Ngày mới nó tới trường, ngay khi bước chân xuống xe Rumi đã thấy Umeko đứng chờ.
“Rumi, tớ chờ cậu lâu lắm.”
Umeko vui mừng vì nó đồng ý làm bạn thân, giọng nói và khuôn mặt cô biểu lộ nên tất cả.
“Chào buổi sáng, Umeko tiểu thư, thật vinh hạnh cho Rumi tiểu thư chúng tôi được cô chờ.”
Hắn nhanh chóng đặt một tay lên ngực, hai chân đứng nghiêm, cúi đầu rất cung kính.
“À k-không sao mà, chúng ta lên lớp thôi Rumi”
Umeko có một chút xao xuyến vì Riko nụ cười trên môi của hắn khiến bao cô gái phải rộn ràng và đỏ mặt, bộ dạng rất nghiêm túc nhưng lại vô cùng đẹp kiêu hãnh, hắn giống như một bông hoa lớn giữa một rừng hoa nhỏ.
“Oh”
Nó kịp hiểu những gì mới xảy ra, rồi nhanh chóng theo Umeko lên lớp.
Ngồi cả buổi trong giờ học, nó chỉ suy nghĩ về hắn, những việc hắn làm thực sự là tốt cho nó hay không, bộ dạng thay nó nói lời cảm ơn khi sáng, nụ cười cũng rất cuốn hút, rất nhiều học sinh nữ đi ngang qua cũng cảm thấy rung động vô cùng.
Riko cầm tay Umeko và nói những lời ngọt ngào, cũng gần giống như hắn đã làm như vậy với nó hàng ngày, trái tim nó có một chút khó chịu và không hài lòng về hắn.
“Rumi, Rumi, tới giờ ăn trưa rồi”
Umeko thấy nó suy nghĩ gì đó rất lâu, gọi mãi cũng không thấy nghe, chuông reo hết tiết cũng không thấy nó cất sách vở.
“H-Hả, ừm, h-hết giờ rồi sao? Đi ăn thôi”
Bị gọi bất ngờ, Rumi trả lời một cách ấp úng và bối rối.
“Ừm, cậu đang nghĩ chuyện gì à? C-có thể nói cho mình biết không?”
Umeko muốn quan tâm nó nhiều hơn thế, nên cô muốn thấu hiểu được những suy nghĩ đó.
Nó ngẩn người nhìn Umeko, điều lạ là trước nay cô chưa làm thế với ai.
“Cũng không có gì đâu, mình chỉ suy nghĩ vài chuyện linh tinh thôi”
Rumi không thể nói là nó đang ấm ức chuyện lúc sáng được, làm vậy chẳng khác nào phá vỡ tình bạn còn chưa bắt đầu được lâu này.
“Vậy chúng ta đi ăn thôi, chắc Riko đang ở dưới căn tin chờ chúng ta rồi nhỉ?”
Umeko vui mừng, trước đó cô đã nói với nó là kêu Riko làm thêm một hộp bento, nhiều lần được nhìn thấy hộp cơm của nó rất nhiều màu sắc và đủ các món ăn, nhưng điều đó không quan trọng, điều mà Umeko vui mừng hơn cả là được ăn cơm do Riko nấu.
“Chào hai vị tiểu thư, cơm tôi đã chuẩn bị sẵn rồi đây ạ!”
Vừa nhận được tin nhắn của nó, Riko đã rất vui mừng vì nó lại quan tâm bạn bè nhiều như vậy, lập tức chuẩn một bữa ăn thịnh soạn dành cho hai cô gái.
“Wao, đúng là món ăn của Riko có khác, cách trang trí cũng hấp dẫn quá nhỉ?”
Umeko tấm tắc khen, lập tức ngồi xuống một cái ghế do Riko mời, hít một hơi dài thật dài với các món ăn mà Riko nấu.
“Cảm ơn tiểu thư Umeko nhiều lắm, tôi chỉ trang trí theo ý kiến của Rumi tiểu thư thôi!”
Riko vui vẻ nhìn qua Rumi và nói, những điều này hắn làm hoàn toàn vì nó.
“Rumi hạnh phúc nha, có một người hầu giỏi như Riko, cậu là cô gái sướng nhất trường mình”
“Cảm ơn hai người, chúng ta ăn thôi”
Nó nhàn nhạt cũng không nói thêm gì, Riko mỉm cười kéo cái ghế ngồi đối diện Umeko, chỉ nó ngồi xuống đó.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, rồi lại đến tiết học buổi chiều, nhưng suy nghĩ của nó không rời khỏi bữa ăn đó, điều mà nó thấy lạ là hai người tức là Riko và Umeko cười nói rất vui vẻ, Umeko còn vui tính bảo Riko ngồi xuống ăn trưa cùng nữa, nhưng hắn từ chối vì ăn rồi.
