Ngụy Phong nói được làm được, thật sự không ngủ cả đêm.
Lộ An Thuần không biết người đàn ông này lấy đâu ra tinh thần sức lực dùng mãi không cạn như vậy, tràn đầy hứng thú với cơ thể cô, đủ loại tư thế. Giữa chừng anh ôm cô thiếp đi trong chốc lát, sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà tỉnh lại, bắt đầu cuộc “nghiên cứu” dài dằng dặc với cô.
Lộ An Thuần cực kỳ buồn ngủ, nhiều lần ôm gối muốn chạy lại bị anh chặn ngang ôm về, tiêu diệt sạch mà cuộn vào trong chăn, cuối cùng không trốn thoát được, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mình thì nhắm mắt ngủ.
Trong mơ đều là anh.
Lúc trời sắp sáng, cái tên này cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ôm lấy cô từ phía sau chìm vào giấc ngủ, bàn tay vây quanh trước ngực cô thật chặt, trói buộc cô với tư thế giam cầm tuyệt đối.
Lộ An Thuần mềm nhũn dựa vào lòng anh, gối lên cánh tay anh, rã rời lại hạnh phúc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ giấc này đến độ không biết trời trăng mây gió.
Mãi đến buổi chiều, Ngụy Nhiên gõ cửa điên cuồng: “Anh ơi! Chị ơi, sắp lỡ chuyến bay rồi, nhanh dậy đi.”
Lúc này hai người mới lười biếng thức giấc, Lộ An Thuần đáp một tiếng, đang muốn ngồi dậy thì lại bị cánh tay nóng bỏng của người đàn ông bắt lấy, kéo vào lòng một cách quyến luyến: “Em tốt với Ngụy Nhiên còn hơn anh nữa.”
Giọng điệu chua chua
Lộ An Thuần gối lên phần ngực cứng rắn của anh, ngước mắt nhìn yết hầu và chiếc cằm xinh đẹp duyên dáng của anh: “Ghen thế này có thấy ngây thơ không?”
Ngụy Phong ôm cô vào lòng, không ngừng vùi vào người cô, cắn xé môi cô.
Hai người hôn nhau thắm thiết một hồi, Lộ An Thuần dựa vào cổ Ngụy Phong, tham lam mút mát hương vị của anh.
Cô không nỡ rời xa Ngụy Phong, cô còn ỷ lại và quyến luyến người đàn ông này hơn cô nghĩ…
Lộ An Thuần hôn cổ, yết hầu anh một cách thâm tình, đó là nơi nhạy cảm nhất của anh, Ngụy Phong nhắm mắt hưởng thụ thật lâu, cảm nhận được tình yêu của cô, để báo đáp lại, Ngụy Phong chui vào trong chăn…
Lộ An Thuần bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, lại bị anh dùng tay bịt miệng lại.
Ở cửa, Ngụy Nhiên điên cuồng gõ: “Nhanh lên đi! Nếu như lỡ chuyến bay là phải mua lại vé đó, anh ơi anh có tiền lắm hả, bây giờ anh là người thất nghiệp đó! Dậy đi dậy đi dậy đi!”
Hơi thở Lộ An Thuần dồn dập, cô nghiêng đầu run giọng nói với về phía cửa: “Ngụy Nhiên, đừng ồn.”
Nghe thấy giọng nói của chị cậu, Ngụy Nhiên lập tức cực kỳ nghe lời mà ngậm miệng lại.
…
Hai tiếng sau, Lộ An Thuần ngồi bên bàn của phòng ăn, một lần nữa chọn mua vé máy bay cho Ngụy Phong, đặt khoang hạng nhất buổi tối.
Ngụy Nhiên cùng bưng “bữa sáng trưa chiều” lên bàn, nhìn Ngụy Phong, trong mắt là vẻ xem thường vô tận.
Ngụy Phong cực kỳ thỏa mãn, hoàn toàn lười so đo với thằng nhóc này, anh lặng lẽ ăn cơm bổ sung thể lực.
Khi ba người đến sân bay thì đã tám giờ tối, lúc tiễn Ngụy Phong vào cửa kiểm tra an ninh, Lộ An Thuần vốn không muốn khóc nhưng nhìn cửa an ninh, thế mà cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Giống vô số cô gái nhỏ va vào tình yêu cuồng nhiệt, cô ôm cánh tay bạn trai, không nỡ để anh đi.
Cô vừa khóc, Ngụy Phong lập tức trở nên dịu dàng, ôm ôm hôn hôn, thấp giọng an ủi bên tai cô, suýt nữa lại lỡ chuyến bay.
