Thẩm Thư Kiệt tham gia chương trình thực tế rất nổi tiếng hai năm gần đây, vừa có tiểu thịt tươi vừa có cuộc sống dã ngoại, lại không có kịch bản mà là tính cách thật sự của người tham gia, cho nên chương trình này vừa có fan vừa có antifan, nhưng mặc kệ thế nào thì sức hút cũng sẽ tăng cao, dù sao thì antifan cũng là người mà.
Lý tổng ngoài miệng nói cậu dẫn người mới. Nhưng thật ra hai người đó cũng không phải là người mới, chính là hai cậu trai trẻ gần đây rất nổi tiếng trong công ty, Từ Địch và Trương Lộ Nghiêu.
Hai người này vào công ty không lâu, bởi vì bộ phim đầu tiên nổi tiếng mà cũng kéo theo bản thân nổi tiếng sau một đêm, nếu so về sự từng trải thì Thẩm Thư Kiệt già hơn hai người đó, nhưng so về độ nổi tiếng thì Thẩm Thư Kiệt lại không bằng số lẻ của bọn họ.
Lần đầu gặp mặt Thẩm Thư Kiệt liền thăm dò tính tình của hai người, từ trước đến nay cậu đều thông minh, biết cách nhìn sắc mặt người khác.
Tuổi của Từ Địch không lớn nhưng mà rất kiêu ngạo, lúc nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt thì còn ngẩng cao đầu, ngay cả chào hỏi cũng không có.
Trương Lộ Nghiêu không kiêu ngạo như thế, nhưng cũng không có chào hỏi ân cần khi nhìn thấy tiền bối, chỉ đơn giản là giới thiệu bản thân với Thẩm Thư Kiệt mà thôi.
Thẩm Thư Kiệt kéo hành lý đi theo mọi người, trong sân bay có rất nhiều fan, cậu đứng phía sau chụp ảnh cho Giang Hạo Phong xem: “Người mới của công ty em rất nổi tiếng.”
Hình như Giang Hạo Phong đang bận, một lát sau mới trả lời: “Chú ý an toàn, đừng chen lấn.”
Chỗ ngồi của Thẩm Thư Kiệt bên cạnh hai người đó, cậu vừa định lấy bịt mắt chuẩn bị ngủ thì Từ Địch quay qua nhìn cậu cười, nụ cười kia không thể nói rõ, vừa vô hại lại có chút khinh thường: “Anh Thẩm, chưa từng thấy nhiều fan ở sân bay như vậy đúng không?”
Thẩm Thư Kiệt cười gật đầu: “Đúng là có hơi hoảng sợ.”
Từ Địch thấy Thẩm Thư Kiệt không xấu hổ thì tự cảm thấy mất mặt, hắn thu lại nụ cười: “Nghe nói anh Thẩm vào công ty đã nhiều năm, sao trước đây em chưa từng xem bộ phim nào mà anh diễn?”
“Đều là vai phụ, diễn xuất của anh không tốt, không lợi hại như tụi em.”
Từ Địch cười khinh thường, nói khiêu khích: “Đúng vậy, có người trời sinh nên ăn chén cơm này, cũng có người dù làm thế nào cũng không ăn được.”
Thẩm Thư Kiệt không biết vì sao mình lại trêu chọc hắn, nhưng cậu cũng không phải loại người ngồi im cho người ta bắt nạt, cậu cười tủm tỉm nhìn mặt Từ Địch rồi gật đầu hào phóng: “Đúng vậy, anh không có ưu điểm gì khác, chỉ là lớn lên coi được mà thôi, xem như chén cơm mà ông trời thưởng đi.”
“Anh!” Từ Địch tức giận muốn đứng lên.
Trương Lộ Nghiêu vội vàng kéo áo hắn ngăn lại: “Đừng nói nữa.”
Gương mặt vẫn là cái gai trong lòng Từ Địch, chuyện này mọi người đều biết, hắn nổi tiếng chủ yếu là nhờ vào khí chất, vai diễn trong bộ phim đầu tiên của hắn là một nhạc sĩ lang thang có khí chất u buồn, Từ Địch xuất thân từ người mẫu, tỉ lệ dáng người không thể xoi mói, cùng với khí chất cao ngạo lạnh lùng có thể làm cho người ta xem nhẹ gương mặt mà cảm thấy hắn cũng rất mê người, diện mạo không xuất chúng vẫn luôn là nỗi đau trong lòng hắn, nhưng cũng không ngăn cản được danh tiếng của hắn, cho nên cho dù diện mạo bình thường cũng có nổi tiếng cả một góc trời.
