Đường Khê cảm thấy Tần Kiêu gần đây có chút hài hước.
Anh nói, anh đến đây là kiểm tra cô chắc là anh đang nói giỡn thôi, nhưng mà cô vẫn phối hợp nói: “Được, vậy anh đến kiểm tra em đi.”
Tần Kiêu đưa cánh tay ra bắt lấy cánh tay cô rồi kiểm tra xung quanh.
Cô không ngờ anh thật sự kiểm tra cô, ánh mắt của anh không chút che đậy nào mà nhìn qua từng bộ phận trên cơ thể cô, cảm giác giống như quần áo của cô sắp bị anh xé ra.
Mọi người trong studio đều nhìn thấy cảnh hai người bọn họ, đặc biệt là Tô Chi và Trần Khải, trong khi Hứa Tương Thiến bị Lâm đo diễn mắng một trận mà vẫn hứng thú hóng hớt chuyện.
Đường Khê có chút thẹn thùng mà nhỏ giọng hỏi Tần Kiêu: “Anh kiểm tra xong chưa?”
Anh ghé sát vào bên tai cô nói: “Em hình như lại mập lên rồi.”
“Sao mập lên được? Em mới ra ngoài chỉ có hai ngày làm sao lại mập lên.”
Hai ngày qua cô cùng Tô Chi đi ra ngoài uống trà sữa, ban đêm còn ra ngoài ăn nhiều đồ vật nữa.
Tần Kiêu liền an ủi cô nói: “Không mập chỉ mới hai ngày.”
Đường Khê: “Nhưng mà hai ngày qua em ăn rất nhiều thứ, chắc là tối hôm qua em ăn lẩu, cộng thêm uống trà sữa, cho nên hôm nay em mới tăng cân.”
Các cô gái rất nhạy cảm với vấn đề cân nặng, đặc biệt là sau khi ăn nhiều calo, sẽ cảm thấy mập ra.
Cô nói xong liền sờ eo, tự hỏi không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, xem ra so với trước khi đi công tác cô thật sự có da thịt hơn một chút.
Tần Kiêu ánh mắt rơi vào vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nói: “Em ăn lẩu ngon không?”
Đường Khê: “Ăn ngon lắm.”
Tần Kiêu hỏi: “Vậy uống trà sữa có ngon không?”
Đường Khê: “Uống rất ngon.”
Đường Khê dần dần cảm thấy có gì đó không đúng hỏi: “Vậy anh từng ăn qua chưa?”
Tần Kiêu hừ một tiếng nói: “Anh chưa ăn bao giờ.”
Đường Khê vô cùng kinh ngạc nói: “Không thể nào, anh chưa bao giờ ăn lẩu sao?”
Tần Kiêu tùy ý nói: “Không có người cùng anh ăn.”
Đường Khê: “…”
Đường Khê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị của Tần Kiêu, cô không hiểu sao cảm giác có chút ủy khuất kỳ lạ.
Làm sao cô biết rằng anh đang nói dối cô.
Nhưng mà vấn đề đây là anh chưa bao giờ ăn lẩu?
Đường đường là tổng tài tập đoàn Ích Viễn, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng lớn lên, vậy mà anh nói không có người ăn với cùng anh?
“Hay là tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu đi.”
Tần Kiêu khóe môi hơi nhếch lên, nói: “Tùy em.”
Nghe được câu trả lời của anh, Đường Khê liền quay người hỏi Tô Chi và Trần Khải: “Tối nay chúng ta đi ăn lẩu được không?”
Tần Kiêu nghe cô gọi người khác đi cùng có chút không vui.
Tô Chi và Trần Khải gật đồng ý nói: “Tối hôm qua chúng ta ăn ở quán đó, ăn rất ngon hay là chúng ta đến đó đi.”
Đường Khê đồng ý: “Chúng ta đến quán đó đi, không biết hôm nay Ôn Khanh tan làm mấy giờ, muốn rũ cô ấy đi cùng.”
Cô đưa tay ra về phía Trần Khải, muốn lấy di động.
