Trở lại với trận đấu thì Hikaru biến mất nhanh chóng xác định hướng mà Riko đang chạy rồi ấn cái nút đó để hắn vận hết tốc lực chạy nhanh.
Trước khi Hikaru đến thì Riko vướng vào một chuyện cá nhân.
Riko đang chạy trong khu rừng của trường, hắn vừa mới nhảy qua nơi gọi là “vực thẳm” và tới bên cây cầu treo, chỉ có một mình hắn ở đây.
“Cứu tôi… cứu tôi với”
Một giọng kêu cứu của con gái cất lên, trong khi cô gái đó đang rất bình thường.
Bình thường ở đây có nghĩa là cô gái ấy không có bị bắt cóc, không bị đánh đập cũng không bị vấp ngã, hắn có chút thắc mắc và ngạc nhiên đi tới bên cô gái à không là hầu gái của một top tỷ phú nào đấy, đứng ngay cạnh cây cầu kế hầu gái đó hỏi?
“Cô mới kêu c…cứu sao?”
“Ừm… thực ra t… tôi s…sợ độ cao”
Hầu gái nhìn cây cầu treo trước mặt, để giành chiến thắng thì phải vượt qua cây cầu này đến bên đích nhanh hơn, mà hầu gái lại sợ độ cao nên không dám đi qua cầu treo này.
“À… vậy để tôi đưa cô qua bên kia”
Dứt câu nói thì Riko nhanh tay bế hầu gái lên và chạy thật nhanh qua cầu, cây cầu có khả năng đung đưa rất lớn, nhưng với hắn chẳng ăn nhằm gì, cây cầu treo này cũng khá dài, bên dưới là nước từ khe suối nào đó chảy tới nên nếu rớt xuống cũng không chết được.
“C… Cảm ơn anh”
Hầu gái đỏ mặt vì lần đầu tiên có người con trai ôm mình ở độ gần như thế này, hầu gái này là người tham gia thế cho hầu gái chính thức của cô, thực ra cô chính là tiểu thư của dòng họ Kindaichi trong tóp 10 tỷ phú.
Hầu gái của cô không đủ sức chạy, nên cô thế chỗ sau khi về đích thì cô hầu gái thật sẽ chạy, cách này cũng thường xuyên được các hầu gái và tiểu thư làm nhưng cũng ít ai biết được, mà có biết thì cũng không ai phàn nàn gì, các vị tiểu thư họ có võ nghệ và sức khỏe tốt, còn hầu gái thì ít dòng họ mới có được, cô chính là Kindaichi Nawata.
Đưa cô gái về bên cây cầu thành công, Riko đặt cô gái xuống rồi vụt chạy nhanh chóng, cũng không kịp nghe câu cảm ơn của cô, nhưng khóe môi Misaki khẽ nhếch lên cười, một nụ cười khiến cô đỏ cả mặt.
Hikaru lén hắn và ấn nút… chưa đầy hai giây thì Riko giống như có lực mạnh của ai đẩy phía sau, chạy như bay và về đích đầu tiên, tràng pháo tay của mọi người, nó cũng được lên trên khán đài đứng chụp một tấm ảnh chung với Riko, rồi rất nhiều bó hoa được gửi tặng cho hắn chủ yếu là từ các bạn nữ, Hikaru cũng có phần quà nhưng cậu là người cầm quà hộ cho hắn, chụp hình xong là nó rời khỏi đó liền không thích cái cảnh đông người bao vây nữa.
Hai cô gái nằm trong tóp ba và tóp 10 tỷ phú thì mỉm cười ngại ngùng.
Bà của nó ở dinh thự lớn ngồi xem thì không ngớt lời khen hài lòng về hắn, đúng là con mắt nhìn người của Rumi quả là tinh tế.
Giải thưởng mà Riko nhận được là 150 triệu yên, hắn có chia cho Hikaru 50 triệu yên vì có công nhấn nút đưa hắn giành chiến thắng.
Một ngày mệt mỏi cơ thể lại ra mồ hôi, vừa về tới dinh thự là nó leo ngay lên phòng tắm ngâm mình trong đó một lúc lâu mới xuống dưới nhà, đi gần tới phòng khách nghe thấy hai tên kia ngồi nói chuyện với nhau, cả hai tên này bây giờ đều ở dạng thú nhồi bông.
