Hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội Hồ Sơn, Thẩm Thư Kiệt mặc tây trang mà Giang thiếu gia đích thân đo cho cậu để tham gia.
Bối cảnh gia đình của Hồ Sơn đúng là không phải khoác lác, cậu nhìn chỗ nào cũng thấy người thành công, Hồ Sơn cầm ly rượu đi tìm Thẩm Thư Kiệt: “May mà cậu đến đây chơi với tôi, nếu không tôi cứ đứng ngốc ở đây uống rượu chắc là buồn chết luôn quá.”
Thẩm Thư Kiệt chạm ly với hắn: “Những người đó đều đã lên báo tài chính và kinh tế rồi đúng không?”
“Ừ, đều là người thành công.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu: “Thì ra bối cảnh nhà cậu thật sự sâu như vậy.”
“Còn kém Giang gia.”
“Đâu có đâu có.”
Hai người nịnh hót lẫn nhau một lát rồi cười ha ha, nói chuyện phiếm vài câu thì Hồ Sơn bị người lớn kêu đi, Thẩm Thư Kiệt một mình dựa vào lan can đứng chờ hắn, năm phút sau có người đi tới bên cạnh, Thẩm Thư Kiệt ngẩng đầu, thì ra là Từ Địch.
Lúc nãy nhìn thấy Từ Địch đứng ở xa xa nên cậu không dám xác định, Từ Địch không biết vì sao Thẩm Thư Kiệt lại ở đây nên chủ động chào hỏi: “Anh Thẩm?”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu: “Từ Địch, đã lâu không gặp.”
“Sao anh Thẩm lại ở đây? Anh quen ông Hồ hả?”
“Tôi là bạn của Hồ Sơn.”
Từ Địch lập tức hiểu rõ: “Hèn chi, em theo ba đến đây.”
Thẩm Thư Kiệt chạm ly với hắn, sau đó cười nói: “Thay tôi chào hỏi ba cậu.”
Từ Địch không vừa lòng với câu trả lời của Thẩm Thư Kiệt cho lắm, chẳng phải bình thường đều hỏi ba cậu là ai sao? Sau khi quay xong chương trình thực tế cậu đã có hảo cảm với Thẩm Thư Kiệt, lúc đầu định đến công ty rửa sạch hành vi ác ôn của mình ở lần đầu gặp mặt nhưng Thẩm Thư Kiệt lại không trở lại công ty, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, hắn muốn thể hiện cho tốt, vì vậy tự mình giới thiệu: “Ba em là chủ tịch Danh Đạt.”
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Thư Kiệt có chút ngạc nhiên: “Thì ra là Từ thiếu gia.”
Trong lòng Từ Địch vui vẻ, hắn cảm thấy mình có thể gia tăng kiến thức cho một ngôi sao nhỏ như Thẩm Thư Kiệt ở trường hợp này: “Lúc trước anh Thẩm có từng tham gia bữa tiệc nào thế này chưa?”
“Rất ít.”
“Những bữa tiệc thế này đều là người thành công, ông Hồ giống như ngôi sao sáng vậy, cho nên người tham gia cũng là nhân vật tài giỏi.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu nghiêm túc: “Rất nhiều người đã từng thấy trên tạp chí.”
“Đúng vậy, anh Thẩm muốn làm quen ai thì em sẽ dẫn anh đi làm quen.”
Thẩm Thư Kiệt còn chưa trả lời thì đã thấy mọi người tụ lại, ông Hồ chống gậy cười cười đi ra, Thẩm Thư Kiệt nhìn theo, vừa định nói chuyện tiếp với Từ Địch thì bị sặc rượu vang, bởi vì cậu nhìn thấy Giang Hạo Phong, còn có quản gia đang ôm hộp quà đi phía sau anh.
Lừa đảo, chẳng phải đã nói là không đến sao??
Giang Hạo Phong đi đến trước mặt ông Hồ, hơi hơi cúi đầu, ông Hồ vội vàng dìu anh đứng dậy: “Thế chất có thể đến là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
“Sao ông lại nói như vậy.” Anh nhận hộp quà từ trong tay quản gia, tự mình đưa cho người làm của ông Hồ: “Trưởng bối trong nhà có gửi lời chào tới ông.”
