"Cộc, cộc, cộc"không nghe thấy tiếng gì nên Khải đã vào. Lại 1 lần nữa hắn (Khải, tùy hứng thích thì gọi anh không thì hắn) bị lỡ mất 1 nhịp tim vì nó. Nhìn nó y như chú mèo con đang dúc đầu vào chăn để ngủ vậy. Hắn lại gần và nhẹ nhàng lay người nó.
-Suri em dậy đi, trễ học rồi đó.
-Em buồn ngủ.-nó vẫn chùm chăn lên đầu
-6h45 rồi đó.-hắn dựa vào cửa -Mới có 6h45... 6h45... 6h45... Aaaaaaa. Muộn học rồi.-nó ngồi bật dậy lao thẳng vào toilet làm vscn. Hắn thấy vậy thì lắc đầu cười nhẹ.Aida tình trạng của 2 phòng kia cũng không khác là mấy. Qua phòng nhỏ xem sao
-Susi anh đi học trước đây muộn học rồi. Em Ngủ Ngon Nhé.-cậu cố tình ngân dài câu cuối ra
-Đợi em với, em không muốn muộn học đâu.-nhỏ phóng vào toilet với tốc độ ánh sáng... Giờ thì bay qua phòng của cô. Thiên cao lãnh bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống giường tay đưa lên vén mái tóc của cô. Mặt ghé vào tai cô và nói:
-Nhóc có muốn First Kiss của mất đi giống như Susi không... (Oắt đờ... Chiêu thức gì đây. Chẳng khác gì khúng bố tinh thần người ta cả)
-Đợi em 5 phút.-vừa nói xong cửa toilet đóng cái "ầm". Vậy đấy mỗi buổ sáng 3BB nhà ta phải vất vả kiêu tụi nó dậy. Đúng là 3 con heo ham ngủ!!!... Tụi nó đi ra ngoài con mắt rực lửa, tay nắm thàn hình quả đấm. Mấy bà này tính làm gì zậy trời -Các anh dám lừa tụi em -Ơ tụi anh có làm gì đâu?-hắn nhìn nó với ánh mắt ngây thơ vô(số) tội
-Mới có 6h hơn mà các anh lại nói là muộn học.-nó
-Với lại hôm nay là chử nhật mà.-cô
-Tụi anh mà không làm thế thì sao các em chịu dậy.-Thiên nói xong thì chạy vụt mất, Khải với Nguyên cũng vậy. Tụi nó thì đương nhiên không thể tha cho 3 người kia, nên đã rượt theo. Rượt 1 hồi thì 3BB bỗng nhiên đứng lại. Tụi nó phanh không kịp và đâm thẳng vào 3 người kia.
-Chủ...chủ...tịch.-Khải lắp bắp. Tụi nó nghe xong thì giập mình, chỉnh lại đầu tóc vào quần áo.
-Mấy đứa có biêt mấy giờ rồi không?-chủ tịch nghiêm giọng
-Dạ mới có 7h hơn thôi ạ.-nó chen vào
-Vậy thì đi ăn với ta.-chủ tịch ôn nhu nói.Tụi nó và 3BB nge xong thì xém té ngửa. 6 người họ cùng chủ tịch đến 1 nhà hàng để ăn. Mấy người họ ngồi ăn vui vẻ với nhau giống như 1 gia đình vậy đó. Ăn xong tụi nó lại quay về kí túc xá (tại tụi nó đang mặc đồng phục) thay quần áo để tập luyện... Tới công ty tụi nó với 3BB đi vào phòng luyện tập. Ngồi được 5phút thì tụi nó phải về phòng tập luyện. Và sẽ phải gặp cái tên Lưu Tuấn Hạo đáng ghét. Vào tới phòng tập tụi nó chả buồn liếc anh ta lấy 1 cái. Tới giờ giải lao anh ta nói muốn gặp cô nên 2 người đi ra ngoại nó chuyện
-Chiều nay em có rảnh không?-anh ta hơi ấp úng
-Rảnh thì sao?-cô lạnh lùng nói
-Vậy chiều nay đi chới với anh nhé.-anh ta đột nhiên nắm tay cô. Môi anh ta nhếch lên vào tạo thành 1 nụ cười nham hiểm. Và anh ta kéo cô lại rồi ôm lấy. Cô bất ngờ không thốt nên lời..."Bịch" tiếng động phát ra làm cô giật mình. Quay lại thì thấy 1 người con trai có gương mặt không 1 biểu cảm. Đôi mắt không cảm xúc, sâu thẳm chứa đựng 1 ngọn lửa tức giận rất lớn. (người đó là Thiên ạ) Giờ Thiên chỉ muốn nhảy vào đấm cho tên kia mấy phát nhưng chân cậu không thể nhấc nổi. Cô bất ngờ nói
-Th...iên Thiên. Muốn biết chuyện gì thì trở lại 10'p trước nhé.
