Sau đó Rumi đính chính lại, giọng trở nên cộc lốc hơn:
“Tôi không có vui đến mức đó đâu? Chỉ là tôi lịch sự thôi. Nói thiệt đấy, vui có một xíu thôi”
Nói thì nói vậy chứ, trong lòng nó đang vui cười tủm tỉm đấy, được đáp ứng yêu cầu mình mong ước hơn mười mấy năm, ai mà chẳng vui.
Yabu không hiểu được tâm lý con gái, hơn nữa nó cũng có tài che giấu được suy nghĩ, vậy cậu không hiểu được suy nghĩ trái ngược của nó, nên nói lời xin lỗi.
Sau đó nó bỏ qua, rồi nhìn thấy lối đi vào trong, Yabu có nói nó đợi đã, nó vui vẻ và quên béng lời nói của cậu, liền đi vào nhưng vừa mới đi tới cửa…
Hai cánh cửa nhỏ ở nhà ga, chợt đóng vào chặn ngang người, nó ấm ức nhìn cánh cửa và hai cục thanh sắt hai bên, cũng không có lối vào nào thay thế cả.
Nó đoán là cánh cửa bị hỏng, nhưng sau đó nó vừa lùi về sau vài bước, thì cánh cửa tự động mở ra, nó mỉm cười lại như lúc đầu, nó đoán là máy đã bình thường trở lại, nên không định “trèo rào” hoặc là dùng một bước để nhảy qua.
Vừa tới đó nó lại bị cánh cửa chặn lại lần hai, nó ức chế, nhìn qua Yabu:
“Nó bắt nạt tôi, ga tàu điện bắt nạt tôi, nhưng không dễ đâu, tôi sẽ…”
Yabu không hiểu nó định làm gì tiếp theo, nhưng thấy bộ dạng khi này của nó đáng yêu làm sao, cậu lại vui vẻ hơn một chút, lấy trong người ra hai tấm vé.
“Nếu không có vé thì không được lên tàu đâu?”
Sau đó cả hai qua được, nó đứng bên trong cùng Yabu đợi tàu đến, ngay trước mặt hai người chính là đường ray rồi, chỉ cần tàu dừng là họ có thể lên đó được.
“Thì ra tàu điện hoạt động như thế à! Giờ chỉ cần đợi tàu về ga thôi, rồi chúng ta có thể lê…”
Đứng chờ trong tâm trạng háo hức, muốn được nhìn thấy con tàu và lên tàu, nó chợt nghĩ nếu có người thu vé thì ít ra nó cũng biết được, còn chỉ hoạt động bằng máy, chẳng nói năng gì thì ai biết là cần mua vé.
Nhưng chưa nói xong câu nói, một chiếc tàu khác trạm vừa mới đi qua, đi với vận tốc ánh sáng, nhanh như gió, khiến váy và tóc nó phải bay tung lên.
Tàu điện vừa chạy qua xong, đầu óc nó cảm thấy xoay như chong chóng, nhưng còn ấm ức nói:
“Vô lý… Nó nhanh quá, biết lên kiểu gì bây giờ?”
Yabu quen rồi nên cậu cảm thấy bình thường, từ từ giải thích cho nó hiểu:
“Thì đó là tàu điện siêu tốc mà. Lúc về ga, nó sẽ dừng lại cho chúng mình lên, bạn đừng lo”
Nó hiểu ra vấn đề rồi, nên tâm trạng bớt lo hơn, ngồi cái ghế đá gần đó chờ chuyến tàu kế tiếp, một lúc sau thì cũng có tàu để hai người lên.
Vì là ngày bình thường, nên tàu khá vắng khách, khoang tàu của nó và cậu nhóc chỉ có tầm bốn người, nó ngồi nhìn ra bên ngoài, không ngừng nhìn ngang ngó dọc xung quanh, nhìn những ngôi nhà, những khu rừng khi tàu lướt qua, còn được nhìn cả biển khi tàu đi qua cầu.
Yabu cũng coi như mình làm được việc có ý nghĩa với nó.