Nó còn thấy Umeko gắp đồ ăn cho mình, rồi sau đó là cho Riko, trong căn tin lúc đó cũng không nhiều học sinh, mà chuyện đó cũng không có gì là lạ, nên mọi người cũng không chú ý nhiều. Nó lại nghĩ lung tung vài chuyện khác nữa, “Không biết làm bạn với Umeko là tốt hay xấu nữa”.
Tiếng chuông reo kết thúc buổi học. Nó nhanh chân cất sách vở vào ba lô và cầm đi ra ngoài, nơi có Riko… đứng chờ.
Đứng ngay cửa lớn của trường để bước ra ngoài sân, phía trước mặt nó chính là Riko đang đứng rất nghiêm túc chờ nó.
Bình thường thì suy nghĩ của nó là vậy, và mọi chuyện hoàn toàn như vậy nếu như nó không nhìn thấy… Umeko, tạm gọi là cô bạn thân đầu tiên của nó.
Riko và Umeko đang đứng cùng nhau, và còn… cười cùng nhau rất vui vẻ nữa, nhưng ngay khi Riko nhìn thấy nó thì Umeko cũng thấy và cô còn giơ tay vẫy nó lại, cũng dùng nụ cười tươi như khi nãy.
Nó khá đơ một cục vì chuyện này, suy nghĩ của nó là lúc đó Umeko nói chuyện gì mà Riko cười vui như vậy.
Ngồi trong xe nhưng nó cứ cảm giác bồn chồn, lo lắng không yên, muốn hỏi mà cũng chẳng dám hỏi chuyện khi nãy.
Nằm trên phòng nó cũng không thôi suy nghĩ về nụ cười đắc ý của Riko, cũng đã gần mười hai giờ đêm nó không chợp mắt được, và kết quả là.
Sáng sớm nó mặc đồng phục trường Gakuen, mở cửa bước ra ngoài:
“Chào buổi sáng, Rumi tiểu thư, hôm nay tiểu thư vẫn rất đ… mắt tiểu thư bị sao vậy, hôm qua đã khuya mà tôi thấy tiểu thư chưa ngủ?”
Riko nhìn hai con mắt nó đen như gấu trúc, trong lòng vô cùng lo lắng, hỏi thăm rất nhiều lần, nhưng nó lại chẳng nói gì, nhẹ nhàng nói.
“Ừm, ta có chút chuyện nên ngủ muộn”
Nó cũng không nhìn Riko lấy một lần nào, mà lập tức xuống dưới nhà và ngồi bàn ăn được Riko nấu sẵn và uống trà thảo mộc của hắn pha, cầm cặp đi ra xe và nói một câu tỉnh queo:
“Hôm nay, ta muốn tự đi học!”
Nụ cười trên môi Riko cứng lại, toàn thân đơ như tượng, giống như vừa nghe được một tiếng sét đánh bên tai, biến thành cáo ở dạng thú bông, ngồi im ru một cục.
Nó nhẫn tâm rời đi và không quay đầu nhìn lại hắn.
Suy nghĩ của Riko lúc đó là nó giận mình rồi sao, có chuyện gì mà cả đêm hôm qua nó ngủ muộn như thế, rồi hôm nay còn tự lái xe đi học, có phải hắn đã làm sai gì rồi không?
Nhưng mà hắn đâu dễ bỏ qua như thế, dù sao cũng là thần thì tất nhiên cũng phải có cái giá của thần chứ, ngay tức khắc Riko biến thành dạng người thường rồi đuổi theo nó.
Riko lúc này ở dạng cáo chọn được một nơi lý tưởng đó là ngồi trên cành cây, trên tay cầm ống nhòm để nhìn được vào trong lớp và cụ thể là nhìn được nó.
Rumi ngồi phía gần cuối lớp và bên cạnh cửa sổ, nên Riko nhìn được một cách rõ ràng hơn, miệng Riko lẩm bẩm, “Tiểu thư không cho tôi chở đi học, thì từ nay tôi sẽ ngắm tiểu thư như vậy”
Chuông reo ra chơi, mà nó không muốn đi đâu cả, cảm giác mắt không mở lên được, nó nhẹ nhàng dụi dụi hai con mắt rồi gục đầu xuống bàn ngủ, bên ngoài Riko xịt máu mũi, “Không ngờ tiểu thư có nhiều lúc đáng yêu như thế này”
Umeko nhẹ nhàng đến bên Rumi, đặt lên bàn nó một hộp sữa và ly đá, lay lay người nó dậy, nó đang ngủ ngon thì có người phá đám, có một chút tức giận nhìn Umeko.