Cho đến giờ phút này, Ngụy Nhiên mới chính thức cảm nhận được, bình thường chị cậu nói Ngụy Phong làm người ta ghét biết bao nhiêu, nhưng thật ra cô rất yêu anh, hơn bất cứ người cô yêu nào khác trên thế giới này, cũng hơn cả chính bản thân cô.
…
Chỉ còn lại ba tháng cuối cùng là đến kỳ thi đại học, Ngụy Nhiên bắt đầu chạy nước rút toàn diện.
Buổi sáng Lộ An Thuần đi đến trung tâm nghệ thuật làm giáo viên dạy vẽ, buổi chiều thì nhốt mình trong phòng tranh, Ngụy Phong đã mời bảo mẫu ngày ngày chăm sóc hai chị em không biết nấu cơm này, bảo đảm hai người không phải lúc nào cũng gọi đồ ăn ngoài.
Lộ An Thuần ở lại thật ra phần nhiều là làm bạn đồng hành trên tinh thần của Ngụy Nhiên, để trong khoảng thời gian chạy nước rút cuối cùng này, cậu có thể toàn lực ứng phó, sẽ không cảm thấy cô đơn.
Về phần sinh hoạt, ngay cả chăm sóc bản thân mình cũng khó khăn, dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng làm việc nhà.
Cuối tuần Lộ An Thuần sẽ kéo em trai ra khỏi phòng, dẫn cậu đi dạo phố ăn một bữa ngon, sau đó xem phim, thả lỏng thoải mái một chút.
Trên đầu Ngụy Nhiên có mấy cọng tóc nhú ra, cậu cầm bắp rang, cùng Lộ An Thuần xem một bộ phim hành động võ hiệp mới nhất.
Trên đường về nhà, Ngụy Nhiên vừa ôm chị cậu, vừa chưa thỏa mãn mà lên mạng tìm kiếm video và bình luận liên quan đến phim —
“Chị ơi, chị biết không, đây là tác phẩm cuối cùng của ảnh đế Tạ Du, dựa theo bài phỏng vấn của ông ấy, quay xong bộ phim này thì ông ấy sẽ giải nghệ đó.”
“Ảnh đế sắp sáu mươi rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, nhưng ông ấy duy trì dáng người cực tốt, trông cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, cùng lắm là bốn mươi, dù sao cũng vô cùng trẻ, còn có cơ bắp nữa.”
Lộ An Thuần vừa ăn đồ ăn vặt vừa thò đầu qua, nhìn người đàn ông anh tuấn với nụ cười chân thành trên màn hình: “Hoàn toàn có thể tiếp tục đóng phim mà, ông ấy là bảo chứng phòng vé, vì sao lại muốn giải nghệ.”
“Ảnh đến nói, ông ấy muốn đền bù sự tiếc nuối lớn nhất trong đời.”
“Tiếc nuối gì?”
Ngụy Nhiên hạ giọng, thần bí nói: “Nghe đồn ảnh đế có con riêng đó!”
“Sao có thể chứ, ảnh đế cũng chưa kết hôn mà.”
“Cho nên mới nói là con riêng! Không công khai, hình như là lúc ông ấy mới ra mắt chưa được bao lâu, mấy năm nay các phóng viên đưa tin giải trí luôn đào bới chuyện này, nhưng không ai biết đứa trẻ đó ở đâu. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, nhà ảnh đế cực kỳ giàu! Nhà giàu tài phiệt ở thành phố Cảng đó, có khả năng không kém gì nhà chị trước kia đâu! Mà ảnh đế là con trai độc nhất, mãi chưa có con, nếu như tìm được người con riêng này thì thật sự là con nhà giàu có đó.”
“Bạn học Ngụy Nhiên, làm con trai mà sao em rành mấy tin tức nhà giàu giải trí này quá vậy!”
“Bởi vì em cực kỳ thích xem phim của ảnh đế Tạ Du, xem từ nhỏ đến lớn rồi, ông ấy là thần tượng của em đó!”
“Nói như vậy, chị cũng xem phim của Tạ Du mà lớn đấy.”
“Đúng chứ, hồi ức tuổi thơ của hai thế hệ đó.”
“Nhưng bây giờ điều em nên quan tâm nhất là việc học của em!” Lộ An Thuần xoa mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cậu: “Có còn muốn đến thành phố Kinh không.”
Ngụy Nhiên tò mò hỏi Lộ An Thuần: “Chị, thành tích học tập của mẹ em có phải không tốt lắm không?”
“Ồ, mẹ là sinh viên nghệ thuật, đúng là không tốt lắm.”
“Vậy thành tích của chị tốt như vậy, chắc là không phải di truyền từ mẹ em đâu.”
