Thời gian trôi qua…
Reeng…reeng… Tiếng chuông reo vang vọng cả sân trường báo hiệu đã tới giờ tan …
Không như những hôm khác, Long với Thư tách riêng không đi cùng nhóm như mọi lần nữa…
Long chở Thư bằng mô tô, chiếc xe lăn bánh nhanh giữa lòng thành phố. Đi qua những con đường quen thuộc, nhìn thấy nhìn cảnh vật vẫn thế, chỉ là dòng người ngày một đông đúc và náo nhiệt hơn mà thôi. Hai người hòa giữa chốn nhộn nhịp đó, chậm rãi len lách giữa bao nhiêu con người, nào là những người vừa tan sở, học sinh vừa tan trường, xe cộ lũ lượt, không thể không nhắc tới có khói bụi và tiếng còi xe rú thay phiên nhau liên hồi nghe mà nhức óc…
Phải qua vài cái nghìn giây, đường phố mới thông thoáng một chút. Hai người dần xe bên đường, táp vào một quán bánh đa nhỏ. Nói là nhỏ nhưng lại có võ, quán khá đông, cả người đang ngồi ăn, chưa kể còn một số chưa tìm được chỗ mà đứng đợi. Đã là dân Hải Phòng, nhắc tới bánh đa đỏ ai cũng biết, nó vốn là món ăn nổi tiếng nơi đây, vừa ngon vừa bổ rẻ. Chắc đi bất cứ nơi đâu, đi bất cứ con đường nào, cũng phải có ít nhất một quán bánh đa mở ra. Chủ ý ăn bánh đa này là của Thư, với tính cách nóng lạnh thất thường của cô, chẳng dễ dàng gì cô mới chịu đề xuất điều gì, chính vì thế Long càng dễ dàng đáp ứng, vừa chiều ý cô, vừa muốn hiểu thêm về cô nhiều hơn. Long dựng xe gọn vào bên gốc cây, rồi đi về phía Thư đang đứng xếp hàng chờ. Anh nhỏ giọng nói với cô:
- Đông thế này chờ nổi không???
- Được! Lâu rồi không ăn ở đây, bác chủ quen nên dễ gọi, một tí bác ưu tiên là có ngay!
- Thật? Em từng thường xuyên ăn ở đây à?
- Ừm! Ở đây nấu có mùi vị của mẹ tôi nhất.
Long nghe tới đây như hểu ra phần nào lí do mà cô muốn vào đây ăn, nhận thức được điều gì đó trong lời nói. Trước giờ Thư chưa từng nhắc về mẹ mình cho anh biết, song anh lại cảm nhận được khi cô nhắc tới mẹ mình thì giọng lại trầm xuống. Vì đứng sau cô, anh không biết vẻ mặt cô hiện tại thế nào, chỉ là qua lời nói cảm thấy sự mờ nhạt thay đổi về cảm xúc. Anh đoán rằng mẹ cô có ảnh hưởng rất nhiều tới quá khứ và hiện tại của cô…
Kiểm chứng lời cô nói trước đó, quả thực hai người thật thân thiết. Bác chủ quán nhìn thấy cô mà ngạc nhiên song cũng vui mừng, vừa vui vẻ hỏi thăm cô, vừa nhanh tay làm hai bát bánh đa cho Thư. Phần của cô cũng hơn hẳn người khác, chả với thịt đầy ú ụ, chỉ qua đây đã thấy sự thân thiết đã có từ rất lâu của hai người. Bac chủ quán nhìn thấy Long đi cùng Thư, cười hỏi:
- Bạn trai đó à? Trắng trẻo cao to đẹp trai ghê, con biết chọn thật đấy!
Long cười, gãi đầu ái ngại cảm ơn bác, Thư ở bên gật đầu nhẹ cũng không lên tiếng phản bác, như ngầm khẳng định quan hệ của hai người. Bác đưa hai bát cho Long, hai người cùng cảm ơn bác lần nữa rồi Thư dẫn đường đưa hai người vào trong nhà ngồi, chỗ riêng mà cô hay ngồi trước đây.
