Rumi ở nhà cả ngày chán muốn chết, nhớ tới Riko đi từ sáng chưa thấy về, liền gọi điện, nhưng hắn ta vừa mới mở nghe đã tắt máy rồi, Rumi vô cùng tức giận, bèn gọi cho Botan hỏi thì được biết hắn đã về từ lâu, cảm giác là hắn có chuyện nó vội vàng đi tìm.
Riko tâm trạng không còn gì thảm hơn, ngước mặt lên nhìn trời cũng chập tối, nhìn xung quanh thì hắn không thể biết nơi này là nơi nào cả.
Bỗng nhiên, hắn nghe được giọng nói của cô gái, cũng không nhớ rõ là mình từng nghe, nhưng hình như cô ấy biết hắn:
“R… Riko, anh đây rồi”
Cô gái vừa rồi không ai khác chính là Asuka, cô vừa mới đặt qua mạng một chiếc pizza và hẹn địa điểm chính là chiếc ghế đá ở công viên ít người này.
Asuka mới tới chỗ ghế đá quen thuộc ngồi chờ người mang tới, thì trước mặt mình là hắn, niềm vui của cô nhân đôi.
Hắn nhìn theo tiếng cô gái gọi tên, có chút nhíu mày nhưng lại dãn ra và nở nụ cười, vì đó là cô gái hắn nhận xét rằng rất vui tính.
“Cô là Asuka, trùng hợp quá”
Hắn cười mỉm cũng không biết nên nói gì với cô gái này, kể những chuyện xấu hổ từ trưa nay chắc cô ấy cười mình.
“Anh sao lại ngồi ở đây, anh đi đâu à!”
Asuka ngồi ngay xuống ghế đá, thấy trên người hắn ướt sũng, lấy trong túi ra khăn giấy đưa hắn lau và có chút lo lắng.
“À, cũng không có gì! Tôi giúp Rumi tiểu thư làm một số việc mà giờ gặp chút rắc rối, tôi ngồi cho khô người rồi trở về, mà Asuka cho tôi biết đây là nơi nào không?”
Hắn nhẹ nhàng phân tích cho cô hiểu, ấn tượng của hắn về cô gái này chính là niềm vui và nụ cười, có lẽ hắn sẽ khó quên.
“Vậy sao? Đây là tỉnh lẻ Soiju, chỗ hiện tại chúng ta ngồi cách dinh thự cô ấy cũng rất xa”
Asuka từng tới dinh thự nó nên biết được diện tích và khoảng thời gian từ đây tới đó.
“Cảm ơn cô, lát tôi sẽ đón taxi về”
Hắn cười cười, vì người hắn chưa khô nên hắn không muốn về lúc này, nhắc mới nhớ, hắn cố gắng giữ đĩa anime của nó nên chúng vẫn an toàn.
Asuka thì trái tim loạn nhịp rất nhiều, vì không ngờ gặp được hắn trong hoàn cảnh này, còn ở công viên ít người nên tâm trạng Asuka càng bối rối hơn, ngồi mãi lúc sau Asuka mới nói chuyện với hắn:
“Anh dạo này thế nào?”
Mặc dù rất ngại vì con gái không nên bắt chuyện với người mình thích trước, nhưng không khí im lặng quá có thể nghe thấy hơi thở của nhau, khiến Asuka không chịu được.
“À, tôi vẫn khỏe, nhìn cô Asuka tôi lại thấy rất vui, chắc tâm trạng cô dạo này rất tốt, trang phục cô mặc trên người hôm nay cũng rất dễ thương.”
Riko nhìn Asuka và nói, vẻ mặt hắn bình thường và không có chút cảm giác thích cô, nhưng hắn nghĩ là khen con gái sẽ khiến cho không khí trở nên dễ chịu hơn, Riko nghe thấu được suy nghĩ của Asuka.
“A-Anh nói thật chứ?”