Trần Khải liền hiểu ý của cô, lấy từ trong túi bước tới đưa cho cô.
Tần Kiêu nhìn thấy một màn hơi mím chặt môi lại, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay Trần Khải, khi Trần Khải bước tới đưa điện thoại cho Đường Khê, thì anh đột nhiên kéo tay cô ra phía sau anh, mà anh bước lên nhìn Trần Khải một cách lạnh lùng rồi cầm lấy điện thoại đưa cho cô.
Trần Khải bị Tần Kiêu nhìn đầy một cách lạnh lùng không hiểu gì hết, muốn nhanh chóng cách xa hai người ra, đi không chút ý tới mà đụng phải Tô Chi.
Tô Chi thấy vậy thì tránh qua một bên nói: “Đi đứng cẩn thận một chút.”
Anh hơi mờ mịt mà nhìn Tô Chi hỏi:” Có phải tôi đã làm gì khiến anh rể không vui?”
Tô Chi vỗ lên vai anh, nói nhỏ: “Ngươi đừng sợ, ngươi coi như đang du hành thời không đến năm trước đi.”
Đường Khê đứng ở đó có chút mỏi chân, liền đi đến ghế ngồi xuống.
Tần Kiêu cũng đi theo cô, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Đường Khê liếc nhìn hai người Tô Chi và Trần Khải cách đó không xa hỏi: “Hai người các ngươi đứng không mỏi chân sao, mau lại đây ngồi xuống đi.”
Tô Chi đưa ánh mắt đầy ám muội cho Đường Khê nói: “Hai chúng tôi không ngồi đâu, thích đứng hơi.”
Đường Khê thấy Tô Chi trêu chọc cô và Tần Kiêu, thì không khỏi trừng mắt lại, hỏi Tần Kiêu: “Anh có biết Ôn Khanh không?”
Tần Kiêu nói: “Anh không biết.”
Đường Khê nói: “Cô ấy là nữ chính của bộ phim này, ngày hôm qua bọn em ăn lẩu có chụp ảnh chung với nhau, anh có thấy không.”
Tần Kiêu nói: “Anh không để ý lắm.”
Đường Khê hơi bĩu môi, bởi vì cô muốn tìm đề tài nói chuyện với Tần Kiêu mà tỉ mỉ giới thiệu cho anh về Ôn Khanh, kết quả anh nói không để ý tới.
Cô cầm lên di động định mở WeChat ra, đột nhiên cô nhớ tới là cô để tên anh là bánh bao nhân trứng sữa, sợ anh nhìn thấy sẽ không vui liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thấy anh nhìn vào di động cô, cô liền tắt màn hình đặt nó vào túi.
Anh phát hiện có gì đó không đúng hỏi: “Không phải em muốn gửi tin nhắn sao? Sao không gửi.”
Cô hơi cười cười, nói: “Em gửi tin nhắn cho cô ấy, chắc chắn sẽ hỏi lại em, nhưng mà em muốn giành thời gian để nói chuyện với anh hơn, cứ để Tô Chi gửi tin nhắn cho cô ấy là được.”
Đường Khê quay sang nhìn Tô Chi nói: “Tô Chi, giúp tao gửi tin nhắn cho Ôn Khanh hỏi buối tối ăn lẩu nữa không, tao đang bận chuyện với chồng không tiện gửi tin nhắn.”
Tô Chi: “…”
Hai người có rất nhiều chuyện để nói sao, mà không có thời gian gửi tin nhắn.
Tô Chi không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cảm thấy mình bị bây giờ bị nhồi thức ăn chó ngập mặt, nhưng mà cũng cảm thấy rất vui khi bạn thân và chồng có tình cảm lại tốt như vậy: “Không sao, hai người cứ nói chuyện đi, tôi gửi tin nhắn cho cô ấy là được.”
Tô Chi không nhịn được mà trêu chọc nói:” Tao còn độc thân, không có ai để nói chuyện hết, đương nhiên là có thời gian rảnh rồi.”
Đường Khê biết Tô Chi đang cười nhạo cô, vì để Tần Kiêu không nhìn thấy tên liên lạc cô ghi đành phải làm vậy.