Từ Địch không kiên nhẫn hất tay Trương Lộ Nghiêu, nhỏ giọng nói thầm: “Vì sao lại bắt chúng ta dẫn con ghẻ theo chứ? Rõ ràng là công ty không bồi dưỡng được nên đưa đến đây cọ nhân khí của chúng ta mà.”
“Quên đi, đừng nói nữa.”
Thẩm Thư Kiệt mặc kệ bọn họ nói gì, cậu đeo bịt mắt rồi ngủ.
Đêm khuya mới tới nơi cần đến, mọi người tản ra nghỉ ngơi chuẩn bị cho việc quay phim ngày mai.
Thẩm Thư Kiệt rửa mặt rồi điện cho Giang Hạo Phong: “Đang làm gì đó?”
“Làm việc.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn đồng hồ: “Khuya vậy mà còn làm việc.”
“Rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”
“Lúc em ở nhà, vì sao không thấy anh bận rộn như vậy?”
“…”
“Vì muốn ở cùng với em sao?”
Giang thiếu gia vẫn mạnh miệng như trước: “Không phải.”
Thẩm Thư Kiệt cười ha ha: “Không nói em cũng biết.”
Hôm sau quay phim chia thành sáu tổ, đương nhiên là ba người cùng một tổ, Từ Địch rất thù dai, rất nhiều biểu hiện xấu xí điều bị quay được, Thẩm Thư Kiệt nghĩ nếu chương trình này phát sóng thì lượng fan của Từ Địch sẽ dao động không ít cho coi, ba người nhận nhiệm vụ ngẫu nhiên là ngủ lại một đêm ở nhà tranh trên núi, còn phải tự giải quyết vấn đề bữa tối.
Trên núi không khó kiếm thức ăn, tuy rằng Thẩm Thư Kiệt chưa từng trải qua nhưng trước đây cũng đã chịu khổ, hoàn toàn có thể chịu được, thế nhưng Từ Địch lại oán giận rất nhiều, Thẩm Thư Kiệt đoán hắn giống như Hồ Sơn, đều có bối cảnh, là loại thiếu gia nhà giàu.
Khi được phân công nhiệm vụ thì Từ Địch đã kéo Trương Lộ Nghiêu đi tìm nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Thư Kiệt phải ở nhà tranh nhóm lửa nấu nước, chương trình cung cấp đá đánh lửa, diêm, bật lửa, rơm rạ và xăng, kêu cậu chọn hai thứ trong đó, đá đánh lửa có thể sử dụng lâu dài, nhưng mà diêm và bật lửa là thì không thể tái sử dụng, Thẩm Thư Kiệt không chút suy nghĩ đã chọn đá đánh lửa và rơm rạ, xăng nguy hiểm, ở tình huống sinh tồn dã ngoại thế này, nếu có thể không dùng thì không nên dùng.
Từ Địch và Trương Lộ Nghiêu từ trên núi xuống, Thẩm Thư Kiệt vừa mới bắt đầu đánh lửa, tuy rằng chỉ có một đốm lửa nhỏ nhưng cậu vẫn có cảm giác thành công, Từ Địch trở lại thấy cậu chưa đốt lửa được thì cười nhạo, tránh máy quay nhỏ giọng nói: “Đúng là làm gì cũng không xong.”
Thẩm Thư Kiệt không để ý đến hắn, cậu vẫn tiếp tục đánh lửa, Từ Địch lại thay đổi vẻ mặt rồi đi vào bên trong máy quay: “Anh Thẩm, vì sao không lấy xăng, cái đó tiện hơn.”
Thẩm Thư Kiệt lắc đầu: “Dùng xăng ở đây không an toàn.”
Từ Địch không cho là đúng: “Có gì mà không an toàn, chỉ là dẫn lửa thôi mà.”
“Nếu có thể không cần dùng thì không nên dùng, chúng ta đang ở nhà tranh, trên núi cũng khô hanh, xảy ra chuyện gì thì cứu viện đến không kịp.”
