Tại một ngôi biệt thự màu trắng sang trọng, trong một căn phòng nào đó, có tiếng gọi quen thuộc của Linh Lân:
"Tiểu thư! Dậy đi, muộn học mất"
Trên giường, cô gái rúc đầu vào gối, giọng nũng nĩu:
"Em đợi ta chút, cho ta ngủ thêm năm phút nữa thôi"
Linh Lân khoanh tay lại, thở dài:
"Tiểu thư, người lại muốn tôi dùng biện pháp mạnh phải không?"
Linh Lân giống lên:
"Thiếu gia..."
Nghe hai tiếng này, Hà Vi cứ như bị chúng tà, hai con mắt mở to trợn trắng, vội vã bật dậy, bịt miệng Linh Lân:
"Ta dậy rồi, ta dậy rồi. Đừng kêu anh trai ta nữa mà"
*Tác giả: Có gì đó mờ ám. hehe*
Cạnh. Một chàng trai mở cửa đi vào. Thấy Hà Vi còn ở trên giường, nói:
"Em gái bé nhỏ của anh, không dậy mà đi học à? Lại còn ngủ nướng"
Hà Vi thấy chàng trai, lập tức hét toáng lên:
"Á...! Hà Nam! Em nói anh bao nhiêu lần rồi? Em là con gái lớn rồi. Anh vào phòng người ta phải gõ cửa chứ! Đi ra ngay lập tức!"
Bộp! Một chiếc gối bay thẳng đến mặt Hà Nam. Cậu ta giơ tay bắt gọn chiếc gối, nhởn nhơ nói:
"Em gái không nên tức giận như vậy. Tổn hại sức khỏe, tổn hại sức khỏe"
Hà Vi quát lên:
"Tổn cái đầu anh! Từ giờ anh vào phòng em mà còn dám không gõ cửa. Em nhất định sẽ mách với bố mẹ. Đặc biệt là chị Minh Chi. Ahihi"
Hà Nam nhún vai:
"Em tưởng anh sợ em sao? Đừng tưởng mình to. Nếu bạn trai em biết em ngủ nướng thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Hà Vi ngạc nhiên:
"Bạn trai?"
Hà Nam gật đầu:
"Cái cậu mà tán em giữa sân trường ấy"
Hà Vi nghĩ ra. Hóa ra là tên khốn đó, tức giận nói:
"Tên khốn đó cứ mơ đi! Ngày em yêu hắn ta chính là ngày tận thế!"
*Tác giả: Cứ chờ đi. Lỡ như tận thế thật thì sao a? Haha*
Hà Nam gật gật đầu, nói:
"Vậy à, anh còn thấy em cho cậu ta sờ ngực, nên còn tưởng là..."
Càng ngày giọng anh trai càng mờ ám. Hà Vi sao có thể không biết ý tứ của anh trai vốn muốn trêu mình, tức giận, đỏ mặt quát lên:
"Ra ngay!"
Linh Lân bây giờ mới nhắc nhở hai người:
"Thiếu gia, tiểu thư, hai người có thể thôi đôi co được không? Hai người xem, bao nhiêu giờ rồi. Chúng ta sắp muộn học rồi đó"
Hà Nam nghe Linh Lân nói vậy thì nói:
"Ha ha, anh đi đây. Nhớ mặc quần áo chỉnh tề rồi đi học đi nhé"
Sau đó, anh mở cửa, quay lưng bước đi.
"Tiểu thư! Dậy đi, muộn học mất"
Trên giường, cô gái rúc đầu vào gối, giọng nũng nĩu:
"Em đợi ta chút, cho ta ngủ thêm năm phút nữa thôi"
Linh Lân khoanh tay lại, thở dài:
"Tiểu thư, người lại muốn tôi dùng biện pháp mạnh phải không?"
Linh Lân giống lên:
"Thiếu gia..."
Nghe hai tiếng này, Hà Vi cứ như bị chúng tà, hai con mắt mở to trợn trắng, vội vã bật dậy, bịt miệng Linh Lân:
"Ta dậy rồi, ta dậy rồi. Đừng kêu anh trai ta nữa mà"
*Tác giả: Có gì đó mờ ám. hehe*
Cạnh. Một chàng trai mở cửa đi vào. Thấy Hà Vi còn ở trên giường, nói:
"Em gái bé nhỏ của anh, không dậy mà đi học à? Lại còn ngủ nướng"
Hà Vi thấy chàng trai, lập tức hét toáng lên:
"Á...! Hà Nam! Em nói anh bao nhiêu lần rồi? Em là con gái lớn rồi. Anh vào phòng người ta phải gõ cửa chứ! Đi ra ngay lập tức!"
Bộp! Một chiếc gối bay thẳng đến mặt Hà Nam. Cậu ta giơ tay bắt gọn chiếc gối, nhởn nhơ nói:
"Em gái không nên tức giận như vậy. Tổn hại sức khỏe, tổn hại sức khỏe"
Hà Vi quát lên:
"Tổn cái đầu anh! Từ giờ anh vào phòng em mà còn dám không gõ cửa. Em nhất định sẽ mách với bố mẹ. Đặc biệt là chị Minh Chi. Ahihi"
Hà Nam nhún vai:
"Em tưởng anh sợ em sao? Đừng tưởng mình to. Nếu bạn trai em biết em ngủ nướng thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Hà Vi ngạc nhiên:
"Bạn trai?"
Hà Nam gật đầu:
"Cái cậu mà tán em giữa sân trường ấy"
Hà Vi nghĩ ra. Hóa ra là tên khốn đó, tức giận nói:
"Tên khốn đó cứ mơ đi! Ngày em yêu hắn ta chính là ngày tận thế!"
*Tác giả: Cứ chờ đi. Lỡ như tận thế thật thì sao a? Haha*
Hà Nam gật gật đầu, nói:
"Vậy à, anh còn thấy em cho cậu ta sờ ngực, nên còn tưởng là..."
Càng ngày giọng anh trai càng mờ ám. Hà Vi sao có thể không biết ý tứ của anh trai vốn muốn trêu mình, tức giận, đỏ mặt quát lên:
"Ra ngay!"
Linh Lân bây giờ mới nhắc nhở hai người:
"Thiếu gia, tiểu thư, hai người có thể thôi đôi co được không? Hai người xem, bao nhiêu giờ rồi. Chúng ta sắp muộn học rồi đó"
Hà Nam nghe Linh Lân nói vậy thì nói:
"Ha ha, anh đi đây. Nhớ mặc quần áo chỉnh tề rồi đi học đi nhé"
Sau đó, anh mở cửa, quay lưng bước đi.