Vừa đi Long vừa nói:
- Bác chủ đáng yêu thật! Nhìn hai bát thơm nghi ngút đã thấy đói bụng rồi! MÌnh vào đây ngồi cũng được à?
- Thân thiết với bác nên lúc nào ăn cũng được ưu tiên ngồi trong này!
Long đặt hai bát xuống bàn, đôi đũa với cái xìa Thư vừa lau đưa cho anh, rồi tiếp tục lau cho mình. Anh nhìn cô đã nhanh chóng đánh chén ngon lành, nên cũng bắt đầu ăn. Vừa ăn, Long cũng vừa để ý tới cô, Thư vẫn chuyên tâm ăn, vẻ mặt lúc này nhẹ nhàng, đúng kiểu khi ăn một món mình thích, vô cùng ngon miệng. Theo quan sát mấy lần đi ăn với nhóm, dù có ăn nhưng Thư ăn rất ít, không như ngày hôm nay. Có lẽ chính vì cái “mùi vị của mẹ nấu” ấy mới khiến cô ăn ngon đến vậy.
Cả quá trình ăn cả hai đều giữ yên tĩnh, mỗi người đều đang chú tâm vào bát bánh đa trước mắt. Ăn xong một bát bánh đa này cảm tưởng đã no căng bụng. Long lâu lắm mới ăn no như thế, bình thường đi ăn toàn khách sạn, nhà hàng, khẩu vị cũng không tốt như ngày hôm nay. Thư cũng vừa mới ăn xong, đặt nhẹ nhàng đũa xuống. Anh ân cần lấy giấy ăn giúp cô lau miệng. Thư hiển nhiên né tránh nhưng lại bị Long giữ, cảnh cáo:
- Đừng có né, ngồi yên không lại lau không sạch. Không yên tôi hôn cho sạch đấy!
Thư nghe vậy đành yên lặng chờ đợi mau hết quá trình này, cảm thấy bất tiện nhưng lại nhịn vì không muốn cái gì đó xảy ra đột ngột như trước. Qua thời gian tiếp xúc cô đủ hiểu lời anh đã nói là sẽ làm…
Cả hai ra thanh toán rồi lại lấy xe đi tiếp. Trời cũng dần ngả tối, bánh xe vẫn lăn bánh nhanh nhạy trên nền đường bê tông xám đen. Họ cứ đi như vậy mà không rõ đi đâu. Long suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi:
- Đã muốn về nhà chưa?
- Chưa!
Cô đáp cụt lủn, hờ hững nhìn quang cảnh xung quanh nơi họ đang đi qua. Long ừm nhẹ một tiếng, im lặng, anh đang suy nghĩ gì đó. Mấy phút sau đó, anh mới tiếp tục, lần này là đề xuất tới một nơi”
- Tôi nghĩ tới một nơi, lâu rồi tôi cũng chưa tới đấy, hay là tôi chở em tới đó, có muốn đi không?
- Nơi anh nói là đâu?_ Thư hỏi
- Nơi đó bình lặng, sẽ rất phù hợp với em! Đi nhé!
Anh không đợi cô đáp lại, tự ý quyết định, phóng băng băng trên đường. Gió như táp thẳng vào mặt, tóc cô cũng vì thế mà bay phấp phới sớm đã không còn theo nếp nữa. Thư cũng kệ anh, một phần nào đó cũng tò mò muốn tới nơi mà Long đã nói…
Không quá lâu, xe dừng lại dưới một tòa nhà cao chọc trời. Thư nhảy xuống xe, ngước từ dưới nhìn lên cao. Long dựng xe vào bãi, sau đó kéo tay cô bước vào thang máy. Long là muốn đưa cô lên đến nơi cao nhất của tòa nhà này, đó là sân thượng.
