------------------------------- đọc vui vẻ--------------------------
-Tao đi ngủ bù.-nó đi lên phòng
-Tao đi xuống bếp kiếm đồ ăn.-cô đi xuống bếp.
-Tụi em đi học về rồi à.-Nguyên chạy xuống
-Suzy/Suri đâu rồi.-Thiên+Khải đồng thanh
-1 người trên phòng 1 người dưới. 2 anh tự tìm đi. E đi lên phòng.-nói xong nhỏ Đi lên phòng. Khải đi lên tầng, Thiên đi xuống bếp. Nguyên thì đứng như trời chồng. Vừa ngồi xuống sofa thì... "choang". Có chuyện gì xảy ra vậy??? Nghe tiếng Nguyên, nhỏ, nó và Khải chạy xuống. Nhưng đi gần tới nơi thì 4 người họ dừng lại, đứng nép vào tường. Đầu từng người ló ra xem. Trứớc mắt 4 ng kia là... Cái bát vỡ nằm dưới đất. Thiên với cô ngồi 2 bên. Thiên cầm tay cô có vẻ hơi lo lắng và quan tâm. Thấy vậy 4 người lôi điện thoại ra chụp (bát vỡ không ra giúp lại còn chụp hình)
-Đừng để anh làm cho.-Thiên
-Không sao để e phụ.-cô nhặt mảnh vỡ lên
-Đừng có bướng.-Thiên cầm tay cô. Mặt cô từ từ đỏ lên. 2 cặp mắt nhìn nhau. 2 gương mặt sát lại, môi sắp chạm môi thì "rầm" 1 cái. 4 người kia ngã lăn ra đất. 2 người giật mình đứng dậy (mấy ông bà này ngã đúng lúc ghê). "Hì hì, làm phiền rồi. Cứ tự nhiên"Nguyên cười trừ. "Mấy người...dám chụp lén hả?"cô+ Thiên. "Cảnh nóng như vậy không chụp, không quay thì phí"nó+Khải. "Đưa máy đây"cô chốg hông. "Mắc mớ gì phải đưa"nhỏ+Nguyên. Nói xong 4 người kia chạy mất dép (nói vậy thôi chứ đi chân không mà). Cô với Thiên cũng rượt theo. Chạy ra sân, sau nhà, lên tầng... Nói chung là 6 người họ chạy quanh nhà. Chạy cho tới khi chú BH về -Khoảng 2h Venus lên công ty tập luyện nhé.-BH đi vào-2h ạ.-đang chạy nó dừng lại làm mấy ng kia dừng không kịp đâm ầm vào người nó
-Ừm, chuẩn bị đi. Ngủ hay làm gì thì làm đi.-nói xong BH nằm lăn ra ngủ luôn. Nghe BH nói xong người nào về phòng người ấy. 6 người đánh 1 giấc đến 13h40. Đi tới công ty người đầu tiên tụi nó nhìn thấy lại là... Lưu Tuấn Hạo. Anh ta ra bắt chuyện với tụi nó. Nhưng tụi nó chỉ "ừm, ờ" cho qua chuyện. Anh ta lại là cái dạng "đẹp trai không bằng chai mặt". Đi tói phòng tập anh ta tập trước. Giờ giảo lao anh ta đi tới chỗ tụ nó và nói
-Cho anh nói chuyện riêng với Suri được không?
-Ờm.-nhỏ+ cô
-Có chuyện gì thì nói đi.-nó
-Em có thể giúp anh hẹn với Suzy ra quán cà phê ở đường X được không?-anh ta vào thẳng vấn đề
-Sao anh không tự đi mà nói với nó.-nó dường như không muốn giúp anh ta
-Tại...
-Vậy thôi tôi không giúp anh được. quan trọng là nó có đi hay không thôi.-nó nói xong thì quay trở lại phòng tập tiếp. Anh ta cũng về phòng tập luôn. Khi về phòng nó bị nhỏ với cô lôi ra tra hỏi. Nhưng nó chỉ nói là "về rồi nói". Về tới kí túc xá nó chưa kịp ngồi xuống ghế thì 2 người kia đã lôi ra hỏi.