Dừng toa tàu là tới thị trấn khác, cả hai xuống ăn bánh, ở đây có một tiệm bánh ngọt khá ngon, mà Yabu hay thường ăn, mua lấy hai cái rồi mang cho nó.
Nó cũng phải tấm tắc khen ngon, vì là người khá kén chọn món ăn như nó, mà có thể ăn hết cả một cái bánh ngọt, thì cũng đủ biết bánh đó ngon tuyệt vời.
Sau đó hai người lại tiếp tục đi chơi trò chơi, mà nó chơi cực ngầu và giỏi, trò nào nó cũng giành chiến thắng, đặc biệt nó toàn chơi trò bắn nhau thôi.
Yabu giới thiệu nó một loại kem “đá” có từ thời xưa, nhưng lại được mọi người hiện nay rất ưa chuộng, loại kem này hiện có trên tất cả các cửa hàng kem trên thế giới, có thể tìm và mua ở bất cứ tiệm kem nào.
Dạo quanh thị trấn một vòng, hai người đi tới bờ hồ, ở đây lại có thêm các trò chơi mới, và một lần nữa thu hút nó với trò đạp vịt đuổi nhau.
“Oa, vui ghê”
Rumi vươn vai người một cái, lâu lâu được thư giãn đúng là tuyệt vời.
“Nhìn thấy bạn vui, mình cũng thấy vui lây”
Tâm trạng của cậu vui theo nó.
Sau đó Rumi nhớ ra là trời đã về chiều, thật không ngờ đi cả ngày rồi, mà cũng không mang theo điện thoại gọi Riko, nhưng sau đó nó thay đổi tính cách.
Rumi suy nghĩ, bản thân mình đang làm gì ở đây thế này, mình đang vui vẻ ư, nếu mà để Riko thấy, chắc chắn là hắn ta lại nghĩ mình ghét cậu ta, nên mới đi ra ngoài, lại còn cười vui vẻ với tên con trai khác.
Yabu khó hiểu nhìn nó, chẳng lẽ nó chán nên muốn về, nhưng vẫn còn một trò chơi kết thúc buổi hôm nay, Yabu đành xấu tính bỏ qua suy nghĩ đó, giọng nói trở nên vui vẻ:
“Đằng kia có thuyền đấy, bạn có muốn chèo thử một vòng không?”
Rumi không nỡ từ chối, cả ngày hôm nay hai người thật sự rất vui vẻ, hơn hết nó cũng không có tình cảm gì đặc biệt dành cho Yabu, chỉ là đi chơi những trò chơi mà nó thích.
Rumi gật đầu đồng ý.
Yabu chèo thuyền còn Rumi ngồi trên thuyền, cái hồ này cũng có một vài cặp khác chèo thuyền cùng nhau, nhưng cách khá xa hai người, Yabu hai tay cầm tay lái chèo, giọng nói trở nên vui vẻ hơn.
“Đây là lần đầu tiên mình đi chơi thuyền cùng một bạn gái đó? Hôm nay thực sự là một ngày rất thú vị với mình! Bạn… không thấy vui sao?”
“Không, vui lắm. Lần đầu tiên tôi được đi chơi với người bạn bình thường như vậy”
Rumi dùng một ngón tay chạm xuống dòng nước mát lạnh, tâm trạng nó khá buồn, vì cả ngày mà Riko không đi tìm mình, nhìn lên Yabu đang rất vui vẻ, nụ cười ấy nói lên tất cả.
Nếu như gia thế của dòng tộc Sakurai không cho phép nói chuyện, hay quen biết người khác, thì giờ đây Rumi đang làm điều tồi tệ đó, nếu để người của dòng tộc biệt thì nó sẽ bị phạt.
Vậy nên dự tính trong đầu nó, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó đi cùng cậu nhóc, nó cũng bỏ qua việc tuổi tác hay cách gọi không theo đúng trình tự mà nó biết.
“Yabu, cậu đừng có cố gắng tiếp cận tôi, dù cậu có cố gắng đến mấy, thì tôi cũng đã có người trong lòng rồi. Cậu sẽ không bao giờ chạm được trái tim tôi đâu?”
Rumi không muốn Yabu vì nó mà bị tổn thương, cũng như vì nó mà để ai trong dòng tộc thấy được đều bị phạt nặng.
