Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn, con nhện lớn màu đỏ đang quay cuồng nhe nanh múa vuốt trên không, những người ngồi phía trên kêu la thảm thiết, lúc 8 chân lớn khua phát ra những tiếng kẽo kẹt, khiến người ta nghi ngờ không biết thiết bị có đột nhiên bị hỏng làm rớt người ra ngoài hay không.
Tiêu Phàm nhìn con nhện khổng lồ trước mặt cảm thấy hơi buồn nôn.
Vệ Đằng cũng không lên tiếng nữa, tư thế oai hùng, dáng vẻ hưng phấn lúc nãy biến mất không thấy tăm hơi, nhìn Tiêu Phàm cười gượng hai tiếng, sờ sờ mũi.
“Khụ, tôi không chơi cái này nữa, độ kích thích cao quá. Ha Ha, qua bên kia nha.” Vệ Đằng nói xong, xoay người đi ngay, tư thế vô cùng quyết đoán.
Tiêu Phàm cảm thấy Vệ Đằng như vậy thực sự rất đáng yêu, hắn không biết nói dối, trong lòng nghĩ thế nào thì đều nói thẳng ra, tính thẳng thắn làm người ta yêu thích.
Mình đối với hắn lòng vòng quanh co, ngược lại có vẻ hơi keo kiệt.
Tiêu Phàm đi theo sau Vệ Đằng, thật không hiểu được người sôi nổi hào phóng như cậu ấy sao lại thích kẻ lạnh lùng nhàm chán như mình nhỉ?
Hắn vừa nắm tay thì khẩn trương và hưng phấn, Tiêu Phàm biết, nếu không cũng không nhân cơ hội mà rút tay về.
Tiêu Phàm không phải kẻ ngốc, cũng không phải kẻ ngớ ngẩn trên đường tình, y hiểu rõ tâm tư Vệ Đằng.
Nếu mấy hôm trước vẫn còn hoài nghi Vệ Đằng chỉ là quá nhiệt tình, còn hiện tại, có thể khẳng định, cậu ta đối với mình có tình cảm khác.
Làm gì có ai nắm tay bạn bè, làm bộ như không quan tâm nhưng vành tai lại đỏ?
Vệ Đằng, cậu thực sự là không biết thu liễm.
Đáng tiếc, tôi lại không có cách nào cho cậu thứ luyến ái mà cậu muốn, cho nên sớm bóp chết ý niệm của cậu, đây là vì tốt cho cậu.
Trên dọc đường đi, hai người đều không nói lời nào, Vệ Đằng nhìn xung quanh vẻ mặt hưng phấn như trước.
Bỗng nhiên có quả bóng lăn đến chân, Vệ Đằng dừng bước, khom lưng nhặt lên.
“Anh lớn, bóng của em!” Một cô bé cột tóc đuôi ngựa chạy hướng bên này, vẻ mặt lo lắng.
“Của em?” Vệ Đằng hỏi, đối phương gật đầu, Vệ Đằng nhếch mép cười, “Em gọi nó xem nó có trả lời không?”
“Kia… kia là bóng của em!”
“Ai nói thế, bóng này rõ ràng là của anh mà.”
Tiêu Phàm vẻ mặt khó chịu nhìn Vệ Đằng trêu chọc cô bé kia, lòng thở dài, em gái cậu ta có thể bình an trưởng thành thật không dễ dàng.
Vệ Đằng trêu chọc con nít, vênh váo vui vẻ, trong mắt Tiêu Phàm, loại hành vi này rất ấu trĩ.
Nếu sau này có con, mình chắc là người cha nghiêm túc bị trẻ con ghét bỏ.
Đột nhiên nảy ra suy nghĩ không hiểu ra sao khiến Tiêu Phàm ngẩn người, vừa quay đầu nhìn, cô bé đang tủi thân khóc thút thít, Vệ Đằng ngồi xổm xuống dỗ dành.
“Ngoan nha, đừng khóc, còn khóc nữa là anh ném em vào hồ đấy, nhìn thấy không, bên kia có cái hồ, bên trong có cá mập.”
Cô bé tiếp tục nức nở.
“Đừng khóc.” Vệ Đằng hung dữ, dọa cô bé sợ đến sửng sốt, chạy đến kéo ống quần Tiêu Phàm, “Chú ơi, anh kia bắt nạt người.”
Không khí giữa hai người nháy mắt tựa hồ ngưng đọng.
