Trong bệnh viện, Ngụy Phong ngồi một bên băng ghế dựa lạnh như băng, kiên nhẫn chờ đợi.
Lộ An Thuần biết được tin tức vội vàng chạy đến, ghé vào cửa sổ của phòng chăm sóc đặc biệt nhìn bên trong.
Trên giường bệnh trắng tinh, trên mặt chàng trai đeo máy thở, nhịp tim ổn định nhưng sắc mặt tái nhợt, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạnh nhưng chắ chắn cũng đã chịu không ít đau khổ.
Lộ An Thuần chống vào tay vịn của ghế ngồi xuống, toàn thân mềm nhũn bất lực.
Đó là người cô luôn muốn bảo vệ, nhưng cuối cùng cô vẫn để cậu rơi vào nguy hiểm, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.
Lộ An Thuần rất muốn trách cứ người đàn ông vì mục đích mà gần như không từ thủ đoạn này, nhưng cuối cùng, cô phát hiện ra cô không trách anh được, bởi vì cho dù anh làm gì, mục đích cuối cùng… cũng là vì bảo vệ cô.
Thấy cô gái lần lữa không nói lời nào, Ngụy Phong hít thở sâu, cuối cùng anh quỳ thẳng hai đầu gối trước mặt cô.
“...”
Dùng chiêu này.
Lộ An Thuần nghiêng mặt qua một bên, không nhìn anh lấy một cái, xem như anh không tồn tại.
Trên hành lang bệnh viện, bác sĩ và bệnh nhân lui tới, ai ai cũng sẽ nhìn người đàn ông đang quỳ này mấy giây, người sĩ diện như anh lại không để ý chút nào chỉ dùng ánh mắt tha thiết nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của cô gái.
Anh thử nắm lấy tay cô nhưng lại bị hất ra.
“Bà xã…”
“Ngụy Phong, ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch hết rồi, muốn dùng Ngụy Nhiên để mạo hiểm.”
“Đối với người như Lộ Bái mà nói, phẫn nộ là chất xúc tác tốt nhất, anh muốn tìm đúng điểm yếu của ông ta, để ông ta lộ ra sơ hở.”
“An Thuần, anh không có cơ hội thứ ai, cũng không thua nổi.”
“Đúng vậy, điểm yếu của ông ta chính là mẹ em, nếu như biết mẹ em không chỉ phản bội ông ta mà còn giấu giếm ông ta sinh thêm một đứa con khác, có trời mới biết ông ta sẽ điên đến mức nào.” Lộ An Thuần cắn răng nói: “Đầu óc mê muội chỉ muốn giết chết Ngụy Nhiên, cũng không phải là không có khả năng.”
Thứ anh muốn cược chính là sau khi Lộ Bái biết rõ chân tướng sẽ đánh mất lý trí, sẽ làm ra chuyện điên rồ với Ngụy Nhiên, ép cho Kiều Chính không thể không ra tay, đứng ra chỉ chứng Lộ Bái.
“Anh đã sớm biết chú Kiều là bố ruột của Ngụy Nhiên.”
“Sau khi anh vào công ty, trong một lần rất vô tình thì phát hiện ra chú ấy cài máy nghe trộm trên xe, cộng thêm… bình thường lúc nói chuyện, chú ấy bộc lộ sự quan tâm không bình thường đối với gia đình anh.”
Ngụy Phong nói cho Lộ An Thuần biết một năm một mười vừa những chuyện đã trải qua: “Sau này chú ấy cũng nhận ra anh đang điều tra chú ấy nên dứt khoát ngả bài với anh, hôm đó anh đưa Ngụy Nhiên đến lễ cưới là để bố con họ gặp nhau.”
“Em đã xem qua ảnh chụp của Chu Nam Xuyên, Kiều Chính chú ấy… không giống.”
“Vì báo thù cho mẹ em, Kiều Chính đã trải qua ba lần phẫu thuật thẩm mỹ, hoàn toàn biến mình thành người khác, ẩn náu bên cạnh Lộ Bái nhiều năm như vậy, giúp ông ta làm không ít chuyện bẩn thỉu, trở thành cấp dưới mà ông ta tín nhiệm nhất.”
Ngụy Phong thản nhiên nói: “Cho nên, một khi Kiều Chính đứng ra chỉ chứng ông ta thì có nghĩa chú ấy cũng sẽ vào tù, cho nên chú ấy rất cẩn thận, nhất định phải xác nhận không có sơ hở nào thì mới có thể ra tay. Về điểm này thì anh và chú ấy đã sinh ra sự bất đồng, chú ấy nói còn phải đợi thêm mấy năm nữa, nắm giữ chứng cứ đủ nhiều, hoàn toàn lật đổ Lộ Bái. Nhưng anh thì không đợi được lâu như vậy, chỉ có thể lấy Ngụy Nhiên ra mạo hiểm, chú ấy là bố ruột của nó, không thể nào ngồi yên không để ý đến, mặc cho tên biến thái kia làm nó bị thương được…”
“Cho dù cuối cùng anh không có cách nào đuổi tới kịp thời để cứu Ngụy Nhiên thì Kiều Chính cũng sẽ ra tay.”
“Đúng.”
“Rốt cuộc công trường Nam Lĩnh có chuyện gì? Trong video mà Lộ Bái sợ hãi đến cùng có cái gì?”
“Em từng nghe nói đến trấn yểm chưa?”
