Buổi chiều hôm đó, Lộ An Thuần quay về biệt thự Giang Đinh.
Lộ Bái không ở nhà, Lộ An Thuần còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy hai chị em Liễu Lịch Hàn và Liễu Như Yên cãi nhau.
Lộ An Thuần không đi vào quấy rầy bọn họ, ở trong sân kiên nhẫn chờ đợi.
Hai chị em cãi nhau là chuyện thường xuyên, mấy năm nay mâu thuẫn cùng càng ngày càng nhiều, quan hệ càng ngày càng gay gắt, không giống chị em mà giống như kẻ thù.
Lộ An Thuần nghe thấy có tiếng bình hoa vỡ nát, vốn muốn vào cửa khuyên can, lại nghe thấy Liễu Như Yên khàn giọng giận dữ hét lên với gã: “Mấy năm nay chị thật sự chịu đủ rồi!”
“Nếu như không có ông Lộ thì chúng ta có thể ở trong căn nhà tốt như vậy sao? Có thể sống tốt như vậy sao? Chị, chị suy nghĩ lung tung gì vậy.”
Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo sự nghẹn ngào run rẩy: “Liễu Lịch Hàn, em biết chị mỗi ngày trải qua cuộc sống thế nào không, em biết ông ta đánh chị bao nhiêu lần không, phải, bây giờ em sống ngày tháng tốt lành, nhưng những ngày an nhàn này được đổi lấy bằng sự đau khổ của chị. Liễu Lịch Hàn, chị thật sự sống đủ rồi.”
Liễu Lịch Hàn nghe thấy lời này thì cong khóe miệng cười lạnh: “Em ở bên cạnh ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy, giống như con chó, giúp ông ta làm không biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu. Kết quả là cũng chỉ làm được Trưởng phòng hạng mục. Mà tên Ngụy Phong kia mới đến được bao lâu, bây giờ đã giẫm lên đầu em rồi. Lộ Bái ông ta chưa từng thật sự để mắt đến em! Nếu như chị thật sự chịu giúp đỡ em nhiều hơn thì đến mức này à?”
Cô ta khó có thể tin được mà nhìn Liễu Lịch Hàn: “Em vậy mà… lại nói như vậy?”
Liễu Lịch Hàn đi đến bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng nâng bả vai run rẩy của cô ta, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói: “Chị, đừng nói đến việc ông Lộ sẽ không để cho chị đi, cho dù ông ta muốn thả chị, em cũng sẽ không đồng ý. Chị tĩnh tâm lại đi, suy nghĩ cho kỹ, hai chị em chúng ta chỉ có thể dựa vào cái cây to này mới có thể đứng vững hơn được.”
Một tiếng “Chát” vàng lên, Liễu Như Yên tát một cái vào khuôn mặt Liễu Lịch Hàn.
Gã nghiêng mặt ra, khóe miệng cong lên nụ cười điên cuồng quỷ quái: “Nếu như vậy có thể khiến chị dễ chịu hơn một chút, em có thể để chị tát mỗi ngày. Cho nên, thật ra nhẫn nại không khó đến vậy, đúng không, chị, chị đi là em không còn kịch để diễn nữa, em tuyệt đối sẽ không để chị hủy hoại tương lai của em đâu.”
Nói xong, không để ý đến tiếng thút thít của người phụ nữ, Liễu Lịch Hàn sải bước đi ra ngoài.
Trong sân, gã chạm mặt Lộ An Thuần.
Cô ngồi bên ghế đá ở hành lang của sân đình, gió mùa hè thổi nhẹ qua mép váy màu trắng của cô, cô lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã, lại không muốn nói câu nào với gã, vẻ khinh thường trong mắt hiện lên rõ ràng.
Ánh mắt của cô khiến Liễu Lịch Hàn cực kỳ khó chịu.
Đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, gã từng bước chứng minh bản thân mình trước mặt Lộ Bái, từng bước biến bản thân thành loại người mà mình đã từng vô cùng khát vọng trở thành, thế nhưng… cô chưa từng để gã vào mắt.