Khi Thiên định đến phòng tập của tụi nó để dưa nước thì thấy Lưu Tuấn Hạo đi ra theo sau là cô. Nụ cười trên môi anh tắt ngúm. Anh lặng lẽ đi theo và núp vào 1 góc để xem có chuyện gì. Thật không may khi anh nhìn thấy cảnh này. Anh quay lưng bỏ đi, còn cô thì đuổi theo. Về phía Lưu Tuấn Hạo, anh ta nở 1 nụ cười đắc ý. Đúng vậy anh ta đã thấy Thiên nên cố tình ôm cô. Anh ta đúng là đồ chơ chẽn mà. Cô thì cũng đã duổi kịp anh
-Thiên Thiên anh hãy nghe em giải thích đi.-cô kéo anh lại
-Tôi không muốn nghe điều gì từ em nữa.-Thiên hất tay cô ra rồi bỏ đi (anh có cần phải quá lên như thế không)
-Thiên Thiên nghe em giải thích đi.-cô hét lên
1 giọt, 2 giọt, 3 giọt cứ thế nước mắt cô chảy xuống. Ngồi bệt xuống đất, cô gần như tuyệt vọng. Cô đứng dậy đi về kí túc xá. Về phía nó với nhỏ thì đang sốt ruột. Vì cô đi đã hơn 30'p rồi mà vẫn chưa quay lại điện thoại thì không nghe. Cuối cùng nhỏ và nó quyết định về kí túc xá. Về tới thì nghe thấy tiếng khóc. Chạy lên phòng cô mở cửa ra thì cô đang ngồi thu lu trong góc. Gương không sức sống. Nhỏ và nó chạy đến hỏi dồn dập
-Suzy mày sao vậy?-nó lo lắng
-Ai làm mày khóc nói tao nghe coi.-nhỏ
-Anh..anh Thiên, anh ấy.-cô nói trong tiếng nấc
-Anh ấy làm sao?-nó giục
-Chuyện là!##$&&(*%^#$)__)$%&$^(*)*.. cô kể lại cho nhỏ và nó nghe. Nghe xong nó và nhỏ ôm lấy cô. Trong lòng uất ức thay cho cô. Ôm lấy cô rồi an ủi
Đọc vui vẻ nha
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
̃i, Nhưng Tôi Không Thích AnhTụi nó khóc khá lâu nên cũng đã mệt và ngủ thiếp đi. "Suzy anh xin lỗi" chàng trai cất tiếng (là Thiên Ca đó ạ). "Không anh đừng xin lỗi em mà. Anh đừng bỏ em"cô nói với hàng nước mắt chảy dài. "Anh không nên ở bên em, người sẽ cho em hạnh phúc không phải là anh mà là Lưu Tuấn Hạo kia kìa"anh lạnh lùng nói. "Không phải, không phải đâu, anh đừng bỏ em mà"cô ôm chặt lấy anh. "Mình chia tay đi"anh nói xong thì gỡ tay cô ra rồi quay lưng bỏ đi. Cô với mãi mà không tới. "Đừng, đừng... Anh đừng bỏ em mà"cô ngồi bật dậy gương mặt ướt nhẹp. Gối cũng đã ướt, nhỏ và nó ngồi dậy ôm lấy cô rồi an ủi. Giờ cũng đã h nó với nhỏ xuống nấu ăn. Nấu xong thì đúng lúc TFBOYS về. Nhỏ kêu họ lên tắm rồi thay quần áo xuống ăn cơm. Nó lên kêu cô xuống ăn
-Suzy xuống ăn cơm đi.-nó vỗ vai cô
-Tao không muốn ăn.-giọng cô hơi yếu
-Mày phải xuống.-nó cau mặt
-Rồi Ok mày xuống trước đi tao xuống sau.-cô
-Nhớ đó.-nó. p sau cô bước ra thì Thiên ở phòng đối diện cũng đi ra. Cô nhìn anh bỗng ánh mắt chợt lóe lên tia hi vọng. "Anh Thiên"cô gắng kìm nước mắt. Nhưng anh bỏ qua và đi qua cô cách phũ phàng. Cô cảm thấy hụt hẫng, nước mắt kìm lại giờ đã tuôn ra. Cô cố gắng kìm lại rồi đi xuống. Ngồi vào bàn cô ngồi đối diện với anh. Không khí trong bữa ăn im lặng đến đáng sợ. Khải với Nguyên chỉ biết ăn không nói gì. Nó với nhỏ đôi mắt thì đượm buồn. Nó vốn không thích ăn cơm nhưng lại ngồi vài bàn là chuyện hiếm. Nhưng vì cô, nó lo cho cô nên mới vậy. Nhỏ cũng vậy, cảm thấy nuốt không trôi.Còn cô gương mặt thiếu sức sống, ánh mắt luôn hướng lên nhìn anh. Vẫn là gương mặt lạnh lùng, đôi mắt không cảm xúc đó. Cô sắp không chịu được nữa rồi, nước mắt đang trào trực chảy ra. Cô đẩy ghế đứng dậy, chạy về phòng. Nó với nhỏ nhìn cô chạy đi mà trong lòng cảm thấy sót xa. Sau khi cô đi nó và nhỏ cũng đi luôn
-Thiên Thiên người họ bị sao vậy?-Khải -Em no rồi người ăn tiếp đi.-nói xong Thiên đứng dậy đi về phòng để lại người kia với ánh mắt khó hiểu. Còn cô khi về phòng cô nằm lăn lên giường, móc điện thoại ra coi lại những tấm hình của mình và anh. Cảm giác này thật là đau. Nó như bị ai đó bóp chặt lấy tim cô. Nước mắt lại tiếp tục rơi. Cô đang trách ông trời vì sao lại trêu đùa cô như vậy. Vì sao lại để anh hiểu lầm cô nặng đến như vậy. Cô nhìn lại những tấm hình chụp cùng anh, chợt mỉm cười trong cay đắng rồi ngủ thiếp đi. Những cơn ác mọng lại kéo đến.
