“Ặc… điện thoại của tôi! Hai tên này CÚT ra khỏi nhà tôi ngay”
Mắt nó muốn rớt xuống đất với tên này mất thôi, thời buổi này còn người không biết xài điện thoại như hắn ta ư, đúng là mất mặt mất mặt quá thể, mà nếu hắn ta là thần thật… không biết dùng điện thoại thì ai còn tin vào mấy cái đền nữa đây, đúng là không thể tin tưởng được hai tên này.
Nhớ ra tuyệt chiêu của gia phả, chạy tới cái nút bấm gần đó, cái chiêu - đề phòng trộm cắp - mà được lắp ráp trong khuôn viên dinh thự, nói đúng ra thì nó chưa bao giờ sử dụng cả, chỉ những tên nào mà có ý định ăn trộm muốn vào rồi không muốn ra thôi, mà thường thì được xử lý trong im lặng, nên nó chẳng bao giờ được thấy, hôm nay thì đã thấy tận mắt rồi.
Dưới đất lòi lên hai cái xích sắt, được làm từ hợp kim cực kỳ chắc chắn, nó còn được bẻ ra những tua rua sắc nhọn, chỉ đâm nhẹ thôi là rỉ máu như chơi, bám chặt vào người cáo và sói, rồi bắt đầu nhô ra những cái gim nhọn hoắt đâm thẳng vào cơ thể người, nó đang tưởng tượng ra… máu hai tên này sẽ bắn tung tóe, nên che nhẹ con mắt lại… nhưng…
“Ha ha ha… thả ta ra… ha ha… nhột quá… ha ha… Ru-mi… ha ha… tiểu thư… ha ha… cứu, cứu”
Bây giờ thì nó là người xấu hổ nhất rồi, mặt nó đỏ như cà chua chín tưởng mấy cái rào chắn của dinh thự đáng sợ thế nào, ai ngờ những cái kim nhọn ấy không cứng mà ngược lại rất mềm, chỉ khiến đối phương thấy “nhột” khi chạm vào người. Thế là hai tên cười như điên như dại, nó thấy mình thật lãng phí thời gian cho các việc nhàm chán này, vào trong nhà hất tay lên khóa trái cửa lại và đi lên phòng thay đồ tắm.
Hắn và Hikura thì cười không nhặt được mồm, mà lạ là dây xích sắt này không chịu buông hai người ra, càng ngày độ nhột càng tăng cao, hai tên nói chuyện với nhau, làm cách nào để thoát ra được, nói chuyện buồn mà hai tên cứ cười um lên, giống như chêu tức nhau ấy, khóc không ra nước mắt với bọn họ mất.
Tắm xong nó đang lau tóc… chợt thấy có gì đó không đúng lắm, vội nhìn qua cửa sổ dinh thự lầu hai, nhìn xuống sân trước cửa chính xem hai tên kia… bị gì mà không cười nữa… nó căng mắt miệng há to ra nhìn… hình như là ngỏm củ tỏi rồi, thân thể không nhúc nhích nữa, người mềm nhũn ra, những cái gim nhột kia liên tục chọt vào người, mà hai tên đó không có phản ứng gì nữa, nó thấy mình cũng quá đáng nên xuống thả bọn họ ra.
“Này… các người có sao không? Thực ra thì ta cũng không cố ý để hai người cười lâu như vậy, tỉnh dậy đi, này, này”
Nó lay lay hai người dậy, giọng nói và hành động rất lo lắng, nó không muốn hại chết người khi còn nhỏ tuổi vậy đâu, mà nó cũng chưa đủ tuổi đi tù nữa mà, nhưng hai tên kia nhận biết được sự “hối lỗi” của nó, liền cười nham nhở, mỗi tên cầm một tay nó và nhìn bằng đôi mắt rưng rưng, nó thoáng nghĩ trong đầu
“K… Khóc ư?”
“Vậy chúng tôi được ở lại rồi chứ?”
Cáo và Sói đã có giao ước trước đó rồi, Hikaru bày ra mưu để được thoát khỏi cái xích nhột này, còn hắn thì có nhiệm vụ khiến nó cho ở lại.
“Không được, dinh thự của ta không phải nhà chứa, cũng không phải nơi cho người lạ ở, hai người cái ngươi không rõ xuất thân và lai lịch, làm sao ta dám cho ở lại, lỡ hai người là tụi bắt cóc tống tiền dòng họ Sakurai ta thì sao?”