Sắc mặt Ngụy Phong tối đi: “Lộ Bái đã làm vài chuyện trong công trường Nam Lĩnh, chính là chuyện giống như ông ta làm với Ngụy Nhiên… Đoạn video giám sát đó đã quay lại toàn bộ quá trình ông ta cho người gây án, nhưng video đã bị thủ tiêu, Từ An Phùng… chính là bố của Từ Thanh Thanh, bạn học của Ngụy Nhiên, lúc trước ông ấy đã giúp Lộ Bái xử lý video giám sát trên công trường, vốn dĩ cho rằng Lộ Bái sẽ cảm kích ông ấy vì chuyện này, cho ông ấy hưởng vinh hoa phú quý cả đời, lại không ngờ rằng Lộ Bái chỉ muốn ông ấy chết, bởi vì người chết sẽ không nói được.”
“Sau đó anh tìm được Từ An Phùng đã biến thành người thực vật, anh cho ông ấy vào bệnh viện tốt nhất, cũng mời bác sĩ đứng đầu trong ngoài nước trị liệu cho ông ấy, bệnh tình của ông ấy có chút chuyển biến tốt, hiện tại đã tỉnh lại, anh nói cho ông ấy biết là video đã bị xóa rồi, không có chứng cứ, dựa vào lời xác nhận của ông ấy thì không định tội Lộ Bái được, thậm chí còn có khả năng bị ông ta tố cáo lại tội vu hãm phỉ báng, biện pháp duy nhất chính là lừa ông ta, anh muốn đánh cược một phen.”
Lộ An Thuần chưa từng nghe qua cụm từ “Trấn yểm” này, cô cúi đầu tìm kiếm trên Baidu, chỉ cảm thấy từng đợt ý lạnh lập tức chạy dọc sống lưng, cô không khỏi nghĩ đến chuyện Lộ Bái nhốt Ngụy Nhiên trong hố móng rồi đổ xi măng vào, chỉ nghe cảnh sát thuật lại thôi là đã khiến cô rợn hết tóc gáy rồi.
Cô bắt đầu run rẩy, không có cách nào tưởng tượng được người đàn ông đó rốt cuộc biến thái đến mức nào mới có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy!
Ngụy Phong cầm bàn tay run rẩy của cô gái, cô hất anh ra, sau đó nắm chặt cổ áo của người đàn ông: “Nhưng anh có nghĩ tới không, nếu như ông ta hoàn toàn không có ý định trao đổi video với anh, một lòng chỉ muốn Ngụy Nhiên chết thì ai cứu được?”
“Cuộc đời có đôi khi… phải đưa ra lựa chọn, có lẽ là lựa chọn cực kỳ khó khăn.” Giọng nói Ngụy Phong có chút khàn khàn, nhưng ánh mắt cũng rất kiên định: “Nhưng nhất định phải chọn.”
Do dự thiếu quyết đoán thì sẽ chỉ nghênh đón cái chết.
Lộ An Thuần chưa bao giờ giỏi đưa ra lựa chọn, bởi vì Lộ Bái đã cắt đứt mỗi một cơ hội lựa chọn của cô, rối gỗ thì không có cách nào có ý chí kiên định được.
Cho nên, Ngụy Phong đã đưa ra quyết định thay cô.
Lộ An Thuần cảm thấy cơ thể mình giống như trải qua một cơn động đất, nội tạng như bánh răng lệch khớp, cố gắng muốn chuyển động nhưng lại mắc kẹt khiến cô đau đớn, cô chậm rãi buông anh ra, dùng giọng nói yếu ớt bất lực nói —
“Ngụy Phong, anh đứng lên đi, em không có lập trường nào để trách anh cả.”
Trên thế giới này, người mà cô không có tư cách để trách cứ nhất chính là Ngụy Phong.
Người đàn ông này vì cứu cô mà đã đặt cược toàn bộ cuộc sống và tất cả mọi thứ của mình.
…
Chẳng mấy chốc, Ngụy Nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Lộ An Thuần thì câu đầu tiên là hỏi về anh trai cậu: “Anh ấy không bị thương chứ? Vẫn ổn chứ?”
“Không có việc gì.” Lộ An Thuần khẽ vỗ về khuôn mặt chàng trai: “Anh trai em phúc lớn mạng lớn.”
“Mạng lớn thì thôi.” Ngụy Nhiên cười khổ: “Anh trai em khổ quá, không có phúc gì cả.”
“Em đó, em lo cho bản thân trước đi.” Lộ An Thuần tức giận nhéo mũi chàng trai: “Đã sắp mất nửa cái mạng rồi mà còn hỏi anh trai em nữa.”
“Em không sao, anh trai em đâu?”
“Anh ấy không có mặt mũi nào gặp em, đi trước rồi.”
“Hừ, đồ hèn nhát.”
Lộ An Thuần nhìn cậu, do dự hỏi: “Nhiên Nhiên, em đã biết tất cả những chuyện này sao?”
“Biết ạ, trước lễ cưới anh trai đã thương lượng với em, nếu như Lộ Bái muốn gặp em thì em sẽ đi.”
“Ngụy Nhiên!” Lộ An Thuần thật sự không ngờ tới, thế mà cậu đã thương lượng với Ngụy Phong xong hết rồi: “Em có biết là nguy hiểm cỡ nào không! Không phải trước đó chị đã dặn đi dặn lại, bảo em tránh xa người đàn ông đó rồi sao!”
“Lúc đó… em thật sự sợ chết lắm, ông ta thế mà lại muốn chôn em trong xi măng, quá đáng sợ, suýt nữa tè ra quần luôn.” Ngụy Nhiên sống sót sau tai nạn sờ lên ngực: “May mà anh trai em đã tới kịp.”
“Em không trách anh ấy à?”
“Không trách, chuyện này em và anh trai em đã thương lượng rồi, tụi em là anh em mà, anh em thì nên cùng sống cùng chết.”
Ngụy Nhiên nhìn qua Lộ An Thuần: “Huống chi là vì bảo vệ chị, ôi, có điều chị ơi, em có được tính là bảo vệ chị không? Mặc dù làm cho bản thân có chút chật vật.”
