Umeko nhìn mọi cử chỉ hành động của Rumi, lúc nó đứng dậy nhàn nhạt nói và bước đi, Umeko khá là buồn.
“Rumi… cậu không thể ở lại sao?”
Umeko cố gắng gọi với theo bước chân nó ra tới cửa.
Vừa nghe dứt câu, Rumi như có một lực mạnh ở chân, khiến chân nó không nhấc dậy đi tiếp được, khựng lại một chút, trái tim nó dường như có một chút xao xuyến muốn ở lại.
“T… tôi đói rồi, ở lại ăn một chút cũng được”
Nó cũng không hiểu tại sao, trong miệng thốt lên điều vừa rồi, Riko mỉm cười hạnh phúc rồi cùng cô hầu gái nhà Umeko xuống dưới bếp nấu bữa trưa và cung cấp thông tin về các món ăn mà nó thích và không thích. Hầu gái đó tên Orochi-san.
Umeko thì vui sướng không từ diễn tả, ngay lập tức cô dẫn Rumi đi thăm quan các phòng của nhà mình, nó cũng đi theo sau và lắng nghe những gì Umeko nói.
“Cảm ơn cậu ở lại dùng bữa nhé! Rumi”
Gần xong hết phân nửa, cả hai dừng tại phòng tắm, Umeko xoay người về sau phía nó rồi nhẹ ôm nó vào lòng nói lời cảm ơn.
“K… không có gì đâu?”
Rumi thoáng đỏ mặt, con gái với nhau có cần chân thành và còn phải thân thiết tới mức ôm không.
“Hì… hì… nói điều này không phải, nhưng cậu đợi tớ tắm chút nhé, người tớ bẩn lắm. Nếu không phiền cậu đi tắm cùng luôn, ban nãy ôm cậu chắc cũng vấy bẩn lên người cậu rồi.”
Umeko cười nhẹ, giọng nói vô cùng giản dị và ngọt ngào, giống như chăm nom cho một cô em gái.
“Ồ”
Nó không nói gì thêm, nhớ lại ban nãy người Umeko chảy mồ hôi, nhưng cô ấy không hề đi tắm mà còn ngồi nói chuyện rất nhiệt tình với mình.
Bàn ăn và các món ăn đã chuẩn bị xong, hầu gái và Riko chỉ chờ hai vị tiểu thư tới và dùng bữa.
Trong khi đó hai cô gái của chúng ta đang ngâm mình trong bồn tắm suối nước nóng.
Dinh thự của nó bồn tắm nằm trên cao và hoạt động theo suy nghĩ, thiết kế theo xu hướng hiện đại, còn ở đây bồn tắm dưới lòng đất mà đúng hơn thì chính là suối nước nóng xung quanh có gạch đá xây làm bồn, mọi thiết kế đều mang cách cổ điển.
Umeko vui lắm không ngờ còn được tắm chung với nó, cô chăm chú nhìn cơ thể nó, ba vòng không nổi bật nhưng nước da lại trắng hồng tự nhiên, mái tóc nó búi lên phía sau, vài cọng tóc dính nước thả xuống, nhìn nó rất đáng yêu, nếu nó không kiêu ngạo thì nó chắc chắn sẽ có nhiều bạn.
“Umeko… cô nhìn gì tôi?”
Rumi cảm thấy cái nhìn soi mói mình, chắc đang âm mưu nói xấu mình cái gì đó, nó nghĩ thế.
“Rumi có làn da đẹp tự nhiên quá?”
Umeko cười tươi, khen đúng chuyên môn.
“…”
Đỏ mặt ngủm đầu xuống dưới bồn nước và im thin thít.
“Không ngờ Rumi cũng có lúc đáng yêu như thế này?”
Tiếp tục chiêu khen để đối phương câm nín.
Sau đó Umeko không cười nữa, khuôn mặt đanh lại, đôi mắt cũng có chút lạnh lùng nhìn sang Rumi, hỏi về chuyện lần trước, lý do mà cô nghỉ học mấy hôm.
Câu hỏi rất chân thành, may mà Riko có nói tường tận lại sự việc nên nó mới biết cách đối phó, nếu mà nó không hỏi hắn, thì chắc giờ nó chỉ có ngỏm củ tỏi thôi.