Nó cảm thấy có gì đó mờ ám ở đây, hai tên này mới cười như điên dại đó mà giờ lại thay đổi như chong chóng, hình như giả nai, không ngừng giảng giải cho hai tên này hiểu.
“Rumi tiểu thư đừng hiểu nhầm, chúng tôi là Thần nhưng là thần tốt chứ không phải người xấu, tiểu thư cho chúng tôi ở lại, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho tiểu thư, từ sinh hoạt đến công việc nhà”
Cáo sảo quyệt, dùng lời mật ngọt dụ dỗ nó, giờ nó cũng không quan tâm chuyện thần thánh nữa rồi, với nó thực tế vẫn là nhất, chỉ là xem anime nên bị ảnh hưởng đầu óc một chút, một thời gian sẽ bình tĩnh lại thôi.
“An toàn trong sinh hoạt, không lẽ hai người là người hầu mà bà ta phái đến, tại sao lại không thấy nói gì? Trước nay ta chưa bao giờ cần người hầu cả, tóm lại là ta không cần, hai người mau đi đi, trước khi ta nổi giận”
Nó không muốn nhắc lại cái tuyệt chiêu của gia phả nhà Sakurai, chỉ mất mặt thêm thôi. Mà việc có người hầu bên cạnh mình là chuyện trước nay chưa bao giờ có cả, nó không thể không nghi ngờ hai tên này.
“Vậy là chúng tôi… không cần thiết ư”
“Ý ta là vậy đó…”
Nó đứng dậy và phẩy vài cọng tóc, giọng nói và sắc mặt thay đổi nhanh chóng, hắn lấy ra thanh kiếm của dòng họ hồ ly dùng hai tay đưa trước mặt nó, Hikaru không hiểu hắn muốn làm gì? Nó ngạc nhiên nhưng cũng nhận lấy, và mở thanh kiếm ra đúng thật là sáng loáng và sắc bén, hắn quỳ lùi ra phía sau vài bước cúi đầu xuống đất, nói:
“Vậy thì… hãy tống khứ chúng tôi đi”
“Hả? Ngươi á?”
Không chỉ nó đơ người mà Hikaru cũng đơ không kém “hắn ta điên thật rồi” đang định chạy lại xua đuổi ý nghĩ ngớ ngẩn trong đầu tên cáo, thì hắn nhanh miệng nói:
“Chúng tôi được sống đến giờ là nhờ vào Rumi tiểu thư cứu giúp, vì thế tiểu thư chính là ân nhân của chúng tôi, chúng tôi tồn tại cũng chỉ vì tiểu thư, nếu tiểu thư không cần thì sinh mạng này cũng trở nên vô nghĩa”
“Trân trọng bản thân mình hơn một chút đi, ta đâu có đáng để hai người phải mất mạng đâu”
Nó như chết đứng với hắn ta, hắn nói như thế chẳng khác gì, nó cố tình ép bọn họ chết vì nó chứ, thanh kiếm trên tay nó rớt mạnh xuống đất, Hikaru nghe cũng có chút mủn lòng với hắn, không ngờ hắn tốt như thế.
“Những lời nói của Rumi tiểu thư thật nhân từ… sự tuyệt vời của tiểu thư vượt xa những gì tôi tưởng tượng, hãy để chúng tôi làm nô bộc… làm người hầu cho tiểu thư”
Hắn cứ thế cầm tay nó và nói lia lịa, nó chẳng kịp nói câu gì, còn Hikaru thì tự nhận mình sẽ là con chó trông nhà và kết quả là…
Bữa ăn trong dinh thự:
“Rumi tiểu thư, để tôi dỡ xương cá ra cho tiểu thư”
“Không cần…”
“Vậy để tôi nhặt sạn trong bát cơm của tiểu thư”
“Đã bảo là không cần”
“Hay để tôi…”
“Ta tự có tay…”
Hai người cứ đấu võ mồm một hồi, kẻ vui mừng vì được làm việc, người thì hét muốn nát cổ họng, nó suy nghĩ một chút:
“Sao tự dưng có hai tên phiền phức này ở đây, mà cứ cho là bà gửi đến người hầu đi, thì cũng là một tên… thật khó mắng chửi…”
Nó nhìn cái khuôn mặt tươi tỉnh của hắn ta, kèm thêm cái tai và cái đuôi thi nhau ngoe nguẩy giống như chủ mới đi làm về ấy, khiến mặt nó xám xịt lại, không biết nên làm gì? Nó khoanh tay thản nhiên nói:
“Nghĩ lại thì ta không cần người hầu và người trông nhà đâu, trước nay sống một mình quen rồi, chúng ta cũng chưa ký hợp đồng, vậy nên chấm dứt từ đây đi”
Hắn rút thanh kiếm trong người, quỳ xuống đất và giơ ra trước mặt nó, cúi đầu.
