Vệ Đằng liếc nhìn cô gái, đứng yên tại chỗ, nghe Tiêu Phàm nói.
“Xin lỗi, tôi đã có người để thích.”
Trong lòng đau xót, tuy rằng đã biết rõ việc này, nhưng lần thứ hai nghe chính miệng y nói, Vệ Đằng vẫn cảm thấy buồn rầu.
“Là ai vậy?” Cô gái kia hình như bị cắt tâm, lá gan cũng lớn lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Phàm, “Cho dù là thua, em cũng muốn biết là thua trên tay ai.”
Tiêu Phàm nhăn mặt, “Tôi thích ai cô không cần biết, cô chỉ cần biết rằng, yêu thích của tôi đối với người đó, mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi.”
Sau có nói gì đó, toàn bộ đều không lọt vào tai Vệ Đằng, vẫn lẩn quẩn bên tai là câu nói dứt khoát của Tiêu Phàm.
Yêu thích của tôi đối với người đó, mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi.
Mũi có chút toan, mắt cũng cay cay, trốn phía sau cây cổ thụ nhìn Tiêu Phàm đi qua, nhìn cô gái phía xa xa ngồi xổm xuống khóc.
Nếu như người bày tỏ là mình, y cũng nói như vậy sao? Y thích Lâm Vi sâu đến nông nỗi đó sao? Khắc cốt ghi tâm, thâm nhập cốt tủy? Mãi mãi cũng không thể quên được, không buông xuống được sao?
Vệ Đằng xoa mắt, phi, tôi cũng không tin ma quỷ, làm gì có loại tình cảm nào sâu đến mức độ đó chứ, hơn nữa anh là tương tư đơn phương, Lâm Vi người ta thích là Diệp Kính Văn, bằng không, sao lại có thể trốn trong rừng hôn nhau?
Hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, Tiêu Phàm anh không nên chen chân vào, tôi ở phía sau chờ anh, sao anh lại không biết quay đầu lại nhìn tôi chứ?
Cái gì mà đại bạch lang, đại bạch si mới đúng.
Vệ Đằng một đường chửi bới, ngay cả đến nhà ăn cũng quên mất, trực tiếp về ký túc xá.
Đến tối mới phát hiện bản thân mình đói đến luống cuống, cái bụng như dán vào lưng, bên trong trống rỗng.
“Chu Ngư, đưa tớ gói mì.” Vệ Đằng hướng Chu Ngư đang xem phim lên tiếng, đối phương lại đang nhập tâm, không nghe hắn nói.
Vệ Đằng đi ra sau hắn, nhẹ nhàng tháo tai nghe, cúi gần bên tai, sau đó dịu dàng nói “Anh em, mì gói.”
Chu Ngư ngây người một lát, vọt một tiếng nhảy dựng lên, điên cuồng vỗ ngực, “Phi, đừng hiện ra dọa người như thế! Lão tử đang xem phim kinh dị, âm thanh oán hận đang vang, cậu tới một câu anh em, mì gói, phi, tim gan của tớ nha…”
Vệ Đằng liếc mắt xem thường, tay trái giơ ra trước mặt hắn, tay phải ấn trước bụng, xoa nhẹ hai cái, dùng ngôn ngữ tứ chi biểu đạt bản thân đang đói bụng đến không sánh nổi.
“Tôi lập tức đưa cho ngài, đừng có dùng ánh mắt khí phụ nhìn tớ.” Chu Ngư run run vai, xoay người lôi một cái túi lớn từ ngăn tủ ra, đỏ đỏ xanh xanh vô cùng đồ sộ, “vị gì cũng có, cậu tự chọn đi, tớ tiếp tục.” Chu Ngư quay lại ngồi, đeo tai nghe, tắt phim kinh dị, tìm một bộ phim AV.
“Cậu cũng rỗng tuếch quá nha, xem những thứ này…” Vệ Đằng khinh thường nói.
“Này, đừng có giả vờ ngây thơ với tớ, trong ký túc xá chỉ có hai chúng ta, cùng xem đi.” Chu Ngư cười rất thoải mái, dịch mông, chỉnh full screen.
Vệ Đằng nghiêng mắt xem thử, đột nhiên đỏ bừng mặt, vội vàng bỏ đi.
Chu Ngư không hiểu gì cả, quay đầu nhìn, chỉ thấy trên màn hình, hai người đàn ông khỏa thân, người chính chắn hơn chút nằm ngửa trên giường, người nhỏ gầy hơn chút dựa vào người hắn, bị ôm chặt, môi dán vào nhau, hôn đến nóng bỏng mà gợi tình.