Cô bé ngây người nhìn Tiêu Phàm vẻ mặt bất mãn bên trái, Vệ Đằng cười khúc khích bên phải, ôm bóng chạy.
“Cô bé gọi tôi là anh, gọi anh là chú nha.” Vệ Đằng không biết sống chết lặp lại lần nữa.
Sắc mặt Tiêu Phàm có chút khó coi, “Vậy cậu có cần gọi tôi là chú nghe thử?” Ném lại một câu rồi xoay người bỏ đi.
Vệ Đằng ngẩn người, hiểu rằng Tiêu Phàm tức giận, vội vàng đuổi theo, vắt chân cún mà nắm lấy tay áo Tiêu Phàm, “Tức giận sao?”
Tiêu Phàm phớt lờ hắn.
“Tức giận cái gì chứ, trông anh có vẻ tương đối thành thục, đây là chuyện tốt mà. Dáng vẻ này của tôi không có chút phong thái nam nhân, ai.”
“Đừng giận nữa, nếu còn giận thì bắt đứa bé đó lại đánh một trận.”
Vệ Đằng kéo tay áo Tiêu Phàm, Tiêu Phàm xoay người, vẻ mặt tươi cười.
Bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc, thế giới an tĩnh.
“Được rồi, về thôi.” Sau một hồi lâu, Tiêu Phàm khẽ vỗ vai Vệ Đằng, nhẹ giọng nói.
Vệ Đằng theo sau Tiêu Phàm, giữa tiếng la hét trong khu vui chơi, tim lại đập loạn nhịp.
Vừa rồi nhìn thẳng mắt y, dường như có thể hiểu rõ tất cả, đôi mắt thâm thúy, tựa như mặt hồ thần bí chẳng rõ sâu cạn, khiến người ta muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Thực ra, hồn phách đã bị hút vào.
Ai, hết cứu.
Hai người sớm dẹp đường hồi phủ, đang thời gian cao điểm, trên xe bus không còn chỗ ngồi.
Tựa lan can đứng cạnh nhau, mỗi lần xe phanh hay rẽ lại nhấp nhô, thân thể cả hai lại tiếp xúc nhau. Lúc phanh lại thì dựa vào ngực Tiêu Phàm, tim Vệ Đằng đập như đánh trống, tay Tiêu Phàm rất quan tâm mà đỡ lấy lưng hắn, Vệ Đằng chỉ cảm thấy những nơi bị chạm vào nóng như hỏa thiêu, ngọn lửa tràn ra toàn thân, cháy sạch người mơ mơ màng màng.
Không dễ gì mà đến được trạm xe, một đám người đi xuống, chỉ có 1 ghế, Tiêu Phàm để Vệ Đằng ngồi, còn mình thì tựa lưng ghế đứng cạnh.
Vệ Đằng cảm thấy hình ảnh như vậy rất ấm áp.
Tiêu Phàm thực ra rất biết quan tâm người khác, rất dịu dàng chu đáo, người bị vẻ ngoài lạnh lùng của y dọa sợ, mãi mãi cũng không biết được y rất tốt.
Đang cười ngây ngô, điện thoại Tiêu Phàm đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông rất đặc biệt, trong trẻo dễ nghe, Tiêu Phàm vừa nghe thấy tiếng chuông lại nhíu mày.
“Kính Văn.”
Tim Vệ Đằng lại đột nhiên nhảy lên một cái, làm bộ vô tình nhìn ngoài cửa sổ, vểnh tai.
“Thủ tục làm xong tớ sẽ gửi qua cho cậu, bao giờ cậu về?”
“Học kỳ sau?”
Im lặng một lúc lâu, hình như bên kia đang giải thích gì đó, sau đó, Tiêu Phàm khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Thân thể cậu thế nào rồi?”
“Sau khi xuất viện, bản thân chú ý hơn. Đừng làm hư thân thể rồi lại bảo tớ đến nhặt xác cho cậu.”
“Tớ à…” Ánh mắt Tiêu Phàm chuyển đến Vệ Đằng, nhẹ nhàng cười, “Tớ ổn lắm.”
Nói xong liền treo điện thoại.
Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm phản chiếu qua cửa sổ, khóe miệng mang theo ý cười khổ tâm.
Trong lòng rất khó chịu.
Trực giác cho hắn biết, sự quan tâm của Tiêu Phàm với Diệp Kính Văn, tuyệt không đơn giản.
