Sáng hôm sau, Thẩm Thư Kiệt dọn dẹp hành lý đơn giản rồi đi xuống lầu, cậu cứ tưởng là Giang Hạo Phong đã đi làm, không ngờ anh vẫn chưa đi, cậu cầm hành lý chào hỏi thì thấy Giang thiếu gia buông tờ báo đứng dậy, cậu vội vàng chạy xuống: “Giang Hạo Phong, chờ em.”
Giang thiếu gia hỏi nghiêm túc: “Có việc sao?”
“Chúng ta đi chung đi, anh đưa em ra ngoài đường lớn, em bắt xe đến công ty.”
Giang thiếu gia nhìn thẳng vào cậu, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Dì Vương thấy Thẩm Thư Kiệt phải đi thì vội vàng đưa cho cậu một cái sandwich để cậu ăn trên đường, Thẩm Thư Kiệt nói cám ơn rồi đổi giày đi theo Giang Hạo Phong.
Dọc theo đường đi, hai người im lặng không nói với nhau câu nào, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy hôm nay áp khí xung quanh Giang Hạo Phong có chút thấp, cậu nhớ đến những chuyện từ hôm qua đến nay, không biết vì sao lại chọc đến Giang thiếu gia rồi.
Giang Hạo Phong nhìn thẳng phía trước, đi đến giao lộ mà Thẩm Thư Kiệt nói cũng không dừng lại, Thẩm Thư Kiệt quay đầu nhìn Giang Hạo Phong: “Anh đưa em đến công ty thì có trễ không?”
Giang Hạo Phong lạnh lùng trả lời: “Sẽ không.”
Thẩm Thư Kiệt hỏi thẳng: “Giang Hạo Phong, vì sao anh không vui?”
“Anh đâu có không vui?”
“Trên mặt anh viết là anh rất không vui kìa.”
“Em nhìn lầm rồi.”
“Anh không nói cho em biết, em tự đoán vậy?”
“Tuỳ em.”
Thẩm Thư Kiệt nói: “Công việc xảy ra vấn đề? Hay là bữa sáng không hợp khẩu vị?”
Giang Hạo Phong vẫn bình tĩnh, tay lái rất ổn định.
Thẩm Thư Kiệt nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng: “Bởi vì em sao?”
Đối phương vẫn không có biến hoá gì, nhưng lại nhanh chóng phản bác: “Sao có thể.”
Thẩm Thư Kiệt “à” một tiếng, cười tủm tỉm tiếp tục: “Bởi vì hôm qua em không có nghỉ ngơi thật tốt à?”
Giang thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Đương nhiên là không phải.”
“Hay là bởi vì em dậy muộn, cho nên không kịp ăn sáng với anh?”
“Sao có thể.”
“Hay là bởi vì…” Nói xong liền nghiêng qua, thổi khí bên tai Giang thiếu gia: “Em đi quay phim quá lâu, không thể ở nhà với anh?”
Giang thiếu gia bình tĩnh được hai giây, cuối cùng vẫn là đập chân ga cho xe phanh lại. Nghiêm túc quay đầu nhìn Thẩm Thư Kiệt: “Ngồi yên.”
Thẩm Thư Kiệt lè lưỡi, ngồi nghiêm túc: “Em sẽ nhắn tin cho anh mỗi ngày, báo cáo công tác.”
“Tuỳ em.”
Sau khi vào đoàn, Thẩm Thư Kiệt mới cảm nhận được hai bộ phim lúc trước cậu diễn thoải mái thế nào. Ngày đầu tiên vì muốn quay cảnh mặt trời mà buổi sáng bốn giờ phải rời giường hoá trang, sau đó quay phim liên tục gần 20 tiếng, diễn xuất của cậu không tốt, số lần NG hơi nhiều, sai lời kịch, quay lại. Ánh mắt không có hồn, quay lại. Một cảnh mà diễn tới diễn lui hơn mấy chục lần mới được miễn cưỡng thông qua, Mục Kiến Xuyên gào thét với cậu mười mấy tiếng, chỉ hận không thể lấy kịch bản đập đầu cậu. May mà không chỉ có cậu bị mắng, cho dù là nam chính hay nữ chính cũng không thoát khỏi.
Ngày quay phim đầu tiên kết thúc, khi cậu trở lại khách sạn thì đã là hai giờ sáng, Thẩm Thư Kiệt ngồi phịch trên giường, mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào, còn phải đọc kịch bản để nắm chặt lời kịch cho cảnh quay ngày mai.