Người trong lòng của nó, không nói ra nhưng mà bản thân nó đã xác định được rồi, đó chính là Riko.
Yabu thoáng buồn, lúc gặp nó từ năm ngoái cho đến giờ, cậu luôn mong muốn gặp lại nó, từ sáng giờ đi chơi cùng nó, chính bản thân cậu cũng không ngờ tới, nếu nói là sau này, hay mãi mãi, cậu chỉ muốn giây phút này dừng lại.
Tuy là nói thế, nhưng cả ngày hôm nay cậu cũng đủ cảm thấy rất vui vẻ và thú vị với nó, chỉ cần thế này cũng đủ khiến cậu bớt nhớ nó, cậu cũng không dám mơ ước cao sang gì thêm, chỉ mong nó luôn cười như vậy.
Khi Yabu nghe nó nói có người trong lòng, tuy rằng cậu rất buồn, nhưng cậu cũng mong chàng trai ấy chắc chắn tốt hơn cậu, và quan tâm chăm sóc cho nó nhiều hơn cậu.
Hai người ra về, Hikaru đã chờ đợi đón nó phía trước, nó cũng nói Yabu biết cậu là ai, nên không ai hỏi gì thêm.
Lúc chuẩn bị lên xe, Rumi có quay người lại nói với Yabu:
“Khăn tay. Tôi vẫn còn cầm chiếc khăn tay của cậu, đúng không? Lần sau nếu gặp lại, tôi sẽ trả cậu, vậy chào nhé”
Rumi mỉm cười vẫy tay, rồi lên xe, Hikaru cũng chào rồi chở nó về dinh thự.
Còn lại mình Yabu đứng đó, cậu cũng cười và gật đầu, suy nghĩ miên man vài chuyện hôm nay. Sau đó điện thoại cậu reo là chị cậu gọi về ăn cơm.
Xoay người về phía ngược lại, Yabu luyến tiếc quay đầu nhìn, trong lòng cậu nhóc dấy lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nếu cho cậu cơ hội nữa… chắc chắn cậu không bỏ cuộc.
“Tôi không có vui đến mức đó đâu? Chỉ là tôi lịch sự thôi. Nói thiệt đấy, vui có một xíu thôi”
Nói thì nói vậy chứ, trong lòng nó đang vui cười tủm tỉm đấy, được đáp ứng yêu cầu mình mong ước hơn mười mấy năm, ai mà chẳng vui.
Yabu không hiểu được tâm lý con gái, hơn nữa nó cũng có tài che giấu được suy nghĩ, vậy cậu không hiểu được suy nghĩ trái ngược của nó, nên nói lời xin lỗi.
Sau đó nó bỏ qua, rồi nhìn thấy lối đi vào trong, Yabu có nói nó đợi đã, nó vui vẻ và quên béng lời nói của cậu, liền đi vào nhưng vừa mới đi tới cửa…
Hai cánh cửa nhỏ ở nhà ga, chợt đóng vào chặn ngang người, nó ấm ức nhìn cánh cửa và hai cục thanh sắt hai bên, cũng không có lối vào nào thay thế cả.
Nó đoán là cánh cửa bị hỏng, nhưng sau đó nó vừa lùi về sau vài bước, thì cánh cửa tự động mở ra, nó mỉm cười lại như lúc đầu, nó đoán là máy đã bình thường trở lại, nên không định “trèo rào” hoặc là dùng một bước để nhảy qua.
Vừa tới đó nó lại bị cánh cửa chặn lại lần hai, nó ức chế, nhìn qua Yabu:
“Nó bắt nạt tôi, ga tàu điện bắt nạt tôi, nhưng không dễ đâu, tôi sẽ…”
Yabu không hiểu nó định làm gì tiếp theo, nhưng thấy bộ dạng khi này của nó đáng yêu làm sao, cậu lại vui vẻ hơn một chút, lấy trong người ra hai tấm vé.
“Nếu không có vé thì không được lên tàu đâu?”
Sau đó cả hai qua được, nó đứng bên trong cùng Yabu đợi tàu đến, ngay trước mặt hai người chính là đường ray rồi, chỉ cần tàu dừng là họ có thể lên đó được.