“Làm bạn thì làm bạn, có sao đâu, tôi cũng không phải hổ báo ăn thịt đâu mà phải sợ như thế! Cũng vì trước nay tôi không quen có bạn thân, chỉ là quen vì học cùng trường thôi”
Nó khoanh tay hời hợt giải thích cho Umeko hiểu, cũng vì lý do đó mà nó rất ít ra khỏi dinh thự, chỉ tới lớp rồi về và không có gì hơn.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm Rumi, tuy mình cũng chưa có bạn thân nhưng mà nhìn Rumi, mình rất muốn có một cô bạn thân như vậy, làm bạn của mình nhé!”
Umeko hạnh phúc, giơ một bàn tay ra trước mặt Rumi, cô cũng như nó đều là những người được cuộc sống tốt hơn bao nhiêu người khác, nhưng lại không có bạn bè để tâm sự, không có bạn bè để rủ đi chơi cùng, không có cuộc gọi và tin nhắn chúc ngủ ngon của bạn, điều ấy thứ mà những người giàu như hai cô gái này đều mong muốn có.
“Ừm… chúng ta là bạn”
Rumi giơ tay nắm lấy tay của Umeko, nụ cười từ tận đáy lòng mình, xem như là một tình bạn tốt đẹp sẽ bắt đầu từ đây.
Riko và Orochi-san đứng bên ngoài đợi đưa khăn tắm cho tiểu thư mỉm cười, Orochi-san còn bật khóc vì lần đầu tiên thấy cô chủ mình thân thiết với người khác như vậy, lại còn rất cố gắng để được nó công nhận mình là bạn thân nữa.
Bữa cơm của cả hai đều tràn ngập tiếng cười, cũng kể rất nhiều chuyện cho nhau nghe, giờ thì nó cũng thấy tâm trạng được lấp đầy ở một khoảng trống nào đó, khoảng trống mà nó nghĩ chắc là tình bạn.
Nó cũng không xỉa xói tới chuyện mình vẽ manga nữa, mà ngược lại Umeko lại rất thích vẽ chỉ là cô không biết vẽ, ngày đó vì có chút buồn nên cô mới nói điều đó với chị mình, ngay sau đó thì cô có đi xin lỗi và chị cô bỏ qua vì chuyện đó không nhiều nhặt gì.
Cả hai ngồi uống trà, nó có nhắc nhở Umeko mai tới trường học, ban kỷ luật mà nghỉ thì cái trường loạn lên hết rồi.
Orochi-san hầu gái của Umeko nhắc tới chuyện học võ của cô chủ mình, nó cười mỉm nhẹ nói:
“Không cần tốn sức học cái đó đâu, thay vào đó thì cậu học vẽ manga tốt hơn đấy, một người dịu dàng như cậu mà học võ thì không đúng lắm, đừng cố gắng vượt sức mình, làm như vậy cậu sẽ chịu đau đớn nhiều hơn đấy”
Nó khuyên chân thành với Umeko, một người như cô thì không hợp với võ nghệ chút nào, hơn nữa học từ bé sẽ dễ hơn là bắt đầu từ bây giờ, nó cũng đổi cách xưng hô với Umeko, cho thân mật hơn.
Umeko lập tức nghe theo nó vẽ manga và hẹn ngày khác tới dinh thự nó để học.
Nó trở về dinh thự cùng với Riko, trên miệng mỉm cười nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Riko cũng vui không kém, hắn luôn muốn thấy nó cười như thế này bởi sẽ rất đẹp.
Ngồi trong phòng mình, nhìn trên máy tính những bức hình mà hắn chụp được trong ngày hôm nay, cũng là bội thu, mỉm cười rờ nhẹ bàn tay mình lên môi của Rumi trên máy tính, khẽ nói:
“Rumi tiểu thư… cô cười giống như thiên thần, một thiên thần trong lòng tôi”
Nó nằm phòng mình khẽ hắt xì một cái, đột nhiên điện thoại nó rung lên, báo hiệu có tin nhắn tới, đó chính là tin của Umeko:
“Rumi yêu quý… *hình trái tim*… ngủ ngon nha, chụt chụt”
Nó thầm nghĩ, “Có phải mình vừa hứa cái gì rồi không?”
Nó nhắn lại, “Cảm ơn, chúc ngủ ngon”
Người con gái vừa nhắn tin và cũng vừa nhận được tin nhắn cảm giác trong lòng rất ấm áp, ôm luôn cái điện thoại rồi ngủ một giấc ngon lành tới sáng.
Nó mặc một cái váy hai dây mỏng manh để ngủ, vì thời tiết gần đây khá nóng, sau đó nó cũng ngủ thiếp đi vì mệt.