“Vậy thì…”
Nó hiểu ra nhanh ý nghĩ của hắn giống như khi nãy, giữ lại thanh kiếm.
“Đừng có tự ý chết”
“Một người tồn tại chỉ vì tiểu thư, nếu như điều đó làm tiểu thư buồn hay phân tâm thì mong tiểu thư hãy giết tôi đi, tôi sống đâu vì điều gì khác nữa đây?”
Hắn lại cầm tay nó rồi nói những lời ngọt ngào ấy, nó không nỡ đuổi đi.
“Vì cái cuộc sống mà cho đến ngày hôm qua ngươi vẫn sống đấy?”
“Từ khi đặt chân vào dinh thự và quen biết tiểu thư, thì với tôi cuộc sống đó đã chết từ lâu rồi! Nếu tiểu thư thấy phiền, thì cứ lờ tôi đi, chỉ cần phục vụ tiểu thư những lúc cần thiết, là tôi vui lắm rồi! Hơn nữa tôi còn biết rất rõ về tiểu thư nữa”
“Cái tên này đầu óc hắn có vấn đề sao?”
Nó chỉ nghĩ vế trước… còn vế sau thì nó quên béng luôn. Còn Hikaru chịu trách nhiệm trông nhà, nên nó đặt một cái nhà nhỏ dành cho chó cao cấp trước cửa lớn rồi, cộng thêm cái dây màu đỏ xích lên cổ Hikaru nữa, cũng chỉ vì cái miệng nên hại cái thân, còn cái tên Cáo ranh ma kia lại được ở bên Rumi tiểu thư, thật tức chết mà, bên trong dinh thự vọng ra tiếng nói của hai người, mặt cậu nhăn lại, túm những cây cỏ, trút giận lên chúng.
Mắt nó muốn rớt xuống đất với tên này mất thôi, thời buổi này còn người không biết xài điện thoại như hắn ta ư, đúng là mất mặt mất mặt quá thể, mà nếu hắn ta là thần thật… không biết dùng điện thoại thì ai còn tin vào mấy cái đền nữa đây, đúng là không thể tin tưởng được hai tên này.
Nhớ ra tuyệt chiêu của gia phả, chạy tới cái nút bấm gần đó, cái chiêu - đề phòng trộm cắp - mà được lắp ráp trong khuôn viên dinh thự, nói đúng ra thì nó chưa bao giờ sử dụng cả, chỉ những tên nào mà có ý định ăn trộm muốn vào rồi không muốn ra thôi, mà thường thì được xử lý trong im lặng, nên nó chẳng bao giờ được thấy, hôm nay thì đã thấy tận mắt rồi.
Dưới đất lòi lên hai cái xích sắt, được làm từ hợp kim cực kỳ chắc chắn, nó còn được bẻ ra những tua rua sắc nhọn, chỉ đâm nhẹ thôi là rỉ máu như chơi, bám chặt vào người cáo và sói, rồi bắt đầu nhô ra những cái gim nhọn hoắt đâm thẳng vào cơ thể người, nó đang tưởng tượng ra… máu hai tên này sẽ bắn tung tóe, nên che nhẹ con mắt lại… nhưng…
“Ha ha ha… thả ta ra… ha ha… nhột quá… ha ha… Ru-mi… ha ha… tiểu thư… ha ha… cứu, cứu”
Bây giờ thì nó là người xấu hổ nhất rồi, mặt nó đỏ như cà chua chín tưởng mấy cái rào chắn của dinh thự đáng sợ thế nào, ai ngờ những cái kim nhọn ấy không cứng mà ngược lại rất mềm, chỉ khiến đối phương thấy “nhột” khi chạm vào người. Thế là hai tên cười như điên như dại, nó thấy mình thật lãng phí thời gian cho các việc nhàm chán này, vào trong nhà hất tay lên khóa trái cửa lại và đi lên phòng thay đồ tắm.