Mặt Asuka đỏ lự lên, hai tay đặt nhẹ lên đùi và run run, cũng không hiểu sao cô lại mừng như thế, từ lúc gặp là trái tim Asuka chỉ hướng về hắn, nên giờ được khen trong lòng cô không khỏi dấy lên một cảm giác xúc động.
“Vâng, tôi chưa bao giờ nói dối ai, đặc biệt là nói dối tiểu thư Ru…”
Riko nhắc tới nó, nhưng chưa hoàn thành được câu nói thì đã nghe giọng của một người thanh niên, giọng nói vô cùng ngạc nhiên.
“Ồ, cậu là quản gia của tiểu thư đây sao?”
Người thanh niên đó chính là nhân viên của cửa hàng pizza mà cô đặt mua, cậu ta mặc trang phục màu trắng và tạp dề màu xanh nõn chuối, phía xa có chiếc xe đưa pizza cho khách hàng, trên tay cầm bánh.
Lần đầu tiên cậu được thấy quản gia bên ngoài, còn được thấy bộ cánh sang trọng và được gặp trực tiếp quản gia, ngắm nhìn dung mạo anh tuấn, thường những quản gia chỉ có nhà giàu nhứt nách mới có, hơn nữa họ chỉ đi cùng với tiểu thư và tới những nơi sang trọng, không hề đến nơi hẻo lánh này, cậu ta gặp hắn thì vô cùng ngưỡng mộ, còn ngồi cùng vị cô nương xinh đẹp.
“À… tôi là…”
Riko hiểu ý của nhân viên đưa bánh, định nói lại nhưng cũng không kịp nữa rồi, trang phục của hắn và Asuka cũng rất giống với những suy đoán của nhân viên kia, nên hắn sẽ cùng cô diễn một vở kịch.
“Lần đầu tiên tôi gặp quản gia ngoài thực tế? Nếu đã là quản gia thì chắc tôi phải nhận tiền bánh từ anh nhỉ?”
Cậu ta không ngừng nhìn chằm chằm vào Riko, còn nhẹ nhàng chạm lên trang phục mắc tiền của quản gia, không ngừng khen ngợi, và theo truyền thống của các quản gia khi đi cùng tiểu thư, là nhận bánh đưa tiền nhân viên và mời tiểu thư của mình dùng bữa, nhân viên có vẻ rất háo hức được chứng kiến tận mắt.
“À vâng… đây ạ, không cần trả lại tiền thừa”
Riko nhanh hiểu ra vấn đề, cũng không làm khó xử cả Asuka và nhân viên, hắn lấy trong túi ra chút tiền rồi trả cho nhân viên.
Những hành động vừa rồi Asuka chỉ ngồi im nhìn và còn đang rất ngỡ ngàng, trong lòng cô dấy lên một cảm giác vui vẻ hạnh phúc, không những thế nhìn cử chỉ hành động của Riko khi đưa tiền và nhận bánh từ tay nhân viên, Asuka tham lam muốn hắn là quản gia của mình mãi.
“Asuka tiểu thư, mời tiểu thư dùng bánh”
Riko tưởng rằng nhân viên sẽ rời khỏi khi nhận tiền, nhưng lại ao ước muốn nhìn thấy cảnh quản gia mời tiểu thư ăn, vì không cách nào từ chối, cũng đã diễn tới bước cuối rồi, vậy nên Riko lập tức làm hành động giống như thường ngày hay làm với nó.
Riko mở hộp bánh ra, lấy một miếng pizza và quỳ một chân xuống, hai tay cầm bánh giơ lên trước mặt Asuka và nói câu mà quản gia cần nói.
Asuka còn đang mơ mộng suy nghĩ thì giọng nói và cử chỉ của Riko, làm mặt cô đỏ ửng lên, ngạc nhiên vô cùng, sau đó Riko nháy mắt hàm ý có nhân viên đang đứng chờ, Asuka giả ho khan một cái và tư thế ngồi thẳng lưng, mặt hơi ngước lên, giọng nói cũng mạnh mẽ hơn, vì giờ đây cô là tiểu thư danh giá.