“Riko… ta có thắc mắc là tại sao ngươi lại chọn Rumi là người ngươi muốn hầu hạ”
Hikaru trong miệng nhai osi giòn giã, nằm ườn ra salon tay bấm bấm điều khiển ti vi không ngừng chuyển các kênh khác nhau, mà cậu là sói hoang nên xem mấy kênh nói về động vật.
Nghe câu hỏi của Hikaru hắn có chút bất ngờ, nhưng hắn ôn tồn nói, trên tay còn ngồi đếm tiền mới thu được.
“Đó là… ngươi biết đấy, khi ngươi nói chuyện với người bán hàng thật lâu, thì đó là vì ngươi chẳng có ai để nói chuyện”.
“Ngươi là ai? Ông già cô đơn à! Mà chắc ngươi thích ngắm mấy cô nhân viên ngượng ngùng. Khẩu vị được đấy”
Hikaru chẳng hiểu tên cáo này nói gì cả, nên hàm ý chêm chọc hắn.
“Không phải thế”
Hắn dựng ngược lông lên khi sói nói kiểu đùa cợt đấy, nhanh chóng đáp trả mà không biết tên sói kia chẳng thèm quan tâm tới hắn có ở bên nó hay không, dù sao thì bây giờ Hikaru cũng đã tìm được người con gái trong lòng rồi, nhưng cậu vẫn muốn ở bên nó hơn là cô lớp trưởng Anzai Manami Usagi.
“Mà thôi ta chả quan tâm đâu. Vậy nhé ta đi ngủ đây”
Hikaru biến thành dạng người rồi ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng ngủ, bỏ mặt cáo đang tức lồng lộn, còn cố gắng nặn ra một câu mắng Hikaru.
“Vậy thì đừng có hỏi?”
Riko một mình suy nghĩ về câu hỏi của Hikaru, một mình tự nghĩ trong lòng “Lý do hả?”… Đó là vì lời hứa ngày xưa hay còn gọi là lời hứa của kiếp trước với nó, được viết trong một lá thư và được chôn cất dưới đền của hắn.
“Riko, ngươi đang nghĩ cái gì thế?”
Nó đứng cầu thang nghe được cuộc nói chuyện chẳng giống người vừa rồi, nó cũng muốn biết lý do mà hắn lại làm vệ sĩ cho nó, mà nói cách khác thì chính hắn từng nói là người được nó cứu, nhưng nó vẫn không tin tưởng nhiều lắm.
Riko vì thoáng giật mình nên cũng không biết nói sao với nó, nhưng lại tạo cơ hội để hắn hỏi nó về quá khứ một chút, mà cho dù hỏi thì chắc gì nó đã nhớ, cũng khá lâu rồi người bình thường như nó thì quá khứ sẽ khó nhớ chính xác lắm.
“Rumi tiểu thư, cô còn nhớ chút nào về quá khứ không?”
Đột nhiên trán nó nhăn nhúm lại, nó cố gắng nhớ về quá khứ của mình, mà nó còn chẳng nhớ là lúc trưa nay ăn món gì nữa, nét mặt hắn có chút buồn rồi nó hỏi về quá khứ của hắn, trên tay đang cầm cốc trà và đặt xuống bàn kể lại.
Nhắc lại quá khứ một chút.
Trước kia khi hắn còn trẻ hắn là thần ở đền được mọi người thờ phụng và luôn cần đến hắn. Thời gian qua đi thì chẳng còn ai tin vào thần thánh nữa, cũng vì con người khi đó có lòng tham nên họ đã bắt hết thần về nhà thờ phụng tại nhà, khi đền bị dỡ đi, nhà của hắn cũng không còn nữa.
Hắn lang thang khắp nơi, sinh tử cũng chịu nhiều, một lần bị mũi tên bắn trúng tim, hắn ngất đi và biến thành dạng trẻ con để nếu ai thấy thì sẽ cứu giúp cho hắn, trong cơn mê man ấy hắn đã thấy khuôn mặt của một bé gái khoảng 12, 13 tuổi ôm hắn và khóc thét khi hắn bị chảy máu.
