Đường Khê đi lên lầu trang điểm, thay một chiếc váy hai dây màu đen, mái tóc xõa sau lưng, tôn lên vẻ quyến rũ cho đường nét thanh tú mềm mại của cô.
Cô đứng trước gương chụp một tấm ảnh, sau đó lấy ngẫu nhiên một chiếc túi xách trên kệ rồi ra ngoài.
Cô cho rằng sẽ uống rượu nên không tự lái xe mà gọi taxi.
Tám giờ tối, taxi dừng trước một quán bar tên “Kiêu Ngạo”.
Cái tên này quả thực rất phô trương.
Đường Khê xuống xe, thấy Tô Chi đang đợi trước cửa vẫy tay với cô.
“Khê Khê, ở đây.”
Đường Khê bước đến trước mặt Tô Chi, Tô Chi khoác lấy cánh tay cô, thúc giục, “Cuối cùng mày cũng đến, Sơ Hạ đang chờ bọn mình bên trong đấy.”
Quán bar bây giờ đã náo nhiệt hơn, trên sân khấu có rất nhiều người biểu diễn, dưới sàn nhảy cũng sôi động không kém, ánh đèn mờ ảo, những ly rượu lần lượt giơ lên, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Tô Chi vừa vào cửa đã chỉ về phía Sơ Hạ ngồi, nói với Đường Khê, “Sơ Hạ ở bên kia kìa.”
Diệp Sơ Hạ ngồi ở hàng ghế dài bên trong.
Đường Khê đi vào theo hướng Tô Chi chỉ, vừa mới đến hàng ghế dài đã bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Sơ Hạ. Diệp Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào túi xách của cô, hâm mộ hỏi, “Phú bà, mày mua cái túi này lúc nào thế?”
Đường Khê đưa túi cho Diệp Sơ Hạ, ngồi bên cạnh cô, lười biếng dựa vào lưng ghế, thấy Diệp Sơ Hạ cẩn thận nâng niu chiếc túi thì cảm thấy buồn cười, “Chỉ là cái túi thôi mà, mày sờ cái gì?”
“Đây không phải cái túi bình thường.”, giọng nói của Diệp Sơ Hạ có chút kích động, “Đây chính là túi Birkin làm từ da cá sấu, là niềm ao ước của biết bao cô gái, không chỉ đắt tiền mà còn rất khó mua, hơn nữa một chiếc túi đã hơn một triệu tệ. Mày đang xách nửa căn nhà trên người đấy.”
Đường Khê nghe thấy giá tiền thì sửng sốt, hỏi lại lần nữa cho chắc, “Bao nhiêu?”
“Hơn một triệu tệ, mày còn không biết giá của chiếc túi mày đang đeo à?”
“Tao thật sự không biết.” Đường Khê tỉnh bơ nhận lại chiếc túi, “Tần Kiêu mua cho tao, tao thấy hợp với bộ váy này nên mới xách đi.”
Đường Khê không tìm hiểu về những chiếc túi xa xỉ như thế này, cũng không hiểu biết quá nhiều. Mấy chiếc túi trước kia của cô chỉ là thuận mắt nên mới mua, mấy trăm đến mấy nghìn tệ cũng có, nhưng không có cái nào quá một trăm nghìn tệ.
Nhưng sau khi kết hôn, Tần Kiêu tặng cô rất nhiều túi xách. Mỗi thứ sáu về nhà, anh đều tặng cô một cái, đều là hàng xa xỉ. Cô biết giá của chúng không hề rẻ nhưng chưa bao giờ nghĩ chiếc túi có thể đắt đến vậy. Lợi nhuận mỗi năm của studio còn không nhiều như thế.
Đường Khê lập tức thay đổi thái độ với chiếc túi, ngón tay sờ lên các vết hoa văn, “Mày vừa mới nói đây là da gì?”
Diệp Sơ Hạ đáp, “Da cá sấu.”
Tô Chi cũng đi đến, học theo Diệp Sơ Hạ vuốt v chiếc túi Birkin có giá hơn nửa căn nhà này, thổn thức, “Đây là thế giới của kẻ có tiền sao?”
Ba người vây quanh chiếc túi, Diệp Sơ Hạ là biên tập cho một tạp chí thời trang, thuộc nằm lòng các mẫu mã hàng xa xỉ, phổ cập cho Đường Khê và Tô Chi, “Đây là túi Hermès Birkin Himalayan có khoá bình thường. Hermès Birkin còn có một chiếc Himalayan có khóa kim cương đắt hơn cái này.”
