Tengu bắt đầu vào chủ đề chính:
“Chuyện thế này! Người đàn ông đó… đã chết lâu rồi. Chắc đã cả một thập kỉ.”
Tengu đi đi lại lại và nói, giọng ông chùn xuống vẻ mặt buồn và tiếc nuối, lúc hai người tới đây Tengu đã cảm nhận được là sẽ có chuyện xảy ra, cô gái đó chắc chắn sẽ cho người hỏi thăm tin tức của chàng trai.
Tengu cũng muốn kết thúc chuyện này, ông không muốn vì cô ấy mà cả khu rừng chìm trong bóng tối, người và con vật đều sợ hãi không muốn vào.
Ba người nghe xong, giống như có một luồng gió lạnh thổi qua, nó cảm thấy lạnh gáy, không thể tin được là có chuyện này.
Tengu tiếp tục nói:
“Người con gái đợi anh ta… cũng đã chết, giờ cô ấy là một oan hồn chờ người không tới, thật đáng buồn.”
Nghe xong còn sốc hơn chuyện của chàng trai kia, suy nghĩ của nó từ khi nhìn thấy cô gái là nó cảm giác rất lạ, hơn nữa nãy còn thấy Riko bảo cô gái là thần cây phong.
Nó chợt lấy điện thoại mở đoạn ghi âm khi nãy cho mọi người cùng nghe, suy nghĩ của Riko là mong sao nó không biết chuyện đó, nhưng vừa nói xong thì đã nghe giọng của mình, “Chắc chắn đó là thần cây phong, mọi chuyện đã rõ ràng.”
Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của hắn, đó là một oan hồn, hắn đã không nhận ra cô gái đó, còn bị nhầm lẫn tai hại nữa, trong lòng buồn vô cùng.
Riko ở dạng thú nhồi bông, lấy hai tay che mặt lại, má còn đỏ lên vì ngượng, “em ấy chọc quê mình”
Ba người nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi, bắt đầu xì xầm, xì xầm, Riko là thần mà nghe những thứ này còn đau hơn là cái chết.
Rumi cất điện thoại và hỏi Tengu điều thắc mắc:
“Lời hứa của họ quan trọng tới mức cô ấy không thể siêu thoát sao?”
Tengu mỉm cười nhẹ, cúi mặt xuống nói:
“Chuyện này xảy ra hoài, hễ có ai đi vào khu rừng đều bị cô gái nhờ tìm người này, người đàn ông ra sa trường hẹn nhưng không về. Ta hiểu cô ta luyến tiếc thế nào. Nhưng cô ta nên sớm siêu thoát để tới kiếp sau?”
Vừa dừng lời nói Tengu đã mơ ước về kiếp sau của mình, ông đang ước mình được đầu thai làm cậu bé để được vui đùa cùng với những cậu bé khác, tâm trạng Tengu đang nở hoa rầm rộ.
Cô gái ngồi thẫn thờ dưới gốc cây phong, nhớ lại người con trai đó và lời hứa đó, cô đã nghe cậu con trai nói sẽ trở về bên mình, sẽ gọi tên cô đầu tiên, nhưng khoảng thời gian quá lâu khiến cô cảm thấy giả dối, tất cả chỉ là giả dối.
Tengu từng nói rằng cô gái đó hẳn là biết chàng trai đã chết, nhưng vì tình nghĩa quá sâu đậm nên cô ta không thể siêu thoát, Tengu cũng muốn giúp nhưng rất khó, lâu nay ông không quan tâm tới thế giới bên kia nên chỉ lắc đầu và tiếc nuối.
Khả năng của ông cũng chỉ là người cung cấp thông tin cho mọi người, nên cũng không thể gọi linh hồn về được, tengu còn nói khu rừng đó trước kia rất đẹp, cây cối và động vật sống cùng nhau, từ khi cô gái đó đến là mọi thứ trở nên hoang tàn.
Cũng chỉ còn cách siêu thoát cô ấy, thì mọi thứ mới trở về ban đầu, cảnh quan sinh thái mới được cân bằng.
Ba người tiếp tục trở về nơi cô gái ngồi đợi, dù không thể làm gì cho cô gái nhưng bọn họ vẫn phải nói thật là không thể tìm ra chàng trai, và cũng không cách nào tìm được.