-Lưu Tuấn Hạo anh ta muốn tao hẹn mày ra quán cà phê giùm anh ta. Nhưng tao từ chối giùm mày rồi. Mày muốn đi thì nói với anh ta nha.-nó
-What???-nhó với cô đồng thanh
-Ngày mai còn phải tập chung với anh đó.-nói rồi nó đi lên phòng đóng sầm cửa lại
20h00
Sau bữa ăn nhỏ lên sân thượng hóng mát. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc thả tự nhiên. Những cơn gió nhè nhẹ thôi qua. Làm tóc nhỏ cũng bay theo và cuốn theo hương thơm từ nhỏ đi xa hơn. Ánh đèn phố càng làm nhỏ trở nên xinh đẹp, lung linh và nổi bật. (Cứ thấy đoạn này mình tả ngu ngu). Đang đứng thì đột nhiên ai đó ôm nhỏ từ phia sau. Tưởng sẽ giật mình vs đẩy người đó ra, nhưng không nhỏ lại để như vậy
-Suri thôi đi...làm tao giật mình à.-nhỏ vỗ nhẹ vào tay người đó. (Ế chị ơi đó không phải chị Suri đâu, là anh Nguyên mà). Cậu thấy hành động của nhỏ thì không thể nhìn cười
-Là anh Nguyên nè.-cậu nói nhỏ vào tai Susi. Nghe xong mặt nhỏ đỏ ửng lên rồi đẩy cậu ra
-Sao anh ôm em khi em chưa cho phép.-nhỏ cúi mặt
-Anh thích thì ôm thôi. Ai mượn em xinh đẹp làm gì cơ chứ.-Nguyên tỉnh bơ nói
-Anh...anh.-nhỏ ấp úng nhìn dễ thương ghê á. Làm cho Nguyên không thể cưỡng lại. Cậu kéo nhỏ lại gần rồi ôm lấy
-Anh... Nguyên thả em ra đi. Có người ưm..ưm. Cậu không muốn nhỏ nói thêm gì nên đã ngăn nhỏ lại bằng cách... hôn lên môi nhỏ. Quá đỗi bất ngờ và ngạc nhiên. Nhỏ như bị bất động. Đôi mắt mở to
1s
5s
15s
1'p
Nhỏ không thể nào thở ổi, lấy tay đấm mấy cái vào ngực cậu như có ý muốn thả ra. Cuối cùng cậu cũng buông nhỏ ra và lưu luyến rời khri môi nhỏ
-Tại sao anh lại làm như vậy? First Kiss của em bị anh cướp mất rồi.-giọng nhỏ có vẻ tức giận. Nhưng thực chất trong lòng lại cảm thấy rất vui
-Vì... vì anh yêu em.-cậu có chút ngập ngừng
-...nhỏ bị cậu đưa từ bất ngờ này đến bất ngồi khác. Đầu tiên là cậu đột nhiên ôm nhỏ. Rồi cướp Firs Kiss của nhỏ. Giờ thì lại nói 1 câu khiến nhỏ không thể tin vào tai mình được
-Em đồng ý chứ. Làm bạn gái anh.-Nguyên
-Em..em...em...-nhỏ lắp bắp
Cậu nhìn nhỏ với ánh mắt như muốn chờ đợi câu trả lời từ nhỏ. Thấy ánh mắt của cậu nhỏ lấy hết can đảm và trả lời
-Em...em đ...ồng...ý-cố gắng lắm nhỏ mới trả lời được. Nhận được câu trả lời từ nhỏ cậu vô cùng vui mừng, ôm lấy nhỏ rồi xoay mấy vòng
-Anh Nguyên thả em xuống.-nhỏ đấm nhẹ vào lưng cậu. Cậu dừng lại nhưng vẫn ôm chặt lấy nhỏ. Cứ như thả nhỏ ra sẽ bị cướp mất
-Cái anh này xịch qua chút coi.-cô đẩy nhẹ Thiên
-Xích qua coi chặt...-đang nói dở thì nó trượt chân ngã làm 3 người kia cũng ngã theo.
-Uida.-nó xoa cánh tay. Nhỏ và cậu thả nhau ra rồi quay lại nhìn 4 người kia bằng ánh mắt hình viên đạn
-Hì hì, cứ tiếp tục.-Khải đứng dậy
-Mấy người dám nhìn lén hả?-nhỏ và cậu dồng thanh. Vừa nói dứt câu nhỏ quay lại nhìn cậu. Cậu cũng quay lại nhìn nhỏ. 2 gương mặt từ từ đỏ lên. Nhưng do trời tối nên không nhìn thấy
-Đồng thanh kìa.-4 người kia dồng thanh (mấy ông bà thì sao?)
-Đưa điện thoại đây.-Nguyên
-Mắc mới gì phải đưa, blè.-Thiên dấu điện thoại ra sau
-Cái này mà lên weibo thì...haizzz.-nó lướt màn hình điện thoại
-Không được đăng.-nhỏ nói to
-Sao thế được, phải có điều kiện trao đổi chớ.-cô vuốt cằm
-Điều kiện gì nói đi.-Nguên
-Ừm..à chưa nghĩ ra.-đồng thanh
-Thôi không phiền 2 người nữa.-nói xong nó kéo cả 3 người kia đi xuống
-Ngủ ngon mhé, Công Chúa của anh.-nói xong cậu họn lên trán nhỏ. (Sến súa...oẹ phát ớn. Công Chúa luôn cơ đấy).6h00 "Reng, reng, reng...bộp...choang". Giờ thì linh kiện của đồng hồ mỗi thứ 1 nơi (công lực bà này ghê thạt).
"Dám phá giấc ngủ của bổn cô nương, muốn chết hả????"nó lại chùm chăn ngủ tiếp (nó chết rồi mới hỏi).