“Được được, vào nhà rồi nói chuyện.”
Từ Địch thấy Thẩm Thư Kiệt luôn nhìn đằng trước thì bắt đầu giải thích: “Đó là thiếu gia của Giang Thị, không biết anh Thẩm đã nghe nói về Giang gia chưa, cụ thể thế nào thì em không rõ nhưng mà em nghe ba em nói, bối cảnh của Giang Thị rất lớn, dậm chân một cái cũng có thể làm một vùng rung chuyển, hôm nay nhìn thấy thái độ của ông Hồ thì đúng là không phải giả rồi.”
Từ Địch nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thư Kiệt, cảm thấy từ khi Giang thiếu gia xuất hiện thì Thẩm Thư Kiệt mới có chút phản ứng, hắn có chút khó xử nhưng vì muốn Thẩm Thư Kiệt thay đổi cái nhìn về mình nên vẫn nói: “Nếu anh Thẩm muốn làm quen với Giang thiếu gia, để em xem xem có thể tìm người dẫn đến giới thiệu được không.”
Thẩm Thư Kiệt có chút xấu hổ, cậu nhìn thấy vẻ mặt không biết nên mở miệng với ai của Từ Địch thì lập tức xua tay: “Không, không cần đâu Từ Địch, không cần tìm người.”
“Thẩm Thư Kiệt.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy Giang Hạo Phong đứng ở cách đó không xa gọi mình, Thẩm Thư Kiệt quay đầu nhìn lại, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy hôm nay Giang thiếu gia rất đẹp trai, tây trang được cắt may khéo léo phô bày toàn bộ dáng người hoàn mỹ của anh, mày kiếm mũi cao, ánh đèn xa xa chiếu đến, anh đứng ở nơi đó, vô cùng toả sáng, giống như là đang gánh lấy cả trời sao đêm.
Mà cậu, lại đứng giữa trời sao ấy.
Thẩm Thư Kiệt vẫn không thể giải thích cái gọi là vừa gặp đã yêu. Tình tiết lãng mạn đó, giống như là chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, làm cậu có chút mờ mịt.
Cậu nghĩ, cậu thích Giang Hạo Phong, là sau khi kết hôn, ngày đêm làm bạn rồi sinh ra tình cảm, cậu nghĩ cậu càng ngày càng thích anh, và cũng sẽ kéo dài rất lâu, lâu đến cả đời.
Nhưng mà bất chợt trái tim lại đập rộng ràng như thế, đập nhanh đến nỗi làm cậu cảm thấy hốt hoảng, mặc kệ Giang Hạo Phong kéo tay mình, nghe anh khách sáo chào hỏi người khác, nghe anh giới thiệu với người khác rằng mình là vợ anh, cậu còn không thể để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Từ Địch nữa.
Một phút này, cậu hoàn toàn sa ngã, ngã vào tình yêu của Giang Hạo Phong.
Cậu ngẩn ngơ bị Giang thiếu gia dẫn đi, cho đến khi rời khỏi nhà ông Hồ mới phản ứng lại.
Giang Hạo Phong kéo tay cậu đi về phía trước, cậu không biết mình bị đưa đi đâu, cũng không muốn biết.
Cậu chỉ muốn đi theo anh, đi đâu cũng được.
Từ trên xe xuống, kiến trúc quen thuộc trước mắt làm tim cậu đập nhanh hơn, Giang Hạo Phong không nói chuyện mà chỉ đẩy cửa đi vào, bên trong im lặng không một bóng người, Giang thiếu gia dẫn cậu đi từng bước đến trước quầy tính tiền, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu thì anh mới nói: “Thẩm Thư Kiệt, nhớ nơi này không?”
“Nhớ.”
“Năm năm trước chúng ta đã tới đây.”
“Khi đó đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.”
“Thật ra, anh muốn ở lâu thêm một lát.”
Thẩm Thư Kiệt im lặng chờ anh nói tiếp, tình cảm của Giang thiếu gia đã quá lâu và cũng quá sâu đậm, khiến anh không thể nói hết một lần.
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, giống như lúc đầu nhìn thấy nhau, nghiêm túc nhìn cậu: “Anh còn chưa, còn chưa nói với em.”
