Sự rộng lớn của dinh thự nhà Sakurai phải khiến người khác choáng ngợp, cho dù là đi bằng ô tô thì họ cũng phải mất vài tiếng đồng hồ để đi hết một vòng bên ngoài dinh thự.
Một ngày cuối tuần đẹp trời, Rumi nằm ngủ nướng trong phòng nhưng cảm giác nó chẳng thể ngủ được nữa, bật dậy và thay một bộ đồ thật thoải mái.
Chiếc áo phông màu kem, quần đùi cạp cao màu đen, giày bánh mì đế xuồng hiệu nổi tiếng của Pháp, chiếc mũ rộng vành mát mẻ, mái tóc được cột túm lên phía sau, nhìn tổng thể thì nó rất năng động và xì tin lắm, nhẹ nhàng đóng cửa phòng và xuống nhà.
Riko đứng tưới cây ngay ở sân chính, một tay che lên nhìn những ánh nắng mới buổi sáng, hít thở không khí trong lành, vì biết Rumi ngủ nướng nên đến trưa Riko mới định gọi dậy, Riko hấp thụ vitamin C, ngửi mùi thơm của hoa hồng mới trồng.
“Ồ, Riko ngươi tưới cây à?”
Rumi mở cửa chính thấy Riko chăm chú làm việc, mỉm cười.
“Vâng, tiểu thư… hả Rumi tiểu thư? S… sao cô dậy giờ này, bình thường là gần trưa…”
Mới đầu Riko quay đầu ra nhìn và chào hỏi Rumi, chưa đầy ba giây sau khi hiểu hết mọi chuyện, Riko giật bắn mình tay cầm ống nước tưới nhầm cả lên sân, Riko thấy lạ là hôm nay nó dậy sớm quá.
“Ừm… ta phát hiện ra mình không nên ngủ nhiều như thế, ta muốn đi công viên giải trí, còn hít thở không khí buổi sớm nữa, lâu lắm rồi tâm trạng ta mới thích thú như hôm nay, mau đi thôi”
“Vâng tiểu thư…”
Riko không cần biết là nó “bị làm sao?” nhưng chỉ cần nó bình thường như vậy là hắn vui lắm rồi.
“Ngươi vào thay bộ này rồi xuống đây”
“Hả…”
Riko ngạc nhiên nhìn Rumi.
“Chúng ta đi công viên giải trí, nên ta nghĩ bộ đồ đó không hợp chút nào?”
Rumi cầm cái túi xinh xắn, bên trong có trang phục của Riko, trước nay Rumi ít khi thấy hắn mặc đồ thường.
Một lát sau Riko bước ra với áo thun và khoác áo cộc sơ mi xanh biển, quần xám, đôi giày màu xanh đậm, Rumi có chút mơ mộng vì hắn quả thực rất thu hút, bột miệng nói một câu:
“Ồ, nhìn “ngon mắt” phết! Ngươi mặc vậy mới ra dáng đàn ông con trai chứ, đi thôi”
“Vâng”
Riko đi theo sau Rumi và mỉm cười, nhưng đi được một lát thì hắn thấy lạ là đường đi ra cổng chính đâu phải đường này, bất mãn hỏi nó:
“À… Rumi tiểu thư, chúng ta đi công viên giải trí thế này liệu có ổn không?”
Riko đang thắc mắc là sao nó khôngđi bằng ô tô mà đi bộ, còn đi vào rừng nữa chứ.
“Sao vậy? Ngươi không thích đi cùng ta à!”
“À… không tôi nghĩ từ đây tới đó cũng không phải gần, chúng ta có nên đổi phương tiện đi lại không?”
“Tên não cạn, ngươi đang nói gì vậy? Có ai lại ra khỏi nhà để đi chơi công viên chứ?”
Bộ dạng đứng khoanh tay mắng Riko, nói rồi xoay người đi tiếp.
Rumi rất khoái chí đi và dẫn đường, vì dinh thự này Riko chưa được đi hết lần nào, mà chính xác thì cũng không có thời gian mà đi hết nơi này nữa, lát sau thì cũng tới nơi cần tới.
Công viên ngay trong vườn đây chứ đâu, Riko phải bủn rủn chân tay vì không ngờ tới.