-Em yêu anh, đừng bỏ em.-cô ôm lấy anh
-Trước có yêu em nhưng giờ thì không còn nữa rồi.-anh gỡ tay cô ra
-Hết yêu em sao?-cô như mất bifng tĩnh hét lên
-Đúng, mình chia tay đi. Em sẽ tìm thấy người khác tốt hơn anh.-nói xong anh quay gót bỏ đi. Hình bóng anh mờ nhạt dần. Cô thì ngồi bật dậy đôi mắt sưng húp lên vì khóc nhiều. Cô vớ lấy cái điện thoại, trượt trượt lướt gọi cho ai đó.
- rưỡi ra quán cà phê ở đường Y gặp tôi.-cô lạnh lùng nói
-...
Cô ngồi dậy, mở tủ lấy bộ đồ rồi đi tắm. Hôm nay cô mặc nguyên bộ đen
Đi ra bàn cô lấy cái khẩu trang đen đeo vào rồi đi ra ngoài.
.
.
.
Quán cà phê
-Suzy, ở dây.-anh ta vẫy tay
-...-cô không nói gì, đi từ từ tới bàn ròi ngồi xuống
-Tôi muốn giải quyết về viếc hiểu lầm hồi sàng.-cô khoanh tay lưng dựa vào ghế
-Anh tá tỉnh bơ hỏi
-Tôi không muốn nói nhiều. Anh hãy đii giải thích với anh Thiên đi.-cco lạnh lùng nói
-Giải thích chuyện gì? Hay em muốn anh giải thích là chúng ta đang yêu nhau.-anh ta nhếch môi nói
-Hừ, anh thật là bỉ ổi.-cô nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Đột nhiên cô cười nói: "Xin lỗi, nhưng tôi không thích anh". Nói xong cô đứng dậy bỏ đi. Nhưng anh ta kéo lại, cô xoay vòng rồi ngã vào lòng anh ta. Cô đẩy ra nhưng không được, càng đẩy anh ta càng ôm chặt hơn. Có người đang nhìn người họ bằng ánh mắt rực lửa. Tay nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó vậy đó. Mà người đó là ai??? Chắc các bạn đang thắc mắc, nhưng cũng có chắc đoán ra đó là ai rồi đúng không? Vậy thì cùng Zu trở lại "p trước..
Khi cô ra khỏi nhà Thiên đã nhìn thấy và đi theo. đi tới quán cà phê thì cô đi vào còn anh thì ngồi quán cà phê đối diện.. Lúc Lưu Tuấn Hạo ôm cô anh đã nhìn thấy nhưng không rõ. Điện thoại anh rung lên, mở màn hình ra thì thấy cận cảnh Lưu Tuấn Hạo ôm cô, lại còn rất rõ nét nữa, được phát trực tiếp luôn. Tay anh nắm chặt tạo thành hình nắm đấm. Anh tắt máy rồi đứng dậy đi ra khỏi quá. Anh vừa ra khỏi quán thì ở bên cô Lưu Tuấn Hạo bị cô cho ăn cái tát rõ đau.
Rồi tình yêu của cô với Thiên Tỉ sẽ ra sao. Hiểu lầm này thì sao? Nó sẽ được giải quyết hay càng thêm hiểu lầm... Hay đợi đến chap sau nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, giờ cũng sắp thi rồi nên truyện sẽ ra hơi lâu nên mọi người thông cảm. À.. Zu cũng lập nhóm về truyện này, mọi người hãy vào nhé tên nhóm là: Truyện Của Ji Zu. Mọi người đọc truyện vui vẻ