“Thì ra tàu điện hoạt động như thế à! Giờ chỉ cần đợi tàu về ga thôi, rồi chúng ta có thể lê…”
Đứng chờ trong tâm trạng háo hức, muốn được nhìn thấy con tàu và lên tàu, nó chợt nghĩ nếu có người thu vé thì ít ra nó cũng biết được, còn chỉ hoạt động bằng máy, chẳng nói năng gì thì ai biết là cần mua vé.
Nhưng chưa nói xong câu nói, một chiếc tàu khác trạm vừa mới đi qua, đi với vận tốc ánh sáng, nhanh như gió, khiến váy và tóc nó phải bay tung lên.
Tàu điện vừa chạy qua xong, đầu óc nó cảm thấy xoay như chong chóng, nhưng còn ấm ức nói:
“Vô lý… Nó nhanh quá, biết lên kiểu gì bây giờ?”
Yabu quen rồi nên cậu cảm thấy bình thường, từ từ giải thích cho nó hiểu:
“Thì đó là tàu điện siêu tốc mà. Lúc về ga, nó sẽ dừng lại cho chúng mình lên, bạn đừng lo”
Nó hiểu ra vấn đề rồi, nên tâm trạng bớt lo hơn, ngồi cái ghế đá gần đó chờ chuyến tàu kế tiếp, một lúc sau thì cũng có tàu để hai người lên.
Vì là ngày bình thường, nên tàu khá vắng khách, khoang tàu của nó và cậu nhóc chỉ có tầm bốn người, nó ngồi nhìn ra bên ngoài, không ngừng nhìn ngang ngó dọc xung quanh, nhìn những ngôi nhà, những khu rừng khi tàu lướt qua, còn được nhìn cả biển khi tàu đi qua cầu.
Yabu cũng coi như mình làm được việc có ý nghĩa với nó.
Dừng toa tàu là tới thị trấn khác, cả hai xuống ăn bánh, ở đây có một tiệm bánh ngọt khá ngon, mà Yabu hay thường ăn, mua lấy hai cái rồi mang cho nó.
Nó cũng phải tấm tắc khen ngon, vì là người khá kén chọn món ăn như nó, mà có thể ăn hết cả một cái bánh ngọt, thì cũng đủ biết bánh đó ngon tuyệt vời.
Sau đó hai người lại tiếp tục đi chơi trò chơi, mà nó chơi cực ngầu và giỏi, trò nào nó cũng giành chiến thắng, đặc biệt nó toàn chơi trò bắn nhau thôi.
Yabu giới thiệu nó một loại kem “đá” có từ thời xưa, nhưng lại được mọi người hiện nay rất ưa chuộng, loại kem này hiện có trên tất cả các cửa hàng kem trên thế giới, có thể tìm và mua ở bất cứ tiệm kem nào.
Dạo quanh thị trấn một vòng, hai người đi tới bờ hồ, ở đây lại có thêm các trò chơi mới, và một lần nữa thu hút nó với trò đạp vịt đuổi nhau.
“Oa, vui ghê”
Rumi vươn vai người một cái, lâu lâu được thư giãn đúng là tuyệt vời.
“Nhìn thấy bạn vui, mình cũng thấy vui lây”
Tâm trạng của cậu vui theo nó.
Sau đó Rumi nhớ ra là trời đã về chiều, thật không ngờ đi cả ngày rồi, mà cũng không mang theo điện thoại gọi Riko, nhưng sau đó nó thay đổi tính cách.
Rumi suy nghĩ, bản thân mình đang làm gì ở đây thế này, mình đang vui vẻ ư, nếu mà để Riko thấy, chắc chắn là hắn ta lại nghĩ mình ghét cậu ta, nên mới đi ra ngoài, lại còn cười vui vẻ với tên con trai khác.
Yabu khó hiểu nhìn nó, chẳng lẽ nó chán nên muốn về, nhưng vẫn còn một trò chơi kết thúc buổi hôm nay, Yabu đành xấu tính bỏ qua suy nghĩ đó, giọng nói trở nên vui vẻ:
“Đằng kia có thuyền đấy, bạn có muốn chèo thử một vòng không?”
