Ba chiếc xe dừng trước ngôi biệt thự. Phong đỡ Quỳnh xuống xe, Thư thì dễ dàng trèo xuống không cần Long giúp. Quỳnh đi đến bên cổng ấn chuông cửa. Từ bên trong, chú tài xế kiêm luôn quản gia hấp tấp chạy tới mở cổng lớn rồi cúi chào:
- Chào 2 tiểu thư, hai cô về rồi. Chào các thiếu gia, rất vui được gặp các cậu
Cả ba đều cúi đầu chào lại, dù gì họ cũng là khách cũng phải biết lễ nghĩa chào hỏi khi tới nhà người khác chứ... Nó nhíu mày, không vui nói:
- Haizzzz, chú làm ơn cứ xưng hô bình thường đi mà, đừng mãi tôi này tôi nọ, tiểu thư thiếu gia gì gì đó nữa, nghe vậy cháu buồn dữ luôn ấy.
Chú vui vẻ cười hiền, ôn tồn nói:
- Thế không được đâu cô. Thôi vào nhà đi các cô cậu, tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.
- Chú thật là... Chú cứ vậy là cháu không thèm nói chuyện với chú nữa _ Quỳnh không hài lòng nói, xong đi thẳng vào nhà.
Thư cũng lên tiếng luôn:
- Chú xưng hô bình thường đi, ở đây không quan trọng lễ nghi chủ tớ gì đâu.
- Thôi rồi, nghe cháu vậy. Thôi vào nhà đi các cháu _ Chú bất lực nói, đành nghe cô.
Ba anh dắt xe vào trong gara để, chú đóng cửa lớn lại. Xong xuôi, mọi người cùng vào trong.
Sẵn nhìn bề ngoài ngôi biệt thự có vẻ to nhưng không ngờ nó lại rộng như vậy, càng đi vào các anh càng choáng ngợp. Tuy là so với nơi bọn anh ở tuy không sánh bằng nhưng trong mắt cả ba đều thấy rất đẹp. Ngôi biệt thự này khá rộng, hơi mang nét cổ điển mộc mạc cả giản dị nhưng cũng rất trang trọng, vừa mắt người nhìn, không quá cầu kì, sa hoa. Ba người ngồi xuống ghế sôpha ở phòng khách, nhìn ngắm chung quanh cảnh quanh của ngôi biệt thự. Từ trên tầng, Thư và Quỳnh thay xong quần áo, đang bước xuống cầu thang. Quỳnh mặc chiếc váy màu trắng cổ tròn, được may ren hoa tinh xảo, dài không quá đầu gối ; mái tóc bồng bềnh xoã ra. Trông nó giờ chẳng khác gì một thiên thần, làm tim Phong nhảy loạn nhịp không thôi, đôi mắt anh chăm chú nhìn Quỳnh. Thư thì ăn mặc đơn giản hơn, mang nét năng động chứ không nhẹ nhàng như nó: quần đùi xanh cạp cao, áo phông đen rắc cốt bên trong quần ; mái tóc cột cao gọn gàng.
Hai người đi về phía 3 anh đang ngồi, cũng ngồi xuống theo. Quỳnh lên tiếng hỏi:
- Các anh uống gì không?
- Chúng tôi nước lọc là ok rồi, để bụng tí còn ăn _ Thiên nói chung cho cả 3 thằng.
- Ờ, đợi.
Nói xong Thư đứng dậy đi vào bếp lấy nước cho mọi người. Nhanh chóng, cô quay lại với khay nước đang bưng ra. Cô đặt nhẹ nhàng từng cốc nước xuống trước mặt từng người rồi ngồi xuống, lưng dựa vào ghế. Phong thẫn thờ nãy giờ mới cất giọng hỏi bọn cô:
- Cho tôi hỏi câu này á...thực ra hai cô là người thế nào????
- Thế nào là thế nào??? _ Thư nhíu mày trước câu hỏi của Phong, cô hỏi vặn lại anh
Phong gãi đầu gãi tai, đáp:
- Ừm thì, xuất thân của hai cô? Sao cô vào được trường Trung Đông? Ngôi biệt thự này của bọn cô????
Long và Thiên cũng chăm chú nhìn cô và nó. Họ chính là tò mò từ lâu rồi, qua ánh mắt họ như muốn nói với bọn cô “ Tôi muốn biết, nói đi, nói đi “ vậy. Cô nhíu mày, mặt lạnh lùng nhìn cả ba người, không nói gì. Quỳnh lúng túng chả biết trả lời sao trước câu hỏi của họ, quay ra nhìn cô cầu cứu giúp. Thư ngồi thẳng dậy, chân nọ vắt chân kia, thờ ơ đáp:
- Nhà Quỳnh, tôi ở ké. Tôi vào sao cũng nói rồi, Quỳnh thì nhà giàu vào được trường ấy, ok???