Tiếng “Đinh” của thang máy vang lên, cánh cửa tự động mở ra, hai người bước ra ngoài. Thư vẫn mặc kệ cho Long kéo tay cô, họ đi qua hai tầng đi bộ rồi mới tới nơi. Cái khiến cô choáng ngợp đó là một khung cảnh tuyệt vời mà hiếm nơi đâu cô có thể tận hưởng được. Cả một lòng thành phố thu gọn trong tầm mắt, ánh đèn từ nhiều nơi, như thu bé lại từng đốm từng đốm điểm lên bức tranh về tối thêm màu sắc, ánh sáng. Mặt hồ nước long lanh in hình ảnh đó, đâu đó xa xa nhấp nháy đèn ở những cây cầu. Tất cả góp phần nào đó sự diệu kì, huyền ảo. Đứng ở đây mà ngước lên trời cũng thấy một bức tranh khác đẹp không kém, bầu trời đầy sao, lấp lánh lấp lánh giữa màn đen. Điều đặc biệt càng khiến cô thích nơi này chính lại sự thoáng đạt cũng như tĩnh lặng nơi đây, không ồn ào, không xô bồ, không tranh chấp, chỉ có người với thiên nhiên như hòa vào nhau. Chính nó khiến lòng cô bình lặng hơn, thoải mái hơn, cảm thấy bao nhiêu suy tư nhiều ngày qua như đang xua tan dần đi.
Long đứng bên, nhìn vẻ cô đang thư thái như vậy, không khỏi vui vẻ. Anh giọng trầm ấm nói:
- Thật may mắn khi tôi nhớ ra nơi này, được nhìn em thoải mái như vậy thật tốt.
Thư có vài phần thẫn thờ, tim đập nhanh một nhịp, song cũng chỉ thoáng qua, Thư quay lại nhìn anh, mắt đối mắt, một lúc mới giọng nhẹ nhàng, chân thành lên tiếng:
- Cảm ơn anh!!! Tới đây, cảnh đẹp như vậy, thực dễ chịu.
Long nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười, đôi môi trái tim cũng cong lên, nụ cười ấy tỏa nắng giữa màn đen., khiến cô có vài phần điêu đứng. Ạnh diu dàng nói:
- Thay cho lời cảm ơn từ em thì tôi thích hành động thiết thực hơn…!
Reeng…reeng… Tiếng chuông reo vang vọng cả sân trường báo hiệu đã tới giờ tan …
Không như những hôm khác, Long với Thư tách riêng không đi cùng nhóm như mọi lần nữa…
Long chở Thư bằng mô tô, chiếc xe lăn bánh nhanh giữa lòng thành phố. Đi qua những con đường quen thuộc, nhìn thấy nhìn cảnh vật vẫn thế, chỉ là dòng người ngày một đông đúc và náo nhiệt hơn mà thôi. Hai người hòa giữa chốn nhộn nhịp đó, chậm rãi len lách giữa bao nhiêu con người, nào là những người vừa tan sở, học sinh vừa tan trường, xe cộ lũ lượt, không thể không nhắc tới có khói bụi và tiếng còi xe rú thay phiên nhau liên hồi nghe mà nhức óc…
Phải qua vài cái nghìn giây, đường phố mới thông thoáng một chút. Hai người dần xe bên đường, táp vào một quán bánh đa nhỏ. Nói là nhỏ nhưng lại có võ, quán khá đông, cả người đang ngồi ăn, chưa kể còn một số chưa tìm được chỗ mà đứng đợi. Đã là dân Hải Phòng, nhắc tới bánh đa đỏ ai cũng biết, nó vốn là món ăn nổi tiếng nơi đây, vừa ngon vừa bổ rẻ. Chắc đi bất cứ nơi đâu, đi bất cứ con đường nào, cũng phải có ít nhất một quán bánh đa mở ra. Chủ ý ăn bánh đa này là của Thư, với tính cách nóng lạnh thất thường của cô, chẳng dễ dàng gì cô mới chịu đề xuất điều gì, chính vì thế Long càng dễ dàng đáp ứng, vừa chiều ý cô, vừa muốn hiểu thêm về cô nhiều hơn. Long dựng xe gọn vào bên gốc cây, rồi đi về phía Thư đang đứng xếp hàng chờ. Anh nhỏ giọng nói với cô:
- Đông thế này chờ nổi không???