“Phi, cái này là GV, trang web XX kia sao lại hỗn loạn như thế chứ.”
Chu Ngư mắng một lát, lại cẩn thận nhìn nhìn màn hình, không có gì đặc biệt mà? Hai người đàn ông hôn nhau thôi, không phải GV sao? Nhưng mà, sao Vệ Đằng lại đỏ mặt? Hắn nghĩ đến đâu rồi? Lẽ nào hiểu lầm mình bảo cậu ấy xem cùng, là có ý đồ gì với cậu ấy?
Toàn thân Chu Ngư run rẩy, lông tơ dựng đứng, hít vào một hơi, đóng cửa sổ trang web, mở phim hoạt hình để ổn định tâm trạng.
Vệ Đằng nấu nước trên sân thượng, thổi khí nóng trên mặt.
Chết tiệt, vừa nãy lại nhớ đến hình ảnh cùng Tiêu Phàm hôn môi.
Lúc đó Tiêu Phàm sốt cao đến hồ đồ, nhưng mình thì rất tỉnh táo, bị hắn ôm chặt hôn, cảm giác nóng hổi dán vào môi, cánh tay hữu lực ôm mình, mỗi lần nhớ đến, liền cảm thấy toàn thân như chìm trong lửa, cả người như bị thiêu cháy.
Hít thở sâu để bản thân bình tĩnh một chút, Vệ Đằng nhéo nhéo cổ, tự mắng bản thân, quả nhiên rất háo sắc, rất lưu manh, cư nhiên ban ngày ban mặt YY bạn học Tiêu Phàm, thật vô dụng nha, thật vô dụng.
Sáng hôm sau đến lầu thí nghiệm, thí nghiệm hóa học đặc biệt tốn thời gian, nấu nước, làm lạnh, thêm hóa chất, lại nấu, sau đó lọc, lúc giáo viên không ở đó, các học sinh làm thí nghiệm tụm lại nói chuyện phiếm.
Vệ Đằng vì tối qua tâm tình phấn khởi, mơ thấy rất nhiều chuyện linh tinh, kết quả là thiếu ngủ nghiêm trọng, đang ngồi đó mơ màng, lại nghe Chu Ngư nhẹ nhàng kêu một tiếng bên tai, câu lại hồn vía đã phiêu du của Vệ Đằng trở về.
Vệ Đằng xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, bất mãn cùng hắn ra hành lang.
Chu Ngư hạ quyết tâm như chiến sĩ sắp cắt cổ tay, vẻ mặt dứt khoát mà nói rằng, “Vệ Đằng, cậu có phải cái kia…”
“Cái nào?” Vệ Đằng bị quấy rối giấc ngủ, đương nhiên tâm tình bực bội.
“Người tối qua cậu kêu giường, a không, ý tớ nói ngủ trên giường kêu lớn, tớ nghe cậu kêu hình như cái gì Tiêu cái gì Phàm.”
Vệ Đằng nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng kéo Chu Ngư vào góc phòng, hung dữ trừng hắn, “Mặc kệ tớ kêu cái gì, cậu đều xem như chưa từng nghe thấy.” Nói xong lại thêm một câu: “Cơm trưa tớ mời.”
“Hắc hắc, yên tâm, tớ không phải loại người ba hoa, tớ chỉ muốn hỏi thử cậu, cậu có phải đã… phát dục rồi?”
“Phi, cậu nói lời thí gì vậy? Lão tử phát… phát cái gì?” Vệ Đằng giật mình một cái, có chút chột dạ nhìn Chu Ngư, “Hôm qua tớ, rốt cuộc đã hô cái gì vậy?”
“Eh… hay là… yi yi ya ya ng ng a a, hì hì, không thể nói rõ quá, tự cậu hiểu đi.”
“Ha ha, tối qua lão tử chỉ mộng du thôi, quên đi, không việc gì không việc gì” Vệ Đằng làm bộ như không để tâm mà phất phất tay, xa xa thấy giáo viên đi đến, lôi kéo Chu Ngư nhanh chóng về phòng thí nghiệm.
Trời ạ, hôm qua mơ thấy mình quấn chết lấy Tiêu Phàm, ôm người ta gặm, cắn miệng, cắn hầu kết, cắn xương quai xanh… Còn tiếp tục cắn xuống dưới, cuối cùng dừng chỗ nào, Vệ Đằng cũng không nhớ nổi, chắc là cũng không phải nơi tử tế gì.
Loại chuyện mất mặt này, không cần để Chu Ngư cũng khinh bỉ mình, tự mình biết, tự mình khinh bỉ, vậy là được rồi.