Liễu Lịch Hàn đi đến trước mặt Lộ An Thuần, cười lạnh: “Nghe nói cậu sắp kết hôn, chúc mừng nha, lần này đối tượng bố cậu chọn cho cậu hẳn là rất hợp ý cậu.”
“Quả thật không có ai hợp ý tôi hơn anh ấy.” Lộ An Thuần đi lướt qua người gã, không muốn nhiều lời với gã.
Liễu Lịch Hàn cũng rất không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không sợ tôi nói cho ông Lộ biết sao!”
Lộ An Thuần thờ ơ nhún vai, quay đầu nhìn gã: “Tôi vốn không muốn để Ngụy Phong bước vào nhà họ Lộ, nếu như cậu đi nói thì tôi cảm ơn cậu đã cứu anh ấy ra khỏi hố lửa. Có điều tôi nhắc nhở cậu, nếu như cậu dám thêm mắm thêm muối nói vài lời tạo thành tổn thương cho anh ấy, vậy thì đừng mơ tôi giúp cậu che đậy việc cậu làm với tôi năm mười tám tuổi nữa.”
Liễu Lịch Hàn và Lộ An Thuần nhìn nhau, cô gái từ lâu đã không còn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của lúc trước nữa.
Hiện tại cô còn không sợ gì cả, ngay cả Lộ Bái mà cô cũng không để vào mắt, càng khỏi nói đến gã.
Chuyện bỏ thuốc Lộ An Thuần là việc năm đó Liễu Lịch Hàn làm trong lúc nhất thời tức giận váng đầu, sau đó mỗi lần nhớ lại, gã cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm, vô cùng sợ hãi. Nhiều năm cố gắng và phấn đấu của gã vô cùng có khả năng bị việc đó… hủy hoại trong chốc lát.
Việc đó tuyệt đối không thể để Lộ Bái biết được.
“Các… các cậu không có chứng cứ.”
“Cần có chứng cứ hả?” Lộ An Thuần cười lạnh: “Cậu nói xem Lộ Bái tin tôi, hay là tin cậu.”
“...”
“Hơn nữa tôi không có chứng cứ nhưng Ngụy Phong có, lúc trước Hứa Sơ Mạt đã chính miệng khai báo tất cả, đã quay video lại. Nếu như cậu muốn ngọc nát đá tan thì cứ việc đi cáo trạng với Lộ Bái, tôi không quan tâm.”
Lộ An Thuần nói xong thì quay người đi vào biệt thự.
Liễu Lịch Hàn nhìn bóng lưng cô, cười bí ẩn: “An An, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói, chúc cậu trước, tân - hôn - vui - vẻ.”
…
Lộ An Thuần đi vào nhà, Liễu Như Yên vốn ngồi bên ghế sô pha lau nước mắt, thấy cô đi vào thì vội vàng lau sạch, làm ra dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì: “An An em về rồi à.”
Lộ An Thuần rút khăn giấy, đưa tới tay Liễu Như Yên: “Chị Liễu, em nghe thấy hết rồi.”
Vẻ mặt Liễu Như Yên né tránh, cô ta cúi đầu nói: “Để, để em chê cười rồi.”
“Chị Liễu, nhiều năm như vậy, trong nhà chỉ có chị tốt với em, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ đứng về phía chị.”
Liễu Như Yên nhìn cô, bỗng nhiên kích động cầm tay cô: “An An, chị thật sự… thật sự sắp không chịu nổi nữa, cuộc sống như vậy, một ngày thôi chị cũng không sống tiếp được nữa.”
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng xinh đẹp của cô ta, đôi mắt đó là điểm giống mẹ Lộ An Thuần nhất, vô số lần nhìn về phía cô ta, Lộ An Thuần đều có thể nhìn thấy cái bóng của mẹ trong đáy mắt của Liễu Như Yên.