Trước mặt hai người là công viên giải trí mà nó đã nói, có đầy đủ các trò chơi, những trò bình thường cho tới các trò mạo hiểm, không chỉ thế khuôn viên còn rộng hơn cả công viên bình thường, xung quanh là cây cối che đi, nếu nhìn ở trên cao thì may ra còn thấy được chút chút.
“Đây… đây là nhà của tổng thống hả trời”
Riko không thể tin được trên đời này còn có nơi tuyệt như vậy, cả một dinh thự lớn rồi giờ còn cả một công viên rất hiện đại.
“Tổng thống cũng không có nữa, thấy chưa, chúng ta đâu có phải ra khỏi nhà!”
Rumi cảm thấy quá bình thường, tính ra thì đây là lần thứ hai nó tới công viên giải trí này.
Công viên này là thiết kế của bà, mọi thứ đều được hội tụ vỏn vẹn ở khuôn viên dinh thự, nó tiếp tục đi vào bên trong, Riko theo phía sau không ngớt lời khen:
“Ai da, “hàng” của nhà Sakurai đúng là vô đối”
“Nhưng nhà của Umeko và Nawata cũng có mà”
Nó vừa đi vừa nói rất ngây thơ, họ cũng là top tỷ phú thì những thứ này đều có nhưng có to bằng dinh thự của mình không thì nó không biết.
“Tổng thống gặp mấy cô chắc cũng phải gọi bằng “sư phụ".
Riko giọng nói ngập ngừng và ngạc nhiên tột độ, mặc dù mình là người tiếp thu những thay đổi của dinh thự này rất nhanh, nhưng cũng không biết khi nào bệnh tim mình lại “tái phát” thêm nữa đây.
“Cũng bình thường thôi mà, chúng tar a kia ngồi một lát”
Rumi chỉ một cửa hàng nước uống ngay trước mặt, ở đây có đồ ăn và nước uống toàn là hàng cao cấp và được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Bàn ghế và cây dù lớn đều được làm bằng gỗ cao cấp nhất, mọi thứ ở đây đều rất sạch sẽ vì thường xuyên có người lau dọn.
Riko nhanh chóng ra lấy nước mang tới cho Rumi, Riko thắc mắc hỏi:
“Công viên giải trí này vắng vẻ quá tiểu thư nhỉ?”
Vừa dứt câu nói của mình, thì xuất hiện những con vật được làm bằng máy, nào là thỏ, gà rừng, gấu trúc, hình nộm khỉ, v… v…
“Vì là công viên giải trí nên bọn chúng là linh vật ở nơi này.”
Rumi từ từ giải thích cho hắn hiểu, những linh thú này đều biết nói vì được cài chương trình sẵn, sau đó lần lượt những con vật bày trò cho bọn nó chơi, giống như một người hướng dẫn.
Bắt đầu đi từ ngoài vào trong công viên, hai bên đã xuất hiện rất nhiều trò chơi khác nhau, không chỉ dành cho người lớn mà còn dành cho cả trẻ con.
Cả hai chơi rất nhiều trò như tàu lượn, đi nhà ma, cưỡi ngựa gỗ, đu quay… cho tới chiều thì cả hai mới ngừng.
Riko rất vui và hạnh phúc khi được đi chơi cùng với nó, Riko được ngắm nhìn những hình ảnh cười vui vẻ của Rumi, cũng nhanh tay chụp được rất nhiều hình đẹp, dự tính của mình là sẽ lưu lại trong máy tính để ngắm mỗi tối, in ra và ép dẻo treo khắp phòng, lựa chọn một bức đẹp nhất để treo ở đầu giường, in rất nhiều và đóng khung đặt trên bàn của mình.
Rumi ngồi ở ghế gỗ và thở dốc vì chạy mệt, Riko đi lấy nước để uống, hai người đều cảm thấy rất vui và sảng khoái, lâu lâu vận động cơ thể cũng rất tốt.
“Riko, ngươi thấy thế nào?”
Rumi uống ngụm co-ca rồi nhìn Riko hỏi.
“Dạ vui lắm tiểu thư, khi nào rảnh chúng ta sẽ ra đây chơi nhé!”
“Đ… được rồi”
Rumi ngạc nhiên vì hắn cười đẹp như thế.
Trở về tắm táp cho thoải mái, Rumi nghĩ về chuyện hôm nay, có lẽ sẽ là ngày mà nó cảm thấy vui nhất, rất nhiều lần được nhìn thấy nụ cười giống như lần trước của Riko, trò chơi nào Riko cũng cùng nó tham gia nhiệt tình.