Từ Địch thấy Thẩm Thư Kiệt thật sự nghiêm túc giải thích thì có chút không kiên nhẫn, hắn không đồng ý với an bài của công ty, nói là tiền bối dẫn người mới tham gia chương trình nhưng mà tiền bối lại là người cọ ngược lại nhân khí của người mới, hắn tức giận nhưng không biết làm gì, cho nên đá thùng xăng bên cạnh nhà tranh.
Ban đêm, sau khi ba người nghỉ ngơi, nhân viên đoàn phim cũng vào lều của mình, Thẩm Thư Kiệt sắp ngủ thì ngửi thấy mùi khói, cậu vội vàng lay Từ Địch và Trương Lộ Nghiêu, Từ Địch cảm thấy Thẩm Thư Kiệt lay mình thì không kiên nhẫn rống lên: “Anh làm gì!” Sau đó một cơn khói lủi vào cổ họng hắn, hắn lập tức ho khan mãnh liệt.
Thẩm Thư Kiệt che mũi, kéo hắn đứng lên: “Nhanh ra ngoài, có lẽ cháy rồi.”
Trương Lộ Nghiêu vội vàng nhảy xuống giường, Từ Địch vẫn còn ngồi trên giường trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Thẩm Thư Kiệt thấy hắn còn ngẩn ngươi thì cố sức kéo hắn ra ngoài.
Khi ba người chạy khỏi nhà tranh thì căn phòng đã bị thiêu cháy, Thẩm Thư Kiệt vội vàng đánh thức nhân viên đoàn phim, trên núi không tiện cứu viện cho nên trong thời gian chờ đợi, mọi người chỉ có thể nhìn ngọn lửa nuốt hết nhà tranh.
Trương Lộ Nghiêu nói: “Anh Thẩm, cám ơn anh, em và Từ Địch đối xử với anh như vậy, anh còn gọi bọn em dậy.”
Thẩm Thư Kiệt cười khẽ: “Mạng người quan trọng hơn.”
Đây không phải là lần đầu cậu trải qua hoả hoạn, vài năm về trước cũng như thế, mỗi lần nghĩ đến đều làm cậu cảm thấy sợ hãi, cậu nhìn ngọn lửa lan đến bầu trời như muốn nuốt lấy tất cả, không biết là nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên rất muốn điện cho Giang Hạo Phong.
Rạng sáng, vốn là thời gian nên ngủ say, thế nhưng sau khi điện thoại đổ một hồi chuông thì đối phương liền bắt máy: “Sao vậy? Sao trễ rồi mà còn gọi?”
Giọng nói bên kia điện thoại rất là lo lắng, vẻ mặt Thẩm Thư Kiệt xuất hiện một chút đau lòng, cậu hỏi: “Giang Hạo Phong, năm đó khi anh cõng em từ trong tiệm ra, lửa lớn như vậy, anh không sợ sao?”
Khi Giang Hạo Phong tổ chức tiệc tối ở nhà, khi anh nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã nghĩ tới cả đời rồi.
Giang thiếu gia chỉ biết thích người chứ không biết theo đuổi, anh cũng đã viện cớ cho mình rất nhiều lần.
Giang gia lớn như vậy, anh không thể thổ lộ mù quáng, sau khi thổ lộ, người lớn trong nhà cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ ở cùng nhau, vì vậy Giang thiếu gia bắt đầu chậm rãi nắm giữ Giang gia, anh nghĩ, chỉ có nắm giữ quyền lực trong tay mới không trở ngại không buồn rầu.
Cho dù anh chưa thổ lộ, cho dù không biết kết quả thế nào, nhưng anh cũng muốn cố gắng vì tình cảm này.
Anh lẳng lặng thích Thẩm Thư Kiệt rất lâu, trong lúc đó cũng tìm vài cơ hội, tổ chức vài bữa tiệc.
Thỉnh thoảng còn giả giọng gọi giao bánh ngọt, hoặc là đến mua này nọ.
Thời gian trôi qua một năm rồi lại một năm, Giang thiếu gia dần dần nắm giữ quyền lực Giang gia, nhưng anh vẫn không biết nên thổ lộ thế nào.
Anh muốn chờ thêm một lát, tuy rằng không còn ai trong Giang gia dám cãi anh, nhưng tình thế chênh vênh, ai biết bọn họ có đem đến phiền phức và nguy hiểm cho Thẩm Thư Kiệt hay không.