“Chị Liễu, chị muốn rời đi không? Rời khỏi cái nhà này, rời xa Lộ Bái.”
“Không không, chị không muốn như vậy.” Trong mắt Liễu Như Yên dường như có vẻ sợ hãi, liên tục lắc đầu: “Ông ta sẽ không để chị đi, sẽ không đâu.”
“Chỉ cần chị muốn đi thì em sẽ giúp chị.” Lộ An Thuần thấp giọng, kiên định nói: “Em và Ngụy Phong, tụi em đều sẽ giúp chị.”
Liễu Như Yên run rẩy nhìn về phía Lộ An Thuần, giống như cô là cọng cỏ cứu mạng duy nhất hiện giờ của cô ta: “Nhưng mà, phải… phải làm thế nào đây?”
“Chuyện này dựa vào một mình em thì không thể làm được.” Lộ An Thuần trấn an nói: “Chị Liễu trước tiên chị đừng vội, em và Ngụy Phong thương lượng xem sao, chắc chắn anh ấy có cách.”
Liễu Như Yên khóc sụt sùi, nắm chặt lấy tay cô.
Lộ An Thuần nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô ta, lúc trước cô trơ mắt nhìn mẹ bị vây chết trong căn nhà giống như ngục tù này, sinh mệnh giống như thực vật tàn lụi vào mùa đông, tan biến từng chút một.
Bất kể như thế nào, cô cũng phải giúp Liễu Như Yên rời khỏi ngôi nhà này.
Đợi cô đi về phòng, Liễu Như Yên lau sạch nước mắt trên mặt rồi trốn vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau khi xác định bên ngoài không có ai, cô ta cẩn thận bấm số điện thoại duy nhất trong điện thoại dự bị.
“Ngụy Phong à?”
“Là em.”
“Chị đã tiết lộ tâm tư muốn rời đi với Liễu Lịch Hàn, như em dự đoán, nó nổi trận lôi đình, chắc chắn sẽ có đề phòng, tất cả cũng rất thuận lợi ngoại trừ…” Liễu Như Yên hít một hơi thật sâu: “An An đột nhiên về nhà, con bé cũng nghe thấy.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, không có chút lay động nào: “Cô ấy nói sao?”
“Con bé nói sẽ giúp chị rời đi, chị lo… sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của em.”
“Không cần lo lắng, hẳn là cô ấy sẽ tới tìm em thương lượng.”
“Vậy là tốt rồi.”
…
Ngắt cuộc gọi với Liễu Như Yên không bao lâu thì Ngụy Phong nhận được cuộc gọi của Lộ An Thuần: “Bà xã.”
“Ngụy Phong, khi nào anh rảnh thì gặp nhau đi, em có việc muốn thương lượng với anh.”
“Lúc nào anh cũng rảnh với em hết.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ không được, đang ở công trường.”
“Vậy ngày mai?”
“Ngày mai cũng không được, công trường nhiều việc lắm.”
“...”
“Vậy thì đừng có nói lúc nào cũng rảnh! Cái miệng của anh thật là đáng ghét quá.”
Người đàn ông cười khẽ: “Không phải em thích miệng anh nhất à.”
“...”
“Thứ sáu này anh hẹn thử áo cưới, em muốn qua đó xem sao không?” Anh đề nghị.
“Thử áo cưới?”
“Ừm, chính là lễ phục của chú rể anh đây, còn có áo cưới của cô dâu em nữa.”
Lộ An Thuần không hiểu: “Sao anh tích cực vậy?”
“Anh cũng muốn hỏi em, sao em lại không tích cực như thế, cô dâu chuẩn không phải đều nên tự chủ động hẹn trước thời gian, không kịp chờ đợi muốn mặc thử áo cưới sao, Lộ An Thuần, em lại đang làm gì vậy?”
“Nhưng… không phải vẫn chưa lấy giấy chứng nhận à.”
“Không quan trọng, làm hôn lễ trước đã.”
“Anh cũng quyết định rồi à?”
