-“CÁI GÌ?”
Hình như là bọn họ đồng thanh.
Haizz thực là biết cách tra tấn lỗ tai tôi mà. Tôi biết thính giác tôi kém nhưng không cần tốt bụng dữ vậy đâu.
-“Làm ơn bé miệng xíu. Mấy người muốn tai tôi bị hỏng hả?”
-“Xin lỗi, tại tớ kích động quá.”
Hải Anh gãi đầu cười hì hì. Còn Bảo Khánh, Quang Anh thì cười trừ. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, ngầm than trời.
-“Anh nghe nói hai loại cây đó cực kì độc, vậy mà em không bị sao.”
Quang Anh ngồi trờ lại ghế shofa, vẻ mặt lộ rõ vẻ tò mò.
-“Cô có kinh nghiệm về thứ này?”
Giọng nói lạnh tới âm độ của Bảo Khánh văng ra, làm tôi nổi cả gai ốc. Khẽ rùng mình, tôi đặt vội tách trà xuống bàn, trả lời từng câu hỏi của bọn họ:
-“Hai loại đó vừa độc, vừa không độc. Còn về kinh nghiệm? Cái này tôi đã từng nghiên cứu qua.”
-“Bạn từng nghiên cứu? Không phải bạn nghiên cứu về độc dược đấy chứ?”
Hải Anh cất lời, trong phút chốc, tôi thấy trong mắt nhỏ là vui mừng nhưng ngay sau đó là hoảng hốt và lo lắng. Là ảo giác của tôi chăng?
Tôi lơ đãng trả lời:
-“Ừ.”
Rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn chưa sáng.
Bên tai tôi là tiếng nói chuyện to nhỏ của bọn họ nhưng tôi chẳng quan tâm lắm, tai tôi đang ù đi, mắt cũng hơi mờ. Tôi buồn ngủ quá rồi. Thử hỏi mà xem, cả buổi sáng thì thăm “nhà” mới, luyện tập mấy thứ nhàm chán, tối thì ăn vội vàng rồi chuẩn bị trang phục đi luôn. Chưa kể từ nơi này tới đó phải mất nửa giờ đồng hồ, cũng may là có xe đợi sẵn, làm xong chỉ việc trốn chứ không chắc chân tôi gãy từ thuở nào rồi. Lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, hai mí mắt tôi nặng trịch, chỉ muốn khép lại. Những tiếng ồn bên tai, tôi lờ đi, nhắm mắt lại và chìm ngay vào giấc ngủ trên ghế shofa.
-“Nhi… mẹ yêu con…cho dù sau này có như thế nào thì mẹ vẫn mãi yêu con.”
Đó là những lời cuối cùng mà mẹ nói với tôi trong lần chia tay ấy.
Tôi nước mắt giàn giụa lắc đầu nguầy nguậy. Bày ra vẻ mặt đau buồn và tội ngiệp vô cùng chỉ để mẹ mau chóng thay đổi quyết định. Khẽ cất lên thanh âm bị tiếng nấc làm cho đứt quãng:
-“Mẹ…mẹ đừng đi…mẹ đừng..mẹ đừng bỏ con…Mẹ…con làm..con làm gì sai hả mẹ? Con làm sai điều gì nên mẹ bỏ con sao? Mẹ…mẹ…”
-“Con gái, nghe mẹ nói. Mẹ không bỏ con. Con là con của mẹ, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con. Chỉ là…chỉ là bây giờ chúng ta…chúng ta đã lâm vào đường cùng rồi, mẹ phải đi, đi kiếm tiền để có thể cho con một cuộc sống tốt. Con gái, con đã lớn rồi, con có hiểu nỗi khổ của mẹ con mình không con? Nếu con không ngoan, không nghe lời, mẹ sẽ rất buồn, mẹ sẽ giận…”
Tôi ngay lập tức ngắt lời mẹ nói vội vàng:
-“Mẹ, con…con gái hiểu rồi…con sẽ…sẽ không làm mẹ buồn đâu, nên…nên mẹ, mẹ đừng giận con…”
-“Thế mới là con gái ngoan của mẹ chứ, phải không?”