Lộ An Thuần dùng sức ôm cổ Ngụy Nhiên, có chút không kiềm chế được cảm xúc: “Thằng nhóc thối này.”
“Lúc nhỏ chị và anh trai em đã bảo vệ em, bây giờ em lớn rồi, cũng muốn bảo vệ chị nữa.” Ngụy Nhiên dùng một tay ôm lấy tấm lưng gầy của cô gái: “Chị ơi, sau này chị không cần sợ hãi nữa, em và anh trai em đều sẽ ở bên cạnh chị, không bao giờ rời xa chị đâu.”
“Chị biết.”
…
Khoảng thời gian đó, Ngụy Phong phối hợp với cảnh sát điều tra, khai báo toàn bộ những tình hình mà anh biết, sau đó cảnh sát cũng tìm đến Từ An Phùng, thông qua lời khai của ông ấy, “chân tướng” tàn khốc được tiết lộ từ việc triển khai khai quật điều tra công trường Nam Lĩnh đã phơi bày tội ác không thể tha thứ của Lộ Bái với cả thế giới.
Liễu Lịch Hàn cũng vì tội cố ý gây thương tích mà bị phán xử ở tù có thời hạn, Lộ Bái bị phán tử hình.
Mặc dù ông ta đã bày tỏ nhiều lần muốn gặp con gái của mình một lần, nhưng Lộ An Thuần cũng không hề đi thăm ông ta.
Cô biết Lộ Bái rất yêu cô.
Nhưng… không phải tất cả sự tổn thương đều có thể mang danh nghĩa yêu thương.
Ông ta đã ép mẹ cô chết, khiến tuổi thơ và thanh xuân của cô nhận lấy sự đau khổ khó có thể tưởng tượng được, ông ta đánh cô, tra tấn cô… Ông ta còn có ý đồ sát hại người em trai duy nhất mà mẹ để lại cho cô.
Tất cả những điều này khiến Lộ An Thuần đến chết cũng không muốn gặp lại người đàn ông là bố nhưng lại là ác ma này.
Cô bảo người ta nhắn một câu cho Lộ Bái, bảo ông ta hãy đón nhận cái chết một cách bình tĩnh và an bình, giống như mẹ của cô lúc trước vậy.
Chu Nam Xuyên ngụy trang thành Kiều Chính mấy năm nay “nằm vùng” bên cạnh Lộ Bái, giúp ông ta làm rất nhiều chuyện phạm pháp, cũng phải đối mặt với tai ương ngục tù, nhưng chú ấy không hề hối hận.
Chú ấy làm tất cả những chuyện này cũng là vì báo thù cho người yêu, vào khoảnh khắc quyết định thay hình đổi dạng, ẩn náu bên cạnh Lộ Bái, chú ấy đã chuẩn bị ngọc đá cùng vỡ rồi.
Chỉ là chú ấy không nghĩ tới, Chu Úy Nhiên thế mà vẫn còn sống trên đời.
Sau khi Ngụy Nhiên xuất viện, Lộ An Thuần đã dẫn cậu đến trại giam ở ngoại ô gặp Chu Nam Xuyên.
Trên đường đến trại giam, Lộ An Thuần đã nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, nhưng khi gặp được bố ruột của mình, Ngụy Nhiên vẫn cảm thấy rất lạ lẫm.
Dù sao thì trong nhiều năm như vậy, cậu cũng chỉ xem Ngụy Phong là anh trai duy nhất của mình.
Người anh trai này cũng đã gánh vác trách nhiệm của người bố.
Bây giờ đối mặt với người đàn ông hoàn toàn xa lạ khác, Ngụy Nhiên rất khó có tình cảm gì với chú ấy.
Điều duy nhất cậu có thể làm chính là lễ phép và ân cần.
Hai bố con gặp mặt có chút xấu hổ.
Chu Nam Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngụy Nhiên, ông quan sát rồi cười nói một cách hiền lành hòa ái: “Lần đầu tiên nhìn thấy con, bố đã biết con là con của bố rồi, con và mẹ con rất giống nhau.”
“Ồ, chị cũng nói con rất giống mẹ, con và chị con cũng giống nhau lắm.”
Dưới bàn, Ngụy Nhiên cầm tay Lộ An Thuần, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cậu rất căng thẳng, có lẽ cũng vì gặp bố ruột, thật sự không biết nên đối đáp như thế nào, sợ mình biểu hiện không tốt.
Lộ An Thuần khẽ vỗ mu bàn tay cậu, an ủi: “Chú Chu, cháu sẽ thường xuyên dẫn nó đến thăm chú.”
Quen thuộc rồi thì có lẽ sẽ không lúng túng như vậy nữa.
Chu Nam Xuyên lại lắc đầu: “Không cần đâu, Ngụy Nhiên, sau này con và anh chị của con hãy sống thật tốt, đừng đến thăm bố nữa, con là Ngụy Nhiên, không phải theo họ Chu.”
“Nhưng mà…”
Ngụy Nhiên do dự liếc nhìn Lộ An Thuần.
Lộ An Thuần biết, Chu Nam Xuyên không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của Ngụy Nhiên, không muốn để người khác biết cậu có một người bố ngồi tù.
Đi ra khỏi trại giam, Lộ An Thuần nói với Ngụy Nhiên: “Sau này em muốn gặp bố thì chị sẽ đưa em đến thăm chú ấy, nếu như không muốn gặp…”
“Chị.” Ngụy Nhiên ngắt lời cô: “Em muốn đến thăm ông ấy nhiều hơn, trong này chắc chắn ông ấy cũng rất cô đơn, em có thể tới trò chuyện với ông ấy vào cuối tuần.”
Lộ An Thuần xoa đầu cậu: “Ừm.”