“Không phải anh.” Ngụy Phong trầm giọng nói: “Là Lộ Bái, ông ta đã thông báo với anh rồi.”
“Nhưng ông ta chưa thương lượng với em.”
Có điều, nghĩ thấy cũng bình thường.
Chuyện mà Lộ Bái đã quyết định thì hoàn toàn không cần nói cho Lộ An Thuần biết, nếu như ông ta đã chọn Ngụy Phong làm chồng của cô thì sẽ không tùy ý thay đổi, càng sẽ không hỏi ý kiến của cô.
Giống như lúc trước ép cô từ bỏ trường đại học ở phía bắc, lựa chọn ghi danh vào viện Mỹ thuật Xuyên Giang ở gần nhà nhất, ngay cả chuyên ngành ông ta cũng chọn cho cô luôn rồi.
Không hề có chỗ để phản kháng.
“Sao không nói gì.” Anh hỏi.
“Em đang nghĩ, nếu như không phải là anh mà là người đàn ông khác, có lẽ vận mệnh của em sẽ rất bi thảm.”
“Lộ An Thuần, anh từng nói, anh sẽ cứu em.”
Trước đó Lộ An Thuần rất kháng cự việc Ngụy Phong quay về, nhưng lúc thật sự gần đến ngày cưới, cô lại cảm thấy sao mà may mắn khi Ngụy Phong sẵn lòng liều lĩnh quay về bên cạnh cô.
Nếu như không phải anh mà là bất cứ một ai khác, cuộc sống sau này của Lộ An Thuần, mỗi một ngày đều đau khổ giày vò gấp trăm ngàn lần bây giờ.
Anh đã từ bỏ ước mơ, hiến tế sự tự do để lựa chọn cô.
…
Sáng ngày hôm đó, Lộ An Thuần đi tới cửa hàng áo cưới cao cấp Monica, vừa vào cửa thì đã thấy Ngụy Phong mặc âu phục màu đen vừa người, đứng trước tấm gương lớn chạm đất, sửa sang lại cổ áo sơ mi.
Âu phục được cắt may thích hợp, làm tôn lên dáng người cân đối của anh ngày càng thẳng tắp.
Trong đại sảnh mở đèn với ánh sáng màu ấm, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh hoàn mỹ không tì vết, không tìm ra được khuyết điểm nào, vầng trán cao, mũi thẳng, môi mỏng, mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể chịu được sự cân nhắc và quan sát tỉ mỉ.
Màu đen hợp với anh nhất, tôn lên khí chất lạnh lùng cô đơn của anh, chợt nhìn sẽ cảm thấy không dễ nói chuyện lắm, mà đúng lúc khí chất sát phạt quyết đoán này cũng làm cho Lộ Bái rất thích dẫn anh tham gia các loại đàm phán hợp đồng làm ăn.
Lộ An Thuần đi tới, níu lấy cà vạt của anh, kéo anh đến trước mặt mình, đầu ngón tay thắt cà vạt cho anh một cách thuần thục.
Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn mình trong gương: “Quả nhiên anh vẫn đẹp trai.”
Lộ An Thuần nở nụ cười: “Xin anh đừng tự luyến như vậy.”
“Cái này gọi là tự mình biết mình.”
“À, anh tự mình biết mình, chính là cho rằng mình cực kỳ đẹp trai!”
“Thật ra anh nghĩ thế nào không quan trọng trong mắt Lộ An Thuần, chú rể đủ anh tuấn là được rồi.”
“Em không có cho là như vậy.”
Ngụy Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời của cô gái, hai tay giữ lấy vòng eo mảnh mai của cô: “Không đẹp trai sao?”
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt không chút tì vết nào ở khoảng cách gần, một lúc sau, cô vậy mà lại đỏ mặt, xấu hổ nhìn nơi khác: “Chú rể của em, vẫn… rất đẹp trai.”
Anh lại gần cô, hơi thở nóng bỏng khẽ vỗ vào tai cô: “Không muốn hôn anh hả.”