Mẹ nhìn tôi nở nụ cười ngọt ngào. Hai bàn tay chai sần của mẹ áp vào má, lau đi những giọt nước mắt lăn dài của tôi. Tôi sụt sùi, cố gắng để nước mắt không rơi. Gật mạnh đầu một cái.
-“Con ngoan, mẹ đi làm, sẽ viết thư, gửi tiền về cho con. Con ở lại phải nghe lời bà Lim…có biết chưa?”
Giọng nói của mẹ ngọt ngào, nhẹ như gió mùa thu khiến tâm trạng tôi như ổn định phần nào. Tiếp tục gật mạnh đầu, tôi trấn an mẹ:
-“Mẹ, mẹ yên tâm…con, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Con sẽ không để mẹ buồn…”
-“Nhi, mẹ yêu con.”
-“Con cũng yêu mẹ.”
Tôi ôm chặt lấy mẹ như thể không muốn buông. Nước mắt được đà liên tục chảy xuống, làm khuôn mặt tôi lem nhem vì nước
mắt.
Bà cũng ôm tôi hồi lâu mới buông. Trước khi đi, mẹ xoa xoa đầu tôi rồi nở nụ cười ngọt ngào. Tôi nuốt nước mắt vào trong, cố
nặn ra một nụ cười.
Mẹ xoay người, mang theo túi đựng quần áo. Mẹ mang theo thứ đó cứ như thể mẹ chẳng bao giờ trở về nữa. Nước mắt tôi bất
giác rơi. Sau khi mẹ khuất bóng, tôi chạy vào trong nhà, úp mặt xuống gối mà khóc. Khóc như thể chưa từng được khóc bao giờ. Tôi cứ khóc như vậy cho tới khi mắt mờ đi, cho tới khi khoang miệng tôi có duy nhất vị mặn chát của nước mắt, cho tới khi cơ thể quá mệt mỏi mà thiếp đi.
…..
Trước mắt tôi là khoảng không vô định hình, một không gian đen ngòm không chút ánh sáng, lạnh lẽo, cô đơn đến lạ kì. Bên tai là mớ thanh âm hỗn độn, chẳng nghe rõ thứ gì. Có lẽ mọi thứ đó sẽ tiếp tục như vậy cho tới khi một tia sáng bất chợt lóe lên, như hút tôi vào trong đó.
Bên tai tôi lại là mớ thanh âm hỗn độn. Khi vừa hé mở đôi mắt, thứ ánh sáng chói lọi kia cứ không ngừng rọi vào mắt tôi. Bất giác nhắm chặt mắt lại, hai tay che chắn, không cho thứ ánh sáng đó lọt vào mắt nữa. Cảm thấy như ánh sáng đang dịu đi, tôi he hé mi mắt. Khẽ thở phào khi không còn còn thứ ánh sáng ấy nữa. Nhưng…trước mắt…lại là hình ảnh của Huy. Từng đường nét khuôn mặt anh hiện rõ mồn một trước mắt tôi, như hình ảnh chiếu lên màn hình tinh thể lỏng. Rõ đến mức ngỡ ngàng, muốn phớt lờ nhưng nó lại có sự hiện to lớn tới mức không thể phớt lờ. Tôi cảm thấy trong cơ thể mình đang có thứ gì đó đang đổ ầm ầm, tâm tình đột nhiên giao động mạnh, mạnh như không thể mạnh hơn. Tôi cảm giác như hô hấp bị ngưng trệ, không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy nhịp tim đang đập trong lồng ngực và cả tiếng chảy của dòng máu trong từng huyết quản. Giơ tay hướng về phía khuôn mặt của anh, giọng nói không ngừng vang lên:
-“Huy, đừng bỏ em…trở về, mau trở về bên em…Em làm gì sai sao? Em đã làm gì sai sao anh?”
-“Em không làm gì sai. Nhưng..anh không…không yêu em.