“Rumi… cậu không thể ở lại sao?”
Umeko cố gắng gọi với theo bước chân nó ra tới cửa.
Vừa nghe dứt câu, Rumi như có một lực mạnh ở chân, khiến chân nó không nhấc dậy đi tiếp được, khựng lại một chút, trái tim nó dường như có một chút xao xuyến muốn ở lại.
“T… tôi đói rồi, ở lại ăn một chút cũng được”
Nó cũng không hiểu tại sao, trong miệng thốt lên điều vừa rồi, Riko mỉm cười hạnh phúc rồi cùng cô hầu gái nhà Umeko xuống dưới bếp nấu bữa trưa và cung cấp thông tin về các món ăn mà nó thích và không thích. Hầu gái đó tên Orochi-san.
Umeko thì vui sướng không từ diễn tả, ngay lập tức cô dẫn Rumi đi thăm quan các phòng của nhà mình, nó cũng đi theo sau và lắng nghe những gì Umeko nói.
“Cảm ơn cậu ở lại dùng bữa nhé! Rumi”
Gần xong hết phân nửa, cả hai dừng tại phòng tắm, Umeko xoay người về sau phía nó rồi nhẹ ôm nó vào lòng nói lời cảm ơn.
“K… không có gì đâu?”
Rumi thoáng đỏ mặt, con gái với nhau có cần chân thành và còn phải thân thiết tới mức ôm không.
“Hì… hì… nói điều này không phải, nhưng cậu đợi tớ tắm chút nhé, người tớ bẩn lắm. Nếu không phiền cậu đi tắm cùng luôn, ban nãy ôm cậu chắc cũng vấy bẩn lên người cậu rồi.”
Umeko cười nhẹ, giọng nói vô cùng giản dị và ngọt ngào, giống như chăm nom cho một cô em gái.
“Ồ”
Nó không nói gì thêm, nhớ lại ban nãy người Umeko chảy mồ hôi, nhưng cô ấy không hề đi tắm mà còn ngồi nói chuyện rất nhiệt tình với mình.
Bàn ăn và các món ăn đã chuẩn bị xong, hầu gái và Riko chỉ chờ hai vị tiểu thư tới và dùng bữa.
Trong khi đó hai cô gái của chúng ta đang ngâm mình trong bồn tắm suối nước nóng.
Dinh thự của nó bồn tắm nằm trên cao và hoạt động theo suy nghĩ, thiết kế theo xu hướng hiện đại, còn ở đây bồn tắm dưới lòng đất mà đúng hơn thì chính là suối nước nóng xung quanh có gạch đá xây làm bồn, mọi thiết kế đều mang cách cổ điển.
Umeko vui lắm không ngờ còn được tắm chung với nó, cô chăm chú nhìn cơ thể nó, ba vòng không nổi bật nhưng nước da lại trắng hồng tự nhiên, mái tóc nó búi lên phía sau, vài cọng tóc dính nước thả xuống, nhìn nó rất đáng yêu, nếu nó không kiêu ngạo thì nó chắc chắn sẽ có nhiều bạn.
“Umeko… cô nhìn gì tôi?”
Rumi cảm thấy cái nhìn soi mói mình, chắc đang âm mưu nói xấu mình cái gì đó, nó nghĩ thế.
“Rumi có làn da đẹp tự nhiên quá?”
Umeko cười tươi, khen đúng chuyên môn.
“…”
Đỏ mặt ngủm đầu xuống dưới bồn nước và im thin thít.
“Không ngờ Rumi cũng có lúc đáng yêu như thế này?”
Tiếp tục chiêu khen để đối phương câm nín.
Sau đó Umeko không cười nữa, khuôn mặt đanh lại, đôi mắt cũng có chút lạnh lùng nhìn sang Rumi, hỏi về chuyện lần trước, lý do mà cô nghỉ học mấy hôm.
Câu hỏi rất chân thành, may mà Riko có nói tường tận lại sự việc nên nó mới biết cách đối phó, nếu mà nó không hỏi hắn, thì chắc giờ nó chỉ có ngỏm củ tỏi thôi.