Theo lý thuyết, y thích Lâm Vi, Diệp Kính Văn lại ở bên Lâm Vi, hẳn xem như là tình địch của y chứ.
Làm gì có người nào đối tốt với tình địch như vậy, lúc nhắc đến sức khỏe hắn, còn lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Bọn họ từng là hắc bạch song lang, hợp tác ăn ý.
Lẽ nào chỉ đơn giản là bạn bè, cho nên dù thành tình địch, cũng có thể thoải mái mà quan tâm đối phương sao?
Vệ Đằng nghĩ không rõ nên không nghĩ nữa, nói chung, Tiêu Phàm thích ai là việc của y, mình thích y là chuyện của mình, mình sẽ cố gắng khiến y quên đi quá khứ.
Sẽ không bao giờ còn giống như vừa rồi, cười đến thật giả tạo, thật cô đơn.
Lúc về trường, Vệ Đằng lên Q báo cáo cho bạn bè thu hoạch ngày hôm nay, nắm tay rồi, hơn nữa còn là vô thức.
Ngưu San San nói, không nóng vội, năm đó tớ cùng Chu Vũ cũng là chầm chậm ma sát hơn nửa học kỳ mới nắm tay, yêu đương không thể so tốc độ, sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng đâu.
Chu Vũ nói, yêu đương chính là phải chú ý quá trình! Xao xuyến ban đầu, nhiệt tình theo đuổi, những điều này đều đáng giá để cậu dùng cả đời để tìm hiểu! Nếu ngày đầu tiên gặp mặt cậu đã đánh tới 3 thành, nói luyến ái cái rắm á, cái đó gọi là tình một đêm.
Được hai người bạn truyền thụ lý luận tình ái, Vệ Đằng lại lần nữa sôi trào nhiệt huyết, lòng tin gấp trăm dũng khí gấp mười, nghĩ cách phá lớp vỏ ngoài băng lãnh của Tiêu Phàm.
Sau đó, lại chiếm lấy tâm y. Bạn đang �
Theo đuổi ai đó là quá trình tiến hành tuần tự.
Tần suất hẹn hò cao quá sẽ gây phản cảm, thấp quá, lại không có cảm giác tồn tại.
Còn phải lo đến thời khóa biểu của đối phương, không thể ngay lúc người ta bận rộn mà đi khua nòng lưu lại ấn tượng không tốt.
Mấy ngày rồi Vệ Đằng không tìm Tiêu Phàm, khiến Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc hắn biết khó mà lui rồi.
Không ngờ, sáng cuối tuần, vừa định lên mạng tìm tư liệu, lại nhận được điện thoại của Vệ Đằng.
“Tiêu Phàm à, tôi… tôi Vệ Đằng.”
Nghe giọng nói có vẻ mệt nhọc, Tiêu Phàm nhíu mày, “Cậu đau dạ dày?”
“Ừm, anh mau đến sân tập một chuyến được không? Tôi…”
“Tôi lập tức đến ngay.”
Tiêu Phàm treo điện thoại, nhanh chóng thay đồ, lao ra ngoài, cả máy tính cũng quên tắt.
Lúc đến dưới lầu, tim đập có hơi rối loạn, Tiêu Phàm hít một hơi, ổn định tâm trạng.
Không biết tại sao, nghe được thanh âm hắn cầu cứu, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn nháy mắt có thể bay đến bên cạnh hắn.
Tên Vệ Đằng kia, hi hi ha ha, đến giờ cũng không biết nhờ vả người khác, gọi điện đến đây cầu cứu, nhất định là rất nghiêm trọng, đau đến cực hạn rồi.
Lao thẳng đi, lúc đến trước cổng sân tập, Tiêu Phàm ra đầy mồ hôi, nhưng thấy Vệ Đằng vẻ mặt vui vẻ chạy đến đón.
“Tốc độ anh thật thần kỳ! Tôi còn lo sẽ không đến kịp kia, ha ha.”
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, nhịn xuống thôi thúc muốn đập hắn, trầm giọng nói: “Cậu không phải đau dạ dày sao?”
Vệ Đằng không hiểu gì cả, giơ tay gãi ót, “Tôi là Vệ Đằng mà…”
Tiêu Phàm đã biết tự mình hiểu lầm rồi, hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn về, lại bị Vệ Đằng kéo giữ.
“Này, mới tới sao đã đi chứ?”
“Chuyện gì?”