Cô bé ấy đã cứu sống hắn bằng phương thuốc gia truyền của dòng họ, vì khi đó tinh thần và thể xác hắn còn rất hận thù con người, ở nhà của cô bé đó cũng gần một tuần vết thương đã khỏi lại thì hắn bỏ đi, trốn vào rừng sâu rồi vô tình gặp sói hoang chính là Hikaru bây giờ.
Cả hai lúc đó làm bạn thân thiết của nhau, cũng giống như cáo loài sói cũng được thờ phụng nhưng chỉ là số ít vì sói thường suy nghĩ hại người nhiều hơn là cứu người.
Rồi sói cũng bị cung tên bắn trúng khi đang lên rừng lấy rau về cho cáo nấu ăn, bất mãn hắn cảm giác quá giờ mà sói chưa về nên lo lắng đi tìm, vì là thần nên tìm ra sói một cách nhanh chóng, ngửi mùi và nhận dạng máu tanh cáo đã có mặt tại ngôi nhà nhỏ mà trước đó từng được bé gái cứu.
Sói đang nằm bên trong đó, được băng bó vết thương và bé gái ngồi cạnh chăm nom, một chút xao xuyến làm cáo và sói nảy sinh tình cảm với cô bé ấy, điều đặc biệt là cô bé ấy có nét mặt giống với nó.
Trở về hiện thực.
Rumi nghe mà cứ cảm thấy ong ong ở đầu, câu chuyện cáo thần và sói thần mà hắn kể có chút thú vị lắm đây, nhưng nó chẳng nhập tâm được gì, mà mục đích nó muốn biết vì sao hắn chọn nó để làm vệ sĩ, chứ mấy cái rườm rà kia nó chẳng muốn nghe.
Mà đến miếu thần thì nó cũng thường xuyên đến khi rảnh rỗi, nó chỉ đến một mình và cầu nguyện, chắc là những lời cầu nguyện ấy đến tai hắn. Nó cũng đến lạ ngay cả ngôi đền đấy đã bị đổ nát thì nó vẫn tới thường xuyên, cho đến khi nơi đó không còn là đền mà được xây dựng lại làm một trung tâm nào đấy thì nó mới hết tới đó. Bất lực hỏi hắn một câu.
“Hồi là thần, chắc ngươi không phải là Zenshiro nhỉ?”
“Dĩ nhiên rồi. Tên thật của tôi thay đổi qua từng thời kỳ. Dù hỏi tên thật thì tôi cũng có nhiều!”
Hắn mới chỉ kể nó nghe phần đầu thôi, nhưng nhìn xem biểu hiện hời hợt khi lắng nghe của nó thì hắn không nói nữa, hắn trở về với hiện thực khi được mọi người thờ cúng và tôn sùng.
“Tôi-cũng-có-nhiều? Tên kỳ thật.”
Nó thấy hắn bắt đầu luyên thuyên dài dòng rồi đây, không chỉ thế mà hắn đang tự khen mình là mèo khen mèo dài đuôi mà, nhưng cái tên này chắc là kỳ lạ nhất mà nó từng nghe.
“Không phải!”
Riko không nghĩ là thường ngày nó thông minh như thế mà sao lúc hỏi cái tên lại không biết chứ, nó đang hiểu lầm hắn rồi.
“Tôi-có-nhiều”
“Không nốt”
“Rất-nhiều”
“Gọi là Riko như tiểu thư đặt đi”
Sau một hồi đốp trả, hắn ấm ức với nó, tên hắn đâu kỳ quái như vậy đâu mà nó lại ngây thơ nói thế, nhưng mà những cái tên thì đâu có gì quan trọng đâu, miễn sao hiện tại hắn được ở bên nó được nó cưng nựng mỗi ngày là hắn vui rồi.
Một điều mà ngay cả nó cũng không hề biết mà chỉ mình hắn biết thôi, đó là mỗi lần nó tới đền cầu nguyện dù hắn không còn ở đó nữa, khi hắn bị bắt nhốt trong nhà kính và làm thú vật quý hiếm cho mọi người chụp hình, làm vật trao đổi để bán hắn, ngay cả lúc hắn không biến thành thần cáo được nhưng hắn vẫn nghe thấy được lời thỉnh cầu từ nó.
