Nửa tiếng sau, cô thư kí bước vào với vẻ mệt mỏi, trên tay cầm tập tài liệu tổng kết cùng một tấm vé máy bay. Cô nói:
-Thưa tổng giám đốc, chuyện vừa nãy thật xin lỗi. Đây là bản thống kê quá trình làm sản phẩm mới của nhân viên, kèm với đó là số liệu sản phẩm đã dùng và chuẩn bị cho ra mắt sắp tới. Tiếp nữa là vé máy bay tối nay cô cần tôi đã đặt.
Thư tiếp nhận tập tài liệu cùng vé máy bay từ cô thư kí, giọng nhè nhẹ nói:
-Được rồi, cảm ơn cô. Còn việc này nữa, thông báo với bên kế toán phát tiền thưởng thêm cho toàn nhân viên trong công ty và cũng thông báo công ty cho phép ngày mai toàn nhân viên được nghỉ ngày mai, ngày kia trở lại làm việc bình thường. Giờ cô ra ngoài đi.
-Vâng, tôi làm ngay.
Cô thư kí lại hớt hả đi ra ngoài, không dám lười biếng mà nhanh chóng thông báo cho phòng kế toán và toàn bộ nhân viên trong công ty. Nghe xong tin này ai nấy đều phấn chấn làm việc hăng say, tất cả đều không muốn vướng bận công việc vào ngày nghỉ hiếm hoi này. Cũng chính vì thế năng suất làm việc hăng say hẳn…
Thời gian thấm thoát trôi, mấy chốc đã đến chập tối. Trời bắt đầu tối dần và khi đó, dòng người lại nối đuôi nhau đi làm về như chu kì…
Công ty dần thưa thớt, chỉ còn vài ba người tiếp tục làm việc. Thư lúc này bước ra từ phòng làm việc, tay cầm vali cùng túi hàng hiệu của mình. Thay vì việc ngồi chờ đợi chuyến bay sắp tới, Thư tiêu hao thời gian bằng việc tới xưởng may ở ngay dưới tầng làm việc của mình xem lại sản phẩm mới. Tiếng guốc kêu lộc cộc khô khốc vang theo mỗi bước đi của cô. Đến xưởng may, nhìn từng bộ trang phục treo cẩn thận trên gia. Thư nhẹ nhàng sờ từng đường may chi chút, chất liệu vải một lượt. Nhìn một lúc mới hài lòng rời đi, vậy mà thấm thoát đã hơn 15 phút trôi qua rồi…
Đến sân bay cũng mất 15 phút, làm thủ tục cũng tầm 10 phút rồi Thư mới lên máy bay. Còn dư 5 phút nữa là cất cánh, cô mở điện thoaị để bật chế độ máy bay. Nhưng vừa mở maý đã hiện ngay thông báo tin nhắn cùng với đó là mấy cuộc gọi nhỡ của Long. Cô không gọi lại, chỉ bật đọc tin nhắn. Dòng chữ hiện lên trước mắt cô: “Khỏe không? Sao không nghe điện thoại? Em bận hay lại vờ không nghe? Bao giờ em mới về? Gọi lại cho tôi, tôi biết em sẽ đọc tin nhắn này”. Thư nhìn dòng chữ, vẻ mặt khiến người khác không hình dung được cảm xúc bây giờ của cô là gì, thâm trầm nhưng có chút nhẹ nhàng hơn vẻ lạnh lùng thường trực ấy. Bỗng có nữ tiếp viên đến nhắc nhở cô:
-Cảm phiền quý khách tắt máy hoặc để chế độ, chuyến bay chuẩn bị cất cánh mong quý khách thông cảm.
Thư ngước lên nhìn người vừa nói, không trả lời, chỉ gật đầu cái rồi thôi. Nữ tiếp viên thấy thế cũng không làm phiền gì thêm, rời đi ngay sau đó.
Ánh mắt Thư lại nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại. Cuối cùng nhanh tay gửi tin nhắn lại cho Long rồi tắt máy cất đi…
“Đang trở về. Anh có thể đón tôi ở sân bay!!!”.
Đúng giờ bay, chuyến bay từ Anh về Việt Nam cất cánh …..