Lộ Bái không ở nhà, Lộ An Thuần còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy hai chị em Liễu Lịch Hàn và Liễu Như Yên cãi nhau.
Lộ An Thuần không đi vào quấy rầy bọn họ, ở trong sân kiên nhẫn chờ đợi.
Hai chị em cãi nhau là chuyện thường xuyên, mấy năm nay mâu thuẫn cùng càng ngày càng nhiều, quan hệ càng ngày càng gay gắt, không giống chị em mà giống như kẻ thù.
Lộ An Thuần nghe thấy có tiếng bình hoa vỡ nát, vốn muốn vào cửa khuyên can, lại nghe thấy Liễu Như Yên khàn giọng giận dữ hét lên với gã: “Mấy năm nay chị thật sự chịu đủ rồi!”
“Nếu như không có ông Lộ thì chúng ta có thể ở trong căn nhà tốt như vậy sao? Có thể sống tốt như vậy sao? Chị, chị suy nghĩ lung tung gì vậy.”
Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo sự nghẹn ngào run rẩy: “Liễu Lịch Hàn, em biết chị mỗi ngày trải qua cuộc sống thế nào không, em biết ông ta đánh chị bao nhiêu lần không, phải, bây giờ em sống ngày tháng tốt lành, nhưng những ngày an nhàn này được đổi lấy bằng sự đau khổ của chị. Liễu Lịch Hàn, chị thật sự sống đủ rồi.”
Liễu Lịch Hàn nghe thấy lời này thì cong khóe miệng cười lạnh: “Em ở bên cạnh ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy, giống như con chó, giúp ông ta làm không biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu. Kết quả là cũng chỉ làm được Trưởng phòng hạng mục. Mà tên Ngụy Phong kia mới đến được bao lâu, bây giờ đã giẫm lên đầu em rồi. Lộ Bái ông ta chưa từng thật sự để mắt đến em! Nếu như chị thật sự chịu giúp đỡ em nhiều hơn thì đến mức này à?”
Cô ta khó có thể tin được mà nhìn Liễu Lịch Hàn: “Em vậy mà… lại nói như vậy?”
Liễu Lịch Hàn đi đến bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng nâng bả vai run rẩy của cô ta, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói: “Chị, đừng nói đến việc ông Lộ sẽ không để cho chị đi, cho dù ông ta muốn thả chị, em cũng sẽ không đồng ý. Chị tĩnh tâm lại đi, suy nghĩ cho kỹ, hai chị em chúng ta chỉ có thể dựa vào cái cây to này mới có thể đứng vững hơn được.”
Một tiếng “Chát” vàng lên, Liễu Như Yên tát một cái vào khuôn mặt Liễu Lịch Hàn.
Gã nghiêng mặt ra, khóe miệng cong lên nụ cười điên cuồng quỷ quái: “Nếu như vậy có thể khiến chị dễ chịu hơn một chút, em có thể để chị tát mỗi ngày. Cho nên, thật ra nhẫn nại không khó đến vậy, đúng không, chị, chị đi là em không còn kịch để diễn nữa, em tuyệt đối sẽ không để chị hủy hoại tương lai của em đâu.”
Nói xong, không để ý đến tiếng thút thít của người phụ nữ, Liễu Lịch Hàn sải bước đi ra ngoài.
Trong sân, gã chạm mặt Lộ An Thuần.
Cô ngồi bên ghế đá ở hành lang của sân đình, gió mùa hè thổi nhẹ qua mép váy màu trắng của cô, cô lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã, lại không muốn nói câu nào với gã, vẻ khinh thường trong mắt hiện lên rõ ràng.
Ánh mắt của cô khiến Liễu Lịch Hàn cực kỳ khó chịu.
Đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, gã từng bước chứng minh bản thân mình trước mặt Lộ Bái, từng bước biến bản thân thành loại người mà mình đã từng vô cùng khát vọng trở thành, thế nhưng… cô chưa từng để gã vào mắt.