Nhưng Chu Ngư cũng không truy cứu nhiều, chỉ là lúc nhìn Vệ Đằng, cười đến ý vị thâm trường, nghiễm nhiên một bộ dạng “Tớ hiểu cậu mà, tớ thông cảm cậu”.
Ăn cơm trưa xong trở về ký túc xá, Chu Ngư rót ly nước lạnh cho Vệ Đằng, giúp hắn hạ hỏa, ngồi đối diện nói lời chân thành: “Việc này không có gì để mất mặt cả, phản ứng bình thường, chỉ là mộng xuân thôi mà, cậu sợ cái…”
“Đừng nói nữa, cảm ơn.” Vệ Đằng ực ực uống hết ly nước.
“Ha ha, tớ đoán cậu bị đoạn phim tối qua kích thích rồi, không ngờ cậu còn ngây thơ như vậy.”
“Lần đầu của lão tử đương nhiên là giữ cho bà xã tương lai rồi!” Vệ Đằng hùng hồn nói ra, nhớ đến Tiêu Phàm, lại cảm thấy có hơi chột dạ, “Người yêu… tương lai, ha ha.”
“Ha ha, tớ cũng nghĩ vậy.” Chu Ngư cười hì hì vỗ vai Vệ Đằng, nói tiếng thái độ tốt, sau đó bò lên giường đi ngủ trưa.
Vệ Đằng lại nằm trên giường giương mắt nhìn trần nhà, trước mắt luôn có bóng dáng khi ẩn khi hiện.
Hình ảnh ôm hôn Tiêu Phàm trong mơ, chậc chậc, đó quả thật là hương diễm vô cùng.
Tiêu Phàm cởi hết nằm trên giường, chỉ quấn cái khăn nhỏ quanh thắt lưng, bờ ngực rắn chắc, hai chân thon dài, xương quai xanh khêu gợi, làn da bóng loáng. Chậc chậc, bộ dáng nằm trên giường đặc biệt mê người, hình như cả da cũng lóe sáng, đôi mắt sâu kia nhìn mình chằm chằm, khẽ cười, đặc biệt xinh đẹp.
Nhịn không được lại lao qua, cắn miệng y, y rất phối hợp mà mở ra, đầu lưỡi vói vào, hôn mình rất dịu dàng, tay cũng lần ra phía sau nhẹ nhàng ôm thắt lưng.
Lúc cắn hầu kết y, trong cổ y phát ra những âm thanh trầm thấp, liếm liếm, y lại bắt đầu thở dốc nặng nề, làm thắt lưng người ta nổi lên một trận run rẩy.
Sau đó thế nào? Không có sau đó, đồng hồ báo thức vang lên rồi.
Xong rồi, lại bắt đầu lưu manh rồi.
Vệ Đằng dùng sức tự nhéo bắp đùi mình, nhắm mắt lại ép buộc bản thân đi ngủ.
Tiêu Phàm có thể ngoan ngoãn nằm đó cho mình hôn sao? Trừ phi sao hỏa đụng trúng trái đất, mặt trời đốt cháy mặt trăng!
Vệ Đằng à! Da mặt mi có dày thì cũng không cần so với tường thành nha, hơn nữa, so bề dày không đủ lại đi so chiều dài nữa sao! Mi vô dụng quá đi, lưu manh lưu đến nghiện luôn rồi!
Vệ Đằng đang trong quá trình tự phỉ nhổ bản thân, mơ mơ màng màng ngủ luôn, lúc tỉnh lại, nhìn thử đồng hồ, đã là 5h chiều.
Đã hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào phòng, giống như mạ một lớp ánh sáng màu vàng. Ngoài cửa sổ có người đang bàn tán xem đi chơi bóng ở đâu, có tình nhân tìm nơi hẹn hò, đám học sinh đi học cả một ngày mải mê chút giây phút thoải mái này. Trong khuôn viên trường nhất thời sống động lên.
Vệ Đằng vào nhà tắm rửa mặt, tinh thần sung mãn, muốn chăm cho bản thân ăn uống đến chán chê.
Cầm hộp cơm, ngâm nga đi thẳng đến nhà ăn, lúc qua lầu nghiên cứu sinh, vô thức nhìn vào trong, tâm tình đang tốt đẹp nháy mắt trôi sạch.
Cô gái bày tỏ với Tiêu Phàm đang ở chỗ dì quản lý ký túc xá đăng ký.
“Tìm Tiêu Phàm phòng 503, vâng, trong nửa tiếng cháu sẽ đi xuống, cảm ơn dì ạ.”
Nữ sinh trang phục trắng, giày sandal, toàn thân tạo cảm giác thoải mái, mang theo nụ cười bước vào thang máy. Vệ Đằng đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, được rồi, lão tử chính là đang ghen.