Lộ An Thuần không được tính là thông minh nhưng cũng tuyệt đối không ngốc, cô chỉ cố gắng hơn người bình thường thôi.
Cô hung dữ nói với cậu: “Không liên quan đến trí thông minh! Không phải ai cũng có thể có được bộ óc thiên tài như anh trai em đâu, mọi người đều là người bình thường, chỉ là đều cố gắng thôi!”
Ngụy Nhiên thở dài: “Hâm mộ anh trai em quá đi! Bố mẹ ruột của anh trai em chắc chắn là người cực kỳ lợi hại nói không chừng là nhà khoa học gì đó ấy.”
“Em cũng đừng lấy thiên tài ra để xóa bỏ sự cố gắng của anh trai em, ít nhất, anh ấy là người cố gắng nhất mà chị từng gặp.”
Cho dù là cố gắng kiếm tiền hay là ẩn náu bên cạnh Lộ Bái, âm thầm chịu đựng nhiều năm thì đều cần tâm trí vô cùng kiên định và suy nghĩ tỉ mỉ, Ngụy Phong không thể nào không cố gắng, anh chỉ không muốn để người khác biết mà thôi.
“Chị, chị thật sự là người tình trong mắt hóa Tây Thi đó.”
“Không phải đâu, anh trai em vốn rất tốt mà.”
Nhắc đến Ngụy Phong, Lộ An Thuần lập tức lấy điện thoại ra gọi video cho anh.
Chẳng mấy chốc video đã kết nối, khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Phong xuất hiện trong màn hình.
Xương lông mày của anh sắc bén, mày kiếm mắt sáng thuộc về trai đẹp kiểu Trung Quốc điển hình, vừa cứng rắn lại cao ngạo lạnh lùng, thật sự có cảm giác người sống chớ đến gần.
Nhưng mỗi lần nhìn về phía Lộ An Thuần, ánh mắt anh sẽ trở nên dịu dàng, tràn đầy lưu luyến.
“Em và Ngụy Nhiên vừa xem phim xong.” Cô xoay ống kính sang chàng trai bên cạnh, Ngụy Nhiên lập tức lại gần, ôm bả vai Lộ An Thuần chào hỏi anh trai cậu: “Anh ơi! Đừng hâm mộ em quá nha! Em sẽ giúp anh chăm sóc bạn gái thật tốt!”
“Đó là chị dâu em.”
“Là chị em! Hừ.”
Ngụy Phong nói với Lộ An Thuần: “Bà xã, ăn cơm ngon miệng nha.”
“Ừm, anh cũng vậy nhé, không được thức khuya.” Lộ An Thuần chú ý tới Ngụy Phong không phải đang ở nhà mà là cảnh nhà hàng cực kỳ xa lạ, cô đoán hẳn là anh đang tiếp khách, thế là cô vội vàng tạm biệt, không làm phiền anh nữa.
Ngụy Phong đặt điện thoại xuống, trong nhà hàng tây kiểu Pháp yên tĩnh tao nhã, ảnh đế Tạ Du đang ngồi đối diện anh, đôi mắt sâu sắc lại tự kiềm chế —
“Xin lỗi con, mấy năm nay không thể chăm sóc tốt cho con.”
…
Hai chị em đi đến cửa cư xá, dưới ánh trăng, Ngụy Nhiên nhìn thấy một bóng dáng thuần trắng đứng bên cây nguyệt quế, cậu cảm thấy kinh ngạc, lên tiếng gọi: “Từ Thanh Thanh?”
“Ngụy Nhiên.”
Từ Thanh Thanh mặc đồng phục trắng xanh đan xen, quần áo rộng rãi đã che đậy thân hình thon gầy của cô bé, nhưng lại không che giấu được hơi thở của học sinh cấp 3 thanh thuần.
Cô bé lễ phép nói với Lộ An Thuần: “Em chào chị.”
Lộ An Thuần nhìn cô gái thấp thỏm, lại nhìn Ngụy Nhiên luống cuống tay chân, cô cười nói: “Tụi em từ từ nói chuyện đi, chị về nhà trước đây.”
“Vâng.”
Ngụy Nhiên có chút không biết làm sao, kéo góc áo của Lộ An Thuần, Lộ An Thuần kéo cậu ra, nhỏ giọng nói: “Tiến bộ một chút.”
Cô đi vào đại sảnh, làm bộ đi về phía thang máy, thật ra là nhanh chóng trốn sau cột lén nhìn cặp đôi thiếu niên thiếu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân này.
Ngụy Nhiên gãi đầu, không được tự nhiên hỏi Từ Thanh Thanh: “Bố cậu thế nào rồi, khôi phục tốt chứ?”