“Hừm… tốt lắm quản gia”
Asuka nói xong thì cầm bánh và nhẹ nhàng ăn, ăn một cách từ tốn cho giống tiểu thư.
Nhân viên mỉm cười hài lòng, tiếp đó đưa cho Riko chai nước co-ca miễn phí, và Riko nhanh hiểu ý tiếp tục làm điều tương tự:
“Mời tiểu thư uống nước”
Vừa nuốt được miếng bánh, Asuka nhanh tay cầm lon co-ca và miệng cười mỉm hài lòng.
Vậy mà nhân viên vẫn chưa tha cho hai người, còn bột miệng nói một câu:
“Tôi thường thấy quản gia sau khi mời tiểu thư ăn còn làm một cái gì đấy rất thân thiết…?”
Nhân viên cố gắng nhớ lại điều mình cần suy nghĩ, vừa kịp nghĩ ra và định quay sang nói thì… cảnh tượng trước mặt khiến nhân viên không khỏi trố mắt nhìn.
Riko không biết tên nhân viên này còn muốn làm phiền bọn hắn đến bao lâu, vừa nghe tên đó nói gì mà sau khi dùng bữa gì gì đó, hắn liền cầm tay Asuka lên và nhẹ hôn vào mu bàn tay, Riko nghĩ điều mà nhân viên đó mong đợi chắc là đây.
Asuka cảm thấy tim mình đập muốn rớt ra ngoài, hai con mắt cũng muốn lòi ra luôn, mặt thì đỏ bừng bừng, bất ngờ không thể nói thành lời.
Nhân viên định nói là quản gia lau miệng cho tiểu thư khi ăn xong, chứ không phải là hôn ngón tay, nhưng vì thế mà cậu ta được tận mắt chứng kiến cảnh nồng ấm vừa rồi, cậu mỉm cười mãn nguyện rồi ra nổ xe về.
Suốt dọc đường chạy xe mà trái tim nhân viên ngập tràn trong yêu thương. Cậu không chỉ ngỡ ngàng mà còn ngưỡng mộ cô gái kia, có một quản gia không chỉ yêu chiều tiểu thư mà còn rất đẹp trai, nếu như không làm quản gia thì khối cô gái tới hỏi cưới.
Trở lại với Riko và Asuka, hai người sau một hồi bị tra tấn kịch liệt về thể xác và tinh thần, giờ cũng được ngồi ăn thoải mái như lúc đầu, tâm trạng Asuka thì khỏi phải nói cũng biết cô vui thế nào.
Quần áo cũng đã khô, Riko không suy nghĩ nhiều về chuyện vừa xảy ra, cũng nói lời xin lỗi với cô vì đã làm cô áy náy vì hắn.
Asuka thì ngược lại xin lỗi hắn vì cô mà khó xử lại còn trả tiền bánh giùm cô, nên cô ái ngại chỉ mời được hắn ăn bánh cùng mình, thế nhưng lần đầu tiên được ăn pizza vị bình thường nhưng lại rất ngon, Asuka cũng coi như được an ủi.
Sau đó Riko đứng lên cảm ơn Asuka về bữa ăn rồi nhanh chóng rời khỏi, vừa đi được hai bước chân thì giọng Asuka nói:
“Đ… đợi đã, Riko”
Asuka đột nhiên trái tim cô mách bảo, nếu như lần này không nói ra lòng chân thành của mình thì sẽ chẳng còn cơ hội nào cả, vội vã đứng dậy gọi hắn.
“Asuka còn chuyện gì nữa sao?”
Riko quay người lại và mỉm cười nhìn Asuka.
“Thực ra thì tôi… có chuyện muốn nói với anh”
Mặt cô quay sang chỗ khác, cũng không dám nhìn Riko vì ngại.
“Vâng, cô nói đi, nếu giúp được tôi không từ chối”
Riko không muốn người khác nghĩ xấu về mình, cũng như Rumi tiểu thư nên ngay cả nói chuyện với người khác thì hắn vẫn phải tôn trọng và tỏ ra quan tâm họ.
