“Cuối tuần này, anh có thể đến thăm em không?”
Giang Hạo Phong nghe thấy giọng nói của cậu sa sút hơn lúc trước rất nhiều, anh không biết buổi chiều Thẩm Thư Kiệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Thư Kiệt bình ổn cảm xúc, cười ha ha: “Không sao, chỉ là nhớ anh thôi. Được rồi, mai em phải dậy sớm, ngủ trước đây.” Điện thoại còn chưa cắt, chợt nghe thấy giọng nói luôn luôn lạnh lùng của đối phương có chút sốt ruột: “Thẩm Thư Kiệt.”
“Hả?”
“Em… Nói địa chỉ cho anh biết, anh rút thời gian đi thăm em.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Giang Hạo Phong ngắt máy rồi vẫn không yên lòng, anh mở Weibo của đoàn phim ra xem, tất cả đều như bình thường. Lại gọi điện cho Lý Minh, nhận được đáp án là không có gì khác thường.
Giang Hạo Phong đứng lên đi tới đi lui, cảm thấy có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, anh lập tức thông báo cho thư ký thông báo dời lịch hội nghị ngày mai, lại kêu cô đặt vé máy bay gần nhất, cầm máy tính và áo khoác ra ngoài.
Ban ngày Thẩm Thư Kiệt ngủ nhiều, buổi chiều lại luôn căng thẳng đọ sức với Ngô Khuê, thế nhưng lúc nằm xuống lại không cảm thấy mệt mỏi, cậu lấy di động ra xem tin nhắn cũ của mình với Giang Hạo Phong, thật ra cũng không có gì, chủ yếu là cậu gửi rất nhiều còn Giang Hạo Phong chỉ trả lời một chữ. Nội dung cũng không đa dạng, nhưng mà cậu chỉ cần đọc nó thì có thể quên mất những chuyện đã xảy ra hôm nay, cùng với sự sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng.
Nhìn một hồi thì lập tức mệt mỏi, Thẩm Thư Kiệt buông di động mơ màng ngủ mất. Không biết đã qua bao lâu, di động bên tai vang lên, cậu mở ra, là điện thoại đến, còn là Giang Hạo Phong.
Thẩm Thư Kiệt vội vàng bắt máy: “Giang Hạo Phong?”
“Mở cửa.”
“Hả.” Thẩm Thư Kiệt sửng sờ, giật mình vài giây rồi vội vàng xuống giường mở cửa. Đã vào thu rồi nên trời rất lạnh, gió lạnh đập vào mặt, Giang Hạo Phong chỉ mặc một cái áo khoác bên ngoài, trong tay là túi đựng máy tính, anh đang bỏ điện thoại vào trong túi quần, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thư Kiệt, sau đó tìm cớ cho mình: “Anh chỉ rãnh đêm nay.”
Thẩm Thư Kiệt sững sờ nhìn anh vài giây, sau đó kéo người vào phòng, kiễng chân lên hôn, Giang thiếu gia bị hôn đột ngột nhưng hoàn toàn không có lúng túng, anh đưa tay đóng cửa rồi quăng máy tính xuống đất, sau đó ôm đầu cậu cẩn thận mút lấy môi lưỡi của cậu.
Hôn một lát lâu, Giang Hạo Phong mới ôm người lên giường, sau đó cởi áo khoác bỏ qua bên cạnh. Anh kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn Thẩm Thư Kiệt không nói lời nào.
Thẩm Thư Kiệt ngồi trên giường cười tít cả mắt, Giang Hạo Phong thấy cậu không chủ động mở miệng thì hỏi: “Em sao vậy?”
“Nhớ anh mà.”
“Nói thật.”
“Thật sự nhớ anh.”
“Thẩm Thư Kiệt.”
“Có!”
“Nói thật.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, giọng nói còn có chút uy nghiêm mà trước nay chưa từng có, cậu liền chủ động leo xuống giường ngồi lên đùi anh, sau đó ôm cổ anh, ngồi trong lòng anh nói: “Hôm nay em bị người ta nói diễn xuất không tốt.”
Một cánh tay Giang Hạo Phong vòng qua thắt lưng Thẩm Thư Kiệt để cậu ngồi cho ổn định, anh khẽ nhíu mày. Anh quen biết Thẩm Thư Kiệt rất nhiều năm, cậu không phải người mà vài lời nói là có thể công kích và làm cho cậu có biểu hiện cô đơn như vậy.