******
Vừa tắm xong, Long khoác trên mình quần lửng với áo dài tay bước ra từ phòng tắm. Mái tóc vẫn còn ướt, anh một tay cầm khăn lau, một tay quơ ngay cái điện thoại trên giường. Bật máy lên, “đập” vào mắt anh ngay là tin nhắn từ Thư từ hơn 2 tiếng trước. Nhìn thấy tên Thư, lại còn là tin nhắn của cô, anh đơ một lúc, ngưng luôn việc lau tóc đang làm, nhanh tay nhấn đọc tin nhắn. Đọc xong anh lại được dịp đơ thêm lần nữa. Dòng chữ bỗng huyền ảo lạ kì! Như không tin vào mắt mình, Long đưa điện thoại sát mắt đọc đi đọc lại đến hơn 10 lần mới thôi, phấn khích tới mức hôn lên hôn xuống chiếc điện thoại. Mấy giọt nước trên tóc lấm tấm rơi ướt màn hình điện thoại khiến nó mờ nhạt dần. Mấy giây sau anh mới tỉnh ra. Cảm xúc như muốn vỡ òa, vui mừng đột ngột khiến anh nhất thời không kiểm soát được hành vi kì quái của mình vừa rồi. Bây giờ nếu ai mà nhìn thấy những hành động ấy chắc anh mất mặt chết, vẻ đẹp hào nhoáng của anh xây dựng bấy lâu nay chắc tiêu tan như bong bóng rồi. Nhất là, hai thằng bạn thân mà biết chắc chúng nó cười như điên lên cho xem. Trong lòng Long bỗng thở phào nhưng vẻ mặt cũng không giấu nổi niềm vui vẻ không thôi…
Đúng là thật bất ngờ rồi….!!!
Lại tiếp tục quá trình lau khô tóc, lần này anh thực hiện mau mau chóng chóng, chỉnh chút tóc từng tí một. Chưa kể đến quần quần áo áo cũng cẩn thận lựa, ướm đủ bộ… Long tự thấy mình chưa bao giờ chải chuốt như thế này, đã thế còn từng li từng tí đồ một. Và rồi, sau một hồi loay hoay, Long chọn kiểu mái chém bình thường, cả người là tông màu đe: áo sơ mi đen, quần bò đen, giày tây đen. Nhìn gương một lúc xem còn điểm gì sai xót, anh mới từ nhà phóng mô tô đi đến sân bay chờ Thư…
…
3 tiếng đồng hồ trôi qua…
3 tiếng Long ngồi chờ đợi ở băng ghế chờ sân bay…
3 tiếng ngồi suy nghĩ nên nói câu gì đầu tiên khi gặp cô…
Cho đến khi nghe được…
“Chuyến bay từ Anh đến Việt Nam chuẩn bị hạ cánh…”
Giờ đây khi nghe lời thông báo, Long đã không còn đủ bình tĩnh ngồi chờ nữa. Anh đứng dậy, từng bước đi đến phía cổng lối ra để đón Thư_ cô gái gần tuần nay anh không gặp mặt…
20 phút nữa lại trôi qua. Lúc này máy bay đã hạ cánh. Và từ lối ra, dòng người cùng hành lí của họ đang lần lượt bước ra. Hòa vào trong dòng người ấy, có Thư. Long nhận ra ngay Thư qua dáng vẻ ngoài và phong cách ăn mặt của cô. Cô chính là giống anh ở điểm, cô cũng mặc cả cây màu đen. Đúng là không hẹn nhưng lại trùng hợp đến kì lạ. Điều này cũng khiến lòng anh len lỏi một chút vui vẻ…!
Trở về Việt Nam, cảm giác trong Thư khác hẳn so với ở Anh. Ở đây, vừa man mác vui mà lại vừa buồn. “Man mác” cùng nghĩa với từ “hơi”, ý nói chỉ hơi vui. Sở dĩ có vui, tất cả đều nhờ có bạn bè của cô ở đây cùng cô, giúp đỡ cô và ở đây chứa đựng những kỉ niệm thời ấu thơ cô còn có mẹ ở bên. Song, bên cạnh ấy, buồn lại chiếm phần trăm nhiều hơn. Hơn nữa, nói buồn thôi cũng chưa hết, ở nơi đây, mệt mỏi có, người cô hận có, đã thế chúng lại luôn cận kề bên cạnh đến phiền phức!!! Nhưng thôi cô cũng kệ…
Vừa ra tới cửa, cô bắt gặp thấy Long đứng đấy đang chăm chú nhìn mình. Bản thân có chút không ngờ tới, có chút loạn nhịp nơi con tim. Cảm giác này thật lạ! Đây chính là suy nghĩ của Thư hiện tại…
Thật sự, cô cũng chỉ vu vơ nhắn như vậy, cô không nghĩ Long sẽ tới đón mình thật. Từng bước đi mạnh mẽ, Thư hướng về phía Long đang đứng đó. Cô nhìn anh và anh cũng nhìn cô. Cả hai con tim cùng loạn nhịp khi nhìn về phía đối phương…
-Thưa tổng giám đốc, chuyện vừa nãy thật xin lỗi. Đây là bản thống kê quá trình làm sản phẩm mới của nhân viên, kèm với đó là số liệu sản phẩm đã dùng và chuẩn bị cho ra mắt sắp tới. Tiếp nữa là vé máy bay tối nay cô cần tôi đã đặt.