“Mặc dù về già có thể sẽ ngồi xe lăn, nhưng có thể nhặt lại được cái mạng đã là may mắn rồi, anh Ngụy Phong cũng luôn giúp đỡ tớ, tớ rất cảm kích anh ấy, chờ sau khi lên đại học tớ sẽ tự đi làm thêm.”
“Chuyện này không sao đâu, anh trai tớ… là người tốt mà.”
Ngụy Nhiên không biết nên nói gì cả, nói năng hơi lộn xộn, căng thẳng đến mức mũi đổ mồ hôi.
Từ Thanh Thanh nhìn về phía chàng trai vụng về trước mặt, áy náy nói: “Tớ xin lỗi, Ngụy Nhiên, trước đó đã lừa cậu rất nhiều chuyện, còn đưa tóc của cậu cho người đàn ông xấu xa kia, hại cậu suýt nữa… bị thương.”
“Không sao.” Ngụy Nhiên cong khóe môi, để lộ ra nụ cười thương hiệu của con trai: “Cậu là hoa khôi của lớp chúng ta mà, trước đó cậu nói muốn hẹn hò với tớ, đám Hàn Kiêu đều không tin, thật ra tớ… có thể diện lắm đấy.”
“Tớ xem tin tức rồi, đã nghe nói chuyện Lộ Bái làm với cậu.” Từ Thanh Thanh cúi đầu, khóe mắt đỏ lên: “Suýt nữa hại chết cậu, mấy đêm tớ đều ngủ không ngon.”
“Không có không có! Vì để hấp dẫn sự chú ý nên truyền thông đưa tin thổi phồng lên thôi, thật sự không nghiêm trọng vậy đâu!”
“Hại cậu rơi vào địa ngục, trong lòng tớ rất áy náy.” Cô gái cúi đầu dụi mắt.
Lộ An Thuần nhìn mà thấy sốt ruột, không ngừng nói: “Nhanh ôm đi!”
Thế nhưng đầu óc cậu nhóc chậm chạp, đứng cách xa cô bé hai mét, an ủi với lời nói vụng về: “Chị của tớ được giải thoát rồi, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, tớ còn phải cảm ơn cậu đã sẵn lòng giúp anh trai tớ đấy, mọi thứ đều do tớ tự nguyện, cậu đừng khó chịu nữa.”
“Ừm.” Cô gái gật đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu: “Cậu đứng cách xa như vậy làm gì?”
“À, ờ…” Ngụy Nhiên đến gần cô bé thêm mấy centimet: “Cậu đừng khóc, không sao đâu.”
“Tớ có thể ôm cậu không.”
“Hả!!!”
“Không thể thì thôi.” Từ Thanh Thanh cũng đỏ mặt.
Nhìn Ngụy Nhiên sững sờ giống như cọc gỗ, Lộ An Thuần thật sự muốn đi qua đè đầu luôn.
Cái đồ ngốc này…
Cuối cùng vẫn là Từ Thanh Thanh chủ động bước tới, khẽ ôm cậu một cái.
Cả quá trình Ngụy Nhiên như người mất hồn, bàn tay nắm lại thật chặt, cực kỳ căng thẳng.
“Trên người cậu có mùi hương bột giặt rất sạch sẽ, tớ rất thích.” Từ Thanh Thanh dán vào bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn thi vào đại học A, muốn cùng cậu học chung một trường.”
Ngụy Nhiên đỏ mặt, hồi lâu cậu mới nuốt nước bọt một cách khó khăn: “Có thể tớ không thi đậu đâu.”
Lộ An Thuần đã hoàn toàn bó tay rồi, ngay cả hứng thú nhìn lén cũng mất sạch, quay người đi vào thang máy.
Thật sự hết thuốc chữa rồi.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Ngụy Nhiên phóng như bay đi vào, vội vàng hỏi: “Chị, cậu ấy… vừa rồi có phải cậu ấy tỏ tình với em không, hay là do em nghĩ nhiều?”
Lộ An Thuần: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sao? Thật sự là do em nghĩ nhiều rồi sao?”
“Đúng vậy, đồ ngốc không xứng có được tình yêu.”
Cậu thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
“Em không thích Từ Thanh Thanh sao? Cô bé đẹp như thế mà.” Lộ An Thuần chọc vào lông mày của cậu: “Làm sao, em còn thấy tủi thân à?”
“Em không muốn những thứ này.” Ngụy Nhiên lầu bầu: “Em chỉ muốn chơi bóng rổ, chơi game thôi.”
“...”
Hoàn toàn không mở mang đầu óc.