Kureha cả người lạnh toát, lần nào cũng vậy, lần nào cô cũng thất bại không một ai tìm được chàng trai cho mình, cả người cô lắc lư như không tin chuyện đó.
Riko mau chóng an ủi cô gái, bằng cách bảo cô không cần chờ nữa mà hãy siêu thoát để được đầu thai làm người.
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống trên mặt Kureha, cô khóc, khóc thương cho số phận của mình, biết là người đó không còn sống, nhưng cô vẫn chờ, đợi bao nhiêu năm cô vẫn hi vọng có người nói sự thật để cô ngừng chờ, giờ cô cũng không thể tới kiếp sau được nữa. Kureha đột nhiên khóc um lên, giống như một đứa con nít bị mẹ mắng.
Rumi cảm thông cho số kiếp hai người, lẩm bẩm một mình.
“Sự kỳ vọng bấy lâu nay trở thành nỗi thất vọng.”
Hikaru cũng cùng chung suy nghĩ với nó, trong đầu cậu nảy ra ý định là triệu hồi linh hồn của người con trai đó tới.
Ngay lập tức cậu biến thành dạng người và… dùng điện thoại của nó để gọi tới thế giới bên kia, chưa đầy năm phút sau vẻ mặt Hikaru trở nên nghiêm túc hơn, quay về sau nói với ba người, đặc biệt là Kureha.
“Kureha, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?”
Rumi và Riko cũng có phần ngạc nhiên, Hikaru có thể làm được điều đó sao? với Riko cũng hiểu được điều cậu ta vừa nói.
Hắn biết rằng để chuyển một linh hồn từ mấy thập kỷ trước tới đây là điều không thể, mà cho dù làm được thì người con trai kia cũng bị mất đi ký ức và không nhớ gì về cô gái, làm vậy càng khiến cô buồn hơn thôi.
Kureha có một chút thất vọng lớn, cô nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì tin xấu trước đi”
Điều cô mong đợi, người cô chờ đợi bấy lâu khiến cô hoàn toàn mất đi mọi thứ, ngay cả linh hồn cô cũng không thể siêu thoát.
Hikaru bước tới trước mặt cô và từ từ nói:
“Tin xấu là… Linh hồn của bạn trai cô vốn không còn, sau khi chết anh ta không hề đợi cô. Anh ta đã xin được đầu thai ngay sau đó. Còn tin tốt là cô không cần đợi nữa”
Tính cách của Hikaru là không cần phải nói một cách khoa trương và từ tốn, cậu nói luôn tin tốt để cô gái bớt buồn.
Kureha nghe Hikaru nói câu nào như xát muối vào trái tim cô, những điều đó chẳng phải cô không muốn nghe cũng không muốn tin sao, người đó không còn chờ cô nữa, đầu thai ngay sau đó, tâm trạng cô suy sụp hoàn toàn.
Nhưng cái tin tốt mà hắn nói còn đau hơn tin xấu, cô không cần đợi nữa sao, thời gian cô đợi đã lâu như vậy mà giờ chỉ nói mỗi một câu đó, hai bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm, nhìn Hikaru với con mắt tức giận.
Kureha định dùng nắm đấm này đấm thẳng vào mặt cậu, nhưng câu nói sau làm cô khựng lại.
“Anh ta vốn đã tới bên cô từ lâu rồi! Anh ta đã xin đầu thai là một cây phong, chính là cây mà cô ngày đêm đợi”
Lâu lâu Hikaru cũng khiến cho người khác một phen thót tim.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá đỏ rớt xuống trước mặt, cô nhẹ quay người nhìn lên cây phong to và vững chãi sau lưng mình, một dòng suy nghĩ ùa về là giọng nói của người đó, “Khi về anh sẽ gọi tên em đầu tiên”
Cái tên đó chẳng phải là Kureha cũng chính là Hồng Diệp đó sao, hay còn là cây phong đỏ nơi mà cô ngày ngày chờ đợi.
Kureha mấp máy môi nói theo suy nghĩ của chàng trai:
“Sắc đỏ. Mỗi khi em/ anh nghĩ về anh/ em, lá lại úa đỏ.”