Ngụy Nhiên vẫn luôn là một chàng trai ấm áp, anh trai cậu đã chăm sóc và bảo vệ cậu rất tốt, cậu dùng sự thiện lương tốt đẹp nhất đối đãi với tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Trại giam ở vùng ngoại ô, gió rất lớn, cỏ lúa mì khô héo cao cỡ nửa người chập chờn theo gió.
Ở nơi xa, chiếc xe mô tô màu đen của Ngụy Phong dừng ở ven đường.
Người đàn ông mặc áo dệt sợi tay dài màu xám mỏng manh, bên dưới quần đen lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng trẻo, anh dựa vào xe mô tô, cúi đầu xem điện thoại.
Cuối cùng anh cũng đã cởi bỏ bộ âu phục nặng nề, cởi bỏ toàn bộ ngụy trang, lại quay về dáng vẻ năm mười tám tuổi, bất cần đời, ngả ngớn tùy ý.
“Anh trai tới đón chúng ta này.”
“Nhìn thấy rồi.”
Cậu kéo tay áo cô: “Anh chị vẫn chưa làm lành à? Cũng lâu rồi mà.”
Lộ An Thuần khẽ hừ một tiếng: “Không dễ dàng vậy đâu.”
Ngụy Phong thấy cô đi ra thì đặt điện thoại xuống: “Đến tạm biệt em, anh chuẩn bị đi học rồi.”
“Đi học?”
“Mấy năm nay anh luôn giữ liên lạc với người giáo sư của đại học Hàng không năm đó đã phỏng vấn anh, thầy ấy mời anh đi dự thính chương trình học nghiên cứu sinh và tiến sĩ của thầy ấy, trước khi về hưu hy vọng anh có thể trở thành học sinh của thầy ấy.”
“Ồ.” Lộ An Thuần kiềm chế sự vui sướng trong lòng, giả vờ hững hờ, cúi đầu đá nhánh cỏ bên chân: “Rất tốt, anh đi đi, đây vẫn luôn là ước mơ của anh mà.”
“Anh đến hỏi ý kiến em, dù sao bây giờ anh cũng là người đã kết hôn, chuyện yêu xa này đương nhiên phải xin sự đồng ý của vợ, nếu như em không muốn anh đi…”
“Vậy anh đi đi.” Lộ An Thuần ngắt lời anh: “Anh không ở bên cạnh làm phiền em, nói với em mấy lời xấu xa đầy bụng anh, em có thể sẽ vui vẻ hơn một chút.”
“Vậy sao.”
Cô cắn răng: “Đúng vậy.”
Người đàn ông bỏ một tay vào túi, nhún vai: “Vậy… tạm biệt, bà xã.”
Lộ An Thuần quay người đi về phía đường cái, Ngụy Nhiên nhắm mắt theo đuôi cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía anh trai đáng thương của cậu: “Chị… anh trai em khóc rồi.”
“...”
“Thật đó, anh em khóc thật rồi đó, chị nhìn xem.”
Lộ An Thuần trợn trắng mắt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông chống một tay lên thân cây, vùi trán vào cánh tay.
Lộ An Thuần xác định trăm phần trăm là anh đang diễn, nhưng cô vẫn không nhẫn tâm, tức giận quay lại: “Ngụy Phong, anh là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Ngụy Phong hít mũi, chán nản nói: “Đừng quan tâm ông đây.”
“...”
“Để em nhìn xem nào, có rơi nước mắt không.” Cô kéo tay áo của anh.
Ngụy Phong xoay người, tủi thân nhìn cô, đôi mắt quả nhiên hơi đỏ.
Nhưng cô cảm thấy, cái tên này vẫn đang diễn.
Cho dù là thật hay diễn, Lộ An Thuần vẫn mềm lòng, cô đến gần anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt mỏng của anh —
“Biết sai chưa?”
“Biết rồi, sau này anh sẽ nghe lời.”
Mỗi lần nói xin lỗi, anh đều ngoan ngoãn giống chó con.
“Vậy thì ôm em đi.”
Cho dù ra sao, Lộ An Thuần cũng không có cách nào giận người đàn ông này quá ba phút, lần này là lâu nhất giận anh hai ba tháng nhưng cuối cùng, cô vẫn tha thứ cho anh, nhất định sẽ tha thứ.
Ngụy Phong dùng sức ôm cô gái vào lòng như một con gấu, chặt đến mức giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình: “Bà xã, anh nhớ em lắm.”
Lộ An Thuần ôm lưng anh, dịu dàng ghé vào tai anh nói: “Thật ra hôm qua giáo sư của đại học Hàng không đã gọi điện thoại cho em, hy vọng em ủng hộ việc học của anh, cho nên vé máy bay đã được mua từ lâu rồi.”
“Của ai?”
“Em, em sẽ cùng anh đến phương Bắc, cùng anh hoàn thành việc học, hoàn thành ước mơ còn dang dở.”
Ngụy Phong nhìn vào khuôn mặt của cô gái: “Em đang nói đùa à?”
“Đêm chúng ta kết hôn không phải đã thề rồi sao, cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta, anh còn hỏi gì mà hỏi, đồ ngốc.”
Người đàn ông lại ôm cô vào lòng, rõ ràng còn ôm chặt hơn vừa rồi: “Lộ An Thuần, anh yêu em.”
“Em biết.”
Sợi bông bay đầy trời tung tăng theo gió.
Lộ An Thuần ngước mắt nhìn bầu trời ảm đạm, trong từng tầng âm u, mấy tia nắng mặt trời chiếu trên khuôn mặt cô giữa kẽ hở của tầng mây.
Gặp anh năm mười tám tuổi, bầu trời của cô từ màu xám biến thành xanh thẳm trong suốt.
Từ đó về sau, tình yêu nổi lên theo gió, mãi mãi không ngừng lại.