Khi Thẩm Thư Kiệt bỏ kịch bản xuống thì đã là ba giờ sáng, cậu lấy di động gửi tin nhắn cho Giang Hạo Phong, không đợi anh trả lời mà đã ngủ mất.
Cảnh diễn xa nhau phải diễn suốt một tuần, ngày nào cũng quay vào lúc bảy tám giờ, sau đó trở lại khách sạn học lời kịch, sau khi gửi tin nhắn chúc Giang Hạo Phong ngủ ngon thì đi ngủ. Lúc cậu gửi tin nhắn đều là hai ba giờ sáng, thế nhưng sáng hôm sau vẫn có thể nhìn thấy tin nhắn trả lời của Giang Hạo Phong. Thời gian là năm phút sau tin nhắn của cậu, liên tục một tuần, ngày nào cũng như thế. Thẩm Thư Kiệt không dám xác định, Giang Hạo Phong là bị âm thanh tin nhắn đánh thức, hay là cố ý chờ mình.
Diễn xong cảnh quay với nữ chính, thời gian của cậu mới lơi lỏng một chút, đạo diễn không vừa lòng biểu hiện của cậu cho lắm, nhưng mà cũng không nói gì nhiều, chỉ kêu cậu nghỉ ngơi một ngày điều chỉnh trạng thái cho tốt, sau này còn có hai phân cảnh quan trọng.
Tẩy trang rồi trở lại khách sạn nhưng vẫn không còn sớm, cậu quyết định đêm nay không nhắn tin cho Giang Hạo Phong. Ngày mai là cuối tuần, có thể tìm thời gian điện thoại cho Giang Hạo Phong, tán gẫu một lát.
Rạng sáng ba giờ, Giang thiếu gia đang nằm trên giường có chút bất an. Giang thiếu gia mặt đơ cầm di động ra xem, thế nhưng vẫn không nhận được tin nhắn như trước.
Giang thiếu gia bước xuống giường, muốn điện qua cho người đó nhưng lại sợ cậu đang ngủ, càng sợ là có phải xảy ra chuyện gì hay không.
Vừa mới bấm tám con số quen thuộc thì nghe thấy âm báo tin nhắn, Giang thiếu gia vội vàng mở ra, là tin nhắn của Thẩm Thư Kiệt: “Ngủ ngon.”
Giang thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên giường vài phút rồi mới nhắn qua: “Ừ.”
Thẩm Thư Kiệt không định gửi tin nhắn, nhưng sau khi nằm xuống lại không ngủ được, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Lỡ như Giang Hạo Phong bị tin nhắn của mình đánh thức thì sao, sau này cứ gửi tin nhắn cho anh khi nào rãnh thôi, nhưng mà lỡ như Giang Hạo Phong cố ý chờ cậu, cậu không gửi tin nhắn, Giang Hạo Phong có đợi tới sáng hay không?
Thẩm Thư Kiệt bị ý tưởng tự kỷ của mình chọc cười, nhưng cho dù là 1/1000, cậu cũng hy vọng Giang Hạo Phong chờ cậu. Cậu cầm điện thoại nhắn chúc ngủ ngon, vài phút sau, đúng là có tin nhắn hồi âm. Thẩm Thư Kiệt mở đèn đầu giường, không cần nghĩ ngợi nữa mà gọi qua.
“Giang Hạo Phong?”
“Ừ?”
“Anh chưa ngủ à.”
“Chuẩn bị ngủ.”
Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm dặn dò: “Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, không được ngủ trễ quá.”
“Biết.”
“Thấy tin nhắn cũng không cần phải trả lời.”
“Tiện tay.”
“Cũng không cần cố ý chờ em trễ như vậy.”
“Không có chờ, gần đây hơi bận mà thôi.”
“Vậy à? Vậy vì sao lúc mười một giờ em gọi điện thoại trong phòng làm việc mà không có ai bắt máy? Anh làm việc trong phòng ngủ hả?”
“…”
Thẩm Thư Kiệt đợi vài phút không thấy đối phương nói gì liền cười ra tiếng: “Gạt anh thôi, em không có điện.”
Giang thiếu gia nhìn không khí nhíu mày, giọng nói cứng ngắc: “Ngủ.”
“Được rồi, ngày mai em được nghỉ, sẽ điện cho anh sớm một chút.”
Bận rộn cả tuần, thừa dịp được nghỉ mà ngủ nhiều thêm mấy tiếng, vừa ngủ một giấc liền ngủ đến giữa trưa. Không ở trong đoàn phim cho nên không có cơm hộp, Thẩm Thư Kiệt cầm tiền chuẩn bị đi dạo xung quanh mua gì đó ăn.