Cả một cây phong chuyển lá sắc đỏ, chứng minh cho tình yêu chung thủy của họ, nó thật ngưỡng mộ hai người, cuối cùng thì họ cũng được trở về bên nhau.
Nó nhặt một chiếc lá đỏ dưới đất, cầm lên cóng lá và xoay tròn nhìn vào tán lá, màu đỏ là màu của máu cũng là màu của thủy chung chờ đợi.
Hikaru mỉm cười đến bên cạnh nó:
“Họ sinh ra là để dành cho nhau mà!”
Cuối cùng thì cậu cũng làm được việc tốt, nhưng riêng suy nghĩ của Riko lại khác, tay hắn giả vờ đặt lên trán rồi nói:
“Sao chỉ mỗi mình thấy họ thật ngốc nhỉ? Giống như cái tên Tengu gay đó”
Cùng lúc đó một người đang ngắm nhìn những bức ảnh, mòn công chụp được lại hắt xì một cái.
Chuyến du lịch vòng quanh nước Nhật của Hikaru kết thúc, cậu đã đi khắp nơi gặp nhiều thứ mới, gặp nhiều người lạ và cậu ấy đã trưởng thành lên rất nhiều.
Hikaru tự nhủ rằng, cậu cảm thấy thế giới của mình thật nhỏ bé, vậy mà trước đây cậu chỉ quan tâm tới những thứ nhỏ bé ấy, cậu nghĩ mình không nên cứng đầu nữa, trở về bên Rum tiểu thư và Riko sẽ khiến hắn vui hơn, có nhà để về thật tuyệt.
Hoàn thành xong công việc của mình, ba người trở về dinh thự, nó cảm thấy thật thoải mái khi được đi tham quan thế giới như vậy, cả ngày cũng làm được việc bổ ích.
Khu rừng đã trở về sinh thái như ban đầu, cây cối cũng trở nên xanh tươi hơn, sinh thái dần được cân bằng, người dân cũng bắt đầu làm một con đường thông qua thị trấn bên cạnh.
“Chuyện thế này! Người đàn ông đó… đã chết lâu rồi. Chắc đã cả một thập kỉ.”
Tengu đi đi lại lại và nói, giọng ông chùn xuống vẻ mặt buồn và tiếc nuối, lúc hai người tới đây Tengu đã cảm nhận được là sẽ có chuyện xảy ra, cô gái đó chắc chắn sẽ cho người hỏi thăm tin tức của chàng trai.
Tengu cũng muốn kết thúc chuyện này, ông không muốn vì cô ấy mà cả khu rừng chìm trong bóng tối, người và con vật đều sợ hãi không muốn vào.
Ba người nghe xong, giống như có một luồng gió lạnh thổi qua, nó cảm thấy lạnh gáy, không thể tin được là có chuyện này.
Tengu tiếp tục nói:
“Người con gái đợi anh ta… cũng đã chết, giờ cô ấy là một oan hồn chờ người không tới, thật đáng buồn.”
Nghe xong còn sốc hơn chuyện của chàng trai kia, suy nghĩ của nó từ khi nhìn thấy cô gái là nó cảm giác rất lạ, hơn nữa nãy còn thấy Riko bảo cô gái là thần cây phong.
Nó chợt lấy điện thoại mở đoạn ghi âm khi nãy cho mọi người cùng nghe, suy nghĩ của Riko là mong sao nó không biết chuyện đó, nhưng vừa nói xong thì đã nghe giọng của mình, “Chắc chắn đó là thần cây phong, mọi chuyện đã rõ ràng.”
Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của hắn, đó là một oan hồn, hắn đã không nhận ra cô gái đó, còn bị nhầm lẫn tai hại nữa, trong lòng buồn vô cùng.
Riko ở dạng thú nhồi bông, lấy hai tay che mặt lại, má còn đỏ lên vì ngượng, “em ấy chọc quê mình”
Ba người nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi, bắt đầu xì xầm, xì xầm, Riko là thần mà nghe những thứ này còn đau hơn là cái chết.