“Riko… tôi… là… tôi thích anh”
Asuka khó khăn lắm mới nói ra được điều mình muốn, cô cảm thấy thoải mái khi nói ra.
Riko tâm trạng không còn gì thảm hơn, ngước mặt lên nhìn trời cũng chập tối, nhìn xung quanh thì hắn không thể biết nơi này là nơi nào cả.
Bỗng nhiên, hắn nghe được giọng nói của cô gái, cũng không nhớ rõ là mình từng nghe, nhưng hình như cô ấy biết hắn:
“R… Riko, anh đây rồi”
Cô gái vừa rồi không ai khác chính là Asuka, cô vừa mới đặt qua mạng một chiếc pizza và hẹn địa điểm chính là chiếc ghế đá ở công viên ít người này.
Asuka mới tới chỗ ghế đá quen thuộc ngồi chờ người mang tới, thì trước mặt mình là hắn, niềm vui của cô nhân đôi.
Hắn nhìn theo tiếng cô gái gọi tên, có chút nhíu mày nhưng lại dãn ra và nở nụ cười, vì đó là cô gái hắn nhận xét rằng rất vui tính.
“Cô là Asuka, trùng hợp quá”
Hắn cười mỉm cũng không biết nên nói gì với cô gái này, kể những chuyện xấu hổ từ trưa nay chắc cô ấy cười mình.
“Anh sao lại ngồi ở đây, anh đi đâu à!”
Asuka ngồi ngay xuống ghế đá, thấy trên người hắn ướt sũng, lấy trong túi ra khăn giấy đưa hắn lau và có chút lo lắng.
“À, cũng không có gì! Tôi giúp Rumi tiểu thư làm một số việc mà giờ gặp chút rắc rối, tôi ngồi cho khô người rồi trở về, mà Asuka cho tôi biết đây là nơi nào không?”
Hắn nhẹ nhàng phân tích cho cô hiểu, ấn tượng của hắn về cô gái này chính là niềm vui và nụ cười, có lẽ hắn sẽ khó quên.
“Vậy sao? Đây là tỉnh lẻ Soiju, chỗ hiện tại chúng ta ngồi cách dinh thự cô ấy cũng rất xa”
Asuka từng tới dinh thự nó nên biết được diện tích và khoảng thời gian từ đây tới đó.
“Cảm ơn cô, lát tôi sẽ đón taxi về”
Hắn cười cười, vì người hắn chưa khô nên hắn không muốn về lúc này, nhắc mới nhớ, hắn cố gắng giữ đĩa anime của nó nên chúng vẫn an toàn.
Asuka thì trái tim loạn nhịp rất nhiều, vì không ngờ gặp được hắn trong hoàn cảnh này, còn ở công viên ít người nên tâm trạng Asuka càng bối rối hơn, ngồi mãi lúc sau Asuka mới nói chuyện với hắn:
“Anh dạo này thế nào?”
Mặc dù rất ngại vì con gái không nên bắt chuyện với người mình thích trước, nhưng không khí im lặng quá có thể nghe thấy hơi thở của nhau, khiến Asuka không chịu được.
“À, tôi vẫn khỏe, nhìn cô Asuka tôi lại thấy rất vui, chắc tâm trạng cô dạo này rất tốt, trang phục cô mặc trên người hôm nay cũng rất dễ thương.”
Riko nhìn Asuka và nói, vẻ mặt hắn bình thường và không có chút cảm giác thích cô, nhưng hắn nghĩ là khen con gái sẽ khiến cho không khí trở nên dễ chịu hơn, Riko nghe thấu được suy nghĩ của Asuka.
“A-Anh nói thật chứ?”
Mặt Asuka đỏ lự lên, hai tay đặt nhẹ lên đùi và run run, cũng không hiểu sao cô lại mừng như thế, từ lúc gặp là trái tim Asuka chỉ hướng về hắn, nên giờ được khen trong lòng cô không khỏi dấy lên một cảm giác xúc động.