- Ờ ờ_ Phong gật đầu ra vẻ hiểu. Long với Thiên cũng trả nói gì thêm nữa.
Từ trong bếp, tiếng chú vọng ra:
- Mấy đứa vào ăn đi, chú nấu xong rồi.
- Vào đi thôi!!!
Nó cười giả lả cho xong rồi chạy vào bếp, ngồi xuống đầu tiên. Tiếp đế là Phong, ngồi ngay cạnh nó ; Long ngồi kế bên Thư, sau là Thiên, chú là người ngồi cuối cùng. Mọi người cùng nhau ăn cơm, Phong tấm tắc khen ngon, ai cũng đồng ý, chú cười hiền cảm ơn. Sau khi ăn xong, ai cũng no nê, nói cười vui vẻ, trừ Thư ra. Cô vẫn trầm ngâm riêng mình, không nói câu gì. Với cô, lâu lắm rồi cô mới có bữa ăn vui vẻ như vậy. Tính ra thì cũng 8 năm rồi chứ ít ỏi gì nữa, cảm giác ấy mới ùa về với cô, cảm giác có một bữa ăn vui vẻ, thật thoải mái làm sao!!! Giống như xưa cô với mẹ cô vậy... Suy nghĩ mông lung về quá khứ xưa, cô tạm gạt nó sang một bên mà quay về hiện tại. Nó nói:
- Ăn thì cũng no rồi, tập tành đi mọi người. Ừm, đợi tí tôi đi lấy laptop xuống đây đã.
- Ok! _ Cả 4 người cùng đồng thanh đồng ý.
Thế là nó vui vẻ đi lên tầng. Giờ đây căn phòng chỉ còn lại cô cùng Thiên, Long và Phong, không ai nói với ai câu gì.....
Từ trên tầng nó đi xuống, ôm theo cái laptop cùng dây sạc và chuột. Đặt máy xuống bàn, nó hí hoáy cắm các dây vào máy rồi mở máy lên. Âm thanh bài hát reo lên. Nó lên tiếng:
- Ai không thuộc thì nghe nhạc xong thuộc lời luôn nhé, tụi tôi thì ok rồi.
Nghe đi nghe lại bài này cũng gần chục lần, rốt cuộc 3 anh mới thuộc bài. Phong xung phong chỉ huy cả tụi hát, ai hát phần người nấy. Với giọng hát trong trẻo của Thư và Quỳnh, cùng giọng hát hay của cả 3 anh, cuối cùng bài hát cũng kết thúc một cách hoàn mĩ...........
- Chào 2 tiểu thư, hai cô về rồi. Chào các thiếu gia, rất vui được gặp các cậu
Cả ba đều cúi đầu chào lại, dù gì họ cũng là khách cũng phải biết lễ nghĩa chào hỏi khi tới nhà người khác chứ... Nó nhíu mày, không vui nói:
- Haizzzz, chú làm ơn cứ xưng hô bình thường đi mà, đừng mãi tôi này tôi nọ, tiểu thư thiếu gia gì gì đó nữa, nghe vậy cháu buồn dữ luôn ấy.
Chú vui vẻ cười hiền, ôn tồn nói:
- Thế không được đâu cô. Thôi vào nhà đi các cô cậu, tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.
- Chú thật là... Chú cứ vậy là cháu không thèm nói chuyện với chú nữa _ Quỳnh không hài lòng nói, xong đi thẳng vào nhà.
Thư cũng lên tiếng luôn:
- Chú xưng hô bình thường đi, ở đây không quan trọng lễ nghi chủ tớ gì đâu.
- Thôi rồi, nghe cháu vậy. Thôi vào nhà đi các cháu _ Chú bất lực nói, đành nghe cô.
Ba anh dắt xe vào trong gara để, chú đóng cửa lớn lại. Xong xuôi, mọi người cùng vào trong.
Sẵn nhìn bề ngoài ngôi biệt thự có vẻ to nhưng không ngờ nó lại rộng như vậy, càng đi vào các anh càng choáng ngợp. Tuy là so với nơi bọn anh ở tuy không sánh bằng nhưng trong mắt cả ba đều thấy rất đẹp. Ngôi biệt thự này khá rộng, hơi mang nét cổ điển mộc mạc cả giản dị nhưng cũng rất trang trọng, vừa mắt người nhìn, không quá cầu kì, sa hoa. Ba người ngồi xuống ghế sôpha ở phòng khách, nhìn ngắm chung quanh cảnh quanh của ngôi biệt thự. Từ trên tầng, Thư và Quỳnh thay xong quần áo, đang bước xuống cầu thang. Quỳnh mặc chiếc váy màu trắng cổ tròn, được may ren hoa tinh xảo, dài không quá đầu gối ; mái tóc bồng bềnh xoã ra. Trông nó giờ chẳng khác gì một thiên thần, làm tim Phong nhảy loạn nhịp không thôi, đôi mắt anh chăm chú nhìn Quỳnh. Thư thì ăn mặc đơn giản hơn, mang nét năng động chứ không nhẹ nhàng như nó: quần đùi xanh cạp cao, áo phông đen rắc cốt bên trong quần ; mái tóc cột cao gọn gàng.