Thư tiếp nhận tập tài liệu cùng vé máy bay từ cô thư kí, giọng nhè nhẹ nói:
-Được rồi, cảm ơn cô. Còn việc này nữa, thông báo với bên kế toán phát tiền thưởng thêm cho toàn nhân viên trong công ty và cũng thông báo công ty cho phép ngày mai toàn nhân viên được nghỉ ngày mai, ngày kia trở lại làm việc bình thường. Giờ cô ra ngoài đi.
-Vâng, tôi làm ngay.
Cô thư kí lại hớt hả đi ra ngoài, không dám lười biếng mà nhanh chóng thông báo cho phòng kế toán và toàn bộ nhân viên trong công ty. Nghe xong tin này ai nấy đều phấn chấn làm việc hăng say, tất cả đều không muốn vướng bận công việc vào ngày nghỉ hiếm hoi này. Cũng chính vì thế năng suất làm việc hăng say hẳn…
Thời gian thấm thoát trôi, mấy chốc đã đến chập tối. Trời bắt đầu tối dần và khi đó, dòng người lại nối đuôi nhau đi làm về như chu kì…
Công ty dần thưa thớt, chỉ còn vài ba người tiếp tục làm việc. Thư lúc này bước ra từ phòng làm việc, tay cầm vali cùng túi hàng hiệu của mình. Thay vì việc ngồi chờ đợi chuyến bay sắp tới, Thư tiêu hao thời gian bằng việc tới xưởng may ở ngay dưới tầng làm việc của mình xem lại sản phẩm mới. Tiếng guốc kêu lộc cộc khô khốc vang theo mỗi bước đi của cô. Đến xưởng may, nhìn từng bộ trang phục treo cẩn thận trên gia. Thư nhẹ nhàng sờ từng đường may chi chút, chất liệu vải một lượt. Nhìn một lúc mới hài lòng rời đi, vậy mà thấm thoát đã hơn 15 phút trôi qua rồi…
Đến sân bay cũng mất 15 phút, làm thủ tục cũng tầm 10 phút rồi Thư mới lên máy bay. Còn dư 5 phút nữa là cất cánh, cô mở điện thoaị để bật chế độ máy bay. Nhưng vừa mở maý đã hiện ngay thông báo tin nhắn cùng với đó là mấy cuộc gọi nhỡ của Long. Cô không gọi lại, chỉ bật đọc tin nhắn. Dòng chữ hiện lên trước mắt cô: “Khỏe không? Sao không nghe điện thoại? Em bận hay lại vờ không nghe? Bao giờ em mới về? Gọi lại cho tôi, tôi biết em sẽ đọc tin nhắn này”. Thư nhìn dòng chữ, vẻ mặt khiến người khác không hình dung được cảm xúc bây giờ của cô là gì, thâm trầm nhưng có chút nhẹ nhàng hơn vẻ lạnh lùng thường trực ấy. Bỗng có nữ tiếp viên đến nhắc nhở cô:
-Cảm phiền quý khách tắt máy hoặc để chế độ, chuyến bay chuẩn bị cất cánh mong quý khách thông cảm.
Thư ngước lên nhìn người vừa nói, không trả lời, chỉ gật đầu cái rồi thôi. Nữ tiếp viên thấy thế cũng không làm phiền gì thêm, rời đi ngay sau đó.
Ánh mắt Thư lại nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại. Cuối cùng nhanh tay gửi tin nhắn lại cho Long rồi tắt máy cất đi…
“Đang trở về. Anh có thể đón tôi ở sân bay!!!”.
Đúng giờ bay, chuyến bay từ Anh về Việt Nam cất cánh …..
