh không dễ dàng, anh cũng không cho phép cô đi đến quán bida tốt xấu lẫn lộn để tìm anh.
Lộ Bái vẫn luôn bận rộn ở phương Bắc, thỉnh thoảng trở về thì cũng chỉ ở hai ngày rồi vội vàng rời đi.
Đó là khoảng thời gian Lộ An Thuần vui vẻ thoải mái nhất.
Cô biết, sự tự do như vậy sẽ không tiếp tục quá lâu, có thể thêm được ngày nào thì hay ngày ấy.
Mà bố của Liễu Như Yên mắc bệnh nan y không thể sống qua mùa đông này, đêm đó cô ta nhận được cuộc gọi, biết tin bố mất thì khóc chạy ra khỏi biệt thự.
Lộ An Thuần lo lắng cho sự an toàn của Liễu Như Yên nên cùng cô ta đi đến bệnh viện.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bố của Liễu Như Yên và Liễu Lịch Hàn, bởi vì trị bệnh bằng hóa chất mà người đàn ông đã rụng hết tóc, làn da trắng nhợt, không hề hồng hào chút nào, cơ thể bị bệnh tật tra tấn đã chỉ còn da bọc xương, dáng vẻ vô cùng tiều tụy, cũng không bình thản.
Liễu Như Yên khóc đến khàn cả giọng, tựa như tất cả những đứa trẻ mất đi bố mẹ trên thế giới này, sự đau đớn sâu nặng đó là thứ mà dù có dùng bất cứ lời nói thương tiếc nào cũng không thể làm tiêu tan được.
Lúc còn rất nhỏ, Lộ An Thuần đã từng cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ như vậy.
Cô ngồi bên băng ghế lạnh như băng trên hành lang, tài xế Kiều Chính đưa bọn họ tới, giờ phút này cũng cùng ngồi trên ghế với Lộ An Thuần.
“Chú Kiều, chú về nghỉ ngơi đi, bây giờ muộn lắm rồi.”
“Ông Lộ đã dặn dò, chú nhất định phải trông coi bên cạnh cháu, đến khi đưa cháu về biệt thự bình an thì thôi.”
Khóe miệng Lộ An Thuần cong lên một cách u ám, cô quay đầu nhìn Liễu Như Yên khóc bi thương trong nhà xác.
“Chú Kiều, nếu có một ngày bố cháu cũng chết, cháu nghĩ có lẽ cháu sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì ông ta đâu.”
Kiều Chính vốn dĩ nên cảm thấy kinh ngạc vì lời cô nói.
Trên thế giới này có đứa trẻ nào không rơi nước mắt vì bố mẹ qua đời? Vậy thì đứa trẻ đó chắc chắn là người lạnh lùng vô tình.
Nhưng Kiều Chính vẫn mang vẻ mặt bình thản như thường, không hề vì lời nói lạnh nhạt của Lộ An Thuần mà giật mình.
Có lẽ chú ấy đã sớm nhìn ra, quan hệ của hai bố con này không hề bình thường. Đúng vậy, mỗi ngày chú ấy đều ở bên cạnh Lộ Bái, chú ấy lại không biết ông ta là người thế nào sao?
“An An, cháu có muốn nói cho chú biết một chút về mẹ cháu không.”
Lộ An Thuần kinh ngạc nghiêng đầu nhìn chú ấy: “Mẹ cháu? Sao chú lại muốn nhắc đến mẹ cháu?”
“Chú nghe nói mẹ cháu qua đời lúc cháu còn nhỏ, cháu có từng vì bà ấy mà khóc không?”
“Có ạ, khó còn dữ hơn cả chị Liễu nữa, lúc đó cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ, chú có biết chuyện mất đi mẹ, đối với một đứa trẻ mà nói quả thật còn đáng sợ hơn gấp mười ngàn lần so với trời sập không.”
“Lúc mẹ cháu ra đi, có thanh thản không?”
Lộ An Thuần không biết vì sao Kiều Chính muốn hỏi những chuyện này, người làm việc bên cạnh Lộ Bái thì nhất định phải duy trì thận trọng tuyệt đối từ lời nói đến việc làm, mà lời tối nay chú ấy nói dường như đã vượt quá thân phận của chú ấy.
Nhưng Lộ An Thuần không ngại, bởi vì cô hy vọng có một người có thể cùng cô tâm sự về chuyện của mẹ, những việc này đã bị đè nén trong lòng cô nhiều năm như vậy, chưa từng có ai quan tâm tới.
Không ai quan tâm bà chết có thanh thản hay không, không ai quan tâm bà có hạnh phúc hay không… Ngay cả Lộ Bái nói yêu bà đến mức nào thì cũng chỉ muốn chinh phục và chiếm hữu bà thôi.