Thẩm Thư Kiệt dựa đầu vào ngực Giang Hạo Phong cọ cọ, chớp chớp mắt nhìn đèn ngủ ở đầu giường.
Cậu có thể cảm nhận được, giây phút khi mình thấy Giang Hạo Phong, trái tim liền trở nên yên bình.
Cậu nghĩ, không xong rồi, cậu thật sự ỷ lại Giang Hạo Phong.
Hai người im lặng ngồi đó một lúc lâu, không ai lên tiếng, Thẩm Thư Kiệt không muốn nói, Giang Hạo Phong cũng không ép, vừa định ôm người lên giường nghỉ ngơi thì báo thức của điện thoại vang lên, Thẩm Thư Kiệt ngẩng đầu hôn lên sườn mặt Giang Hạo Phong: “Em phải đi làm.”
Rời khỏi người Giang Hạo Phong, duỗi thẳng nếp nhăn trên áo ngủ: “Chừng nào anh về?”
“Buổi chiều.”
“Hôm nay em quay cảnh trên không, anh có muốn đến xem không?”
“Được.”
“Vậy anh ngủ một lát đi, em phải đi rửa mặt rồi hoá trang nữa, nào anh dậy thì đến đoàn phim tìm em.”
Giang Hạo Phong thấy cậu vẫn như bình thường thì gật đầu đồng ý.
Phân cảnh này phải làm nổi bật lên tâm tư của nhân vật, trước khi quay phim thầy dạy võ thuật đã dạy cho cậu những động tác quan trọng: “Nhớ phải phối hợp với nhau, cố gắng thả lỏng hết sức, cậu sử dụng nhuyễn kiếm, khi rút kiếm không cần quá rung, thân kiếm nhất định phải thẳng, khi lao xuống thì phải run run thân kiếm, cổ tay dùng sức một chút, nhất định phải giữ thăng bằng.”
“Dạ.”
“Cứ lên thử xem.”
Đây là lần đầu Thẩm Thư Kiệt diễn cảnh trên không, cậu cảm thấy vô cùng mới lạ, khi cậu đứng giữa không trung, cậu có thể nhìn thấy được toàn bộ đoàn phim, thích ứng với thăng bằng, làm mấy động tác đơn giản, cho đến khi thầy dạy võ thấy không có vấn đề thì mới bắt đầu quay phim.
Lúc đầu thân thể còn khoẻ nhưng càng về sau thì phần eo và hai chân lại càng đau, Thẩm Thư Kiệt cắn răng cho đến khi quay xong mới nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu cho mọi người chậm rãi đưa cậu xuống. Cậu đứng giữa trời nhìn bốn phía, đột nhiên hai mắt sáng ngời, bên trong chỗ nghĩ cho nhân viên đoàn phim có một người mặc tây trang đứng đó. Thẩm Thư Kiệt xuống dưới liền xin đạo diễn cho nghỉ vài phút rồi chạy qua.
Giang Hạo Phong khoát áo khoác trên tay đi tới. Bước chân Thẩm Thư Kiệt nhẹ nhàng, vạt áo bay bạy, thỉnh thoảng còn bị vài miếng lá cây vàng úa bám vào người rồi lặng lẽ rơi xuống. Giang Hạo Phong đứng tại chỗ nhìn cậu, đôi mắt sâu thẫm như bầu trời đêm, chỉ có mấy chục mét ngắn ngủi, thế nhưng anh lại cảm thấy giống như mình đã đợi rất nhiều năm.
Thẩm Thư Kiệt thở gấp khi đứng trước mặt anh, hỏi: “Anh phải đi sao?”
“Ừ.”
“Quay xong đoạn này thì phải lên đỉnh núi quay tiếp, không biết tín hiệu ở đó thế nào nữa.”
Giang Hạo Phong nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu thì giơ tay lau đi, sau đó mới mở miệng: “Em thích công việc này sao?”
“Thích, đúng rồi, vừa rồi đạo diễn mới khen em.”
“Ừ.”
Thẩm Thư Kiệt trừng Giang Hạo Phong: “Lúc em về có lẽ đã là mùa đông rồi.”
“Ừ.”
“Mùa đông rất lạnh.”
“Em có thể ngủ chung phòng với anh không?”
Giang thiếu gia sững sờ, sau đó nghiêm túc tự hỏi vài giây rồi trả lời cứng ngắc: “Có thể.”
