Quân thở dài. Quang Anh đứng bên che miệng cười. Nam thì chỉ chăm chú quan sát hai người họ, toàn thân phát ra chút sát khí nhè nhẹ.
Còn Khả Nhi thì vẫn còn ngu ngơ không hiểu gì. Quang Anh cười cười nói với Nhi:
-“Vậy sáng ngày mai chúng tôi sẽ tới đưa em đi. Phải huấn luyện đấy nhé. Em có thiên bẩm không có nghĩa là không phải huấn luyện đâu đấy. Hơi cực khổ một chút, hy vọng em sẽ nhanh thích ứng.”
Nó khựng người. Phải huấn luyện. Vậy thời gian càng gấp gáp, chẳng có nhiều cho nó hành động. Ánh mắt toát lên sự lo lắng cùng chút tiếc nuối cho kế hoạch đã vạch sẵn. Nó kìm lại dòng cảm xúc đang dần trỗi dậy, nói với anh:
-“Được. Sáng mai. Tôi đợi hai người.”
Rồi kéo Bảo Nam đi.
-“Đi thôi, đi ăn tối, tôi đói rồi.”
Trước khi đi, Nam còn cố nán lại nhìn lại hai người con trai đó.
Quang Anh bật cười nói với Quân:
-“Lý Bảo Nam trốn khỏi gia tộc. Ai ngờ lại ở đây chứ.”
-“Kệ cậu ta, không liên quan gì tới chúng ta cả.”
Quân đút tay vào túi quần, xoay người bước đi.
****************
Đúng 7 giờ sáng hôm sau, Quân và Quang Anh tới đưa Khả Nhi đi. Nó chẳng mang theo thứ gì ngoại trừ một thẻ nhớ và mấy lọ thuốc mà Nam đã đưa cho nó. Hai người kia hiển nhiên không biết, nó giấu kĩ lắm mà. Bọn họ trước khi đi còn đưa cô qua chỗ của Thiên Vũ. Anh nói rằng cho cô 2 năm để hoàn thành khóa huấn luyện. Tuy 2 năm là quá ít cho việc huấn luyện nhưng với tình trạng hiện tại của bọn họ thì 2 năm là tương đối dài.
Khu huấn luyện của bọn họ phải nói hơn cả địa ngục. Tàn khốc tới độ mà khiến người ta sống không bằng chết. Nhưng đổi lại, thành quả họ đạt được là sự thành công. Ở đây, Khả Nhi là người trẻ tuổi nhất, tài năng chẳng có gì ngoại trừ bắn súng, hơn nữa lại nữ nên bị bắt nạt khá nhiều. Tuần đầu tiên, xương suýt gãy. Tuần thứ hai, mất máu suýt sang thế giới bên kia. Tuần thứ ba, thương tích bắt đầu giảm đi đáng kể. Tuần thứ tư, khả năng tăng gấp năm gấp sáu lần khi mới vào.
Huấn luyện viên lúc đầu không có thiện cảm với nó nhưng nhìn được sự cố gắng không ngừng nghỉ của nó liền thay đổi cách nhìn nhận. Dành cho nó những điều tốt nhất mà ở trên những bài giảng thường ngày không có. Không chỉ bắt súng cải thiện, sức bật, sức chạy cũng tăng đáng kể, tốc độ cũng không tồi.
Quả là một cuộc lột xác hoàn hảo. Chính nó cũng không ngờ tới. Tất cả là vì gì chứ? Không phải là vì báo thù sao. Lòng thù hận của nó lớn đến mức không thể kiểm soát nhưng tình yêu cũng cứ thế mà lớn theo. Một người sống khép kín như nó đến bao giờ mới thay đổi được đây? Ai cũng phản bội nó, quay lưng với nó. Nó không một lời oán trách, chỉ trách bản thân vô dụng để đánh mất mọi thứ. Ha. Ông trời luôn bất công với người không đáng bất công, luôn thiên vị thừa thãi cho những kẻ có đủ mọi thứ trong tay.]
******** 2 năm sau********
Oa, không khí trong lành ghê ta.
Tôi bước xuống xe, hít một ngụm không khí rồi vươn vai co giãn gân cốt.
Đây là đâu nhỉ? Chở tôi tới ngoại ô thành phố rồi đáp tôi ở đây.
Mà giờ tôi mới để ý. Xung quanh đúng như tưởng tượng của bản thân, không một bóng người. Tôi quay đầu nhìn hết bên phải, bên trái,.. quay 360 độ mà chẳng thấy gì hết trơn ngoại trừ những hàng cây xanh rậm rì. Có chút bực mình… Thực biết cách tra tấn người ta mà. Cái áo khoác mỏng manh trên người càng làm tôi cảm thấy nóng nực.