Rumi không nỡ từ chối, cả ngày hôm nay hai người thật sự rất vui vẻ, hơn hết nó cũng không có tình cảm gì đặc biệt dành cho Yabu, chỉ là đi chơi những trò chơi mà nó thích.
Rumi gật đầu đồng ý.
Yabu chèo thuyền còn Rumi ngồi trên thuyền, cái hồ này cũng có một vài cặp khác chèo thuyền cùng nhau, nhưng cách khá xa hai người, Yabu hai tay cầm tay lái chèo, giọng nói trở nên vui vẻ hơn.
“Đây là lần đầu tiên mình đi chơi thuyền cùng một bạn gái đó? Hôm nay thực sự là một ngày rất thú vị với mình! Bạn… không thấy vui sao?”
“Không, vui lắm. Lần đầu tiên tôi được đi chơi với người bạn bình thường như vậy”
Rumi dùng một ngón tay chạm xuống dòng nước mát lạnh, tâm trạng nó khá buồn, vì cả ngày mà Riko không đi tìm mình, nhìn lên Yabu đang rất vui vẻ, nụ cười ấy nói lên tất cả.
Nếu như gia thế của dòng tộc Sakurai không cho phép nói chuyện, hay quen biết người khác, thì giờ đây Rumi đang làm điều tồi tệ đó, nếu để người của dòng tộc biệt thì nó sẽ bị phạt.
Vậy nên dự tính trong đầu nó, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó đi cùng cậu nhóc, nó cũng bỏ qua việc tuổi tác hay cách gọi không theo đúng trình tự mà nó biết.
“Yabu, cậu đừng có cố gắng tiếp cận tôi, dù cậu có cố gắng đến mấy, thì tôi cũng đã có người trong lòng rồi. Cậu sẽ không bao giờ chạm được trái tim tôi đâu?”
Rumi không muốn Yabu vì nó mà bị tổn thương, cũng như vì nó mà để ai trong dòng tộc thấy được đều bị phạt nặng.
Người trong lòng của nó, không nói ra nhưng mà bản thân nó đã xác định được rồi, đó chính là Riko.
Yabu thoáng buồn, lúc gặp nó từ năm ngoái cho đến giờ, cậu luôn mong muốn gặp lại nó, từ sáng giờ đi chơi cùng nó, chính bản thân cậu cũng không ngờ tới, nếu nói là sau này, hay mãi mãi, cậu chỉ muốn giây phút này dừng lại.
Tuy là nói thế, nhưng cả ngày hôm nay cậu cũng đủ cảm thấy rất vui vẻ và thú vị với nó, chỉ cần thế này cũng đủ khiến cậu bớt nhớ nó, cậu cũng không dám mơ ước cao sang gì thêm, chỉ mong nó luôn cười như vậy.
Khi Yabu nghe nó nói có người trong lòng, tuy rằng cậu rất buồn, nhưng cậu cũng mong chàng trai ấy chắc chắn tốt hơn cậu, và quan tâm chăm sóc cho nó nhiều hơn cậu.
Hai người ra về, Hikaru đã chờ đợi đón nó phía trước, nó cũng nói Yabu biết cậu là ai, nên không ai hỏi gì thêm.
Lúc chuẩn bị lên xe, Rumi có quay người lại nói với Yabu:
“Khăn tay. Tôi vẫn còn cầm chiếc khăn tay của cậu, đúng không? Lần sau nếu gặp lại, tôi sẽ trả cậu, vậy chào nhé”
Rumi mỉm cười vẫy tay, rồi lên xe, Hikaru cũng chào rồi chở nó về dinh thự.
Còn lại mình Yabu đứng đó, cậu cũng cười và gật đầu, suy nghĩ miên man vài chuyện hôm nay. Sau đó điện thoại cậu reo là chị cậu gọi về ăn cơm.
Xoay người về phía ngược lại, Yabu luyến tiếc quay đầu nhìn, trong lòng cậu nhóc dấy lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nếu cho cậu cơ hội nữa… chắc chắn cậu không bỏ cuộc.