Về tới dinh thự, Hikaru cũng không biết Riko làm gì mà cứ ở lỳ trong phòng, từ sáng đến giờ cũng không mở cửa nấu ăn hay dọn dẹp, nói chung cả ngày nay Riko không bước chân ra khỏi cửa.
Hikaru cũng không thể lẻn vào phòng hắn, vì hắn đã làm một màng chắn an toàn.
“Riko, ngươi làm gì trong đó vậy, mau ra nấu ăn cho ta, cả ngày nay chưa ăn gì, ta đói rồi”
Rumi cố gắng nói thật lớn, vọng vào bên trong nhưng cũng không ai đáp trả, cửa thì không thể mở được, một phần vì Riko khóa trong, phần nữa là cánh cửa phòng ở dinh thự quá lớn và nặng.
Riko thời gian này, hắn ta là cáo nên sẽ bị rụng lông, vì sợ bộ dạng xấu xí nên không dám ra ngoài, nghĩ lại thì trên đầu Riko bây giờ đã “bị trọc lốc” vì rụng tóc, cũng phải kéo dài đến một tuần để tóc mọc lại như ban đầu.
“Riko, không mở cửa là ta tự xông vào đấy, có chuyện gì ngươi nói rồi bọn ta giúp cho?”
Một lần nữa tâm trạng Rumi khá sốt ruột với hắn, im lặng không đáp trả càng khiến nó lo lắng hơn.
Mãi lâu sau mới thấy Riko lên tiếng:
“Rumi tiểu thư, tôi không sao đâu, một tuần nữa tôi không ra ngoài được, tiểu thư hãy gọi đồ ăn tới nha”
Giọng nói khá yếu ớt, kèm theo sự mệt mỏi, Riko thật chẳng muốn để nó thấy bộ dạng của mình, đầu thì trọc lốc, còn mọc hai cái tai và cái đuôi, nhìn cứ như người ngoài hành tinh.
Rumi và Hikaru đứng ngoài chẳng hiểu hắn nói gì, có chuyện gì mà hắn phải ở trong đó cả gần một tuần, nó vô cùng lo lắng, cố gắng đứng ngoài cửa và hỏi thêm.
Nhưng cũng không moi men được thông tin khác, nó đành dùng hạ sách cuối, nếu Riko không nói thì nó sẽ đuổi ra khỏi dinh thự.
Riko vô cùng hoảng loạn, hết cách rồi, nếu để hắn ra ngoài thì hắn thật sự không biết đi đâu, trước nay hắn có nhà để về, có người để chăm sóc, bây giờ mà hắn lang thang ngoài đường, chắc chắn lại bị vướng phải những người không ra gì, hắn sẽ trở về thành người của năm trăm năm trước.
“Rumi tiểu thư, thực ra thì tôi… đến mùa rụng lông, nên tôi…”
Riko bất lực đành nói ra sự thật, nhưng lại nhận được giọng cười khinh bỉ của Hikaru, cùng là loài thú thần, nhưng Hikaru không bị rụng lông như Riko, chỉ bị “rụng đuôi” khi tới mùa thôi.
“Hikaru, ngươi cười gì?”
Hắn đình chạy ra đập cho Hikaru một trận, nhưng sau đó cậu nín cười và giải thích:
“Rumi tiểu thư, không cần lo lắng đâu, bây giờ chắc chắn đầu của hắn giống như mấy người đi tu thôi, chỉ tầm một tuần là tóc mọc lại, vậy nên hắn ta không muốn tiểu thư thấy bộ dạng xấu xí của mình, nên mới trốn trong đó không chịu ra.”
Hikaru giải thích cũng làm Riko khá hài lòng, ở bên trong nhưng hắn gật đầu và đồng ý những gì Hikaru nói, chỉ một tuần thôi, là hắn sẽ bình thường trở lại.
Rumi nghe xong, và đang tưởng tượng đến mấy ông sư trong chùa, và cố gắng ghép hình ảnh của Riko vào trong đó, dù sao thì nó cũng không quan trọng là xấu hay đẹp, nó cũng quen dần với có thêm vệ sĩ và người thường ngày nấu cơm mình ăn.