Đường Khê nhớ lại chiếc túi trên kệ trong phòng để đồ và nói, “Hình như tao cũng có một cái khóa kim cương ở nhà.”
“Cũng là chồng mày tặng đúng không?” Diệp Sơ Hạ hỏi.
Đường Khê khẽ ừ một tiếng.
“Xem ra chồng mày rất hào phóng với mày đấy, mới kết hôn hai tháng đã có hai chiếc túi da cá sấu rồi.”
Đường Khê chưa nói trong nhà cô không chỉ có hai mà còn có rất nhiều chiếc túi khác như thế nữa.
“Xin chào, xin hỏi ba vị tiểu thư này muốn uống rượu phải không?” Bartender đi đến, cầm menu hỏi.
Đến quán bar tất nhiên phải uống rượu rồi.
Đường Khê ngồi thẳng dậy, gọi một ly Margarita nhẹ.
Ba người họ gọi rượu và đổi chủ đề nói chuyện.
Đường Khê và Tô Chi mỗi ngày đều gặp nhau ở studio, nhưng đã lâu không gặp Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sở Hạ hỏi Đường Khê, “Dạo này mày thế nào rồi?”
Đường Khê không hiểu cô bạn đang hỏi gì, “Thế nào là thế nào?”
Diệp Sơ Hạ nhướng mày, “Thì sau khi kết hôn á.”
Tô Chi vuốt má Đường Khê, cười khanh khách chen vào, “Còn phải hỏi á? Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng hồng này xem, có thể vắt ra nước rồi, cuối tuần ở nhà chăm sóc chồng chẳng sướng quá còn gì.”
Đường Khê hất tay Tô Chi ra, nhấp một ngụm rượu, đang định nói gì thì ánh mắt lướt qua một hình bóng quen thuộc.
Có một người đàn ông đang ngồi cách cô bốn, năm bàn, mặc áo sơ mi đen, đôi môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt rắn rỏi, sắc sảo, hình như đang nói chuyện với những người bên cạnh.
Lúc Đường Khê nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, trái tim cô lỡ một nhịp, vô thức thẳng lưng lên, đưa tay che mặt.
Thấy vẻ mặt Đường Khê khác thường, Diệp Sơ Hạ hỏi, “Khê Khê, mày làm sao thế?”
Đường Khê hạ giọng nói, “Tao nhìn thấy Tần Kiêu.”
“Hả? Ở đâu?”
Tô Chi nghe thấy Tần Kiêu đang ở đây, ngó nghiêng khắp nơi muốn nhìn thấy anh.
Từ trước tới gì cô chỉ thấy ảnh của Tần Kiêu trên giấy đăng ký kết hôn của Đường Khê, chưa bao giờ nhìn thấy người thật, thật sự rất muốn nhìn thấy anh ngoài đời thực một lần.
Đường Khê giữ Tô Chi lại, “Này, nói nhỏ thôi, đừng để Tần Kiêu thấy tao trang điểm đến chỗ này.”
Tô Chi hiểu rõ gật đầu, “Đúng đúng đúng, trước mặt chồng mày mày chính là một người phụ nữ hiền dịu ngoan ngoãn cơ mà.”
Tần Kiêu mà nhìn thấy Đường Khê ban đêm mò tới quán bar, hình tượng dễ thương nhạy cảm mà cô cố gắng gây dựng bao lâu nay sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt.
“Nhưng mà chồng mày ở đâu? Sao tao không thấy? Có phải mày nhìn nhầm không?”
Diệp Sơ Hạ, “Đúng đấy, tao không nhìn thấy ai cả.”
Đường Khê sợ hai người ngó nghiêng tìm kiếm làm Tần Kiêu để ý, nhỏ giọng nói, “Để tao chỉ cho bọn mày, nhớ phải nhỏ tiếng đấy, đừng quá lộ liễu.”
Cô dặn dò xong, buông tay ra, quay qua chỗ Tần Kiêu. Không biết từ bao giờ anh đã ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày, ánh mắt thâm thuý dò xét, không biết đã nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn hay xương quai xanh tinh xảo của cô hay chưa.
Da đầu Đường Khê căng lên, vội vàng quay đầu, tránh tầm mắt Tần Kiêu.
Tần Kiêu nhìn thấy bóng hình quen thuộc, thấy cô cúi người, môi mím chặt, sắc mặt chột dạ căng thẳng thì khoé môi cong lên, dời tầm mắt sang chỗ khác, không nhìn ra trong mắt anh có cảm xúc gì.