— HOÀN THÀNH CHÍNH VĂN —
Lộ An Thuần biết được tin tức vội vàng chạy đến, ghé vào cửa sổ của phòng chăm sóc đặc biệt nhìn bên trong.
Trên giường bệnh trắng tinh, trên mặt chàng trai đeo máy thở, nhịp tim ổn định nhưng sắc mặt tái nhợt, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạnh nhưng chắ chắn cũng đã chịu không ít đau khổ.
Lộ An Thuần chống vào tay vịn của ghế ngồi xuống, toàn thân mềm nhũn bất lực.
Đó là người cô luôn muốn bảo vệ, nhưng cuối cùng cô vẫn để cậu rơi vào nguy hiểm, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.
Lộ An Thuần rất muốn trách cứ người đàn ông vì mục đích mà gần như không từ thủ đoạn này, nhưng cuối cùng, cô phát hiện ra cô không trách anh được, bởi vì cho dù anh làm gì, mục đích cuối cùng… cũng là vì bảo vệ cô.
Thấy cô gái lần lữa không nói lời nào, Ngụy Phong hít thở sâu, cuối cùng anh quỳ thẳng hai đầu gối trước mặt cô.
“...”
Dùng chiêu này.
Lộ An Thuần nghiêng mặt qua một bên, không nhìn anh lấy một cái, xem như anh không tồn tại.
Trên hành lang bệnh viện, bác sĩ và bệnh nhân lui tới, ai ai cũng sẽ nhìn người đàn ông đang quỳ này mấy giây, người sĩ diện như anh lại không để ý chút nào chỉ dùng ánh mắt tha thiết nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của cô gái.
Anh thử nắm lấy tay cô nhưng lại bị hất ra.
“Bà xã…”
“Ngụy Phong, ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch hết rồi, muốn dùng Ngụy Nhiên để mạo hiểm.”
“Đối với người như Lộ Bái mà nói, phẫn nộ là chất xúc tác tốt nhất, anh muốn tìm đúng điểm yếu của ông ta, để ông ta lộ ra sơ hở.”
“An Thuần, anh không có cơ hội thứ ai, cũng không thua nổi.”
“Đúng vậy, điểm yếu của ông ta chính là mẹ em, nếu như biết mẹ em không chỉ phản bội ông ta mà còn giấu giếm ông ta sinh thêm một đứa con khác, có trời mới biết ông ta sẽ điên đến mức nào.” Lộ An Thuần cắn răng nói: “Đầu óc mê muội chỉ muốn giết chết Ngụy Nhiên, cũng không phải là không có khả năng.”
Thứ anh muốn cược chính là sau khi Lộ Bái biết rõ chân tướng sẽ đánh mất lý trí, sẽ làm ra chuyện điên rồ với Ngụy Nhiên, ép cho Kiều Chính không thể không ra tay, đứng ra chỉ chứng Lộ Bái.
“Anh đã sớm biết chú Kiều là bố ruột của Ngụy Nhiên.”
“Sau khi anh vào công ty, trong một lần rất vô tình thì phát hiện ra chú ấy cài máy nghe trộm trên xe, cộng thêm… bình thường lúc nói chuyện, chú ấy bộc lộ sự quan tâm không bình thường đối với gia đình anh.”
Ngụy Phong nói cho Lộ An Thuần biết một năm một mười vừa những chuyện đã trải qua: “Sau này chú ấy cũng nhận ra anh đang điều tra chú ấy nên dứt khoát ngả bài với anh, hôm đó anh đưa Ngụy Nhiên đến lễ cưới là để bố con họ gặp nhau.”
“Em đã xem qua ảnh chụp của Chu Nam Xuyên, Kiều Chính chú ấy… không giống.”
“Vì báo thù cho mẹ em, Kiều Chính đã trải qua ba lần phẫu thuật thẩm mỹ, hoàn toàn biến mình thành người khác, ẩn náu bên cạnh Lộ Bái nhiều năm như vậy, giúp ông ta làm không ít chuyện bẩn thỉu, trở thành cấp dưới mà ông ta tín nhiệm nhất.”
Ngụy Phong thản nhiên nói: “Cho nên, một khi Kiều Chính đứng ra chỉ chứng ông ta thì có nghĩa chú ấy cũng sẽ vào tù, cho nên chú ấy rất cẩn thận, nhất định phải xác nhận không có sơ hở nào thì mới có thể ra tay. Về điểm này thì anh và chú ấy đã sinh ra sự bất đồng, chú ấy nói còn phải đợi thêm mấy năm nữa, nắm giữ chứng cứ đủ nhiều, hoàn toàn lật đổ Lộ Bái. Nhưng anh thì không đợi được lâu như vậy, chỉ có thể lấy Ngụy Nhiên ra mạo hiểm, chú ấy là bố ruột của nó, không thể nào ngồi yên không để ý đến, mặc cho tên biến thái kia làm nó bị thương được…”
“Cho dù cuối cùng anh không có cách nào đuổi tới kịp thời để cứu Ngụy Nhiên thì Kiều Chính cũng sẽ ra tay.”
“Đúng.”
“Rốt cuộc công trường Nam Lĩnh có chuyện gì? Trong video mà Lộ Bái sợ hãi đến cùng có cái gì?”
“Em từng nghe nói đến trấn yểm chưa?”
Sắc mặt Ngụy Phong tối đi: “Lộ Bái đã làm vài chuyện trong công trường Nam Lĩnh, chính là chuyện giống như ông ta làm với Ngụy Nhiên… Đoạn video giám sát đó đã quay lại toàn bộ quá trình ông ta cho người gây án, nhưng video đã bị thủ tiêu, Từ An Phùng… chính là bố của Từ Thanh Thanh, bạn học của Ngụy Nhiên, lúc trước ông ấy đã giúp Lộ Bái xử lý video giám sát trên công trường, vốn dĩ cho rằng Lộ Bái sẽ cảm kích ông ấy vì chuyện này, cho ông ấy hưởng vinh hoa phú quý cả đời, lại không ngờ rằng Lộ Bái chỉ muốn ông ấy chết, bởi vì người chết sẽ không nói được.”