******
Vừa tắm xong, Long khoác trên mình quần lửng với áo dài tay bước ra từ phòng tắm. Mái tóc vẫn còn ướt, anh một tay cầm khăn lau, một tay quơ ngay cái điện thoại trên giường. Bật máy lên, “đập” vào mắt anh ngay là tin nhắn từ Thư từ hơn 2 tiếng trước. Nhìn thấy tên Thư, lại còn là tin nhắn của cô, anh đơ một lúc, ngưng luôn việc lau tóc đang làm, nhanh tay nhấn đọc tin nhắn. Đọc xong anh lại được dịp đơ thêm lần nữa. Dòng chữ bỗng huyền ảo lạ kì! Như không tin vào mắt mình, Long đưa điện thoại sát mắt đọc đi đọc lại đến hơn 10 lần mới thôi, phấn khích tới mức hôn lên hôn xuống chiếc điện thoại. Mấy giọt nước trên tóc lấm tấm rơi ướt màn hình điện thoại khiến nó mờ nhạt dần. Mấy giây sau anh mới tỉnh ra. Cảm xúc như muốn vỡ òa, vui mừng đột ngột khiến anh nhất thời không kiểm soát được hành vi kì quái của mình vừa rồi. Bây giờ nếu ai mà nhìn thấy những hành động ấy chắc anh mất mặt chết, vẻ đẹp hào nhoáng của anh xây dựng bấy lâu nay chắc tiêu tan như bong bóng rồi. Nhất là, hai thằng bạn thân mà biết chắc chúng nó cười như điên lên cho xem. Trong lòng Long bỗng thở phào nhưng vẻ mặt cũng không giấu nổi niềm vui vẻ không thôi…
Đúng là thật bất ngờ rồi….!!!
Lại tiếp tục quá trình lau khô tóc, lần này anh thực hiện mau mau chóng chóng, chỉnh chút tóc từng tí một. Chưa kể đến quần quần áo áo cũng cẩn thận lựa, ướm đủ bộ… Long tự thấy mình chưa bao giờ chải chuốt như thế này, đã thế còn từng li từng tí đồ một. Và rồi, sau một hồi loay hoay, Long chọn kiểu mái chém bình thường, cả người là tông màu đe: áo sơ mi đen, quần bò đen, giày tây đen. Nhìn gương một lúc xem còn điểm gì sai xót, anh mới từ nhà phóng mô tô đi đến sân bay chờ Thư…
…
3 tiếng đồng hồ trôi qua…
3 tiếng Long ngồi chờ đợi ở băng ghế chờ sân bay…
3 tiếng ngồi suy nghĩ nên nói câu gì đầu tiên khi gặp cô…
Cho đến khi nghe được…
“Chuyến bay từ Anh đến Việt Nam chuẩn bị hạ cánh…”
Giờ đây khi nghe lời thông báo, Long đã không còn đủ bình tĩnh ngồi chờ nữa. Anh đứng dậy, từng bước đi đến phía cổng lối ra để đón Thư_ cô gái gần tuần nay anh không gặp mặt…
20 phút nữa lại trôi qua. Lúc này máy bay đã hạ cánh. Và từ lối ra, dòng người cùng hành lí của họ đang lần lượt bước ra. Hòa vào trong dòng người ấy, có Thư. Long nhận ra ngay Thư qua dáng vẻ ngoài và phong cách ăn mặt của cô. Cô chính là giống anh ở điểm, cô cũng mặc cả cây màu đen. Đúng là không hẹn nhưng lại trùng hợp đến kì lạ. Điều này cũng khiến lòng anh len lỏi một chút vui vẻ…!
Trở về Việt Nam, cảm giác trong Thư khác hẳn so với ở Anh. Ở đây, vừa man mác vui mà lại vừa buồn. “Man mác” cùng nghĩa với từ “hơi”, ý nói chỉ hơi vui. Sở dĩ có vui, tất cả đều nhờ có bạn bè của cô ở đây cùng cô, giúp đỡ cô và ở đây chứa đựng những kỉ niệm thời ấu thơ cô còn có mẹ ở bên. Song, bên cạnh ấy, buồn lại chiếm phần trăm nhiều hơn. Hơn nữa, nói buồn thôi cũng chưa hết, ở nơi đây, mệt mỏi có, người cô hận có, đã thế chúng lại luôn cận kề bên cạnh đến phiền phức!!! Nhưng thôi cô cũng kệ…
Vừa ra tới cửa, cô bắt gặp thấy Long đứng đấy đang chăm chú nhìn mình. Bản thân có chút không ngờ tới, có chút loạn nhịp nơi con tim. Cảm giác này thật lạ! Đây chính là suy nghĩ của Thư hiện tại…
Thật sự, cô cũng chỉ vu vơ nhắn như vậy, cô không nghĩ Long sẽ tới đón mình thật. Từng bước đi mạnh mẽ, Thư hướng về phía Long đang đứng đó. Cô nhìn anh và anh cũng nhìn cô. Cả hai con tim cùng loạn nhịp khi nhìn về phía đối phương…