Ngọn núi này có rất điều đoàn đến quay phim, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, nhưng Thẩm Thư Kiệt không ngờ lại gặp được Hồ Sơn.
Hồ Sơn trang điểm thành một ông lão phất tay chào cậu: “Thẩm Thư Kiệt! Tôi biết là có thể gặp được cậu mà!”
Thẩm Thư Kiệt cười cười đi đến bên cạnh hắn: “Mọi người cũng quay ở đây sao?”
“Đúng vậy, tới từ hai hôm trước rồi, tôi còn định đến đoàn của cậu dò xét, cậu cũng giỏi đó chứ, có thể diễn phim của Mục Kiến Xuyên, lợi hại lợi hại.”
“Đừng có tâng bốc quá, cậu còn không hiểu tôi sao, ăn cơm chưa? Có muốn ăn chung không?”
“Đi, tôi nói cho cậu biết, cơm trong đoàn phim của tôi rất là khó ăn, cậu mời tôi ăn thì tốt rồi.”
“Được, muốn ăn cái gì, cậu chọn đi.”
Giang Hạo Phong ăn cơm trưa, nghe thấy di động có âm báo, anh mở Weibo, vài giây trước có người đăng bài rồi @ Thẩm Thư Kiệt.
Hồ Sơn: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ @Thẩm-Thư-Kiệt.
Giang Hạo Phong nhìn thấy những lời này thì nhíu mày, rất không tình nguyện mà tải ảnh về máy, sau đó xem bình luận.
“Chạy một vòng!!!!!! Cuối cùng thì CP của chúng ta cũng chịu phát đường rồi!!!!!”
“Hồ Thư!!! A a a a Hồ Thư phát đường!!!!!”
“Ôm bả vai ôm bả vai!!!! Thư Thư cười thật ngại ngùng!!! Vẻ mặt của Sơn Sơn thật xấu xa!!!”
“Nhã bĩ công x nhuyễn nhu thụ!!! Đỡ tôi đứng lên!!! Tôi còn có thể chạy 500 vòng!!!”
*Thanh cao lưu manh công x mềm mại nhu nhược thụ.
“Vẻ mặt sủng ái của Hồ Sơn là chuyện gì xảy ra?”
“Vị chua của tình yêu thật là khó ngửi, rất giỏi rất giỏi.”
Giang thiếu gia hỏi nghiêm túc: “Có việc sao?”
“Chúng ta đi chung đi, anh đưa em ra ngoài đường lớn, em bắt xe đến công ty.”
Giang thiếu gia nhìn thẳng vào cậu, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Dì Vương thấy Thẩm Thư Kiệt phải đi thì vội vàng đưa cho cậu một cái sandwich để cậu ăn trên đường, Thẩm Thư Kiệt nói cám ơn rồi đổi giày đi theo Giang Hạo Phong.
Dọc theo đường đi, hai người im lặng không nói với nhau câu nào, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy hôm nay áp khí xung quanh Giang Hạo Phong có chút thấp, cậu nhớ đến những chuyện từ hôm qua đến nay, không biết vì sao lại chọc đến Giang thiếu gia rồi.
Giang Hạo Phong nhìn thẳng phía trước, đi đến giao lộ mà Thẩm Thư Kiệt nói cũng không dừng lại, Thẩm Thư Kiệt quay đầu nhìn Giang Hạo Phong: “Anh đưa em đến công ty thì có trễ không?”
Giang Hạo Phong lạnh lùng trả lời: “Sẽ không.”
Thẩm Thư Kiệt hỏi thẳng: “Giang Hạo Phong, vì sao anh không vui?”
“Anh đâu có không vui?”
“Trên mặt anh viết là anh rất không vui kìa.”
“Em nhìn lầm rồi.”
“Anh không nói cho em biết, em tự đoán vậy?”
“Tuỳ em.”
Thẩm Thư Kiệt nói: “Công việc xảy ra vấn đề? Hay là bữa sáng không hợp khẩu vị?”
Giang Hạo Phong vẫn bình tĩnh, tay lái rất ổn định.
Thẩm Thư Kiệt nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng: “Bởi vì em sao?”
Đối phương vẫn không có biến hoá gì, nhưng lại nhanh chóng phản bác: “Sao có thể.”