Liễu Lịch Hàn đi đến trước mặt Lộ An Thuần, cười lạnh: “Nghe nói cậu sắp kết hôn, chúc mừng nha, lần này đối tượng bố cậu chọn cho cậu hẳn là rất hợp ý cậu.”
“Quả thật không có ai hợp ý tôi hơn anh ấy.” Lộ An Thuần đi lướt qua người gã, không muốn nhiều lời với gã.
Liễu Lịch Hàn cũng rất không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không sợ tôi nói cho ông Lộ biết sao!”
Lộ An Thuần thờ ơ nhún vai, quay đầu nhìn gã: “Tôi vốn không muốn để Ngụy Phong bước vào nhà họ Lộ, nếu như cậu đi nói thì tôi cảm ơn cậu đã cứu anh ấy ra khỏi hố lửa. Có điều tôi nhắc nhở cậu, nếu như cậu dám thêm mắm thêm muối nói vài lời tạo thành tổn thương cho anh ấy, vậy thì đừng mơ tôi giúp cậu che đậy việc cậu làm với tôi năm mười tám tuổi nữa.”
Liễu Lịch Hàn và Lộ An Thuần nhìn nhau, cô gái từ lâu đã không còn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của lúc trước nữa.
Hiện tại cô còn không sợ gì cả, ngay cả Lộ Bái mà cô cũng không để vào mắt, càng khỏi nói đến gã.
Chuyện bỏ thuốc Lộ An Thuần là việc năm đó Liễu Lịch Hàn làm trong lúc nhất thời tức giận váng đầu, sau đó mỗi lần nhớ lại, gã cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm, vô cùng sợ hãi. Nhiều năm cố gắng và phấn đấu của gã vô cùng có khả năng bị việc đó… hủy hoại trong chốc lát.
Việc đó tuyệt đối không thể để Lộ Bái biết được.
“Các… các cậu không có chứng cứ.”
“Cần có chứng cứ hả?” Lộ An Thuần cười lạnh: “Cậu nói xem Lộ Bái tin tôi, hay là tin cậu.”
“...”
“Hơn nữa tôi không có chứng cứ nhưng Ngụy Phong có, lúc trước Hứa Sơ Mạt đã chính miệng khai báo tất cả, đã quay video lại. Nếu như cậu muốn ngọc nát đá tan thì cứ việc đi cáo trạng với Lộ Bái, tôi không quan tâm.”
Lộ An Thuần nói xong thì quay người đi vào biệt thự.
Liễu Lịch Hàn nhìn bóng lưng cô, cười bí ẩn: “An An, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói, chúc cậu trước, tân - hôn - vui - vẻ.”
…
Lộ An Thuần đi vào nhà, Liễu Như Yên vốn ngồi bên ghế sô pha lau nước mắt, thấy cô đi vào thì vội vàng lau sạch, làm ra dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì: “An An em về rồi à.”
Lộ An Thuần rút khăn giấy, đưa tới tay Liễu Như Yên: “Chị Liễu, em nghe thấy hết rồi.”
Vẻ mặt Liễu Như Yên né tránh, cô ta cúi đầu nói: “Để, để em chê cười rồi.”
“Chị Liễu, nhiều năm như vậy, trong nhà chỉ có chị tốt với em, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ đứng về phía chị.”
Liễu Như Yên nhìn cô, bỗng nhiên kích động cầm tay cô: “An An, chị thật sự… thật sự sắp không chịu nổi nữa, cuộc sống như vậy, một ngày thôi chị cũng không sống tiếp được nữa.”
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng xinh đẹp của cô ta, đôi mắt đó là điểm giống mẹ Lộ An Thuần nhất, vô số lần nhìn về phía cô ta, Lộ An Thuần đều có thể nhìn thấy cái bóng của mẹ trong đáy mắt của Liễu Như Yên.
“Chị Liễu, chị muốn rời đi không? Rời khỏi cái nhà này, rời xa Lộ Bái.”