“Mẹ cháu cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm.” Lộ An Thuần cúi đầu, bình tĩnh tự thuật: “Mặc dù cảnh tượng rất dữ tợn rất đẫm máu, nhưng cháu nhìn thấy khóe miệng của mẹ mang theo nụ cười, cháu nghĩ… khoảnh khắc rời khỏi thế gian này, hẳn là bà đã thanh thản hạnh phúc.”
Mọi người luôn tin vào chuyện mà họ muốn tin, có lẽ đây chỉ là chấp niệm của riêng Lộ An Thuần, cô sẵn lòng tin rằng mẹ vui vẻ rời khỏi thế giới này.
“Cháu không nên nói những lời này, nhưng cháu tin rằng trên thế giới này, ngoài cháu ra thì vẫn còn một người khác cũng yêu mẹ tha thiết.” Giọng nói Lộ An Thuần nặng nề: “Cháu cũng đã nhận được hạnh phúc ngắn ngủi, cho nên trước khi đi cũng không còn tiếc nuối.”
Kiều Chính mím đôi môi khô ráo, đôi mắt đen như mực lướt qua một chút gợn sóng không dễ nhận ra, trong khoảnh khắc Lộ An Thuần nhìn về phía chú ấy, chú ấy lập tức khôi phục vẻ mặt ôn hòa, nói với cô: “Muộn lắm rồi, An An, chú đưa cháu về nhà nhé.”
Lộ An Thuần gật đầu, đi đến nhà xác nhẹ nhàng an ủi Liễu Như Yên vài câu, đã cố gắng dùng hết sự lễ phép, sau đó cùng tài xế Kiều Chính đi ra khỏi nhà tang lễ.
Phía Đông đã sáng lên, chiếc xe bảo mẫu Alphard màu đen đậu sát ở ven đường, Kiều Chính kéo cửa xe ra cho cô.
Lúc Lộ An Thuần lên xe bỗng nhiên nghe chú ấy nói một câu rất khẽ —
“Người chết không còn gì đáng tiếc, nhưng người sống thì sao.”
Lộ An Thuần kinh ngạc nhìn về phía chú ấy, xuyên qua cửa kính xe màu đen, Kiều Chính quay đầu nhìn nhà tang lễ.
Câu nói đó tựa như đang cảm khái về chuyện của Liễu Như Yên.
Lộ An Thuần không suy nghĩ nhiều.
*
Tháng ba, vạn vật sinh sôi, cây hoa anh đào trong sân nhà cũng nở hoa, hoa vừa hé nở rực rỡ.
Lộ An Thuần sinh ra vào mùa xuân, đó là một mùa vô cùng thuần khiết tốt đẹp. Cung Bạch Dương, cũng là chòm sao cứng cỏi cố chấp, dũng cảm tiến lên.
Nếu như cô được sinh ra trong một gia đình bình thường, có bố mẹ yêu thương cô, có lẽ còn có một em trai hoặc em gái, cô thường tưởng tượng, có lẽ cô thật sự sẽ giống tất cả những cô nàng Bạch Dương sinh ra vào mùa xuân, thẳng thắn, lãng mạn lại nhiệt tình.
Không giống như hiện tại, đối với ai cũng đeo mặt nạ dối trá, mở miện nói láo.
Ngày sinh nhật, Lộ Bái lại trở về.
Ông ta tổ chức cho Lộ An Thuần một bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi long trọng, Liễu Như Yên đau khổ vì bố mất cũng đã nhiệt tình giúp cô thu xếp, hai phần ba các bạn trong lớp đều được mời. Đương nhiên, cơ bản đều là các cậu ấm cô chiêu trong giới.
Không chỉ có bạn bè, còn có rất nhiều bạn hợp tác làm ăn của Lộ Bái, đám cô chú này tặng cho Lộ An Thuần rất nhiều món quà đắt đỏ, nâng ly rượu chân thành chúc mừng cô.
Lộ An Thuần mặc một bộ lễ phục dạ hội phong cách cổ điển màu trắng, trang nhã lại hào phóng, tựa như công chúa bước ra từ cung điện châu Âu. Tóc dài búi trên đỉnh đầu, có thợ trang điểm đã giúp cô chải chuốt một búi tóc tuyệt đẹp, dùng một cây trâm kiểu dáng phức tạp cố định lại, từng sợi tóc rối rũ xuống bên xương quai xanh trắng nõn.
Trang điểm lộng lẫy như vậy chỉ vì lo cho mặt mũi của Lộ Bái, bình thường cô không được phép ăn mặc xinh đẹp thế này.