“Được rồi, Riko ngươi cứ ở trong đó đi, khi nào đói thì bảo ta mang đồ ăn cho, ta lên tắm rồi nghỉ ngơi”
“Vâng”
Thời gian này Riko cũng không biến hình thành người bình thường được, chỉ ở dạng thú bông “nhưng không lông”, và ở dạng thần, nhưng không có tóc, hai cái tai cũng trụi lông.
Rumi cũng coi như là bớt lo lắng cho Riko rồi, nếu hắn không gặp nó một tuần thì có Hikaru chở nó đi học cũng không sao, sau đó nó đi lên phòng.
Miệng nó mỉm cười vì Riko.
Sáng sớm hôm sau, Rumi ngồi uống cà phê do Hikaru pha chế, vì Riko đang dưỡng “lông” trong một tuần nên thời gian này Hikaru thay hắn đảm nhiệm vài việc trong nhà, mà chủ yếu chỉ có pha cà phê cho nó, và chở đi học thôi.
Đột nhiên Botan đến, và Hikaru nhìn cậu con trai này, cũng trạc tuổi nó, xem xét qua suy nghĩ thì cậu này không có ý xấu, nên Hikaru cho vào.
Rumi nhìn Botan, cũng chẳng hiểu chuyện gì mà cậu ta tới đây, không lẽ vì chuyện hôm qua, nó nhanh miệng hỏi:
“Thế mày lại tới đây tay không làm gì, tao bận lắm cũng không có nhiều thời gian tiếp mày đâu, mà không lẽ vì chuyện hôm qua”
Botan nhớ lại chuyện hôm qua lại tức ói máu, nó luôn khiến cho người khác phải bực tức vì bản thân nó, cách nói chuyện vô duyên của nó, chẳng giống ai cả.
“MÀY… mà thôi tao không nhỏ nhẹn chấp nhặt chuyện vặt với mày, tao hỏi luôn, thế hôm qua mày và Yabu có chuyện gì vậy?”
Botan nhớ lại mới sáng sớm nay, chị của Yabu là Asuka tới hỏi mình, lý do vì sao từ hôm qua đến giờ Yabu kỳ quặc lắm, cứ như người mất hồn, khác lạ so với ngày thường, giống như vừa mới xảy ra chuyện gì đó có ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần vậy.
Mà Botan nhớ lại Yabu và Rumi hôm qua có gặp nhau, rồi Yabu còn hỏi thăm về nó, nên Botan tới đây tìm nó dò hỏi tung tích.
Rumi vừa cầm cốc cà phê, thổi qua cho bớt nóng sau đó đưa lên miệng uống, chưa kịp nuốt thì Botan “mắng rốn” làm nó phụt hết số cà phê trong miệng ra, lấy tờ giấy lau lau, mắng Botan xối xả.
“Chuyện gì là chuyện gì. Thậm chí tao còn không biết cậu ta là ai nữa cơ?”
Nhớ lại chuyện hôm qua, nó thấy có lỗi với Riko nhiều hơn, đang lúc hắn chịu đau đớn nhất thì nó lại đi chơi vui vẻ với người con trai khác, mà có một nỗi buồn đó là cậu nhóc đó nhỏ tuổi hơn mình, thê thảm quá đi.
“Ồ, thật à!”
Botan nhìn biểu hiện khác thường của nó, có cảm giác nhột nhột, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, trong đầu Botan nảy ra ý định đi hỏi tên quản gia của nó, nhưng chưa kịp làm gì thì Rumi đã nổi khùng lên:
“Này nhá, tao cấm mày bép xép với Riko”
Rumi thấy cái bản mặt tên này là biết hắn nghĩ cái gì, lâu lâu đầu óc Rumi lại nổi lên sự thông minh tột đỉnh.