Vẫn là học sinh tiểu học thôi.
Lộ An Thuần không biết người đàn ông này lấy đâu ra tinh thần sức lực dùng mãi không cạn như vậy, tràn đầy hứng thú với cơ thể cô, đủ loại tư thế. Giữa chừng anh ôm cô thiếp đi trong chốc lát, sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà tỉnh lại, bắt đầu cuộc “nghiên cứu” dài dằng dặc với cô.
Lộ An Thuần cực kỳ buồn ngủ, nhiều lần ôm gối muốn chạy lại bị anh chặn ngang ôm về, tiêu diệt sạch mà cuộn vào trong chăn, cuối cùng không trốn thoát được, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mình thì nhắm mắt ngủ.
Trong mơ đều là anh.
Lúc trời sắp sáng, cái tên này cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ôm lấy cô từ phía sau chìm vào giấc ngủ, bàn tay vây quanh trước ngực cô thật chặt, trói buộc cô với tư thế giam cầm tuyệt đối.
Lộ An Thuần mềm nhũn dựa vào lòng anh, gối lên cánh tay anh, rã rời lại hạnh phúc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ giấc này đến độ không biết trời trăng mây gió.
Mãi đến buổi chiều, Ngụy Nhiên gõ cửa điên cuồng: “Anh ơi! Chị ơi, sắp lỡ chuyến bay rồi, nhanh dậy đi.”
Lúc này hai người mới lười biếng thức giấc, Lộ An Thuần đáp một tiếng, đang muốn ngồi dậy thì lại bị cánh tay nóng bỏng của người đàn ông bắt lấy, kéo vào lòng một cách quyến luyến: “Em tốt với Ngụy Nhiên còn hơn anh nữa.”
Giọng điệu chua chua
Lộ An Thuần gối lên phần ngực cứng rắn của anh, ngước mắt nhìn yết hầu và chiếc cằm xinh đẹp duyên dáng của anh: “Ghen thế này có thấy ngây thơ không?”
Ngụy Phong ôm cô vào lòng, không ngừng vùi vào người cô, cắn xé môi cô.
Hai người hôn nhau thắm thiết một hồi, Lộ An Thuần dựa vào cổ Ngụy Phong, tham lam mút mát hương vị của anh.
Cô không nỡ rời xa Ngụy Phong, cô còn ỷ lại và quyến luyến người đàn ông này hơn cô nghĩ…
Lộ An Thuần hôn cổ, yết hầu anh một cách thâm tình, đó là nơi nhạy cảm nhất của anh, Ngụy Phong nhắm mắt hưởng thụ thật lâu, cảm nhận được tình yêu của cô, để báo đáp lại, Ngụy Phong chui vào trong chăn…
Lộ An Thuần bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, lại bị anh dùng tay bịt miệng lại.
Ở cửa, Ngụy Nhiên điên cuồng gõ: “Nhanh lên đi! Nếu như lỡ chuyến bay là phải mua lại vé đó, anh ơi anh có tiền lắm hả, bây giờ anh là người thất nghiệp đó! Dậy đi dậy đi dậy đi!”
Hơi thở Lộ An Thuần dồn dập, cô nghiêng đầu run giọng nói với về phía cửa: “Ngụy Nhiên, đừng ồn.”
Nghe thấy giọng nói của chị cậu, Ngụy Nhiên lập tức cực kỳ nghe lời mà ngậm miệng lại.
…
Hai tiếng sau, Lộ An Thuần ngồi bên bàn của phòng ăn, một lần nữa chọn mua vé máy bay cho Ngụy Phong, đặt khoang hạng nhất buổi tối.
Ngụy Nhiên cùng bưng “bữa sáng trưa chiều” lên bàn, nhìn Ngụy Phong, trong mắt là vẻ xem thường vô tận.
Ngụy Phong cực kỳ thỏa mãn, hoàn toàn lười so đo với thằng nhóc này, anh lặng lẽ ăn cơm bổ sung thể lực.
Khi ba người đến sân bay thì đã tám giờ tối, lúc tiễn Ngụy Phong vào cửa kiểm tra an ninh, Lộ An Thuần vốn không muốn khóc nhưng nhìn cửa an ninh, thế mà cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Giống vô số cô gái nhỏ va vào tình yêu cuồng nhiệt, cô ôm cánh tay bạn trai, không nỡ để anh đi.
Cô vừa khóc, Ngụy Phong lập tức trở nên dịu dàng, ôm ôm hôn hôn, thấp giọng an ủi bên tai cô, suýt nữa lại lỡ chuyến bay.