Thẩm Thư Kiệt “à” một tiếng, cười tủm tỉm tiếp tục: “Bởi vì hôm qua em không có nghỉ ngơi thật tốt à?”
Giang thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Đương nhiên là không phải.”
“Hay là bởi vì em dậy muộn, cho nên không kịp ăn sáng với anh?”
“Sao có thể.”
“Hay là bởi vì…” Nói xong liền nghiêng qua, thổi khí bên tai Giang thiếu gia: “Em đi quay phim quá lâu, không thể ở nhà với anh?”
Giang thiếu gia bình tĩnh được hai giây, cuối cùng vẫn là đập chân ga cho xe phanh lại. Nghiêm túc quay đầu nhìn Thẩm Thư Kiệt: “Ngồi yên.”
Thẩm Thư Kiệt lè lưỡi, ngồi nghiêm túc: “Em sẽ nhắn tin cho anh mỗi ngày, báo cáo công tác.”
“Tuỳ em.”
Sau khi vào đoàn, Thẩm Thư Kiệt mới cảm nhận được hai bộ phim lúc trước cậu diễn thoải mái thế nào. Ngày đầu tiên vì muốn quay cảnh mặt trời mà buổi sáng bốn giờ phải rời giường hoá trang, sau đó quay phim liên tục gần 20 tiếng, diễn xuất của cậu không tốt, số lần NG hơi nhiều, sai lời kịch, quay lại. Ánh mắt không có hồn, quay lại. Một cảnh mà diễn tới diễn lui hơn mấy chục lần mới được miễn cưỡng thông qua, Mục Kiến Xuyên gào thét với cậu mười mấy tiếng, chỉ hận không thể lấy kịch bản đập đầu cậu. May mà không chỉ có cậu bị mắng, cho dù là nam chính hay nữ chính cũng không thoát khỏi.
Ngày quay phim đầu tiên kết thúc, khi cậu trở lại khách sạn thì đã là hai giờ sáng, Thẩm Thư Kiệt ngồi phịch trên giường, mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào, còn phải đọc kịch bản để nắm chặt lời kịch cho cảnh quay ngày mai.
Khi Thẩm Thư Kiệt bỏ kịch bản xuống thì đã là ba giờ sáng, cậu lấy di động gửi tin nhắn cho Giang Hạo Phong, không đợi anh trả lời mà đã ngủ mất.
Cảnh diễn xa nhau phải diễn suốt một tuần, ngày nào cũng quay vào lúc bảy tám giờ, sau đó trở lại khách sạn học lời kịch, sau khi gửi tin nhắn chúc Giang Hạo Phong ngủ ngon thì đi ngủ. Lúc cậu gửi tin nhắn đều là hai ba giờ sáng, thế nhưng sáng hôm sau vẫn có thể nhìn thấy tin nhắn trả lời của Giang Hạo Phong. Thời gian là năm phút sau tin nhắn của cậu, liên tục một tuần, ngày nào cũng như thế. Thẩm Thư Kiệt không dám xác định, Giang Hạo Phong là bị âm thanh tin nhắn đánh thức, hay là cố ý chờ mình.
Diễn xong cảnh quay với nữ chính, thời gian của cậu mới lơi lỏng một chút, đạo diễn không vừa lòng biểu hiện của cậu cho lắm, nhưng mà cũng không nói gì nhiều, chỉ kêu cậu nghỉ ngơi một ngày điều chỉnh trạng thái cho tốt, sau này còn có hai phân cảnh quan trọng.
Tẩy trang rồi trở lại khách sạn nhưng vẫn không còn sớm, cậu quyết định đêm nay không nhắn tin cho Giang Hạo Phong. Ngày mai là cuối tuần, có thể tìm thời gian điện thoại cho Giang Hạo Phong, tán gẫu một lát.
Rạng sáng ba giờ, Giang thiếu gia đang nằm trên giường có chút bất an. Giang thiếu gia mặt đơ cầm di động ra xem, thế nhưng vẫn không nhận được tin nhắn như trước.
Giang thiếu gia bước xuống giường, muốn điện qua cho người đó nhưng lại sợ cậu đang ngủ, càng sợ là có phải xảy ra chuyện gì hay không.
Vừa mới bấm tám con số quen thuộc thì nghe thấy âm báo tin nhắn, Giang thiếu gia vội vàng mở ra, là tin nhắn của Thẩm Thư Kiệt: “Ngủ ngon.”
Giang thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên giường vài phút rồi mới nhắn qua: “Ừ.”