Cái ngày Thẩm Thư Kiệt xảy ra chuyện không may, Giang Hạo Phong đúng lúc tìm cớ đến cửa tiệm nhìn cậu, anh gọi điện mua bánh ngọt, Thẩm Thư Kiệt nói thời gian đến lấy rồi ngáp một cái: “Ba giờ sáng phải làm cái bánh ngọt cho lễ cưới rất lớn, bây giờ buồn ngủ muốn chết, Giang Hạo Phong anh đến đây đợi tôi đi.”
Giang thiếu gia cầu còn không được, anh vội vàng giải quyết xong công việc rồi đi tìm Thẩm Thư Kiệt.
Xe Giang Hạo Phong vừa mới quẹo vào con phố có tiệm bánh ngọt kia thì liền nhìn thấy nơi Thẩm Thư Kiệt làm công không ngừng tuôn ra khói đen, Giang thiếu gia vội vàng xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa xe thì đã chạy qua, trên đường có rất nhiều người vây xem, anh nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Thẩm Thư Kiệt nhưng không tìm thấy, gọi điện cho cậu cũng không có ai bắt máy, Giang Hạo Phong còn chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân thì đã vọt vào trong tiệm, ở trên bàn có một người đang ngủ say, Giang Hạo Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lay cậu dậy, Thẩm Thư Kiệt mơ màng mở mắt nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Giang Hạo Phong, cậu còn chưa kịp hỏi thì đã bị Giang Hạo Phong kéo lên lưng.
Vừa mới tỉnh táo thì khói đen đã vọt vào miệng mũi, nước mắt Thẩm Thư Kiệt chảy ròng ròng: “Sao… Sao vậy?”
Giang Hạo Phong không có trả lời, cõng cậu chạy ra ngoài, vừa mới chạy ra đường, còn chưa đặt người xuống thì trong tiệm đã vang lên tiếng nổ.
Thẩm Thư Kiệt sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu không biết phải làm sao.
Bọn họ đã tìm ra nguyên nhân đám cháy, là do sau khi Thẩm Thư Kiệt nấu ăn đã quên tắt lửa.
Tuy rằng chủ quán Vương rất chăm sóc Thẩm Thư Kiệt, nhưng tổn thất thì vẫn nên bồi thường, mẹ Thẩm Thư Kiệt mất sớm, ngoại trừ căn phòng nhỏ thì không còn gì hết, cho dù bán phòng thì vẫn thiếu tiền bồi thường, chủ quán Vương không ép cậu phải trả sớm nhưng Thẩm Thư Kiệt vẫn không dám lơi lỏng, cậu làm rất nhiều việc nhưng vẫn là muốn bỏ biển.
Khi Giang Hạo Phong tìm được Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt đang đứng trong cửa tiệm bánh ngọt rách nát mà ngẩn người, cậu thấy Giang Hạo Phong đi tới thì lén lút xoa đôi mắt đã đỏ, sau đó cười với anh: “Không sao đâu, người còn sống là có thể kiếm tiền, tôi rất may mắn, sau này chậm rãi bồi thường cho chủ quán là được rồi.”
Giang Hạo Phong nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của cậu thì cảm thấy đau lòng, anh cứng rắn nói: “Thẩm Thư Kiệt, tôi có chút khó khăn, cần cậu giúp, được không?”
“Hả?”
“Tôi có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này, cậu kết hôn với tôi đi.”
“Hả?” Thẩm Thư Kiệt trừng lớn hai mắt nhìn Giang Hạo Phong.
Giang Hạo Phong suy nghĩ rồi nói nghiêm túc: “Cậu không thích tôi cũng không sao, dù sao thì tôi cũng không thích câu. Chúng ta kết hôn theo hợp đồng, cậu giúp tôi ngăn chặn một ít phiền phức không cần thiết.”
Giang thiếu gia những năm sau khi kết hôn nhìn hợp đồng mà ngẩn người, anh cảm thấy hình như mình đi nhầm bước rồi, rõ ràng là trong lòng rất thích, lại dùng cách này để đến bên nhau, nhưng anh lại đau lòng, anh không muốn một mình Thẩm Thư Kiệt phải sống cuộc sống vất vả như thế.