Cho đến giờ phút này, Ngụy Nhiên mới chính thức cảm nhận được, bình thường chị cậu nói Ngụy Phong làm người ta ghét biết bao nhiêu, nhưng thật ra cô rất yêu anh, hơn bất cứ người cô yêu nào khác trên thế giới này, cũng hơn cả chính bản thân cô.
…
Chỉ còn lại ba tháng cuối cùng là đến kỳ thi đại học, Ngụy Nhiên bắt đầu chạy nước rút toàn diện.
Buổi sáng Lộ An Thuần đi đến trung tâm nghệ thuật làm giáo viên dạy vẽ, buổi chiều thì nhốt mình trong phòng tranh, Ngụy Phong đã mời bảo mẫu ngày ngày chăm sóc hai chị em không biết nấu cơm này, bảo đảm hai người không phải lúc nào cũng gọi đồ ăn ngoài.
Lộ An Thuần ở lại thật ra phần nhiều là làm bạn đồng hành trên tinh thần của Ngụy Nhiên, để trong khoảng thời gian chạy nước rút cuối cùng này, cậu có thể toàn lực ứng phó, sẽ không cảm thấy cô đơn.
Về phần sinh hoạt, ngay cả chăm sóc bản thân mình cũng khó khăn, dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng làm việc nhà.
Cuối tuần Lộ An Thuần sẽ kéo em trai ra khỏi phòng, dẫn cậu đi dạo phố ăn một bữa ngon, sau đó xem phim, thả lỏng thoải mái một chút.
Trên đầu Ngụy Nhiên có mấy cọng tóc nhú ra, cậu cầm bắp rang, cùng Lộ An Thuần xem một bộ phim hành động võ hiệp mới nhất.
Trên đường về nhà, Ngụy Nhiên vừa ôm chị cậu, vừa chưa thỏa mãn mà lên mạng tìm kiếm video và bình luận liên quan đến phim —
“Chị ơi, chị biết không, đây là tác phẩm cuối cùng của ảnh đế Tạ Du, dựa theo bài phỏng vấn của ông ấy, quay xong bộ phim này thì ông ấy sẽ giải nghệ đó.”
“Ảnh đế sắp sáu mươi rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, nhưng ông ấy duy trì dáng người cực tốt, trông cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, cùng lắm là bốn mươi, dù sao cũng vô cùng trẻ, còn có cơ bắp nữa.”
Lộ An Thuần vừa ăn đồ ăn vặt vừa thò đầu qua, nhìn người đàn ông anh tuấn với nụ cười chân thành trên màn hình: “Hoàn toàn có thể tiếp tục đóng phim mà, ông ấy là bảo chứng phòng vé, vì sao lại muốn giải nghệ.”
“Ảnh đến nói, ông ấy muốn đền bù sự tiếc nuối lớn nhất trong đời.”
“Tiếc nuối gì?”
Ngụy Nhiên hạ giọng, thần bí nói: “Nghe đồn ảnh đế có con riêng đó!”
“Sao có thể chứ, ảnh đế cũng chưa kết hôn mà.”
“Cho nên mới nói là con riêng! Không công khai, hình như là lúc ông ấy mới ra mắt chưa được bao lâu, mấy năm nay các phóng viên đưa tin giải trí luôn đào bới chuyện này, nhưng không ai biết đứa trẻ đó ở đâu. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, nhà ảnh đế cực kỳ giàu! Nhà giàu tài phiệt ở thành phố Cảng đó, có khả năng không kém gì nhà chị trước kia đâu! Mà ảnh đế là con trai độc nhất, mãi chưa có con, nếu như tìm được người con riêng này thì thật sự là con nhà giàu có đó.”
“Bạn học Ngụy Nhiên, làm con trai mà sao em rành mấy tin tức nhà giàu giải trí này quá vậy!”
“Bởi vì em cực kỳ thích xem phim của ảnh đế Tạ Du, xem từ nhỏ đến lớn rồi, ông ấy là thần tượng của em đó!”
“Nói như vậy, chị cũng xem phim của Tạ Du mà lớn đấy.”
“Đúng chứ, hồi ức tuổi thơ của hai thế hệ đó.”
“Nhưng bây giờ điều em nên quan tâm nhất là việc học của em!” Lộ An Thuần xoa mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cậu: “Có còn muốn đến thành phố Kinh không.”
Ngụy Nhiên tò mò hỏi Lộ An Thuần: “Chị, thành tích học tập của mẹ em có phải không tốt lắm không?”
“Ồ, mẹ là sinh viên nghệ thuật, đúng là không tốt lắm.”
“Vậy thành tích của chị tốt như vậy, chắc là không phải di truyền từ mẹ em đâu.”