“Không không, chị không muốn như vậy.” Trong mắt Liễu Như Yên dường như có vẻ sợ hãi, liên tục lắc đầu: “Ông ta sẽ không để chị đi, sẽ không đâu.”
“Chỉ cần chị muốn đi thì em sẽ giúp chị.” Lộ An Thuần thấp giọng, kiên định nói: “Em và Ngụy Phong, tụi em đều sẽ giúp chị.”
Liễu Như Yên run rẩy nhìn về phía Lộ An Thuần, giống như cô là cọng cỏ cứu mạng duy nhất hiện giờ của cô ta: “Nhưng mà, phải… phải làm thế nào đây?”
“Chuyện này dựa vào một mình em thì không thể làm được.” Lộ An Thuần trấn an nói: “Chị Liễu trước tiên chị đừng vội, em và Ngụy Phong thương lượng xem sao, chắc chắn anh ấy có cách.”
Liễu Như Yên khóc sụt sùi, nắm chặt lấy tay cô.
Lộ An Thuần nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô ta, lúc trước cô trơ mắt nhìn mẹ bị vây chết trong căn nhà giống như ngục tù này, sinh mệnh giống như thực vật tàn lụi vào mùa đông, tan biến từng chút một.
Bất kể như thế nào, cô cũng phải giúp Liễu Như Yên rời khỏi ngôi nhà này.
Đợi cô đi về phòng, Liễu Như Yên lau sạch nước mắt trên mặt rồi trốn vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau khi xác định bên ngoài không có ai, cô ta cẩn thận bấm số điện thoại duy nhất trong điện thoại dự bị.
“Ngụy Phong à?”
“Là em.”
“Chị đã tiết lộ tâm tư muốn rời đi với Liễu Lịch Hàn, như em dự đoán, nó nổi trận lôi đình, chắc chắn sẽ có đề phòng, tất cả cũng rất thuận lợi ngoại trừ…” Liễu Như Yên hít một hơi thật sâu: “An An đột nhiên về nhà, con bé cũng nghe thấy.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, không có chút lay động nào: “Cô ấy nói sao?”
“Con bé nói sẽ giúp chị rời đi, chị lo… sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của em.”
“Không cần lo lắng, hẳn là cô ấy sẽ tới tìm em thương lượng.”
“Vậy là tốt rồi.”
…
Ngắt cuộc gọi với Liễu Như Yên không bao lâu thì Ngụy Phong nhận được cuộc gọi của Lộ An Thuần: “Bà xã.”
“Ngụy Phong, khi nào anh rảnh thì gặp nhau đi, em có việc muốn thương lượng với anh.”
“Lúc nào anh cũng rảnh với em hết.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ không được, đang ở công trường.”
“Vậy ngày mai?”
“Ngày mai cũng không được, công trường nhiều việc lắm.”
“...”
“Vậy thì đừng có nói lúc nào cũng rảnh! Cái miệng của anh thật là đáng ghét quá.”
Người đàn ông cười khẽ: “Không phải em thích miệng anh nhất à.”
“...”
“Thứ sáu này anh hẹn thử áo cưới, em muốn qua đó xem sao không?” Anh đề nghị.
“Thử áo cưới?”
“Ừm, chính là lễ phục của chú rể anh đây, còn có áo cưới của cô dâu em nữa.”
Lộ An Thuần không hiểu: “Sao anh tích cực vậy?”
“Anh cũng muốn hỏi em, sao em lại không tích cực như thế, cô dâu chuẩn không phải đều nên tự chủ động hẹn trước thời gian, không kịp chờ đợi muốn mặc thử áo cưới sao, Lộ An Thuần, em lại đang làm gì vậy?”
“Nhưng… không phải vẫn chưa lấy giấy chứng nhận à.”
“Không quan trọng, làm hôn lễ trước đã.”
“Anh cũng quyết định rồi à?”