Nhưng sau đó trở về trạng thái bình thường như ban đầu rồi cảm ơn Umeko, nhưng nó không uống và tiếp tục gục xuống bàn ngủ.
Trên xe nó trở về dinh thự, đột nhiên nó muốn ghé vào tiệm kem rất nổi tiếng mang tên “Kawai”
“Kính chào quý khách”
Nhân viên đồng phục màu đỏ cúi chào và mở cửa cho nó bước vào, trang phục nó mặc là học sinh, nhưng ai cũng ngỡ ngàng vì đó là đồng phục trường nổi tiếng.
“Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều loại kem khác nhau, quý khách muốn dùng kem gì ạ!”
“Ừm, cho tôi kem kawai, kem ly và kem kiwi.”
Nó chọn được cái bàn ưng ý rồi kêu món mà mình cũng rất thích ăn.
“Vâng, xin quý khách đợi cho một lát ạ”
Nhân viên nhanh chân đi làm việc của mình, nó không có thói quen nhìn lung tung mọi thứ, nên nó chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài, ngay bên cạnh vị trí nó ngồi mà thôi.
Quán này rất nổi tiếng và đông khách, những vị khách tới đây cũng thuộc dạng có tiếng tăm và có tiền, còn những người khác thì chỉ dám đi ngang qua và nhìn vào vì khung cảnh đẹp thôi, cũng mơ ước được một lần vào đây ăn thử kem này.
Một vài vị khách lâu năm của quán cũng phải chú ý tới nó, bởi nó có vẻ đẹp rất thu hút, vẻ trẻ con và ngây thơ, lại rất trong sáng đáng yêu.
Nhân viên bê ra kem mà nó yêu cầu, ngồi ăn được một lát, phía cửa chính có khoảng mười tên mặc đồ đen đi vào, thực ra thì nó cũng không quan tâm đâu, nhưng vì hai tên đó có giọng nói khá lớn:
“Tất cả các người trong quán nghe đây, có bao nhiêu tiền thì bỏ hết lên bàn, chúng tao sẽ đi một lượt và lấy chúng, nếu không đừng trách sao bọn tao ác.”
“Rumi, tớ chờ cậu lâu lắm.”
Umeko vui mừng vì nó đồng ý làm bạn thân, giọng nói và khuôn mặt cô biểu lộ nên tất cả.
“Chào buổi sáng, Umeko tiểu thư, thật vinh hạnh cho Rumi tiểu thư chúng tôi được cô chờ.”
Hắn nhanh chóng đặt một tay lên ngực, hai chân đứng nghiêm, cúi đầu rất cung kính.
“À k-không sao mà, chúng ta lên lớp thôi Rumi”
Umeko có một chút xao xuyến vì Riko nụ cười trên môi của hắn khiến bao cô gái phải rộn ràng và đỏ mặt, bộ dạng rất nghiêm túc nhưng lại vô cùng đẹp kiêu hãnh, hắn giống như một bông hoa lớn giữa một rừng hoa nhỏ.
“Oh”
Nó kịp hiểu những gì mới xảy ra, rồi nhanh chóng theo Umeko lên lớp.
Ngồi cả buổi trong giờ học, nó chỉ suy nghĩ về hắn, những việc hắn làm thực sự là tốt cho nó hay không, bộ dạng thay nó nói lời cảm ơn khi sáng, nụ cười cũng rất cuốn hút, rất nhiều học sinh nữ đi ngang qua cũng cảm thấy rung động vô cùng.
Riko cầm tay Umeko và nói những lời ngọt ngào, cũng gần giống như hắn đã làm như vậy với nó hàng ngày, trái tim nó có một chút khó chịu và không hài lòng về hắn.
“Rumi, Rumi, tới giờ ăn trưa rồi”
Umeko thấy nó suy nghĩ gì đó rất lâu, gọi mãi cũng không thấy nghe, chuông reo hết tiết cũng không thấy nó cất sách vở.
“H-Hả, ừm, h-hết giờ rồi sao? Đi ăn thôi”
Bị gọi bất ngờ, Rumi trả lời một cách ấp úng và bối rối.
“Ừm, cậu đang nghĩ chuyện gì à? C-có thể nói cho mình biết không?”
Umeko muốn quan tâm nó nhiều hơn thế, nên cô muốn thấu hiểu được những suy nghĩ đó.