“Làm bạn thì làm bạn, có sao đâu, tôi cũng không phải hổ báo ăn thịt đâu mà phải sợ như thế! Cũng vì trước nay tôi không quen có bạn thân, chỉ là quen vì học cùng trường thôi”
Nó khoanh tay hời hợt giải thích cho Umeko hiểu, cũng vì lý do đó mà nó rất ít ra khỏi dinh thự, chỉ tới lớp rồi về và không có gì hơn.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm Rumi, tuy mình cũng chưa có bạn thân nhưng mà nhìn Rumi, mình rất muốn có một cô bạn thân như vậy, làm bạn của mình nhé!”
Umeko hạnh phúc, giơ một bàn tay ra trước mặt Rumi, cô cũng như nó đều là những người được cuộc sống tốt hơn bao nhiêu người khác, nhưng lại không có bạn bè để tâm sự, không có bạn bè để rủ đi chơi cùng, không có cuộc gọi và tin nhắn chúc ngủ ngon của bạn, điều ấy thứ mà những người giàu như hai cô gái này đều mong muốn có.
“Ừm… chúng ta là bạn”
Rumi giơ tay nắm lấy tay của Umeko, nụ cười từ tận đáy lòng mình, xem như là một tình bạn tốt đẹp sẽ bắt đầu từ đây.
Riko và Orochi-san đứng bên ngoài đợi đưa khăn tắm cho tiểu thư mỉm cười, Orochi-san còn bật khóc vì lần đầu tiên thấy cô chủ mình thân thiết với người khác như vậy, lại còn rất cố gắng để được nó công nhận mình là bạn thân nữa.
Bữa cơm của cả hai đều tràn ngập tiếng cười, cũng kể rất nhiều chuyện cho nhau nghe, giờ thì nó cũng thấy tâm trạng được lấp đầy ở một khoảng trống nào đó, khoảng trống mà nó nghĩ chắc là tình bạn.
Nó cũng không xỉa xói tới chuyện mình vẽ manga nữa, mà ngược lại Umeko lại rất thích vẽ chỉ là cô không biết vẽ, ngày đó vì có chút buồn nên cô mới nói điều đó với chị mình, ngay sau đó thì cô có đi xin lỗi và chị cô bỏ qua vì chuyện đó không nhiều nhặt gì.
Cả hai ngồi uống trà, nó có nhắc nhở Umeko mai tới trường học, ban kỷ luật mà nghỉ thì cái trường loạn lên hết rồi.
Orochi-san hầu gái của Umeko nhắc tới chuyện học võ của cô chủ mình, nó cười mỉm nhẹ nói:
“Không cần tốn sức học cái đó đâu, thay vào đó thì cậu học vẽ manga tốt hơn đấy, một người dịu dàng như cậu mà học võ thì không đúng lắm, đừng cố gắng vượt sức mình, làm như vậy cậu sẽ chịu đau đớn nhiều hơn đấy”
Nó khuyên chân thành với Umeko, một người như cô thì không hợp với võ nghệ chút nào, hơn nữa học từ bé sẽ dễ hơn là bắt đầu từ bây giờ, nó cũng đổi cách xưng hô với Umeko, cho thân mật hơn.
Umeko lập tức nghe theo nó vẽ manga và hẹn ngày khác tới dinh thự nó để học.
Nó trở về dinh thự cùng với Riko, trên miệng mỉm cười nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Riko cũng vui không kém, hắn luôn muốn thấy nó cười như thế này bởi sẽ rất đẹp.
Ngồi trong phòng mình, nhìn trên máy tính những bức hình mà hắn chụp được trong ngày hôm nay, cũng là bội thu, mỉm cười rờ nhẹ bàn tay mình lên môi của Rumi trên máy tính, khẽ nói:
“Rumi tiểu thư… cô cười giống như thiên thần, một thiên thần trong lòng tôi”
Nó nằm phòng mình khẽ hắt xì một cái, đột nhiên điện thoại nó rung lên, báo hiệu có tin nhắn tới, đó chính là tin của Umeko:
“Rumi yêu quý… *hình trái tim*… ngủ ngon nha, chụt chụt”
Nó thầm nghĩ, “Có phải mình vừa hứa cái gì rồi không?”
Nó nhắn lại, “Cảm ơn, chúc ngủ ngon”
Người con gái vừa nhắn tin và cũng vừa nhận được tin nhắn cảm giác trong lòng rất ấm áp, ôm luôn cái điện thoại rồi ngủ một giấc ngon lành tới sáng.
Nó mặc một cái váy hai dây mỏng manh để ngủ, vì thời tiết gần đây khá nóng, sau đó nó cũng ngủ thiếp đi vì mệt.