Trước khi Hikaru đến thì Riko vướng vào một chuyện cá nhân.
Riko đang chạy trong khu rừng của trường, hắn vừa mới nhảy qua nơi gọi là “vực thẳm” và tới bên cây cầu treo, chỉ có một mình hắn ở đây.
“Cứu tôi… cứu tôi với”
Một giọng kêu cứu của con gái cất lên, trong khi cô gái đó đang rất bình thường.
Bình thường ở đây có nghĩa là cô gái ấy không có bị bắt cóc, không bị đánh đập cũng không bị vấp ngã, hắn có chút thắc mắc và ngạc nhiên đi tới bên cô gái à không là hầu gái của một top tỷ phú nào đấy, đứng ngay cạnh cây cầu kế hầu gái đó hỏi?
“Cô mới kêu c…cứu sao?”
“Ừm… thực ra t… tôi s…sợ độ cao”
Hầu gái nhìn cây cầu treo trước mặt, để giành chiến thắng thì phải vượt qua cây cầu này đến bên đích nhanh hơn, mà hầu gái lại sợ độ cao nên không dám đi qua cầu treo này.
“À… vậy để tôi đưa cô qua bên kia”
Dứt câu nói thì Riko nhanh tay bế hầu gái lên và chạy thật nhanh qua cầu, cây cầu có khả năng đung đưa rất lớn, nhưng với hắn chẳng ăn nhằm gì, cây cầu treo này cũng khá dài, bên dưới là nước từ khe suối nào đó chảy tới nên nếu rớt xuống cũng không chết được.
“C… Cảm ơn anh”
Hầu gái đỏ mặt vì lần đầu tiên có người con trai ôm mình ở độ gần như thế này, hầu gái này là người tham gia thế cho hầu gái chính thức của cô, thực ra cô chính là tiểu thư của dòng họ Kindaichi trong tóp 10 tỷ phú.
Hầu gái của cô không đủ sức chạy, nên cô thế chỗ sau khi về đích thì cô hầu gái thật sẽ chạy, cách này cũng thường xuyên được các hầu gái và tiểu thư làm nhưng cũng ít ai biết được, mà có biết thì cũng không ai phàn nàn gì, các vị tiểu thư họ có võ nghệ và sức khỏe tốt, còn hầu gái thì ít dòng họ mới có được, cô chính là Kindaichi Nawata.
Đưa cô gái về bên cây cầu thành công, Riko đặt cô gái xuống rồi vụt chạy nhanh chóng, cũng không kịp nghe câu cảm ơn của cô, nhưng khóe môi Misaki khẽ nhếch lên cười, một nụ cười khiến cô đỏ cả mặt.
Hikaru lén hắn và ấn nút… chưa đầy hai giây thì Riko giống như có lực mạnh của ai đẩy phía sau, chạy như bay và về đích đầu tiên, tràng pháo tay của mọi người, nó cũng được lên trên khán đài đứng chụp một tấm ảnh chung với Riko, rồi rất nhiều bó hoa được gửi tặng cho hắn chủ yếu là từ các bạn nữ, Hikaru cũng có phần quà nhưng cậu là người cầm quà hộ cho hắn, chụp hình xong là nó rời khỏi đó liền không thích cái cảnh đông người bao vây nữa.
Hai cô gái nằm trong tóp ba và tóp 10 tỷ phú thì mỉm cười ngại ngùng.
Bà của nó ở dinh thự lớn ngồi xem thì không ngớt lời khen hài lòng về hắn, đúng là con mắt nhìn người của Rumi quả là tinh tế.
Giải thưởng mà Riko nhận được là 150 triệu yên, hắn có chia cho Hikaru 50 triệu yên vì có công nhấn nút đưa hắn giành chiến thắng.
Một ngày mệt mỏi cơ thể lại ra mồ hôi, vừa về tới dinh thự là nó leo ngay lên phòng tắm ngâm mình trong đó một lúc lâu mới xuống dưới nhà, đi gần tới phòng khách nghe thấy hai tên kia ngồi nói chuyện với nhau, cả hai tên này bây giờ đều ở dạng thú nhồi bông.