Nhưng thời hạn năm năm đã đến rồi, phải làm sao bây giờ? Nếu không thì lén đốt hợp đồng? Có phải như vậy là có thể giữ người ở bên cạnh mình vĩnh viễn hay không?
Lý tổng ngoài miệng nói cậu dẫn người mới. Nhưng thật ra hai người đó cũng không phải là người mới, chính là hai cậu trai trẻ gần đây rất nổi tiếng trong công ty, Từ Địch và Trương Lộ Nghiêu.
Hai người này vào công ty không lâu, bởi vì bộ phim đầu tiên nổi tiếng mà cũng kéo theo bản thân nổi tiếng sau một đêm, nếu so về sự từng trải thì Thẩm Thư Kiệt già hơn hai người đó, nhưng so về độ nổi tiếng thì Thẩm Thư Kiệt lại không bằng số lẻ của bọn họ.
Lần đầu gặp mặt Thẩm Thư Kiệt liền thăm dò tính tình của hai người, từ trước đến nay cậu đều thông minh, biết cách nhìn sắc mặt người khác.
Tuổi của Từ Địch không lớn nhưng mà rất kiêu ngạo, lúc nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt thì còn ngẩng cao đầu, ngay cả chào hỏi cũng không có.
Trương Lộ Nghiêu không kiêu ngạo như thế, nhưng cũng không có chào hỏi ân cần khi nhìn thấy tiền bối, chỉ đơn giản là giới thiệu bản thân với Thẩm Thư Kiệt mà thôi.
Thẩm Thư Kiệt kéo hành lý đi theo mọi người, trong sân bay có rất nhiều fan, cậu đứng phía sau chụp ảnh cho Giang Hạo Phong xem: “Người mới của công ty em rất nổi tiếng.”
Hình như Giang Hạo Phong đang bận, một lát sau mới trả lời: “Chú ý an toàn, đừng chen lấn.”
Chỗ ngồi của Thẩm Thư Kiệt bên cạnh hai người đó, cậu vừa định lấy bịt mắt chuẩn bị ngủ thì Từ Địch quay qua nhìn cậu cười, nụ cười kia không thể nói rõ, vừa vô hại lại có chút khinh thường: “Anh Thẩm, chưa từng thấy nhiều fan ở sân bay như vậy đúng không?”
Thẩm Thư Kiệt cười gật đầu: “Đúng là có hơi hoảng sợ.”
Từ Địch thấy Thẩm Thư Kiệt không xấu hổ thì tự cảm thấy mất mặt, hắn thu lại nụ cười: “Nghe nói anh Thẩm vào công ty đã nhiều năm, sao trước đây em chưa từng xem bộ phim nào mà anh diễn?”
“Đều là vai phụ, diễn xuất của anh không tốt, không lợi hại như tụi em.”
Từ Địch cười khinh thường, nói khiêu khích: “Đúng vậy, có người trời sinh nên ăn chén cơm này, cũng có người dù làm thế nào cũng không ăn được.”
Thẩm Thư Kiệt không biết vì sao mình lại trêu chọc hắn, nhưng cậu cũng không phải loại người ngồi im cho người ta bắt nạt, cậu cười tủm tỉm nhìn mặt Từ Địch rồi gật đầu hào phóng: “Đúng vậy, anh không có ưu điểm gì khác, chỉ là lớn lên coi được mà thôi, xem như chén cơm mà ông trời thưởng đi.”
“Anh!” Từ Địch tức giận muốn đứng lên.
Trương Lộ Nghiêu vội vàng kéo áo hắn ngăn lại: “Đừng nói nữa.”
Gương mặt vẫn là cái gai trong lòng Từ Địch, chuyện này mọi người đều biết, hắn nổi tiếng chủ yếu là nhờ vào khí chất, vai diễn trong bộ phim đầu tiên của hắn là một nhạc sĩ lang thang có khí chất u buồn, Từ Địch xuất thân từ người mẫu, tỉ lệ dáng người không thể xoi mói, cùng với khí chất cao ngạo lạnh lùng có thể làm cho người ta xem nhẹ gương mặt mà cảm thấy hắn cũng rất mê người, diện mạo không xuất chúng vẫn luôn là nỗi đau trong lòng hắn, nhưng cũng không ngăn cản được danh tiếng của hắn, cho nên cho dù diện mạo bình thường cũng có nổi tiếng cả một góc trời.