Khi tôi đang muốn ngồi phịch xuống nền đường thì có một chiếc mui trần đỏ chói đập vào mắt. Trên xe là một soái ca đeo chiếc kính râm bự chảng che gần hết khuôn mặt, dù vậy nhưng anh ta vẫn có sức lôi cuốn khó cưỡng lại. Tôi không tự chủ cứ dán mắt vào anh ta nhưng khi nhận ra thì vội thu ánh nhìn như hổ đói của mình. Chiếc xe dừng lại chỗ tôi, anh ta nhìn tôi thì phải. Nhưng thái độ gì vậy? Vẻ coi thường?
-“Cô là Khả Nhi?”
Anh ta cất lời, giọng nói mang hàn khí tỏa ra, làm tôi chẳng còn cảm thấy trời đang nóng bức nữa. Nở nụ cười, tôi trả lời anh ta:
-“Phải, tôi là Khả Nhi.”
-“Vậy mau lên xe đi. Anh Vũ đang đợi cô.”
Tôi im lặng gật đầu, vẫn duy trì nụ cười trên môi, bước lên xe của anh ta.
Đột nhiên cảm thấy tôi thật may mắn. Giữa trời nắng nóng thế này mà bên cạnh lại có máy lạnh thì thật tuyệt. Hàn khí quanh người anh ta giúp tôi tránh được cái nắng như thiêu như đối của trời cuối hè (Bảo Khánh mà biết được bà này bả coi anh là máy lạnh thì không biết sẽ như thế nào nhỉ? Chắc hộc máu mà chết quá)
Không hiểu vì sao mà cảm thấy bản thân thật biến thái, có chút tùy tiện.
Sau đó không lâu, một chiếc cổng màu đen to lớn bằng sắt, được chạm trổ hoa văn rồng đập vào tầm mắt tôi. Bên trái và phải của chiếc cổng là hai người lính gác mặc quần áo đồng phục, đứng ngay ngắn, thẳng tắp hai bên. Đến khi chiếc xe chạy tới gần, hình như họ đã nhìn rõ biển số xe nên nghiêm cẩn đẩy cổng ra, cơ thể cúi
thấp về phía trước 45 độ, nghênh tiếp người tới.
Đi qua cánh cổng, hai bên đường xi măng là những khóm hoa được cắt tỉa cẩn thận, rất có trật tự. Xe chạy được một đoạn thì dừng lại trước một tòa nhà được trang hoàng theo phong cách cung điện, mang màu trắng thuần khiết tựa thiên đàng cùng với một đài phun nước được điêu khắc rất sống động.
Trước cửa tòa nhà lộng lẫy là tám người đàn ông mặc âu phục màu đen xếp thành một hàng dài, cơ thể đều cúi thấp 45 độ về phía trước, hình như đang nghênh đón bọn tôi đến. Thấy xe ngừng lại, hai người trong số đó lon ton chạy lên, chia nhau ra mở hai bên cửa xe.
Màu trắng…bọn họ tất cả đều mang màu đen của chết chóc mà biệt thự của họ lại là một màu trắng xinh đẹp và thuần khiết như vậy. Còn có chuyện cười nào hay hơn như vậy không? Nở nụ cười khinh bỉ, tôi bước đi theo anh ta.
Vào đến đại sảnh, theo thói quen tôi đưa mắt bao quát nơi này. Nhờ tác dụng phụ quái quỷ của loại thuốc do Nam chế tạo ra mà ngay cả ngóc ngách nhỏ nhất tôi cũng nhìn ra. Kì quặc, một ngóc ngách để trốn thoát cũng không có? Kín tuyệt đối? Nhìn bên ngoài có vẻ rộng rãi, nhưng những người do thầy Trương huấn luyện qua thì chỉ cần nhìn kĩ là có thể thấy cấu trúc của căn biệt thự này phức tạp và rối ren tới mức nào. Trần nhà hình như có cơ quan. Nếu tôi đoán không nhầm thì cả căn biệt thự này chỉ là vỏ bọc để che dấu thứ gì đó. Quả là một vỏ bọc hoàn hảo.
-“Em đúng là không phụ sự kì vọng của tôi. Trong 2 tháng lập tức có được sự tín nhiệm của toàn bộ huấn luyện viên ở đó.”