Nó ngẩn người nhìn Umeko, điều lạ là trước nay cô chưa làm thế với ai.
“Cũng không có gì đâu, mình chỉ suy nghĩ vài chuyện linh tinh thôi”
Rumi không thể nói là nó đang ấm ức chuyện lúc sáng được, làm vậy chẳng khác nào phá vỡ tình bạn còn chưa bắt đầu được lâu này.
“Vậy chúng ta đi ăn thôi, chắc Riko đang ở dưới căn tin chờ chúng ta rồi nhỉ?”
Umeko vui mừng, trước đó cô đã nói với nó là kêu Riko làm thêm một hộp bento, nhiều lần được nhìn thấy hộp cơm của nó rất nhiều màu sắc và đủ các món ăn, nhưng điều đó không quan trọng, điều mà Umeko vui mừng hơn cả là được ăn cơm do Riko nấu.
“Chào hai vị tiểu thư, cơm tôi đã chuẩn bị sẵn rồi đây ạ!”
Vừa nhận được tin nhắn của nó, Riko đã rất vui mừng vì nó lại quan tâm bạn bè nhiều như vậy, lập tức chuẩn một bữa ăn thịnh soạn dành cho hai cô gái.
“Wao, đúng là món ăn của Riko có khác, cách trang trí cũng hấp dẫn quá nhỉ?”
Umeko tấm tắc khen, lập tức ngồi xuống một cái ghế do Riko mời, hít một hơi dài thật dài với các món ăn mà Riko nấu.
“Cảm ơn tiểu thư Umeko nhiều lắm, tôi chỉ trang trí theo ý kiến của Rumi tiểu thư thôi!”
Riko vui vẻ nhìn qua Rumi và nói, những điều này hắn làm hoàn toàn vì nó.
“Rumi hạnh phúc nha, có một người hầu giỏi như Riko, cậu là cô gái sướng nhất trường mình”
“Cảm ơn hai người, chúng ta ăn thôi”
Nó nhàn nhạt cũng không nói thêm gì, Riko mỉm cười kéo cái ghế ngồi đối diện Umeko, chỉ nó ngồi xuống đó.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, rồi lại đến tiết học buổi chiều, nhưng suy nghĩ của nó không rời khỏi bữa ăn đó, điều mà nó thấy lạ là hai người tức là Riko và Umeko cười nói rất vui vẻ, Umeko còn vui tính bảo Riko ngồi xuống ăn trưa cùng nữa, nhưng hắn từ chối vì ăn rồi.
Nó còn thấy Umeko gắp đồ ăn cho mình, rồi sau đó là cho Riko, trong căn tin lúc đó cũng không nhiều học sinh, mà chuyện đó cũng không có gì là lạ, nên mọi người cũng không chú ý nhiều. Nó lại nghĩ lung tung vài chuyện khác nữa, “Không biết làm bạn với Umeko là tốt hay xấu nữa”.
Tiếng chuông reo kết thúc buổi học. Nó nhanh chân cất sách vở vào ba lô và cầm đi ra ngoài, nơi có Riko… đứng chờ.
Đứng ngay cửa lớn của trường để bước ra ngoài sân, phía trước mặt nó chính là Riko đang đứng rất nghiêm túc chờ nó.
Bình thường thì suy nghĩ của nó là vậy, và mọi chuyện hoàn toàn như vậy nếu như nó không nhìn thấy… Umeko, tạm gọi là cô bạn thân đầu tiên của nó.
Riko và Umeko đang đứng cùng nhau, và còn… cười cùng nhau rất vui vẻ nữa, nhưng ngay khi Riko nhìn thấy nó thì Umeko cũng thấy và cô còn giơ tay vẫy nó lại, cũng dùng nụ cười tươi như khi nãy.
Nó khá đơ một cục vì chuyện này, suy nghĩ của nó là lúc đó Umeko nói chuyện gì mà Riko cười vui như vậy.
Ngồi trong xe nhưng nó cứ cảm giác bồn chồn, lo lắng không yên, muốn hỏi mà cũng chẳng dám hỏi chuyện khi nãy.
Nằm trên phòng nó cũng không thôi suy nghĩ về nụ cười đắc ý của Riko, cũng đã gần mười hai giờ đêm nó không chợp mắt được, và kết quả là.
Sáng sớm nó mặc đồng phục trường Gakuen, mở cửa bước ra ngoài:
“Chào buổi sáng, Rumi tiểu thư, hôm nay tiểu thư vẫn rất đ… mắt tiểu thư bị sao vậy, hôm qua đã khuya mà tôi thấy tiểu thư chưa ngủ?”