Từ Địch không kiên nhẫn hất tay Trương Lộ Nghiêu, nhỏ giọng nói thầm: “Vì sao lại bắt chúng ta dẫn con ghẻ theo chứ? Rõ ràng là công ty không bồi dưỡng được nên đưa đến đây cọ nhân khí của chúng ta mà.”
“Quên đi, đừng nói nữa.”
Thẩm Thư Kiệt mặc kệ bọn họ nói gì, cậu đeo bịt mắt rồi ngủ.
Đêm khuya mới tới nơi cần đến, mọi người tản ra nghỉ ngơi chuẩn bị cho việc quay phim ngày mai.
Thẩm Thư Kiệt rửa mặt rồi điện cho Giang Hạo Phong: “Đang làm gì đó?”
“Làm việc.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn đồng hồ: “Khuya vậy mà còn làm việc.”
“Rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”
“Lúc em ở nhà, vì sao không thấy anh bận rộn như vậy?”
“…”
“Vì muốn ở cùng với em sao?”
Giang thiếu gia vẫn mạnh miệng như trước: “Không phải.”
Thẩm Thư Kiệt cười ha ha: “Không nói em cũng biết.”
Hôm sau quay phim chia thành sáu tổ, đương nhiên là ba người cùng một tổ, Từ Địch rất thù dai, rất nhiều biểu hiện xấu xí điều bị quay được, Thẩm Thư Kiệt nghĩ nếu chương trình này phát sóng thì lượng fan của Từ Địch sẽ dao động không ít cho coi, ba người nhận nhiệm vụ ngẫu nhiên là ngủ lại một đêm ở nhà tranh trên núi, còn phải tự giải quyết vấn đề bữa tối.
Trên núi không khó kiếm thức ăn, tuy rằng Thẩm Thư Kiệt chưa từng trải qua nhưng trước đây cũng đã chịu khổ, hoàn toàn có thể chịu được, thế nhưng Từ Địch lại oán giận rất nhiều, Thẩm Thư Kiệt đoán hắn giống như Hồ Sơn, đều có bối cảnh, là loại thiếu gia nhà giàu.
Khi được phân công nhiệm vụ thì Từ Địch đã kéo Trương Lộ Nghiêu đi tìm nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Thư Kiệt phải ở nhà tranh nhóm lửa nấu nước, chương trình cung cấp đá đánh lửa, diêm, bật lửa, rơm rạ và xăng, kêu cậu chọn hai thứ trong đó, đá đánh lửa có thể sử dụng lâu dài, nhưng mà diêm và bật lửa là thì không thể tái sử dụng, Thẩm Thư Kiệt không chút suy nghĩ đã chọn đá đánh lửa và rơm rạ, xăng nguy hiểm, ở tình huống sinh tồn dã ngoại thế này, nếu có thể không dùng thì không nên dùng.
Từ Địch và Trương Lộ Nghiêu từ trên núi xuống, Thẩm Thư Kiệt vừa mới bắt đầu đánh lửa, tuy rằng chỉ có một đốm lửa nhỏ nhưng cậu vẫn có cảm giác thành công, Từ Địch trở lại thấy cậu chưa đốt lửa được thì cười nhạo, tránh máy quay nhỏ giọng nói: “Đúng là làm gì cũng không xong.”
Thẩm Thư Kiệt không để ý đến hắn, cậu vẫn tiếp tục đánh lửa, Từ Địch lại thay đổi vẻ mặt rồi đi vào bên trong máy quay: “Anh Thẩm, vì sao không lấy xăng, cái đó tiện hơn.”
Thẩm Thư Kiệt lắc đầu: “Dùng xăng ở đây không an toàn.”
Từ Địch không cho là đúng: “Có gì mà không an toàn, chỉ là dẫn lửa thôi mà.”
“Nếu có thể không cần dùng thì không nên dùng, chúng ta đang ở nhà tranh, trên núi cũng khô hanh, xảy ra chuyện gì thì cứu viện đến không kịp.”
Từ Địch thấy Thẩm Thư Kiệt thật sự nghiêm túc giải thích thì có chút không kiên nhẫn, hắn không đồng ý với an bài của công ty, nói là tiền bối dẫn người mới tham gia chương trình nhưng mà tiền bối lại là người cọ ngược lại nhân khí của người mới, hắn tức giận nhưng không biết làm gì, cho nên đá thùng xăng bên cạnh nhà tranh.