Thanh âm ngọt ngào của anh chui lọt vào tai tôi, không sót một chữ. Như bị ảo giác mà thấy anh đang ngập ngừng. Nhưng thế thì sao chứ? Bất chấp lời anh nói, tôi cố vươn tay chạm vào khuôn mặt đã rất lâu, rất lâu tôi không được chạm vào. Nhưng khi vừa chạm vào thì hình ảnh của anh tan biến, không còn dư vị gì. Bàn tay lơ lửng giữa không gian. Tôi điếng người, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Đau đớn, chân như bị rút hết sức lực mà khụy ngay xuống khoảng không gian vô hình ấy. Hai tay vô thức ôm chặt lấy lồng ngực, hít lấy hít để một lượng không khí lớn. Vẻ mặt không khỏi hiện lên vẻ thảng thốt, như thế vừa từ Quỷ Môn Quan trở về. Bên tai là những thanh âm ngọt ngào nhưng như lưỡi dao bén nhọn găm thẳng vào trái tim bé nhỏ của tôi. Đau buốt đến tê dại, đau tới mức muốn ngất đi nhưng lại không thể.
-“Anh không yêu em, không yêu em.”
-“ Anh không yêu em, không yêu em.”
Những lời nói đó cứ lặp đi lặp lại. Tôi ôm chặt lấy đầu, không để cho những thanh âm ấy lọt vào tai. Nước mắt lại giàn giụa chảy xuống. Khuôn mặt khô ráo bỗng chốc lem nhem. Tôi bất lực hét to:
-“KHÔNG MUỐN NGHE, TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, KHÔNG NGHE, KHÔNG NGHE...”
Vậy mà, đổi lại vẫn là thanh âm bén nhọn như lưỡi dao ấy.
-“ Anh không yêu em, không yêu em.”
-“TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, KHÔNG MUỐN NGHE……KHÔNG…..KHÔNG………KHÔNG…………
Tôi giật mình tỉnh giấc. Mệt mỏi, thở dốc một hồi mới trấn tĩnh lại được. Mắt cảm thấy nhòe nhòe, đưa tay vụng về lau. Đến lúc này mới biết rằng mình đã khóc. Nước mắt còn vương ở mắt, làm ướt cả bàn tay. Tôi hoảng hốt quay đầu lại thì phát hiện ra chiếc gối mình nằm đã ướt đẫm cả một vùng. Cảm giác chán nản và mệt mỏi ùa ngay tức khắc, tôi gục đầu, ôm lấy đôi chân của mình.
Những lời nói trong mơ ấy vẫn văng vẳng bên tai tôi, và cả giọng nói của anh nữa. Nó quá chân thực, chân thực tới mức ngỡ như là anh đã ngồi ở đây để nói. Nghĩ đến đây, mắt tôi như phủ một tầng sương mỏng. Cảm giác thất vọng tràn trề cùng hụt hẫng nhanh chóng bủa vây lấy thân thể.
Từng đợt gió mát phả vào người, mang theo hương hoa dịu nhẹ bay vào phòng. Tôi khẽ ngẩng mặt lên, ánh nắng chan hòa tràn ngập khắp căn phòng màu cẩm thạch. Cửa sổ bị mở toang, rèm cửa màu vàng nhạt cũng đung đưa theo chiều gió thổi. Cũng nhanh quá, mới đó mà đã sáng rồi. Hít lấy một ngụm không khí, sốc lại tinh thần, tôi bước nhẹ xuồng giường.
****************
-“A! Nhi, mày dậy rồi à?”
Tôi vừa men theo thành cầu thang bước xuống đại sảnh, vừa tranh thủ ngắm nhìn khung cảnh này một chút. Bất chợt tiếng của Hải Anh vang lên. Tôi dừng việc quan sát lại, đưa mắt tìm kiếm hình bóng nhỏ. Nhỏ ngồi trên ghế shofa, đang nhâm nhi tách hồng trà nghi ngút khói. Tôi cười chào hỏi:
-“Ừ.”
Chậm rãi bước xuống, vẫn còn chút mệt mỏi vương trên người nên khi ngồi xuống, tôi lập tức ngả người ra thành ghế, thở dài một hơi.
-“Đói chưa?”