Dựa vào cái gì mà cô ta tìm Tiêu Phàm thì quang minh chính đại như thế, mình muốn tìm Tiêu Phàm thì phải nhìn thời khóa biểu của anh ta đắn đo do dự mãi?
Vị nữ đồng chí kia, lẽ nào cô còn muốn mặt dày tỏ tình thêm lần nữa?
Vệ Đằng thở phì phì mà đứng chờ tại chỗ, không nhịn được lại nhìn đồng hồ, 10 phút, 20 phút, còn chưa xuống tới? Cô nam quả nữ làm gì chứ! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đột nhiên cảm thấy ánh nắng vàng rực rỡ thật chói mắt, bãi cỏ xanh mượt xung quanh cũng cảm thấy thật chướng mắt.
Phiền muộn liếc mắt, nửa giờ cũng chậm chạp trôi qua, chỉ thấy cửa thang máy mở ra, một nam một nữ sóng vai đi ra.
Nam nhi đương nhiên là đẹp trai phóng khoáng, chỉ là cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nữ tử đỏ mặt, cúi đầu, bóng dáng của mối tình đầu người tinh ý sẽ nhìn ra ngay, huống chi cô ta vẫn thường kín đáo trao ánh nhìn long lanh.
Phi, lẽ nào nhanh vậy đã phát triển gian tình rồi? Tiêu Phàm cái đồ mặt gia cầm mặc áo người nhà anh …
“Sao cậu lại ở đây?” Tiêu Phàm đột nhiên dừng bước, lên tiếng cắt đứt những suy nghĩ miên man của Vệ Đằng.
“Hắc hắc, định đến hẹn anh chơi bóng.” Vệ Đằng cười đến đặc biệt rực rỡ, vừa dứt lời liền bước qua, tay đặt trên vai Tiêu Phàm, một bộ dáng anh em tốt, ung dung mà kéo Tiêu Phàm lại một đoạn, che trước mặt, nói với cô gái: “người đẹp, có muốn đi cùng không?”
Người đẹp ngẩng đầu ngượng ngùng cười, “Cái đó…em không muốn quấy rầy các anh, chuyện hôm nay, cảm ơn đàn anh.”
“Ừm, đừng khách sáo.”
Nhìn theo người đẹp rời khỏi, lúc này Vệ Đằng mới ngượng ngùng rút tay lại, nhìn về phía Tiêu Phàm, “Cái đó… không bằng đi ăn cơm trước đã.”
“Tôi ăn rồi.” Con mắt Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Vệ Đằng một lát, lúc này mới hỏi: “Cậu muốn đi chơi bóng?”
“Đúng vậy, lâu rồi không hoạt động, đi nha?”
“Nga, được.”
Tiêu Phàm đồng ý rất thoải mái, cũng không hỏi Vệ Đằng muốn chơi bóng gì, chỉ đi theo Vệ Đằng đến sân bóng.
Ngày trước, có rất nhiều học sinh tụ tập lại đây loạn chiến. Nhưng điều kỳ quái là, hôm nay lại không có ai.
“Hôm nay thi đấu bóng rổ.” Tiêu Phàm giải thích.
“Nga, hèn gì.” Vệ Đằng gật đầu, vào sân bóng rổ, quay đầu lại hướng Tiêu Phàm cười nói: “Vậy hai chúng ta cùng chơi nha?”
Tiêu Phàm đứng bên cạnh mỉm cười, cười đến Vệ Đằng có chút thẹn thùng, lúc này mới nhẹ giọng than thở: “Cậu muốn mượn bóng ném rổ, hay là muốn trực tiếp ném hộp cơm vào?”
Vệ Đằng sửng sốt, nhìn lại hộp cơm trong tay, có chút xấu hổ, “Ha ha, anh nói tôi đây sao sơ ý thế này, vốn là mang bóng đến, thế nào lại mang theo hộp cơm chứ…”
“Uh, đúng vậy.” Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ hắn không biết làm sao, xé xé ra chồng chất sơ hở, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, “Cậu đi ăn cơm trước đi, tôi đi mượn bóng cho cậu.”
Chờ Tiêu Phàm đi rồi, Vệ Đằng lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Thật là kém đến tận cùng mà, ăn giấm chua cũng ăn thiếu trình độ như thế, tay cầm hộp cơm lại bảo là đi chơi bóng, bị người ta cười nhạo rồi! Đầu óc nóng lên rồi không biết nghĩ đến hậu quả, Vệ Đằng à, vô dụng mà!
Trong lòng Vệ Đằng khinh bỉ bản thân một trận, hậm hực xoay người đi lấy cơm.