Cô quay đầu nhìn Tần Kiêu liền chuyển chủ đề hỏi: “Anh thật sự tới đây không phải là công việc đúng không?”
Cô không tin những gì Tần Kiêu nói, anh nói đến đây để kiểm tra cô.
Nghe có vẻ như một đang nói giỡn.
Thoạt nhìn anh nói cũng không phải là nói giỡn.
Tần Kiêu không bị lời nói của Đường Khê mà bỏ qua, anh hơi híp mắt lại nói: “Khanh Khanh?”
Đường Khê sửng sốt, tưởng anh ở chỗ này hôn cô liền xấu hổ mà quét mắt về bốn phía, thấy tất cả mọi người cách hai rất xa, hạ giọng nói: “Người ở đây quá nhiều, không có tiện.”
Tần Kiêu biết cô đang hiểu lầm, nói: “Em kêu Ôn Khanh là gì?”
“Khanh Khanh a.”
Đường Khê nói xong, mới phản ứng lại là Tần Kiêu kêu Ôn Khanh không phải là thân.
Tần Kiêu hỏi: “Hai người gửi tin nhắn và trò chuyện mất bao lâu.”
Rất hiếm khi Tần Kiêu chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô nói: “Có thời điểm bận thì trò chuyện vài câu là xong, nếu không bận thì trò chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ.”
Khi nghe trò chuyện tới nửa tiếng đồng hồ, anh có chút cau mày.
Đường Khê thấy vậy hỏi: “Anh sao vậy.”
Tần Kiêu: “Không phải em trò chuyện mấy câu rồi kết thúc sao?”
Đường Khê đã hiểu ra vấn đề, trong lòng có chút lộp bộp mà cẩn thận nói: “Hai chúng tôi có thời gian rảnh rỗi nói chuyện lâu một chút, nhưng không giống như anh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, còn có thời gian để nhắn tin sao?”
Tần Kiêu nhẹ nhàng nói: “Cũng có những lúc anh không bận, em có thể nhắn tin cho anh.”
“Nhưng em không biết lúc nào anh rảnh, vậy thì anh cứ gửi tin nhắn cho em lúc anh rảnh đi.”
Tần Kiêu: “Được, lúc anh rảnh anh nhắn tin cho em.”
Đường Khê: “…”
Cô không phải là trách anh không gửi tin nhắn cho cô.
Nếu như anh làm vậy, cô cảm thấy mối hệ vợ chồng sẽ hòa thuận và tốt đẹp hơn, khi anh muốn chung sống với cô.
Muốn giữ cuộc hôn nhân lâu dài, quan trọng nhất vợ chồng phải hài hòa.
Một lát sau, Tần Kiêu mở miệng nói: “Không phải em muốn cùng anh nói chuyện phiếm sao?”
Đường Khê nghĩ thầm, vậy anh như thế nào không tìm đề tài để nói chuyện a.
Cô sợ Tần Kiêu sẽ tìm đề tài hỏi cô nữa, cô nỗ lực tìm cái đề tài khác.
“Anh chừng nào về Nam Thành?”
Tần Kiêu nhìn cô một cái nói: “Anh không biết.”
Đường Khê: “…”
Sao anh không biết, không phải là lịch làm việc của anh đều có người sắp sếp hết rồi sao?
Chủ đề hai người nói chuyện liền đi vào ngõ cục.
Đường Khê lại lần nữa tìm chủ đề nói: “Hôm nay anh có bận không.”
Tần Kiêu: “Không bận.”
Đường Khê: “Vậy tối nay anh ở đâu.”
Tần Kiêu: “Ở cùng với em.”
Anh nói xong, nhìn Đường Khê muốn hỏi vấn đề.
Cô liền cười giả ngu hỏi: “Anh đặt khách sạn nơi em ở sao? Phòng nào vậy?”
Cô cùng Tô Chi ở chung một phòng, nếu vào ở phòng Tần Kiêu mà bỏ rơi Tô Chi, cô ấy sẽ nói thấy chồng quên bạn cho coi.