Lặng lẽ lắc đầu, như nhớ ra một số việc, tôi ngồi ngay ngắn lại, hỏi Hải Anh:
-“Lúc tôi ngủ ở ghế shofa, ai đưa tôi về phòng vậy?”
-“Hửm? À, là Quang Anh.”
Mặt tôi đột nhiên xuất hiện đầy vạch đen. Quyết định gạt bỏ cái việc không đâu này qua một bên, tiếp tục hỏi:
-“Vậy họ đâu rồi?”
-“Hôm nay Minh Quân về nước nên họ đi hộ tống cậu ta rồi. Mà tao nghe anh Vũ nói Quân là quản lí của mày, phải không vậy?”
Nhỏ bỗng chốc chồm dậy, túm chặt lấy tay tôi, giật bắn mình, theo thói quen gật gật đầu. Thấy vậy, Hải Anh chẹp chẹp miệng than vãn:
-“Hắn ta là một tên biến thái, mày chịu khổ rồi Nhi ơi!”
Tôi nheo mắt, không hiểu lắm lời nhỏ nói, liền hỏi:
-“Biến thái? Là sao?”
-“Haizz, mày tự khám phá vẫn là tốt hơn.”
Nhỏ thở dài một hơi. Tôi chống cằm, nói lên thắc mắc của mình:
-“Trần Quang Anh, Nguyễn Bảo Khánh, Hoàng Minh Quân, Hoàng Thiên Vũ. Họ là ai vậy? Cả cậu nữa.”
-“Đừng nói là cậu,…cậu chưa có đọc thông tin đấy.”
Ánh mắt Hải Anh bỗng chốc trở nên hốt hoảng, mặt có phần xám đi. Tôi ngây thơ, gật mạnh đầu.
-“Ôi trời ơi! Kệ đi, bây giờ,tao trịnh trọng thông báo cho mày về thân phận của của bọn tao.”Nhỏ hít một hơi dài rồi tiếp “Trần Quang Anh, là con một của Trần gia, 17 tuổi, trong hắc đạo thì anh ấy nổi tiếng là vua của các loại vũ khí, không có ai hơn được anh ấy ở khoản này. Tiếp đến, Nguyễn Bảo Khánh là con thứ của Trần gia, cũng 17 tuổi. Trong hắc đạo anh ấy có biệt danh là C là thiên tài về máy tính, công nghệ-thông tin. Hoàng Minh Quân, con thứ của Hoàng gia, em trai của Hoàng Thiên Vũ, 17 tuổi, cái tên này thì giỏi nhiều thứ lắm, từ vũ khí, máy tính, đua xe,…”Hải Anh dừng lại, cười híp mí nói tiếp“Tao, Lý Hải Anh không là con của gia tộc nào cả, tao là thanh mai trúc mã của Khánh, được anh ấy đưa tới đây vì tao có thuật dịch dung. Cả bốn bọn tao không tham gia trực tiếp vào bất cứ hoạt động nào của hắc đạo, chủ yếu là bạch đạo thôi. Người còn lại là Hoàng Thiên Vũ 25 tuổi, người kế thừa vị trí lão đại của liên minh Hoàng-Nguyễn-Trần gia.”
Hải Anh họ Lý? Nam cũng họ Lý. Hai người họ, có quan hệ gì sao?
Tôi lắc lắc đầu để xua đi ý nghĩ
-“Ờ. Thân phận ghê quá nhỉ? Hoàng gia đứng đầu thế giới, vậy đứng thứ hai là gia tộc nào vậy?”
-“Đứng thứ hai là Triệu gia.”
Triệu gia? Huy cũng họ Triệu, không lẽ…không thể nào. Nếu anh ấy là thiếu gia của Triệu gia, vậy tại sao lại xuất hiện ở ngôi trường không chút danh tiếng gì như ngôi trường cũ của tôi kia chứ? Chắc không phải rồi.
Gạt phắt cái suy nghĩ vô căn cứ của mình, tôi ôm bụng quay đầu nói với Hải Anh:
-“Tôi cảm thấy đói rồi.”
-“Vậy đi ăn chứ?”