- Được! Lâu rồi không ăn ở đây, bác chủ quen nên dễ gọi, một tí bác ưu tiên là có ngay!
- Thật? Em từng thường xuyên ăn ở đây à?
- Ừm! Ở đây nấu có mùi vị của mẹ tôi nhất.
Long nghe tới đây như hểu ra phần nào lí do mà cô muốn vào đây ăn, nhận thức được điều gì đó trong lời nói. Trước giờ Thư chưa từng nhắc về mẹ mình cho anh biết, song anh lại cảm nhận được khi cô nhắc tới mẹ mình thì giọng lại trầm xuống. Vì đứng sau cô, anh không biết vẻ mặt cô hiện tại thế nào, chỉ là qua lời nói cảm thấy sự mờ nhạt thay đổi về cảm xúc. Anh đoán rằng mẹ cô có ảnh hưởng rất nhiều tới quá khứ và hiện tại của cô…
Kiểm chứng lời cô nói trước đó, quả thực hai người thật thân thiết. Bác chủ quán nhìn thấy cô mà ngạc nhiên song cũng vui mừng, vừa vui vẻ hỏi thăm cô, vừa nhanh tay làm hai bát bánh đa cho Thư. Phần của cô cũng hơn hẳn người khác, chả với thịt đầy ú ụ, chỉ qua đây đã thấy sự thân thiết đã có từ rất lâu của hai người. Bac chủ quán nhìn thấy Long đi cùng Thư, cười hỏi:
- Bạn trai đó à? Trắng trẻo cao to đẹp trai ghê, con biết chọn thật đấy!
Long cười, gãi đầu ái ngại cảm ơn bác, Thư ở bên gật đầu nhẹ cũng không lên tiếng phản bác, như ngầm khẳng định quan hệ của hai người. Bác đưa hai bát cho Long, hai người cùng cảm ơn bác lần nữa rồi Thư dẫn đường đưa hai người vào trong nhà ngồi, chỗ riêng mà cô hay ngồi trước đây.
Vừa đi Long vừa nói:
- Bác chủ đáng yêu thật! Nhìn hai bát thơm nghi ngút đã thấy đói bụng rồi! MÌnh vào đây ngồi cũng được à?
- Thân thiết với bác nên lúc nào ăn cũng được ưu tiên ngồi trong này!
Long đặt hai bát xuống bàn, đôi đũa với cái xìa Thư vừa lau đưa cho anh, rồi tiếp tục lau cho mình. Anh nhìn cô đã nhanh chóng đánh chén ngon lành, nên cũng bắt đầu ăn. Vừa ăn, Long cũng vừa để ý tới cô, Thư vẫn chuyên tâm ăn, vẻ mặt lúc này nhẹ nhàng, đúng kiểu khi ăn một món mình thích, vô cùng ngon miệng. Theo quan sát mấy lần đi ăn với nhóm, dù có ăn nhưng Thư ăn rất ít, không như ngày hôm nay. Có lẽ chính vì cái “mùi vị của mẹ nấu” ấy mới khiến cô ăn ngon đến vậy.
Cả quá trình ăn cả hai đều giữ yên tĩnh, mỗi người đều đang chú tâm vào bát bánh đa trước mắt. Ăn xong một bát bánh đa này cảm tưởng đã no căng bụng. Long lâu lắm mới ăn no như thế, bình thường đi ăn toàn khách sạn, nhà hàng, khẩu vị cũng không tốt như ngày hôm nay. Thư cũng vừa mới ăn xong, đặt nhẹ nhàng đũa xuống. Anh ân cần lấy giấy ăn giúp cô lau miệng. Thư hiển nhiên né tránh nhưng lại bị Long giữ, cảnh cáo:
- Đừng có né, ngồi yên không lại lau không sạch. Không yên tôi hôn cho sạch đấy!