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: “Anh đã đặt trước phòng.”
“Vậy em yên tâm rồi.”
Cô cũng không biết yên tâm anh có chỗ ở hay là yên tâm không ở cùng phòng với cô nữa.
Trong khi Lâm đo diễn mắng xong Hứa Tương Thiến, chắc là không gây khó dễ cho mọi người nữa, thành thật mà đi trang điểm lại.
Sẽ mất thời cho mọi người chờ đợi cho ấy trang điểm xong.
Các nhân viên khác chờ đợi cô ấy không sao, nhưng mà chụp ảnh là vợ của Tần tổng, Tần tổng đã mất thời gian đến đây đón vợ tan làm thì phải chờ đợi cô ấy làm xong việc.
Lâm đo diễn lo lắng Tần tổng sẽ nổi giận mà đi tìm anh rể nói lý lẽ, nhưng ai chẳng biết Thẩm tổng là cái người cuồng vợ có thể vì em vợ mà rút vốn đầu tư, trong khi đạo diễn lo lắng sốt ruột thì Hứa Tương Thiến đứng một bên quan sát hai người Tần Kiêu và Đường Khê.
Ông còn tính quay xong, giai đoạn đầu của cốt chuyện, cầm tờ quảng cáo đi đến tập đoàn Quang Sính muốn thêm kinh phí cho bộ phim.
Vì có nhiều cảnh quay lớn và cần nhiều diễn viên quần chúng để diễn nên kinh phí rất lớn mới có thành công.
Lúc đầu, ông muốn có nhiều nhà đầu tư cho bộ phim nên mới nhận Hứa Tương Thiến vào, dù sao cô ta cũng là nữ chính vai thứ hai trên danh nghĩa nhưng mà ông cũng có cách biến vai của cô ta thành nữ phụ.
Thế nhưng lại đắc tội với cậu em vợ của Thẩm tổng, muốn xin thêm kính phí cũng không được đừng nói chi là hợp tác.
Thế thì hay rồi.
Hai vợ chồng bận nói chuyện với nhau, không có gì là thiếu kiên nhẫn.
Lâm đo diễn thấy vậy cũng yên tâm phần nào, cũng đã hết giờ nghĩ ngơi ông đành phải quay lại phim trường, nói với trợ lý thân phận của Tần Kiêu nhờ hắn chiếu cố giúp, có gì thì gọi điện.
Trợ lý rất có ánh mắt nhìn người, dù cho đạo diễn không dặn dò hắn, cũng biết người này không thể đắc tội.
Người thường không thể bước vào phim trường, người này có thể bước vào lại còn đích thân đạo diễn đón tiếp nhìn liền biết là nhân vật lớn.
Thời gian trôi một lúc, Hứa Tương Hiến đã trang điểm xong, hồi nãy cũng có người của cô ấy đến hỏi trợ lý đạo diễn thân phận của Đường Khê và Tần Kiêu nên cô ấy mới biết, kêu cô thành thật một chút.
Biết mình không thể đắc tội với người này, nên cô ấy thành thật rất nhiều, cả quá trình đều làm theo chỉ dẫn của Đường Khê không dám nói tiếng nào.
Loay hoay chụp ảnh của Hứa Tương Thiến xong cũng đã bảy giờ tối.
Đường Khê cầm máy ảnh đến khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống.
Tần Kiêu nhìn thấy cầm lấy máy ảnh, mở nắp chai nước đưa cho cô.
Cô uống một ngụm rồi trả lại cho anh.
Đường Khê theo bản năng mà đưa tay về phía Trần Khải: “Đưa di động cho tôi.”
Trần Khải lui về phía sau một bước nói: “Điện thoại của chị là anh rể giữ.”
Khi anh đưa điện thoại cho Đường Khê, bị ánh mắt sắc bén của Tần Kiêu nhìn, anh liền cách xa hai người rồi vào nhóm WeChat trong trường quay nói cho mọi người biết.
Trong nhóm chat các cô gái điên cuồng hét lớn.