Ban đêm, sau khi ba người nghỉ ngơi, nhân viên đoàn phim cũng vào lều của mình, Thẩm Thư Kiệt sắp ngủ thì ngửi thấy mùi khói, cậu vội vàng lay Từ Địch và Trương Lộ Nghiêu, Từ Địch cảm thấy Thẩm Thư Kiệt lay mình thì không kiên nhẫn rống lên: “Anh làm gì!” Sau đó một cơn khói lủi vào cổ họng hắn, hắn lập tức ho khan mãnh liệt.
Thẩm Thư Kiệt che mũi, kéo hắn đứng lên: “Nhanh ra ngoài, có lẽ cháy rồi.”
Trương Lộ Nghiêu vội vàng nhảy xuống giường, Từ Địch vẫn còn ngồi trên giường trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Thẩm Thư Kiệt thấy hắn còn ngẩn ngươi thì cố sức kéo hắn ra ngoài.
Khi ba người chạy khỏi nhà tranh thì căn phòng đã bị thiêu cháy, Thẩm Thư Kiệt vội vàng đánh thức nhân viên đoàn phim, trên núi không tiện cứu viện cho nên trong thời gian chờ đợi, mọi người chỉ có thể nhìn ngọn lửa nuốt hết nhà tranh.
Trương Lộ Nghiêu nói: “Anh Thẩm, cám ơn anh, em và Từ Địch đối xử với anh như vậy, anh còn gọi bọn em dậy.”
Thẩm Thư Kiệt cười khẽ: “Mạng người quan trọng hơn.”
Đây không phải là lần đầu cậu trải qua hoả hoạn, vài năm về trước cũng như thế, mỗi lần nghĩ đến đều làm cậu cảm thấy sợ hãi, cậu nhìn ngọn lửa lan đến bầu trời như muốn nuốt lấy tất cả, không biết là nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên rất muốn điện cho Giang Hạo Phong.
Rạng sáng, vốn là thời gian nên ngủ say, thế nhưng sau khi điện thoại đổ một hồi chuông thì đối phương liền bắt máy: “Sao vậy? Sao trễ rồi mà còn gọi?”
Giọng nói bên kia điện thoại rất là lo lắng, vẻ mặt Thẩm Thư Kiệt xuất hiện một chút đau lòng, cậu hỏi: “Giang Hạo Phong, năm đó khi anh cõng em từ trong tiệm ra, lửa lớn như vậy, anh không sợ sao?”
Khi Giang Hạo Phong tổ chức tiệc tối ở nhà, khi anh nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã nghĩ tới cả đời rồi.
Giang thiếu gia chỉ biết thích người chứ không biết theo đuổi, anh cũng đã viện cớ cho mình rất nhiều lần.
Giang gia lớn như vậy, anh không thể thổ lộ mù quáng, sau khi thổ lộ, người lớn trong nhà cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ ở cùng nhau, vì vậy Giang thiếu gia bắt đầu chậm rãi nắm giữ Giang gia, anh nghĩ, chỉ có nắm giữ quyền lực trong tay mới không trở ngại không buồn rầu.
Cho dù anh chưa thổ lộ, cho dù không biết kết quả thế nào, nhưng anh cũng muốn cố gắng vì tình cảm này.
Anh lẳng lặng thích Thẩm Thư Kiệt rất lâu, trong lúc đó cũng tìm vài cơ hội, tổ chức vài bữa tiệc.
Thỉnh thoảng còn giả giọng gọi giao bánh ngọt, hoặc là đến mua này nọ.
Thời gian trôi qua một năm rồi lại một năm, Giang thiếu gia dần dần nắm giữ quyền lực Giang gia, nhưng anh vẫn không biết nên thổ lộ thế nào.
Anh muốn chờ thêm một lát, tuy rằng không còn ai trong Giang gia dám cãi anh, nhưng tình thế chênh vênh, ai biết bọn họ có đem đến phiền phức và nguy hiểm cho Thẩm Thư Kiệt hay không.