Thẩm Thư Kiệt không định gửi tin nhắn, nhưng sau khi nằm xuống lại không ngủ được, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Lỡ như Giang Hạo Phong bị tin nhắn của mình đánh thức thì sao, sau này cứ gửi tin nhắn cho anh khi nào rãnh thôi, nhưng mà lỡ như Giang Hạo Phong cố ý chờ cậu, cậu không gửi tin nhắn, Giang Hạo Phong có đợi tới sáng hay không?
Thẩm Thư Kiệt bị ý tưởng tự kỷ của mình chọc cười, nhưng cho dù là 1/1000, cậu cũng hy vọng Giang Hạo Phong chờ cậu. Cậu cầm điện thoại nhắn chúc ngủ ngon, vài phút sau, đúng là có tin nhắn hồi âm. Thẩm Thư Kiệt mở đèn đầu giường, không cần nghĩ ngợi nữa mà gọi qua.
“Giang Hạo Phong?”
“Ừ?”
“Anh chưa ngủ à.”
“Chuẩn bị ngủ.”
Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm dặn dò: “Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, không được ngủ trễ quá.”
“Biết.”
“Thấy tin nhắn cũng không cần phải trả lời.”
“Tiện tay.”
“Cũng không cần cố ý chờ em trễ như vậy.”
“Không có chờ, gần đây hơi bận mà thôi.”
“Vậy à? Vậy vì sao lúc mười một giờ em gọi điện thoại trong phòng làm việc mà không có ai bắt máy? Anh làm việc trong phòng ngủ hả?”
“…”
Thẩm Thư Kiệt đợi vài phút không thấy đối phương nói gì liền cười ra tiếng: “Gạt anh thôi, em không có điện.”
Giang thiếu gia nhìn không khí nhíu mày, giọng nói cứng ngắc: “Ngủ.”
“Được rồi, ngày mai em được nghỉ, sẽ điện cho anh sớm một chút.”
Bận rộn cả tuần, thừa dịp được nghỉ mà ngủ nhiều thêm mấy tiếng, vừa ngủ một giấc liền ngủ đến giữa trưa. Không ở trong đoàn phim cho nên không có cơm hộp, Thẩm Thư Kiệt cầm tiền chuẩn bị đi dạo xung quanh mua gì đó ăn.
Ngọn núi này có rất điều đoàn đến quay phim, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, nhưng Thẩm Thư Kiệt không ngờ lại gặp được Hồ Sơn.
Hồ Sơn trang điểm thành một ông lão phất tay chào cậu: “Thẩm Thư Kiệt! Tôi biết là có thể gặp được cậu mà!”
Thẩm Thư Kiệt cười cười đi đến bên cạnh hắn: “Mọi người cũng quay ở đây sao?”
“Đúng vậy, tới từ hai hôm trước rồi, tôi còn định đến đoàn của cậu dò xét, cậu cũng giỏi đó chứ, có thể diễn phim của Mục Kiến Xuyên, lợi hại lợi hại.”
“Đừng có tâng bốc quá, cậu còn không hiểu tôi sao, ăn cơm chưa? Có muốn ăn chung không?”
“Đi, tôi nói cho cậu biết, cơm trong đoàn phim của tôi rất là khó ăn, cậu mời tôi ăn thì tốt rồi.”
“Được, muốn ăn cái gì, cậu chọn đi.”
Giang Hạo Phong ăn cơm trưa, nghe thấy di động có âm báo, anh mở Weibo, vài giây trước có người đăng bài rồi @ Thẩm Thư Kiệt.
Hồ Sơn: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ @Thẩm-Thư-Kiệt.
Giang Hạo Phong nhìn thấy những lời này thì nhíu mày, rất không tình nguyện mà tải ảnh về máy, sau đó xem bình luận.
“Chạy một vòng!!!!!! Cuối cùng thì CP của chúng ta cũng chịu phát đường rồi!!!!!”
“Hồ Thư!!! A a a a Hồ Thư phát đường!!!!!”
“Ôm bả vai ôm bả vai!!!! Thư Thư cười thật ngại ngùng!!! Vẻ mặt của Sơn Sơn thật xấu xa!!!”
“Nhã bĩ công x nhuyễn nhu thụ!!! Đỡ tôi đứng lên!!! Tôi còn có thể chạy 500 vòng!!!”
*Thanh cao lưu manh công x mềm mại nhu nhược thụ.
“Vẻ mặt sủng ái của Hồ Sơn là chuyện gì xảy ra?”
“Vị chua của tình yêu thật là khó ngửi, rất giỏi rất giỏi.”