Lộ An Thuần không được tính là thông minh nhưng cũng tuyệt đối không ngốc, cô chỉ cố gắng hơn người bình thường thôi.
Cô hung dữ nói với cậu: “Không liên quan đến trí thông minh! Không phải ai cũng có thể có được bộ óc thiên tài như anh trai em đâu, mọi người đều là người bình thường, chỉ là đều cố gắng thôi!”
Ngụy Nhiên thở dài: “Hâm mộ anh trai em quá đi! Bố mẹ ruột của anh trai em chắc chắn là người cực kỳ lợi hại nói không chừng là nhà khoa học gì đó ấy.”
“Em cũng đừng lấy thiên tài ra để xóa bỏ sự cố gắng của anh trai em, ít nhất, anh ấy là người cố gắng nhất mà chị từng gặp.”
Cho dù là cố gắng kiếm tiền hay là ẩn náu bên cạnh Lộ Bái, âm thầm chịu đựng nhiều năm thì đều cần tâm trí vô cùng kiên định và suy nghĩ tỉ mỉ, Ngụy Phong không thể nào không cố gắng, anh chỉ không muốn để người khác biết mà thôi.
“Chị, chị thật sự là người tình trong mắt hóa Tây Thi đó.”
“Không phải đâu, anh trai em vốn rất tốt mà.”
Nhắc đến Ngụy Phong, Lộ An Thuần lập tức lấy điện thoại ra gọi video cho anh.
Chẳng mấy chốc video đã kết nối, khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Phong xuất hiện trong màn hình.
Xương lông mày của anh sắc bén, mày kiếm mắt sáng thuộc về trai đẹp kiểu Trung Quốc điển hình, vừa cứng rắn lại cao ngạo lạnh lùng, thật sự có cảm giác người sống chớ đến gần.
Nhưng mỗi lần nhìn về phía Lộ An Thuần, ánh mắt anh sẽ trở nên dịu dàng, tràn đầy lưu luyến.
“Em và Ngụy Nhiên vừa xem phim xong.” Cô xoay ống kính sang chàng trai bên cạnh, Ngụy Nhiên lập tức lại gần, ôm bả vai Lộ An Thuần chào hỏi anh trai cậu: “Anh ơi! Đừng hâm mộ em quá nha! Em sẽ giúp anh chăm sóc bạn gái thật tốt!”
“Đó là chị dâu em.”
“Là chị em! Hừ.”
Ngụy Phong nói với Lộ An Thuần: “Bà xã, ăn cơm ngon miệng nha.”
“Ừm, anh cũng vậy nhé, không được thức khuya.” Lộ An Thuần chú ý tới Ngụy Phong không phải đang ở nhà mà là cảnh nhà hàng cực kỳ xa lạ, cô đoán hẳn là anh đang tiếp khách, thế là cô vội vàng tạm biệt, không làm phiền anh nữa.
Ngụy Phong đặt điện thoại xuống, trong nhà hàng tây kiểu Pháp yên tĩnh tao nhã, ảnh đế Tạ Du đang ngồi đối diện anh, đôi mắt sâu sắc lại tự kiềm chế —
“Xin lỗi con, mấy năm nay không thể chăm sóc tốt cho con.”
…
Hai chị em đi đến cửa cư xá, dưới ánh trăng, Ngụy Nhiên nhìn thấy một bóng dáng thuần trắng đứng bên cây nguyệt quế, cậu cảm thấy kinh ngạc, lên tiếng gọi: “Từ Thanh Thanh?”
“Ngụy Nhiên.”
Từ Thanh Thanh mặc đồng phục trắng xanh đan xen, quần áo rộng rãi đã che đậy thân hình thon gầy của cô bé, nhưng lại không che giấu được hơi thở của học sinh cấp 3 thanh thuần.
Cô bé lễ phép nói với Lộ An Thuần: “Em chào chị.”
Lộ An Thuần nhìn cô gái thấp thỏm, lại nhìn Ngụy Nhiên luống cuống tay chân, cô cười nói: “Tụi em từ từ nói chuyện đi, chị về nhà trước đây.”
“Vâng.”
Ngụy Nhiên có chút không biết làm sao, kéo góc áo của Lộ An Thuần, Lộ An Thuần kéo cậu ra, nhỏ giọng nói: “Tiến bộ một chút.”
Cô đi vào đại sảnh, làm bộ đi về phía thang máy, thật ra là nhanh chóng trốn sau cột lén nhìn cặp đôi thiếu niên thiếu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân này.
Ngụy Nhiên gãi đầu, không được tự nhiên hỏi Từ Thanh Thanh: “Bố cậu thế nào rồi, khôi phục tốt chứ?”