Giang Hạo Phong nghe thấy giọng nói của cậu sa sút hơn lúc trước rất nhiều, anh không biết buổi chiều Thẩm Thư Kiệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Thư Kiệt bình ổn cảm xúc, cười ha ha: “Không sao, chỉ là nhớ anh thôi. Được rồi, mai em phải dậy sớm, ngủ trước đây.” Điện thoại còn chưa cắt, chợt nghe thấy giọng nói luôn luôn lạnh lùng của đối phương có chút sốt ruột: “Thẩm Thư Kiệt.”
“Hả?”
“Em… Nói địa chỉ cho anh biết, anh rút thời gian đi thăm em.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Giang Hạo Phong ngắt máy rồi vẫn không yên lòng, anh mở Weibo của đoàn phim ra xem, tất cả đều như bình thường. Lại gọi điện cho Lý Minh, nhận được đáp án là không có gì khác thường.
Giang Hạo Phong đứng lên đi tới đi lui, cảm thấy có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, anh lập tức thông báo cho thư ký thông báo dời lịch hội nghị ngày mai, lại kêu cô đặt vé máy bay gần nhất, cầm máy tính và áo khoác ra ngoài.
Ban ngày Thẩm Thư Kiệt ngủ nhiều, buổi chiều lại luôn căng thẳng đọ sức với Ngô Khuê, thế nhưng lúc nằm xuống lại không cảm thấy mệt mỏi, cậu lấy di động ra xem tin nhắn cũ của mình với Giang Hạo Phong, thật ra cũng không có gì, chủ yếu là cậu gửi rất nhiều còn Giang Hạo Phong chỉ trả lời một chữ. Nội dung cũng không đa dạng, nhưng mà cậu chỉ cần đọc nó thì có thể quên mất những chuyện đã xảy ra hôm nay, cùng với sự sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng.
Nhìn một hồi thì lập tức mệt mỏi, Thẩm Thư Kiệt buông di động mơ màng ngủ mất. Không biết đã qua bao lâu, di động bên tai vang lên, cậu mở ra, là điện thoại đến, còn là Giang Hạo Phong.
Thẩm Thư Kiệt vội vàng bắt máy: “Giang Hạo Phong?”
“Mở cửa.”
“Hả.” Thẩm Thư Kiệt sửng sờ, giật mình vài giây rồi vội vàng xuống giường mở cửa. Đã vào thu rồi nên trời rất lạnh, gió lạnh đập vào mặt, Giang Hạo Phong chỉ mặc một cái áo khoác bên ngoài, trong tay là túi đựng máy tính, anh đang bỏ điện thoại vào trong túi quần, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thư Kiệt, sau đó tìm cớ cho mình: “Anh chỉ rãnh đêm nay.”
Thẩm Thư Kiệt sững sờ nhìn anh vài giây, sau đó kéo người vào phòng, kiễng chân lên hôn, Giang thiếu gia bị hôn đột ngột nhưng hoàn toàn không có lúng túng, anh đưa tay đóng cửa rồi quăng máy tính xuống đất, sau đó ôm đầu cậu cẩn thận mút lấy môi lưỡi của cậu.
Hôn một lát lâu, Giang Hạo Phong mới ôm người lên giường, sau đó cởi áo khoác bỏ qua bên cạnh. Anh kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn Thẩm Thư Kiệt không nói lời nào.
Thẩm Thư Kiệt ngồi trên giường cười tít cả mắt, Giang Hạo Phong thấy cậu không chủ động mở miệng thì hỏi: “Em sao vậy?”
“Nhớ anh mà.”
“Nói thật.”
“Thật sự nhớ anh.”
“Thẩm Thư Kiệt.”
“Có!”
“Nói thật.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, giọng nói còn có chút uy nghiêm mà trước nay chưa từng có, cậu liền chủ động leo xuống giường ngồi lên đùi anh, sau đó ôm cổ anh, ngồi trong lòng anh nói: “Hôm nay em bị người ta nói diễn xuất không tốt.”
Một cánh tay Giang Hạo Phong vòng qua thắt lưng Thẩm Thư Kiệt để cậu ngồi cho ổn định, anh khẽ nhíu mày. Anh quen biết Thẩm Thư Kiệt rất nhiều năm, cậu không phải người mà vài lời nói là có thể công kích và làm cho cậu có biểu hiện cô đơn như vậy.