Rumi cất điện thoại và hỏi Tengu điều thắc mắc:
“Lời hứa của họ quan trọng tới mức cô ấy không thể siêu thoát sao?”
Tengu mỉm cười nhẹ, cúi mặt xuống nói:
“Chuyện này xảy ra hoài, hễ có ai đi vào khu rừng đều bị cô gái nhờ tìm người này, người đàn ông ra sa trường hẹn nhưng không về. Ta hiểu cô ta luyến tiếc thế nào. Nhưng cô ta nên sớm siêu thoát để tới kiếp sau?”
Vừa dừng lời nói Tengu đã mơ ước về kiếp sau của mình, ông đang ước mình được đầu thai làm cậu bé để được vui đùa cùng với những cậu bé khác, tâm trạng Tengu đang nở hoa rầm rộ.
Cô gái ngồi thẫn thờ dưới gốc cây phong, nhớ lại người con trai đó và lời hứa đó, cô đã nghe cậu con trai nói sẽ trở về bên mình, sẽ gọi tên cô đầu tiên, nhưng khoảng thời gian quá lâu khiến cô cảm thấy giả dối, tất cả chỉ là giả dối.
Tengu từng nói rằng cô gái đó hẳn là biết chàng trai đã chết, nhưng vì tình nghĩa quá sâu đậm nên cô ta không thể siêu thoát, Tengu cũng muốn giúp nhưng rất khó, lâu nay ông không quan tâm tới thế giới bên kia nên chỉ lắc đầu và tiếc nuối.
Khả năng của ông cũng chỉ là người cung cấp thông tin cho mọi người, nên cũng không thể gọi linh hồn về được, tengu còn nói khu rừng đó trước kia rất đẹp, cây cối và động vật sống cùng nhau, từ khi cô gái đó đến là mọi thứ trở nên hoang tàn.
Cũng chỉ còn cách siêu thoát cô ấy, thì mọi thứ mới trở về ban đầu, cảnh quan sinh thái mới được cân bằng.
Ba người tiếp tục trở về nơi cô gái ngồi đợi, dù không thể làm gì cho cô gái nhưng bọn họ vẫn phải nói thật là không thể tìm ra chàng trai, và cũng không cách nào tìm được.
Kureha cả người lạnh toát, lần nào cũng vậy, lần nào cô cũng thất bại không một ai tìm được chàng trai cho mình, cả người cô lắc lư như không tin chuyện đó.
Riko mau chóng an ủi cô gái, bằng cách bảo cô không cần chờ nữa mà hãy siêu thoát để được đầu thai làm người.
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống trên mặt Kureha, cô khóc, khóc thương cho số phận của mình, biết là người đó không còn sống, nhưng cô vẫn chờ, đợi bao nhiêu năm cô vẫn hi vọng có người nói sự thật để cô ngừng chờ, giờ cô cũng không thể tới kiếp sau được nữa. Kureha đột nhiên khóc um lên, giống như một đứa con nít bị mẹ mắng.
Rumi cảm thông cho số kiếp hai người, lẩm bẩm một mình.
“Sự kỳ vọng bấy lâu nay trở thành nỗi thất vọng.”
Hikaru cũng cùng chung suy nghĩ với nó, trong đầu cậu nảy ra ý định là triệu hồi linh hồn của người con trai đó tới.
Ngay lập tức cậu biến thành dạng người và… dùng điện thoại của nó để gọi tới thế giới bên kia, chưa đầy năm phút sau vẻ mặt Hikaru trở nên nghiêm túc hơn, quay về sau nói với ba người, đặc biệt là Kureha.
“Kureha, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?”
Rumi và Riko cũng có phần ngạc nhiên, Hikaru có thể làm được điều đó sao? với Riko cũng hiểu được điều cậu ta vừa nói.
Hắn biết rằng để chuyển một linh hồn từ mấy thập kỷ trước tới đây là điều không thể, mà cho dù làm được thì người con trai kia cũng bị mất đi ký ức và không nhớ gì về cô gái, làm vậy càng khiến cô buồn hơn thôi.
Kureha có một chút thất vọng lớn, cô nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì tin xấu trước đi”
Điều cô mong đợi, người cô chờ đợi bấy lâu khiến cô hoàn toàn mất đi mọi thứ, ngay cả linh hồn cô cũng không thể siêu thoát.