Họ nói đây là bá đạo tổng tài đối tiểu kiều thê ham muốn chiếm hữu, kêu hắn buổi tối trước khi ngủ phải khóa cửa lại nếu không sẽ bị giết.
Trước khi kết thúc gửi tin nhắn, họ nói hãy cẩn thận.
Họ sợ anh thật sự bị giết bởi anh rể, vụ án này coi như bị bỏ dù sao không có ai đứng ra làm chứng.
Bởi vì họ chỉ quan tâm đến tình yêu giữa chị Khê Khê và anh rể, Không quan tâm đến sự sống chết của anh.
Lâm Giản nói cho anh một cái mẹo là kêu nhiều tiếng anh rể vào, và tránh xa chị Khê Khê ra.
Với tư cách là trợ lý của chị Khê Khê từ công việc lấy máy ảnh bưng nước, bây giờ anh rể đều đảm nhận hết, anh chỉ ngồi không.
Cảm thấy mình không xứng với tiền đi công tác, đáng lẽ là nên đưa cho anh rể thì đúng hơn.
Tần Kiêu lấy di động Đường Khê từ túi quần đưa cho cô, Đường Khê nhận lấy mở màn hình lên coi mấy giờ muốn hỏi Tô Chi: “Khanh…”
Cô dừng lại một chút, nhìn Tần Kiêu đem hai chữ Khanh Khanh nuốt trở về, đổi lời nói: “Tối nay Ôn Khanh có tới không? Khi nào tới?”
Tô Chi: “Cô ấy nói có buổi diễn lớn không tới được.”
Đường Khê nghe Tô Chi nói vậy, nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Quán lẩu ở bên cạnh khách sạn, lái xe đến đó cũng mất mười phút. Tần Kiêu lái xe chở cô còn Tô Chi và Trần Khải ngồi chung xe.
Cô lên xe thắt dây an vào, duỗi eo về sau thấy thắt lưng có chút đau.
Cô đang duỗi eo nhìn thấy Tần Kiêu lấy đâu ra bó hoa hồng rất lớn đưa cô nói: “Anh cho em.”
Cô có chút bất ngờ và nhận bó hóa, không tin được anh mua cho cô bó hoa không phải túi xách.
Cô nhìn anh một cái, nói: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Tần Kiêu ừm một tiếng, từ bên hông lấy ra một túi đưa cho cô nói: “Còn cái này nữa.”
Đường Khê: “…”
Cô tưởng chỉ có bó hoa hồng thôi, chứ không có túi vậy mà anh còn không bỏ.
Đường Khê có chút dở khóc dở cười, nhận lấy lấy túi mở ra xem, nói: “Cám ơn anh.”
Tần Kiêu bình tĩnh nói: “Không cần cảm ơn.”
Anh nói xong, khởi động xe lái theo xe Trần Khải.
Nhà hàng lúc này vô cùng đông khách, có rất nhiều các nhà đoàn phim đến đây ăn tối. Đường Khê đã đặt trước một phòng ở đây, cô nói với phục vụ họ dẫn vào.
Đường Khê tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, Tần Kiêu ngồi bên trái cô, Tô Chi và Trần Khải ngồi đối diện.
Cô thấy Tô Chi ngồi đối diện, cô liền vỗ nhẹ vào ghế phải ý muốn Tô Chi sang đây ngồi.
Tô Chi có quay sang nhìn nhưng không có đi qua, hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Tần Kiêu giơ tay lấy khăn giấy lau mặt bàn vô tình chạm vào bàn tay cô.
Đường Khê quay đầu lại hỏi anh: “Có chuyện gì sao anh?”
Tần Kiêu giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Đường Khê nhìn thoáng qua động tác tay anh.
Thì ra anh đang lau bàn, cô cũng muốn giúp anh.
Tô Chi và Trần Khải thấy hai người lau bàn, cảm thấy không lau thì mắc vệ sinh khi ăn nên hai người quyết định cũng lau bàn.