“Anh yêu em.”
Bối cảnh gia đình của Hồ Sơn đúng là không phải khoác lác, cậu nhìn chỗ nào cũng thấy người thành công, Hồ Sơn cầm ly rượu đi tìm Thẩm Thư Kiệt: “May mà cậu đến đây chơi với tôi, nếu không tôi cứ đứng ngốc ở đây uống rượu chắc là buồn chết luôn quá.”
Thẩm Thư Kiệt chạm ly với hắn: “Những người đó đều đã lên báo tài chính và kinh tế rồi đúng không?”
“Ừ, đều là người thành công.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu: “Thì ra bối cảnh nhà cậu thật sự sâu như vậy.”
“Còn kém Giang gia.”
“Đâu có đâu có.”
Hai người nịnh hót lẫn nhau một lát rồi cười ha ha, nói chuyện phiếm vài câu thì Hồ Sơn bị người lớn kêu đi, Thẩm Thư Kiệt một mình dựa vào lan can đứng chờ hắn, năm phút sau có người đi tới bên cạnh, Thẩm Thư Kiệt ngẩng đầu, thì ra là Từ Địch.
Lúc nãy nhìn thấy Từ Địch đứng ở xa xa nên cậu không dám xác định, Từ Địch không biết vì sao Thẩm Thư Kiệt lại ở đây nên chủ động chào hỏi: “Anh Thẩm?”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu: “Từ Địch, đã lâu không gặp.”
“Sao anh Thẩm lại ở đây? Anh quen ông Hồ hả?”
“Tôi là bạn của Hồ Sơn.”
Từ Địch lập tức hiểu rõ: “Hèn chi, em theo ba đến đây.”
Thẩm Thư Kiệt chạm ly với hắn, sau đó cười nói: “Thay tôi chào hỏi ba cậu.”
Từ Địch không vừa lòng với câu trả lời của Thẩm Thư Kiệt cho lắm, chẳng phải bình thường đều hỏi ba cậu là ai sao? Sau khi quay xong chương trình thực tế cậu đã có hảo cảm với Thẩm Thư Kiệt, lúc đầu định đến công ty rửa sạch hành vi ác ôn của mình ở lần đầu gặp mặt nhưng Thẩm Thư Kiệt lại không trở lại công ty, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, hắn muốn thể hiện cho tốt, vì vậy tự mình giới thiệu: “Ba em là chủ tịch Danh Đạt.”
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Thư Kiệt có chút ngạc nhiên: “Thì ra là Từ thiếu gia.”
Trong lòng Từ Địch vui vẻ, hắn cảm thấy mình có thể gia tăng kiến thức cho một ngôi sao nhỏ như Thẩm Thư Kiệt ở trường hợp này: “Lúc trước anh Thẩm có từng tham gia bữa tiệc nào thế này chưa?”
“Rất ít.”
“Những bữa tiệc thế này đều là người thành công, ông Hồ giống như ngôi sao sáng vậy, cho nên người tham gia cũng là nhân vật tài giỏi.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu nghiêm túc: “Rất nhiều người đã từng thấy trên tạp chí.”
“Đúng vậy, anh Thẩm muốn làm quen ai thì em sẽ dẫn anh đi làm quen.”
Thẩm Thư Kiệt còn chưa trả lời thì đã thấy mọi người tụ lại, ông Hồ chống gậy cười cười đi ra, Thẩm Thư Kiệt nhìn theo, vừa định nói chuyện tiếp với Từ Địch thì bị sặc rượu vang, bởi vì cậu nhìn thấy Giang Hạo Phong, còn có quản gia đang ôm hộp quà đi phía sau anh.
Lừa đảo, chẳng phải đã nói là không đến sao??
Giang Hạo Phong đi đến trước mặt ông Hồ, hơi hơi cúi đầu, ông Hồ vội vàng dìu anh đứng dậy: “Thế chất có thể đến là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
“Sao ông lại nói như vậy.” Anh nhận hộp quà từ trong tay quản gia, tự mình đưa cho người làm của ông Hồ: “Trưởng bối trong nhà có gửi lời chào tới ông.”
“Được được, vào nhà rồi nói chuyện.”