Hikaru bước tới trước mặt cô và từ từ nói:
“Tin xấu là… Linh hồn của bạn trai cô vốn không còn, sau khi chết anh ta không hề đợi cô. Anh ta đã xin được đầu thai ngay sau đó. Còn tin tốt là cô không cần đợi nữa”
Tính cách của Hikaru là không cần phải nói một cách khoa trương và từ tốn, cậu nói luôn tin tốt để cô gái bớt buồn.
Kureha nghe Hikaru nói câu nào như xát muối vào trái tim cô, những điều đó chẳng phải cô không muốn nghe cũng không muốn tin sao, người đó không còn chờ cô nữa, đầu thai ngay sau đó, tâm trạng cô suy sụp hoàn toàn.
Nhưng cái tin tốt mà hắn nói còn đau hơn tin xấu, cô không cần đợi nữa sao, thời gian cô đợi đã lâu như vậy mà giờ chỉ nói mỗi một câu đó, hai bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm, nhìn Hikaru với con mắt tức giận.
Kureha định dùng nắm đấm này đấm thẳng vào mặt cậu, nhưng câu nói sau làm cô khựng lại.
“Anh ta vốn đã tới bên cô từ lâu rồi! Anh ta đã xin đầu thai là một cây phong, chính là cây mà cô ngày đêm đợi”
Lâu lâu Hikaru cũng khiến cho người khác một phen thót tim.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá đỏ rớt xuống trước mặt, cô nhẹ quay người nhìn lên cây phong to và vững chãi sau lưng mình, một dòng suy nghĩ ùa về là giọng nói của người đó, “Khi về anh sẽ gọi tên em đầu tiên”
Cái tên đó chẳng phải là Kureha cũng chính là Hồng Diệp đó sao, hay còn là cây phong đỏ nơi mà cô ngày ngày chờ đợi.
Kureha mấp máy môi nói theo suy nghĩ của chàng trai:
“Sắc đỏ. Mỗi khi em/ anh nghĩ về anh/ em, lá lại úa đỏ.”
Cả một cây phong chuyển lá sắc đỏ, chứng minh cho tình yêu chung thủy của họ, nó thật ngưỡng mộ hai người, cuối cùng thì họ cũng được trở về bên nhau.
Nó nhặt một chiếc lá đỏ dưới đất, cầm lên cóng lá và xoay tròn nhìn vào tán lá, màu đỏ là màu của máu cũng là màu của thủy chung chờ đợi.
Hikaru mỉm cười đến bên cạnh nó:
“Họ sinh ra là để dành cho nhau mà!”
Cuối cùng thì cậu cũng làm được việc tốt, nhưng riêng suy nghĩ của Riko lại khác, tay hắn giả vờ đặt lên trán rồi nói:
“Sao chỉ mỗi mình thấy họ thật ngốc nhỉ? Giống như cái tên Tengu gay đó”
Cùng lúc đó một người đang ngắm nhìn những bức ảnh, mòn công chụp được lại hắt xì một cái.
Chuyến du lịch vòng quanh nước Nhật của Hikaru kết thúc, cậu đã đi khắp nơi gặp nhiều thứ mới, gặp nhiều người lạ và cậu ấy đã trưởng thành lên rất nhiều.
Hikaru tự nhủ rằng, cậu cảm thấy thế giới của mình thật nhỏ bé, vậy mà trước đây cậu chỉ quan tâm tới những thứ nhỏ bé ấy, cậu nghĩ mình không nên cứng đầu nữa, trở về bên Rum tiểu thư và Riko sẽ khiến hắn vui hơn, có nhà để về thật tuyệt.
Hoàn thành xong công việc của mình, ba người trở về dinh thự, nó cảm thấy thật thoải mái khi được đi tham quan thế giới như vậy, cả ngày cũng làm được việc bổ ích.
Khu rừng đã trở về sinh thái như ban đầu, cây cối cũng trở nên xanh tươi hơn, sinh thái dần được cân bằng, người dân cũng bắt đầu làm một con đường thông qua thị trấn bên cạnh.