Giấc ngủ ngon lành đến với cả hai, trên môi còn nở nụ cười.
Một ngày cuối tuần đẹp trời, Rumi nằm ngủ nướng trong phòng nhưng cảm giác nó chẳng thể ngủ được nữa, bật dậy và thay một bộ đồ thật thoải mái.
Chiếc áo phông màu kem, quần đùi cạp cao màu đen, giày bánh mì đế xuồng hiệu nổi tiếng của Pháp, chiếc mũ rộng vành mát mẻ, mái tóc được cột túm lên phía sau, nhìn tổng thể thì nó rất năng động và xì tin lắm, nhẹ nhàng đóng cửa phòng và xuống nhà.
Riko đứng tưới cây ngay ở sân chính, một tay che lên nhìn những ánh nắng mới buổi sáng, hít thở không khí trong lành, vì biết Rumi ngủ nướng nên đến trưa Riko mới định gọi dậy, Riko hấp thụ vitamin C, ngửi mùi thơm của hoa hồng mới trồng.
“Ồ, Riko ngươi tưới cây à?”
Rumi mở cửa chính thấy Riko chăm chú làm việc, mỉm cười.
“Vâng, tiểu thư… hả Rumi tiểu thư? S… sao cô dậy giờ này, bình thường là gần trưa…”
Mới đầu Riko quay đầu ra nhìn và chào hỏi Rumi, chưa đầy ba giây sau khi hiểu hết mọi chuyện, Riko giật bắn mình tay cầm ống nước tưới nhầm cả lên sân, Riko thấy lạ là hôm nay nó dậy sớm quá.
“Ừm… ta phát hiện ra mình không nên ngủ nhiều như thế, ta muốn đi công viên giải trí, còn hít thở không khí buổi sớm nữa, lâu lắm rồi tâm trạng ta mới thích thú như hôm nay, mau đi thôi”
“Vâng tiểu thư…”
Riko không cần biết là nó “bị làm sao?” nhưng chỉ cần nó bình thường như vậy là hắn vui lắm rồi.
“Ngươi vào thay bộ này rồi xuống đây”
“Hả…”
Riko ngạc nhiên nhìn Rumi.
“Chúng ta đi công viên giải trí, nên ta nghĩ bộ đồ đó không hợp chút nào?”
Rumi cầm cái túi xinh xắn, bên trong có trang phục của Riko, trước nay Rumi ít khi thấy hắn mặc đồ thường.
Một lát sau Riko bước ra với áo thun và khoác áo cộc sơ mi xanh biển, quần xám, đôi giày màu xanh đậm, Rumi có chút mơ mộng vì hắn quả thực rất thu hút, bột miệng nói một câu:
“Ồ, nhìn “ngon mắt” phết! Ngươi mặc vậy mới ra dáng đàn ông con trai chứ, đi thôi”
“Vâng”
Riko đi theo sau Rumi và mỉm cười, nhưng đi được một lát thì hắn thấy lạ là đường đi ra cổng chính đâu phải đường này, bất mãn hỏi nó:
“À… Rumi tiểu thư, chúng ta đi công viên giải trí thế này liệu có ổn không?”
Riko đang thắc mắc là sao nó khôngđi bằng ô tô mà đi bộ, còn đi vào rừng nữa chứ.
“Sao vậy? Ngươi không thích đi cùng ta à!”
“À… không tôi nghĩ từ đây tới đó cũng không phải gần, chúng ta có nên đổi phương tiện đi lại không?”
“Tên não cạn, ngươi đang nói gì vậy? Có ai lại ra khỏi nhà để đi chơi công viên chứ?”
Bộ dạng đứng khoanh tay mắng Riko, nói rồi xoay người đi tiếp.
Rumi rất khoái chí đi và dẫn đường, vì dinh thự này Riko chưa được đi hết lần nào, mà chính xác thì cũng không có thời gian mà đi hết nơi này nữa, lát sau thì cũng tới nơi cần tới.
Công viên ngay trong vườn đây chứ đâu, Riko phải bủn rủn chân tay vì không ngờ tới.
Trước mặt hai người là công viên giải trí mà nó đã nói, có đầy đủ các trò chơi, những trò bình thường cho tới các trò mạo hiểm, không chỉ thế khuôn viên còn rộng hơn cả công viên bình thường, xung quanh là cây cối che đi, nếu nhìn ở trên cao thì may ra còn thấy được chút chút.