Hai người đi về phía 3 anh đang ngồi, cũng ngồi xuống theo. Quỳnh lên tiếng hỏi:
- Các anh uống gì không?
- Chúng tôi nước lọc là ok rồi, để bụng tí còn ăn _ Thiên nói chung cho cả 3 thằng.
- Ờ, đợi.
Nói xong Thư đứng dậy đi vào bếp lấy nước cho mọi người. Nhanh chóng, cô quay lại với khay nước đang bưng ra. Cô đặt nhẹ nhàng từng cốc nước xuống trước mặt từng người rồi ngồi xuống, lưng dựa vào ghế. Phong thẫn thờ nãy giờ mới cất giọng hỏi bọn cô:
- Cho tôi hỏi câu này á...thực ra hai cô là người thế nào????
- Thế nào là thế nào??? _ Thư nhíu mày trước câu hỏi của Phong, cô hỏi vặn lại anh
Phong gãi đầu gãi tai, đáp:
- Ừm thì, xuất thân của hai cô? Sao cô vào được trường Trung Đông? Ngôi biệt thự này của bọn cô????
Long và Thiên cũng chăm chú nhìn cô và nó. Họ chính là tò mò từ lâu rồi, qua ánh mắt họ như muốn nói với bọn cô “ Tôi muốn biết, nói đi, nói đi “ vậy. Cô nhíu mày, mặt lạnh lùng nhìn cả ba người, không nói gì. Quỳnh lúng túng chả biết trả lời sao trước câu hỏi của họ, quay ra nhìn cô cầu cứu giúp. Thư ngồi thẳng dậy, chân nọ vắt chân kia, thờ ơ đáp:
- Nhà Quỳnh, tôi ở ké. Tôi vào sao cũng nói rồi, Quỳnh thì nhà giàu vào được trường ấy, ok???
- Ờ ờ_ Phong gật đầu ra vẻ hiểu. Long với Thiên cũng trả nói gì thêm nữa.
Từ trong bếp, tiếng chú vọng ra:
- Mấy đứa vào ăn đi, chú nấu xong rồi.
- Vào đi thôi!!!
Nó cười giả lả cho xong rồi chạy vào bếp, ngồi xuống đầu tiên. Tiếp đế là Phong, ngồi ngay cạnh nó ; Long ngồi kế bên Thư, sau là Thiên, chú là người ngồi cuối cùng. Mọi người cùng nhau ăn cơm, Phong tấm tắc khen ngon, ai cũng đồng ý, chú cười hiền cảm ơn. Sau khi ăn xong, ai cũng no nê, nói cười vui vẻ, trừ Thư ra. Cô vẫn trầm ngâm riêng mình, không nói câu gì. Với cô, lâu lắm rồi cô mới có bữa ăn vui vẻ như vậy. Tính ra thì cũng 8 năm rồi chứ ít ỏi gì nữa, cảm giác ấy mới ùa về với cô, cảm giác có một bữa ăn vui vẻ, thật thoải mái làm sao!!! Giống như xưa cô với mẹ cô vậy... Suy nghĩ mông lung về quá khứ xưa, cô tạm gạt nó sang một bên mà quay về hiện tại. Nó nói:
- Ăn thì cũng no rồi, tập tành đi mọi người. Ừm, đợi tí tôi đi lấy laptop xuống đây đã.
- Ok! _ Cả 4 người cùng đồng thanh đồng ý.
Thế là nó vui vẻ đi lên tầng. Giờ đây căn phòng chỉ còn lại cô cùng Thiên, Long và Phong, không ai nói với ai câu gì.....
Từ trên tầng nó đi xuống, ôm theo cái laptop cùng dây sạc và chuột. Đặt máy xuống bàn, nó hí hoáy cắm các dây vào máy rồi mở máy lên. Âm thanh bài hát reo lên. Nó lên tiếng:
- Ai không thuộc thì nghe nhạc xong thuộc lời luôn nhé, tụi tôi thì ok rồi.
Nghe đi nghe lại bài này cũng gần chục lần, rốt cuộc 3 anh mới thuộc bài. Phong xung phong chỉ huy cả tụi hát, ai hát phần người nấy. Với giọng hát trong trẻo của Thư và Quỳnh, cùng giọng hát hay của cả 3 anh, cuối cùng bài hát cũng kết thúc một cách hoàn mĩ...........