“Riko… ta có thắc mắc là tại sao ngươi lại chọn Rumi là người ngươi muốn hầu hạ”
Hikaru trong miệng nhai osi giòn giã, nằm ườn ra salon tay bấm bấm điều khiển ti vi không ngừng chuyển các kênh khác nhau, mà cậu là sói hoang nên xem mấy kênh nói về động vật.
Nghe câu hỏi của Hikaru hắn có chút bất ngờ, nhưng hắn ôn tồn nói, trên tay còn ngồi đếm tiền mới thu được.
“Đó là… ngươi biết đấy, khi ngươi nói chuyện với người bán hàng thật lâu, thì đó là vì ngươi chẳng có ai để nói chuyện”.
“Ngươi là ai? Ông già cô đơn à! Mà chắc ngươi thích ngắm mấy cô nhân viên ngượng ngùng. Khẩu vị được đấy”
Hikaru chẳng hiểu tên cáo này nói gì cả, nên hàm ý chêm chọc hắn.
“Không phải thế”
Hắn dựng ngược lông lên khi sói nói kiểu đùa cợt đấy, nhanh chóng đáp trả mà không biết tên sói kia chẳng thèm quan tâm tới hắn có ở bên nó hay không, dù sao thì bây giờ Hikaru cũng đã tìm được người con gái trong lòng rồi, nhưng cậu vẫn muốn ở bên nó hơn là cô lớp trưởng Anzai Manami Usagi.
“Mà thôi ta chả quan tâm đâu. Vậy nhé ta đi ngủ đây”
Hikaru biến thành dạng người rồi ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng ngủ, bỏ mặt cáo đang tức lồng lộn, còn cố gắng nặn ra một câu mắng Hikaru.
“Vậy thì đừng có hỏi?”
Riko một mình suy nghĩ về câu hỏi của Hikaru, một mình tự nghĩ trong lòng “Lý do hả?”… Đó là vì lời hứa ngày xưa hay còn gọi là lời hứa của kiếp trước với nó, được viết trong một lá thư và được chôn cất dưới đền của hắn.
“Riko, ngươi đang nghĩ cái gì thế?”
Nó đứng cầu thang nghe được cuộc nói chuyện chẳng giống người vừa rồi, nó cũng muốn biết lý do mà hắn lại làm vệ sĩ cho nó, mà nói cách khác thì chính hắn từng nói là người được nó cứu, nhưng nó vẫn không tin tưởng nhiều lắm.
Riko vì thoáng giật mình nên cũng không biết nói sao với nó, nhưng lại tạo cơ hội để hắn hỏi nó về quá khứ một chút, mà cho dù hỏi thì chắc gì nó đã nhớ, cũng khá lâu rồi người bình thường như nó thì quá khứ sẽ khó nhớ chính xác lắm.
“Rumi tiểu thư, cô còn nhớ chút nào về quá khứ không?”
Đột nhiên trán nó nhăn nhúm lại, nó cố gắng nhớ về quá khứ của mình, mà nó còn chẳng nhớ là lúc trưa nay ăn món gì nữa, nét mặt hắn có chút buồn rồi nó hỏi về quá khứ của hắn, trên tay đang cầm cốc trà và đặt xuống bàn kể lại.
Nhắc lại quá khứ một chút.
Trước kia khi hắn còn trẻ hắn là thần ở đền được mọi người thờ phụng và luôn cần đến hắn. Thời gian qua đi thì chẳng còn ai tin vào thần thánh nữa, cũng vì con người khi đó có lòng tham nên họ đã bắt hết thần về nhà thờ phụng tại nhà, khi đền bị dỡ đi, nhà của hắn cũng không còn nữa.
Hắn lang thang khắp nơi, sinh tử cũng chịu nhiều, một lần bị mũi tên bắn trúng tim, hắn ngất đi và biến thành dạng trẻ con để nếu ai thấy thì sẽ cứu giúp cho hắn, trong cơn mê man ấy hắn đã thấy khuôn mặt của một bé gái khoảng 12, 13 tuổi ôm hắn và khóc thét khi hắn bị chảy máu.