“Sau đó anh tìm được Từ An Phùng đã biến thành người thực vật, anh cho ông ấy vào bệnh viện tốt nhất, cũng mời bác sĩ đứng đầu trong ngoài nước trị liệu cho ông ấy, bệnh tình của ông ấy có chút chuyển biến tốt, hiện tại đã tỉnh lại, anh nói cho ông ấy biết là video đã bị xóa rồi, không có chứng cứ, dựa vào lời xác nhận của ông ấy thì không định tội Lộ Bái được, thậm chí còn có khả năng bị ông ta tố cáo lại tội vu hãm phỉ báng, biện pháp duy nhất chính là lừa ông ta, anh muốn đánh cược một phen.”
Lộ An Thuần chưa từng nghe qua cụm từ “Trấn yểm” này, cô cúi đầu tìm kiếm trên Baidu, chỉ cảm thấy từng đợt ý lạnh lập tức chạy dọc sống lưng, cô không khỏi nghĩ đến chuyện Lộ Bái nhốt Ngụy Nhiên trong hố móng rồi đổ xi măng vào, chỉ nghe cảnh sát thuật lại thôi là đã khiến cô rợn hết tóc gáy rồi.
Cô bắt đầu run rẩy, không có cách nào tưởng tượng được người đàn ông đó rốt cuộc biến thái đến mức nào mới có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy!
Ngụy Phong cầm bàn tay run rẩy của cô gái, cô hất anh ra, sau đó nắm chặt cổ áo của người đàn ông: “Nhưng anh có nghĩ tới không, nếu như ông ta hoàn toàn không có ý định trao đổi video với anh, một lòng chỉ muốn Ngụy Nhiên chết thì ai cứu được?”
“Cuộc đời có đôi khi… phải đưa ra lựa chọn, có lẽ là lựa chọn cực kỳ khó khăn.” Giọng nói Ngụy Phong có chút khàn khàn, nhưng ánh mắt cũng rất kiên định: “Nhưng nhất định phải chọn.”
Do dự thiếu quyết đoán thì sẽ chỉ nghênh đón cái chết.
Lộ An Thuần chưa bao giờ giỏi đưa ra lựa chọn, bởi vì Lộ Bái đã cắt đứt mỗi một cơ hội lựa chọn của cô, rối gỗ thì không có cách nào có ý chí kiên định được.
Cho nên, Ngụy Phong đã đưa ra quyết định thay cô.
Lộ An Thuần cảm thấy cơ thể mình giống như trải qua một cơn động đất, nội tạng như bánh răng lệch khớp, cố gắng muốn chuyển động nhưng lại mắc kẹt khiến cô đau đớn, cô chậm rãi buông anh ra, dùng giọng nói yếu ớt bất lực nói —
“Ngụy Phong, anh đứng lên đi, em không có lập trường nào để trách anh cả.”
Trên thế giới này, người mà cô không có tư cách để trách cứ nhất chính là Ngụy Phong.
Người đàn ông này vì cứu cô mà đã đặt cược toàn bộ cuộc sống và tất cả mọi thứ của mình.
…
Chẳng mấy chốc, Ngụy Nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Lộ An Thuần thì câu đầu tiên là hỏi về anh trai cậu: “Anh ấy không bị thương chứ? Vẫn ổn chứ?”
“Không có việc gì.” Lộ An Thuần khẽ vỗ về khuôn mặt chàng trai: “Anh trai em phúc lớn mạng lớn.”
“Mạng lớn thì thôi.” Ngụy Nhiên cười khổ: “Anh trai em khổ quá, không có phúc gì cả.”
“Em đó, em lo cho bản thân trước đi.” Lộ An Thuần tức giận nhéo mũi chàng trai: “Đã sắp mất nửa cái mạng rồi mà còn hỏi anh trai em nữa.”
“Em không sao, anh trai em đâu?”
“Anh ấy không có mặt mũi nào gặp em, đi trước rồi.”
“Hừ, đồ hèn nhát.”
Lộ An Thuần nhìn cậu, do dự hỏi: “Nhiên Nhiên, em đã biết tất cả những chuyện này sao?”
“Biết ạ, trước lễ cưới anh trai đã thương lượng với em, nếu như Lộ Bái muốn gặp em thì em sẽ đi.”
“Ngụy Nhiên!” Lộ An Thuần thật sự không ngờ tới, thế mà cậu đã thương lượng với Ngụy Phong xong hết rồi: “Em có biết là nguy hiểm cỡ nào không! Không phải trước đó chị đã dặn đi dặn lại, bảo em tránh xa người đàn ông đó rồi sao!”
“Lúc đó… em thật sự sợ chết lắm, ông ta thế mà lại muốn chôn em trong xi măng, quá đáng sợ, suýt nữa tè ra quần luôn.” Ngụy Nhiên sống sót sau tai nạn sờ lên ngực: “May mà anh trai em đã tới kịp.”
“Em không trách anh ấy à?”
“Không trách, chuyện này em và anh trai em đã thương lượng rồi, tụi em là anh em mà, anh em thì nên cùng sống cùng chết.”
Ngụy Nhiên nhìn qua Lộ An Thuần: “Huống chi là vì bảo vệ chị, ôi, có điều chị ơi, em có được tính là bảo vệ chị không? Mặc dù làm cho bản thân có chút chật vật.”