Thẩm Thư Kiệt dựa đầu vào ngực Giang Hạo Phong cọ cọ, chớp chớp mắt nhìn đèn ngủ ở đầu giường.
Cậu có thể cảm nhận được, giây phút khi mình thấy Giang Hạo Phong, trái tim liền trở nên yên bình.
Cậu nghĩ, không xong rồi, cậu thật sự ỷ lại Giang Hạo Phong.
Hai người im lặng ngồi đó một lúc lâu, không ai lên tiếng, Thẩm Thư Kiệt không muốn nói, Giang Hạo Phong cũng không ép, vừa định ôm người lên giường nghỉ ngơi thì báo thức của điện thoại vang lên, Thẩm Thư Kiệt ngẩng đầu hôn lên sườn mặt Giang Hạo Phong: “Em phải đi làm.”
Rời khỏi người Giang Hạo Phong, duỗi thẳng nếp nhăn trên áo ngủ: “Chừng nào anh về?”
“Buổi chiều.”
“Hôm nay em quay cảnh trên không, anh có muốn đến xem không?”
“Được.”
“Vậy anh ngủ một lát đi, em phải đi rửa mặt rồi hoá trang nữa, nào anh dậy thì đến đoàn phim tìm em.”
Giang Hạo Phong thấy cậu vẫn như bình thường thì gật đầu đồng ý.
Phân cảnh này phải làm nổi bật lên tâm tư của nhân vật, trước khi quay phim thầy dạy võ thuật đã dạy cho cậu những động tác quan trọng: “Nhớ phải phối hợp với nhau, cố gắng thả lỏng hết sức, cậu sử dụng nhuyễn kiếm, khi rút kiếm không cần quá rung, thân kiếm nhất định phải thẳng, khi lao xuống thì phải run run thân kiếm, cổ tay dùng sức một chút, nhất định phải giữ thăng bằng.”
“Dạ.”
“Cứ lên thử xem.”
Đây là lần đầu Thẩm Thư Kiệt diễn cảnh trên không, cậu cảm thấy vô cùng mới lạ, khi cậu đứng giữa không trung, cậu có thể nhìn thấy được toàn bộ đoàn phim, thích ứng với thăng bằng, làm mấy động tác đơn giản, cho đến khi thầy dạy võ thấy không có vấn đề thì mới bắt đầu quay phim.
Lúc đầu thân thể còn khoẻ nhưng càng về sau thì phần eo và hai chân lại càng đau, Thẩm Thư Kiệt cắn răng cho đến khi quay xong mới nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu cho mọi người chậm rãi đưa cậu xuống. Cậu đứng giữa trời nhìn bốn phía, đột nhiên hai mắt sáng ngời, bên trong chỗ nghĩ cho nhân viên đoàn phim có một người mặc tây trang đứng đó. Thẩm Thư Kiệt xuống dưới liền xin đạo diễn cho nghỉ vài phút rồi chạy qua.
Giang Hạo Phong khoát áo khoác trên tay đi tới. Bước chân Thẩm Thư Kiệt nhẹ nhàng, vạt áo bay bạy, thỉnh thoảng còn bị vài miếng lá cây vàng úa bám vào người rồi lặng lẽ rơi xuống. Giang Hạo Phong đứng tại chỗ nhìn cậu, đôi mắt sâu thẫm như bầu trời đêm, chỉ có mấy chục mét ngắn ngủi, thế nhưng anh lại cảm thấy giống như mình đã đợi rất nhiều năm.
Thẩm Thư Kiệt thở gấp khi đứng trước mặt anh, hỏi: “Anh phải đi sao?”
“Ừ.”
“Quay xong đoạn này thì phải lên đỉnh núi quay tiếp, không biết tín hiệu ở đó thế nào nữa.”
Giang Hạo Phong nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu thì giơ tay lau đi, sau đó mới mở miệng: “Em thích công việc này sao?”
“Thích, đúng rồi, vừa rồi đạo diễn mới khen em.”
“Ừ.”
Thẩm Thư Kiệt trừng Giang Hạo Phong: “Lúc em về có lẽ đã là mùa đông rồi.”
“Ừ.”
“Mùa đông rất lạnh.”
“Em có thể ngủ chung phòng với anh không?”
Giang thiếu gia sững sờ, sau đó nghiêm túc tự hỏi vài giây rồi trả lời cứng ngắc: “Có thể.”