Cô bé ấy đã cứu sống hắn bằng phương thuốc gia truyền của dòng họ, vì khi đó tinh thần và thể xác hắn còn rất hận thù con người, ở nhà của cô bé đó cũng gần một tuần vết thương đã khỏi lại thì hắn bỏ đi, trốn vào rừng sâu rồi vô tình gặp sói hoang chính là Hikaru bây giờ.
Cả hai lúc đó làm bạn thân thiết của nhau, cũng giống như cáo loài sói cũng được thờ phụng nhưng chỉ là số ít vì sói thường suy nghĩ hại người nhiều hơn là cứu người.
Rồi sói cũng bị cung tên bắn trúng khi đang lên rừng lấy rau về cho cáo nấu ăn, bất mãn hắn cảm giác quá giờ mà sói chưa về nên lo lắng đi tìm, vì là thần nên tìm ra sói một cách nhanh chóng, ngửi mùi và nhận dạng máu tanh cáo đã có mặt tại ngôi nhà nhỏ mà trước đó từng được bé gái cứu.
Sói đang nằm bên trong đó, được băng bó vết thương và bé gái ngồi cạnh chăm nom, một chút xao xuyến làm cáo và sói nảy sinh tình cảm với cô bé ấy, điều đặc biệt là cô bé ấy có nét mặt giống với nó.
Trở về hiện thực.
Rumi nghe mà cứ cảm thấy ong ong ở đầu, câu chuyện cáo thần và sói thần mà hắn kể có chút thú vị lắm đây, nhưng nó chẳng nhập tâm được gì, mà mục đích nó muốn biết vì sao hắn chọn nó để làm vệ sĩ, chứ mấy cái rườm rà kia nó chẳng muốn nghe.
Mà đến miếu thần thì nó cũng thường xuyên đến khi rảnh rỗi, nó chỉ đến một mình và cầu nguyện, chắc là những lời cầu nguyện ấy đến tai hắn. Nó cũng đến lạ ngay cả ngôi đền đấy đã bị đổ nát thì nó vẫn tới thường xuyên, cho đến khi nơi đó không còn là đền mà được xây dựng lại làm một trung tâm nào đấy thì nó mới hết tới đó. Bất lực hỏi hắn một câu.
“Hồi là thần, chắc ngươi không phải là Zenshiro nhỉ?”
“Dĩ nhiên rồi. Tên thật của tôi thay đổi qua từng thời kỳ. Dù hỏi tên thật thì tôi cũng có nhiều!”
Hắn mới chỉ kể nó nghe phần đầu thôi, nhưng nhìn xem biểu hiện hời hợt khi lắng nghe của nó thì hắn không nói nữa, hắn trở về với hiện thực khi được mọi người thờ cúng và tôn sùng.
“Tôi-cũng-có-nhiều? Tên kỳ thật.”
Nó thấy hắn bắt đầu luyên thuyên dài dòng rồi đây, không chỉ thế mà hắn đang tự khen mình là mèo khen mèo dài đuôi mà, nhưng cái tên này chắc là kỳ lạ nhất mà nó từng nghe.
“Không phải!”
Riko không nghĩ là thường ngày nó thông minh như thế mà sao lúc hỏi cái tên lại không biết chứ, nó đang hiểu lầm hắn rồi.
“Tôi-có-nhiều”
“Không nốt”
“Rất-nhiều”
“Gọi là Riko như tiểu thư đặt đi”
Sau một hồi đốp trả, hắn ấm ức với nó, tên hắn đâu kỳ quái như vậy đâu mà nó lại ngây thơ nói thế, nhưng mà những cái tên thì đâu có gì quan trọng đâu, miễn sao hiện tại hắn được ở bên nó được nó cưng nựng mỗi ngày là hắn vui rồi.
Một điều mà ngay cả nó cũng không hề biết mà chỉ mình hắn biết thôi, đó là mỗi lần nó tới đền cầu nguyện dù hắn không còn ở đó nữa, khi hắn bị bắt nhốt trong nhà kính và làm thú vật quý hiếm cho mọi người chụp hình, làm vật trao đổi để bán hắn, ngay cả lúc hắn không biến thành thần cáo được nhưng hắn vẫn nghe thấy được lời thỉnh cầu từ nó.