“Đây… đây là nhà của tổng thống hả trời”
Riko không thể tin được trên đời này còn có nơi tuyệt như vậy, cả một dinh thự lớn rồi giờ còn cả một công viên rất hiện đại.
“Tổng thống cũng không có nữa, thấy chưa, chúng ta đâu có phải ra khỏi nhà!”
Rumi cảm thấy quá bình thường, tính ra thì đây là lần thứ hai nó tới công viên giải trí này.
Công viên này là thiết kế của bà, mọi thứ đều được hội tụ vỏn vẹn ở khuôn viên dinh thự, nó tiếp tục đi vào bên trong, Riko theo phía sau không ngớt lời khen:
“Ai da, “hàng” của nhà Sakurai đúng là vô đối”
“Nhưng nhà của Umeko và Nawata cũng có mà”
Nó vừa đi vừa nói rất ngây thơ, họ cũng là top tỷ phú thì những thứ này đều có nhưng có to bằng dinh thự của mình không thì nó không biết.
“Tổng thống gặp mấy cô chắc cũng phải gọi bằng “sư phụ".
Riko giọng nói ngập ngừng và ngạc nhiên tột độ, mặc dù mình là người tiếp thu những thay đổi của dinh thự này rất nhanh, nhưng cũng không biết khi nào bệnh tim mình lại “tái phát” thêm nữa đây.
“Cũng bình thường thôi mà, chúng tar a kia ngồi một lát”
Rumi chỉ một cửa hàng nước uống ngay trước mặt, ở đây có đồ ăn và nước uống toàn là hàng cao cấp và được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Bàn ghế và cây dù lớn đều được làm bằng gỗ cao cấp nhất, mọi thứ ở đây đều rất sạch sẽ vì thường xuyên có người lau dọn.
Riko nhanh chóng ra lấy nước mang tới cho Rumi, Riko thắc mắc hỏi:
“Công viên giải trí này vắng vẻ quá tiểu thư nhỉ?”
Vừa dứt câu nói của mình, thì xuất hiện những con vật được làm bằng máy, nào là thỏ, gà rừng, gấu trúc, hình nộm khỉ, v… v…
“Vì là công viên giải trí nên bọn chúng là linh vật ở nơi này.”
Rumi từ từ giải thích cho hắn hiểu, những linh thú này đều biết nói vì được cài chương trình sẵn, sau đó lần lượt những con vật bày trò cho bọn nó chơi, giống như một người hướng dẫn.
Bắt đầu đi từ ngoài vào trong công viên, hai bên đã xuất hiện rất nhiều trò chơi khác nhau, không chỉ dành cho người lớn mà còn dành cho cả trẻ con.
Cả hai chơi rất nhiều trò như tàu lượn, đi nhà ma, cưỡi ngựa gỗ, đu quay… cho tới chiều thì cả hai mới ngừng.
Riko rất vui và hạnh phúc khi được đi chơi cùng với nó, Riko được ngắm nhìn những hình ảnh cười vui vẻ của Rumi, cũng nhanh tay chụp được rất nhiều hình đẹp, dự tính của mình là sẽ lưu lại trong máy tính để ngắm mỗi tối, in ra và ép dẻo treo khắp phòng, lựa chọn một bức đẹp nhất để treo ở đầu giường, in rất nhiều và đóng khung đặt trên bàn của mình.
Rumi ngồi ở ghế gỗ và thở dốc vì chạy mệt, Riko đi lấy nước để uống, hai người đều cảm thấy rất vui và sảng khoái, lâu lâu vận động cơ thể cũng rất tốt.
“Riko, ngươi thấy thế nào?”
Rumi uống ngụm co-ca rồi nhìn Riko hỏi.
“Dạ vui lắm tiểu thư, khi nào rảnh chúng ta sẽ ra đây chơi nhé!”
“Đ… được rồi”
Rumi ngạc nhiên vì hắn cười đẹp như thế.
Trở về tắm táp cho thoải mái, Rumi nghĩ về chuyện hôm nay, có lẽ sẽ là ngày mà nó cảm thấy vui nhất, rất nhiều lần được nhìn thấy nụ cười giống như lần trước của Riko, trò chơi nào Riko cũng cùng nó tham gia nhiệt tình.
Giấc ngủ ngon lành đến với cả hai, trên môi còn nở nụ cười.