Lộ An Thuần lễ phép lại dịu dàng đáp lại lời chúc của từng người, trên mặt mang theo nụ cười vừa đúng, đến khi cơ thịt đã có chút cứng lại.
Ninh Nặc kéo Lộ An Thuần đến bên cạnh bàn tiệc đứng ở vườn hoa, thấp giọng hỏi cô: “Này, Ngụy Phong không đến à?”
“Sao tớ dám mời anh ấy chứ!” Lộ An Thuần không hề giấu giếm nói: “Hơn nữa gần đây anh ấy đang chuẩn bị cho cuộc thi tuyển sinh tự chủ của trường Hàng không thành phố Kinh.”
“Cũng phải, cho dù anh ta và Chúc Cảm Quả tới thì cũng không có quần áo phù hợp, nói không chừng sẽ bị người ta chê cười.” Ninh Nặc nói không giữ mồm giữ miệng: “Có thể sẽ giống lần trước, mặc quần áo của nhân viên phục vụ.”
Lý trí nói cho Lộ An Thuần biết, cô nên hùa theo Ninh Nặc, giống như cô hùa theo tất cả những người bên cạnh vậy.
Ngoại trừ Ngụy Phong, cô chưa từng bộc lộ suy nghĩ và cảm xúc chân thật với bất cứ ai.
Nhưng khi nghe những lời này, cho dù Lộ An Thuần làm gì thì cũng không có cách nào duy trì được sự kiềm chế như trước đây, cô nghiêm túc nói với Ninh Nặc: “Nặc Nặc, cậu là người bạn đầu tiên ở quen biết sau khi đến thành phố C, tớ biết cậu không có ác ý, nhưng sau này xin cậu đừng chê cười Ngụy Phong nữa, được không.”
Ninh Nặc hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Lộ An Thuần lại bỗng nhiên nghiêm túc như vậy.
“Tớ… tớ đùa thôi.” Cô ấy khẽ đẩy Lộ An Thuần, vẫn cười nói: “Cậu sao vậy, tự nhiên lại như vậy.”
“Tớ biết là đùa, nhưng tớ không thích trò đùa thế này.”
“Được rồi được rồi! Tớ biết rồi, cậu không thích người khác nói đùa về anh ta, hiểu rồi hiểu rồi!” Ninh Nặc kéo tay cô, làm nũng nói: “Tha lỗi cho tớ nha An An, tớ không dám nữa, tớ sẽ không nói anh ta nữa đâu.”
Lộ An Thuần nở nụ cười: “Làm nũng gì với tớ vậy, cái giọng điệu õng ẹo này, giữ lại cho Từ Tư Triết đi.”
Ninh Nặc bĩu môi: “Đừng nhắc đến cậu ta nữa, tớ xem như thấy rõ rồi, cậu ta vốn dĩ chính là một cái máy điều hòa trung ương, duy trì mập mờ với rất nhiều cô gái, tớ không muốn làm đồ ngốc nữa đâu.”
Thấy Lộ An Thuần không nói lời nào, cô ấy chọc chọc vào cô: “Này, cậu không nói gì sao?”
Đổi lại là trước kia, có lẽ Lộ An Thuần sẽ nói mấy lời cô ấy thích nghe, nhưng bây giờ, Lộ An Thuần không muốn lừa mình dối người nữa, sau tối hôm nay, cô không còn là trẻ con nữa.
“Từ Tư Triết không phải là máy điều hòa không khí trung ương.”
“Hả, vậy sao, cậu cảm thấy vậy à?”
“Cậu ta chính là cặn bã, trai cặn bã chính cống.”
“...” Sắc mặt Ninh Nặc đột nhiên thay đổi.
Đúng vậy, đây không phải là đáp án cô ấy muốn nghe, sự thật mất lòng, nhưng con người phải học cách chấp nhận sự thật, không lừa mình dối người nữa mới có thể thật sự trưởng thành.
Hồi lâu, Ninh Nặc thở dài, nói với Lộ An Thuần: “Thật ra thì, cậu nói đúng.”
Cô ấy vẫn luôn biết, đã nhìn ra từ lâu, chỉ là không muốn tin mà thôi.
Cô ấy dùng ly tam giác cụng vào ly trong tay Lộ An Thuần: “Cảm ơn cậu đã nói thật với tớ.”
“Tớ nên nói thật với cậu từ lâu rồi, nhưng tớ cũng là người hèn nhát, không có can đảm.”
Ninh Nặc cười cong khóe mắt, nhìn cô gái trước mặt: “Cảm giác sau đêm nay, tớ thấy chúng ta mới chính thức biến thành bạn thân.”