Hắn và Hikura thì cười không nhặt được mồm, mà lạ là dây xích sắt này không chịu buông hai người ra, càng ngày độ nhột càng tăng cao, hai tên nói chuyện với nhau, làm cách nào để thoát ra được, nói chuyện buồn mà hai tên cứ cười um lên, giống như chêu tức nhau ấy, khóc không ra nước mắt với bọn họ mất.
Tắm xong nó đang lau tóc… chợt thấy có gì đó không đúng lắm, vội nhìn qua cửa sổ dinh thự lầu hai, nhìn xuống sân trước cửa chính xem hai tên kia… bị gì mà không cười nữa… nó căng mắt miệng há to ra nhìn… hình như là ngỏm củ tỏi rồi, thân thể không nhúc nhích nữa, người mềm nhũn ra, những cái gim nhột kia liên tục chọt vào người, mà hai tên đó không có phản ứng gì nữa, nó thấy mình cũng quá đáng nên xuống thả bọn họ ra.
“Này… các người có sao không? Thực ra thì ta cũng không cố ý để hai người cười lâu như vậy, tỉnh dậy đi, này, này”
Nó lay lay hai người dậy, giọng nói và hành động rất lo lắng, nó không muốn hại chết người khi còn nhỏ tuổi vậy đâu, mà nó cũng chưa đủ tuổi đi tù nữa mà, nhưng hai tên kia nhận biết được sự “hối lỗi” của nó, liền cười nham nhở, mỗi tên cầm một tay nó và nhìn bằng đôi mắt rưng rưng, nó thoáng nghĩ trong đầu
“K… Khóc ư?”
“Vậy chúng tôi được ở lại rồi chứ?”
Cáo và Sói đã có giao ước trước đó rồi, Hikaru bày ra mưu để được thoát khỏi cái xích nhột này, còn hắn thì có nhiệm vụ khiến nó cho ở lại.
“Không được, dinh thự của ta không phải nhà chứa, cũng không phải nơi cho người lạ ở, hai người cái ngươi không rõ xuất thân và lai lịch, làm sao ta dám cho ở lại, lỡ hai người là tụi bắt cóc tống tiền dòng họ Sakurai ta thì sao?”
Nó cảm thấy có gì đó mờ ám ở đây, hai tên này mới cười như điên dại đó mà giờ lại thay đổi như chong chóng, hình như giả nai, không ngừng giảng giải cho hai tên này hiểu.
“Rumi tiểu thư đừng hiểu nhầm, chúng tôi là Thần nhưng là thần tốt chứ không phải người xấu, tiểu thư cho chúng tôi ở lại, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho tiểu thư, từ sinh hoạt đến công việc nhà”
Cáo sảo quyệt, dùng lời mật ngọt dụ dỗ nó, giờ nó cũng không quan tâm chuyện thần thánh nữa rồi, với nó thực tế vẫn là nhất, chỉ là xem anime nên bị ảnh hưởng đầu óc một chút, một thời gian sẽ bình tĩnh lại thôi.
“An toàn trong sinh hoạt, không lẽ hai người là người hầu mà bà ta phái đến, tại sao lại không thấy nói gì? Trước nay ta chưa bao giờ cần người hầu cả, tóm lại là ta không cần, hai người mau đi đi, trước khi ta nổi giận”
Nó không muốn nhắc lại cái tuyệt chiêu của gia phả nhà Sakurai, chỉ mất mặt thêm thôi. Mà việc có người hầu bên cạnh mình là chuyện trước nay chưa bao giờ có cả, nó không thể không nghi ngờ hai tên này.
“Vậy là chúng tôi… không cần thiết ư”
“Ý ta là vậy đó…”
Nó đứng dậy và phẩy vài cọng tóc, giọng nói và sắc mặt thay đổi nhanh chóng, hắn lấy ra thanh kiếm của dòng họ hồ ly dùng hai tay đưa trước mặt nó, Hikaru không hiểu hắn muốn làm gì? Nó ngạc nhiên nhưng cũng nhận lấy, và mở thanh kiếm ra đúng thật là sáng loáng và sắc bén, hắn quỳ lùi ra phía sau vài bước cúi đầu xuống đất, nói:
“Vậy thì… hãy tống khứ chúng tôi đi”
“Hả? Ngươi á?”