“Không phải anh.” Ngụy Phong trầm giọng nói: “Là Lộ Bái, ông ta đã thông báo với anh rồi.”
“Nhưng ông ta chưa thương lượng với em.”
Có điều, nghĩ thấy cũng bình thường.
Chuyện mà Lộ Bái đã quyết định thì hoàn toàn không cần nói cho Lộ An Thuần biết, nếu như ông ta đã chọn Ngụy Phong làm chồng của cô thì sẽ không tùy ý thay đổi, càng sẽ không hỏi ý kiến của cô.
Giống như lúc trước ép cô từ bỏ trường đại học ở phía bắc, lựa chọn ghi danh vào viện Mỹ thuật Xuyên Giang ở gần nhà nhất, ngay cả chuyên ngành ông ta cũng chọn cho cô luôn rồi.
Không hề có chỗ để phản kháng.
“Sao không nói gì.” Anh hỏi.
“Em đang nghĩ, nếu như không phải là anh mà là người đàn ông khác, có lẽ vận mệnh của em sẽ rất bi thảm.”
“Lộ An Thuần, anh từng nói, anh sẽ cứu em.”
Trước đó Lộ An Thuần rất kháng cự việc Ngụy Phong quay về, nhưng lúc thật sự gần đến ngày cưới, cô lại cảm thấy sao mà may mắn khi Ngụy Phong sẵn lòng liều lĩnh quay về bên cạnh cô.
Nếu như không phải anh mà là bất cứ một ai khác, cuộc sống sau này của Lộ An Thuần, mỗi một ngày đều đau khổ giày vò gấp trăm ngàn lần bây giờ.
Anh đã từ bỏ ước mơ, hiến tế sự tự do để lựa chọn cô.
…
Sáng ngày hôm đó, Lộ An Thuần đi tới cửa hàng áo cưới cao cấp Monica, vừa vào cửa thì đã thấy Ngụy Phong mặc âu phục màu đen vừa người, đứng trước tấm gương lớn chạm đất, sửa sang lại cổ áo sơ mi.
Âu phục được cắt may thích hợp, làm tôn lên dáng người cân đối của anh ngày càng thẳng tắp.
Trong đại sảnh mở đèn với ánh sáng màu ấm, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh hoàn mỹ không tì vết, không tìm ra được khuyết điểm nào, vầng trán cao, mũi thẳng, môi mỏng, mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể chịu được sự cân nhắc và quan sát tỉ mỉ.
Màu đen hợp với anh nhất, tôn lên khí chất lạnh lùng cô đơn của anh, chợt nhìn sẽ cảm thấy không dễ nói chuyện lắm, mà đúng lúc khí chất sát phạt quyết đoán này cũng làm cho Lộ Bái rất thích dẫn anh tham gia các loại đàm phán hợp đồng làm ăn.
Lộ An Thuần đi tới, níu lấy cà vạt của anh, kéo anh đến trước mặt mình, đầu ngón tay thắt cà vạt cho anh một cách thuần thục.
Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn mình trong gương: “Quả nhiên anh vẫn đẹp trai.”
Lộ An Thuần nở nụ cười: “Xin anh đừng tự luyến như vậy.”
“Cái này gọi là tự mình biết mình.”
“À, anh tự mình biết mình, chính là cho rằng mình cực kỳ đẹp trai!”
“Thật ra anh nghĩ thế nào không quan trọng trong mắt Lộ An Thuần, chú rể đủ anh tuấn là được rồi.”
“Em không có cho là như vậy.”
Ngụy Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời của cô gái, hai tay giữ lấy vòng eo mảnh mai của cô: “Không đẹp trai sao?”
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt không chút tì vết nào ở khoảng cách gần, một lúc sau, cô vậy mà lại đỏ mặt, xấu hổ nhìn nơi khác: “Chú rể của em, vẫn… rất đẹp trai.”
Anh lại gần cô, hơi thở nóng bỏng khẽ vỗ vào tai cô: “Không muốn hôn anh hả.”