“Ừm!”
“Hon nữa, cho dù không có mặt thì cũng nên có một tin nhắn chúc mừng chứ.” Ninh Nặc trêu ghẹo Lộ An Thuần: “Anh ta có gửi tin nhắn cho cậu không?”
Lộ An Thuần nhìn cửa sổ chat trống không trong điện thoại: “Không có, chắc là anh ấy vẫn đang làm thêm đấy.”
“Làm thêm mà không có nổi thời gian nhắn một tin sao, hừ, uổng công cho cậu còn nói chuyện giúp anh ta đấy.”
Lộ An Thuần cười nói: “Không sao mà.”
Ninh Nặc vỗ vai cô, sau đó đi nói chuyện với những bạn nữ khác, mặc dù Lộ An Thuần nói không sao nhưng trong lòng vẫn âu sầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại một cái.
Cái tên này, cô không mời anh đến tiệc sinh nhật, anh cũng không nhắn cho cô lấy một tin sao!
Tình cảm mỏng manh vậy sao!
Một lúc sau, Lộ An Thuần nhận được tin nhắn chúc mừng mà Chúc Cảm Quả gửi tới —
Chú dế dũng cảm: “Mặt trời vì em mà càng thêm chói mắt, mặt trăng vì em mà càng thêm thuần khiết, trong một ngày đặc biệt thế này, bạn của anh, anh vì em mà hiến dâng lời chúc mừng sinh nhật chân thành, mong em mỗi năm đều có ngày này, tháng nào cũng có hôm nay. [Hoa hồng].”
Thuần: “Cảm ơn anh, bạn của em, thật ra anh chỉ cần gửi bốn chữ sinh nhật vui vẻ là được, không cần lên mạng copy một đoạn dài như vậy đâu.”
Chú dế dũng cảm: “Anh đây tự viết đó! Anh Phong còn giúp anh sửa lại một lần nữa, cậu ta nói cậu ta sắp cảm động phát khóc rồi.”
Thuần: “Anh ấy đâu?”
Chú dế dũng cảm: “Vừa tan học là đến quán bida làm thêm rồi.”
Thuần: …
Quả nhiên.
Đối với Ngụy Phong mà nói, không có bất cứ việc gì quan trọng hơn việc anh đi làm thêm, kiếm tiền nuôi gia đình.
Bởi vì anh là anh trai của Ngụy Nhiên, chỉ với điểm này thôi, Lộ An Thuần đã không thể nổi nóng với anh được.
Thuần: “Bây giờ anh ấy bận lắm sao?”
Chú dế dũng cảm: “Đúng là hơi bận, mấy ngày nay quán bida làm ăn tốt, ngày nào cũng làm đến mười giờ mới về.”
Thuần: “Ồ, bận như vậy mà anh ấy còn có thời gian sửa tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho anh nữa.”
Chú dế dũng cảm: “Bởi vì là sinh nhật của em mà, đâu phải người khác.”
Thuần: “Em quan trọng đến vậy hả.”
Chú dế dũng cảm: “Còn không phải hả, em là bảo bối tâm can của cậu ta đó.”
Thuần: “[Mỉm cười]”
Cho nên anh có thời gian sửa tin nhắn chúc mừng cho người khác cũng không có thời gian tự mình động tay gửi cho cô một tin, cho dù là đi copy!
Bảo bối tâm can chỉ có đãi ngộ này thôi.
Quả nhiên vẫn là tình cảm plastic.
Thuần: “Anh Gan Heo, anh nói thật với em đi, Ngụy Phong rốt cuộc có để sinh nhật của em ở trong lòng không?”
Chú dế dũng cảm: “Sao lại hỏi vậy?”
Thuần: “Bây giờ anh ấy vẫn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ nữa, chờ được bông hoa cũng cảm tạ rồi. Q^Q
Chú dế dũng cảm: “Không phải, em là nữ thần, cậu ta là chó la liếm, em đợi cậu ta làm gì? Nghe lời anh ấy, thần thái quan trọng lắm!”
Thuần: “Em bắt đầu nghi ngờ có phải anh ấy đã bắt đầu chán em rồi không, con trai các anh không phải đều như vậy sao, có được rồi thì không biết trân trọng.”
Chú dế dũng cảm: “Đây không phải là việc mà nữ thần nên suy nghĩ, kiêu ngạo chút đi!”
Lộ An Thuần đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài một hơi.
Quả thật, tâm thái lo được lo mất hiện tại của cô rất nguy hiểm.