Tô Chi vừa mới nhìn thấy Tần Kiêu theo hướng Đường Khê chỉ, rất kích động, “Khê Khê, chồng mày đẹp trai thật đấy, so với ảnh chụp thì đẹp hơn gấp mười lần.”
Diệp Sơ Hạ vẫn chưa thấy Tần Kiêu ở đâu, nắm tay của Đường Khê hỏi, “Chỗ nào? Chỗ nào? Tao không nhìn thấy.”
“Đừng hỏi nữa, hình như anh ta thấy tao rồi.”
Lòng Đường Khê rối rắm, nghĩ nếu lát nữa Tần Kiêu hỏi vì sao cô mặc chiếc váy này đến quán bar thì phải trả lời như thế nào mới khiến Tần Kiêu tin mình vẫn là cô gái dịu dàng điềm đạm.
Tô Chi nói, “Tao thấy anh ta không nhìn sang hướng bên này, chắc là không thấy mày đâu.”
Trái tim Đường Khê như nghẹn lên tận họng, đôi mắt cô nhìn xuống dưới bàn, chẳng dám ngẩng đầu lên, nhưng một lúc sau vẫn nhìn về phía Tần Kiêu.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, ngón tay dài cầm ly rượu khẽ lắc, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Dưới ánh đèn, yết hầu gợi cảm của anh chuyển động, như nhận thấy ánh mắt của cô, đột nhiên anh quay sang hướng cô.
Đường Khê rùng mình, vội cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của anh.
Nhưng sau đó cô vẫn ngẩng đầu lên.
Người đàn ông hơi dựa vào sô pha, hình như do uống quá nhiều nên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chắc anh không chú ý đến cô đâu nhỉ?
Dù sao ánh đèn trong quán bar rất mờ ảo, bộ đồ cô đang mặc cũng không giống kiểu cô mặc thường ngày, anh lại uống rượu nên chưa chắc vừa liếc một cái đã nhận ra cô.
Đường Khê an tâm hơn một chút, nói với Tô Chi và Diệp Sơ Hạ, “Hai bọn mày cứ chơi đi, tao về trước đây.”
Tô Chi và Diệp Sơ Hạ tỏ vẻ thấu hiểu.
Tô Chi đề nghị, “Hay chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
Kết hôn được hai tháng mới ra ngoài chơi được một lần, không ngờ đến bar lại đụng phải Tần Kiêu, xui xẻo như vậy thì Đường Khê cũng không có hứng đi chơi nữa.
“Không cần, hẹn hôm khác đi.”
Đường Khê quay lưng về phía Tần Kiêu, đứng lên xách túi đi ra ngoài.
Cách đó không xa, Tần Kiêu thong thả mở mắt ra, ánh mắt thâm thuý nhìn theo bóng lưng cô.
Chiếc váy đen tuyền tinh xảo ôm sát cơ thể chỉ dài đến đầu gối, lộ ra hai chân thon dài.
Ngôn Tâm thắc mắc, “Anh Kiêu, anh nhìn gì thế?”
Tần Kiêu rời mắt, đứng lên, nhàn nhạt nói hai chữ, “Đi đây.”
Ngôn Tâm sửng sốt, “Anh Kiêu về luôn à? Còn chưa chơi đã mà.”
“Được rồi được rồi, người đã kết hôn không cùng thế giới với chúng ta.” Hoắc Viễn Lâm tu một hơi hết bình rượu, “Uống đi.”
Tần Kiêu không để ý đến những lời trêu trọc của bọn họ, đi thẳng ra ngoài.
____
Đường Khê đứng ở cửa quán bar, taxi đến thì về nhà luôn, trên đường nhận được tin nhắn của Tô Chi,【 Lúc nhìn qua ghế dài bên kia không thấy Tần Kiêu, chắc cũng đi về rồi 】.
Lòng Đường Khê bối rối bất an, không biết liệu Tần Kiêu có nhận ra mình không, rối rắm một lát, cô lấy điện thoại ra, giả vờ không biết Tần Kiêu đang ở quán bar, nhắn tin cho anh.
Đường Khê: 【 Anh làm việc cũng chớ lơ là sức khỏe, nghỉ sớm một chút 】
Vài phút sau.
Tổng giám đốc tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu, 【 Được 】
Được.
Đúng một chữ.
Thật là tiết kiệm lời nói đến mức keo kiệt.
Nhưng chắc Tần Kiêu không nói gì nữa, nếu nhìn thấy cô chắc chắn sẽ không nói mình đang ở quán bar.
Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào đoạn chat giữa mình và Tần Kiêu.