“Oá! N… nó đọc được suy nghĩ của mình”
Phút chốc không xem trước ngó sau, Botan đã bị nó nắm thóp một cách nhanh chóng, hoảng hồn khi nó đọc được suy nghĩ của mình, thế mà nó còn không tha cho cậu, câu nói sau của nó còn độc hơn.
“Mày dám dở trò, tao cho dựng ngay một cửa hàng khổng lồ, cạnh tranh cho mày sập tiệm luôn.”
“Ờ… ờ! Tao biết rồi! Tao chỉ hỏi thế thôi, bai nhá”
Botan nhanh chóng ra mở cửa về, còn ở lại thì chắc nó sẽ thực hiện ngay điều vừa rồi, với nó thì chuyện gì cũng có thể làm.
Hikaru cũng vừa hay đi lấy nước mang tới cho Botan, hai người chưa hề gặp nhau cũng chưa hề biết nhau.
Đứng nhìn nhau khá lâu, cho tới khi Rumi cất tiếng gọi từ bên trong, Botan mới rời ánh mắt lên người Hikaru, sau đó thoáng nghĩ, tên này cũng là vệ sĩ của nó, rồi Botan rời khỏi dinh thự.
Hikaru mang nước vào trong và mỉm cười hỏi nó:
“Rumi tiểu thư có chuyện gì à, cậu con trai hồi nãy chắc là bạn của tiểu thư?”
Vừa bước vào cửa thì Hikaru đã thấy bản mặt nhăn nhúm của nó, giống như vừa mới làm điều sai trái, hơn nữa bộ dạng của cậu con trai nãy ra khỏi cửa, cũng đang trong trạng thái lo lắng và sợ hãi.
Hikaru tưởng nó sẽ trả lời cho cậu, nhưng ai ngờ biểu hiện của nó lại khác thường như vậy, còn vô cùng giận dữ.
“Bạn, ai thèm làm bạn với cái tên lùn đấy, nó là tên phiền phức, láu cá còn làm những việc mà người khác tức sôi máu”
Nó liên tục chửi mắng tên Botan là đồ đần, đồ ngốc lại còn thích phá đám người khác, vân vân.
Hikaru đứng gãi đầu vì không biết nên làm gì với hoàn cảnh này.
Hikaru cũng không thể lẻn vào phòng hắn, vì hắn đã làm một màng chắn an toàn.
“Riko, ngươi làm gì trong đó vậy, mau ra nấu ăn cho ta, cả ngày nay chưa ăn gì, ta đói rồi”
Rumi cố gắng nói thật lớn, vọng vào bên trong nhưng cũng không ai đáp trả, cửa thì không thể mở được, một phần vì Riko khóa trong, phần nữa là cánh cửa phòng ở dinh thự quá lớn và nặng.
Riko thời gian này, hắn ta là cáo nên sẽ bị rụng lông, vì sợ bộ dạng xấu xí nên không dám ra ngoài, nghĩ lại thì trên đầu Riko bây giờ đã “bị trọc lốc” vì rụng tóc, cũng phải kéo dài đến một tuần để tóc mọc lại như ban đầu.
“Riko, không mở cửa là ta tự xông vào đấy, có chuyện gì ngươi nói rồi bọn ta giúp cho?”
Một lần nữa tâm trạng Rumi khá sốt ruột với hắn, im lặng không đáp trả càng khiến nó lo lắng hơn.
Mãi lâu sau mới thấy Riko lên tiếng:
“Rumi tiểu thư, tôi không sao đâu, một tuần nữa tôi không ra ngoài được, tiểu thư hãy gọi đồ ăn tới nha”
Giọng nói khá yếu ớt, kèm theo sự mệt mỏi, Riko thật chẳng muốn để nó thấy bộ dạng của mình, đầu thì trọc lốc, còn mọc hai cái tai và cái đuôi, nhìn cứ như người ngoài hành tinh.
Rumi và Hikaru đứng ngoài chẳng hiểu hắn nói gì, có chuyện gì mà hắn phải ở trong đó cả gần một tuần, nó vô cùng lo lắng, cố gắng đứng ngoài cửa và hỏi thêm.