Từ Địch thấy Thẩm Thư Kiệt luôn nhìn đằng trước thì bắt đầu giải thích: “Đó là thiếu gia của Giang Thị, không biết anh Thẩm đã nghe nói về Giang gia chưa, cụ thể thế nào thì em không rõ nhưng mà em nghe ba em nói, bối cảnh của Giang Thị rất lớn, dậm chân một cái cũng có thể làm một vùng rung chuyển, hôm nay nhìn thấy thái độ của ông Hồ thì đúng là không phải giả rồi.”
Từ Địch nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thư Kiệt, cảm thấy từ khi Giang thiếu gia xuất hiện thì Thẩm Thư Kiệt mới có chút phản ứng, hắn có chút khó xử nhưng vì muốn Thẩm Thư Kiệt thay đổi cái nhìn về mình nên vẫn nói: “Nếu anh Thẩm muốn làm quen với Giang thiếu gia, để em xem xem có thể tìm người dẫn đến giới thiệu được không.”
Thẩm Thư Kiệt có chút xấu hổ, cậu nhìn thấy vẻ mặt không biết nên mở miệng với ai của Từ Địch thì lập tức xua tay: “Không, không cần đâu Từ Địch, không cần tìm người.”
“Thẩm Thư Kiệt.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy Giang Hạo Phong đứng ở cách đó không xa gọi mình, Thẩm Thư Kiệt quay đầu nhìn lại, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy hôm nay Giang thiếu gia rất đẹp trai, tây trang được cắt may khéo léo phô bày toàn bộ dáng người hoàn mỹ của anh, mày kiếm mũi cao, ánh đèn xa xa chiếu đến, anh đứng ở nơi đó, vô cùng toả sáng, giống như là đang gánh lấy cả trời sao đêm.
Mà cậu, lại đứng giữa trời sao ấy.
Thẩm Thư Kiệt vẫn không thể giải thích cái gọi là vừa gặp đã yêu. Tình tiết lãng mạn đó, giống như là chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, làm cậu có chút mờ mịt.
Cậu nghĩ, cậu thích Giang Hạo Phong, là sau khi kết hôn, ngày đêm làm bạn rồi sinh ra tình cảm, cậu nghĩ cậu càng ngày càng thích anh, và cũng sẽ kéo dài rất lâu, lâu đến cả đời.
Nhưng mà bất chợt trái tim lại đập rộng ràng như thế, đập nhanh đến nỗi làm cậu cảm thấy hốt hoảng, mặc kệ Giang Hạo Phong kéo tay mình, nghe anh khách sáo chào hỏi người khác, nghe anh giới thiệu với người khác rằng mình là vợ anh, cậu còn không thể để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Từ Địch nữa.
Một phút này, cậu hoàn toàn sa ngã, ngã vào tình yêu của Giang Hạo Phong.
Cậu ngẩn ngơ bị Giang thiếu gia dẫn đi, cho đến khi rời khỏi nhà ông Hồ mới phản ứng lại.
Giang Hạo Phong kéo tay cậu đi về phía trước, cậu không biết mình bị đưa đi đâu, cũng không muốn biết.
Cậu chỉ muốn đi theo anh, đi đâu cũng được.
Từ trên xe xuống, kiến trúc quen thuộc trước mắt làm tim cậu đập nhanh hơn, Giang Hạo Phong không nói chuyện mà chỉ đẩy cửa đi vào, bên trong im lặng không một bóng người, Giang thiếu gia dẫn cậu đi từng bước đến trước quầy tính tiền, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu thì anh mới nói: “Thẩm Thư Kiệt, nhớ nơi này không?”
“Nhớ.”
“Năm năm trước chúng ta đã tới đây.”
“Khi đó đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.”
“Thật ra, anh muốn ở lâu thêm một lát.”
Thẩm Thư Kiệt im lặng chờ anh nói tiếp, tình cảm của Giang thiếu gia đã quá lâu và cũng quá sâu đậm, khiến anh không thể nói hết một lần.
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, giống như lúc đầu nhìn thấy nhau, nghiêm túc nhìn cậu: “Anh còn chưa, còn chưa nói với em.”
“Anh yêu em.”