Anh rõ ràng đang uống rượu trong quán bar, vậy mà lại không biết xấu hổ trả lời tin nhắn hỏi han giữ gìn sức khoẻ của cô.
Giả vờ giỏi thật!
____
Về đến nhà, Đường Khê vào phòng tắm tắm rửa, thay váy ngủ ở nhà, lúc ra khỏi phòng tắm thì thấy Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha trong phòng ngủ.
Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, anh ngước mắt nhìn cô.
Đường Khê giật thót, lo lắng anh nhìn thấy mình ở quán bar nên về tìm mình tính sổ, chột dạ, lắp bắp hỏi, “Anh… Sao anh đã về rồi?”
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, cười như không cười, mím môi không nói gì.
Không biết do anh lười trả lời hay thấy câu hỏi này vớ vẩn quá.
Nhà anh thì anh về, không cần bất cứ lý do nào.
Đường Khê vừa dứt lời thì phát hiện câu hỏi của mình rất ngớ ngẩn, là người phụ nữ phòng không gối chiếc, mỗi ngày mong chờ chồng mình về nhà sớm, là người vợ hiền lương thục đức, cô quyết định bổ sung, “Không phải hôm nay anh nói có việc hay sao?”
Bởi vì anh nói có việc nên cô mới nghĩ hôm nay anh không về nhà.
Giọng Tần Kiêu trầm thấp, “Bây giờ không còn việc gì nữa.”
Đường Khê, “…”
Bây giờ không còn việc gì nữa.
Đúng là câu trả lời tuyệt vời.
Nói cũng như không.
Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc ở quán bar, Đường Khê đến gần anh, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, ra vẻ hiểu biết, “Anh uống rượu có phải không?”
Tần Kiêu ậm ừ.
Đường Khê quay người đi ra ngoài, “Em đi nấu canh giải rượu cho anh.”
“Không cần vội”, Tần Kiêu gọi Đường Khê lại, vẫy tay với cô, “Lại đây.”
Sắc mặt Đường Khê cứng đờ, quả nhiên vẫn bị nhìn thấy. Anh muốn vạch trần cô đúng không?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà Đường Khê đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện trong đầu, nội tâm dậy sóng mãnh liệt, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Kiêu.
Lúc Đường Khê đang chờ Tần Kiêu chất vấn thì anh lấy một chiếc túi màu tím sau lưng ra, đưa cho cô, “Cho em.”
Hoá ra không phải muốn chất vấn chuyện ở quán bar mà là muốn tặng túi xách cho cô.
Trong đầu Đường Khê nhớ đến kiến thức Diệp Sơ Hạ vừa phổ cập ban nãy.
Nửa căn nhà.
Nhìn bộ dạng tặng túi không nói lời nào của Tần Kiêu, Đường Khê nhìn thấy năm chữ to đùng hiện trên mặt anh.
Giàu… nứt đố… đổ vách…
Mấy lần trước cô không biết chiếc túi đắt như vậy mà Tần Kiêu cũng không nói gì nên Đường Khê cũng vô tư nhận, để trên kệ trong phòng để đồ.
Hôm nay đã biết giá của một chiếc túi, lúc Đường Khê nhận lấy thì suy nghĩ nên nói gì khi được nhận một món quà đắt tiền như thế, nhưng nhất thời không nghĩa ra, nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt Tần Kiêu, nghiêm túc nói, “Cảm ơn anh.”
Tần Kiêu cau mày, không hiểu tại sao cô lại nói cảm ơn, mấy lần trước anh tặng túi xách cho cô, cô không hề nói cảm ơn.
Anh lạnh lùng nói, “Những lần trước em không nói cảm ơn.”
Trước kia lúc anh đưa túi cho cô, cô luôn giả vờ nói thích, sau đó thổ lộ với anh, khen một chút, mê hoặc anh, nói mình yêu anh chết đi sống lại.
Chẳng trách mỗi lần nghe cô thổ lộ, anh đều nhìn cô không nói gì, nhất định cho rằng cô là người ham mê vật chất, vì muốn anh tặng thêm túi nên cố ý nịnh hót.
Đường Khê cảm thấy hổ thẹn vì những lần trước không hiểu chuyện, chân thành cảm ơn anh.
“Cám ơn.”
“Cám ơn.”
“Cám ơn.”
“Cám ơn.”
“Cám ơn.”
“Cám ơn.”
“Cám ơn.”
“Cám ơn.”
Trừ lần này thì trước đó Tần Kiêu đã tặng cô tám chiếc túi.
Tần Kiêu: “…”