Cái ngày Thẩm Thư Kiệt xảy ra chuyện không may, Giang Hạo Phong đúng lúc tìm cớ đến cửa tiệm nhìn cậu, anh gọi điện mua bánh ngọt, Thẩm Thư Kiệt nói thời gian đến lấy rồi ngáp một cái: “Ba giờ sáng phải làm cái bánh ngọt cho lễ cưới rất lớn, bây giờ buồn ngủ muốn chết, Giang Hạo Phong anh đến đây đợi tôi đi.”
Giang thiếu gia cầu còn không được, anh vội vàng giải quyết xong công việc rồi đi tìm Thẩm Thư Kiệt.
Xe Giang Hạo Phong vừa mới quẹo vào con phố có tiệm bánh ngọt kia thì liền nhìn thấy nơi Thẩm Thư Kiệt làm công không ngừng tuôn ra khói đen, Giang thiếu gia vội vàng xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa xe thì đã chạy qua, trên đường có rất nhiều người vây xem, anh nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Thẩm Thư Kiệt nhưng không tìm thấy, gọi điện cho cậu cũng không có ai bắt máy, Giang Hạo Phong còn chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân thì đã vọt vào trong tiệm, ở trên bàn có một người đang ngủ say, Giang Hạo Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lay cậu dậy, Thẩm Thư Kiệt mơ màng mở mắt nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Giang Hạo Phong, cậu còn chưa kịp hỏi thì đã bị Giang Hạo Phong kéo lên lưng.
Vừa mới tỉnh táo thì khói đen đã vọt vào miệng mũi, nước mắt Thẩm Thư Kiệt chảy ròng ròng: “Sao… Sao vậy?”
Giang Hạo Phong không có trả lời, cõng cậu chạy ra ngoài, vừa mới chạy ra đường, còn chưa đặt người xuống thì trong tiệm đã vang lên tiếng nổ.
Thẩm Thư Kiệt sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu không biết phải làm sao.
Bọn họ đã tìm ra nguyên nhân đám cháy, là do sau khi Thẩm Thư Kiệt nấu ăn đã quên tắt lửa.
Tuy rằng chủ quán Vương rất chăm sóc Thẩm Thư Kiệt, nhưng tổn thất thì vẫn nên bồi thường, mẹ Thẩm Thư Kiệt mất sớm, ngoại trừ căn phòng nhỏ thì không còn gì hết, cho dù bán phòng thì vẫn thiếu tiền bồi thường, chủ quán Vương không ép cậu phải trả sớm nhưng Thẩm Thư Kiệt vẫn không dám lơi lỏng, cậu làm rất nhiều việc nhưng vẫn là muốn bỏ biển.
Khi Giang Hạo Phong tìm được Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt đang đứng trong cửa tiệm bánh ngọt rách nát mà ngẩn người, cậu thấy Giang Hạo Phong đi tới thì lén lút xoa đôi mắt đã đỏ, sau đó cười với anh: “Không sao đâu, người còn sống là có thể kiếm tiền, tôi rất may mắn, sau này chậm rãi bồi thường cho chủ quán là được rồi.”
Giang Hạo Phong nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của cậu thì cảm thấy đau lòng, anh cứng rắn nói: “Thẩm Thư Kiệt, tôi có chút khó khăn, cần cậu giúp, được không?”
“Hả?”
“Tôi có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này, cậu kết hôn với tôi đi.”
“Hả?” Thẩm Thư Kiệt trừng lớn hai mắt nhìn Giang Hạo Phong.
Giang Hạo Phong suy nghĩ rồi nói nghiêm túc: “Cậu không thích tôi cũng không sao, dù sao thì tôi cũng không thích câu. Chúng ta kết hôn theo hợp đồng, cậu giúp tôi ngăn chặn một ít phiền phức không cần thiết.”
Giang thiếu gia những năm sau khi kết hôn nhìn hợp đồng mà ngẩn người, anh cảm thấy hình như mình đi nhầm bước rồi, rõ ràng là trong lòng rất thích, lại dùng cách này để đến bên nhau, nhưng anh lại đau lòng, anh không muốn một mình Thẩm Thư Kiệt phải sống cuộc sống vất vả như thế.
Nhưng thời hạn năm năm đã đến rồi, phải làm sao bây giờ? Nếu không thì lén đốt hợp đồng? Có phải như vậy là có thể giữ người ở bên cạnh mình vĩnh viễn hay không?