Lộ An Thuần dùng sức ôm cổ Ngụy Nhiên, có chút không kiềm chế được cảm xúc: “Thằng nhóc thối này.”
“Lúc nhỏ chị và anh trai em đã bảo vệ em, bây giờ em lớn rồi, cũng muốn bảo vệ chị nữa.” Ngụy Nhiên dùng một tay ôm lấy tấm lưng gầy của cô gái: “Chị ơi, sau này chị không cần sợ hãi nữa, em và anh trai em đều sẽ ở bên cạnh chị, không bao giờ rời xa chị đâu.”
“Chị biết.”
…
Khoảng thời gian đó, Ngụy Phong phối hợp với cảnh sát điều tra, khai báo toàn bộ những tình hình mà anh biết, sau đó cảnh sát cũng tìm đến Từ An Phùng, thông qua lời khai của ông ấy, “chân tướng” tàn khốc được tiết lộ từ việc triển khai khai quật điều tra công trường Nam Lĩnh đã phơi bày tội ác không thể tha thứ của Lộ Bái với cả thế giới.
Liễu Lịch Hàn cũng vì tội cố ý gây thương tích mà bị phán xử ở tù có thời hạn, Lộ Bái bị phán tử hình.
Mặc dù ông ta đã bày tỏ nhiều lần muốn gặp con gái của mình một lần, nhưng Lộ An Thuần cũng không hề đi thăm ông ta.
Cô biết Lộ Bái rất yêu cô.
Nhưng… không phải tất cả sự tổn thương đều có thể mang danh nghĩa yêu thương.
Ông ta đã ép mẹ cô chết, khiến tuổi thơ và thanh xuân của cô nhận lấy sự đau khổ khó có thể tưởng tượng được, ông ta đánh cô, tra tấn cô… Ông ta còn có ý đồ sát hại người em trai duy nhất mà mẹ để lại cho cô.
Tất cả những điều này khiến Lộ An Thuần đến chết cũng không muốn gặp lại người đàn ông là bố nhưng lại là ác ma này.
Cô bảo người ta nhắn một câu cho Lộ Bái, bảo ông ta hãy đón nhận cái chết một cách bình tĩnh và an bình, giống như mẹ của cô lúc trước vậy.
Chu Nam Xuyên ngụy trang thành Kiều Chính mấy năm nay “nằm vùng” bên cạnh Lộ Bái, giúp ông ta làm rất nhiều chuyện phạm pháp, cũng phải đối mặt với tai ương ngục tù, nhưng chú ấy không hề hối hận.
Chú ấy làm tất cả những chuyện này cũng là vì báo thù cho người yêu, vào khoảnh khắc quyết định thay hình đổi dạng, ẩn náu bên cạnh Lộ Bái, chú ấy đã chuẩn bị ngọc đá cùng vỡ rồi.
Chỉ là chú ấy không nghĩ tới, Chu Úy Nhiên thế mà vẫn còn sống trên đời.
Sau khi Ngụy Nhiên xuất viện, Lộ An Thuần đã dẫn cậu đến trại giam ở ngoại ô gặp Chu Nam Xuyên.
Trên đường đến trại giam, Lộ An Thuần đã nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, nhưng khi gặp được bố ruột của mình, Ngụy Nhiên vẫn cảm thấy rất lạ lẫm.
Dù sao thì trong nhiều năm như vậy, cậu cũng chỉ xem Ngụy Phong là anh trai duy nhất của mình.
Người anh trai này cũng đã gánh vác trách nhiệm của người bố.
Bây giờ đối mặt với người đàn ông hoàn toàn xa lạ khác, Ngụy Nhiên rất khó có tình cảm gì với chú ấy.
Điều duy nhất cậu có thể làm chính là lễ phép và ân cần.
Hai bố con gặp mặt có chút xấu hổ.
Chu Nam Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngụy Nhiên, ông quan sát rồi cười nói một cách hiền lành hòa ái: “Lần đầu tiên nhìn thấy con, bố đã biết con là con của bố rồi, con và mẹ con rất giống nhau.”
“Ồ, chị cũng nói con rất giống mẹ, con và chị con cũng giống nhau lắm.”
Dưới bàn, Ngụy Nhiên cầm tay Lộ An Thuần, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cậu rất căng thẳng, có lẽ cũng vì gặp bố ruột, thật sự không biết nên đối đáp như thế nào, sợ mình biểu hiện không tốt.
Lộ An Thuần khẽ vỗ mu bàn tay cậu, an ủi: “Chú Chu, cháu sẽ thường xuyên dẫn nó đến thăm chú.”
Quen thuộc rồi thì có lẽ sẽ không lúng túng như vậy nữa.
Chu Nam Xuyên lại lắc đầu: “Không cần đâu, Ngụy Nhiên, sau này con và anh chị của con hãy sống thật tốt, đừng đến thăm bố nữa, con là Ngụy Nhiên, không phải theo họ Chu.”
“Nhưng mà…”
Ngụy Nhiên do dự liếc nhìn Lộ An Thuần.
Lộ An Thuần biết, Chu Nam Xuyên không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của Ngụy Nhiên, không muốn để người khác biết cậu có một người bố ngồi tù.
Đi ra khỏi trại giam, Lộ An Thuần nói với Ngụy Nhiên: “Sau này em muốn gặp bố thì chị sẽ đưa em đến thăm chú ấy, nếu như không muốn gặp…”
“Chị.” Ngụy Nhiên ngắt lời cô: “Em muốn đến thăm ông ấy nhiều hơn, trong này chắc chắn ông ấy cũng rất cô đơn, em có thể tới trò chuyện với ông ấy vào cuối tuần.”
Lộ An Thuần xoa đầu cậu: “Ừm.”