“Vâng, tôi chưa bao giờ nói dối ai, đặc biệt là nói dối tiểu thư Ru…”
Riko nhắc tới nó, nhưng chưa hoàn thành được câu nói thì đã nghe giọng của một người thanh niên, giọng nói vô cùng ngạc nhiên.
“Ồ, cậu là quản gia của tiểu thư đây sao?”
Người thanh niên đó chính là nhân viên của cửa hàng pizza mà cô đặt mua, cậu ta mặc trang phục màu trắng và tạp dề màu xanh nõn chuối, phía xa có chiếc xe đưa pizza cho khách hàng, trên tay cầm bánh.
Lần đầu tiên cậu được thấy quản gia bên ngoài, còn được thấy bộ cánh sang trọng và được gặp trực tiếp quản gia, ngắm nhìn dung mạo anh tuấn, thường những quản gia chỉ có nhà giàu nhứt nách mới có, hơn nữa họ chỉ đi cùng với tiểu thư và tới những nơi sang trọng, không hề đến nơi hẻo lánh này, cậu ta gặp hắn thì vô cùng ngưỡng mộ, còn ngồi cùng vị cô nương xinh đẹp.
“À… tôi là…”
Riko hiểu ý của nhân viên đưa bánh, định nói lại nhưng cũng không kịp nữa rồi, trang phục của hắn và Asuka cũng rất giống với những suy đoán của nhân viên kia, nên hắn sẽ cùng cô diễn một vở kịch.
“Lần đầu tiên tôi gặp quản gia ngoài thực tế? Nếu đã là quản gia thì chắc tôi phải nhận tiền bánh từ anh nhỉ?”
Cậu ta không ngừng nhìn chằm chằm vào Riko, còn nhẹ nhàng chạm lên trang phục mắc tiền của quản gia, không ngừng khen ngợi, và theo truyền thống của các quản gia khi đi cùng tiểu thư, là nhận bánh đưa tiền nhân viên và mời tiểu thư của mình dùng bữa, nhân viên có vẻ rất háo hức được chứng kiến tận mắt.
“À vâng… đây ạ, không cần trả lại tiền thừa”
Riko nhanh hiểu ra vấn đề, cũng không làm khó xử cả Asuka và nhân viên, hắn lấy trong túi ra chút tiền rồi trả cho nhân viên.
Những hành động vừa rồi Asuka chỉ ngồi im nhìn và còn đang rất ngỡ ngàng, trong lòng cô dấy lên một cảm giác vui vẻ hạnh phúc, không những thế nhìn cử chỉ hành động của Riko khi đưa tiền và nhận bánh từ tay nhân viên, Asuka tham lam muốn hắn là quản gia của mình mãi.
“Asuka tiểu thư, mời tiểu thư dùng bánh”
Riko tưởng rằng nhân viên sẽ rời khỏi khi nhận tiền, nhưng lại ao ước muốn nhìn thấy cảnh quản gia mời tiểu thư ăn, vì không cách nào từ chối, cũng đã diễn tới bước cuối rồi, vậy nên Riko lập tức làm hành động giống như thường ngày hay làm với nó.
Riko mở hộp bánh ra, lấy một miếng pizza và quỳ một chân xuống, hai tay cầm bánh giơ lên trước mặt Asuka và nói câu mà quản gia cần nói.
Asuka còn đang mơ mộng suy nghĩ thì giọng nói và cử chỉ của Riko, làm mặt cô đỏ ửng lên, ngạc nhiên vô cùng, sau đó Riko nháy mắt hàm ý có nhân viên đang đứng chờ, Asuka giả ho khan một cái và tư thế ngồi thẳng lưng, mặt hơi ngước lên, giọng nói cũng mạnh mẽ hơn, vì giờ đây cô là tiểu thư danh giá.
“Hừm… tốt lắm quản gia”
Asuka nói xong thì cầm bánh và nhẹ nhàng ăn, ăn một cách từ tốn cho giống tiểu thư.