Khi nhân viên phục vụ nhà hàng bước vào, thấy khách ngồi trong phòng riêng đang lau bàn, nhân viên tưởng họ quên lau bàn vô cùng hốt hoảng, vội lấy chiếc khăn nhúng nước sôi vào nói: “Thật xin lỗi quý khách, quý khách cứ ngồi xuống đi để cho chúng tôi lau.”
Đường Khê: “Không cần, bàn vô cùng sạch sẽ.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Vậy tại sao quý khách lại lau bàn, trong khi bàn đã sạch sẽ.
Thấy quý khách không có phàn nàn về việc lau bàn.
Nhân viên cho dọn lên đồ ăn rồi đi ra ngoài, trong phòng bầu không khí có chút kỳ lạ, Đường Khê liền lên tiếng đánh tan bầu không khí nói: “Tô Chi, Trần Khải lại đây ngồi đi, ngồi xa nói chuyện không tiện.”
Tô Chi: “Hai người chúng tôi ngồi ở đây là được rồi, có thể nghe thấy.”
Nói xong trừng mắt nhìn, Đường Khê thấy thế lấy di động gửi tin nhắn cho Tô Chi.
Đường Khê: “Làm sao vậy, lại đây ngồi.”
Tô Chi: “Mày coi tao với Trần Khải là người vô hình đi, chúng tôi tự lo liệu được.”
Cô vô thức nhìn Tần Kiêu.
Thấy anh cụp mắt xuống khóe môi hơi mím lại không biết đang suy nghĩ cái gì, một tầng khói từ trên nồi lẩu bay lên, lướt qua vai anh rồi bay đi.
Đường Khê thấy anh ngồi chỗ khói, cô dịch qua bên phải nói: “Anh ngồi đây đi, chỗ đó khói bay vào người anh kìa.”
Anh nghe theo cô, ngồi qua bên đây.
Nồi lẩu bắt đầu sôi lên, Đường Khê thấy ai cũng động đũa,cô cầm đũa nói: “Mọi người mau ăn đi.”
Cô nghe anh nói chưa từng ăn lẩu, cô giới thiệu trong nồi lẩu: “Bên trái là nồi không cay, bên phải là nồi cay.”
Tần Kiêu ừm một tiếng nói: “Anh biết.”
Cô thấy anh không động đũa, cô liền gắp cho anh một miếng thịt bò nhúm vào nồi cay đặt bỏ vào đĩa trước mặt anh nói: “Anh mau nếm thử đi.”
Anh nhìn chằm chằm mặt cô, khóe môi khẽ động hình như anh muốn nói gì đó.
Cô tưởng anh không quen ăn lẩu, liền ghé sát vào tai anh hỏi: “Anh không thích ăn sao?”
Anh hơi trầm mặt nói: “Em còn chưa có chụp ảnh.”
Thì ra anh đang chờ cô chụp ảnh, không nghĩ tới anh còn hiểu nữ nhân như vậy, trước khi ra ăn cơm còn phải chụp ảnh.
Cô cười nói với anh: “Không cần đâu, hai ngày trước em đã chụp qua, bây giờ có thể ăn.”
Cô quay đầu nói Tô Chi và Trần Khải: “Hai người các ngươi cũng ăn đi.”
Tô Chi: “Hai chúng tôi liền ăn đây.”
Cô gắp một miếng thịt bò từ trong nồi lẩu bỏ vào miệng, phớt lờ Tần Kiêu đang nhìn chằm chằm cô.
Anh nói chưa bao giờ ăn lẩu, nên cô mới đưa anh đi.
Cũng không phải lỗi của cô mà là anh không thích ăn.
Cô mặc kệ anh, cô ăn nhưng phải nói anh một câu.
“Nếu anh không ăn được, vậy đi ra ngoài tìm nhà hàng khác ăn cơm đi.”
Cô nói xong, không để ý anh nữa mà tiếp tục dùng bữa.
Một lúc sau, anh thu hồi tầm mắt cầm lấy chiếc đũa, kẹp miếng thịt bò cô vừa mới bỏ vào đĩa anh, nhàn nhạt nói: “Không cần, ăn cái này cũng được.”