Ngụy Nhiên vẫn luôn là một chàng trai ấm áp, anh trai cậu đã chăm sóc và bảo vệ cậu rất tốt, cậu dùng sự thiện lương tốt đẹp nhất đối đãi với tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Trại giam ở vùng ngoại ô, gió rất lớn, cỏ lúa mì khô héo cao cỡ nửa người chập chờn theo gió.
Ở nơi xa, chiếc xe mô tô màu đen của Ngụy Phong dừng ở ven đường.
Người đàn ông mặc áo dệt sợi tay dài màu xám mỏng manh, bên dưới quần đen lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng trẻo, anh dựa vào xe mô tô, cúi đầu xem điện thoại.
Cuối cùng anh cũng đã cởi bỏ bộ âu phục nặng nề, cởi bỏ toàn bộ ngụy trang, lại quay về dáng vẻ năm mười tám tuổi, bất cần đời, ngả ngớn tùy ý.
“Anh trai tới đón chúng ta này.”
“Nhìn thấy rồi.”
Cậu kéo tay áo cô: “Anh chị vẫn chưa làm lành à? Cũng lâu rồi mà.”
Lộ An Thuần khẽ hừ một tiếng: “Không dễ dàng vậy đâu.”
Ngụy Phong thấy cô đi ra thì đặt điện thoại xuống: “Đến tạm biệt em, anh chuẩn bị đi học rồi.”
“Đi học?”
“Mấy năm nay anh luôn giữ liên lạc với người giáo sư của đại học Hàng không năm đó đã phỏng vấn anh, thầy ấy mời anh đi dự thính chương trình học nghiên cứu sinh và tiến sĩ của thầy ấy, trước khi về hưu hy vọng anh có thể trở thành học sinh của thầy ấy.”
“Ồ.” Lộ An Thuần kiềm chế sự vui sướng trong lòng, giả vờ hững hờ, cúi đầu đá nhánh cỏ bên chân: “Rất tốt, anh đi đi, đây vẫn luôn là ước mơ của anh mà.”
“Anh đến hỏi ý kiến em, dù sao bây giờ anh cũng là người đã kết hôn, chuyện yêu xa này đương nhiên phải xin sự đồng ý của vợ, nếu như em không muốn anh đi…”
“Vậy anh đi đi.” Lộ An Thuần ngắt lời anh: “Anh không ở bên cạnh làm phiền em, nói với em mấy lời xấu xa đầy bụng anh, em có thể sẽ vui vẻ hơn một chút.”
“Vậy sao.”
Cô cắn răng: “Đúng vậy.”
Người đàn ông bỏ một tay vào túi, nhún vai: “Vậy… tạm biệt, bà xã.”
Lộ An Thuần quay người đi về phía đường cái, Ngụy Nhiên nhắm mắt theo đuôi cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía anh trai đáng thương của cậu: “Chị… anh trai em khóc rồi.”
“...”
“Thật đó, anh em khóc thật rồi đó, chị nhìn xem.”
Lộ An Thuần trợn trắng mắt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông chống một tay lên thân cây, vùi trán vào cánh tay.
Lộ An Thuần xác định trăm phần trăm là anh đang diễn, nhưng cô vẫn không nhẫn tâm, tức giận quay lại: “Ngụy Phong, anh là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Ngụy Phong hít mũi, chán nản nói: “Đừng quan tâm ông đây.”
“...”
“Để em nhìn xem nào, có rơi nước mắt không.” Cô kéo tay áo của anh.
Ngụy Phong xoay người, tủi thân nhìn cô, đôi mắt quả nhiên hơi đỏ.
Nhưng cô cảm thấy, cái tên này vẫn đang diễn.
Cho dù là thật hay diễn, Lộ An Thuần vẫn mềm lòng, cô đến gần anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt mỏng của anh —
“Biết sai chưa?”
“Biết rồi, sau này anh sẽ nghe lời.”
Mỗi lần nói xin lỗi, anh đều ngoan ngoãn giống chó con.
“Vậy thì ôm em đi.”
Cho dù ra sao, Lộ An Thuần cũng không có cách nào giận người đàn ông này quá ba phút, lần này là lâu nhất giận anh hai ba tháng nhưng cuối cùng, cô vẫn tha thứ cho anh, nhất định sẽ tha thứ.
Ngụy Phong dùng sức ôm cô gái vào lòng như một con gấu, chặt đến mức giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình: “Bà xã, anh nhớ em lắm.”
Lộ An Thuần ôm lưng anh, dịu dàng ghé vào tai anh nói: “Thật ra hôm qua giáo sư của đại học Hàng không đã gọi điện thoại cho em, hy vọng em ủng hộ việc học của anh, cho nên vé máy bay đã được mua từ lâu rồi.”
“Của ai?”
“Em, em sẽ cùng anh đến phương Bắc, cùng anh hoàn thành việc học, hoàn thành ước mơ còn dang dở.”
Ngụy Phong nhìn vào khuôn mặt của cô gái: “Em đang nói đùa à?”
“Đêm chúng ta kết hôn không phải đã thề rồi sao, cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta, anh còn hỏi gì mà hỏi, đồ ngốc.”
Người đàn ông lại ôm cô vào lòng, rõ ràng còn ôm chặt hơn vừa rồi: “Lộ An Thuần, anh yêu em.”
“Em biết.”
Sợi bông bay đầy trời tung tăng theo gió.
Lộ An Thuần ngước mắt nhìn bầu trời ảm đạm, trong từng tầng âm u, mấy tia nắng mặt trời chiếu trên khuôn mặt cô giữa kẽ hở của tầng mây.
Gặp anh năm mười tám tuổi, bầu trời của cô từ màu xám biến thành xanh thẳm trong suốt.
Từ đó về sau, tình yêu nổi lên theo gió, mãi mãi không ngừng lại.
— HOÀN THÀNH CHÍNH VĂN —