Khi bạn giao ra sự thật lòng và nhược điểm của chính mình, người khác sẽ có điểm sơ hở để tùy ý nắm bắt, bất kể như thế nào, cô đều nên giữ lại đôi chút.
Lộ An Thuần cúi đầu gửi một tin nhắn cho Ngụy Phong —
Thuần: “Có lẽ chúng ta đều nên tạm thời bình tĩnh một chút, suy nghĩ lại cho rõ ràng.”
…
Trong con hẻm nhỏ vắng vẻ đen kịt, Ngụy Phong lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi này, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đập một gậy vào gáy.
Chỉ một thoáng, máu tươi đã thuận theo trán chảy xuống.
Anh bị đau xoay người lại, ngay sau đó đá một cái vào ngực tên lưu manh đánh lén anh, tên lưu manh không kịp chuẩn bị bay đi, đập vào tường.
Ngụy Phong hơi nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn người trên mặt đất.
Khóe miệng tên lưu manh chảy máu, trong thời gian ngắn lại không bò dậy được, thử mấy lần cuối cùng vẫn ngã ngồi, chật vật há miệng thở phì phò.
Đám người áo sơ mi hoa trêu chọc trước đó quả thật giống như cao da chó, không cắt đuôi được, yên tĩnh được mấy tháng, bây giờ thăm dò được Ngụy Phong sắp đi tham gia kỳ thi tuyển sinh tự chủ của trường Hàng không, lại chạy đến tìm phiền phức, muốn đánh anh một trận, khiến anh thương gân động cốt, bỏ lỡ kỳ thi thể dục của trường Hàng không.
Mấy người cầm cây gậy đuổi đánh anh, chiếc bánh gato tinh xảo mà Ngụy Phong đã đặt trước mấy tuần cũng bị đám người này làm cho nát bét, mặc dù có hộp giấy bảo vệ nhưng rất rõ ràng, bánh kem đã không còn hình dạng nữa.
Ngụy Phong quả thật bị chọc giận điên lên rồi, giống như chó hoang mà bắt đầu làm thịt đám người đó.
Anh đánh nhau vừa hung ác vừa không cần mạng, mặc dù đối phương người đông thế mạnh, trong nhau những người xông vào còn cầm gậy, nhưng Ngụy Phong đã khom lưng xuống né đòn, trực tiếp nâng người này lên, khiêng lên cao rồi ném xuống!
Người này mở miệng giống như con cá sắp chết, mở ra đóng lại mấy lần, lại đau đến mức không phát ra tiếng được, cũng bò không dậy nổi.
Áo sơ mi hoa hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, thấy anh trong một lần đã quật ngã người của mình, trong nháy mắt lửa giận xông lên đầu đã mất đi lý trí, lấy dao ra, đâm về phía sau lưng Ngụy Phong!
Ngụy Phong phút chốc cảm thấy sau lưng phát lạnh, lông tơ dựng hết lên, anh cúi lưng vặn người theo bản năng, trong lúc đó đã kẹp lấy cánh tay của áo sơ mi hoa.
Rắc một tiếng, áo sơ mi hoa đơn đớn dữ dội kêu lên thảm thiết, cổ tay bị bẻ gãy, dao rơi xuống đất.
Mọi người đều sợ đến ngây người.
Ngụy Phong chậm rãi nhặt con dao găm dưới đất lên, đôi mắt đen ngưng đọng sự lạnh lẽo vô tận, chậm rãi đi về phía gã.
Áo sơ mi hoa liên tục lùi về phía sau, cao giọng hô hào: “Mày muốn làm gì! Mày không cần tương lai nữa sao!”
Chỉ nghe một tiếng “Vù”, con dao găm sượt qua bên tai áo sơ mi hoa, cắm vững vàng vào bức tường đen phía sau gã, chỉ với khoảng cách chút xíu, nửa cái tai của gã đã suýt nữa bị cắt đứt.
Chân của áo sơ mi hoa mềm nhũn, gã ngã ngồi ở góc tường, vẫn chưa hết sợ hãi mà ngẩng đầu, nhìn mũi dao rung động.
“Hôm nay là ngày tốt, trên tay ông đây không dính máu.”
Ngụy Phong lạnh lùng nói xong thì ôm lấy chiếc bánh kem đã nát bét kia, đỡ chiếc xe mô tô ngã trên mặt đất.
Trong điện thoại, tin nhắn của Lộ An Thuần lại nhảy ra —
Thuần: “Ngụy Phong, anh thật sự không yêu em nữa sao.”
Anh khởi động động cơ, thuận tiện dùng mu bàn tay lau đi vết máu rỉ ra trên trán, gửi một tin nhắn thoại cho cô —
“Bà xã, ngoan, anh đến ngay đây.”