Giọng nói lạnh lùng mang vẻ giễu cợt vang lên. Kéo tôi ra khỏi sự phán đoán của chính mình. Nở nụ cười theo thói quen, tôi nói:
-“Sự kì vọng của anh, tôi không giám nhận. Chỉ là, nói một lời phải biết hoàn thành nó cho tốt thôi.”
-“Ngồi đi.”
Anh ta dựa người vào bộ ghế sofa lớn ngay giữa đại sảnh, một tay ra vẻ mời tôi ngồi. Tôi lại cười, cười theo thói quen, ngồi xuống.
-“Tôi đã xem báo cáo về em trong khu huấn khu huấn luyện. Tại sao em lại không chú trọng vào bắn súng? Thiên bẩm của em là nó, đúng chứ?”
Giọng của anh ta nghe một phần là hỏi, chín phần là ép buộc tôi phải chọn bắn súng. Nhưng tôi chỉ cười trả lời anh ta:
-“Chẳng lẽ anh không biết khi súng hết đạn thì chỉ là đồ bỏ đi hay sao? Tôi không muốn chú tâm quá vào thứ mà bất cứ lúc nào nó cũng trở thành đồ bỏ đi.”
-“Nói hay. Súng không chọn, vậy em muốn loại vũ khí như thế nào đây?”
Nghĩ ngợi một lúc, tôi trả lời:
-“Ám khí cũng có không tồi. Thực ra với tôi vũ khí như thế nào không quan trọng. Miễn dùng tốt là được.”
-“Chỗ tôi có một người là chuyên gia về chế tạo vũ khí. Em muốn loại vũ khí như thế nào, chỉ cần nói với anh ta là được.”
Tôi cười khách sáo nói:
-“Cảm ơn.”
-“Đêm nay là nhiệm vụ đầu tiên của em.”
-“Trước khi nói về nó thì cho tôi hỏi tôi được lợi gì khi làm mấy việc này?”
Tôi khoát tay, tựa người vào ghế, không kiêng dè nhìn thẳng vào anh ta.
-“Suy nghĩ thấu đáo thật đấy. Nhưng em yên tâm, em không chịu thiệt đâu.”
-“Thiệt hay không tôi quan tâm. Nhưng tôi chỉ mong có nhiệm vụ tôi được phép từ chối.” với cả, đừng cản trở việc tôi trả thù.
Anh ta im lặng một lúc, tôi chăm chú quan sát vẻ mặt của anh ta nhưng ngoài vẻ lạnh tanh không cảm xúc thì tôi chẳng nhìn được gì.
-“Cũng được.”
Tôi lại nở nụ cười.
-“Từ giờ, em sẽ sống ở đây. Lát nữa sẽ có người đưa em đi quan sát nơi này.”
Tôi gật đầu, chợt thắc mắc ập đến, tôi vội hỏi anh ta:
-“Biệt thự này có cơ quan gì vậy?”
Anh ta nhướn mày vẻ ngạc nhiên.
-“Em nhìn thấy có cơ quan?”
Tôi gật đầu.
-“Cứ từ từ tìm hiểu, tôi không vội nói cho em biết. Ở đây, người quản lí em là Minh Quân, có gì thắc mắc cứ hỏi nó.”
-“Được.”
Tôi gật đầu, anh ta đứng dậy, đút tay vào túi quần rồi bước ra cửa.
-“Ráng sống cho tốt, trước khi làm gì thì suy nghĩ cẩn thận một chút, đừng hành động dại dột. Làm gì cũng phải biết vạch đường lui. Nếu không, chết lúc nào cũng không biết đâu.”
Ra đến của, anh ta ngoảnh đầu lại, nói. Lời nói của anh ta có ý gì? Là lời đe dọa? Nhưng cũng chẳng quan tâm lắm. Không gây cản trở nhau là được.
Tôi ngồi đó được một lát thì có một cô gái trạc tuổi tôi đi ra. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là: cô ấy thật xinh đẹp.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh tôi rồi cười, nụ cười thuần khiết đến kì lạ. Tôi ngay lập tức bị nụ cười ấy hút hồn. Ngây người nhìn cô ta, chợt nhận ra mình hơi thất lễ liền nói:
-“A! Rất xin lỗi, tôi vô lễ quá.”
-“Không sao, không sao đâu. Mình tên Hải Anh, cậu tên gì?”
-“Tôi tên Khả Nhi.”
Tôi lại nở nụ cười.
Hải Anh nhìn tôi chăm chú, tôi cũng nhìn cậu ấy.
-“Khả Nhi, đừng ép bản thân mỉm cười. Nhìn bạn cười như vậy rất khó coi.”