Không chỉ nó đơ người mà Hikaru cũng đơ không kém “hắn ta điên thật rồi” đang định chạy lại xua đuổi ý nghĩ ngớ ngẩn trong đầu tên cáo, thì hắn nhanh miệng nói:
“Chúng tôi được sống đến giờ là nhờ vào Rumi tiểu thư cứu giúp, vì thế tiểu thư chính là ân nhân của chúng tôi, chúng tôi tồn tại cũng chỉ vì tiểu thư, nếu tiểu thư không cần thì sinh mạng này cũng trở nên vô nghĩa”
“Trân trọng bản thân mình hơn một chút đi, ta đâu có đáng để hai người phải mất mạng đâu”
Nó như chết đứng với hắn ta, hắn nói như thế chẳng khác gì, nó cố tình ép bọn họ chết vì nó chứ, thanh kiếm trên tay nó rớt mạnh xuống đất, Hikaru nghe cũng có chút mủn lòng với hắn, không ngờ hắn tốt như thế.
“Những lời nói của Rumi tiểu thư thật nhân từ… sự tuyệt vời của tiểu thư vượt xa những gì tôi tưởng tượng, hãy để chúng tôi làm nô bộc… làm người hầu cho tiểu thư”
Hắn cứ thế cầm tay nó và nói lia lịa, nó chẳng kịp nói câu gì, còn Hikaru thì tự nhận mình sẽ là con chó trông nhà và kết quả là…
Bữa ăn trong dinh thự:
“Rumi tiểu thư, để tôi dỡ xương cá ra cho tiểu thư”
“Không cần…”
“Vậy để tôi nhặt sạn trong bát cơm của tiểu thư”
“Đã bảo là không cần”
“Hay để tôi…”
“Ta tự có tay…”
Hai người cứ đấu võ mồm một hồi, kẻ vui mừng vì được làm việc, người thì hét muốn nát cổ họng, nó suy nghĩ một chút:
“Sao tự dưng có hai tên phiền phức này ở đây, mà cứ cho là bà gửi đến người hầu đi, thì cũng là một tên… thật khó mắng chửi…”
Nó nhìn cái khuôn mặt tươi tỉnh của hắn ta, kèm thêm cái tai và cái đuôi thi nhau ngoe nguẩy giống như chủ mới đi làm về ấy, khiến mặt nó xám xịt lại, không biết nên làm gì? Nó khoanh tay thản nhiên nói:
“Nghĩ lại thì ta không cần người hầu và người trông nhà đâu, trước nay sống một mình quen rồi, chúng ta cũng chưa ký hợp đồng, vậy nên chấm dứt từ đây đi”
Hắn rút thanh kiếm trong người, quỳ xuống đất và giơ ra trước mặt nó, cúi đầu.
“Vậy thì…”
Nó hiểu ra nhanh ý nghĩ của hắn giống như khi nãy, giữ lại thanh kiếm.
“Đừng có tự ý chết”
“Một người tồn tại chỉ vì tiểu thư, nếu như điều đó làm tiểu thư buồn hay phân tâm thì mong tiểu thư hãy giết tôi đi, tôi sống đâu vì điều gì khác nữa đây?”
Hắn lại cầm tay nó rồi nói những lời ngọt ngào ấy, nó không nỡ đuổi đi.
“Vì cái cuộc sống mà cho đến ngày hôm qua ngươi vẫn sống đấy?”
“Từ khi đặt chân vào dinh thự và quen biết tiểu thư, thì với tôi cuộc sống đó đã chết từ lâu rồi! Nếu tiểu thư thấy phiền, thì cứ lờ tôi đi, chỉ cần phục vụ tiểu thư những lúc cần thiết, là tôi vui lắm rồi! Hơn nữa tôi còn biết rất rõ về tiểu thư nữa”
“Cái tên này đầu óc hắn có vấn đề sao?”
Nó chỉ nghĩ vế trước… còn vế sau thì nó quên béng luôn. Còn Hikaru chịu trách nhiệm trông nhà, nên nó đặt một cái nhà nhỏ dành cho chó cao cấp trước cửa lớn rồi, cộng thêm cái dây màu đỏ xích lên cổ Hikaru nữa, cũng chỉ vì cái miệng nên hại cái thân, còn cái tên Cáo ranh ma kia lại được ở bên Rumi tiểu thư, thật tức chết mà, bên trong dinh thự vọng ra tiếng nói của hai người, mặt cậu nhăn lại, túm những cây cỏ, trút giận lên chúng.