“Mặc dù về già có thể sẽ ngồi xe lăn, nhưng có thể nhặt lại được cái mạng đã là may mắn rồi, anh Ngụy Phong cũng luôn giúp đỡ tớ, tớ rất cảm kích anh ấy, chờ sau khi lên đại học tớ sẽ tự đi làm thêm.”
“Chuyện này không sao đâu, anh trai tớ… là người tốt mà.”
Ngụy Nhiên không biết nên nói gì cả, nói năng hơi lộn xộn, căng thẳng đến mức mũi đổ mồ hôi.
Từ Thanh Thanh nhìn về phía chàng trai vụng về trước mặt, áy náy nói: “Tớ xin lỗi, Ngụy Nhiên, trước đó đã lừa cậu rất nhiều chuyện, còn đưa tóc của cậu cho người đàn ông xấu xa kia, hại cậu suýt nữa… bị thương.”
“Không sao.” Ngụy Nhiên cong khóe môi, để lộ ra nụ cười thương hiệu của con trai: “Cậu là hoa khôi của lớp chúng ta mà, trước đó cậu nói muốn hẹn hò với tớ, đám Hàn Kiêu đều không tin, thật ra tớ… có thể diện lắm đấy.”
“Tớ xem tin tức rồi, đã nghe nói chuyện Lộ Bái làm với cậu.” Từ Thanh Thanh cúi đầu, khóe mắt đỏ lên: “Suýt nữa hại chết cậu, mấy đêm tớ đều ngủ không ngon.”
“Không có không có! Vì để hấp dẫn sự chú ý nên truyền thông đưa tin thổi phồng lên thôi, thật sự không nghiêm trọng vậy đâu!”
“Hại cậu rơi vào địa ngục, trong lòng tớ rất áy náy.” Cô gái cúi đầu dụi mắt.
Lộ An Thuần nhìn mà thấy sốt ruột, không ngừng nói: “Nhanh ôm đi!”
Thế nhưng đầu óc cậu nhóc chậm chạp, đứng cách xa cô bé hai mét, an ủi với lời nói vụng về: “Chị của tớ được giải thoát rồi, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, tớ còn phải cảm ơn cậu đã sẵn lòng giúp anh trai tớ đấy, mọi thứ đều do tớ tự nguyện, cậu đừng khó chịu nữa.”
“Ừm.” Cô gái gật đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu: “Cậu đứng cách xa như vậy làm gì?”
“À, ờ…” Ngụy Nhiên đến gần cô bé thêm mấy centimet: “Cậu đừng khóc, không sao đâu.”
“Tớ có thể ôm cậu không.”
“Hả!!!”
“Không thể thì thôi.” Từ Thanh Thanh cũng đỏ mặt.
Nhìn Ngụy Nhiên sững sờ giống như cọc gỗ, Lộ An Thuần thật sự muốn đi qua đè đầu luôn.
Cái đồ ngốc này…
Cuối cùng vẫn là Từ Thanh Thanh chủ động bước tới, khẽ ôm cậu một cái.
Cả quá trình Ngụy Nhiên như người mất hồn, bàn tay nắm lại thật chặt, cực kỳ căng thẳng.
“Trên người cậu có mùi hương bột giặt rất sạch sẽ, tớ rất thích.” Từ Thanh Thanh dán vào bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn thi vào đại học A, muốn cùng cậu học chung một trường.”
Ngụy Nhiên đỏ mặt, hồi lâu cậu mới nuốt nước bọt một cách khó khăn: “Có thể tớ không thi đậu đâu.”
Lộ An Thuần đã hoàn toàn bó tay rồi, ngay cả hứng thú nhìn lén cũng mất sạch, quay người đi vào thang máy.
Thật sự hết thuốc chữa rồi.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Ngụy Nhiên phóng như bay đi vào, vội vàng hỏi: “Chị, cậu ấy… vừa rồi có phải cậu ấy tỏ tình với em không, hay là do em nghĩ nhiều?”
Lộ An Thuần: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sao? Thật sự là do em nghĩ nhiều rồi sao?”
“Đúng vậy, đồ ngốc không xứng có được tình yêu.”
Cậu thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
“Em không thích Từ Thanh Thanh sao? Cô bé đẹp như thế mà.” Lộ An Thuần chọc vào lông mày của cậu: “Làm sao, em còn thấy tủi thân à?”
“Em không muốn những thứ này.” Ngụy Nhiên lầu bầu: “Em chỉ muốn chơi bóng rổ, chơi game thôi.”
“...”
Hoàn toàn không mở mang đầu óc.
Vẫn là học sinh tiểu học thôi.