Thư nghe vậy đành yên lặng chờ đợi mau hết quá trình này, cảm thấy bất tiện nhưng lại nhịn vì không muốn cái gì đó xảy ra đột ngột như trước. Qua thời gian tiếp xúc cô đủ hiểu lời anh đã nói là sẽ làm…
Cả hai ra thanh toán rồi lại lấy xe đi tiếp. Trời cũng dần ngả tối, bánh xe vẫn lăn bánh nhanh nhạy trên nền đường bê tông xám đen. Họ cứ đi như vậy mà không rõ đi đâu. Long suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi:
- Đã muốn về nhà chưa?
- Chưa!
Cô đáp cụt lủn, hờ hững nhìn quang cảnh xung quanh nơi họ đang đi qua. Long ừm nhẹ một tiếng, im lặng, anh đang suy nghĩ gì đó. Mấy phút sau đó, anh mới tiếp tục, lần này là đề xuất tới một nơi”
- Tôi nghĩ tới một nơi, lâu rồi tôi cũng chưa tới đấy, hay là tôi chở em tới đó, có muốn đi không?
- Nơi anh nói là đâu?_ Thư hỏi
- Nơi đó bình lặng, sẽ rất phù hợp với em! Đi nhé!
Anh không đợi cô đáp lại, tự ý quyết định, phóng băng băng trên đường. Gió như táp thẳng vào mặt, tóc cô cũng vì thế mà bay phấp phới sớm đã không còn theo nếp nữa. Thư cũng kệ anh, một phần nào đó cũng tò mò muốn tới nơi mà Long đã nói…
Không quá lâu, xe dừng lại dưới một tòa nhà cao chọc trời. Thư nhảy xuống xe, ngước từ dưới nhìn lên cao. Long dựng xe vào bãi, sau đó kéo tay cô bước vào thang máy. Long là muốn đưa cô lên đến nơi cao nhất của tòa nhà này, đó là sân thượng.
Tiếng “Đinh” của thang máy vang lên, cánh cửa tự động mở ra, hai người bước ra ngoài. Thư vẫn mặc kệ cho Long kéo tay cô, họ đi qua hai tầng đi bộ rồi mới tới nơi. Cái khiến cô choáng ngợp đó là một khung cảnh tuyệt vời mà hiếm nơi đâu cô có thể tận hưởng được. Cả một lòng thành phố thu gọn trong tầm mắt, ánh đèn từ nhiều nơi, như thu bé lại từng đốm từng đốm điểm lên bức tranh về tối thêm màu sắc, ánh sáng. Mặt hồ nước long lanh in hình ảnh đó, đâu đó xa xa nhấp nháy đèn ở những cây cầu. Tất cả góp phần nào đó sự diệu kì, huyền ảo. Đứng ở đây mà ngước lên trời cũng thấy một bức tranh khác đẹp không kém, bầu trời đầy sao, lấp lánh lấp lánh giữa màn đen. Điều đặc biệt càng khiến cô thích nơi này chính lại sự thoáng đạt cũng như tĩnh lặng nơi đây, không ồn ào, không xô bồ, không tranh chấp, chỉ có người với thiên nhiên như hòa vào nhau. Chính nó khiến lòng cô bình lặng hơn, thoải mái hơn, cảm thấy bao nhiêu suy tư nhiều ngày qua như đang xua tan dần đi.
Long đứng bên, nhìn vẻ cô đang thư thái như vậy, không khỏi vui vẻ. Anh giọng trầm ấm nói:
- Thật may mắn khi tôi nhớ ra nơi này, được nhìn em thoải mái như vậy thật tốt.
Thư có vài phần thẫn thờ, tim đập nhanh một nhịp, song cũng chỉ thoáng qua, Thư quay lại nhìn anh, mắt đối mắt, một lúc mới giọng nhẹ nhàng, chân thành lên tiếng:
- Cảm ơn anh!!! Tới đây, cảnh đẹp như vậy, thực dễ chịu.
Long nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười, đôi môi trái tim cũng cong lên, nụ cười ấy tỏa nắng giữa màn đen., khiến cô có vài phần điêu đứng. Ạnh diu dàng nói:
- Thay cho lời cảm ơn từ em thì tôi thích hành động thiết thực hơn…!