Nhưng cũng không moi men được thông tin khác, nó đành dùng hạ sách cuối, nếu Riko không nói thì nó sẽ đuổi ra khỏi dinh thự.
Riko vô cùng hoảng loạn, hết cách rồi, nếu để hắn ra ngoài thì hắn thật sự không biết đi đâu, trước nay hắn có nhà để về, có người để chăm sóc, bây giờ mà hắn lang thang ngoài đường, chắc chắn lại bị vướng phải những người không ra gì, hắn sẽ trở về thành người của năm trăm năm trước.
“Rumi tiểu thư, thực ra thì tôi… đến mùa rụng lông, nên tôi…”
Riko bất lực đành nói ra sự thật, nhưng lại nhận được giọng cười khinh bỉ của Hikaru, cùng là loài thú thần, nhưng Hikaru không bị rụng lông như Riko, chỉ bị “rụng đuôi” khi tới mùa thôi.
“Hikaru, ngươi cười gì?”
Hắn đình chạy ra đập cho Hikaru một trận, nhưng sau đó cậu nín cười và giải thích:
“Rumi tiểu thư, không cần lo lắng đâu, bây giờ chắc chắn đầu của hắn giống như mấy người đi tu thôi, chỉ tầm một tuần là tóc mọc lại, vậy nên hắn ta không muốn tiểu thư thấy bộ dạng xấu xí của mình, nên mới trốn trong đó không chịu ra.”
Hikaru giải thích cũng làm Riko khá hài lòng, ở bên trong nhưng hắn gật đầu và đồng ý những gì Hikaru nói, chỉ một tuần thôi, là hắn sẽ bình thường trở lại.
Rumi nghe xong, và đang tưởng tượng đến mấy ông sư trong chùa, và cố gắng ghép hình ảnh của Riko vào trong đó, dù sao thì nó cũng không quan trọng là xấu hay đẹp, nó cũng quen dần với có thêm vệ sĩ và người thường ngày nấu cơm mình ăn.
“Được rồi, Riko ngươi cứ ở trong đó đi, khi nào đói thì bảo ta mang đồ ăn cho, ta lên tắm rồi nghỉ ngơi”
“Vâng”
Thời gian này Riko cũng không biến hình thành người bình thường được, chỉ ở dạng thú bông “nhưng không lông”, và ở dạng thần, nhưng không có tóc, hai cái tai cũng trụi lông.
Rumi cũng coi như là bớt lo lắng cho Riko rồi, nếu hắn không gặp nó một tuần thì có Hikaru chở nó đi học cũng không sao, sau đó nó đi lên phòng.
Miệng nó mỉm cười vì Riko.
Sáng sớm hôm sau, Rumi ngồi uống cà phê do Hikaru pha chế, vì Riko đang dưỡng “lông” trong một tuần nên thời gian này Hikaru thay hắn đảm nhiệm vài việc trong nhà, mà chủ yếu chỉ có pha cà phê cho nó, và chở đi học thôi.
Đột nhiên Botan đến, và Hikaru nhìn cậu con trai này, cũng trạc tuổi nó, xem xét qua suy nghĩ thì cậu này không có ý xấu, nên Hikaru cho vào.
Rumi nhìn Botan, cũng chẳng hiểu chuyện gì mà cậu ta tới đây, không lẽ vì chuyện hôm qua, nó nhanh miệng hỏi:
“Thế mày lại tới đây tay không làm gì, tao bận lắm cũng không có nhiều thời gian tiếp mày đâu, mà không lẽ vì chuyện hôm qua”
Botan nhớ lại chuyện hôm qua lại tức ói máu, nó luôn khiến cho người khác phải bực tức vì bản thân nó, cách nói chuyện vô duyên của nó, chẳng giống ai cả.
“MÀY… mà thôi tao không nhỏ nhẹn chấp nhặt chuyện vặt với mày, tao hỏi luôn, thế hôm qua mày và Yabu có chuyện gì vậy?”