Tôi đơ người mất một lúc. Cái gì mà ép bản thân mỉm cười? Tôi còn chẳng muốn cười nhưng vẫn không làm được điều đó nữa kìa, sao mà ép bản thân được cơ chứ?
-“Thôi, đừng để tâm quá lời tớ nói. Bây giờ chúng ta đi tham quan biệt thự chứ?”
Hải Anh đứng dậy, cầm lấy bàn tay của tôi. Bàn tay cậu thật mịn, thật giống bàn tay anh năm xưa.
-“Được.”
Tôi gật đầu.
Đầu tiên, Hải Anh đưa tôi lên căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho tôi. Căn phòng rất rộng, màu cẩm thạch. Ngoại trừ màu tím nhạt, lục nhạt và hồng nhạt thì tôi cũng khá thích màu cẩm thạch. Trong tủ đồ có khá nhiều trang phục mới, tất cả đều là gu của tôi, cá tính và có phần truyền thống. Tiếp đến, Hải Anh đưa tôi xuống phòng ăn, phòng bếp, hồ bơi,… và cả phòng của nhỏ nữa. Phòng của nhỏ cũng màu trắng cẩm thạch.
Xuống dưới tầng hầm…
Không biết bao lâu sau thì tôi mới hoàn hồn.
Bên ngoài thơ mộng bao nhiêu thì dưới này u tối, lạnh lẽo bấy nhiêu.
Thật biết cách làm nhười khác đứng hình mà.
Nhìn thấy biểu hiện của tôi, Hải Anh bật cười. Cũng chẳng trách nhỏ được, tôi lúc này đây hẳn là mất hình tượng nhiều lắm…
Tầng hầm chia thành khá nhiều khu vực. Khu chế tạo vũ khí, khu công nghệ - thông tin, khu luyện võ, khu đấu súng,… đi lòng vòng mà tôi muốn hoa cả mắt. Khu mà tôi thích nhất dĩ nhiên là khu chết tạo vũ khí và khu đấu súng rồi.
Khu chế tạo vũ khí có rất nhiều loại vũ khí mà tôi chưa từng thấy. Đặc biệt là các loại vũ khí có thể dễ dàng mang theo bên mình mà chẳng ai phát hiện ra, bởi thứ vũ khí ấy biến thành một vật dùng rồi còn đâu. Phải nói người chế tạo ra những thứ này hẳn rất là tài giỏi.
Nhưng tôi cũng chợt phát hiện ra. Những người này không hề sử dụng độc dược. Thứ tôi học được trong một năm lại không thể sử dụng được. Bao nhiêu công sức Nam dạy cho tôi đều đổ sông đổ bể hết rồi.
Tiếp theo, Hải Anh dẫn tôi tới hoa viên của biệt thự. Nơi đây quả thực khiến tôi rất thích nha!
Xung quanh trồng toàn hoa là hoa, được cắt tỉa thành các hình thù rất bắt mắt. Giữa hoa viên, dưới gốc liễu già là bộ bàn ghế màu trắng.
Ngồi xuống ghế, Hải Anh hỏi tôi:
-“Mệt không? Lúc đầu tôi đến đây cũng đi muốn gãy chân mà vẫn chưa hết nữa đấy.”
-“Ừ, cũng mệt thật. Nhưng Hải Anh này, nhìn cậu tôi thấy giống giống một người bạn cũ của tôi.”
Tay chống cằm, tôi nhìn Hải Anh chăm chú rồi tiếp:
-“Cậu ta cũng đẹp trai, cậu thì xinh đẹp. Xung quanh tôi sao lại có nhiều người đẹp như vậy mà tôi thì…”
Khẽ thở dài. Hải Anh nâng cằm tôi lên, bức tôi nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
-“Ai nói cậu không đẹp? Cậu rất dễ thương đấy có biết không? Hai năm trước tôi vô tình nhìn thấy cậu cũng thấy cậu rất dễ thương. Đến bây giờ, biết cậu sao không? Bây giờ thì cậu rất rất xinh đẹp đấy.”
Hải Anh nói một tràng, tôi bật cười, nói:
-“Tôi nào có xinh đẹp như cậu nói. Nhưng cảm ơn cậu.”
-“Được rồi, được rồi. Cậu uống trà không? Tôi gọi lên.”
-“Ừ.”
Trà và bánh được một hầu nữ mang đến ngay sau khi lời của Hải Anh dứt.
Chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm một lúc lâu, đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên:
-“Khả Nhi, lâu rồi không gặp.”