Nhân viên mỉm cười hài lòng, tiếp đó đưa cho Riko chai nước co-ca miễn phí, và Riko nhanh hiểu ý tiếp tục làm điều tương tự:
“Mời tiểu thư uống nước”
Vừa nuốt được miếng bánh, Asuka nhanh tay cầm lon co-ca và miệng cười mỉm hài lòng.
Vậy mà nhân viên vẫn chưa tha cho hai người, còn bột miệng nói một câu:
“Tôi thường thấy quản gia sau khi mời tiểu thư ăn còn làm một cái gì đấy rất thân thiết…?”
Nhân viên cố gắng nhớ lại điều mình cần suy nghĩ, vừa kịp nghĩ ra và định quay sang nói thì… cảnh tượng trước mặt khiến nhân viên không khỏi trố mắt nhìn.
Riko không biết tên nhân viên này còn muốn làm phiền bọn hắn đến bao lâu, vừa nghe tên đó nói gì mà sau khi dùng bữa gì gì đó, hắn liền cầm tay Asuka lên và nhẹ hôn vào mu bàn tay, Riko nghĩ điều mà nhân viên đó mong đợi chắc là đây.
Asuka cảm thấy tim mình đập muốn rớt ra ngoài, hai con mắt cũng muốn lòi ra luôn, mặt thì đỏ bừng bừng, bất ngờ không thể nói thành lời.
Nhân viên định nói là quản gia lau miệng cho tiểu thư khi ăn xong, chứ không phải là hôn ngón tay, nhưng vì thế mà cậu ta được tận mắt chứng kiến cảnh nồng ấm vừa rồi, cậu mỉm cười mãn nguyện rồi ra nổ xe về.
Suốt dọc đường chạy xe mà trái tim nhân viên ngập tràn trong yêu thương. Cậu không chỉ ngỡ ngàng mà còn ngưỡng mộ cô gái kia, có một quản gia không chỉ yêu chiều tiểu thư mà còn rất đẹp trai, nếu như không làm quản gia thì khối cô gái tới hỏi cưới.
Trở lại với Riko và Asuka, hai người sau một hồi bị tra tấn kịch liệt về thể xác và tinh thần, giờ cũng được ngồi ăn thoải mái như lúc đầu, tâm trạng Asuka thì khỏi phải nói cũng biết cô vui thế nào.
Quần áo cũng đã khô, Riko không suy nghĩ nhiều về chuyện vừa xảy ra, cũng nói lời xin lỗi với cô vì đã làm cô áy náy vì hắn.
Asuka thì ngược lại xin lỗi hắn vì cô mà khó xử lại còn trả tiền bánh giùm cô, nên cô ái ngại chỉ mời được hắn ăn bánh cùng mình, thế nhưng lần đầu tiên được ăn pizza vị bình thường nhưng lại rất ngon, Asuka cũng coi như được an ủi.
Sau đó Riko đứng lên cảm ơn Asuka về bữa ăn rồi nhanh chóng rời khỏi, vừa đi được hai bước chân thì giọng Asuka nói:
“Đ… đợi đã, Riko”
Asuka đột nhiên trái tim cô mách bảo, nếu như lần này không nói ra lòng chân thành của mình thì sẽ chẳng còn cơ hội nào cả, vội vã đứng dậy gọi hắn.
“Asuka còn chuyện gì nữa sao?”
Riko quay người lại và mỉm cười nhìn Asuka.
“Thực ra thì tôi… có chuyện muốn nói với anh”
Mặt cô quay sang chỗ khác, cũng không dám nhìn Riko vì ngại.
“Vâng, cô nói đi, nếu giúp được tôi không từ chối”
Riko không muốn người khác nghĩ xấu về mình, cũng như Rumi tiểu thư nên ngay cả nói chuyện với người khác thì hắn vẫn phải tôn trọng và tỏ ra quan tâm họ.
“Riko… tôi… là… tôi thích anh”
Asuka khó khăn lắm mới nói ra được điều mình muốn, cô cảm thấy thoải mái khi nói ra.