Botan nhớ lại mới sáng sớm nay, chị của Yabu là Asuka tới hỏi mình, lý do vì sao từ hôm qua đến giờ Yabu kỳ quặc lắm, cứ như người mất hồn, khác lạ so với ngày thường, giống như vừa mới xảy ra chuyện gì đó có ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần vậy.
Mà Botan nhớ lại Yabu và Rumi hôm qua có gặp nhau, rồi Yabu còn hỏi thăm về nó, nên Botan tới đây tìm nó dò hỏi tung tích.
Rumi vừa cầm cốc cà phê, thổi qua cho bớt nóng sau đó đưa lên miệng uống, chưa kịp nuốt thì Botan “mắng rốn” làm nó phụt hết số cà phê trong miệng ra, lấy tờ giấy lau lau, mắng Botan xối xả.
“Chuyện gì là chuyện gì. Thậm chí tao còn không biết cậu ta là ai nữa cơ?”
Nhớ lại chuyện hôm qua, nó thấy có lỗi với Riko nhiều hơn, đang lúc hắn chịu đau đớn nhất thì nó lại đi chơi vui vẻ với người con trai khác, mà có một nỗi buồn đó là cậu nhóc đó nhỏ tuổi hơn mình, thê thảm quá đi.
“Ồ, thật à!”
Botan nhìn biểu hiện khác thường của nó, có cảm giác nhột nhột, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, trong đầu Botan nảy ra ý định đi hỏi tên quản gia của nó, nhưng chưa kịp làm gì thì Rumi đã nổi khùng lên:
“Này nhá, tao cấm mày bép xép với Riko”
Rumi thấy cái bản mặt tên này là biết hắn nghĩ cái gì, lâu lâu đầu óc Rumi lại nổi lên sự thông minh tột đỉnh.
“Oá! N… nó đọc được suy nghĩ của mình”
Phút chốc không xem trước ngó sau, Botan đã bị nó nắm thóp một cách nhanh chóng, hoảng hồn khi nó đọc được suy nghĩ của mình, thế mà nó còn không tha cho cậu, câu nói sau của nó còn độc hơn.
“Mày dám dở trò, tao cho dựng ngay một cửa hàng khổng lồ, cạnh tranh cho mày sập tiệm luôn.”
“Ờ… ờ! Tao biết rồi! Tao chỉ hỏi thế thôi, bai nhá”
Botan nhanh chóng ra mở cửa về, còn ở lại thì chắc nó sẽ thực hiện ngay điều vừa rồi, với nó thì chuyện gì cũng có thể làm.
Hikaru cũng vừa hay đi lấy nước mang tới cho Botan, hai người chưa hề gặp nhau cũng chưa hề biết nhau.
Đứng nhìn nhau khá lâu, cho tới khi Rumi cất tiếng gọi từ bên trong, Botan mới rời ánh mắt lên người Hikaru, sau đó thoáng nghĩ, tên này cũng là vệ sĩ của nó, rồi Botan rời khỏi dinh thự.
Hikaru mang nước vào trong và mỉm cười hỏi nó:
“Rumi tiểu thư có chuyện gì à, cậu con trai hồi nãy chắc là bạn của tiểu thư?”
Vừa bước vào cửa thì Hikaru đã thấy bản mặt nhăn nhúm của nó, giống như vừa mới làm điều sai trái, hơn nữa bộ dạng của cậu con trai nãy ra khỏi cửa, cũng đang trong trạng thái lo lắng và sợ hãi.
Hikaru tưởng nó sẽ trả lời cho cậu, nhưng ai ngờ biểu hiện của nó lại khác thường như vậy, còn vô cùng giận dữ.
“Bạn, ai thèm làm bạn với cái tên lùn đấy, nó là tên phiền phức, láu cá còn làm những việc mà người khác tức sôi máu”
Nó liên tục chửi mắng tên Botan là đồ đần, đồ ngốc lại còn thích phá đám người khác, vân vân.
Hikaru đứng gãi đầu vì không biết nên làm gì với hoàn cảnh này.