Riko nhìn hai con mắt nó đen như gấu trúc, trong lòng vô cùng lo lắng, hỏi thăm rất nhiều lần, nhưng nó lại chẳng nói gì, nhẹ nhàng nói.
“Ừm, ta có chút chuyện nên ngủ muộn”
Nó cũng không nhìn Riko lấy một lần nào, mà lập tức xuống dưới nhà và ngồi bàn ăn được Riko nấu sẵn và uống trà thảo mộc của hắn pha, cầm cặp đi ra xe và nói một câu tỉnh queo:
“Hôm nay, ta muốn tự đi học!”
Nụ cười trên môi Riko cứng lại, toàn thân đơ như tượng, giống như vừa nghe được một tiếng sét đánh bên tai, biến thành cáo ở dạng thú bông, ngồi im ru một cục.
Nó nhẫn tâm rời đi và không quay đầu nhìn lại hắn.
Suy nghĩ của Riko lúc đó là nó giận mình rồi sao, có chuyện gì mà cả đêm hôm qua nó ngủ muộn như thế, rồi hôm nay còn tự lái xe đi học, có phải hắn đã làm sai gì rồi không?
Nhưng mà hắn đâu dễ bỏ qua như thế, dù sao cũng là thần thì tất nhiên cũng phải có cái giá của thần chứ, ngay tức khắc Riko biến thành dạng người thường rồi đuổi theo nó.
Riko lúc này ở dạng cáo chọn được một nơi lý tưởng đó là ngồi trên cành cây, trên tay cầm ống nhòm để nhìn được vào trong lớp và cụ thể là nhìn được nó.
Rumi ngồi phía gần cuối lớp và bên cạnh cửa sổ, nên Riko nhìn được một cách rõ ràng hơn, miệng Riko lẩm bẩm, “Tiểu thư không cho tôi chở đi học, thì từ nay tôi sẽ ngắm tiểu thư như vậy”
Chuông reo ra chơi, mà nó không muốn đi đâu cả, cảm giác mắt không mở lên được, nó nhẹ nhàng dụi dụi hai con mắt rồi gục đầu xuống bàn ngủ, bên ngoài Riko xịt máu mũi, “Không ngờ tiểu thư có nhiều lúc đáng yêu như thế này”
Umeko nhẹ nhàng đến bên Rumi, đặt lên bàn nó một hộp sữa và ly đá, lay lay người nó dậy, nó đang ngủ ngon thì có người phá đám, có một chút tức giận nhìn Umeko.
Nhưng sau đó trở về trạng thái bình thường như ban đầu rồi cảm ơn Umeko, nhưng nó không uống và tiếp tục gục xuống bàn ngủ.
Trên xe nó trở về dinh thự, đột nhiên nó muốn ghé vào tiệm kem rất nổi tiếng mang tên “Kawai”
“Kính chào quý khách”
Nhân viên đồng phục màu đỏ cúi chào và mở cửa cho nó bước vào, trang phục nó mặc là học sinh, nhưng ai cũng ngỡ ngàng vì đó là đồng phục trường nổi tiếng.
“Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều loại kem khác nhau, quý khách muốn dùng kem gì ạ!”
“Ừm, cho tôi kem kawai, kem ly và kem kiwi.”
Nó chọn được cái bàn ưng ý rồi kêu món mà mình cũng rất thích ăn.
“Vâng, xin quý khách đợi cho một lát ạ”
Nhân viên nhanh chân đi làm việc của mình, nó không có thói quen nhìn lung tung mọi thứ, nên nó chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài, ngay bên cạnh vị trí nó ngồi mà thôi.
Quán này rất nổi tiếng và đông khách, những vị khách tới đây cũng thuộc dạng có tiếng tăm và có tiền, còn những người khác thì chỉ dám đi ngang qua và nhìn vào vì khung cảnh đẹp thôi, cũng mơ ước được một lần vào đây ăn thử kem này.
Một vài vị khách lâu năm của quán cũng phải chú ý tới nó, bởi nó có vẻ đẹp rất thu hút, vẻ trẻ con và ngây thơ, lại rất trong sáng đáng yêu.
Nhân viên bê ra kem mà nó yêu cầu, ngồi ăn được một lát, phía cửa chính có khoảng mười tên mặc đồ đen đi vào, thực ra thì nó cũng không quan tâm đâu, nhưng vì hai tên đó có giọng nói khá lớn:
“Tất cả các người trong quán nghe đây, có bao nhiêu tiền thì bỏ hết lên bàn, chúng tao sẽ đi một lượt và lấy chúng, nếu không đừng trách sao bọn tao ác.”