“Vườn trường tổ chức việt dã, tôi vốn cùng bạn chung ký túc Chu Ngư đăng ký, tên kia đột nhiên tiêu chảy! Phi, không có người chơi cùng thì không cho tham gia.”
“Tìm tôi đến là vì cái này?” Tiêu Phàm cố nén cơn giận, gắng sức bình tĩnh hỏi.
“Cuối tuần mà, hoạt động này rất có ý nghĩa, người đăng ký siêu nhiều nha, tôi xếp hàng một tiếng đồng hồ mới tới lượt ấy.” Vệ Đằng rất kích động, lúc thấy khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Phàm, có chút thất lạc gục đầu xuống, “Nếu anh không muốn tham gia, tôi tìm người khác vậy, xin lỗi nha.”
Tiêu Phàm im lặng giây lát, thấp giọng nói rằng: “Không có gì, tham gia thôi.”
Vệ Đằng lập tức vui vẻ ra mặt.
Tiêu Phàm không biết bản thân mình nổi giận cái gì, rõ ràng là tên hắn nảy sinh ý nghĩa khác, tự hiểu lầm lại trách hắn không được.
Có lẽ chỉ là giận chính mình, vốn luôn khống chế tâm trạng thành thạo, cư nhiên hôm nay đầu óc lên cơn, vừa nghe hắn đau dạ dày thì giống như điên rồi lao đến, kết quả người ta mạnh khỏe đứng đó, chỉ là tìm mình đến chơi trò định hướng cẩu thí nào đó, khiến mình giống như tên ngốc.
Vậy mà còn đồng ý.
Vậy mà lại đồng ý cùng hắn chơi cái trò nhàm chán như thế.
Cùng Vệ Đằng đi đến chỗ ghi danh, Tiêu Phàm cảm giác như gân xanh trên trán đều nổi lên.
“Ôi? Đàn anh Tiêu Phàm?” Nữ sinh phụ trách ghi danh thân thiết bắt chuyện với Tiêu Phàm.
“Chào, sư muội.”
“Lâu rồi không gặp anh nha, còn tưởng sau khi tốt nghiệp anh bận quá nên không có thời gian ra ngoài.”
“Em còn đang làm công tác đoàn à?”
“Vâng ạ, giờ em chuyển qua đội tuyên truyền, hôm nay đúng lúc kết hợp chương trình hội thao sôi động của 8 xã đoàn, phụ trách bên định hướng việt dã.”
Hiển nhiên Tiêu Phàm đối với những điều này không có hứng thú, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cần lấy phiếu đăng ký điền vào.
Ánh mắt nữ sinh kia nhìn Tiêu Phàm, khiến Vệ Đằng rất khó chịu.
Lúc xếp hàng chờ bên cạnh, Vệ Đằng rốt cuộc nhịn không được buột miệng hỏi, “Cô gái vừa rồi…”
“Đàn em khoa luật năm 3, năm đó, lúc tôi còn đang làm công tác đoàn mà quen biết.”
“Nga.” Vệ Đằng ngẩng đầu lên tiếng, quay đầu nhìn về phía điểm đăng ký, thấy cô gái kia cũng đang nhìn bọn họ, cười đến ngọt ngào.
Quả thực là người đẹp, dáng người đẹp đến không bàn cãi, mái tóc dài thẳng buộc ở phía sau, váy liền màu trắng đơn giản, lúc mỉm cười còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, tạo cho người ta cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.
Nhưng trong lòng Vệ Đằng lại khó chịu, từ nhỏ đến lớn, hắn ghét nhất loại con gái này, cảm thấy quá giả tạo, đồng thời, con gái như vậy cũng đặc biệt ghét Vệ Đằng, cảm thấy Vệ Đằng quá lưu manh, không có chút khí chất vương tử.
Nhìn nhau chướng mắt.
Nhưng người hôm nay, đặc biệt chướng mắt.
Tuy rằng mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, mái tóc đen dài, da trắng, hợp lại hiện ra vẻ thục nữ điển hình, nhưng sao thấy chói mắt như vậy chứ?
Vệ Đằng lạnh lùng trộm liếc cô ta, quay đầu, Tiêu Phàm đang vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.
“Eh, đến phiên chúng ta rồi kìa.” Vệ Đằng cảm thấy ánh mắt Tiêu Phàm làm mình lạnh sống lưng, vội vàng cào tóc, cầm số báo danh đi thẳng đến điểm xuất phát.